Chương 14: Danh môn thiên kim
Ngọa Long Sinh
21/05/2013
Liễu a di không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận mà chỉ cười nhạt nói :
– Ngươi tự nói phần của ngươi trước, mà khoan hãy hỏi ta.
Hà Lăng Phong nói tiếp :
– Tỷ Muội hội đã cải dạng tại hạ thành Dương Tử Úy và bắt tại hạ phải đứng trên lập trường của Thiên Ba phủ để nói chuyện. Bây giờ tại hạ cũng dùng thân phận chủ nhân của Thiên Ba phủ, nói điều kiện với các vị. Về điểm này, hy vọng Liễu cô nương chú ý cho.
Liễu a di hứ một tiếng, trên mắt tỏ ý không hài lòng, nhưng lại không lên tiếng nói gì cả.
Hà Lăng Phong lại nói :
– La Phù đao hội bốn năm được tổ chức một lần. Không hạn chế sự tham gia của cao thủ, các món phái và anh hùng trong thiên hạ. Bất kỳ ai cũng đều có thể lên đài được. Nếu như Tỷ Muội hội muốn tranh hùng cùng với nam nhân thì phải đường đường chánh chánh so tài cao thấp với nhau. Chứ còn dùng thủ đoạn ám toán hạ lưu như vậy, tại hạ thiết nghĩ đó là việc không nên...
Liễu a di liền cắt ngang lời chàng :
– Đủ rồi, bọn ta đến đây không phải là để nghe ngươi giáo huấn. Ngươi cứ nói vào việc quan trong trước đi.
Hà Lăng Phong cười tươi nói :
– Không cần phải vội, tại hạ đang nói chuyện chánh sự đây.
Liễu a di nói :
– Hy vọng ngươi nói ngắn gọn lại một chút, đừng kéo dài thời gian. Nếu như đợi Phùng hầu tử trở về, như vậy sẽ không có lợi gì cho ngươi cả.
Hà Lăng Phong nói :
– Liễu cô nương không cần phải lấy lòng tiểu nhân mà đo dạ quân tử. Nếu như tại hạ có ý muốn đợi Phùng đại ca quay trở về, thì tại hạ đã không kêu Phùng đại ca lên bờ rồi.
Dừng lại một lát, Hà Lăng Phong lại nói tiếp :
– Bây giờ chúng ta cứ nói thẳng vào vấn đề. Tỷ Muội hội dùng hết tâm huyết của mình mục đích không ngoài muốn lấy cho bằng được thanh Yên Chi bảo đao và Đao Kiếm hợp bích trận pháp, đúng vậy không?
Liễu a di im lặng không trả lời :
– Im lặng tức là bằng nghĩa với đồng ý.
Hà Lăng Phong lại nói :
– Nếu như vậy thì để nói chuyện hơn. Thanh Yên Chi bảo đao đã bị đánh cắp, đến nay vấn chưa biết rõ tông tích. Nhưng còn Đao Kiếm hợp bích trận pháp, thì hoàn toàn ở trong đầu tại hạ. Chỉ cần điều kiện thoả đáng, tại hạ có thể nói ra cho các vị nghe ngay.
Hai mắt của Liễu a di bỗng nhiên sáng rực lên :
– Ngươi muốn trao đổi bằng điều kiện gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Điều kiện rất đơn giản. Tại hạ dùng Đao Kiếm hợp bích trận pháp để đổi lấy tông tích về hai phu thê của Dương Tử Úy.
Liễu a di đột nhiên nhíu mày lại :
– Đây là ý của ngươi hay là ý của Phùng hầu tử?
Hà Lăng Phong :
– Là ý của tại hạ, nhưng Phùng đại ca cũng đã đồng ý.
Liễu a di cười nhạt :
– Ta thật không hiểu, Phùng Viên và Phùng Uyển Quân là hai huynh muội nên bọn họ quan tâm cho nhau là phải rồi. Còn ngươi đâu phải thân thích của họ, vậy ngươi cần gì phải quan tâm đến chuyện này?
Hà Lăng Phong nói :
– Chuyện này vẫn không có liên quan gì đến ta. Nhưng các vị đã bắt ta đóng vai Dương Tử Úy nên ta không thể không quan tâm được.
Liễu a di nói :
– Chúng ta đem ngươi cải dạng thành Dương Tử Úy có gì là không tốt? Nếu như Dương Tử Úy vĩnh viễn không trở về thì ngươi vĩnh viễn được hưởng vinh hoa phú quí. Tại sao ngươi có phước mà không chịu hưởng, cứ hy vọng cho hắn ta quay trở về làm gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu như cả đời này có thể cải dạng thành như vậy, tại hạ đương nhiên không muốn cho Dương Tử Úy quay trở lại. Nhưng bây giờ bí mật này đã bị bại lộ, không chỉ các vị biết tại hạ là giả mao mà ngay cả Phùng đại ca cũng biết điều này. Như thế ta còn có thể tiếp tục giả mạo nữa hay không?
Liễu a di nói :
– Cho dù ngươi không còn tiếp tục giả mạo được nữa, thì ngươi cũng không cần tìm Dương Tử Úy giúp cho Phùng hầu tử.
Hà Lăng Phong nói :
– Nhưng thời gian vừa qua tại hạ đã sống quen cuộc sống giàu sang, nên có chút tiếc rẻ không muốn bỏ nó.
Liễu a di liền nói :
– Vậy thì ngươi càng không nên đi tìm hai phu thê của Dương Tử Úy.
Hà Lăng Phong cười cười nói :
– Điều này rất có lý. Tại hạ muốn có cuộc sống giàu sang phú quí, nhưng mà không cần phải giả mạo Dương Tử Úy. Bởi vì Phùng đại ca đã hứa với tại hạ, chỉ cần Dương Tử Uy trở về Thiên Ba phủ, thì ngươi sẽ mang tại hạ về Thiên Tuế phủ và còn nhận tại hạ làm huynh đệ. Đợi sau này Phùng đại ca quy tiên, tại hạ đường đường chánh chánh làm chủ nhân Thiên Tuế phủ. Như vậy không phải hơn làm Dương Tử Úy giả hay sao?
