Yên Ba Giang Thượng Sử Nhân Sầu
Quyển 1 - Chương 2: Tô gia tiểu thư
Ngân Khiết
03/12/2013
Đầu đông, tuyết rơi rất dày, bầu trời u ám, trĩu nặng như một ánh mắt đau
thương. Vợ chồng Triều gia lưu luyến tiễn tỷ muội A Linh, A Cầm ra tới
cửa. Trước khi hai bé lên đường, Tố Lan phu nhân còn rơm rớm nước mắt
trao cho Cầm nhi một chiếc tủi thơm tinh xảo, hết lời dặn dò:
- A Cầm, thể chất con yếu đuối, sau này nhất định phải giữ gìn sức khỏe, tránh nhiễm lạnh mà sinh bệnh nghe chưa.
Muội muội bé mỉm cười ngại ngùng, nhận lấy món quà, nhỏ giọng cảm ơn. Thiếu phu nhân hai mắt rưng rưng, đột ngột òa lên nức nở, nhất quyết ôm chặt lấy Cầm nhi, lưu luyến không muốn rời xa. Triều Thương luống cuống tay chân, nhất thời không biết phải làm gì cho đúng, chỉ đành thấp giọng an ủi, đám nhũ mẫu, nha hoàn phía sau cũng ồn ào ngươi một câu, ta một câu. Cổng Triều phủ nhanh chóng loạn thành một đoàn.A Linh đứng cách đám đông ồn ã ấy chừng năm bước chân mà cảm tưởng như ngăn trở bằng cả đời người. Một cơn gió rét buốt thổi qua, gò má bé ửng đỏ vì lạnh. Linh vội vã vươn tay giữ lấy vạt tóc mềm, gắng che đi nửa khuôn mặt phía bên trái. Trước mắt bé, tuyết phủ trắng xóa, vài nhành cây khô cứng, gầy guộc chẳng chút sức sống, lòng Linh chợt hiu quạnh.
Chợt cảm thấy cánh tay bị ai đó kéo ra, tới khi hoàn hồn lại, A Linh đã thấy mình đang ôm một cái lò sưởi ấm áp.Bé ngước mắt nhìn người quản gia già trước mặt, ngẩn ngơ, đột nhiên xúc động, thật muốn chạy tới ôm lão một cái. Qúy Hư cười nhàn nhạt, hòa nhã nói với bé:
- Tiểu thư, trời rất lạnh, xin hãy giữ gìn sức khỏe.
- Vâng… - A Linh ấp úng đáp lại, cảm động tới không nói lên lời.
Bên kia, Tố Lan phu nhân đã ngừng khóc, Triều Thương đang vẫy tay gọi bé lại.
- Linh nhi, muội muội con thể chất không tốt, nhớ chăm sóc nó cẩn thận nhé.
- Con biết ạ.. – Cảm giác lạc lõng và cô đơn vô cớ bị bé nén xuống, Linh cố khơi dậy lòng hưng phấn của mình, và bé thành công, hôm nay là ngày tỷ muội bé quay về nhận tông tổ, hoàn toàn đáng để vui sướng.
Ngập ngừng một thoáng, và rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, Tố thiếu phu nhân dịu dàng nói với A Linh:
- Con cũng phải chăm sóc chính mình nhé.
Bé gật đầu vâng dạ, khuôn mặt có nét cười trầm lắng trước tuổi, chợt tự hỏi tại sao bản thân không cảm thấy hạnh phúc như khi Qúy quản gia dặn dò.
Chiếc xe ngựa xa hoa chuyển bánh, bốn thị vệ hông dắt bội đao thúc ngựa đi sát bên sườn, hai tỷ muội còn ngoái đầu nhìn qua cửa sổ mãi cho tới khi hình ảnh Triều phủ biến mất sau một khúc quanh.
Nhiều năm sau khi hồi tưởng lại quá khứ ngày hôm đó, A Linh bật cười nhận ra rằng, chút cảm xúc lạc lõng kia là do bé cảm thấy mình bị bỏ quên mất ở một góc,và bởi thời điểm còn là nô lệ tuy rằng vô cùng khổ cực nhưng bên bé luôn có những ánh nhìn đồng cảm, yêu thương.
Tất nhiên phải nhấn mạnh thêm, phu phụ họ Triều không hề ghét bé tí nào.
