Chương 44: Tôi Hỏi Em Người Đó Là Ai
Tiền Tiến Đích Bạo Vũ
31/07/2024
Đang giờ học.
Trên bục giảng, một người phụ nữ trung niên cầm sách giáo khoa, cầm bút chì, tập trung tinh thần giảng bài, trong phòng học có một nửa sinh viên lại đang nghịch điện thoại di động.
Lúc ba người Triệu Càn đến, rất nhiều người nhìn thấy, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng học, mà cô giáo cũng mở miệng hỏi: "Ba em, các em có chuyện gì sao?"
Cô cho rằng ba người Triệu Càn cũng là sinh viên.
"Em chào cô, em muốn tìm một người tên là Chử Mộng Điệp." Triệu Càn mở miệng, cười nói, ánh mắt thì là hướng vào trong lớp.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện Chử Mộng Điệp, thật sự là dung mạo Chử Mộng Điệp quá nổi bật, tuyệt sắc khuynh thành, làm sao cũng không xem nhẹ được, rất dễ tìm.
Mộng Điệp thật đẹp đến cực hạn. "Ngụy Nguyên thì thào tự nói.
Chử Mộng Điệp bối rối, cảm thấy hoa mắt, vậy...... Người đứng ở cửa gắt gao nhìn chằm chằm người của mình, hình như là bạn học hồi cấp 3, Triệu Càn?!
Sao Triệu Càn lại tới đây? Đột nhiên lại nghĩ tới điện thoại mẹ gọi cho mình...... Là mẹ nói cho cậu ta biết về trường đại học của mình và khoa nào lớp nào sao?
Cô không liên quan gì đến Triệu Càn cả!
Khi Triệu Càn gửi thư tình, xem như thổ lộ, chính mình cũng không xem phần kia thư tình, liền đem thư tình giao cho chủ nhiệm lớp, Triệu Càn coi như thổ lộ không thành công, còn có thể có gì quan hệ?
Cơ bản là người xa lạ!
Nếu không có quan hệ gì, ngươi từ xa chạy đến trường học tìm mình làm gì?
Nhất là hiện tại, chính mình cùng Tô Kiệt thật vất vả mới có chút tiến triển, cái này nếu để cho Tô Kiệt hiểu lầm làm sao bây giờ? Cô có chút lo lắng, có chút hoảng hốt, có chút sợ hãi.
Cùng lúc đó, Triệu Càn cũng mở miệng: "Mộng Điệp, đã lâu không gặp, em ra đây một chút!"
Gặp lại Chu Mộng Điệp, Triệu Càn thật sự rất kích động!!! Đáy lòng cảm thán, Mộng Điệp hiện tại so với mấy năm trước, còn đẹp hơn! Không hổ là cô gái mình thích!
Tôi còn... còn phải học. "Chử Mộng Điệp giọng nói rất nhỏ, còn có chút run rẩy:" Cậu đừng tới tìm tôi, chúng ta cũng không...... Không quen biết.
Cô muốn biểu lộ thái độ của mình, tốt nhất để Triệu Càn biết khó mà lui, nhưng là, dù cho cố lấy dũng khí, rốt cuộc tính cách là tự ti, ít nói, cũng không biết biểu đạt thế nào.
Triệu Càn sửng sốt, có chút kinh ngạc với thái độ của Chử Mộng Điệp.
Theo hắn xem ra, chính mình năm đó mặc dù không thổ lộ thành công, quả thật cùng Chử Mộng Điệp không có quan hệ gì, nhưng, lần này, chính mình mang theo thực lực kinh thiên trở về, rúng động toàn bộ thành phố Ngọc Minh, là đủ xứng đôi Chử Mộng Điệp.
Huống chi, hắn còn đến nhà Chử Mộng Điệp, gặp được mẹ của cô đang bệnh nặng, điều kiện trong nhà Chử Mộng Điệp rất kém, với điều kiện của gia đình hắn, hắn còn có thể coi trọng Chử Mộng Điệp, hắn cảm thấy là ban ơn đối với cô.
Nhưng trước mắt...... Hắn không thể chấp nhận được.
Ngụy Nguyên và Trịnh Hành cũng sửng sốt, Triệu Càn vẫn nói Chử Mộng Điệp là người yêu, cho nên, tưởng hai người đã xác định quan hệ, không nghĩ tới... Căn bản là không phải a!
