Chương 775
Thi Thi
20/03/2022
Lại có tiếng còi vang lên.
Đỗ Đức Mạnh bị phạt phạm quy côn đồ với trọng tại, phạt thêm hai lần sút phạt bổ sung.
Số điểm lại lần nữa bị kéo quãng xa hơn, không còn cách nào, trận đấu vẫn phải tiếp tục.
Khi tiếng còi hiệu lệnh chuẩn bị phát bóng vang lên, nhìn thấy Đỗ Đức Mạnh đá vào tên trọng tài, ở ngay vị trí dưới rổ trực tiếp bị trọng tài thổi còi phạm quy.
Phanh!!!
Vương Kiệt vừa bắt được bóng chuẩn bị ném vào rổ thì lại bị thổi còi vì thế vô cùng tức giận mà hung hăng ném quả bóng xuống đất.
“Trọng tài, có phải ông có ý kiến gì với Long Diệu chúng tôi hay không?” Đỗ Đức Mạnh không nhịn được hỏi ông ta.
Trọng tài không trả lời cậu ta mà ngược lại trực tiếp phạt một phạt một ném Đỗ Đức Mạnh phạm lỗi kỹ thuật.
“Cái gì?” Đỗ Đức Mạnh vô cùng cạn lời, có mấy người mau chóng xông lên kéo Đỗ Đức Mạnh ra.
Ninh Vũ Phi nhìn lên Hàn Bách Vạn đang ngồi phía trên, trong lòng nhủ thầm nhất định chuyện này là do tên đó làm, nếu không thì ai sẽ có tiền đổ vào tổ trọng tài để đổi trắng thay đen chứ.
“Mấy cậu ai đi nghỉ ngơi đi, để tôi lên đánh xem sao.” Ninh Vũ Phi nói.
“Ừ, để tôi nghỉ ngơi một lát.” Cao Tử Tuấn chủ động nhường sân cho anh.
Bây giờ có thể nói là chỉ cần đụng vào đối phương một chút thôi thì sẽ bị phán phạm quy ngay, chỉ có bàn tay chuẩn chỉnh như Ninh Vũ Phi ra tay thì không cần tấn công cũng có thể lấy được điểm.
Đỗ Đức Mạnh tạm thời nghỉ ngơi, Trần Thành Hạo lên trước.
Sau khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi lên sân, bình luận viên như được dấy lên tinh thần hân hoan nói: “Hắc mã xuất hiện rồi, Hắc mã của đại học Long Diệu đã lên sân rồi.”
“Cố lên, thần tượng, để bọn họ biết thế nào là sự lợi hại của anh đi.” Bình luận viên hô hoán.
Bây giờ còn át chủ bài của đại học Long Diệu cuối cùng cũng tụ hội đầy đủ rồi, đương nhiên sẽ dấy lên tinh thần hưng phấn của mọi người dưới khán đài, hi vọng Ninh Vũ Phi có thể dẫn dắt Long Diệu đánh bại đại học Thành phố Nam Hải.
Hàn Bách Vạn vô cùng tò mò Ninh Vũ Phi là ai, chẳng lẽ là đại tướng của Long Diệu hay sao? Anh ấy lại nhìn sang sắc mặt của mấy người bên cạnh đều lộ ra nụ cười.
Anh ấy nghĩ thầm chẳng lẽ bọn người Giang Trấn Hải nói đến con rể là nói tên nhóc này hay sao, nhưng đồng thời bị nhiều phú hào coi trọng như vậy, tên nhóc này có thân phận bí ẩn gì đây?
Nhưng không cần biết tên đó có thân phận gì, đội bóng của anh ấy sẽ chỉ thẳng đến cuối cùng.
Cách thời gian bắt đầu trận đấu thứ ba còn khoảng năm phút nữa, trọng tài cũng để trận đấu tiếp tục.
Ninh Vũ Phi vẫn như cũ đánh về phía hậu vệ, đối phương muốn cướp bóng trong tay của anh vô cùng khó khăn.
Anh thuận lợi nắm chắc bóng trong tay vượt qua vòng tuyến rồi trực tiếp ném bóng xuống.
“Gấp quá, tên ngốc!” Hàn Bách Vạn cười lạnh.
Nhưng mà ngay giây tiếp theo, khuôn mặt anh ấy tức khắc cứng đờ, Ninh Vũ Phi vừa chạy mấy bước qua vòng tuyến đứng ngay dưới vị trí cái rổ ném, còn vào rổ nữa.
