Chương 540
Thi Thi
23/01/2022
“Đúng đúng đúng!”
Trần Thành Hạo nhanh chóng gọi điện thoại cho ba mình, hôm nay không cần làm ăn nữa, tránh cho họ khỏi bị trả thù.
Sau khi ba của Trần Thành Hạo biết được rằng Diêu Dư bị đánh, ba Trần trực tiếp muốn liều mạng với đối phương, con trai mình khó khăn lắm mới tìm được một người con dâu vừa ý lại bị người ta đánh cho tơi tả.
“Mẹ, mẹ đừng để cho ba làm bừa, con bên này còn có Ninh Vũ Phi ở đây, chúng con sẽ không có chuyện gì đâu.”
Sau một hồi khuyên nhủ, ba Trần và mẹ Trần mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị tìm một khách sạn ở mấy ngày, biết được Ninh Vũ Phi ở đó, bọn họ liền không cần quá lo lắng nữa.
Bây giờ Diêu Dư không chịu nói, Ninh Vũ Phi cũng không hỏi nữa, cứ như vậy đứng ở bên ngoài cửa sổ bệnh viện nhìn vào.
Trần Thành Hạo tức giận nói: “Ninh Vũ Phi, bây giờ tôi phải làm thủ tục xuất viện, không thể ở lại nữa rồi.”
“Cậu đừng kích động, những việc còn lại cứ giao cho tôi, tôi sẽ không để cho bọn chúng thoải mái đâu.” Ninh Vũ Phi nói.
Cho đến buổi tối, ba Trần và mẹ Trần đã gọi điện thoại tới để dặn dò cho dù có Ninh Vũ Phi ở đó nhưng sợ rằng đối phương có nhiều người.
Chín giờ, Ninh Vũ Phi hỏi: “Diêu Dư, cậu có về nhà không? Nếu như về nhà tôi sẽ đưa cậu về.”
“Không đâu, tôi đã nói với ba mẹ rằng sẽ qua đêm ở bên ngoài, sẽ không về nhà.”
“Cũng được, hai người cứ ở lại bệnh viện đi, tôi ra ngoài đi dạo một chút.”
“Vũ Phi, cậu cẩn thận một chút đấy.”
Ninh Vũ Phi xua xua tay, đi ra khỏi cửa lớn bệnh viện, nhìn bốn phía xung quanh dường như không có ai đứng canh ở đây.
Vì vậy Ninh Vũ Phi đến một quán mỳ bên ngoài nhà Trần Thành Hạo gọi một bát mì và một chai rượu trắng, từ từ ăn rồi yên lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng chút một, các cửa hàng xung quanh lần lượt bắt đầu đóng cửa, tiệm mỳ vẫn chưa có ý định đóng cửa.
Ninh Vũ Phi kiểm tra thời gian, đã gần một tiếng rồi.
Một chiếc xe tải dừng ở con đường đối diện, sau đó có ba người bước xuống, trong tay cầm đủ các loại gạch và đá ném về phía cửa nhà Trần Thành Hạo.
Hầu hết kính đều là kính thủy tinh công nghiệp, đánh không vỡ, nhưng một số cửa sổ để thông gió là kính bình thường.
Choang choang!
Tổng cộng bốn cái cửa sổ toàn bộ đều bị đập vỡ, đồ đạc bên trong cũng bị đập cho tan tành.
“Mấy người này có chuyện gì vậy?”
Bởi vì quán này vừa vặn nhìn ra bên ngoài, bà chủ quán mỳ và mấy người khách nhìn đến mức ngẩn người, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy loại chuyện này.
Ninh Vũ Phi uống hết chai rượu trắng trong tay và đưa cho bà chủ một trăm năm mươi ngàn.
Ba người ở phía đối diện sau khi phá hoại hoàn toàn liền lái xe bỏ đi, Ninh Vũ Phi lái xe máy của Trần Thành Hạo đuổi theo.
Cả một đoạn đường giữ khoảng cách đi theo đối phương đến khu phố cổ.
Sau khi bốn người dừng xe xong, dừng lại lấy mấy chai rượu, đồ ăn vặt và hạt dưa và đậu phộng ở quầy bán hàng sau đó liền đi lên lầu.
Quầy bán hàng do một đôi vợ chồng già mở ra, đối với mấy tên lưu manh côn đồ ngang nhiên lấy đồ đi cũng không dám nói gì, bọn họ cũng sợ bị báo thù.
“Ông à, mấy tên lưu manh côn đồ lúc nãy bọn chúng sống ở đâu vậy?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Ông già nhìn Ninh Vũ Phi, bất lực nói: “Bọn chúng sống ở tầng thứ hai của tòa nhà kia, haiz.”
“Ừm, cảm ơn.”
Trước khi đi, Ninh Vũ Phi còn để lại năm trăm ngàn, người già kiếm sống cũng không dễ dàng gì.
Sau đó Ninh Vũ Phi đi đến tầng hai, nghe thấy tiếng ồn ào nói chuyện bên trong.
Các tòa nhà dân cư kiểu cũ cách âm rất kém, Ninh Vũ Phi có thể nghe rõ âm thanh bên trong.
“Người phụ nữ hôm nay ở bệnh viện không tồi, thật đáng tiếc mà.”
“Đúng thế đúng thế.”
Bốn tên này là những tên đã bắt nạt Diêu Dư, Trần Thành Hạo là anh em của mình, Diêu Dư lại là bạn học của mình.
Cơn tức giận khiến Ninh Vũ Phi muốn đạp cửa xông vào trong, lại nghe thấy tiếng bước chân từ tầng dưới truyền đến, nhất thời nhanh chóng từ bỏ, ẩn nấp lên trên.