Liễu a di “ồ” lên một tiếng nói :
– Nói nãy giờ, hóa ra ngươi vì tham sản nghiệp của Thiên Tuế phủ nên đã bị Phùng hầu tử mua chuộc phải không?
Hà Lăng Phong xua tay nói :
– Cái gì là mua chuộc chứ? Hễ làm người là đều nghĩ cho mình, tại hạ không thể không nghĩ đến tương lai của mình. Hơn nữa, chúng ta là “Chu Du đánh Hoàng Cái”. Một người thì muốn đánh còn một người thì muốn bị đánh. Việc này không ai miễn cưỡng ai cả.
Liễu a di cười nhạt nói :
– Một người khôn ngoan lúc nào cũng nghĩ cho mình. Nếu như ta đồng ý cho ngươi số tài sản gấp hai lần Thiên Tuế phủ, để đổi lấy Đao Kiếm hợp bích trận pháp, như vậy ngươi có đồng ý hay không?
Hà Lăng Phong nói :
– Việc này không thể nào được. Bởi vì Liễu cô nương làm gì có số tài sản lên đến như vậy và cũng không có cách nào đem danh tiếng của Thiên Tuế phủ cho tại hạ được.
Liễu a di nói với giọng quả quyết :
– Việc này có thể được. Không những ta có thể cho ngươi thanh danh của Thiên Tuế phủ mà đồng thời còn có thể cho ngươi luôn cả thanh danh của Thiên Ba phủ. Và để cho ngươi trở thành kẻ nam nhân giàu có nhất, quyền thế nhất trong thiên hạ, ngoài Tỷ Muội hội ra. Việc này ngươi có tin hay không?
Hà Lăng Phong nhún vai nói :
– Việc này ta không dám tin tưởng.
– Ngươi nghe đây.
Liễu di cất cao giong nói :
– Chỉ cần ngươi nói ra Đao Kiếm hợp bích trận pháp và chịu nghe theo lời chỉ huy của Tỷ Muội hội thì bọn ta sẽ không bao giờ vạch ra bí mật của ngươi. Hơn nữa bọn ta còn có thể giúp ngươi trừ khử Phùng hầu tử để ngươi được làm chủ nhân của Thiên Ba phủ và Thiên Tuế phủ. Khi ấy thanh danh và tài sản ngươi đều có cả. Cho dù ngươi có hưởng thụ cả đời cũng không hết.
Hà Lăng Phong nói :
– Các vị tin chắc có thể trừ khử được Phùng đại ca?
Liễu a di thản nhiên nói :
– Đây có gì là khó. Bọn ta đã biết được độc môn Kinh Hồng kiếm pháp của lão ta. Nếu như bây giờ biết được thêm Đao Kiếm hợp bích trận pháp nữa thì việc trừ khử lão ta dễ như trở bàn tay.
Hà Lăng Phong suy nghĩ một hồi rồi nói :
– Cho dù có thể trừ khử được Phùng đại ca đi nữa, nhưng lỡ như hai phu thê của Dương Tử Úy đột nhiên quay trở về Thiên Ba phủ, thì khi ấy bí mật có thể được giữ kín nữa hay không?
Liễu a di nói :
– Ngươi cứ yên tâm, bọn chúng tuyệt đối sẽ không bao giờ quay trở về.
Đột nhiên phát hiện mình đã lỡ lời nên Liễu a di liền vội đổi giọng :
– Giả sử như bọn họ thật sự quay trở lại. Khi đó chỉ cần ngươi nói bọn họ là giả tạo, như vậy có ai dám không tin lời của ngươi chứ?
Hà Lăng Phong bỗng nhiên nghiêm sắc mặt nói :
– Liễu a di, hãy nói thật cho tại hạ biết. Có phải các ngươi đã mưu hại hai phu thê của Dương Tử Úy rồi hay không?
Liễu a di đáp :
– Không có.
– Thế thì dựa vào điều gì mà Liễu cô nương dám nói bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ quay trở lại?
– Ta không quả quyết như thế, ta chỉ đoán như vậy mà thôi.
Hà Lăng Phong hứ khẽ một tiếng :
– Chỉ dựa vào sự suy đoán thôi sao? Các người đã khống chế được Thiên Ba phủ, như vậy nhất định các người biết được tông tích của họ.
Liễu a di đột nhiên quát lớn :
– Gã họ Hà, ngươi đừng quên rằng đây là điều kiện trao đổi của chúng ta. Cho dù ta có biết được tông tích của bọn họ, nhưng cũng chưa chắc là phải nhất định do ta nói ra trước...
– Nói ra hay không, e rằng không phải do ngươi quyết định.
Câu nói này không phải của Hà Lăng Phong, mà nó được phát ra từ phía bên ngoài cửa.
Câu nói chưa dứt thì cánh cửa được mở ra cùng lúc có một bóng đen bay nhanh vào.
Bốn thiếu nữ mặc hắc y đứng quay lưng ra phía ngoài. Nên khi nghe tiếng mở cửa, bọn họ không kịp quay đầu lại mà chỉ nhất tề rút đao ra khỏi vỏ.
Ánh đao lóe lên chói cả mắt. Bóng đen vừa bay vào thì bị bốn thanh đao chém đứt thành nhiều đoạn. Khi bóng đen rơi xuống thì hóa ra đó chính là Kim lão đại.
Liễu a di thất kinh xô ghế đứng lên.
Nhưng Hà Lăng Phong đứng dậy còn mau hơn, đồng thời hai thanh đao và kiếm cũng đã được rút ra khỏi vỏ. Chàng mỉm cười nói :
– Liễu a di, nếu như ngươi muốn biết Đao Kiếm hợp bích trận pháp, bây giờ tại hạ có thể múa cho xem.