*
* *
Các cửa sổ được đóng chặt, giá nến lạnh lẽo chỏng trơ ở một bên, phòng khách Tô phủ chìm trong bóng tối nhờ nhờ, không chút ấm áp. Ánh sáng thanh lạnh hắt qua cửa chính, vươn những xúc tu mỏng manh thâm nhập vào thế giới của đêm đen, vừa vặn chạm tới mũi hài của người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa.Tỷ muội A Linh cúi gằm, không dám ngẩng đầu lên, giá băng như hóa thành thực chất, ôm phủ lên thân hình mỏng manh của hai bé, đáng sợ hơn nhiều so với không gian trắng tuyết ngoài kia. Linh run rẩy cảm thấy bóng tối quanh mình rùng rùng chuyển động, dường như các góc khuất u ám đang tồn tại hàng trăm con mắt đang hướng những cái nhìn xoáy sâu vô cảm vào hai đứa trẻ. Trái tim bé trĩu nặng, chưa bao giờ hít thở lại trở thành cực hình đau đớn đến thế, một cỗ áp lực khủng khiếp lơ lửng ở trên đầu.A Cầm ốm yếu hơn, loạng choạng níu tay tỷ tỷ, bé hổn hển thở, làn da tái xanh một cách bệnh tật. Đột ngột, nhanh như khi vừa xuất hiện, những con mắt quan sát ấy bốc hơi, hoàn toàn tan biến. Người đàn ông khuất sâu trong bóng tối thay đổi tư thế ngồi, Linh chỉ nhận ra bởi bé thấy mũi hài của ông ta chuyển động, trừ chi tiết ấy, không một âm thanh, không một hơi thở nào bộc lộ sự hiện diện của con người bí ẩn đó.
Mặt dây chuyền bạc lóe sáng trong bóng tối, Linh mơ hồ nhìn thấy một bàn tay với những ngón thon dài và làn da trong suốt, tựa như nhiều năm rồi không hề bước ra ánh sáng.
- Được rồi. – Bé rùng mình trước thanh âm khô kiệt sức sống ấy.
- Dạ, thưa… Tô đại nhân. – A Linh đỡ lấy thân thể đang run lên của muội muội, lắp bắp đáp lại.
- Từ nay các ngươi sẽ tên là Tô Linh và Tô Cầm, ngụ tại Tuyệt Phong cư.
Một khoảng lặng kéo dài, bóng tối lại cuộn xoáy theo một tiết tấu nào đó, Linh thậm chí không biết vì sao mình cảm nhậ được, cái lạnh giá khó hiểu trong căn phòng này đâm mạnh vào da thịt bé, nhức nhối.Hai tỷ muội ngơ ngác, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị hỏi han kĩ lưỡng một lượt, giờ thì mội chuyện dường như thật quá đơn giản.
Tiếng cười trầm đục truyền ra từ ghế chủ tọa, nghe hoang vu như một vùng đất chết, người đàn ông ấy lại thay đổi tư thế ngồi, ánh mắt sắc lẻm rạch phá bóng tối mà cắm sâu vào tâm tưởng Linh, bé rùng mình như thể có một con mãng xà đang trườn quanh cổ. Cái nhìn bí ẩn ấy bóc trần tất cả suy nghĩ ẩn sâu trong lòng đôi tỷ muội, mồ hôi lạnh rịn ra ướt áo, Linh không thể di chuyển nổi một ngón tay.Nụ cười của ông ta là nụ cười của sự thấu hiểu,nắm rõ, bé run rẩy đồ rằng mọi suy tư của bản thân kể từ khi bước vào căn phòng này không hề thoát khỏi ánh nhìn quyết tuyệt ấy.
- Đi ra.
Câu mệnh lệnh khô khan, nghe như tiếng bánh xe nghiến trên nền cát sỏi, A Linh, A Cầm vội vã hành lễ cáo lui. Trước cửa, một tên nô bộc đã cung kính đợi sẵn.
