Chương 555
Thi Thi
23/01/2022
Lão Từ nhẹ nhàng mở cửa phòng muốn đi vào, nhưng lại nghe giọng nói của hai người ở bên trong.
Lập tức đóng cửa lại, sau khi Ninh Vũ Phi nghe thấy động tĩnh thì nói: “Hình như có người à?”
“Tôi xem xem!”
Tư Đồ Y Nhạn mở cửa, ngoài cửa không có ai, quay lại nói: “Đâu có ai đâu, trên hành lang cũng không có.”
“Không có ai…” Ninh Vũ Phi suy tư một chút, cười nói: “Không sao, tiếp tục đi tôi đói quá.”
“Ừm!”
Từng muỗng từng muỗng đút Ninh Vũ Phi ăn, trong lòng Tư Đồ Y Nhạn cũng thấy ngọt ngào, cảm thấy bản thân có thể chăm sóc Ninh Vũ Phi như vậy thật tốt.
Bên ngoài, lông mày Lão Từ chau lại, lẩm bẩm: “Xem ra quả thật là võ giả, hôm qua vẫn còn đang hôn mê, hôm nay vậy mà đã có thể ăn uống.”
“Tối nay lại đến!”
Bên trong còn có Tư Đồ Y Nhạn, Lão Từ không tiện ra tay, tạm thời rời khỏi.
Ninh Vũ Phi ăn xong, cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, nói: “Y Nhạn, cậu ra ngoài mua giúp tôi mấy cái bánh bao đi, ăn không no.”
“Này… Sớm biết vậy tôi đã mang theo một ít, như vậy đi, tôi đến nhà ăn bệnh viện xem thử có thể mang một ít về không.”
“Ừm!”
Đợi Tư Đồ Y Nhạn đi khỏi, Ninh Vũ Phi ngồi lại nhớ đến chuyện lúc nãy, có lẽ là bản thân quá cảnh giác dẫn đến lỗi giác.
Nửa tiếng sau Ninh Vũ Phi ăn thêm một chén cháo, lại gặm hai cái bánh bao, cuối cùng cũng thấy thoải mái.
Tư Đồ Y Nhạn nói: “Vũ Phi, cậu có không thoải mái ở đâu không, tôi có thể giúp cậu xoa bóp?”
“Nếu cậu đã nói vậy, tôi muốn đi vệ sinh.”
“Vậy… Vậy tôi đỡ cậu vào nhé?”
“Được!”
Đỡ Ninh Vũ Phi đứng dậy, từ từ đi vào nhà vệ sinh.
“Tư Đồ Y Nhạn, cậu đợi ở bên ngoài là được, mình tôi đi thôi.”
“Ừm, vậy cậu nhất định phải cẩn thận, đừng té ngã đấy.”
Ninh Vũ Phi đi vào giải quyết xong rồi đi ra, nhìn thấy Tư Đồ Y Nhạn đỏ mặt nhìn mình, cười nói: “Được rồi được rồi.”
“Ừm!”
“Y Nhạn, cậu không có tiết học sao, nếu có thì đến trường đi, tôi còn có Thành Hạo, không sao đâu.”
Chủ yếu là vừa nãy ngoài cửa có động tình làm Ninh Vũ Phi vẫn có chút hoài nghi, lo lắng Tư Đồ Y Nhạn ở bệnh viện không an toàn.
“Không sao, tôi có thể ở đây với cậu, như vậy cậu sẽ không thấy chán.”
“Thôi bỏ đi, mau chóng đi học, nhanh đi, nếu không tôi sẽ giận đấy.”
Nhưng mà, Tư Đồ Y Nhạn vậy mà lại khóc, nước mắt trong vành mắt đã không ngừng ngưng tụ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
“Không phải chứ, sao cậu lại khóc rồi?”
Con gái khóc là phiền phức nhất, Ninh Vũ Phi vội vàng nói: “Y Nhạn, đừng khóc nữa, thật sự tôi không có ý đuổi cậu đi đâu.”
“Tôi chỉ là muốn đến chăm sóc cậu thôi.”
“Được được được, không khóc nữa, không khóc nữa.”
Ninh Vũ Phi dỗ mãi một lúc Tư Đồ Y Nhạn mới không tiếp tục khóc nữa.
“Thôi vậy, mình sẽ để ý hơn một chút.”
Bây giờ Tư Đồ Y Nhạn vốn đã rất tự trách, để cô ấy rời đi còn tưởng mình tức giận đuổi cô ấy đi, phụ nữ đúng là suy nghĩ quá nhiều.
Mãi đến buổi tối, Tư Đồ Y Nhạn không muốn quay về, Giang Vị Noãn và Đường Tố Nga cũng không muốn về.
Làm Ninh Vũ Phi vô cùng đau đầu, nói hết lời mới khiến bọn họ cùng nhau đi về.
Nằm trên giường thế này càng đến tối thì càng nguy hiểm, Ninh Vũ Phi bèn ngồi dậy nấp sau cánh cửa.
Lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra, một bóng người tiến vào phòng.
“Y Nhạn?”
Người này chính là Tư Đồ Y Nhạn vừa rời đi chưa đến hai tiếng.
Ninh Vũ Phi dọa cô giật nảy mình, nhưng bây giờ đã là một giờ sáng, sao cô lại quay lại?