Phía bên ngoài cửa có người lên tiếng :
– Đúng vậy, chúng ta đã diễn tập nhiều lần, nhưng chưa có cơ hội lâm trận đối địch. Hôm nay là một cơ hội tốt để cho chúng ta thử.
Người nói câu này không ai khác hơn là Phùng Viên. Lão ta đang đứng bên ngoài cửa, trên tay có thanh đao và một thanh kiếm.
Bốn thiêu nữ mặc hắc y tuy đao đã cầm trên tay, nhưng vì trong khoang quá chật hẹp lại thêm bốn người đứng một chỗ, nên không sao triển khai được đao pháp.
Sắc mặt của Liễu a di tái mét, không còn lời gì để nói cả.
Hà Lăng Phong nói :
– Các ngươi đã không còn đường để chạy nữa rồi. Vậy thì hãy mau cất binh khí vào, và nói thật cho bọn ta biết tông tích của hai phu thê Dương Tử Úy hiện giờ đang ở đâu. Như vậy chúng ta sẽ không làm khó các vị.
Liễu a di hứ một tiếng, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Phùng Viên giận dữ quát :
– A đầu, rượu mời ngươi không uống, lại uống rượu phạt, bộ ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao?
Dứt lời, Phùng Viên liền bước vào bên trong và định ra tay.
Đúng ngay lúc ấy bên ngoài cửa có một người xuất hiện lên tiếng hỏi :
– Phùng đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?
– Những người này là ai?
Phùng Viên vừa bước vào bên trong bỗng nhiên nghe thấy những câu hỏi này, đồng thời nhìn thấy trên tay Phí Minh Châu đang cầm một thanh đao, đứng sát phía sau lưng mình.
Theo bản năng tự vệ, lão ta liền tránh sang một bên để đề phòng cảnh giác.
Liễu a di không bỏ lỡ cơ hội, liền tuốt binh khi ra, thấp giọng quát :
– Xông ra!
Bốn thiếu nữ mặc hắc y đồng loạt vung kiếm lên phát chiêu. ánh sáng lạnh của bốn thanh đao tràn về phía cửa như bão tố.
Phùng Viên hét lớn một tiếng rồi lập tức xuống chiêu.
Một trận hỗn chiến tức thời xảy ra. Tiếng binh khí va chạm vào nhau, tiếng la hét vang lên trong đêm khuya.
Trong bốn thiếu nữ mặc hắc y, đã có hai người trúng đao. Một người bị đâm xuyên qua ngực chết liền tại chỗ. Còn một người bị chém đứt cánh tay phải, thanh đao và cánh tay liền cùng lúc rơi xuống đất.
Đao Kiếm hợp bích lần đầu tiên lâm trận, uy lực quả nhiên kinh người.
Nhưng những thiếu nữ mặc hắc y vô cùng dũng cảm. Tuy bị chặt đứt cánh tay phải và máu đang chảy đầm đìa, vậy mà người thiếu nữ kia vẫn dùng tay trái rút thanh đoản đao ở thắt lưng ra tiếp tục xông ra phía cửa.
Hai thiếu nữ mặc hắc y còn lại liền bám sát theo sau.
Bọn chúng dùng thi thể của đồng bọn làm vật chắn, đẩy lùi Phùng Viên.
Lúc này Phùng Viên đã bị bọn họ tấn công dạt sang một bên cửa. Cho dù có muốn ngăn cản bọn họ lại, cũng không còn kịp nữa.
Tuy biết rõ đuổi theo cũng vô dụng mà thôi, nhưng Hà Lăng Phong vẫn lộn người bay ra ngoài cửa sổ.
Phí Minh Châu đang đứng chắn ở trước cửa không biết là do kinh ngạc hay là bị thế công mãnh liệt của những thiếu nữ mặc hắc y khống chế mà liên tiếp thối lui ra sau hai bước, rồi mới xuất chiêu.
Vì xuất chiêu quá muộn và chỉ có một mình nên Phí Minh Châu không thể nào ngăn cản được, thế tấn công như bão tố của các thiếu nữ mặc hắc y.
Liễu a di cùng với ba thiếu nữ mặc hắc y xông ra ngoài như nước lũ. Nhưng khi vừa chạy đến thông đạo, bọn họ lại gặp phải sự ngăn cản của Hà Lăng Phong.
Lúc ấy Phùng Viên cũng đang từ phía sau đuổi tới.
Liễu a di thấy tình thế bất lợi, liền vung đao chém liền hai thế rồi tung người nhảy xuống sông.
Còn ba thiếu nữ mặc hắc y bị Hà Lăng Phong và Phùng Viên hiệp kích tấn công, đả thương thêm một người nữa.
Hà Lăng Phong nhìn thấy Phùng Viên ra chiêu hơi mạnh tay, liền vội lên tiếng :
– Lão đại ca, nên bắt sống bọn chúng.
Thanh trường kiếm trong tay Phùng Viên đang đâm tới, thì chợt nghe câu nói của Hà Lăng Phong lão lập tức biến chiêu thức, điểm vào Thương huyệt trên người của một thiếu nữ hắc y.
Hai thiếu nữ hắc y tại hét lên một tiếng, phóng hai thanh đao ra, cùng lúc nhảy mất xuống sông.
Hà Lăng Phong và Phùng Viên đều không biết lội, nên chỉ có thể nhìn theo bọn họ mà thôi.
Phí Minh Châu liền nói :
– Yên tâm, bọn chúng chạy không thoát đâu.
Nói rồi liền phóng người xuống sông.
Phùng Viên thấp giọng mắng :
– Bọn tiểu a đầu này xem như gặp được vận may. Nhưng lần sau thì đừng hòng được như vậy.
