Chương 468
Thi Thi
23/01/2022
Lòng bàn chân Ninh Vũ Phi giống như được bôi dầu, anh nhanh chóng đi ra ngoài, lái một chiếc xe đến khách sạn.
Bởi vì Nhất Thạch Kiên đã hẹn với hai người bạn, mọi người đều đồng ý rằng họ sẽ đến địa điểm đấu giá sau khi ăn xong và Ninh Vũ Phi chắc chắn rất sẵn lòng.
Rất nhanh liền tới phòng của khách sạn, ngoại trừ Nhất Thạch Kiên thì còn có hai người nữa tuổi cũng xấp xỉ Nhất Thạch Kiên.
“Cậu Ninh, cuối cùng cậu cũng đến rồi, mau ngồi xuống đây đi.” Nhất Thạch Kiên khách khí nói
Hai ông chủ nhìn nhau, lúc trước nghe Nhất Thạch Kiên nói vị chuyên gia này rất trẻ, nhưng người này cũng quá trẻ đi, thực sự là quá trẻ.
Hai người bọn họ đều không tránh khỏi hoài nghi, nhưng thận trọng một chút vẫn tốt hơn.
Sau khi Ninh Vũ Phi ngồi xuống, Nhất Thạch Kiên liền giới thiệu: “Hai vị này đều là bạn của tôi, không phải là người địa phương, nhưng đều là những ông chủ lớn, cậu có thể gọi bọn họ là ông chủ Kim và ông chủ Vương.”
“Được.”
Ông chủ Kim ngồi ở bên trái Ninh Vũ Phi cười hỏi: “Không nghĩ tới cậu Ninh lại trẻ như vậy, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Lời này khiến cho vẻ mặt Nhất Thạch Kiên có chút cứng ngắc, cố ý hỏi tuổi, cái này không phải là cố ý xem thường Ninh Vũ Phi hay sao.
Ninh Vũ Phi cười cười nói: “Nếu nói chính xác ra thì cũng chưa đến hai mươi tuổi.”
Nghe vậy, vẻ khinh thường trong mắt hai ông chủ lớn càng thêm nồng đậm.
Ông chủ kim lấy ra một miếng ngọc bội của mình hỏi: “Cậu Ninh, anh Nhất nói cậu là chuyên gia trong lĩnh vực này, nhìn giúp tôi xem miếng ngọc bội này ở niên đại nào, có thể đánh giá được giá cả không?”
“Ông chủ Kim, tôi chỉ có thể nói là ông bị lừa rồi, đây là đồ giả, giá trị cùng lắm là chi phí làm thủ công thôi.” Ninh Vũ Phi thản nhiên nói.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt ông chủ Kim vô cùng khó coi, ông ta dùng nhiều tiền mới mua được thế mà cậu ta chưa nhìn kỹ đã nói là đồ giả.
“Cậu Ninh, hoa văn rồng ở trên ngọc bội là từ thời phong kiến năm 800 đấy*, tôi dùng 150 tỷ để mua.”
(*: Trong raw ghi là thời Đường chị ạ, mà không đổi thành nước Việt Nam nên em để niên đại như vậy chị nhó:>)
“Haiz, tôi đây chỉ có thể nói ông bị lừa thật là thảm.” Ninh Vũ Phi nhún nhún vai nói.
“Cậu…”
Ông chủ Kim lập tức muốn phản bác lại, nhưng Nhất Thạch Kiên liền nói: “Ông chủ Kim, xin bớt giận, ánh mắt của mỗi người đều không giống nhau, cậu Ninh nói như vậy tự nhiên là lý do của mình.”
“Hừ, anh Nhất, người này anh giới thiệu cho tôi không thể tin tưởng được, thật là có lỗi.” Ông chủ Kim nói.
“Đúng vậy, lần mua bán này ít thì 3 tỷ, nhiều thì cả trăm tỷ, chúng tôi hy vọng anh Nhất có thể đổi cho chúng tôi một người đáng tin cậy đến.”
Ông chủ Vương ở một bên cũng không tin tưởng Ninh Vũ Phi, bởi vì hoa văn rồng trên miếng ngọc bội ông ta cùng ông chủ Kim đã cùng nhau xem xét rất lâu.