"Triệu Càn, tôi có... có... có người mình thích, anh cũng không phải sinh viên đại học Vân Châu, đừng ở chỗ này làm lỡ giờ học của chúng tôi." Chử Mộng Điệp mở miệng lần nữa, đã đặc biệt dũng cảm, một tay cô nắm thật chặt.
Triệu Càn lập tức trầm mặc, sắc mặt cũng âm trầm, trong đầu chỉ còn lại một câu 'tình cảm không thể miễn cưỡng được???!
Một câu nói, làm cho hắn cơ hồ nổ tung.
Mộng Điệp, em nói cái gì? "Triệu Càn Tử nhìn chằm chằm Chử Mộng Điệp, giọng nói có chút khàn khàn.
Chử Mộng Điệp sắc mặt có chút tái nhợt, bởi vì ánh mắt của Triệu Càn rất dọa người, nàng không dám nói chuyện, nhưng, vẫn quật cường ngồi ở trong phòng học, không muốn đi ra.
"Mấy em, xin hãy rời đi, nếu không, tôi gọi điện thoại báo bảo vệ ." Cô giáo nghiêm khắc quay đầu nhìn về phía Triệu Càn.
Mà rất nhiều nam sinh trong lớp, đều nhìn về phía Triệu Càn bằng ánh mắt khó chịu.
Ngươi thích Chử Mộng Điệp có thể, nhưng, không thể quấn quít lấy nhau.
Người thích Chử Mộng Điệp, không chỉ toàn bộ khoa lịch sử, thậm chí toàn bộ đại học Vân Châu, có mấy nam sinh nào mà không thích Chử Mộng Điệp? Nhưng lại có ai chơi cái kiểu như xã hội đen như thế chứ?
Giây tiếp theo.
Đột nhiên, Triệu Càn hung hăng giơ tay lên, đập một cái khung cửa phòng học bên cạnh vách tường.
Rất to.
Đáng sợ hơn chính là, một quyền này nện xuống, gạch men sứ vách tường, trực tiếp bị nện ra một cái lỗ lớn.
Gạch rơi xuống.
Bụi mù mịt.
Thậm chí, bức tường cũng bắt đầu rạn nứt, thoạt nhìn lung lay sắp đổ.
Hù chết người!!!
Các sinh viên trong lớp đều sợ hãi, mở to hai mắt, giống như là gặp ma, cái này...... Cái này...... Đây còn là người?! Nắm đấm của con người?
Triệu Càn là tu giả võ đạo, trước mắt, võ giả cảnh tầng bảy, về mặt võ đạo, hắn thiên phú vô cùng tốt, thực lực tăng lên cũng đặc biệt nhanh.
Hắn tuổi còn nhỏ, ở đại lục Châu Phi, đã lăn lộn ra đại thành tựu, trong tay nhiễm máu tươi không biết bao nhiêu.
Hiện tại lực sức mạnh thân thể thuần túy của hắn lên tới 1.750kg.
"Mộng Điệp, người em thích là ai?Nói cho tôi biết!" Trong sự sỡ hãi vô biên của bao nhiêu học sinh, Triệu Càn nhìn chằm chằm Chử Mộng Điệp, hỏi, giọng nói lạnh, mà lại mang theo giọng khàn khàn.
Chử Mộng Điệp bị dọa đến nỗi mắt đỏ hoe, cô rất khó tưởng tượng một người có thể đấm gần sập một bức tường xi măng, cái này vượt quá nhận thức của cô.
Cô vô cùng lo lắng, nếu như Triệu Càn biết Tô Kiệt, nếu như đi tìm Tô Kiệt gây phiền toái thì làm sao bây giờ? Nếu như đánh bị thương Tô Kiệt thì làm sao bây giờ?!
Cô cắn hàm răng của mình, đáy lòng hoàn toàn hoảng loạn.
Cố nén khẩn trương và sợ hãi, cô gửi wechat cho Lưu Vũ Cầm, năn nỉ Lưu Vũ Cầm, mau để Tô Kiệt trốn đi!
"Mộng Điệp, tôi hỏi em, người mà em thích kia, rốt cuộc là ai?", Triệu Càn không chịu buông tha, giọng nói càng lạnh hơn, cảm giác kia, phảng phất như muốn giết người.