Hà Lăng Phong đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy chiếc thuyền chở hàng hóa đã từ từ chạy đi.
Hà Lăng Phong và Phùng Viên chia ra đi tìm khắp hết chiếc thuyền nhưng không hề thấy bóng dáng của ba tên thủy thủ đâu cả.
Phùng Viên nói :
– May mà lão đệ kịp thời nhắc ta không giết ả này. Đợi lên đến bờ chúng ta từ từ tra hỏi.
Hà Lăng Phong nói :
– Lão đại ca trở lại hơi sớm, nếu như trễ thêm một lát nữa, có lẽ tiểu đệ đã biết được một số nội tình từ ả họ Liễu kia.
Phùng Viên nói :
– Ta cũng muốn hơi trễ một chút hãy lộ diện, nhưng khi ta chế phục gã họ Kim, có thể đã bị bọn người trên chiếc thuyền chở hàng hóa nhìn thấy rồi. Vì sợ bọn chúng ra hiệu cho đồng bọn, nên ta mới hành động trước.
Hà Lăng Phong cười nói :
– Ả họ Liễu tuy đã chạy thoát, nhưng trở về thế nào cũng bị trách phạt cho một trận. Cho dù ả ta nhìn thấy được sự lợi hại của Đao Kiếm hợp bích, nhưng đáng tiếc không cách gì nhớ được.
Chợt Phùng Viên đổi giọng hỏi :
– Lão đệ, ngươi thấy a đầu họ Phí kia như thế nào? Ả ta sẽ quay trở lại hay không?
Hà Lăng Phong chau mày nói :
– Tiểu đệ nghĩ ả ta sẽ không quay trở lại đâu.
Phùng Viên nói :
– Tại sao? Chẳng lẽ ả ta cũng là người của Tỷ Muội hội hay sao?
Hà Lăng Phong lắc đầu nói :
– Về điểm này còn rất khó xác định. Nhưng mà biểu hiện đêm nay của ả quả thật khiến cho người ta không thể không khả nghi.
Phùng Viên im lặng thật lâu, rồi chợt thở dài ra một tiếng nói :
– Nếu như ta không quay trở lại, vậy thì chúng ta có cần đi đến Lãnh Nam nữa hay không?
Hà Lăng Phong nói :
– Đến Lãnh Nam hay không đấy là việc thứ yếu. Tiểu đệ cho rằng việc quan trọng bây giờ chính là tin tức về sự sống chết của hai phu thê Dương Tử Úy. Căn cứ theo lời của ả họ Liễu kia thì có thể hai người họ đã không ở trong tay của Tỷ Muội hội. Cho dù trước đó có ở trong tay bọn họ, nhưng hiện tại có lẽ là không.
Phùng Viên vội hỏi :
– Ả họ Liễu kia đã nói thế nào?
Hà Lăng Phong nói :
– Ả họ Liễu nói không có khẳng định nhưng ả ta đã nói rằng Dương Tử Úy sẽ không trở về Thiên Ba phủ, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay trở lại. Từ câu nói này, đủ chứng minh tông tích của hai phu thê Dương Tử Úy.
Phùng Viên thất kinh nói :
– Như vậy không phải bọn chúng đã sát hại hai người họ rồi sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Nhưng bọn chúng chỉ có ý tranh hùng võ lâm, mà không có lý do để giết hai người họ.
Phùng Viên nghiến răng nói :
– Nếu như bọn chúng dám làm tổn thương đến một sợi tóc của Phùng Uyển Quân, ta thề sẽ giết hết bọn người của Tỷ Muội hội.
Đột nhiên lão ta hạ thấp giọng nói :
– Qua đây, trước tiên chúng ta tra hỏi ả này xem sao?
Khi hai người quay trở lại phía thông đạo thì sắc mặt của thiếu nữ mặc hắc y đã trở nên đen sạm. Từ trong miệng có một dòng máu chảy ra. Rõ ràng ả ta đã bị trúng độc.
Phùng Viên cúi xuống bóp miệng ả ta lấy ra một chiếc răng giả.
Hà Lăng Phong lắc đầu nói :
– Không ngờ rằng bọn họ đã có chuẩn bị thuốc độc sẵn. Ai! Đáng tiếc, đáng tiếc!
Hà Lăng Phong chợt thở dài một tiếng, nói tiếp :
– Xem tình hình này có lẽ chúng ta phải đến Lãnh Nam một chuyến mới được.
Đang nói chuyện đột nhiên bọn họ nghe thấy có tiếng người đang bơi dưới nước, bên cạnh sát mạn thuyền.
Thật không ngờ người đó chính là Phí Minh Châu.
Điều càng bất ngờ hơn chính là Phí Minh Châu còn có lôi theo một thiếu nữ mặc hắc y.
Hà Lăng Phong và Phung Viên đưa mắt nhìn nhau mà không khỏi vô cùng ngạc thiên.
Một tay Phí Minh Châu bám vào mạn thuyền còn một tay kẹp lấy thiếu nữ mặc hắc y.
Vừa nhìn thấy hai người, Phí Minh Châu đã gọi :
– Hai vị đại ca mau đến đây giúp tiểu muội một tay, lôi ả ta lên trên.
Phùng Viên liền lên tiếng hỏi :
– Ả ta còn sống hay là đã chết rồi?
Phí Minh Châu nói :
– Đương nhiên là còn sống. Nhưng ả ta đã uống quá nhiều nước nên đã hôn mê bất tỉnh.
Phùng Viên lại hỏi :
– Trong miệng của ả ta cô chiếc răng giả, bên trong có chứa độc dược. Cô nương có phát hiện ra không?
Phì Minh Châu nói :
– Yên tâm đi, chiếc răng có chứa độc dược đã bị tiểu muội lấy ra rồi. Tuyệt kỹ này của người Đông Oa, đừng hòng giấu được tiểu muội.