Linh cảm thấy sự hụt hẫng và một nỗi buồn man mác, Cầm Nhi bên cạnh cũng xịu mặt, buồn thiu, có lẽ hai tỷ muội đã chờ mong quá nhiều, một cái ôm siết chăng, hay một nụ cười ấm áp, nước mắt đã muốn ứa ra, Linh nhớ về những năm tháng xa xăm từng vui vẻ sống bên bà bà…
Vị nhũ mẫu già để cho A Linh và A Cầm đứng chờ ở gian ngoài, sau đó vén rèm ngọc đi vào trong bẩm báo. Cầm bồn chồn nhìn vào mắt tỷ tỷ, đã bao đêm, cả hai cùng nằm mơ về một mái ấm, nơi ấy có một mẫu thân dịu hiền với những món ăn thoảng hương vị của sự yêu thương. Linh đáp lại muội muội bằng một cái nhìn trấn an, dường như khuôn mặt bình thản của bé khiến lòng Cầm nhi dịu lại, A Cầm nắm chặt tay tỷ tỷ. Bằng một động tác hết sức tự nhiên, A Linh kéo vài lọn tóc che đi nửa khuôn mặt bên trái. Không thể để lộ sự lo lắng của mình, Linh e sẽ làm muội muội sợ hãi nhưng bé cũng không sao ngăn được sự thấp thỏm đang cuộn trào trong tâm khảm. Suốt quãng đường đi tới Lệ Lan các này, bé chỉ run rẩy vì một suy nghĩ khủng khiếp, phải chăng phụ thân không thích tỷ muội bé là vì khuôn mặt này, và giờ, bé sợ, một lần nữa, rằng mẫu thân sẽ quay lưng đi… Bé phải che dấu, nhất thiết phải che dấu… Linh cụp mi mắt, gắng ẩn đi sự rối loạn đang quay cuồng trong lòng. Vừa hay, nhũ mẫu già đã chở ra, với một cái nhìn lạnh nhạt, bà ta nói:
- Xin mời nhị vị tiểu thư tiến vào trong, phu nhân đang chờ.
Linh hít sâu một hơi, chỉ nghe A Cầm lo lắng hỏi nàng:
- Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?
- Được rồi, vào thôi nào. – Tô Linh mỉm cười một cách gượng gạo, trong một phút thoáng qua, bé đã sợ tới nỗi muốn chạy nhanh ra khỏi nơi này, bé thật không muốn đối diện với kết quả cuối cùng.
Thiếu phụ trẻ tuổi lười biếng nằm trên trường kỉ, thân hình mềm mại như một tấm lụa thượng hạng. Mắt nàng khép hờ, hàng lông mi cong vút khiến người ta say mê. Căn phòng hư ảo trong làn hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ lò hương đặt nơi giữa phòng. Một nha hoàn thanh tú đang quỳ trên lớp thảm dày, ngay sát trường kỉ, tay nâng một bát canh đen đục. Cách biệt với âm thanh gào thét của gió tuyết ngoài kia, căn phòng dường như đang bồng bềnh trôi trong tĩnh lặng.
Không biết đã đứng ở nơi đó bao lâu, A Linh mới nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của người phụ nữ ấy, nàng ta nâng mi mắt nhìn sâu vào đôi tỷ muội trước mặt. Chiếc lắc ngọc khẽ kêu leng keng khi nàng đổi tư thế ngồi. Lệ Lan phu nhân hơi nhíu mày khi nhìn A Cầm, và nàng cất lời hỏi Linh nhi:
- Tại sao lại để tóc như thế, thật không hợp phép tắc. – Giọng trong nhưng lãnh đạm, Lệ Lan không để một chút cảm xúc yêu thương nào vương nơi đáy mắt.
Vài tiếng cười khe khẽ vang lên, đám nha hoàn, dù đã cố kìm chế nhưng đầu mày cuối mắt vẫn lộ ra chút khinh bỉ. Ngay lúc mà hai đứa trẻ bước vào trong phòng, rón rén trên tấm thảm Ba Tư, chừng như sợ làm thương tổn thương đồ xa xỉ ấy, chúng đã khơi dậy lòng kì thị của đám người này.
Linh đờ người, hơi thở dường như nén lại trong cổ họng. Tay chân bé lạnh toát. Nỗi sợ hãi bắt đầu từ ngón chân, và sau đó nhanh chóng choán ngợp lấy thân hình bé nhỏ. Bé mở miệng, định nói gì đó, nhưng không thốt ra được chữ nào.
Thiếu phụ nhíu đôi mày liễu, chừng như có chút khó chịu. A Cầm vội vàng lên tiếng, giọng gấp gáp và hơi run vì lo lắng:
- Mẫu thân, tỷ tỷ có điều khó, người bỏ qua cho tỷ ấy đi mà.
