Chương 671
Thi Thi
11/02/2022
Trọng tài đã vội vàng tuýt còi lại, đồng thời phạt một lỗi kỹ thuật, hai quả ném biên, sự nóng nảy của đối thủ đã tạo cơ hội cho Ninh Vũ Phi vào được hai quả bóng.
Huấn luyện viên của phía đối thủ đã gọi các cầu thủ của mình về nghỉ ngơi và bàn bạc về các chiến thuật tiếp theo.
Ninh Vũ Phi dễ dàng ghi được hai điểm. Cái kiểu tay không dâng bóng như này mà không vào thì thật có lỗi với người đời.
Ván sau tiếp tục như thường lệ, Ninh Vũ Phi dẫn dắt các thành viên chơi ổn định, đội hình của đối thủ thay đổi, thay vì nhắm vào Ninh Vũ Phi, cậu ta lại chọn Đỗ Đức Mạnh và Đường Phi Dương.
Hai người này đều là những tiền đạo phía trung tâm và rất dễ phạm lỗi trong những pha đối đầu, chỉ cần được thay người ngay từ đầu thì cơ hội sẽ đến.
Nhưng Ninh Vũ Phi không cho bọn họ cơ hội, chỉ cần đối thủ lơ là khu phòng vệ, anh sẽ trực ném bóng và ghi điểm, và chuyền cho thành viên đội mình nếu có cơ hội.
Điểm số lại được chênh lệch một lần nữa, hai đội đã cách nhau 12 điểm.
Huấn luyện viên của đối thủ lúc trước đang nắm trong tay tấm vé chiến thắng, nhưng bây giờ lại vội vàng đi lại bên ngoài đường biên, hiển nhiên không thể ngồi yên.
Nếu đối phương không tấn công, chiến thuật phạm lỗi của họ sẽ không hiệu quả.
5 phút sau, dẫn bóng đến trung tâm của đối phương thành công, Đỗ Đức Mạnh theo bản năng nhảy lên cản bóng.
Nhưng đối thủ đã chuẩn bị sẵn sàng, và hất thẳng vào cánh tay Đỗ Đức Mạnh, tạo ra ca phạm lỗi bằng tay và ghi bàn thêm một quả.
"Chết tiệt!"
Sau khi tiếp đất, Đỗ Đức Mạnh tức giận xua tay, vừa rồi còn muốn tránh ra, nhưng đã chậm một bước.
“Không sao, từ từ chơi.” Vài người an ủi Đỗ Đức Mạnh.
Đây cũng là một thủ đoạn của đối thủ, không có cách nào khác, chỉ có thể chú ý cho lần sau.
Đối thủ ghi ba điểm và bắt đầu trở lại thế phòng ngự.
Sau khi Ninh Vũ Phi chuyền bóng sang phần sân đối phương, anh không ngần ngại ném lên rổ và trực tiếp ghi ba điểm.
Để cho đối thủ cười nhạo như vậy, anh cảm thấy bản thân như một chú hề chỉ biết nhảy múa.
Cho đến cuối hiệp hai, đã đến phút thứ 20, Ninh Vũ Phi cũng đã thấy sự xuất hiện của chị năm.
Vì vậy, anh định nghỉ ngơi một lúc và để người khác vào sân thay, chỉ cần phong độ chơi ổn định, trận này muốn thắng cũng không khó.
“Vũ Phi, giỏi lắm!” Trần Thành Hạo giơ ngón tay cái lên.
Ninh Vũ Phi nói thầm: "Ít bốc phét lại, còn lại để các cậu đấu nốt, tôi lên đây một chút rồi quay lại sau."
"Được!"
Ngay sau đó, Ninh Vũ Phi đến bên Hoa Nùng Yêu nói: "Đàn chị, chị thật sự đến xem à?"
"Đương nhiên, vừa rồi Sáu Út nhà ta chơi hay, đàn chị rất hâm mộ cậu."
“Làm gì có đâu?” Ninh Vũ Phi vò đầu.
Lúc này tuyển thủ số 10 của Đại học Bắc Hải phía dưới nhìn thấy Ninh Vũ Phi, cầm lấy điện thoại di động nói gì đó.
Sau 10 phút giải lao, hiệp thứ ba bắt đầu.
Long Diệu thi đấu ổn định với lợi thế 20 điểm, làm đối phương rất khó chịu, trực tiếp để đối phương tấn công ghi điểm, miễn sao giữ được điểm cách biệt.
Đây là lợi thế về chuyện cách biệt điểm số, và người khó chịu nhất chính khi phải giữ vững tỉ số chính là bên thấp hơn.
Nhưng cũng rất vất vả, nếu không có Ninh Vũ Phi, tỷ số đã được kéo gần hơn.
Đội ác ma còn dùng đủ mọi chiêu trò bẩn thỉu, khiến Vương Kiệt phạm lỗi bốn lần và được hưởng quả ném biên.
"Đàn em, cậu không cần đi cùng chị nữa đâu, đi xuống đấu tiếp đi. Chị tới đây xem em chơi, không phải cùng em tán gẫu."
"Không sao, đợi đến hiệp này kết thúc."
Năm phút cuối, Đường Phi Dương bật dậy chuẩn bị cản phá cú ném của đối phương, nhưng một cầu thủ khác của bên đối phương đã cố tình trực tiếp đánh vào phần dưới của Đường Phi Dương.
