Chương 503
Thi Thi
23/01/2022
Ánh mắt Tiêu Úc Tâm buồn bã, nói: “Ông nội, ông đừng nói nữa, cháu đã chấp nhận số phận rồi.”
“Úc Tâm, nếu ngay cả cô cũng từ bỏ chính mình, thì người khác muốn giúp cô cũng không được.” Ninh Vũ Phi nói.
“Vũ Phi, hẳn là cậu đã học được gì đó từ thầy của cậu rồi sao?”
“Có học, thật ra có nhiều phương pháp điều trị tốt hơn, cắt cụt chi chỉ là biện pháp bất đắc dĩ thôi.”
Nghe được lời Ninh Vũ Phi nói, trong mắt Tiêu Úc Tâm đã có một tia sáng, nhưng ngay cả bác sĩ và giáo sư cũng không thể làm gì được, chỉ sợ Ninh Vũ Khi cũng khó mà làm được.
“Úc Tâm, cháu có nghe thấy không, chân của cháu vẫn có hi vọng hồi phục lại.” Ông cụ nói với vẻ vui mừng.
Ninh Vũ Phi đặt giỏ trái cây xuống và nói: “Tôi sẽ bóp thử chân của cô, để xem tình hình hiện tại như thế nào.”
“Ừm!” Tiêu Úc Tâm đồng ý.
Anh xốc chăn lên, thấy chân trái của Tiêu Úc Tâm được bó bằng thạch cao, nói: “Trước tiên hãy tháo lớp thạch cao ra, không phải phẫu thuật cắt cụt chi, giữ nó cũng vô ích.”
“Được, tôi sẽ gọi bác sĩ.”
“Không cần đâu!”
Ninh Vũ Phi cầm chặt thạch cao, dùng nội lực đập vỡ nó, gỡ hẳn ra luôn.
Khi đó, anh mới phát hiện rằng tình trạng chân của Tiêu Úc Tâm không được lạc quan cho lắm, nhưng xét theo dấu hiệu bề ngoài thì không có vấn đề gì lớn, sau khi chạm vào, anh hỏi: “Cô có cảm giác gì không?”
Tiêu Úc Tâm lắc đầu, lúc này cô ấy không thể cảm nhận được sự tồn tại của bắp chân mình.
Vì vậy, Ninh Vũ Phi lại siết chặt hơn, hỏi: “Bây giờ thì sao?”
“Có chút cảm giác.”
“Hơi nghiêm trọng một chút, nhưng không phải là không có khả năng chữa khỏi.” Ninh Vũ Phi nhìn Tiêu Úc Tâm, nói: “Nếu như nửa đời sau cô phải ngồi trên xe lăn hoặc phải đeo chân giả, chuyện này khó chịu lắm.”
“Vũ Phi, thật sự là có biện pháp chữa trị sao?” Ông cụ Tiêu hỏi.
Tiêu Úc Tâm là người thân còn lại duy nhất của ông ấy. Nếu cháu gái ruột của ông ấy phải ngồi xe lăn suốt phần đời còn lại là điều khó mà chấp nhận đến mức nào cơ chứ.
Ninh Vũ Phi nói: “Tuy rằng hy vọng tương đối mỏng manh, nhưng nắm chắc cơ hội thì vẫn được, ông đừng lo lắng.”
“Có thật không?”
“Hãy thử xem sao, dù sao thì cũng tốt hơn là ngồi xe lăn cả đời, đúng không?” Ninh Vũ Phi nói.
Sau khi Ninh Vũ Phi kiểm tra lại, anh dự định chuyển Tiêu Úc Tâm đến bệnh viện số một, nơi anh có thể tự mình thực hiện ca phẫu thuật cho cô ấy.
Lúc này, cửa phòng mở ra, một bác sĩ trung niên và y tá bước vào, nói: “Chuẩn bị xong rồi, chúng ta tiến hành ca phẫu thuật thôi.”
Vừa dứt lời, ông ta đã thấy lớp thạch cao trên bắp chân của Tiêu Úc Tâm bị tháo ra.
Ông ta lập tức không vui, tức giận mắng: “Ai cho phép mấy người tự tiện tháo thạch cao ra?”
“Tôi đã tháo nó ra, có vấn đề gì không? Nếu làm giường bị bẩn, chỉ cần rửa sạch và khử trùng là được rồi.” Ninh Vũ Phi nói.
“Tại sao cậu lại muốn tháo bỏ lớp thạch cao, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc phẫu thuật, đến lúc đó phẫu thuật không thành công thì cậu sẽ là người chịu trách nhiệm!”
Vị bác sĩ trung niên có vẻ rất tức giận, cứ như thể nếu tháo thạch cao ra thì phẫu thuật sẽ thất bại vậy, hơn nữa vì điều trị thất bại nên mới phải cắt cụt chi.
“Bác sĩ, là tôi đã cho phép cậu ấy làm điều này. Chúng tôi sẽ lập tức chuyển viện, không cần phải làm phiền tới anh nữa.” Ông cụ Tiêu nói.
Tưởng rằng bác sĩ trung niên sẽ vì chuyện này mà bình tĩnh lại, nhưng bác sĩ lại trực tiếp chất vấn: “Các người có ý gì đây, lấy tính mạng bệnh nhân ra làm trò đùa à?”
“Bác sĩ, việc lựa chọn cách chữa trị là quyền tự do của chúng tôi. Xin đừng can thiệp vào nguyện vọng của chính người nhà bệnh nhân.” Ông cụ Tiêu có chút tức giận.