Khuôn mặt Lệ Lan phu nhân hơi bạnh ra khi nghe thấy câu xưng hô quá đỗi thân mật của A Cầm, ánh mắt nàng càng thêm lạnh lùng:
- Hừ, thật là không có tôn ti. Bỏ qua lần này để lần khác lại tái phạm chăng, đã là người của Tô phủ thì phải tuân theo quy định của Tô phủ, không có kiểu đâu đi vấn an bề trên với bộ dáng như thế.
A Cầm sợ hãi lùi lại một bước. Linh nhi cảm thấy khóe mắt có chút cay cay, trông những ánh mắt xúm lại xem trò vui của đám gia nhân, bé lại cảm thấy gai người, giống như quay lại những ngày còn làm nô lệ hạ đẳng, bị người ta khinh ghét. Bé nhìn vào vẻ mặt không kiên nhẫn của thiếu phụ, đột nhiên thấy run rẩy trái tim, nhỡ mẫu thân vì việc này mà ghét luôn cả tỷ muội bé thì sao. A Linh trải qua những phút giây đấu tranh dai dẳng nhất cuộc đời, một giọt nước mắt lăn dài trên má trái, không ai hay biết, bé dùng tay run run nâng mớ tóc lên, một công việc lẽ ra phải hết sức nhẹ nhàng giờ lại cực nhọc như đeo đá. Cầm nhi lặng người, bật khóc níu tay bé lại:
- Đừng, tỷ tỷ, đừng…
Linh vung tay cản muội muội, nuốt một ngụm nước bọt, bé hất hẳn mái tóc qua một bên. Căn phòng lặng thinh, hồi lâu sau thì dồn dập những ánh mắt trao đổi, ai cũng có chung cảm xúc, giống như là đã dự đoán được phần nào, lại giống như khinh miệt. Vẻ mặt Lệ Lan phu nhân dãn ra, đáy mắt xoáy sâu, khó mà rõ được suy nghĩ. A Cầm tỉ tê ở một bên, còn bé thì trống rỗng.
Lần đầu tiên soi gương ở Tô phủ, bé gần như chết lặng, dù đã đoán trước được, một vết sẹo xấu xí nơi má trái và ấn kí hạ đẳng trên vầng trán cao. Cùng với Cầm nhi là một đôi song sinh, bé từng rất dễ thương, hai năm cực nhọc đã đoạt mất của bé tiên thiên trời phú ấy. Lúc ở với những người nô lệ, bé đồ rằng dù có trông thấy bản thân thế nào bé cũng chẳng bận tâm, có quá nhiều thứ khác cần thiết hơn, ví như sinh mệnh. Chỉ khi đối diện với cái nhìn thương hại hay khinh khi của kẻ khác lúc tới Triều phủ và giờ là Tô gia, Linh mới thực sự ý thức sâu sắc sự khiếm khuyết của mình.
Lệ Lan buông vài câu dặn dò, bé mơ màng không còn nghe rõ nữa. Khoảnh khắc đối diện với đôi mắt đen huyền mị hoặc ấy, bé trông thấy một sự chán ghét. Bé biết là mọi thứ đổ vỡ rồi. Chỉ vì khuôn mặt đáng căm này, chỉ vì nó.
Ngơ ngẩn trong nỗi đau, A Linh xót xa, một gia đình ấm áp, mộng ấy tan vỡ rồi. Vì tha thiết muốn trông thấy mẫu thân của mình, ngay sau khi rời chính sảnh Tô gia, bé đã nhờ người nô bộc dẫn tới nơi này.
Cầm nhi nắm lấy tay tỷ tỷ, trao đi một cái nhìn ấm áp, Linh phủi bụi tuyết bám trên áo xuống, cắm cúi bước theo nha hoàn dẫn đường. Tiết trời buốt giá và mờ mịt như lòng bé vậy. Cây cối phủ kín tuyết đọng, lặng thinh cô độc.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, bé và muội muội chỉ cần một mái nhà để che mưa che nắng, giờ đã có rồi.
Lệ Lan nhắm mắt lại, nhớ tới lời của A Cầm khi nãy:
- Bà bà đã mất rồi, một đám phản quân tràn qua thôn làng, tên lính hung ác ấy đã giết chết bà bà… - Câu nói chỉ còn là lời nghẹn ngào.
Nàng nâng bát canh dưỡng nhan lên, uống một ngụm, khuôn mặt bất thần vặn vẹo một cách đáng sợ. Thiếu phụ vung tay hất văng tô sứ quý giá ấy xuống mặt đất, nước thuốc nhuộm đen thảm Ba Tư trắng tinh.