Phùng Viên mừng rỡ liền cúi người xuống, lôi ả thiếu nữ mặc hắc y lên trên thuyền.
Phí Minh Châu đưa hai tay nắm lấy mạn thuyền, rồi thót người nhảy lên trên thuyền.
Phí Minh Châu vừa phủi nước trên mặt, vừa chậm rãi nói :
– Trước tiên đè lên bụng ả ta để cho nước chảy ra ngoài rồi hãy từ từ tra hỏi. Phía sau vai trái ả bị chém một nhát kiếm, phải cẩn thận đừng để máu ra quá nhiều... Hê! Còn một ả không có bị thương, nhưng đáng tiếc đã để ả chạy thoát.
Trong lúc Phí Minh Châu đang nói, Phùng Viên đã làm thiếu nữ hắc y tỉnh lại. Đồng thời cầm máu vết thương cho ả.
Hà Lăng Phong vẫn đứng yên lặng không nói gì. Chàng chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm Phí Minh Châu, trong mắt không khỏi biểu lộ vẻ nghi hoặc.
Sau khi nôn hết nước ra, ả thiếu nữ mặc hắc y dần dần đã tỉnh lại. Vừa mới mở mắt ra, ả ta đã vội dùng đầu lưỡi cuốn vào bên trong.
Phùng Viên cười lanh lảnh nói :
– Ngươi định tìm cái gì? Độc dược trong chiếc răng giả của ngươi đã bị bọn ta lấy ra rồi.
Thiếu nữ mặc hắc y vừa nghe xong liền biến sắc, bất thình lình đưa tay lên đánh xuống giữa đỉnh đầu.
Nhưng khi ả ta vừa mới đưa tay lên, đã bị Phùng Viên chụp lấy nói :
– Đừng vội chết, đợi chúng ta hỏi xong rồi chết cũng còn kịp mà!
Nói đoạn, lão ta đưa tay điểm vào sáu chỗ trên người của thiếu nữ mặc hắc y. Sau đó mới từ từ buông tay ra.
Toàn thân thiếu nữ mặc hắc y không thể nào động đậy được. ả ta nhắm hai mắt lại, một dòng nước mắt chảy dài từ trên má xuống...
Phí Minh Châu liền lên tiếng nói :
– Những ả phụ nữ người Đông Oa này có một thói quen là thích ăn cứng chứ không chịu ăn mềm. Nếu như không cho nếm mùi một chút lợi hại nhất định ả ta không bao giờ chịu nói ra sự thật.
Phùng Viên nói :
– Việc này không có gì khó.
Miệng nói tay làm, Phùng Viên điểm ngay vào ngực và hông của thiếu nữ mặc hắc y. Cuối cùng lão vỗ một chưởng vào sau cổ của ả.
Đột nhiên toàn thân thiếu nữ hắc y phát rung lên liên tục, mồ hôi chảy ra đầm đìa ướt cả áo, còn liệng không ngớt rên lên hừ hừ.
Phùng Viên bỗng nhiên quát lớn :
– Bây giờ ta hỏi ngươi một câu ngươi phải trả lời một câu, và phải trả lời sự thật. Nếu không thì ta cho ngươi muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.
Nước mắt của thiếu nữ mặc hắc y chảy xuống như mưa liền gật đầu lia lịa.
Phùng Viên giải vài huyệt đạo cho ả ta, rồi lạnh lùng nói :
– Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết, ai là chủ nhân của Tỷ Muội hội? Và Tổng hội được đặt ở nơi đâu?
Thiếu nữ mặc hắc y lấp bấp đáp :
– “Tô... khôn... biết...”
Phùng Viên lớn giọng nói :
– Ngươi nói cái gì?
Phí Minh Châu cười nói :
– Ả ta là người Đông Oa quốc nên nói tiếng Trung Quốc không được rõ ràng. Ý của ả ta muôn nói “Tôi không biết”.
Phùng Viên nói :
– Nói bậy! Ngươi là người của Tỷ Muội hội, tại sao nói không biết những việc trong hội?
Thiếu nữ mặc hắc y vội nói :
– “Tô thật sự khôn biệt. Người đò, tôi khôn quên. Chô đò tô cũng khôn quên”.
Phí Minh Châu nói :
– Ả ta nói ả thật sự không biết. Bởi vì tên người đó ả không biết và tên nơi đỏ ả cũng không biết.
Phùng Viên nói :
– Được. Cho dù ngươi nói không ra tên người và tên nơi đó nhưng ngươi biết làm thế nào để đến đó chứ?
Thiếu nữ mặc hắc y liền gật đầu liên tục nói :
– “Có! Tô biệt! Tô biệt!”
Phùng Viên nói :
– Nếu như ngươi đã biết vậy thì hãy dẫn bọn ta đến đấy.
Thiếu nữ mặc hắc y liền nhíu mày lại dường như có điều gì khó xử.
Phùng Viên quát lớn :
– Thế nào?
– Tôi dẫn ngài đi, bọn họ sẽ giết tôi!
Lần này Phùng Viên nghe đã hiểu liền hứ một tiếng :
– Bọn họ sẽ giết ngươi, ta cũng giống như bọn họ sẽ giết chết ngươi nếu như ngươi không chịu dẫn ta đến đó. Hơn nữa, ta giết ngươi còn thê thảm hơn cả bọn họ. Ngươi có muốn thử hay không?
Thiếu nữ mặc hắc y vội lắc đầu.
Phùng Viên nói :
– Nếu như không muốn thử thì hãy ngoan ngoãn dẫn bọn ta đi. Bây giờ ta hỏi tiếp người một việc nữa. Thiên ba phu Dương...
Lão ta sực nhớ Phí Minh Châu vẫn còn chưa biết thân phận thật sự của Hà Lăng Phong nên liền đổi giọng nói :
– Dương phu nhân Phùng Uyển Quân của Thiên Ba phủ có phải đã lọt vào trong tay của Tỷ Muội hội hay không?
