Chương 127: Sư huynh của Đường Cảnh Trung
Thi Thi
16/01/2022
“Ha ha, để tôi hiểu rõ về cậu trước đi rồi hẵng nói sau.”
Bước chân của ông già rất nhanh nhẹn, lúc nâng cánh tay lên như gió thổi giữa không trung, rõ ràng là một võ sĩ của Hậu Thiên.
Sau khi sải một bước dài đến gần Ninh Vũ Phi, hai chân chim ưng trực tiếp tấn công trực diện.
Ninh Vũ Phi không ngừng lùi về sau hết tránh trái đến né phải, khẽ cau mày rồi tung ra một cước.
Nhưng người ở phía đối diện đã bay bổ nhào vào, hai chân chim ưng xé toạc quần áo trên ngực Ninh Vũ Phi.
Quéc quéc…
Nếu không phải bản thân nhanh chóng lui về sau thì với tu luyện về Ưng Trảo Công của đối phương đã đủ để mổ bụng anh rồi.
Ninh Vũ Phi cúi đầu nhìn một chút rồi nói: “Ông không có cơ hội đó đâu.”
“Ngạo mạn!” Ông già lại tiến tới giết một lần nữa.
Lần này Ninh Vũ Phi cuộn chặt hai tay thành quyền, dứt khoát đánh ra, nắm đấm mạnh mẽ bất ngờ nổ tung.
Đánh trực diện vào móng vuốt chim ưng của đối phương rồi trực tiếp lui về sau.
“Nắm đấm rất vững vàng!” Ông già ngạc nhiên.
Mặc dù Ninh Vũ Phi đã ra tay rồi nhưng anh không nhìn thấy đường đi nước bước của đối phương, cũng không đoán ra được đối phương thuộc môn phái nào.
Ninh Vũ Phi đạp một bước xuất hiện, nắm đấm mạnh mẽ, tốc độ nhanh như chớp.
Đối diện với nắm đấm này, ông già đổi chiêu thức, trở thành Chưởng Phong.
Hai người đánh nhau trong khoảng sân nhỏ, bóng dáng thay đổi nhanh vô cùng, nếu không phải trên người có vết thương thì Ninh Vũ Phi sẽ hoàn toàn không tốn nhiều thời gian như vậy đâu.
Ninh Vũ Phi tìm thấy cơ hội chuẩn xác, và tung một đấm đánh thẳng vào ngực của đối phương.
Bịch!
Ông già lùi về sau mấy bước, ôm chặt lấy lồng ngực mình, vô cùng kinh ngạc trước sức mạnh cực kì mạnh mẽ của đối phương, chỉ với một cú đấm thôi mà đã khiến bản thân ông ta bị nội thương rồi.
Đột nhiên, ông già vung tay lên và vô số phi châm bay ra.
Ninh Vũ Phi nhướng mày, hai tay cuộn lại thành nắm đấm như nắm đấm vô hình và ra tay, khiến cho mấy phi châm có độc kia bay ngược lại trên tay của đối phương.
Trên bề mặt của mỗi cây phi châm đều được thấm đầy kịch độc, một khi xâm nhập vào cơ thể thì nếu người bình thường không có nội lực để bảo vệ cơ thể, mất mạng chỉ là chuyện trong phút chốc thôi.
Đối phương rõ ràng không có cơ hội giành chiến thắng trước Ninh Phi Vũ, trực tiếp dùng khinh công rời đi. Nhưng đối phương sẽ không chịu để yên như vậy đâu, chắc chắn sẽ còn quay lại.
Ninh Vũ Phi tìm nơi chôn phi châm đã được tẩm độc xuống và làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau đó đỡ Đường Tố Nga dậy.
“Tố Nga, Tố Nga?”
“Ừm?”
Đường Tố Nga khẽ chau mày lại, mơ màng mở mắt ra, lập tức lo lắng nhìn ngó xung quanh.
“Không sao rồi, người kia đã chạy mất rồi!” Ninh Vũ Phi an ủi nói.
“Anh Vũ Phi, em thấy người này quen lắm, hình như ông ấy không có ác ý với em đâu, nhưng em vẫn không nhớ ra được đó là ai.”
