Chương 226: Bây giờ nói gì cũng vô dụng
Thi Thi
16/01/2022
Ninh Vũ Phi xem như đã nghe hiểu chuyện này rồi, thì ra là người tình cũ của Giang Trấn Hải khi còn trẻ tìm tới.
Bởi vì Giang Trấn Hải luôn luôn đóng cửa không chịu gặp, Fujita Keiko mới phải dùng cái kế dở là bắt cóc Giang Vị Noãn, mục đích chính là vì có thể gặp mặt với Giang Trấn Hải.
Không thể không nói Giang Trấn Hải khi còn trẻ hẳn là rất đẹp trai, nếu không làm sao có thể làm cho một cô gái khổ sở chờ đợi hai mươi năm, mang thân thể bệnh tật vượt sông vượt biển tới đây tìm chứ.
Nghe được câu trả lời của Giang Trấn Hải, Fujita Keiko nói: "Vậy được rồi, vậy bây giờ tôi sẽ phái người đi giết cả Dương Tú Tú và con gái anh!”
"Đừng mà, Keiko, tuyệt đối đừng, mẹ con các cô ấy đều vô tội, bây giờ tôi có thể không cần gì cả, nhưng xin cô tuyệt đối đừng làm tổn thương tới các cô ấy." Giang Trấn Hải sốt ruột nói.
Fujita Keiko nói: "Tại sao năm đó anh lại rời bỏ tôi, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?”
"Bởi vì... Bố của cô không chấp nhận tôi, dùng tính mạng của bố mẹ tôi để ép buộc tôi phải rời đi.”
Giang Trấn Hải quỳ trên mặt đất, nước mắt rưng rưng nói: "Keiko, xin hãy tin tưởng tôi, năm đó tôi rất yêu cô, mỗi câu nói ra đều là rất thật lòng thật dạ, nhưng tôi không có khả năng thay đổi được hiện thực, vì tính mạng của bố mẹ tôi mới bất đắc dĩ phải rời bỏ cô, xin cô hãy tha thứ cho tôi, thả Vị Noãn ra đi?”
"Bây giờ có nói gì cũng vô dụng."
Fujita Keiko cũng lau đi nước mắt, hỏi thẳng ông ta: "Vậy bây giờ anh vẫn còn yêu tôi chứ?"
Đây là một vấn đề khó cả đôi đường, Giang Trấn Hải do dự, một bên là không trung thành với người vợ hiện tại của mình, một bên là tính mạng của Giang Vị Noãn.
"Nói!"
Giang Trấn Hải hít sâu một hơi, nói: "Keiko, tôi có thể giao mạng của tôi cho cô, cầu xin cô buông tha cho Vị Noãn được không?”
"Được, anh đã yêu Dương Tú Tú như vậy cũng tốt, tôi sẽ cùng lúc giết chết cả hai mẹ con bọn họ, như vậy anh có thể đi cùng với tôi rồi."
"Mang vào!" Cô gái mặc đồ bó sát vung tay lên.
Bên trong một thùng container cách đó không xa, hai người đàn ông đẩy Dương Tú Tú đang bị trói ngồi tựa vào xe lăn, ra ngoài.
"Ô ô ô...”
Dương Tú Tú khóc, lệ rơi đầy mặt, vừa rồi những gì Giang Trấn Hải đã nói bà ấy ở trong container để nghe được rất rõ ràng, nhưng miệng bị băng keo bịt lại, không cách nào nói gì được.
"Tú Tú?"
Lúc này, Ninh Vũ Phi phía trên cau mày, nghĩ thầm Fujita Keiko này thật đúng là dùng thủ đoạn tốt, vậy mà từ lâu đã bắt trói Dương Tú Tú trong lúc thần không biết quỷ không hay.
"Bây giờ anh có thể nói rằng anh yêu cô ta hay yêu tôi được rồi nhỉ?" Fujita Keiko từng bước ép sát.
Giang Trấn Hải không biết phải làm sao bây giờ, sau khi nhìn vợ mình một chút, bất đắc dĩ nói: "Keiko, tôi sẽ chọn cô, nhưng xin vui cô hãy thả hai mẹ con cô ấy ra?"
"Ha ha ha, Giang Trấn Hải, anh cho rằng tôi sẽ dễ dàng tin tưởng anh như vậy sao?"
"Vậy cô còn muốn như thế nào, cầu xin cô, đó đều là lỗi của tôi, tôi tự nguyện một mình gánh vác." Giang Trấn Hải nói.
