Quyển 2 - Chương 11: Đó là vì anh xem phim nhiều đấy!
Vi Phong Chi Từ Từ
22/09/2017
Khoảng thời gian chứa xuân sắc vô hạn trôi qua cực nhanh, mới đó mà trời đã vào chạng vạng, ánh sáng trong phòng tối hẳn đi. Khương Nhạc đẩy cửa sổ bằng kính ra, gió mát thổi nhẹ mấy sợi tóc vương bên tai anh, xua đi hương vị tình dục ngập tràn khắp phòng.
Anh quay trở lại giường. Diệp Thư đang chìm sâu vào giấc ngủ, thân thể mềm mại của cô được bao bọc trong chiếc khăn tắm. Cô nằm nghiêng, bàn tay ngọc non mềm nắm thành nắm nhỏ, diendaanlequyydoon đặt kề bên má, hai má cô đỏ bừng.
Khương Nhạc tháo khăn trùm đầu của cô ra, để lộ mái tóc đen như mực còn ướt sũng. anh sờ một cái, ánh mắt chợt nhíu lại. Không được, tóc cô ướt quá, không thể để cô ngủ như vậy.
Anh lấy máy sấy tóc trong tủ đầu giường, cắm điện, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, để cô dựa vào lòng mình, sau đó dùng đầu ngón tay vuốt ve từng lớp tóc của cô, kế tiếp mới ấn nút mở máy.
Cho dù đang lâm vào giấc ngủ sâu, Diệp Thư cũng bị quấy rầy bởi tiếng động “ong ong” không ngừng. Cô xoay người khó chịu, rốt cuộc cũng vì quá mệt mà không cử động nổi nữa, nhanh chóng rơi vào giấc mơ đẹp.
Ngày thứ hai ắt hẳn không phải là một buổi sáng yên tĩnh.
Diệp Thư nằm sấp ở trên giường, nước mắt không ngừng tuôn ra. Chiếc khăn tăm trượt khỏi bờ vai từng chút một.
Hai gò má của Khương Nhạc đầy những dấu tay màu đỏ tươi, khóe miệng của anh cùng còn một vệt trầy màu đỏ. Anh không thèm để ý, vừa hừ hừ một tràng vừa mặc áo sơ mi vào.
"26 năm trinh tiết của anh đều giao cho em, diendaanlequyydoon em có lời quá lớn rồi, còn khóc cái gì hả?!”
"Dạo này, người vừa si tình, vừa chịu trách nhiệm, giữ mình trong sạch và là phú nhị đại* như anh không còn nhiều đâu, em nên quý trọng thật tốt mới đúng.”
*Thế hệ con nhà giàu thứ hai ở Trung Quốc
"Em lo lắng như vậy, bây giờ chúng ta đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn là được.”
Anh vừa không để ý, vừa cố tình bóp méo sự thật đã làm cô phát điên. Cô nắm chặt drap giường mà lôi kéo, nước mắt càng chảy dữ dội hơn, “Giả mù sa mưa*, anh cút mau cho tôi!”
*Giả vờ, vờ vĩnh
Cài xong chiếc nút áo cuối cùng, Khương Nhạc bá đạo ôm lấy cô, giữ chặt cô trong lồng ngực mình. Anh nâng cằm cô lên. Đôi gò má cô như hoa lê ửng hồng, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Anh còn chưa đáp lại, dáng vẻ yếu ớt của cô đã đánh vào trái tim anh, khiến anh bất giác dịu dàng, “Em nói anh giả mù sa mưa? Anh giả mù sa mưa bao giờ? Hả? Nói rõ đi.” Diệp Thư cười lạnh, "Anh không giả mù sa mưa ở chỗ nào? Mỗi một chữ của anh đều làm tôi tin không nổi.”
Khương Nhạc nhíu mày, đôi môi nhoẻn thành nụ cười hình cung, “Anh nói cho em biết, mỗi chữ anh thốt ra đều sự thật. Bảo bối Thư Thư, em không thể không nói lý như vậy. Em không tin, anh sẽ nói dối với em một phen.”