“Úc Tâm, nếu ngay cả cô cũng từ bỏ chính mình, thì người khác muốn giúp cô cũng không được.” Ninh Vũ Phi nói.
“Vũ Phi, hẳn là cậu đã học được gì đó từ thầy của cậu rồi sao?”
“Có học, thật ra có nhiều phương pháp điều trị tốt hơn, cắt cụt chi chỉ là biện pháp bất đắc dĩ thôi.”
Nghe được lời Ninh Vũ Phi nói, trong mắt Tiêu Úc Tâm đã có một tia sáng, nhưng ngay cả bác sĩ và giáo sư cũng không thể làm gì được, chỉ sợ Ninh Vũ Khi cũng khó mà làm được.
“Úc Tâm, cháu có nghe thấy không, chân của cháu vẫn có hi vọng hồi phục lại.” Ông cụ nói với vẻ vui mừng.
Ninh Vũ Phi đặt giỏ trái cây xuống và nói: “Tôi sẽ bóp thử chân của cô, để xem tình hình hiện tại như thế nào.”
“Ừm!” Tiêu Úc Tâm đồng ý.
Anh xốc chăn lên, thấy chân trái của Tiêu Úc Tâm được bó bằng thạch cao, nói: “Trước tiên hãy tháo lớp thạch cao ra, không phải phẫu thuật cắt cụt chi, giữ nó cũng vô ích.”
“Được, tôi sẽ gọi bác sĩ.”
“Không cần đâu!”
Ninh Vũ Phi cầm chặt thạch cao, dùng nội lực đập vỡ nó, gỡ hẳn ra luôn.
Khi đó, anh mới phát hiện rằng tình trạng chân của Tiêu Úc Tâm không được lạc quan cho lắm, nhưng xét theo dấu hiệu bề ngoài thì không có vấn đề gì lớn, sau khi chạm vào, anh hỏi: “Cô có cảm giác gì không?”
Tiêu Úc Tâm lắc đầu, lúc này cô ấy không thể cảm nhận được sự tồn tại của bắp chân mình.
Vì vậy, Ninh Vũ Phi lại siết chặt hơn, hỏi: “Bây giờ thì sao?”
“Có chút cảm giác.”
“Hơi nghiêm trọng một chút, nhưng không phải là không có khả năng chữa khỏi.” Ninh Vũ Phi nhìn Tiêu Úc Tâm, nói: “Nếu như nửa đời sau cô phải ngồi trên xe lăn hoặc phải đeo chân giả, chuyện này khó chịu lắm.”
“Vũ Phi, thật sự là có biện pháp chữa trị sao?” Ông cụ Tiêu hỏi.
Tiêu Úc Tâm là người thân còn lại duy nhất của ông ấy. Nếu cháu gái ruột của ông ấy phải ngồi xe lăn suốt phần đời còn lại là điều khó mà chấp nhận đến mức nào cơ chứ.
Ninh Vũ Phi nói: “Tuy rằng hy vọng tương đối mỏng manh, nhưng nắm chắc cơ hội thì vẫn được, ông đừng lo lắng.”
“Có thật không?”
“Hãy thử xem sao, dù sao thì cũng tốt hơn là ngồi xe lăn cả đời, đúng không?” Ninh Vũ Phi nói.
Sau khi Ninh Vũ Phi kiểm tra lại, anh dự định chuyển Tiêu Úc Tâm đến bệnh viện số một, nơi anh có thể tự mình thực hiện ca phẫu thuật cho cô ấy.
Lúc này, cửa phòng mở ra, một bác sĩ trung niên và y tá bước vào, nói: “Chuẩn bị xong rồi, chúng ta tiến hành ca phẫu thuật thôi.”
Vừa dứt lời, ông ta đã thấy lớp thạch cao trên bắp chân của Tiêu Úc Tâm bị tháo ra.
Ông ta lập tức không vui, tức giận mắng: “Ai cho phép mấy người tự tiện tháo thạch cao ra?”
“Tôi đã tháo nó ra, có vấn đề gì không? Nếu làm giường bị bẩn, chỉ cần rửa sạch và khử trùng là được rồi.” Ninh Vũ Phi nói.
“Tại sao cậu lại muốn tháo bỏ lớp thạch cao, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc phẫu thuật, đến lúc đó phẫu thuật không thành công thì cậu sẽ là người chịu trách nhiệm!”
Vị bác sĩ trung niên có vẻ rất tức giận, cứ như thể nếu tháo thạch cao ra thì phẫu thuật sẽ thất bại vậy, hơn nữa vì điều trị thất bại nên mới phải cắt cụt chi.
“Bác sĩ, là tôi đã cho phép cậu ấy làm điều này. Chúng tôi sẽ lập tức chuyển viện, không cần phải làm phiền tới anh nữa.” Ông cụ Tiêu nói.
Tưởng rằng bác sĩ trung niên sẽ vì chuyện này mà bình tĩnh lại, nhưng bác sĩ lại trực tiếp chất vấn: “Các người có ý gì đây, lấy tính mạng bệnh nhân ra làm trò đùa à?”
“Bác sĩ, việc lựa chọn cách chữa trị là quyền tự do của chúng tôi. Xin đừng can thiệp vào nguyện vọng của chính người nhà bệnh nhân.” Ông cụ Tiêu có chút tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.