Fujita Keiko cất giọng nói lạnh lùng: "Chỉ khi bọn họ chết, anh mới có thể hết hy vọng được, một lòng một dạ ở cùng với tôi."
Vừa dứt lời, cô gái mặc đồ bó sát lấy ra một cây dao găm, đi thẳng tới phía sau Dương Tú Tú kề con dao găm sắc bén đâm vào cổ họng của Dương Tú Tú.
Chỉ cần Fujita Keiko nói một từ thôi lập tức sẽ thấy máu.
Cảnh này làm cho Giang Trấn Hải sợ hãi đến nỗi mặt mũi tái nhợt: "Đừng mà, đừng làm tổn thương Tú Tú mà, Keiko, cầu xin cô, đừng mà... ”
Dương Tú Tú giãy dụa, nước mắt làm cho băng dán tróc ra. Cuối cùng bà ấy cũng có thể mở miệng, nói: "Trấn Hải, không quan tâm đến tôi, cứ cứu con gái chúng ta trước đã."
"Câm miệng lại!"
Cô gái mặc đồ bó sát nắm chặt lấy tóc của Dương Tú Tú, một lần nữa bịt miệng bà ấy lại.
"Hít... ”
Ninh Vũ Phi nhìn mà cảm thấy da đầu tê dại, mình nên can thiệp như thế nào cho tốt, tình hình hiện tại là Fujita Keiko này không muốn buông tha cho Dương Tú Tú cùng Giang Vị Noãn, còn muốn đẩy hai người vào chỗ chết.
Như vậy anh cũng không thể ngồi yên không để ý được, còn tưởng rằng Giang Trấn Hải có thể làm cho Fujita Keiko buông tay nữa chứ.
Cẩn thận từng li từng tí vặn hai cái ốc vít bên cạnh xuống bằng tay không.
Giang Trấn Hải nói: "Keiko, mạng của tôi là của cô, chỉ cần cô thả mẹ con cô ấy ra, tôi tự nguyện đi Nhật Bản cùng với cô, cả đời này là người của cô?”
"Trấn Hải, anh thật sự yêu bọn họ như vậy sao?"
"Đúng vậy, tôi yêu mẹ con cô ấy, nhưng tôi sẽ tự nguyện tìm lại tình yêu dành cho cô, cả đời này sống bên cạnh cô."
Bởi vì Giang Trấn Hải luôn luôn đóng cửa không chịu gặp, Fujita Keiko mới phải dùng cái kế dở là bắt cóc Giang Vị Noãn, mục đích chính là vì có thể gặp mặt với Giang Trấn Hải.
Không thể không nói Giang Trấn Hải khi còn trẻ hẳn là rất đẹp trai, nếu không làm sao có thể làm cho một cô gái khổ sở chờ đợi hai mươi năm, mang thân thể bệnh tật vượt sông vượt biển tới đây tìm chứ.
Nghe được câu trả lời của Giang Trấn Hải, Fujita Keiko nói: "Vậy được rồi, vậy bây giờ tôi sẽ phái người đi giết cả Dương Tú Tú và con gái anh!”
"Đừng mà, Keiko, tuyệt đối đừng, mẹ con các cô ấy đều vô tội, bây giờ tôi có thể không cần gì cả, nhưng xin cô tuyệt đối đừng làm tổn thương tới các cô ấy." Giang Trấn Hải sốt ruột nói.
Fujita Keiko nói: "Tại sao năm đó anh lại rời bỏ tôi, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?”
"Bởi vì... Bố của cô không chấp nhận tôi, dùng tính mạng của bố mẹ tôi để ép buộc tôi phải rời đi.”
Giang Trấn Hải quỳ trên mặt đất, nước mắt rưng rưng nói: "Keiko, xin hãy tin tưởng tôi, năm đó tôi rất yêu cô, mỗi câu nói ra đều là rất thật lòng thật dạ, nhưng tôi không có khả năng thay đổi được hiện thực, vì tính mạng của bố mẹ tôi mới bất đắc dĩ phải rời bỏ cô, xin cô hãy tha thứ cho tôi, thả Vị Noãn ra đi?”
"Bây giờ có nói gì cũng vô dụng."
Fujita Keiko cũng lau đi nước mắt, hỏi thẳng ông ta: "Vậy bây giờ anh vẫn còn yêu tôi chứ?"
