Chương 522
Thi Thi
23/01/2022
Mẹ của Điền Mai Ngọc là càng đánh càng tức giận, thấy con gái mình vậy mà không để ý tới mình, càng thêm phẫn nộ nắm lấy tóc Điền Mai Ngọc, hung hăng quẳng xuống đất.
Mặc dù như thế, Điền Mai Ngọc không khóc cũng không có cầu xin tha thứ, nhưng trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng, cô ta lại tiếp tục đứng dậy, bắt đầu uể oải làm những bài toán nâng cao kia.
“Mày giỏi lắm.” Mẹ của Điền Mai Ngọc từ bên cạnh tủ quần áo ở trong lấy ra một đống giấy thi ném lên bàn: “Không làm xong thì đừng mong ăn cơm hay nghỉ ngơi.”
Uỳnh!
Cuối cùng bà ta đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa trái từ bên ngoài, nếu cô ta còn chưa làm xong những đề kiểm tra kia thì không cho phép ra.
Hôm sau!
Ninh Vũ Phi cùng Giang Vị Noãn cùng nhau lái xe vào trường học, đến lầu giảng dạy của bộ phận riêng của họ.
Không ngừng có người chạy ra phía trước, trong miệng bên trong đang bàn luận có người nhảy lầu nọ kia.
“Nhảy lầu? Không thể nào.”
Nghe được hai chữ này, Ninh Vũ Phi không khỏi tăng nhanh tốc độ, rột cuộc là ai muốn nhảy lầu, nghĩ như nào cũng không ra!
Đi một đoạn đường, cuối cùng cũng nhìn thấy người muốn nhảy lầu kia, cô ta đứng ở trong trên mép mái nhà, trong tay cầm từng tờ bài thi, xé nát rồi ném xuống mặt đất.
Đây không phải Điền Mai Ngọc sao, có chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này đã có giáo viên đi lên khuyên can, tòa nhà dạy học có độ cao gần ba mươi mét, ngã xuống thì chắc chắn sẽ chết.
“Báo cảnh sát, mau gọi đội cứu hộ đi.”
“Đúng đúng đúng!” Một số bạn cùng lớp cuối cùng đã phản ứng và gọi.
Nhưng Điền Mai Ngọc sau khi ném từ giấy thì trong tay xuống, cũng trực tiếp gieo mình xuống.
“A...”
Tiếng thét chói tai của mấy nữ sinh vang lên, thậm chí là nam sinh cũng không dám nhìn, từ từ nhắm hai mắt lại.
Bọn họ mặc kệ, nhưng Ninh Vũ Phi không thể mặc kệ, dù sao cũng là một mạng người, có điều gì không giải quyết được mà nhất định phải nhảy lầu như thế!
Ninh Vũ Phi nhanh chóng tiến lên sau khi nắm chuẩn cơ hội giẫm lên mép bồn hoa rồi nhảy ra ngoài.
Vừa vặn ôm lấy Điền Mai Ngọc vừa hạ xuống, hai chân vững vàng rơi trên mặt đất.
Nếu như đổi lại là người bình thường, bắt được một người nhảy lầu trưởng thành rất có thể sẽ khiến cho hai người chết cùng một chỗ.
Cho dù có may mắn không chết, người nhảy ra đỡ người kia cũng sẽ không có tốt đẹp cả, dù sao có là một đồng tiền từ trên cao rơi xuống cũng có thể ném chết một người, huống chi là một người sống sờ sờ như thế.
Giáo viên phía trên cũng ngây ngốc nhìn, thế nhưng khi bọn họ nhìn xuống dưới thì lập tức sửng sốt, lại có người đón được Điền Mai Ngọc rồi!
Tương tự như vậy, các bạn học phía dưới đều mở to mắt nhìn thấy Ninh Vũ Phi bế được Điền Mai Ngọc trong vòng tay, bọn họ lập tức mừng rỡ reo hò.
Bây giờ Điền Mai Ngọc đã hôn mê, cũng có thể là do ngất xỉu khi nhảy lầu nên dẫn tới hôn mê, Ninh Vũ Phi nói: “Gọi xe cứu thương, nhanh!”
Rất nhanh, dưới sự sắp xếp của nhà trường, Điền Mai Ngọc đã được đưa đến bệnh viện bằng xe chuyên dụng.
Mấy giáo viên trong khoa toán học cuối cùng có thể yên tâm, nếu có người chết trong trường thì họ thực sự toi đời mất.
“Ninh Vũ Phi, em không sao chứ?” Thầy trưởng khoa hỏi.
“Em không sao.”
“Ai u, em làm thế nào mà có thể bắt được bạn ấy vậy, vừa rồi thật sự là quá choáng ngợp, tim thầy như muộn nhảy lên cổ họng luôn rồi.”
Bây giờ mới nhớ tới thật sự nghĩ mà sợ, mấy thầy cô giáo còn chưa bắt đầu thuyết phục thì Điền Mai Ngọc đã nhảy rồi, đúng là nghĩ mà hãi hùng.
Đây chính là lần đầu tiên kể từ khi đại học Long Diệu thành lập đến nay xuất hiện vụ việc sinh viên nhảy lầu, còn là sinh viên khoa toán học nữa, những nhân viên cấp quản lý sợ là khó tránh khỏi tội lỗi.
Ninh Vũ Phi nói: “Thầy trưởng khoa, nếu như thầy không có chuyện bận gì thì tốt nhất là nên đưa theo giáo viên hướng dẫn cùng đi tới bệnh viện đi ạ.”