Trên bục giảng, một người phụ nữ trung niên cầm sách giáo khoa, cầm bút chì, tập trung tinh thần giảng bài, trong phòng học có một nửa sinh viên lại đang nghịch điện thoại di động.
Lúc ba người Triệu Càn đến, rất nhiều người nhìn thấy, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng học, mà cô giáo cũng mở miệng hỏi: "Ba em, các em có chuyện gì sao?"
Cô cho rằng ba người Triệu Càn cũng là sinh viên.
"Em chào cô, em muốn tìm một người tên là Chử Mộng Điệp." Triệu Càn mở miệng, cười nói, ánh mắt thì là hướng vào trong lớp.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện Chử Mộng Điệp, thật sự là dung mạo Chử Mộng Điệp quá nổi bật, tuyệt sắc khuynh thành, làm sao cũng không xem nhẹ được, rất dễ tìm.
Mộng Điệp thật đẹp đến cực hạn. "Ngụy Nguyên thì thào tự nói.
Chử Mộng Điệp bối rối, cảm thấy hoa mắt, vậy...... Người đứng ở cửa gắt gao nhìn chằm chằm người của mình, hình như là bạn học hồi cấp 3, Triệu Càn?!
Sao Triệu Càn lại tới đây? Đột nhiên lại nghĩ tới điện thoại mẹ gọi cho mình...... Là mẹ nói cho cậu ta biết về trường đại học của mình và khoa nào lớp nào sao?
Cô không liên quan gì đến Triệu Càn cả!
Khi Triệu Càn gửi thư tình, xem như thổ lộ, chính mình cũng không xem phần kia thư tình, liền đem thư tình giao cho chủ nhiệm lớp, Triệu Càn coi như thổ lộ không thành công, còn có thể có gì quan hệ?
Cơ bản là người xa lạ!
Nếu không có quan hệ gì, ngươi từ xa chạy đến trường học tìm mình làm gì?
Nhất là hiện tại, chính mình cùng Tô Kiệt thật vất vả mới có chút tiến triển, cái này nếu để cho Tô Kiệt hiểu lầm làm sao bây giờ? Cô có chút lo lắng, có chút hoảng hốt, có chút sợ hãi.
Cùng lúc đó, Triệu Càn cũng mở miệng: "Mộng Điệp, đã lâu không gặp, em ra đây một chút!"
Gặp lại Chu Mộng Điệp, Triệu Càn thật sự rất kích động!!! Đáy lòng cảm thán, Mộng Điệp hiện tại so với mấy năm trước, còn đẹp hơn! Không hổ là cô gái mình thích!
Tôi còn... còn phải học. "Chử Mộng Điệp giọng nói rất nhỏ, còn có chút run rẩy:" Cậu đừng tới tìm tôi, chúng ta cũng không...... Không quen biết.
Cô muốn biểu lộ thái độ của mình, tốt nhất để Triệu Càn biết khó mà lui, nhưng là, dù cho cố lấy dũng khí, rốt cuộc tính cách là tự ti, ít nói, cũng không biết biểu đạt thế nào.
Triệu Càn sửng sốt, có chút kinh ngạc với thái độ của Chử Mộng Điệp.
Theo hắn xem ra, chính mình năm đó mặc dù không thổ lộ thành công, quả thật cùng Chử Mộng Điệp không có quan hệ gì, nhưng, lần này, chính mình mang theo thực lực kinh thiên trở về, rúng động toàn bộ thành phố Ngọc Minh, là đủ xứng đôi Chử Mộng Điệp.
Huống chi, hắn còn đến nhà Chử Mộng Điệp, gặp được mẹ của cô đang bệnh nặng, điều kiện trong nhà Chử Mộng Điệp rất kém, với điều kiện của gia đình hắn, hắn còn có thể coi trọng Chử Mộng Điệp, hắn cảm thấy là ban ơn đối với cô.
Nhưng trước mắt...... Hắn không thể chấp nhận được.
Ngụy Nguyên và Trịnh Hành cũng sửng sốt, Triệu Càn vẫn nói Chử Mộng Điệp là người yêu, cho nên, tưởng hai người đã xác định quan hệ, không nghĩ tới... Căn bản là không phải a!