“Ừm, đi thôi, chúng ta quay về trước!”
Trong sân của phòng khám Tế Thế, Trần Thành Hạo đang cho cá trong ao nhỏ cách đó không xa ăn.
Đường Tố Nga đỡ Đường Cảnh Trung ra ngoài và ngồi xuống.
Ninh Vũ Phi hỏi: “Bác, Tố Nga nói hình như em ấy đã từng gặp qua người này ở đâu đó rồi, đồng thời khinh công của ông ấy cũng rất giỏi, còn có Ưng Trảo Công nữa, bác nghĩ thử đi ạ?”
“Ài, vậy thì bác biết là ai rồi.” Đường Cảnh Trung thở dài.
“Ba, là ai vậy ạ?”
Đường Cảnh Trung nói: “Ông ấy chính là sư bá của con, Lục Hùng Bảo.”
“Cái gì, ông ấy chính là sư bá mà lúc nhỏ thường dẫn con đi chơi ấy ạ?” Đường Tố Nga hỏi.
“Có lẽ chính là ông ấy. Năm đó chúng ta cùng nhau bái sư học y, ông ấy lớn hơn ba vài tuổi nên ông ấy trở thành sư huynh của ba. Y thuật của ông ấy còn cao hơn ba nữa, chỉ đáng tiếc là trường y của chúng ta không cho phép bác sĩ học võ thuật. Nhưng sư huynh của ba lại lén lút học, bị sư phụ phát hiện được nên sau đó đã đuổi khỏi sư môn. Ông ấy tưởng rằng ba là người đã tố giác ông ấy nên ông ấy vẫn luôn ôm hận trong lòng. Mãi đến khi ba rời khỏi sư môn, đến tận bây giờ vẫn buông tha cho ba như cũ.”
Ninh Vũ Phi nói: “Vậy thì bác càng nên giải thích rõ ràng chuyện này với ông ấy, nếu không sau này ông ấy sẽ làm hại tới Tố Nga và cũng sẽ làm hại tới bác nữa thì sao?”
“Bây giờ bác biết ông ấy là ai rồi thì bác sẽ tìm cơ hội để giải thích rõ ràng với ông ấy.”
Bước chân của ông già rất nhanh nhẹn, lúc nâng cánh tay lên như gió thổi giữa không trung, rõ ràng là một võ sĩ của Hậu Thiên.
Sau khi sải một bước dài đến gần Ninh Vũ Phi, hai chân chim ưng trực tiếp tấn công trực diện.
Ninh Vũ Phi không ngừng lùi về sau hết tránh trái đến né phải, khẽ cau mày rồi tung ra một cước.
Nhưng người ở phía đối diện đã bay bổ nhào vào, hai chân chim ưng xé toạc quần áo trên ngực Ninh Vũ Phi.
Quéc quéc…
Nếu không phải bản thân nhanh chóng lui về sau thì với tu luyện về Ưng Trảo Công của đối phương đã đủ để mổ bụng anh rồi.
Ninh Vũ Phi cúi đầu nhìn một chút rồi nói: “Ông không có cơ hội đó đâu.”
“Ngạo mạn!” Ông già lại tiến tới giết một lần nữa.
Lần này Ninh Vũ Phi cuộn chặt hai tay thành quyền, dứt khoát đánh ra, nắm đấm mạnh mẽ bất ngờ nổ tung.
Đánh trực diện vào móng vuốt chim ưng của đối phương rồi trực tiếp lui về sau.
“Nắm đấm rất vững vàng!” Ông già ngạc nhiên.
Mặc dù Ninh Vũ Phi đã ra tay rồi nhưng anh không nhìn thấy đường đi nước bước của đối phương, cũng không đoán ra được đối phương thuộc môn phái nào.
Ninh Vũ Phi đạp một bước xuất hiện, nắm đấm mạnh mẽ, tốc độ nhanh như chớp.
Đối diện với nắm đấm này, ông già đổi chiêu thức, trở thành Chưởng Phong.
Hai người đánh nhau trong khoảng sân nhỏ, bóng dáng thay đổi nhanh vô cùng, nếu không phải trên người có vết thương thì Ninh Vũ Phi sẽ hoàn toàn không tốn nhiều thời gian như vậy đâu.
