Quyển 3 - Chương 14: Cô Đường, cô để tôi đói bụng năm ngày rồi (H)
Vi Phong Chi Từ Từ
24/06/2018
Trong phòng ngủ, Đường Tô Nhã ngồi ở đầu giường, cầm kịch bản trong tay, lật xem từng trang một.
Trước kia cô một lòng tranh giành vị trí nữ chính, cũng có một chút vì cái lợi trước mắt, hơn nữa lúc ấy lại xem vội, chỉ thấy phần diễn Đỗ Nhược hoàn mỹ, hầu hết phần diễn Tô Hoài Hương đều xẹt qua như chuồn chuồn đạp nước. Dưới sự dẫn đường của Cố Tử Châu, cô mới hiểu ra một chút cách thức. Đỗ Nhược trông có vẻ đơn giản nhưng lại rất phức tạp, muốn diễn nhân vật như vậy cũng không dễ dàng. Ngược lại, Tô Hoài Hương tưởng như phức tạp nhưng thật ra rất đơn giản, mẫu người lạnh lùng kiêu ngạo, tùy hứng nhưng vẫn hiểu đạo lý, là người biết làm cho người khác được vui.
Phải thừa nhận, cho dù đám người bọn anh (Cố Tử Châu) có đi buôn bán thân, anh vẫn đi vào tim cô. Gần nửa tháng qua, anh đối xử với cô thật sự không còn lời nào để nói, ngay cả bạn trai chính quy của cô là Triển Dương cũng không hơn được. Đương nhiên, cô vẫn chưa đến mức xem anh là bạn trai. (mấy nàng yên tâm là vẫn sạch nha ^^)
Cô vẫn đang suy nghĩ, kịch bản trên tay đã bị một lực rút ra nhẹ nhàng, chầm chậm và rơi “bịch” xuống tủ đầu giường. Cô đưa tay muốn nhặt lấy, nhưng giữa chừng đã bị chặn lại. Mắt hạnh trong veo ẩn chứa ngàn vạn con sóng, kèm theo mấy sợi tơ vương (mi mắt), kèm theo cả khuôn mặt cười như không cười của cô nhìn anh vì không hiểu được ý vị triền miên hàm chứa trong ánh mắt anh: “Tôi muốn đọc thêm một chút nữa.”
Anh bắt đầu cởi áo khoác to lớn màu đen tuyền, sửa sang chỉnh tề, đầu ngón tay mượt mà bắt đầu từ chiếc nút bằng kim loại đá quý màu lam ở mép áo, cởi bỏ từng nút từ dưới lên trên, cởi áo xong rồi ném lên ghế, lại bắt đầu cởi cổ áo sơ mi ben trong, động tác cởi nút áo vẫn lưu loát như trước: “Cô Đường, cô để tôi đói bụng năm ngày rồi, có phải nên bồi thường tôi một chút không?”
Đã hưởng thụ tình ái từ trái cấm, thân thể trẻ tuổi cũng nhớ nhung. Khi bàn tay thô ráp và khô ráo của người đàn ông mơn trớn trên lưng, gáy, ngực và bụng thì toàn bộ da thịt cô đều cảm thấy an ủi giống như hạn hán đã lâu - gặp mưa rào, dường như mỗi tế bào đã được uống nước thật no rồi giãn ra, nở to, sinh sôi, cực kỳ hưởng thụ sự âu yếm của anh, thậm chí chủ động ưỡn ngực để đẩy bầu ngực đẫy đà trắng nõn vào trong tay anh. Tất nhiên là Cố Tử Châu không từ chối ý tốt này, anh bắt lấy hai bầu ngực mềm mại, tùy ý xoa nắn vặn vẹo vân vê mới ra một tí gì đó giống sữa đậu nàng, non non nớt nớt, giống như véo một cái là chảy nước ra vậy, lập tức hấp dẫn người khác. Editor: Mị cai sữa đậu nành -___-
Động tác của Cổ Tử Châu càng ngày càng làm càn, xoa bầu ngực đầy đặn nặng trịch căng nở, mấy ngón tay phủ lên và đè xuống tạo thành vết tích màu đỏ hồng, chẳng hề lưu tình với hai bầu ngực một chút nào, vừa véo vừa kéo, Đường Tô Nhã bỗng trào ra một giọt nước mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, cất tiếng kêu to mà vẫn yêu kiều: “Đau, nhẹ tí.”