- Sao mà ngọt thế này?
Nha hoàn nọ run lẩy bẩy.
Lệ Lan nghiến răng:
- Đồ ngu! Còn không mau dọn đi.
Thì ra đến bà ta cũng có thể chết được.
- A Cầm, thể chất con yếu đuối, sau này nhất định phải giữ gìn sức khỏe, tránh nhiễm lạnh mà sinh bệnh nghe chưa.
Muội muội bé mỉm cười ngại ngùng, nhận lấy món quà, nhỏ giọng cảm ơn. Thiếu phu nhân hai mắt rưng rưng, đột ngột òa lên nức nở, nhất quyết ôm chặt lấy Cầm nhi, lưu luyến không muốn rời xa. Triều Thương luống cuống tay chân, nhất thời không biết phải làm gì cho đúng, chỉ đành thấp giọng an ủi, đám nhũ mẫu, nha hoàn phía sau cũng ồn ào ngươi một câu, ta một câu. Cổng Triều phủ nhanh chóng loạn thành một đoàn.A Linh đứng cách đám đông ồn ã ấy chừng năm bước chân mà cảm tưởng như ngăn trở bằng cả đời người. Một cơn gió rét buốt thổi qua, gò má bé ửng đỏ vì lạnh. Linh vội vã vươn tay giữ lấy vạt tóc mềm, gắng che đi nửa khuôn mặt phía bên trái. Trước mắt bé, tuyết phủ trắng xóa, vài nhành cây khô cứng, gầy guộc chẳng chút sức sống, lòng Linh chợt hiu quạnh.
Chợt cảm thấy cánh tay bị ai đó kéo ra, tới khi hoàn hồn lại, A Linh đã thấy mình đang ôm một cái lò sưởi ấm áp.Bé ngước mắt nhìn người quản gia già trước mặt, ngẩn ngơ, đột nhiên xúc động, thật muốn chạy tới ôm lão một cái. Qúy Hư cười nhàn nhạt, hòa nhã nói với bé:
- Tiểu thư, trời rất lạnh, xin hãy giữ gìn sức khỏe.
- Vâng… - A Linh ấp úng đáp lại, cảm động tới không nói lên lời.
Bên kia, Tố Lan phu nhân đã ngừng khóc, Triều Thương đang vẫy tay gọi bé lại.
- Linh nhi, muội muội con thể chất không tốt, nhớ chăm sóc nó cẩn thận nhé.
- Con biết ạ.. – Cảm giác lạc lõng và cô đơn vô cớ bị bé nén xuống, Linh cố khơi dậy lòng hưng phấn của mình, và bé thành công, hôm nay là ngày tỷ muội bé quay về nhận tông tổ, hoàn toàn đáng để vui sướng.
Ngập ngừng một thoáng, và rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, Tố thiếu phu nhân dịu dàng nói với A Linh:
- Con cũng phải chăm sóc chính mình nhé.
Bé gật đầu vâng dạ, khuôn mặt có nét cười trầm lắng trước tuổi, chợt tự hỏi tại sao bản thân không cảm thấy hạnh phúc như khi Qúy quản gia dặn dò.
Chiếc xe ngựa xa hoa chuyển bánh, bốn thị vệ hông dắt bội đao thúc ngựa đi sát bên sườn, hai tỷ muội còn ngoái đầu nhìn qua cửa sổ mãi cho tới khi hình ảnh Triều phủ biến mất sau một khúc quanh.
Nhiều năm sau khi hồi tưởng lại quá khứ ngày hôm đó, A Linh bật cười nhận ra rằng, chút cảm xúc lạc lõng kia là do bé cảm thấy mình bị bỏ quên mất ở một góc,và bởi thời điểm còn là nô lệ tuy rằng vô cùng khổ cực nhưng bên bé luôn có những ánh nhìn đồng cảm, yêu thương.
Tất nhiên phải nhấn mạnh thêm, phu phụ họ Triều không hề ghét bé tí nào.