“Hay lắm!”
“Bóng đẹp lắm.” Mấy người Giang Trấn Hải cười nói.
Mấy người của Long Diệu đều hiểu rõ, muốn trong khoảng thời gian này mà kéo bằng điểu với đổi phương, vậy thì chỉ có thể không ngừng tạo ra cơ hội cho Ninh Vũ Phi ném bóng vào rổ thôi.
Cục diện ở phía dưới do một mình Ninh Vũ Phi cáng đáng, cứ không ngừng đánh vào quả ba điểm, còn khiến cho đối phương phạm quy.
Mỗi lần vào một quả ba điểm ở khoảng cách siêu xa cũng khiến cho toàn thể khán đại rộ lên hưng phấn.
Số điểm từng chút một được kéo gần lại, trọng tài cũng rất cạn lời, bởi vì số lần Ninh Vũ Phi thi đấu rất ít trên sân trong toàn bộ trận đấu Nam Bộ, trọng tài cũng không cũng không phải cố định, cho nên tổ trọng tài này cả đám ngây đơ ra, họ từng nhìn thấy ném bóng vào rổ vô cùng chuẩn nhưng chưa từng nhìn thấy thể loại biến thái kiểu này.
Mà Ninh Vũ Phi ra tay vô cùng dứt khoát, khiến trong lòng những người trong tài có quỷ cũng cũng không có cơ hội tuýt còi phạm quy.
Nhưng thời gian đã áp đến những giây phút cuối cùng, đại học Long Diệu đã trực tiếp vượt qua đối phương ba điểm!
“Hahaha….”
Mấy người Trần Thành Hạo sung sướng hét lên hớn hở, nhìn về phía trọng tài chính, thấy sắc mặt của trọng tài vô cùng khó coi.
“Số điểm lần nữa vượt qua, không hổ là thần tượng của tôi, trận đấu lần này đại học Long Diệu đã thắng chắc rồi.” Bình luận viên hét lên.
“Phế vật!”
Hàn Bách Vạn vô cùng phẫn nộ, nếu như Ninh Vũ Phi tiếp tục lên sân nữa, vậy thì cuối cùng đội kia sẽ thua không thể nghi ngờ nữa.
Đỗ Đức Mạnh bị phạt phạm quy côn đồ với trọng tại, phạt thêm hai lần sút phạt bổ sung.
Số điểm lại lần nữa bị kéo quãng xa hơn, không còn cách nào, trận đấu vẫn phải tiếp tục.
Khi tiếng còi hiệu lệnh chuẩn bị phát bóng vang lên, nhìn thấy Đỗ Đức Mạnh đá vào tên trọng tài, ở ngay vị trí dưới rổ trực tiếp bị trọng tài thổi còi phạm quy.
Phanh!!!
Vương Kiệt vừa bắt được bóng chuẩn bị ném vào rổ thì lại bị thổi còi vì thế vô cùng tức giận mà hung hăng ném quả bóng xuống đất.
“Trọng tài, có phải ông có ý kiến gì với Long Diệu chúng tôi hay không?” Đỗ Đức Mạnh không nhịn được hỏi ông ta.
Trọng tài không trả lời cậu ta mà ngược lại trực tiếp phạt một phạt một ném Đỗ Đức Mạnh phạm lỗi kỹ thuật.
“Cái gì?” Đỗ Đức Mạnh vô cùng cạn lời, có mấy người mau chóng xông lên kéo Đỗ Đức Mạnh ra.
Ninh Vũ Phi nhìn lên Hàn Bách Vạn đang ngồi phía trên, trong lòng nhủ thầm nhất định chuyện này là do tên đó làm, nếu không thì ai sẽ có tiền đổ vào tổ trọng tài để đổi trắng thay đen chứ.
“Mấy cậu ai đi nghỉ ngơi đi, để tôi lên đánh xem sao.” Ninh Vũ Phi nói.
“Ừ, để tôi nghỉ ngơi một lát.” Cao Tử Tuấn chủ động nhường sân cho anh.
Bây giờ có thể nói là chỉ cần đụng vào đối phương một chút thôi thì sẽ bị phán phạm quy ngay, chỉ có bàn tay chuẩn chỉnh như Ninh Vũ Phi ra tay thì không cần tấn công cũng có thể lấy được điểm.
Đỗ Đức Mạnh tạm thời nghỉ ngơi, Trần Thành Hạo lên trước.
