Chương 110
Thi Thi
16/01/2022
Nghe vậy, mấy vị chuyên gia cũng vội vàng đi đến, thận trọng nâng lên, tỉ mỉ quan sát.
“Thật sự là ngọc Kim Hương, mùi hương này không thể che giấu được, lúc trước cũng chỉ mới nhìn thấy ngọc Kim Hương ở trong bảo tàng, có thể nói đây là bảo vật hiếm thấy trên đời, cho dù là có tiền cũng không thể mua được đâu.”
Bởi vì…ngọc Kim Hương này có thể tỏa ra một mùi thơm tự nhiên, ở thời cổ đại tượng trưng cho thân phận quý tộc, cho nên rất nhiều chỗ có thể sản xuất ngọc Kim Hương đều sớm đã bị quý tộc cổ đại khai thác hết.
Lần đầu tiên thấy ngọc Kim Hương, nhưng cũng chỉ có thể thấy được ở trong viện bảo tàng, chính là được tìm thấy trong quan tài sau khi chết của quý tộc.
Cái này hoàn toàn là dựa vào duyên phận, không phải cứ có tiền là có thể mua được.
Âu Dương Minh Khánh cười lạnh liên tục: “Một đám các người kẻ xướng người họa thật đúng là thú vị, ngọc Kim Hương chó ghẻ gì chứ, chỉ biết lừa người.”
“Chậc chậc chậc, cái gọi là có mắt không nhìn thấy ngọc Kim Hương, chính là Âu Dương Minh Khánh, bỏ ra mười lăm tỷ mua một món hàng giả, cũng chẳng có ai như thế đâu.”
“Đúng vậy đấy, lại còn là giám đốc tập đoàn Âu Dương nữa chứ, chẳng có mắt nhìn, nói là mười lăm tỷ, nhưng mà tôi thấy á, chưa chắc đâu.”
Mọi người xung quanh khe khẽ bàn luận khiến sắc mặt Âu Dương Minh Khánh cực kì khó coi, nhưng bản thân lại chẳng có cách nào cả, bị người ta lừa không nói, bây giờ còn không bước xuống đài được.
“Ninh Vũ Phi, mày, mày sẽ phải hối hận!” Âu Dương Minh Khánh đe dọa, muốn bỏ đi.
Ninh Vũ Phi nở một nụ cười khinh thường: “Âu Dương Minh Khánh, anh lại bỏ đi hay sao, anh đã quên lời anh nói vừa nãy rồi à?”
“Ninh Vũ Phi, mày đừng có khinh người quá đáng!”
“Từ trước đến giờ rốt cuộc mới là ai ức hiếp ai, là ai lúc trước nói lời cay nghiệt, cậu chủ nhà Âu Dương đã nói như vậy, thì đương nhiên phải biểu diễn cho chúng tôi xem một chút, tuyệt chiêu ăn mảnh vụn đồ sứ rồi.”
Ánh mắt Ninh Vũ Phi ngập tràn khinh thường, người này cũng bởi vì mình đến gần Tư Đồ Y Nhạn mà ngay từ lần đầu tiên đã bắt đầu gây khó dễ cho mình.
Mình là một người không thích tùy tiện gây chuyện, thế nhưng không phải là một người sợ gây chuyện.
“Ninh Vũ Phi, mày..”
“Ăn!”
Đột nhiên, Ninh Vũ Phi tức giận hét lên một tiếng, một luồng áp lực vô hình tuôn ra, khiến trong lòng tất cả mọi người lộp bộp rơi một tiếng, cơ thể sợ hãi run lên.
Hai chân Âu Dương Minh Khánh mềm nhũn, suýt chút nữa bị Ninh Vũ Phi dọa sờ tè cả ra quần.
“Ninh Vũ Phi, muốn tao cúi đầu trước mày? Đừng có mơ!” Âu Dương Minh Khánh vẫn rất cứng đầu.
Bản thân nghĩ muốn mình cúi đầu, muốn mình ăn những mảnh sứ vỡ vụn kia, nghĩ cũng đừng có nghĩ đến.