*
* *
Các cửa sổ được đóng chặt, giá nến lạnh lẽo chỏng trơ ở một bên, phòng khách Tô phủ chìm trong bóng tối nhờ nhờ, không chút ấm áp. Ánh sáng thanh lạnh hắt qua cửa chính, vươn những xúc tu mỏng manh thâm nhập vào thế giới của đêm đen, vừa vặn chạm tới mũi hài của người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa.Tỷ muội A Linh cúi gằm, không dám ngẩng đầu lên, giá băng như hóa thành thực chất, ôm phủ lên thân hình mỏng manh của hai bé, đáng sợ hơn nhiều so với không gian trắng tuyết ngoài kia. Linh run rẩy cảm thấy bóng tối quanh mình rùng rùng chuyển động, dường như các góc khuất u ám đang tồn tại hàng trăm con mắt đang hướng những cái nhìn xoáy sâu vô cảm vào hai đứa trẻ. Trái tim bé trĩu nặng, chưa bao giờ hít thở lại trở thành cực hình đau đớn đến thế, một cỗ áp lực khủng khiếp lơ lửng ở trên đầu.A Cầm ốm yếu hơn, loạng choạng níu tay tỷ tỷ, bé hổn hển thở, làn da tái xanh một cách bệnh tật. Đột ngột, nhanh như khi vừa xuất hiện, những con mắt quan sát ấy bốc hơi, hoàn toàn tan biến. Người đàn ông khuất sâu trong bóng tối thay đổi tư thế ngồi, Linh chỉ nhận ra bởi bé thấy mũi hài của ông ta chuyển động, trừ chi tiết ấy, không một âm thanh, không một hơi thở nào bộc lộ sự hiện diện của con người bí ẩn đó.
Mặt dây chuyền bạc lóe sáng trong bóng tối, Linh mơ hồ nhìn thấy một bàn tay với những ngón thon dài và làn da trong suốt, tựa như nhiều năm rồi không hề bước ra ánh sáng.
- Được rồi. – Bé rùng mình trước thanh âm khô kiệt sức sống ấy.
- Dạ, thưa… Tô đại nhân. – A Linh đỡ lấy thân thể đang run lên của muội muội, lắp bắp đáp lại.
- Từ nay các ngươi sẽ tên là Tô Linh và Tô Cầm, ngụ tại Tuyệt Phong cư.
Một khoảng lặng kéo dài, bóng tối lại cuộn xoáy theo một tiết tấu nào đó, Linh thậm chí không biết vì sao mình cảm nhậ được, cái lạnh giá khó hiểu trong căn phòng này đâm mạnh vào da thịt bé, nhức nhối.Hai tỷ muội ngơ ngác, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị hỏi han kĩ lưỡng một lượt, giờ thì mội chuyện dường như thật quá đơn giản.
Tiếng cười trầm đục truyền ra từ ghế chủ tọa, nghe hoang vu như một vùng đất chết, người đàn ông ấy lại thay đổi tư thế ngồi, ánh mắt sắc lẻm rạch phá bóng tối mà cắm sâu vào tâm tưởng Linh, bé rùng mình như thể có một con mãng xà đang trườn quanh cổ. Cái nhìn bí ẩn ấy bóc trần tất cả suy nghĩ ẩn sâu trong lòng đôi tỷ muội, mồ hôi lạnh rịn ra ướt áo, Linh không thể di chuyển nổi một ngón tay.Nụ cười của ông ta là nụ cười của sự thấu hiểu,nắm rõ, bé run rẩy đồ rằng mọi suy tư của bản thân kể từ khi bước vào căn phòng này không hề thoát khỏi ánh nhìn quyết tuyệt ấy.
- Đi ra.
Câu mệnh lệnh khô khan, nghe như tiếng bánh xe nghiến trên nền cát sỏi, A Linh, A Cầm vội vã hành lễ cáo lui. Trước cửa, một tên nô bộc đã cung kính đợi sẵn.