Thiếu nữ mặc hắc y ngạc nhiên nói :
– Cái gì là Thiên Ba phủ? Cái gì là Dương phu nhân? Tôi chẳng hiểu gì cả?
Phùng Viên biết nếu cứ hỏi tiếp cũng chẳng có kết quả gì, chi bằng tìm ra Tổng hội của Tỷ Muội hội trước ắt sẽ biết được tông tích của Dương Tử Úy và Phùng Uyển Quân.
Thế rồi Phùng Viên quay sang nói với Phí Minh Châu :
– Có ả này dẩn đường, vậy chúng ta đến Tổng hội của Tỷ Muội hội trước. Nếu như bắt được chủ nhân của Tỷ Muội hội, như vậy việc của quý phủ xem như cũng được giải quyết. Ý của Phí cô nương như thế nào?
Phí Minh Châu suy nghĩ một lát, rồi nói :
– Thôi được, nếu như muốn đi vậy phải lên đường sớm một chút để tránh tin tức bị lộ ra ngoài và bọn chúng có cơ hội tẩu thoát.
Hà Lăng Phong đứng bàng quan không hề lên tiếng cũng như không hề có ý kiến gì.
Ba người họ cùng áp tải thiếu nữ mặc hắc y lên trên bờ. Sau đó ở Tấn Giang huyện mướn một cổ xe ngựa đợi đến khi trời sáng bắt đầu lên đường.
Hà Lăng Phong và Phùng Viên ngồi phía trước điều khiển xe. Còn Phí Minh Châu ngồi trong xe với thiếu nữ mặc hắc y. Theo sự chỉ dẫn của thiếu nữ mặc hắc y bọn họ quay trở lại con đường cũ ở Tương Phàn.
Trên đường Phùng Viên cố ý chạy thật chậm để nói chuyện với Hà Lăng Phong :
– Lão đệ ngươi vẫn còn hoài nghi thân phận của a đầu họ Phí hay sao?
Hà Lăng Phong thở dài ra một tiếng :
– Tiểu đệ cũng không nói ra trước là nguyên nhân tại sao? Dẫu sao tiểu đệ cảm thấy việc này có gì không ổn.
Phùng Viên nói :
– Nếu như ả ta là người của Tỷ Muội hội thì tại sao lại bắt ả hắc y kia cho chúng ta?
Hà Lăng Phong cười gượng nói :
– Tiểu đệ không có nói nhất định là như vậy. Tóm lại trên đường đi chúng ta phải tuyệt đối cẩn thận. Tiểu đệ có cảm giác dường như sắp chuẩn bị xảy ra chuyện.
Phùng Viên hỏi :
– Lão đệ muốn chỉ về phương diện nào?
Hà Lăng Phong đáp :
– Phương diện nào cũng đều có thể? Nhưng chủ yếu vẫn là ả hắc y kia.
Chúng ta phải hết sức lưu ý đến ả ta.
Phùng Viên nói :
– Ả ta như thế nào?
Hà Lăng Phong chậm rãi nói :
– Không phải là việc ả ta muốn ám toán chúng ta mà chính là người của Tỷ Muội hội sẽ ám toán ả.
Phùng Viên “ồ” lên một liêng, vẻ chợt hiểu.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của bọn họ, trong ngay đêm hôm đó đã xảy ra chuyện.
– Ngươi tự nói phần của ngươi trước, mà khoan hãy hỏi ta.
Hà Lăng Phong nói tiếp :
– Tỷ Muội hội đã cải dạng tại hạ thành Dương Tử Úy và bắt tại hạ phải đứng trên lập trường của Thiên Ba phủ để nói chuyện. Bây giờ tại hạ cũng dùng thân phận chủ nhân của Thiên Ba phủ, nói điều kiện với các vị. Về điểm này, hy vọng Liễu cô nương chú ý cho.
Liễu a di hứ một tiếng, trên mắt tỏ ý không hài lòng, nhưng lại không lên tiếng nói gì cả.
Hà Lăng Phong lại nói :
– La Phù đao hội bốn năm được tổ chức một lần. Không hạn chế sự tham gia của cao thủ, các món phái và anh hùng trong thiên hạ. Bất kỳ ai cũng đều có thể lên đài được. Nếu như Tỷ Muội hội muốn tranh hùng cùng với nam nhân thì phải đường đường chánh chánh so tài cao thấp với nhau. Chứ còn dùng thủ đoạn ám toán hạ lưu như vậy, tại hạ thiết nghĩ đó là việc không nên...
Liễu a di liền cắt ngang lời chàng :
– Đủ rồi, bọn ta đến đây không phải là để nghe ngươi giáo huấn. Ngươi cứ nói vào việc quan trong trước đi.
Hà Lăng Phong cười tươi nói :
– Không cần phải vội, tại hạ đang nói chuyện chánh sự đây.
Liễu a di nói :
– Hy vọng ngươi nói ngắn gọn lại một chút, đừng kéo dài thời gian. Nếu như đợi Phùng hầu tử trở về, như vậy sẽ không có lợi gì cho ngươi cả.
Hà Lăng Phong nói :
– Liễu cô nương không cần phải lấy lòng tiểu nhân mà đo dạ quân tử. Nếu như tại hạ có ý muốn đợi Phùng đại ca quay trở về, thì tại hạ đã không kêu Phùng đại ca lên bờ rồi.
Dừng lại một lát, Hà Lăng Phong lại nói tiếp :
– Bây giờ chúng ta cứ nói thẳng vào vấn đề. Tỷ Muội hội dùng hết tâm huyết của mình mục đích không ngoài muốn lấy cho bằng được thanh Yên Chi bảo đao và Đao Kiếm hợp bích trận pháp, đúng vậy không?
Liễu a di im lặng không trả lời :
– Im lặng tức là bằng nghĩa với đồng ý.