Phát hiện động tác của mình thô lỗ, anh áy náy hôn lên hai nụ anh đào non mịn, đỡ bầu ngực đầy thịt lên rồi chen lách vào đó. Anh hạ hàng mi dài xuống, tạo nên hai bóng râm trước đồng tử, đôi mắt u ám nhìn vào giữa khe rãnh, vừa giống bình lặng không gợn sóng vừa giống như cực kỳ nhiệt liệt. Dưới ánh mắt của anh, cô thấy khô nóng không yên, mỗi một lỗ chân lông đều mạo hiểm tỏa ra hơi nóng, không cần người đàn ông này kích thích, hai nụ hoa mềm yếu nơi đầu ngực dần dần trở nên động tình.
Anh thổi một hơi vào nụ hoa, cô “ưm” một tiếng rất yêu kiều, âm cuối run rẩy, giống như một sợi lông chim cong cong cọ vào tim anh. Ngứa, tê dại, phía dưới của anh càng căng nở lợi hại hơn.
Anh tạm thời buông tha cho hai bầu ngực đáng thương tội nghiệp của cô, bàn tay lướt từ eo cô lướt xuống, đồng thời hai tay hai chân kẹp vào giữa đùi cô, nắm lấy hai chiếc đùi non mịn như tơ lụa rồi kéo sang hai bên, khiến cho chỗ “ngại ngùng” của cô hoàn toàn lộ ra.
Chỗ ấy của cô vẫn như một đóa hoa hồng đầu xuân sắp nở rộ, hai cánh hoa mềm mại sinh động hơi mở ra, miệng tâm hoa nhỏ phun ra từng đợt mật hoa. Anh đưa ngón tay ra, nắm lấy phần thịt đỏ hồng mềm mại rồi kéo mở, muốn nhìn thật kỹ, không ngờ đây là miệng huyệt hé mở, dịch hoa phun ra đầy khắp tay anh. Anh lập tức nhét ngón tay đã ướt sũng vào huyệt nhỏ thật mạnh, bắt đầu rút ra cắm vào với tốc độ cao.
Trước kia cô một lòng tranh giành vị trí nữ chính, cũng có một chút vì cái lợi trước mắt, hơn nữa lúc ấy lại xem vội, chỉ thấy phần diễn Đỗ Nhược hoàn mỹ, hầu hết phần diễn Tô Hoài Hương đều xẹt qua như chuồn chuồn đạp nước. Dưới sự dẫn đường của Cố Tử Châu, cô mới hiểu ra một chút cách thức. Đỗ Nhược trông có vẻ đơn giản nhưng lại rất phức tạp, muốn diễn nhân vật như vậy cũng không dễ dàng. Ngược lại, Tô Hoài Hương tưởng như phức tạp nhưng thật ra rất đơn giản, mẫu người lạnh lùng kiêu ngạo, tùy hứng nhưng vẫn hiểu đạo lý, là người biết làm cho người khác được vui.
Phải thừa nhận, cho dù đám người bọn anh (Cố Tử Châu) có đi buôn bán thân, anh vẫn đi vào tim cô. Gần nửa tháng qua, anh đối xử với cô thật sự không còn lời nào để nói, ngay cả bạn trai chính quy của cô là Triển Dương cũng không hơn được. Đương nhiên, cô vẫn chưa đến mức xem anh là bạn trai. (mấy nàng yên tâm là vẫn sạch nha ^^)
Cô vẫn đang suy nghĩ, kịch bản trên tay đã bị một lực rút ra nhẹ nhàng, chầm chậm và rơi “bịch” xuống tủ đầu giường. Cô đưa tay muốn nhặt lấy, nhưng giữa chừng đã bị chặn lại. Mắt hạnh trong veo ẩn chứa ngàn vạn con sóng, kèm theo mấy sợi tơ vương (mi mắt), kèm theo cả khuôn mặt cười như không cười của cô nhìn anh vì không hiểu được ý vị triền miên hàm chứa trong ánh mắt anh: “Tôi muốn đọc thêm một chút nữa.”