Linh cảm thấy sự hụt hẫng và một nỗi buồn man mác, Cầm Nhi bên cạnh cũng xịu mặt, buồn thiu, có lẽ hai tỷ muội đã chờ mong quá nhiều, một cái ôm siết chăng, hay một nụ cười ấm áp, nước mắt đã muốn ứa ra, Linh nhớ về những năm tháng xa xăm từng vui vẻ sống bên bà bà…
Vị nhũ mẫu già để cho A Linh và A Cầm đứng chờ ở gian ngoài, sau đó vén rèm ngọc đi vào trong bẩm báo. Cầm bồn chồn nhìn vào mắt tỷ tỷ, đã bao đêm, cả hai cùng nằm mơ về một mái ấm, nơi ấy có một mẫu thân dịu hiền với những món ăn thoảng hương vị của sự yêu thương. Linh đáp lại muội muội bằng một cái nhìn trấn an, dường như khuôn mặt bình thản của bé khiến lòng Cầm nhi dịu lại, A Cầm nắm chặt tay tỷ tỷ. Bằng một động tác hết sức tự nhiên, A Linh kéo vài lọn tóc che đi nửa khuôn mặt bên trái. Không thể để lộ sự lo lắng của mình, Linh e sẽ làm muội muội sợ hãi nhưng bé cũng không sao ngăn được sự thấp thỏm đang cuộn trào trong tâm khảm. Suốt quãng đường đi tới Lệ Lan các này, bé chỉ run rẩy vì một suy nghĩ khủng khiếp, phải chăng phụ thân không thích tỷ muội bé là vì khuôn mặt này, và giờ, bé sợ, một lần nữa, rằng mẫu thân sẽ quay lưng đi… Bé phải che dấu, nhất thiết phải che dấu… Linh cụp mi mắt, gắng ẩn đi sự rối loạn đang quay cuồng trong lòng. Vừa hay, nhũ mẫu già đã chở ra, với một cái nhìn lạnh nhạt, bà ta nói:
- Xin mời nhị vị tiểu thư tiến vào trong, phu nhân đang chờ.
Linh hít sâu một hơi, chỉ nghe A Cầm lo lắng hỏi nàng:
- Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?
- Được rồi, vào thôi nào. – Tô Linh mỉm cười một cách gượng gạo, trong một phút thoáng qua, bé đã sợ tới nỗi muốn chạy nhanh ra khỏi nơi này, bé thật không muốn đối diện với kết quả cuối cùng.
Thiếu phụ trẻ tuổi lười biếng nằm trên trường kỉ, thân hình mềm mại như một tấm lụa thượng hạng. Mắt nàng khép hờ, hàng lông mi cong vút khiến người ta say mê. Căn phòng hư ảo trong làn hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ lò hương đặt nơi giữa phòng. Một nha hoàn thanh tú đang quỳ trên lớp thảm dày, ngay sát trường kỉ, tay nâng một bát canh đen đục. Cách biệt với âm thanh gào thét của gió tuyết ngoài kia, căn phòng dường như đang bồng bềnh trôi trong tĩnh lặng.
Không biết đã đứng ở nơi đó bao lâu, A Linh mới nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của người phụ nữ ấy, nàng ta nâng mi mắt nhìn sâu vào đôi tỷ muội trước mặt. Chiếc lắc ngọc khẽ kêu leng keng khi nàng đổi tư thế ngồi. Lệ Lan phu nhân hơi nhíu mày khi nhìn A Cầm, và nàng cất lời hỏi Linh nhi:
- Tại sao lại để tóc như thế, thật không hợp phép tắc. – Giọng trong nhưng lãnh đạm, Lệ Lan không để một chút cảm xúc yêu thương nào vương nơi đáy mắt.
Vài tiếng cười khe khẽ vang lên, đám nha hoàn, dù đã cố kìm chế nhưng đầu mày cuối mắt vẫn lộ ra chút khinh bỉ. Ngay lúc mà hai đứa trẻ bước vào trong phòng, rón rén trên tấm thảm Ba Tư, chừng như sợ làm thương tổn thương đồ xa xỉ ấy, chúng đã khơi dậy lòng kì thị của đám người này.
Linh đờ người, hơi thở dường như nén lại trong cổ họng. Tay chân bé lạnh toát. Nỗi sợ hãi bắt đầu từ ngón chân, và sau đó nhanh chóng choán ngợp lấy thân hình bé nhỏ. Bé mở miệng, định nói gì đó, nhưng không thốt ra được chữ nào.
Thiếu phụ nhíu đôi mày liễu, chừng như có chút khó chịu. A Cầm vội vàng lên tiếng, giọng gấp gáp và hơi run vì lo lắng:
- Mẫu thân, tỷ tỷ có điều khó, người bỏ qua cho tỷ ấy đi mà.
Khuôn mặt Lệ Lan phu nhân hơi bạnh ra khi nghe thấy câu xưng hô quá đỗi thân mật của A Cầm, ánh mắt nàng càng thêm lạnh lùng:
- Hừ, thật là không có tôn ti. Bỏ qua lần này để lần khác lại tái phạm chăng, đã là người của Tô phủ thì phải tuân theo quy định của Tô phủ, không có kiểu đâu đi vấn an bề trên với bộ dáng như thế.