Sau khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi lên sân, bình luận viên như được dấy lên tinh thần hân hoan nói: “Hắc mã xuất hiện rồi, Hắc mã của đại học Long Diệu đã lên sân rồi.”
“Cố lên, thần tượng, để bọn họ biết thế nào là sự lợi hại của anh đi.” Bình luận viên hô hoán.
Bây giờ còn át chủ bài của đại học Long Diệu cuối cùng cũng tụ hội đầy đủ rồi, đương nhiên sẽ dấy lên tinh thần hưng phấn của mọi người dưới khán đài, hi vọng Ninh Vũ Phi có thể dẫn dắt Long Diệu đánh bại đại học Thành phố Nam Hải.
Hàn Bách Vạn vô cùng tò mò Ninh Vũ Phi là ai, chẳng lẽ là đại tướng của Long Diệu hay sao? Anh ấy lại nhìn sang sắc mặt của mấy người bên cạnh đều lộ ra nụ cười.
Anh ấy nghĩ thầm chẳng lẽ bọn người Giang Trấn Hải nói đến con rể là nói tên nhóc này hay sao, nhưng đồng thời bị nhiều phú hào coi trọng như vậy, tên nhóc này có thân phận bí ẩn gì đây?
Nhưng không cần biết tên đó có thân phận gì, đội bóng của anh ấy sẽ chỉ thẳng đến cuối cùng.
Cách thời gian bắt đầu trận đấu thứ ba còn khoảng năm phút nữa, trọng tài cũng để trận đấu tiếp tục.
Ninh Vũ Phi vẫn như cũ đánh về phía hậu vệ, đối phương muốn cướp bóng trong tay của anh vô cùng khó khăn.
Anh thuận lợi nắm chắc bóng trong tay vượt qua vòng tuyến rồi trực tiếp ném bóng xuống.
“Gấp quá, tên ngốc!” Hàn Bách Vạn cười lạnh.
Nhưng mà ngay giây tiếp theo, khuôn mặt anh ấy tức khắc cứng đờ, Ninh Vũ Phi vừa chạy mấy bước qua vòng tuyến đứng ngay dưới vị trí cái rổ ném, còn vào rổ nữa.
“Hay lắm!”
“Bóng đẹp lắm.” Mấy người Giang Trấn Hải cười nói.
Mấy người của Long Diệu đều hiểu rõ, muốn trong khoảng thời gian này mà kéo bằng điểu với đổi phương, vậy thì chỉ có thể không ngừng tạo ra cơ hội cho Ninh Vũ Phi ném bóng vào rổ thôi.
Cục diện ở phía dưới do một mình Ninh Vũ Phi cáng đáng, cứ không ngừng đánh vào quả ba điểm, còn khiến cho đối phương phạm quy.
Mỗi lần vào một quả ba điểm ở khoảng cách siêu xa cũng khiến cho toàn thể khán đại rộ lên hưng phấn.
Số điểm từng chút một được kéo gần lại, trọng tài cũng rất cạn lời, bởi vì số lần Ninh Vũ Phi thi đấu rất ít trên sân trong toàn bộ trận đấu Nam Bộ, trọng tài cũng không cũng không phải cố định, cho nên tổ trọng tài này cả đám ngây đơ ra, họ từng nhìn thấy ném bóng vào rổ vô cùng chuẩn nhưng chưa từng nhìn thấy thể loại biến thái kiểu này.
Mà Ninh Vũ Phi ra tay vô cùng dứt khoát, khiến trong lòng những người trong tài có quỷ cũng cũng không có cơ hội tuýt còi phạm quy.
Nhưng thời gian đã áp đến những giây phút cuối cùng, đại học Long Diệu đã trực tiếp vượt qua đối phương ba điểm!
“Hahaha….”
Mấy người Trần Thành Hạo sung sướng hét lên hớn hở, nhìn về phía trọng tài chính, thấy sắc mặt của trọng tài vô cùng khó coi.
“Số điểm lần nữa vượt qua, không hổ là thần tượng của tôi, trận đấu lần này đại học Long Diệu đã thắng chắc rồi.” Bình luận viên hét lên.
“Phế vật!”
Hàn Bách Vạn vô cùng phẫn nộ, nếu như Ninh Vũ Phi tiếp tục lên sân nữa, vậy thì cuối cùng đội kia sẽ thua không thể nghi ngờ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.