Đây là một vấn đề khó cả đôi đường, Giang Trấn Hải do dự, một bên là không trung thành với người vợ hiện tại của mình, một bên là tính mạng của Giang Vị Noãn.
"Nói!"
Giang Trấn Hải hít sâu một hơi, nói: "Keiko, tôi có thể giao mạng của tôi cho cô, cầu xin cô buông tha cho Vị Noãn được không?”
"Được, anh đã yêu Dương Tú Tú như vậy cũng tốt, tôi sẽ cùng lúc giết chết cả hai mẹ con bọn họ, như vậy anh có thể đi cùng với tôi rồi."
"Mang vào!" Cô gái mặc đồ bó sát vung tay lên.
Bên trong một thùng container cách đó không xa, hai người đàn ông đẩy Dương Tú Tú đang bị trói ngồi tựa vào xe lăn, ra ngoài.
"Ô ô ô...”
Dương Tú Tú khóc, lệ rơi đầy mặt, vừa rồi những gì Giang Trấn Hải đã nói bà ấy ở trong container để nghe được rất rõ ràng, nhưng miệng bị băng keo bịt lại, không cách nào nói gì được.
"Tú Tú?"
Lúc này, Ninh Vũ Phi phía trên cau mày, nghĩ thầm Fujita Keiko này thật đúng là dùng thủ đoạn tốt, vậy mà từ lâu đã bắt trói Dương Tú Tú trong lúc thần không biết quỷ không hay.
"Bây giờ anh có thể nói rằng anh yêu cô ta hay yêu tôi được rồi nhỉ?" Fujita Keiko từng bước ép sát.
Giang Trấn Hải không biết phải làm sao bây giờ, sau khi nhìn vợ mình một chút, bất đắc dĩ nói: "Keiko, tôi sẽ chọn cô, nhưng xin vui cô hãy thả hai mẹ con cô ấy ra?"
"Ha ha ha, Giang Trấn Hải, anh cho rằng tôi sẽ dễ dàng tin tưởng anh như vậy sao?"
"Vậy cô còn muốn như thế nào, cầu xin cô, đó đều là lỗi của tôi, tôi tự nguyện một mình gánh vác." Giang Trấn Hải nói.
Fujita Keiko cất giọng nói lạnh lùng: "Chỉ khi bọn họ chết, anh mới có thể hết hy vọng được, một lòng một dạ ở cùng với tôi."
Vừa dứt lời, cô gái mặc đồ bó sát lấy ra một cây dao găm, đi thẳng tới phía sau Dương Tú Tú kề con dao găm sắc bén đâm vào cổ họng của Dương Tú Tú.
Chỉ cần Fujita Keiko nói một từ thôi lập tức sẽ thấy máu.
Cảnh này làm cho Giang Trấn Hải sợ hãi đến nỗi mặt mũi tái nhợt: "Đừng mà, đừng làm tổn thương Tú Tú mà, Keiko, cầu xin cô, đừng mà... ”
Dương Tú Tú giãy dụa, nước mắt làm cho băng dán tróc ra. Cuối cùng bà ấy cũng có thể mở miệng, nói: "Trấn Hải, không quan tâm đến tôi, cứ cứu con gái chúng ta trước đã."
"Câm miệng lại!"
Cô gái mặc đồ bó sát nắm chặt lấy tóc của Dương Tú Tú, một lần nữa bịt miệng bà ấy lại.
"Hít... ”
Ninh Vũ Phi nhìn mà cảm thấy da đầu tê dại, mình nên can thiệp như thế nào cho tốt, tình hình hiện tại là Fujita Keiko này không muốn buông tha cho Dương Tú Tú cùng Giang Vị Noãn, còn muốn đẩy hai người vào chỗ chết.
Như vậy anh cũng không thể ngồi yên không để ý được, còn tưởng rằng Giang Trấn Hải có thể làm cho Fujita Keiko buông tay nữa chứ.
Cẩn thận từng li từng tí vặn hai cái ốc vít bên cạnh xuống bằng tay không.
Giang Trấn Hải nói: "Keiko, mạng của tôi là của cô, chỉ cần cô thả mẹ con cô ấy ra, tôi tự nguyện đi Nhật Bản cùng với cô, cả đời này là người của cô?”
"Trấn Hải, anh thật sự yêu bọn họ như vậy sao?"
"Đúng vậy, tôi yêu mẹ con cô ấy, nhưng tôi sẽ tự nguyện tìm lại tình yêu dành cho cô, cả đời này sống bên cạnh cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.