"Thư Thư, tình cảm của anh đối với em còn phải hỏi sao? Em là mối tình đầu của anh. Trước khi em xuất hiện, anh không có cảm giác với bất kỳ người con gái nào, thậm chí còn chán ghét phụ nữ.”
"Về việc đăng ký kết hôn, chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ đi diendaanlequyydoon ngay lập tức.”
"Anh nói trước đây anh chán ghét phụ nữ, thật ra thì hai tay của anh đủ để “giải quyết” rồi, thân thể anh còn trong sạch, chẳng lẽ không bình thường sao?”
Cô sẽ tin ư?
Tin mới lạ đó.
Diệp Thư lau nước mắt trên mặt, “Buông tôi ra, tôi phải về nhà.”
Khương Nhạc bất mãn trước phản ứng bình tĩnh của Diệp Thư, anh choàng tay lên gáy cô, trán tựa ngực vào cô, tầm mắt chỉ nhìn tới chóp mũi ửng đổ của cô, “Bảo bối Thư Thư, em còn chưa nói với anh là em có tin hay không?”
Sự im lặng của cô đã báo cho anh biết đáp án.
Anh tặc lưỡi, sau đó huých thật mạnh vào trán cô, “Em vẫn không tin à?”
Lúc nói chuyện, hơi thở của anh vương lên môi cô, hơi nóng tràn ngập sự mập mờ, cô cắn môi, “Không tin, nếu đây là lần đầu tiên của anh, tại sao anh lại thông thạo như vậy?”
Sự chất vấn của cô khiến anh bật cười thành tiếng. Anh nới tay, để cô được tự do, sau đó đứng dậy, bước tới tủ dIeNdanLEquyDon quần áo, mở cửa, lấy một chiếc cà vạt màu đen ở ngăn giữa ra, vừa thắt vừa đứng trước gương mà cười, đáp lại, “Bảo bối Thư Thư, không lẽ em thuần khiết đến mức chưa từng xem mấy bộ phim lẻ à?”
"Thông thạo? Đó là vì anh đây xem phim nhiều đấy!” – phim con hêu
Anh quay trở lại giường. Diệp Thư đang chìm sâu vào giấc ngủ, thân thể mềm mại của cô được bao bọc trong chiếc khăn tắm. Cô nằm nghiêng, bàn tay ngọc non mềm nắm thành nắm nhỏ, diendaanlequyydoon đặt kề bên má, hai má cô đỏ bừng.
Khương Nhạc tháo khăn trùm đầu của cô ra, để lộ mái tóc đen như mực còn ướt sũng. anh sờ một cái, ánh mắt chợt nhíu lại. Không được, tóc cô ướt quá, không thể để cô ngủ như vậy.
Anh lấy máy sấy tóc trong tủ đầu giường, cắm điện, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, để cô dựa vào lòng mình, sau đó dùng đầu ngón tay vuốt ve từng lớp tóc của cô, kế tiếp mới ấn nút mở máy.
Cho dù đang lâm vào giấc ngủ sâu, Diệp Thư cũng bị quấy rầy bởi tiếng động “ong ong” không ngừng. Cô xoay người khó chịu, rốt cuộc cũng vì quá mệt mà không cử động nổi nữa, nhanh chóng rơi vào giấc mơ đẹp.
Ngày thứ hai ắt hẳn không phải là một buổi sáng yên tĩnh.
Diệp Thư nằm sấp ở trên giường, nước mắt không ngừng tuôn ra. Chiếc khăn tăm trượt khỏi bờ vai từng chút một.
Hai gò má của Khương Nhạc đầy những dấu tay màu đỏ tươi, khóe miệng của anh cùng còn một vệt trầy màu đỏ. Anh không thèm để ý, vừa hừ hừ một tràng vừa mặc áo sơ mi vào.