Hà Lăng Phong lại nói :
– Nếu như vậy thì để nói chuyện hơn. Thanh Yên Chi bảo đao đã bị đánh cắp, đến nay vấn chưa biết rõ tông tích. Nhưng còn Đao Kiếm hợp bích trận pháp, thì hoàn toàn ở trong đầu tại hạ. Chỉ cần điều kiện thoả đáng, tại hạ có thể nói ra cho các vị nghe ngay.
Hai mắt của Liễu a di bỗng nhiên sáng rực lên :
– Ngươi muốn trao đổi bằng điều kiện gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Điều kiện rất đơn giản. Tại hạ dùng Đao Kiếm hợp bích trận pháp để đổi lấy tông tích về hai phu thê của Dương Tử Úy.
Liễu a di đột nhiên nhíu mày lại :
– Đây là ý của ngươi hay là ý của Phùng hầu tử?
Hà Lăng Phong :
– Là ý của tại hạ, nhưng Phùng đại ca cũng đã đồng ý.
Liễu a di cười nhạt :
– Ta thật không hiểu, Phùng Viên và Phùng Uyển Quân là hai huynh muội nên bọn họ quan tâm cho nhau là phải rồi. Còn ngươi đâu phải thân thích của họ, vậy ngươi cần gì phải quan tâm đến chuyện này?
Hà Lăng Phong nói :
– Chuyện này vẫn không có liên quan gì đến ta. Nhưng các vị đã bắt ta đóng vai Dương Tử Úy nên ta không thể không quan tâm được.
Liễu a di nói :
– Chúng ta đem ngươi cải dạng thành Dương Tử Úy có gì là không tốt? Nếu như Dương Tử Úy vĩnh viễn không trở về thì ngươi vĩnh viễn được hưởng vinh hoa phú quí. Tại sao ngươi có phước mà không chịu hưởng, cứ hy vọng cho hắn ta quay trở về làm gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu như cả đời này có thể cải dạng thành như vậy, tại hạ đương nhiên không muốn cho Dương Tử Úy quay trở lại. Nhưng bây giờ bí mật này đã bị bại lộ, không chỉ các vị biết tại hạ là giả mao mà ngay cả Phùng đại ca cũng biết điều này. Như thế ta còn có thể tiếp tục giả mạo nữa hay không?
Liễu a di nói :
– Cho dù ngươi không còn tiếp tục giả mạo được nữa, thì ngươi cũng không cần tìm Dương Tử Úy giúp cho Phùng hầu tử.
Hà Lăng Phong nói :
– Nhưng thời gian vừa qua tại hạ đã sống quen cuộc sống giàu sang, nên có chút tiếc rẻ không muốn bỏ nó.
Liễu a di liền nói :
– Vậy thì ngươi càng không nên đi tìm hai phu thê của Dương Tử Úy.
Hà Lăng Phong cười cười nói :
– Điều này rất có lý. Tại hạ muốn có cuộc sống giàu sang phú quí, nhưng mà không cần phải giả mạo Dương Tử Úy. Bởi vì Phùng đại ca đã hứa với tại hạ, chỉ cần Dương Tử Uy trở về Thiên Ba phủ, thì ngươi sẽ mang tại hạ về Thiên Tuế phủ và còn nhận tại hạ làm huynh đệ. Đợi sau này Phùng đại ca quy tiên, tại hạ đường đường chánh chánh làm chủ nhân Thiên Tuế phủ. Như vậy không phải hơn làm Dương Tử Úy giả hay sao?
Liễu a di “ồ” lên một tiếng nói :
– Nói nãy giờ, hóa ra ngươi vì tham sản nghiệp của Thiên Tuế phủ nên đã bị Phùng hầu tử mua chuộc phải không?
Hà Lăng Phong xua tay nói :
– Cái gì là mua chuộc chứ? Hễ làm người là đều nghĩ cho mình, tại hạ không thể không nghĩ đến tương lai của mình. Hơn nữa, chúng ta là “Chu Du đánh Hoàng Cái”. Một người thì muốn đánh còn một người thì muốn bị đánh. Việc này không ai miễn cưỡng ai cả.
Liễu a di cười nhạt nói :
– Một người khôn ngoan lúc nào cũng nghĩ cho mình. Nếu như ta đồng ý cho ngươi số tài sản gấp hai lần Thiên Tuế phủ, để đổi lấy Đao Kiếm hợp bích trận pháp, như vậy ngươi có đồng ý hay không?
Hà Lăng Phong nói :
– Việc này không thể nào được. Bởi vì Liễu cô nương làm gì có số tài sản lên đến như vậy và cũng không có cách nào đem danh tiếng của Thiên Tuế phủ cho tại hạ được.
Liễu a di nói với giọng quả quyết :
– Việc này có thể được. Không những ta có thể cho ngươi thanh danh của Thiên Tuế phủ mà đồng thời còn có thể cho ngươi luôn cả thanh danh của Thiên Ba phủ. Và để cho ngươi trở thành kẻ nam nhân giàu có nhất, quyền thế nhất trong thiên hạ, ngoài Tỷ Muội hội ra. Việc này ngươi có tin hay không?
Hà Lăng Phong nhún vai nói :
– Việc này ta không dám tin tưởng.
– Ngươi nghe đây.
Liễu di cất cao giong nói :
– Chỉ cần ngươi nói ra Đao Kiếm hợp bích trận pháp và chịu nghe theo lời chỉ huy của Tỷ Muội hội thì bọn ta sẽ không bao giờ vạch ra bí mật của ngươi. Hơn nữa bọn ta còn có thể giúp ngươi trừ khử Phùng hầu tử để ngươi được làm chủ nhân của Thiên Ba phủ và Thiên Tuế phủ. Khi ấy thanh danh và tài sản ngươi đều có cả. Cho dù ngươi có hưởng thụ cả đời cũng không hết.