Kết quả là Đường Phi Dương mất thăng bằng và ngã đập đầu xuống đất.
Tuýt…
"Mẹ kiếp!"
Huấn luyện viên của phía đối thủ đã gọi các cầu thủ của mình về nghỉ ngơi và bàn bạc về các chiến thuật tiếp theo.
Ninh Vũ Phi dễ dàng ghi được hai điểm. Cái kiểu tay không dâng bóng như này mà không vào thì thật có lỗi với người đời.
Ván sau tiếp tục như thường lệ, Ninh Vũ Phi dẫn dắt các thành viên chơi ổn định, đội hình của đối thủ thay đổi, thay vì nhắm vào Ninh Vũ Phi, cậu ta lại chọn Đỗ Đức Mạnh và Đường Phi Dương.
Hai người này đều là những tiền đạo phía trung tâm và rất dễ phạm lỗi trong những pha đối đầu, chỉ cần được thay người ngay từ đầu thì cơ hội sẽ đến.
Nhưng Ninh Vũ Phi không cho bọn họ cơ hội, chỉ cần đối thủ lơ là khu phòng vệ, anh sẽ trực ném bóng và ghi điểm, và chuyền cho thành viên đội mình nếu có cơ hội.
Điểm số lại được chênh lệch một lần nữa, hai đội đã cách nhau 12 điểm.
Huấn luyện viên của đối thủ lúc trước đang nắm trong tay tấm vé chiến thắng, nhưng bây giờ lại vội vàng đi lại bên ngoài đường biên, hiển nhiên không thể ngồi yên.
Nếu đối phương không tấn công, chiến thuật phạm lỗi của họ sẽ không hiệu quả.
5 phút sau, dẫn bóng đến trung tâm của đối phương thành công, Đỗ Đức Mạnh theo bản năng nhảy lên cản bóng.
Nhưng đối thủ đã chuẩn bị sẵn sàng, và hất thẳng vào cánh tay Đỗ Đức Mạnh, tạo ra ca phạm lỗi bằng tay và ghi bàn thêm một quả.
"Chết tiệt!"
Sau khi tiếp đất, Đỗ Đức Mạnh tức giận xua tay, vừa rồi còn muốn tránh ra, nhưng đã chậm một bước.
“Không sao, từ từ chơi.” Vài người an ủi Đỗ Đức Mạnh.
Đây cũng là một thủ đoạn của đối thủ, không có cách nào khác, chỉ có thể chú ý cho lần sau.
Đối thủ ghi ba điểm và bắt đầu trở lại thế phòng ngự.
Sau khi Ninh Vũ Phi chuyền bóng sang phần sân đối phương, anh không ngần ngại ném lên rổ và trực tiếp ghi ba điểm.
Để cho đối thủ cười nhạo như vậy, anh cảm thấy bản thân như một chú hề chỉ biết nhảy múa.
Cho đến cuối hiệp hai, đã đến phút thứ 20, Ninh Vũ Phi cũng đã thấy sự xuất hiện của chị năm.
Vì vậy, anh định nghỉ ngơi một lúc và để người khác vào sân thay, chỉ cần phong độ chơi ổn định, trận này muốn thắng cũng không khó.
“Vũ Phi, giỏi lắm!” Trần Thành Hạo giơ ngón tay cái lên.
Ninh Vũ Phi nói thầm: "Ít bốc phét lại, còn lại để các cậu đấu nốt, tôi lên đây một chút rồi quay lại sau."
"Được!"
Ngay sau đó, Ninh Vũ Phi đến bên Hoa Nùng Yêu nói: "Đàn chị, chị thật sự đến xem à?"
"Đương nhiên, vừa rồi Sáu Út nhà ta chơi hay, đàn chị rất hâm mộ cậu."
“Làm gì có đâu?” Ninh Vũ Phi vò đầu.
Lúc này tuyển thủ số 10 của Đại học Bắc Hải phía dưới nhìn thấy Ninh Vũ Phi, cầm lấy điện thoại di động nói gì đó.
Sau 10 phút giải lao, hiệp thứ ba bắt đầu.
Long Diệu thi đấu ổn định với lợi thế 20 điểm, làm đối phương rất khó chịu, trực tiếp để đối phương tấn công ghi điểm, miễn sao giữ được điểm cách biệt.
Đây là lợi thế về chuyện cách biệt điểm số, và người khó chịu nhất chính khi phải giữ vững tỉ số chính là bên thấp hơn.
Nhưng cũng rất vất vả, nếu không có Ninh Vũ Phi, tỷ số đã được kéo gần hơn.
Đội ác ma còn dùng đủ mọi chiêu trò bẩn thỉu, khiến Vương Kiệt phạm lỗi bốn lần và được hưởng quả ném biên.
"Đàn em, cậu không cần đi cùng chị nữa đâu, đi xuống đấu tiếp đi. Chị tới đây xem em chơi, không phải cùng em tán gẫu."
"Không sao, đợi đến hiệp này kết thúc."
Năm phút cuối, Đường Phi Dương bật dậy chuẩn bị cản phá cú ném của đối phương, nhưng một cầu thủ khác của bên đối phương đã cố tình trực tiếp đánh vào phần dưới của Đường Phi Dương.
Kết quả là Đường Phi Dương mất thăng bằng và ngã đập đầu xuống đất.
Tuýt…
"Mẹ kiếp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.