Người khác có thể không tin Ninh Vũ Phi nhưng Nhất Thạch Kiên tin tưởng chắc chắc không có nghi ngờ gì, có thể nhìn ra ngay cả lão Hoàng cũng khiếp sợ Ninh Vũ Phi, còn có thể kém hay sao?
Đương nhiên Nhất Thạch Kiên sẽ đứng về phía Ninh Vũ Phi, nói: “Cái này chỉ sợ không được, ngoại trừ cậu Ninh ra, Nhất Thạch Kiên tôi không tin những người khác.”
“Thôi bỏ đi, bây giờ trực tiếp đến buổi đấu giá nhìn xem.” Ông chủ Kim buông đũa xuống.
“Các người ăn no rồi sao, tôi còn chưa ăn xong, nếu không các người đến đó trước, lát nữa tôi tới sau.”
Ninh Vũ Phi không nhanh không chậm nói, còn Nhất Thạch Kiên mỉm cười nói: “Các người đi trước đi, đợi lát nữa tôi cùng cậu Ninh đến sau.”
“Hừ.”
Hai người nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng, bọn họ không thể hiểu nổi vì sao Nhất Thạch Kiên lại tin tưởng một tên tiểu tử bồng bột, thiếu kinh nghiệm như vậy.
Nhất Thạch Kiên nói: “Cậu Ninh, cậu tuyệt đối không cần để ý đến họ, bọn họ không tin cậu nhưng tôi tin tưởng cậu.”
“Tôi để ý cái gì, tôi giúp ông chủ Nhất kiểm định, chứ có phải giúp bọn họ đâu, quản bọn họ làm cái gì.”
Ninh Vũ Phi ăn hai miếng cơm, sau đó nói: “Nhưng thật sự không hiểu nổi, sao bọn họ lại thấy miếng ngọc bội đó có giá 150 tỷ chứ, ánh mắt của ông chủ Nhất đây cũng không được tốt cho lắm nhỉ, sao lại quen người như vậy.”
“Ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy.”
Sau khi ăn uống no say, Nhất Thạch Kiên cùng Ninh Vũ Phi lên xe cùng nhau đến buổi đấu giá.
Bởi vì Nhất Thạch Kiên đã hẹn với hai người bạn, mọi người đều đồng ý rằng họ sẽ đến địa điểm đấu giá sau khi ăn xong và Ninh Vũ Phi chắc chắn rất sẵn lòng.
Rất nhanh liền tới phòng của khách sạn, ngoại trừ Nhất Thạch Kiên thì còn có hai người nữa tuổi cũng xấp xỉ Nhất Thạch Kiên.
“Cậu Ninh, cuối cùng cậu cũng đến rồi, mau ngồi xuống đây đi.” Nhất Thạch Kiên khách khí nói
Hai ông chủ nhìn nhau, lúc trước nghe Nhất Thạch Kiên nói vị chuyên gia này rất trẻ, nhưng người này cũng quá trẻ đi, thực sự là quá trẻ.
Hai người bọn họ đều không tránh khỏi hoài nghi, nhưng thận trọng một chút vẫn tốt hơn.
Sau khi Ninh Vũ Phi ngồi xuống, Nhất Thạch Kiên liền giới thiệu: “Hai vị này đều là bạn của tôi, không phải là người địa phương, nhưng đều là những ông chủ lớn, cậu có thể gọi bọn họ là ông chủ Kim và ông chủ Vương.”
“Được.”
Ông chủ Kim ngồi ở bên trái Ninh Vũ Phi cười hỏi: “Không nghĩ tới cậu Ninh lại trẻ như vậy, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Lời này khiến cho vẻ mặt Nhất Thạch Kiên có chút cứng ngắc, cố ý hỏi tuổi, cái này không phải là cố ý xem thường Ninh Vũ Phi hay sao.
Ninh Vũ Phi cười cười nói: “Nếu nói chính xác ra thì cũng chưa đến hai mươi tuổi.”
Nghe vậy, vẻ khinh thường trong mắt hai ông chủ lớn càng thêm nồng đậm.