“Vũ Phi, cậu sao vậy?”
Lập tức đóng cửa lại, sau khi Ninh Vũ Phi nghe thấy động tĩnh thì nói: “Hình như có người à?”
“Tôi xem xem!”
Tư Đồ Y Nhạn mở cửa, ngoài cửa không có ai, quay lại nói: “Đâu có ai đâu, trên hành lang cũng không có.”
“Không có ai…” Ninh Vũ Phi suy tư một chút, cười nói: “Không sao, tiếp tục đi tôi đói quá.”
“Ừm!”
Từng muỗng từng muỗng đút Ninh Vũ Phi ăn, trong lòng Tư Đồ Y Nhạn cũng thấy ngọt ngào, cảm thấy bản thân có thể chăm sóc Ninh Vũ Phi như vậy thật tốt.
Bên ngoài, lông mày Lão Từ chau lại, lẩm bẩm: “Xem ra quả thật là võ giả, hôm qua vẫn còn đang hôn mê, hôm nay vậy mà đã có thể ăn uống.”
“Tối nay lại đến!”
Bên trong còn có Tư Đồ Y Nhạn, Lão Từ không tiện ra tay, tạm thời rời khỏi.
Ninh Vũ Phi ăn xong, cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, nói: “Y Nhạn, cậu ra ngoài mua giúp tôi mấy cái bánh bao đi, ăn không no.”
“Này… Sớm biết vậy tôi đã mang theo một ít, như vậy đi, tôi đến nhà ăn bệnh viện xem thử có thể mang một ít về không.”
“Ừm!”
Đợi Tư Đồ Y Nhạn đi khỏi, Ninh Vũ Phi ngồi lại nhớ đến chuyện lúc nãy, có lẽ là bản thân quá cảnh giác dẫn đến lỗi giác.
Nửa tiếng sau Ninh Vũ Phi ăn thêm một chén cháo, lại gặm hai cái bánh bao, cuối cùng cũng thấy thoải mái.
Tư Đồ Y Nhạn nói: “Vũ Phi, cậu có không thoải mái ở đâu không, tôi có thể giúp cậu xoa bóp?”
“Nếu cậu đã nói vậy, tôi muốn đi vệ sinh.”
“Vậy… Vậy tôi đỡ cậu vào nhé?”
“Được!”
Đỡ Ninh Vũ Phi đứng dậy, từ từ đi vào nhà vệ sinh.
“Tư Đồ Y Nhạn, cậu đợi ở bên ngoài là được, mình tôi đi thôi.”
“Ừm, vậy cậu nhất định phải cẩn thận, đừng té ngã đấy.”
Ninh Vũ Phi đi vào giải quyết xong rồi đi ra, nhìn thấy Tư Đồ Y Nhạn đỏ mặt nhìn mình, cười nói: “Được rồi được rồi.”
“Ừm!”
“Y Nhạn, cậu không có tiết học sao, nếu có thì đến trường đi, tôi còn có Thành Hạo, không sao đâu.”
Chủ yếu là vừa nãy ngoài cửa có động tình làm Ninh Vũ Phi vẫn có chút hoài nghi, lo lắng Tư Đồ Y Nhạn ở bệnh viện không an toàn.
“Không sao, tôi có thể ở đây với cậu, như vậy cậu sẽ không thấy chán.”
“Thôi bỏ đi, mau chóng đi học, nhanh đi, nếu không tôi sẽ giận đấy.”
Nhưng mà, Tư Đồ Y Nhạn vậy mà lại khóc, nước mắt trong vành mắt đã không ngừng ngưng tụ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
“Không phải chứ, sao cậu lại khóc rồi?”
Con gái khóc là phiền phức nhất, Ninh Vũ Phi vội vàng nói: “Y Nhạn, đừng khóc nữa, thật sự tôi không có ý đuổi cậu đi đâu.”
“Tôi chỉ là muốn đến chăm sóc cậu thôi.”
“Được được được, không khóc nữa, không khóc nữa.”
Ninh Vũ Phi dỗ mãi một lúc Tư Đồ Y Nhạn mới không tiếp tục khóc nữa.
“Thôi vậy, mình sẽ để ý hơn một chút.”
Bây giờ Tư Đồ Y Nhạn vốn đã rất tự trách, để cô ấy rời đi còn tưởng mình tức giận đuổi cô ấy đi, phụ nữ đúng là suy nghĩ quá nhiều.
Mãi đến buổi tối, Tư Đồ Y Nhạn không muốn quay về, Giang Vị Noãn và Đường Tố Nga cũng không muốn về.
Làm Ninh Vũ Phi vô cùng đau đầu, nói hết lời mới khiến bọn họ cùng nhau đi về.
Nằm trên giường thế này càng đến tối thì càng nguy hiểm, Ninh Vũ Phi bèn ngồi dậy nấp sau cánh cửa.
Lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra, một bóng người tiến vào phòng.
“Y Nhạn?”
Người này chính là Tư Đồ Y Nhạn vừa rời đi chưa đến hai tiếng.
Ninh Vũ Phi dọa cô giật nảy mình, nhưng bây giờ đã là một giờ sáng, sao cô lại quay lại?
“Vũ Phi, cậu sao vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.