"26 năm trinh tiết của anh đều giao cho em, diendaanlequyydoon em có lời quá lớn rồi, còn khóc cái gì hả?!”
"Dạo này, người vừa si tình, vừa chịu trách nhiệm, giữ mình trong sạch và là phú nhị đại* như anh không còn nhiều đâu, em nên quý trọng thật tốt mới đúng.”
*Thế hệ con nhà giàu thứ hai ở Trung Quốc
"Em lo lắng như vậy, bây giờ chúng ta đến Cục Dân chính để đăng ký kết hôn là được.”
Anh vừa không để ý, vừa cố tình bóp méo sự thật đã làm cô phát điên. Cô nắm chặt drap giường mà lôi kéo, nước mắt càng chảy dữ dội hơn, “Giả mù sa mưa*, anh cút mau cho tôi!”
*Giả vờ, vờ vĩnh
Cài xong chiếc nút áo cuối cùng, Khương Nhạc bá đạo ôm lấy cô, giữ chặt cô trong lồng ngực mình. Anh nâng cằm cô lên. Đôi gò má cô như hoa lê ửng hồng, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Anh còn chưa đáp lại, dáng vẻ yếu ớt của cô đã đánh vào trái tim anh, khiến anh bất giác dịu dàng, “Em nói anh giả mù sa mưa? Anh giả mù sa mưa bao giờ? Hả? Nói rõ đi.” Diệp Thư cười lạnh, "Anh không giả mù sa mưa ở chỗ nào? Mỗi một chữ của anh đều làm tôi tin không nổi.”
Khương Nhạc nhíu mày, đôi môi nhoẻn thành nụ cười hình cung, “Anh nói cho em biết, mỗi chữ anh thốt ra đều sự thật. Bảo bối Thư Thư, em không thể không nói lý như vậy. Em không tin, anh sẽ nói dối với em một phen.”
"Thư Thư, tình cảm của anh đối với em còn phải hỏi sao? Em là mối tình đầu của anh. Trước khi em xuất hiện, anh không có cảm giác với bất kỳ người con gái nào, thậm chí còn chán ghét phụ nữ.”
"Về việc đăng ký kết hôn, chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ đi diendaanlequyydoon ngay lập tức.”
"Anh nói trước đây anh chán ghét phụ nữ, thật ra thì hai tay của anh đủ để “giải quyết” rồi, thân thể anh còn trong sạch, chẳng lẽ không bình thường sao?”
Cô sẽ tin ư?
Tin mới lạ đó.
Diệp Thư lau nước mắt trên mặt, “Buông tôi ra, tôi phải về nhà.”
Khương Nhạc bất mãn trước phản ứng bình tĩnh của Diệp Thư, anh choàng tay lên gáy cô, trán tựa ngực vào cô, tầm mắt chỉ nhìn tới chóp mũi ửng đổ của cô, “Bảo bối Thư Thư, em còn chưa nói với anh là em có tin hay không?”
Sự im lặng của cô đã báo cho anh biết đáp án.
Anh tặc lưỡi, sau đó huých thật mạnh vào trán cô, “Em vẫn không tin à?”
Lúc nói chuyện, hơi thở của anh vương lên môi cô, hơi nóng tràn ngập sự mập mờ, cô cắn môi, “Không tin, nếu đây là lần đầu tiên của anh, tại sao anh lại thông thạo như vậy?”
Sự chất vấn của cô khiến anh bật cười thành tiếng. Anh nới tay, để cô được tự do, sau đó đứng dậy, bước tới tủ dIeNdanLEquyDon quần áo, mở cửa, lấy một chiếc cà vạt màu đen ở ngăn giữa ra, vừa thắt vừa đứng trước gương mà cười, đáp lại, “Bảo bối Thư Thư, không lẽ em thuần khiết đến mức chưa từng xem mấy bộ phim lẻ à?”
"Thông thạo? Đó là vì anh đây xem phim nhiều đấy!” – phim con hêu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.