Ông chủ kim lấy ra một miếng ngọc bội của mình hỏi: “Cậu Ninh, anh Nhất nói cậu là chuyên gia trong lĩnh vực này, nhìn giúp tôi xem miếng ngọc bội này ở niên đại nào, có thể đánh giá được giá cả không?”
“Ông chủ Kim, tôi chỉ có thể nói là ông bị lừa rồi, đây là đồ giả, giá trị cùng lắm là chi phí làm thủ công thôi.” Ninh Vũ Phi thản nhiên nói.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt ông chủ Kim vô cùng khó coi, ông ta dùng nhiều tiền mới mua được thế mà cậu ta chưa nhìn kỹ đã nói là đồ giả.
“Cậu Ninh, hoa văn rồng ở trên ngọc bội là từ thời phong kiến năm 800 đấy*, tôi dùng 150 tỷ để mua.”
(*: Trong raw ghi là thời Đường chị ạ, mà không đổi thành nước Việt Nam nên em để niên đại như vậy chị nhó:>)
“Haiz, tôi đây chỉ có thể nói ông bị lừa thật là thảm.” Ninh Vũ Phi nhún nhún vai nói.
“Cậu…”
Ông chủ Kim lập tức muốn phản bác lại, nhưng Nhất Thạch Kiên liền nói: “Ông chủ Kim, xin bớt giận, ánh mắt của mỗi người đều không giống nhau, cậu Ninh nói như vậy tự nhiên là lý do của mình.”
“Hừ, anh Nhất, người này anh giới thiệu cho tôi không thể tin tưởng được, thật là có lỗi.” Ông chủ Kim nói.
“Đúng vậy, lần mua bán này ít thì 3 tỷ, nhiều thì cả trăm tỷ, chúng tôi hy vọng anh Nhất có thể đổi cho chúng tôi một người đáng tin cậy đến.”
Ông chủ Vương ở một bên cũng không tin tưởng Ninh Vũ Phi, bởi vì hoa văn rồng trên miếng ngọc bội ông ta cùng ông chủ Kim đã cùng nhau xem xét rất lâu.
Người khác có thể không tin Ninh Vũ Phi nhưng Nhất Thạch Kiên tin tưởng chắc chắc không có nghi ngờ gì, có thể nhìn ra ngay cả lão Hoàng cũng khiếp sợ Ninh Vũ Phi, còn có thể kém hay sao?
Đương nhiên Nhất Thạch Kiên sẽ đứng về phía Ninh Vũ Phi, nói: “Cái này chỉ sợ không được, ngoại trừ cậu Ninh ra, Nhất Thạch Kiên tôi không tin những người khác.”
“Thôi bỏ đi, bây giờ trực tiếp đến buổi đấu giá nhìn xem.” Ông chủ Kim buông đũa xuống.
“Các người ăn no rồi sao, tôi còn chưa ăn xong, nếu không các người đến đó trước, lát nữa tôi tới sau.”
Ninh Vũ Phi không nhanh không chậm nói, còn Nhất Thạch Kiên mỉm cười nói: “Các người đi trước đi, đợi lát nữa tôi cùng cậu Ninh đến sau.”
“Hừ.”
Hai người nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng, bọn họ không thể hiểu nổi vì sao Nhất Thạch Kiên lại tin tưởng một tên tiểu tử bồng bột, thiếu kinh nghiệm như vậy.
Nhất Thạch Kiên nói: “Cậu Ninh, cậu tuyệt đối không cần để ý đến họ, bọn họ không tin cậu nhưng tôi tin tưởng cậu.”
“Tôi để ý cái gì, tôi giúp ông chủ Nhất kiểm định, chứ có phải giúp bọn họ đâu, quản bọn họ làm cái gì.”
Ninh Vũ Phi ăn hai miếng cơm, sau đó nói: “Nhưng thật sự không hiểu nổi, sao bọn họ lại thấy miếng ngọc bội đó có giá 150 tỷ chứ, ánh mắt của ông chủ Nhất đây cũng không được tốt cho lắm nhỉ, sao lại quen người như vậy.”
“Ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy.”
Sau khi ăn uống no say, Nhất Thạch Kiên cùng Ninh Vũ Phi lên xe cùng nhau đến buổi đấu giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.