Anh bắt đầu cởi áo khoác to lớn màu đen tuyền, sửa sang chỉnh tề, đầu ngón tay mượt mà bắt đầu từ chiếc nút bằng kim loại đá quý màu lam ở mép áo, cởi bỏ từng nút từ dưới lên trên, cởi áo xong rồi ném lên ghế, lại bắt đầu cởi cổ áo sơ mi ben trong, động tác cởi nút áo vẫn lưu loát như trước: “Cô Đường, cô để tôi đói bụng năm ngày rồi, có phải nên bồi thường tôi một chút không?”
Đã hưởng thụ tình ái từ trái cấm, thân thể trẻ tuổi cũng nhớ nhung. Khi bàn tay thô ráp và khô ráo của người đàn ông mơn trớn trên lưng, gáy, ngực và bụng thì toàn bộ da thịt cô đều cảm thấy an ủi giống như hạn hán đã lâu - gặp mưa rào, dường như mỗi tế bào đã được uống nước thật no rồi giãn ra, nở to, sinh sôi, cực kỳ hưởng thụ sự âu yếm của anh, thậm chí chủ động ưỡn ngực để đẩy bầu ngực đẫy đà trắng nõn vào trong tay anh. Tất nhiên là Cố Tử Châu không từ chối ý tốt này, anh bắt lấy hai bầu ngực mềm mại, tùy ý xoa nắn vặn vẹo vân vê mới ra một tí gì đó giống sữa đậu nàng, non non nớt nớt, giống như véo một cái là chảy nước ra vậy, lập tức hấp dẫn người khác. Editor: Mị cai sữa đậu nành -___-
Động tác của Cổ Tử Châu càng ngày càng làm càn, xoa bầu ngực đầy đặn nặng trịch căng nở, mấy ngón tay phủ lên và đè xuống tạo thành vết tích màu đỏ hồng, chẳng hề lưu tình với hai bầu ngực một chút nào, vừa véo vừa kéo, Đường Tô Nhã bỗng trào ra một giọt nước mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, cất tiếng kêu to mà vẫn yêu kiều: “Đau, nhẹ tí.”
Phát hiện động tác của mình thô lỗ, anh áy náy hôn lên hai nụ anh đào non mịn, đỡ bầu ngực đầy thịt lên rồi chen lách vào đó. Anh hạ hàng mi dài xuống, tạo nên hai bóng râm trước đồng tử, đôi mắt u ám nhìn vào giữa khe rãnh, vừa giống bình lặng không gợn sóng vừa giống như cực kỳ nhiệt liệt. Dưới ánh mắt của anh, cô thấy khô nóng không yên, mỗi một lỗ chân lông đều mạo hiểm tỏa ra hơi nóng, không cần người đàn ông này kích thích, hai nụ hoa mềm yếu nơi đầu ngực dần dần trở nên động tình.
Anh thổi một hơi vào nụ hoa, cô “ưm” một tiếng rất yêu kiều, âm cuối run rẩy, giống như một sợi lông chim cong cong cọ vào tim anh. Ngứa, tê dại, phía dưới của anh càng căng nở lợi hại hơn.
Anh tạm thời buông tha cho hai bầu ngực đáng thương tội nghiệp của cô, bàn tay lướt từ eo cô lướt xuống, đồng thời hai tay hai chân kẹp vào giữa đùi cô, nắm lấy hai chiếc đùi non mịn như tơ lụa rồi kéo sang hai bên, khiến cho chỗ “ngại ngùng” của cô hoàn toàn lộ ra.
Chỗ ấy của cô vẫn như một đóa hoa hồng đầu xuân sắp nở rộ, hai cánh hoa mềm mại sinh động hơi mở ra, miệng tâm hoa nhỏ phun ra từng đợt mật hoa. Anh đưa ngón tay ra, nắm lấy phần thịt đỏ hồng mềm mại rồi kéo mở, muốn nhìn thật kỹ, không ngờ đây là miệng huyệt hé mở, dịch hoa phun ra đầy khắp tay anh. Anh lập tức nhét ngón tay đã ướt sũng vào huyệt nhỏ thật mạnh, bắt đầu rút ra cắm vào với tốc độ cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.