A Cầm sợ hãi lùi lại một bước. Linh nhi cảm thấy khóe mắt có chút cay cay, trông những ánh mắt xúm lại xem trò vui của đám gia nhân, bé lại cảm thấy gai người, giống như quay lại những ngày còn làm nô lệ hạ đẳng, bị người ta khinh ghét. Bé nhìn vào vẻ mặt không kiên nhẫn của thiếu phụ, đột nhiên thấy run rẩy trái tim, nhỡ mẫu thân vì việc này mà ghét luôn cả tỷ muội bé thì sao. A Linh trải qua những phút giây đấu tranh dai dẳng nhất cuộc đời, một giọt nước mắt lăn dài trên má trái, không ai hay biết, bé dùng tay run run nâng mớ tóc lên, một công việc lẽ ra phải hết sức nhẹ nhàng giờ lại cực nhọc như đeo đá. Cầm nhi lặng người, bật khóc níu tay bé lại:
- Đừng, tỷ tỷ, đừng…
Linh vung tay cản muội muội, nuốt một ngụm nước bọt, bé hất hẳn mái tóc qua một bên. Căn phòng lặng thinh, hồi lâu sau thì dồn dập những ánh mắt trao đổi, ai cũng có chung cảm xúc, giống như là đã dự đoán được phần nào, lại giống như khinh miệt. Vẻ mặt Lệ Lan phu nhân dãn ra, đáy mắt xoáy sâu, khó mà rõ được suy nghĩ. A Cầm tỉ tê ở một bên, còn bé thì trống rỗng.
Lần đầu tiên soi gương ở Tô phủ, bé gần như chết lặng, dù đã đoán trước được, một vết sẹo xấu xí nơi má trái và ấn kí hạ đẳng trên vầng trán cao. Cùng với Cầm nhi là một đôi song sinh, bé từng rất dễ thương, hai năm cực nhọc đã đoạt mất của bé tiên thiên trời phú ấy. Lúc ở với những người nô lệ, bé đồ rằng dù có trông thấy bản thân thế nào bé cũng chẳng bận tâm, có quá nhiều thứ khác cần thiết hơn, ví như sinh mệnh. Chỉ khi đối diện với cái nhìn thương hại hay khinh khi của kẻ khác lúc tới Triều phủ và giờ là Tô gia, Linh mới thực sự ý thức sâu sắc sự khiếm khuyết của mình.
Lệ Lan buông vài câu dặn dò, bé mơ màng không còn nghe rõ nữa. Khoảnh khắc đối diện với đôi mắt đen huyền mị hoặc ấy, bé trông thấy một sự chán ghét. Bé biết là mọi thứ đổ vỡ rồi. Chỉ vì khuôn mặt đáng căm này, chỉ vì nó.
Ngơ ngẩn trong nỗi đau, A Linh xót xa, một gia đình ấm áp, mộng ấy tan vỡ rồi. Vì tha thiết muốn trông thấy mẫu thân của mình, ngay sau khi rời chính sảnh Tô gia, bé đã nhờ người nô bộc dẫn tới nơi này.
Cầm nhi nắm lấy tay tỷ tỷ, trao đi một cái nhìn ấm áp, Linh phủi bụi tuyết bám trên áo xuống, cắm cúi bước theo nha hoàn dẫn đường. Tiết trời buốt giá và mờ mịt như lòng bé vậy. Cây cối phủ kín tuyết đọng, lặng thinh cô độc.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, bé và muội muội chỉ cần một mái nhà để che mưa che nắng, giờ đã có rồi.
Lệ Lan nhắm mắt lại, nhớ tới lời của A Cầm khi nãy:
- Bà bà đã mất rồi, một đám phản quân tràn qua thôn làng, tên lính hung ác ấy đã giết chết bà bà… - Câu nói chỉ còn là lời nghẹn ngào.
Nàng nâng bát canh dưỡng nhan lên, uống một ngụm, khuôn mặt bất thần vặn vẹo một cách đáng sợ. Thiếu phụ vung tay hất văng tô sứ quý giá ấy xuống mặt đất, nước thuốc nhuộm đen thảm Ba Tư trắng tinh.
- Sao mà ngọt thế này?
Nha hoàn nọ run lẩy bẩy.
Lệ Lan nghiến răng:
- Đồ ngu! Còn không mau dọn đi.
Thì ra đến bà ta cũng có thể chết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.