“Đúng, chúng ta đi đi!”
Mặc dù như thế, Điền Mai Ngọc không khóc cũng không có cầu xin tha thứ, nhưng trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng, cô ta lại tiếp tục đứng dậy, bắt đầu uể oải làm những bài toán nâng cao kia.
“Mày giỏi lắm.” Mẹ của Điền Mai Ngọc từ bên cạnh tủ quần áo ở trong lấy ra một đống giấy thi ném lên bàn: “Không làm xong thì đừng mong ăn cơm hay nghỉ ngơi.”
Uỳnh!
Cuối cùng bà ta đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa trái từ bên ngoài, nếu cô ta còn chưa làm xong những đề kiểm tra kia thì không cho phép ra.
Hôm sau!
Ninh Vũ Phi cùng Giang Vị Noãn cùng nhau lái xe vào trường học, đến lầu giảng dạy của bộ phận riêng của họ.
Không ngừng có người chạy ra phía trước, trong miệng bên trong đang bàn luận có người nhảy lầu nọ kia.
“Nhảy lầu? Không thể nào.”
Nghe được hai chữ này, Ninh Vũ Phi không khỏi tăng nhanh tốc độ, rột cuộc là ai muốn nhảy lầu, nghĩ như nào cũng không ra!
Đi một đoạn đường, cuối cùng cũng nhìn thấy người muốn nhảy lầu kia, cô ta đứng ở trong trên mép mái nhà, trong tay cầm từng tờ bài thi, xé nát rồi ném xuống mặt đất.
Đây không phải Điền Mai Ngọc sao, có chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này đã có giáo viên đi lên khuyên can, tòa nhà dạy học có độ cao gần ba mươi mét, ngã xuống thì chắc chắn sẽ chết.
“Báo cảnh sát, mau gọi đội cứu hộ đi.”
“Đúng đúng đúng!” Một số bạn cùng lớp cuối cùng đã phản ứng và gọi.
Nhưng Điền Mai Ngọc sau khi ném từ giấy thì trong tay xuống, cũng trực tiếp gieo mình xuống.
“A...”
Tiếng thét chói tai của mấy nữ sinh vang lên, thậm chí là nam sinh cũng không dám nhìn, từ từ nhắm hai mắt lại.
Bọn họ mặc kệ, nhưng Ninh Vũ Phi không thể mặc kệ, dù sao cũng là một mạng người, có điều gì không giải quyết được mà nhất định phải nhảy lầu như thế!
Ninh Vũ Phi nhanh chóng tiến lên sau khi nắm chuẩn cơ hội giẫm lên mép bồn hoa rồi nhảy ra ngoài.
Vừa vặn ôm lấy Điền Mai Ngọc vừa hạ xuống, hai chân vững vàng rơi trên mặt đất.
Nếu như đổi lại là người bình thường, bắt được một người nhảy lầu trưởng thành rất có thể sẽ khiến cho hai người chết cùng một chỗ.
Cho dù có may mắn không chết, người nhảy ra đỡ người kia cũng sẽ không có tốt đẹp cả, dù sao có là một đồng tiền từ trên cao rơi xuống cũng có thể ném chết một người, huống chi là một người sống sờ sờ như thế.
Giáo viên phía trên cũng ngây ngốc nhìn, thế nhưng khi bọn họ nhìn xuống dưới thì lập tức sửng sốt, lại có người đón được Điền Mai Ngọc rồi!
Tương tự như vậy, các bạn học phía dưới đều mở to mắt nhìn thấy Ninh Vũ Phi bế được Điền Mai Ngọc trong vòng tay, bọn họ lập tức mừng rỡ reo hò.
Bây giờ Điền Mai Ngọc đã hôn mê, cũng có thể là do ngất xỉu khi nhảy lầu nên dẫn tới hôn mê, Ninh Vũ Phi nói: “Gọi xe cứu thương, nhanh!”
Rất nhanh, dưới sự sắp xếp của nhà trường, Điền Mai Ngọc đã được đưa đến bệnh viện bằng xe chuyên dụng.
Mấy giáo viên trong khoa toán học cuối cùng có thể yên tâm, nếu có người chết trong trường thì họ thực sự toi đời mất.
“Ninh Vũ Phi, em không sao chứ?” Thầy trưởng khoa hỏi.
“Em không sao.”
“Ai u, em làm thế nào mà có thể bắt được bạn ấy vậy, vừa rồi thật sự là quá choáng ngợp, tim thầy như muộn nhảy lên cổ họng luôn rồi.”
Bây giờ mới nhớ tới thật sự nghĩ mà sợ, mấy thầy cô giáo còn chưa bắt đầu thuyết phục thì Điền Mai Ngọc đã nhảy rồi, đúng là nghĩ mà hãi hùng.
Đây chính là lần đầu tiên kể từ khi đại học Long Diệu thành lập đến nay xuất hiện vụ việc sinh viên nhảy lầu, còn là sinh viên khoa toán học nữa, những nhân viên cấp quản lý sợ là khó tránh khỏi tội lỗi.
Ninh Vũ Phi nói: “Thầy trưởng khoa, nếu như thầy không có chuyện bận gì thì tốt nhất là nên đưa theo giáo viên hướng dẫn cùng đi tới bệnh viện đi ạ.”
“Đúng, chúng ta đi đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.