Chương 703: Tôi sai rồi
Thi Thi
18/02/2022
Ninh Vũ Phi sờ lên mũi rồi cười nói: “Tố Nga, em đi chuẩn bị cơm tối cho mọi người đi.”
“Được.”
Sau khi ăn cơm tối xong thì Ninh Vũ Phi nhận được một tin nhắn, trong mắt anh lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Trong một căn biệt thự nhìn ra biển ở nước A cách xa đó, có thể nói là cuộc sống của Tần Nguyên không lo không nghĩ, nhưng đối với anh ta mà nói thì những thứ này đều thể hiện sự suy sụp bởi vì anh ta không thể nào trở về nước.
Bây giờ thì ban ngày uống rượu ban đêm cũng uống rượu, mỗi ngày tỉnh lại từ trong đám phụ nữ.
Chỉ có điều hôm nay đúng là vui vẻ, anh ta đang nằm phơi nắng ở bờ biển, trong ngực còn ôm một cô nàng gợi cảm.
Bởi vì kế hoạch trả thù Ninh Vũ Phi đã thành công nên trong lòng Tần Nguyên rất thoải mái, tất nhiên là phải chúc mừng thật lớn một phen.
Sau khi anh ta chơi cả một ngày, bởi vì lý do chênh lệch nên bây giờ nước A đang là ban ngày, nước Đại Xuân thì là ban đêm, Tần Nguyên uống đến say khướt, được cô nàng kia đỡ về biệt thự nghỉ ngơi.
Tần Nguyên không biết mình đã ngủ bao lâu nhưng lại cảm thấy bản thân rất khó chịu, anh ta chậm rãi mở mắt ra, vậy mà lại nhìn thấy mặt của Ninh Vũ Phi.
“Đây là mình đang nằm mơ sao?” Tần Nguyên cảm thấy mình nhìn lầm rồi.
Tần Nguyên muốn dụi mắt nhưng lại phát hiện ra mình đã bị treo ở giữa không trung, phía dưới là một cái lu nước lớn, bên trong có mấy chục con cá ăn thịt người.
“A… Cứu mạng.”
Tần Thuận Vũ lập tức tỉnh rượu, lúc nhìn về phía Ninh Vũ Phi thì kinh ngạc nói: “Ninh Vũ Phi? Tại sao lại là cậu? Sao cậu lại ở đây?”
“Đúng là tôi đó, vì sao tôi lại ở đây hả? Còn không phải là vì anh sao? Tần Nguyên, anh còn nhớ rõ chuyện tôi nói anh đang tìm cái chết không?” Ninh Vũ Phi mỉm cười.
Lúc này Tần Nguyên đã vô cùng khiếp sợ, cho dù như thế nào thì anh ta cũng không ngờ Ninh Vũ Phi có thể tìm được mình, những cảnh sát kia còn không tìm được thì Ninh Vũ Phi càng không thể nào.
“Ninh Vũ Phi, chuyện này không thể nào, cậu không thể nào tìm được tôi.” Tần Nguyên còn tưởng rằng bản thân mình đang nằm mơ.
“Vì sao không thể chứ? Tần Nguyên, gia tộc của anh cứu anh đi rồi đưa đến nơi này, nhưng anh năm lần bảy lượt không biết tốt xấu mà còn muốn trả thù tôi, ha ha.”
“Ninh Vũ Phi, cậu muốn thế nào, nếu cậu dám đụng đến tôi thì tôi sẽ giết hết toàn bộ người ở bên cạnh cậu.” Tần Nguyên gào thét.
“Vậy e là anh sẽ không có bất cứ cơ hội nào rồi.”
Ninh Vũ Phi đứng lên rồi nói tiếp: “Không phải là anh thích bẻ gãy bộ phận của người khác hay sao? Vậy bản thân anh cũng nếm thử chút mùi vị bị ngàn dao phanh thây đi.”
“Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi, có chuyện gì từ từ nói, tôi sai rồi. Ninh Vũ Phi…” Tần Nguyên sợ hãi, thậm chí có một chút chất lỏng không rõ chảy ra từ trong ống quần.
“Anh cảm mình còn có cơ hội sao?”