Âu Dương Minh Khánh đương nhiên sẽ không ăn, nói: “Ninh Vũ Phi, mày ra lúc ngoài đường, nhớ phải cẩn thận một chút, đừng để mất mạng.”
“Anh đang uy hiếp tôi?” Ninh Vũ Phi hơi nhíu mày.
“Hừ, biết thế là tốt!”
Âu Dương Minh Khánh biết mình không thể tiếp tục ở đây thêm được nữa, trực tiếp sải bước đẩy đám người ra, rời đi.
Thấy một màn này, đám người cũng coi như là thấy được bộ mặt thật của cậu chủ nhà họ Âu Dương ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài hào nhoáng này rồi.
Tư Đồ Minh Hồng đi đến nói: “Mọi người đừng nhắc đén chuyện vừa rồi nữa, tối nay tiếp tục ăn mừng thôi.”
“Chú Tư Đồ, thật ngại quá, vừa rồi cháu gây chuyện có chút không hay, không kiềm chế được, cháu thật sự xin lỗi.” Ninh Vũ Phi nói lời xin lỗi, vừa rồi mình thật sự là có chút hơi quá đáng.
“Con trai, nói mấy lời này làm gì, chuyện vừa rồi chúng ta cũng không để tâm đâu, chuyện này vốn không hề trách cháu.”
Tư Đồ Minh Hồng vỗ vỗ bả vai của Ninh Vũ Phi, kỳ thật, ông ta rất bội phục sự quyết đoán của Ninh Vũ Phi, nhất là một tiếng giận dữ quát tháo kia, khiến mình cũng sợ hết hồn.
“Tiểu Phi, anh không sao đấy chứ?” Giang Vị Noãn quan tâm hỏi.
Ninh Vũ Phi cười nói: “Tôi thì có thể có chuyện gì được cơ chứ, không phải chỉ là một cái tên Âu Dương Minh Khánh thôi sao, tôi còn chưa đến mức phải để tâm đâu.”
“Nhà Âu Dương này không đơn giản đâu, sau này anh nhớ phải cẩn thận một chút.”
“Thật sự là ngọc Kim Hương, mùi hương này không thể che giấu được, lúc trước cũng chỉ mới nhìn thấy ngọc Kim Hương ở trong bảo tàng, có thể nói đây là bảo vật hiếm thấy trên đời, cho dù là có tiền cũng không thể mua được đâu.”
Bởi vì…ngọc Kim Hương này có thể tỏa ra một mùi thơm tự nhiên, ở thời cổ đại tượng trưng cho thân phận quý tộc, cho nên rất nhiều chỗ có thể sản xuất ngọc Kim Hương đều sớm đã bị quý tộc cổ đại khai thác hết.
Lần đầu tiên thấy ngọc Kim Hương, nhưng cũng chỉ có thể thấy được ở trong viện bảo tàng, chính là được tìm thấy trong quan tài sau khi chết của quý tộc.
Cái này hoàn toàn là dựa vào duyên phận, không phải cứ có tiền là có thể mua được.
Âu Dương Minh Khánh cười lạnh liên tục: “Một đám các người kẻ xướng người họa thật đúng là thú vị, ngọc Kim Hương chó ghẻ gì chứ, chỉ biết lừa người.”
“Chậc chậc chậc, cái gọi là có mắt không nhìn thấy ngọc Kim Hương, chính là Âu Dương Minh Khánh, bỏ ra mười lăm tỷ mua một món hàng giả, cũng chẳng có ai như thế đâu.”
“Đúng vậy đấy, lại còn là giám đốc tập đoàn Âu Dương nữa chứ, chẳng có mắt nhìn, nói là mười lăm tỷ, nhưng mà tôi thấy á, chưa chắc đâu.”
Mọi người xung quanh khe khẽ bàn luận khiến sắc mặt Âu Dương Minh Khánh cực kì khó coi, nhưng bản thân lại chẳng có cách nào cả, bị người ta lừa không nói, bây giờ còn không bước xuống đài được.