Trần Thành Hạo nhanh chóng gọi điện thoại cho ba mình, hôm nay không cần làm ăn nữa, tránh cho họ khỏi bị trả thù.
Sau khi ba của Trần Thành Hạo biết được rằng Diêu Dư bị đánh, ba Trần trực tiếp muốn liều mạng với đối phương, con trai mình khó khăn lắm mới tìm được một người con dâu vừa ý lại bị người ta đánh cho tơi tả.
“Mẹ, mẹ đừng để cho ba làm bừa, con bên này còn có Ninh Vũ Phi ở đây, chúng con sẽ không có chuyện gì đâu.”
Sau một hồi khuyên nhủ, ba Trần và mẹ Trần mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị tìm một khách sạn ở mấy ngày, biết được Ninh Vũ Phi ở đó, bọn họ liền không cần quá lo lắng nữa.
Bây giờ Diêu Dư không chịu nói, Ninh Vũ Phi cũng không hỏi nữa, cứ như vậy đứng ở bên ngoài cửa sổ bệnh viện nhìn vào.
Trần Thành Hạo tức giận nói: “Ninh Vũ Phi, bây giờ tôi phải làm thủ tục xuất viện, không thể ở lại nữa rồi.”
“Cậu đừng kích động, những việc còn lại cứ giao cho tôi, tôi sẽ không để cho bọn chúng thoải mái đâu.” Ninh Vũ Phi nói.
Cho đến buổi tối, ba Trần và mẹ Trần đã gọi điện thoại tới để dặn dò cho dù có Ninh Vũ Phi ở đó nhưng sợ rằng đối phương có nhiều người.
Chín giờ, Ninh Vũ Phi hỏi: “Diêu Dư, cậu có về nhà không? Nếu như về nhà tôi sẽ đưa cậu về.”
“Không đâu, tôi đã nói với ba mẹ rằng sẽ qua đêm ở bên ngoài, sẽ không về nhà.”
“Cũng được, hai người cứ ở lại bệnh viện đi, tôi ra ngoài đi dạo một chút.”
“Vũ Phi, cậu cẩn thận một chút đấy.”
Ninh Vũ Phi xua xua tay, đi ra khỏi cửa lớn bệnh viện, nhìn bốn phía xung quanh dường như không có ai đứng canh ở đây.
Vì vậy Ninh Vũ Phi đến một quán mỳ bên ngoài nhà Trần Thành Hạo gọi một bát mì và một chai rượu trắng, từ từ ăn rồi yên lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng chút một, các cửa hàng xung quanh lần lượt bắt đầu đóng cửa, tiệm mỳ vẫn chưa có ý định đóng cửa.
Ninh Vũ Phi kiểm tra thời gian, đã gần một tiếng rồi.
Một chiếc xe tải dừng ở con đường đối diện, sau đó có ba người bước xuống, trong tay cầm đủ các loại gạch và đá ném về phía cửa nhà Trần Thành Hạo.
Hầu hết kính đều là kính thủy tinh công nghiệp, đánh không vỡ, nhưng một số cửa sổ để thông gió là kính bình thường.
Choang choang!
Tổng cộng bốn cái cửa sổ toàn bộ đều bị đập vỡ, đồ đạc bên trong cũng bị đập cho tan tành.
“Mấy người này có chuyện gì vậy?”
Bởi vì quán này vừa vặn nhìn ra bên ngoài, bà chủ quán mỳ và mấy người khách nhìn đến mức ngẩn người, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy loại chuyện này.
Ninh Vũ Phi uống hết chai rượu trắng trong tay và đưa cho bà chủ một trăm năm mươi ngàn.
Ba người ở phía đối diện sau khi phá hoại hoàn toàn liền lái xe bỏ đi, Ninh Vũ Phi lái xe máy của Trần Thành Hạo đuổi theo.
Cả một đoạn đường giữ khoảng cách đi theo đối phương đến khu phố cổ.
Sau khi bốn người dừng xe xong, dừng lại lấy mấy chai rượu, đồ ăn vặt và hạt dưa và đậu phộng ở quầy bán hàng sau đó liền đi lên lầu.
Quầy bán hàng do một đôi vợ chồng già mở ra, đối với mấy tên lưu manh côn đồ ngang nhiên lấy đồ đi cũng không dám nói gì, bọn họ cũng sợ bị báo thù.
“Ông à, mấy tên lưu manh côn đồ lúc nãy bọn chúng sống ở đâu vậy?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Ông già nhìn Ninh Vũ Phi, bất lực nói: “Bọn chúng sống ở tầng thứ hai của tòa nhà kia, haiz.”
“Ừm, cảm ơn.”
Trước khi đi, Ninh Vũ Phi còn để lại năm trăm ngàn, người già kiếm sống cũng không dễ dàng gì.
Sau đó Ninh Vũ Phi đi đến tầng hai, nghe thấy tiếng ồn ào nói chuyện bên trong.
Các tòa nhà dân cư kiểu cũ cách âm rất kém, Ninh Vũ Phi có thể nghe rõ âm thanh bên trong.
“Người phụ nữ hôm nay ở bệnh viện không tồi, thật đáng tiếc mà.”
“Đúng thế đúng thế.”
Bốn tên này là những tên đã bắt nạt Diêu Dư, Trần Thành Hạo là anh em của mình, Diêu Dư lại là bạn học của mình.
Cơn tức giận khiến Ninh Vũ Phi muốn đạp cửa xông vào trong, lại nghe thấy tiếng bước chân từ tầng dưới truyền đến, nhất thời nhanh chóng từ bỏ, ẩn nấp lên trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.