Ninh Vũ Phi tìm thấy cơ hội chuẩn xác, và tung một đấm đánh thẳng vào ngực của đối phương.
Bịch!
Ông già lùi về sau mấy bước, ôm chặt lấy lồng ngực mình, vô cùng kinh ngạc trước sức mạnh cực kì mạnh mẽ của đối phương, chỉ với một cú đấm thôi mà đã khiến bản thân ông ta bị nội thương rồi.
Đột nhiên, ông già vung tay lên và vô số phi châm bay ra.
Ninh Vũ Phi nhướng mày, hai tay cuộn lại thành nắm đấm như nắm đấm vô hình và ra tay, khiến cho mấy phi châm có độc kia bay ngược lại trên tay của đối phương.
Trên bề mặt của mỗi cây phi châm đều được thấm đầy kịch độc, một khi xâm nhập vào cơ thể thì nếu người bình thường không có nội lực để bảo vệ cơ thể, mất mạng chỉ là chuyện trong phút chốc thôi.
Đối phương rõ ràng không có cơ hội giành chiến thắng trước Ninh Phi Vũ, trực tiếp dùng khinh công rời đi. Nhưng đối phương sẽ không chịu để yên như vậy đâu, chắc chắn sẽ còn quay lại.
Ninh Vũ Phi tìm nơi chôn phi châm đã được tẩm độc xuống và làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau đó đỡ Đường Tố Nga dậy.
“Tố Nga, Tố Nga?”
“Ừm?”
Đường Tố Nga khẽ chau mày lại, mơ màng mở mắt ra, lập tức lo lắng nhìn ngó xung quanh.
“Không sao rồi, người kia đã chạy mất rồi!” Ninh Vũ Phi an ủi nói.
“Anh Vũ Phi, em thấy người này quen lắm, hình như ông ấy không có ác ý với em đâu, nhưng em vẫn không nhớ ra được đó là ai.”
“Ừm, đi thôi, chúng ta quay về trước!”
Trong sân của phòng khám Tế Thế, Trần Thành Hạo đang cho cá trong ao nhỏ cách đó không xa ăn.
Đường Tố Nga đỡ Đường Cảnh Trung ra ngoài và ngồi xuống.
Ninh Vũ Phi hỏi: “Bác, Tố Nga nói hình như em ấy đã từng gặp qua người này ở đâu đó rồi, đồng thời khinh công của ông ấy cũng rất giỏi, còn có Ưng Trảo Công nữa, bác nghĩ thử đi ạ?”
“Ài, vậy thì bác biết là ai rồi.” Đường Cảnh Trung thở dài.
“Ba, là ai vậy ạ?”
Đường Cảnh Trung nói: “Ông ấy chính là sư bá của con, Lục Hùng Bảo.”
“Cái gì, ông ấy chính là sư bá mà lúc nhỏ thường dẫn con đi chơi ấy ạ?” Đường Tố Nga hỏi.
“Có lẽ chính là ông ấy. Năm đó chúng ta cùng nhau bái sư học y, ông ấy lớn hơn ba vài tuổi nên ông ấy trở thành sư huynh của ba. Y thuật của ông ấy còn cao hơn ba nữa, chỉ đáng tiếc là trường y của chúng ta không cho phép bác sĩ học võ thuật. Nhưng sư huynh của ba lại lén lút học, bị sư phụ phát hiện được nên sau đó đã đuổi khỏi sư môn. Ông ấy tưởng rằng ba là người đã tố giác ông ấy nên ông ấy vẫn luôn ôm hận trong lòng. Mãi đến khi ba rời khỏi sư môn, đến tận bây giờ vẫn buông tha cho ba như cũ.”
Ninh Vũ Phi nói: “Vậy thì bác càng nên giải thích rõ ràng chuyện này với ông ấy, nếu không sau này ông ấy sẽ làm hại tới Tố Nga và cũng sẽ làm hại tới bác nữa thì sao?”
“Bây giờ bác biết ông ấy là ai rồi thì bác sẽ tìm cơ hội để giải thích rõ ràng với ông ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.