“Ninh Vũ Phi, mày, mày sẽ phải hối hận!” Âu Dương Minh Khánh đe dọa, muốn bỏ đi.
Ninh Vũ Phi nở một nụ cười khinh thường: “Âu Dương Minh Khánh, anh lại bỏ đi hay sao, anh đã quên lời anh nói vừa nãy rồi à?”
“Ninh Vũ Phi, mày đừng có khinh người quá đáng!”
“Từ trước đến giờ rốt cuộc mới là ai ức hiếp ai, là ai lúc trước nói lời cay nghiệt, cậu chủ nhà Âu Dương đã nói như vậy, thì đương nhiên phải biểu diễn cho chúng tôi xem một chút, tuyệt chiêu ăn mảnh vụn đồ sứ rồi.”
Ánh mắt Ninh Vũ Phi ngập tràn khinh thường, người này cũng bởi vì mình đến gần Tư Đồ Y Nhạn mà ngay từ lần đầu tiên đã bắt đầu gây khó dễ cho mình.
Mình là một người không thích tùy tiện gây chuyện, thế nhưng không phải là một người sợ gây chuyện.
“Ninh Vũ Phi, mày..”
“Ăn!”
Đột nhiên, Ninh Vũ Phi tức giận hét lên một tiếng, một luồng áp lực vô hình tuôn ra, khiến trong lòng tất cả mọi người lộp bộp rơi một tiếng, cơ thể sợ hãi run lên.
Hai chân Âu Dương Minh Khánh mềm nhũn, suýt chút nữa bị Ninh Vũ Phi dọa sờ tè cả ra quần.
“Ninh Vũ Phi, muốn tao cúi đầu trước mày? Đừng có mơ!” Âu Dương Minh Khánh vẫn rất cứng đầu.
Bản thân nghĩ muốn mình cúi đầu, muốn mình ăn những mảnh sứ vỡ vụn kia, nghĩ cũng đừng có nghĩ đến.
Âu Dương Minh Khánh đương nhiên sẽ không ăn, nói: “Ninh Vũ Phi, mày ra lúc ngoài đường, nhớ phải cẩn thận một chút, đừng để mất mạng.”
“Anh đang uy hiếp tôi?” Ninh Vũ Phi hơi nhíu mày.
“Hừ, biết thế là tốt!”
Âu Dương Minh Khánh biết mình không thể tiếp tục ở đây thêm được nữa, trực tiếp sải bước đẩy đám người ra, rời đi.
Thấy một màn này, đám người cũng coi như là thấy được bộ mặt thật của cậu chủ nhà họ Âu Dương ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài hào nhoáng này rồi.
Tư Đồ Minh Hồng đi đến nói: “Mọi người đừng nhắc đén chuyện vừa rồi nữa, tối nay tiếp tục ăn mừng thôi.”
“Chú Tư Đồ, thật ngại quá, vừa rồi cháu gây chuyện có chút không hay, không kiềm chế được, cháu thật sự xin lỗi.” Ninh Vũ Phi nói lời xin lỗi, vừa rồi mình thật sự là có chút hơi quá đáng.
“Con trai, nói mấy lời này làm gì, chuyện vừa rồi chúng ta cũng không để tâm đâu, chuyện này vốn không hề trách cháu.”
Tư Đồ Minh Hồng vỗ vỗ bả vai của Ninh Vũ Phi, kỳ thật, ông ta rất bội phục sự quyết đoán của Ninh Vũ Phi, nhất là một tiếng giận dữ quát tháo kia, khiến mình cũng sợ hết hồn.
“Tiểu Phi, anh không sao đấy chứ?” Giang Vị Noãn quan tâm hỏi.
Ninh Vũ Phi cười nói: “Tôi thì có thể có chuyện gì được cơ chứ, không phải chỉ là một cái tên Âu Dương Minh Khánh thôi sao, tôi còn chưa đến mức phải để tâm đâu.”
“Nhà Âu Dương này không đơn giản đâu, sau này anh nhớ phải cẩn thận một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.