"Triệu Càn, tôi có... có... có người mình thích, anh cũng không phải sinh viên đại học Vân Châu, đừng ở chỗ này làm lỡ giờ học của chúng tôi." Chử Mộng Điệp mở miệng lần nữa, đã đặc biệt dũng cảm, một tay cô nắm thật chặt.
Triệu Càn lập tức trầm mặc, sắc mặt cũng âm trầm, trong đầu chỉ còn lại một câu 'tình cảm không thể miễn cưỡng được???!
Một câu nói, làm cho hắn cơ hồ nổ tung.
Mộng Điệp, em nói cái gì? "Triệu Càn Tử nhìn chằm chằm Chử Mộng Điệp, giọng nói có chút khàn khàn.
Chử Mộng Điệp sắc mặt có chút tái nhợt, bởi vì ánh mắt của Triệu Càn rất dọa người, nàng không dám nói chuyện, nhưng, vẫn quật cường ngồi ở trong phòng học, không muốn đi ra.
"Mấy em, xin hãy rời đi, nếu không, tôi gọi điện thoại báo bảo vệ ." Cô giáo nghiêm khắc quay đầu nhìn về phía Triệu Càn.
Mà rất nhiều nam sinh trong lớp, đều nhìn về phía Triệu Càn bằng ánh mắt khó chịu.
Ngươi thích Chử Mộng Điệp có thể, nhưng, không thể quấn quít lấy nhau.
Người thích Chử Mộng Điệp, không chỉ toàn bộ khoa lịch sử, thậm chí toàn bộ đại học Vân Châu, có mấy nam sinh nào mà không thích Chử Mộng Điệp? Nhưng lại có ai chơi cái kiểu như xã hội đen như thế chứ?
Giây tiếp theo.
Đột nhiên, Triệu Càn hung hăng giơ tay lên, đập một cái khung cửa phòng học bên cạnh vách tường.
Rất to.
Đáng sợ hơn chính là, một quyền này nện xuống, gạch men sứ vách tường, trực tiếp bị nện ra một cái lỗ lớn.
Gạch rơi xuống.
Bụi mù mịt.
Thậm chí, bức tường cũng bắt đầu rạn nứt, thoạt nhìn lung lay sắp đổ.
Hù chết người!!!
Các sinh viên trong lớp đều sợ hãi, mở to hai mắt, giống như là gặp ma, cái này...... Cái này...... Đây còn là người?! Nắm đấm của con người?
Triệu Càn là tu giả võ đạo, trước mắt, võ giả cảnh tầng bảy, về mặt võ đạo, hắn thiên phú vô cùng tốt, thực lực tăng lên cũng đặc biệt nhanh.
Hắn tuổi còn nhỏ, ở đại lục Châu Phi, đã lăn lộn ra đại thành tựu, trong tay nhiễm máu tươi không biết bao nhiêu.
Hiện tại lực sức mạnh thân thể thuần túy của hắn lên tới 1.750kg.
"Mộng Điệp, người em thích là ai?Nói cho tôi biết!" Trong sự sỡ hãi vô biên của bao nhiêu học sinh, Triệu Càn nhìn chằm chằm Chử Mộng Điệp, hỏi, giọng nói lạnh, mà lại mang theo giọng khàn khàn.
Chử Mộng Điệp bị dọa đến nỗi mắt đỏ hoe, cô rất khó tưởng tượng một người có thể đấm gần sập một bức tường xi măng, cái này vượt quá nhận thức của cô.
Cô vô cùng lo lắng, nếu như Triệu Càn biết Tô Kiệt, nếu như đi tìm Tô Kiệt gây phiền toái thì làm sao bây giờ? Nếu như đánh bị thương Tô Kiệt thì làm sao bây giờ?!
Cô cắn hàm răng của mình, đáy lòng hoàn toàn hoảng loạn.
Cố nén khẩn trương và sợ hãi, cô gửi wechat cho Lưu Vũ Cầm, năn nỉ Lưu Vũ Cầm, mau để Tô Kiệt trốn đi!
"Mộng Điệp, tôi hỏi em, người mà em thích kia, rốt cuộc là ai?", Triệu Càn không chịu buông tha, giọng nói càng lạnh hơn, cảm giác kia, phảng phất như muốn giết người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.