Ninh Vũ Phi cười nhạt một tiếng rồi phóng một cái phi tiêu từ trong tay ra, phi tiêu sắc bén trực tiếp cắt vào dây đang treo thân thể của Tần Thuận Vũ.
“Ninh Vũ Phi, a…”
Nương theo một tiếng hét thảm thiết, Tần Nguyên té vào trong lu nước chứa đầy cá ăn thịt người. Cá ăn thịt người đã bị bỏ đói rất lâu điên cuồng cắn xé máu thịt của Tần Nguyên.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ nước trong lu bị nhuộm thành màu đỏ tươi, Tần Nguyên cũng biến thành một bộ xương chìm dưới đáy nước.
Chỉ còn lại một đôi mắt nhìn chằm chằm vào hướng cửa mà Ninh Vũ Phi rời đi, cho đến khi đôi mắt đó cũng bị cá ăn thịt người nuốt vào trong bụng.
Ninh Vũ Phi đi ra bên ngoài, bầu trời ở nước A đã bắt đầu tối, vậy thì ở bên nước Đại Xuân đã sắp sáng sớm rồi.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen đi tới, lễ phép chào một cái: “Thần của tôi, cuối cùng ngài cũng trở về rồi sao?”
“Christopher, tôi không có bảo anh đến gặp tôi mà nhỉ?” Ninh Vũ Phi hỏi lại.
Christopher tháo mũ trùm xuống rồi nói: “Thần của tôi, bên nước Đại Xuân có thể đã biết anh đang ở Đại Xuân rồi, cho nên tôi mới muốn xin anh rời khỏi Đại Xuân để tránh anh gặp phải nguy hiểm.”
“Không cần lo lắng cho tôi, tôi còn đang định trở về đây. Mau chuẩn bị một chiếc máy bay cho tôi, tôi muốn trở về thành phố Ngọc Trai trước ba giờ.”
“Xin hỏi thần của tôi, anh có chuyện gì gấp sao?”
“Nói nhảm, tôi còn phải đọc sách, còn phải chơi bóng rổ, nhanh đi.” Ninh Vũ Phi nói.
Khóe miệng của Christopher co giật, người vô diện trong thần Thiên Diện tôn quý muốn chơi bóng rổ chung với một đám học sinh, chuyện này…
“Được.”
Sau khi ăn cơm tối xong thì Ninh Vũ Phi nhận được một tin nhắn, trong mắt anh lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Trong một căn biệt thự nhìn ra biển ở nước A cách xa đó, có thể nói là cuộc sống của Tần Nguyên không lo không nghĩ, nhưng đối với anh ta mà nói thì những thứ này đều thể hiện sự suy sụp bởi vì anh ta không thể nào trở về nước.
Bây giờ thì ban ngày uống rượu ban đêm cũng uống rượu, mỗi ngày tỉnh lại từ trong đám phụ nữ.
Chỉ có điều hôm nay đúng là vui vẻ, anh ta đang nằm phơi nắng ở bờ biển, trong ngực còn ôm một cô nàng gợi cảm.
Bởi vì kế hoạch trả thù Ninh Vũ Phi đã thành công nên trong lòng Tần Nguyên rất thoải mái, tất nhiên là phải chúc mừng thật lớn một phen.
Sau khi anh ta chơi cả một ngày, bởi vì lý do chênh lệch nên bây giờ nước A đang là ban ngày, nước Đại Xuân thì là ban đêm, Tần Nguyên uống đến say khướt, được cô nàng kia đỡ về biệt thự nghỉ ngơi.
Tần Nguyên không biết mình đã ngủ bao lâu nhưng lại cảm thấy bản thân rất khó chịu, anh ta chậm rãi mở mắt ra, vậy mà lại nhìn thấy mặt của Ninh Vũ Phi.
“Đây là mình đang nằm mơ sao?” Tần Nguyên cảm thấy mình nhìn lầm rồi.
Tần Nguyên muốn dụi mắt nhưng lại phát hiện ra mình đã bị treo ở giữa không trung, phía dưới là một cái lu nước lớn, bên trong có mấy chục con cá ăn thịt người.
“A… Cứu mạng.”
Tần Thuận Vũ lập tức tỉnh rượu, lúc nhìn về phía Ninh Vũ Phi thì kinh ngạc nói: “Ninh Vũ Phi? Tại sao lại là cậu? Sao cậu lại ở đây?”
“Đúng là tôi đó, vì sao tôi lại ở đây hả? Còn không phải là vì anh sao? Tần Nguyên, anh còn nhớ rõ chuyện tôi nói anh đang tìm cái chết không?” Ninh Vũ Phi mỉm cười.
Lúc này Tần Nguyên đã vô cùng khiếp sợ, cho dù như thế nào thì anh ta cũng không ngờ Ninh Vũ Phi có thể tìm được mình, những cảnh sát kia còn không tìm được thì Ninh Vũ Phi càng không thể nào.
“Ninh Vũ Phi, chuyện này không thể nào, cậu không thể nào tìm được tôi.” Tần Nguyên còn tưởng rằng bản thân mình đang nằm mơ.
“Vì sao không thể chứ? Tần Nguyên, gia tộc của anh cứu anh đi rồi đưa đến nơi này, nhưng anh năm lần bảy lượt không biết tốt xấu mà còn muốn trả thù tôi, ha ha.”
“Ninh Vũ Phi, cậu muốn thế nào, nếu cậu dám đụng đến tôi thì tôi sẽ giết hết toàn bộ người ở bên cạnh cậu.” Tần Nguyên gào thét.
“Vậy e là anh sẽ không có bất cứ cơ hội nào rồi.”
Ninh Vũ Phi đứng lên rồi nói tiếp: “Không phải là anh thích bẻ gãy bộ phận của người khác hay sao? Vậy bản thân anh cũng nếm thử chút mùi vị bị ngàn dao phanh thây đi.”
“Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi, có chuyện gì từ từ nói, tôi sai rồi. Ninh Vũ Phi…” Tần Nguyên sợ hãi, thậm chí có một chút chất lỏng không rõ chảy ra từ trong ống quần.
“Anh cảm mình còn có cơ hội sao?”
Ninh Vũ Phi cười nhạt một tiếng rồi phóng một cái phi tiêu từ trong tay ra, phi tiêu sắc bén trực tiếp cắt vào dây đang treo thân thể của Tần Thuận Vũ.
“Ninh Vũ Phi, a…”
Nương theo một tiếng hét thảm thiết, Tần Nguyên té vào trong lu nước chứa đầy cá ăn thịt người. Cá ăn thịt người đã bị bỏ đói rất lâu điên cuồng cắn xé máu thịt của Tần Nguyên.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ nước trong lu bị nhuộm thành màu đỏ tươi, Tần Nguyên cũng biến thành một bộ xương chìm dưới đáy nước.
Chỉ còn lại một đôi mắt nhìn chằm chằm vào hướng cửa mà Ninh Vũ Phi rời đi, cho đến khi đôi mắt đó cũng bị cá ăn thịt người nuốt vào trong bụng.
Ninh Vũ Phi đi ra bên ngoài, bầu trời ở nước A đã bắt đầu tối, vậy thì ở bên nước Đại Xuân đã sắp sáng sớm rồi.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen đi tới, lễ phép chào một cái: “Thần của tôi, cuối cùng ngài cũng trở về rồi sao?”
“Christopher, tôi không có bảo anh đến gặp tôi mà nhỉ?” Ninh Vũ Phi hỏi lại.
Christopher tháo mũ trùm xuống rồi nói: “Thần của tôi, bên nước Đại Xuân có thể đã biết anh đang ở Đại Xuân rồi, cho nên tôi mới muốn xin anh rời khỏi Đại Xuân để tránh anh gặp phải nguy hiểm.”
“Không cần lo lắng cho tôi, tôi còn đang định trở về đây. Mau chuẩn bị một chiếc máy bay cho tôi, tôi muốn trở về thành phố Ngọc Trai trước ba giờ.”
“Xin hỏi thần của tôi, anh có chuyện gì gấp sao?”
“Nói nhảm, tôi còn phải đọc sách, còn phải chơi bóng rổ, nhanh đi.” Ninh Vũ Phi nói.
Khóe miệng của Christopher co giật, người vô diện trong thần Thiên Diện tôn quý muốn chơi bóng rổ chung với một đám học sinh, chuyện này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.