Hà Lăng Phong nói :
– Các vị tin chắc có thể trừ khử được Phùng đại ca?
Liễu a di thản nhiên nói :
– Đây có gì là khó. Bọn ta đã biết được độc môn Kinh Hồng kiếm pháp của lão ta. Nếu như bây giờ biết được thêm Đao Kiếm hợp bích trận pháp nữa thì việc trừ khử lão ta dễ như trở bàn tay.
Hà Lăng Phong suy nghĩ một hồi rồi nói :
– Cho dù có thể trừ khử được Phùng đại ca đi nữa, nhưng lỡ như hai phu thê của Dương Tử Úy đột nhiên quay trở về Thiên Ba phủ, thì khi ấy bí mật có thể được giữ kín nữa hay không?
Liễu a di nói :
– Ngươi cứ yên tâm, bọn chúng tuyệt đối sẽ không bao giờ quay trở về.
Đột nhiên phát hiện mình đã lỡ lời nên Liễu a di liền vội đổi giọng :
– Giả sử như bọn họ thật sự quay trở lại. Khi đó chỉ cần ngươi nói bọn họ là giả tạo, như vậy có ai dám không tin lời của ngươi chứ?
Hà Lăng Phong bỗng nhiên nghiêm sắc mặt nói :
– Liễu a di, hãy nói thật cho tại hạ biết. Có phải các ngươi đã mưu hại hai phu thê của Dương Tử Úy rồi hay không?
Liễu a di đáp :
– Không có.
– Thế thì dựa vào điều gì mà Liễu cô nương dám nói bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ quay trở lại?
– Ta không quả quyết như thế, ta chỉ đoán như vậy mà thôi.
Hà Lăng Phong hứ khẽ một tiếng :
– Chỉ dựa vào sự suy đoán thôi sao? Các người đã khống chế được Thiên Ba phủ, như vậy nhất định các người biết được tông tích của họ.
Liễu a di đột nhiên quát lớn :
– Gã họ Hà, ngươi đừng quên rằng đây là điều kiện trao đổi của chúng ta. Cho dù ta có biết được tông tích của bọn họ, nhưng cũng chưa chắc là phải nhất định do ta nói ra trước...
– Nói ra hay không, e rằng không phải do ngươi quyết định.
Câu nói này không phải của Hà Lăng Phong, mà nó được phát ra từ phía bên ngoài cửa.
Câu nói chưa dứt thì cánh cửa được mở ra cùng lúc có một bóng đen bay nhanh vào.
Bốn thiếu nữ mặc hắc y đứng quay lưng ra phía ngoài. Nên khi nghe tiếng mở cửa, bọn họ không kịp quay đầu lại mà chỉ nhất tề rút đao ra khỏi vỏ.
Ánh đao lóe lên chói cả mắt. Bóng đen vừa bay vào thì bị bốn thanh đao chém đứt thành nhiều đoạn. Khi bóng đen rơi xuống thì hóa ra đó chính là Kim lão đại.
Liễu a di thất kinh xô ghế đứng lên.
Nhưng Hà Lăng Phong đứng dậy còn mau hơn, đồng thời hai thanh đao và kiếm cũng đã được rút ra khỏi vỏ. Chàng mỉm cười nói :
– Liễu a di, nếu như ngươi muốn biết Đao Kiếm hợp bích trận pháp, bây giờ tại hạ có thể múa cho xem.
Phía bên ngoài cửa có người lên tiếng :
– Đúng vậy, chúng ta đã diễn tập nhiều lần, nhưng chưa có cơ hội lâm trận đối địch. Hôm nay là một cơ hội tốt để cho chúng ta thử.
Người nói câu này không ai khác hơn là Phùng Viên. Lão ta đang đứng bên ngoài cửa, trên tay có thanh đao và một thanh kiếm.
Bốn thiêu nữ mặc hắc y tuy đao đã cầm trên tay, nhưng vì trong khoang quá chật hẹp lại thêm bốn người đứng một chỗ, nên không sao triển khai được đao pháp.
Sắc mặt của Liễu a di tái mét, không còn lời gì để nói cả.
Hà Lăng Phong nói :
– Các ngươi đã không còn đường để chạy nữa rồi. Vậy thì hãy mau cất binh khí vào, và nói thật cho bọn ta biết tông tích của hai phu thê Dương Tử Úy hiện giờ đang ở đâu. Như vậy chúng ta sẽ không làm khó các vị.
Liễu a di hứ một tiếng, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Phùng Viên giận dữ quát :
– A đầu, rượu mời ngươi không uống, lại uống rượu phạt, bộ ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao?
Dứt lời, Phùng Viên liền bước vào bên trong và định ra tay.
Đúng ngay lúc ấy bên ngoài cửa có một người xuất hiện lên tiếng hỏi :
– Phùng đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?
– Những người này là ai?
Phùng Viên vừa bước vào bên trong bỗng nhiên nghe thấy những câu hỏi này, đồng thời nhìn thấy trên tay Phí Minh Châu đang cầm một thanh đao, đứng sát phía sau lưng mình.
Theo bản năng tự vệ, lão ta liền tránh sang một bên để đề phòng cảnh giác.
Liễu a di không bỏ lỡ cơ hội, liền tuốt binh khi ra, thấp giọng quát :
– Xông ra!
Bốn thiếu nữ mặc hắc y đồng loạt vung kiếm lên phát chiêu. ánh sáng lạnh của bốn thanh đao tràn về phía cửa như bão tố.
Phùng Viên hét lớn một tiếng rồi lập tức xuống chiêu.
Một trận hỗn chiến tức thời xảy ra. Tiếng binh khí va chạm vào nhau, tiếng la hét vang lên trong đêm khuya.
Trong bốn thiếu nữ mặc hắc y, đã có hai người trúng đao. Một người bị đâm xuyên qua ngực chết liền tại chỗ. Còn một người bị chém đứt cánh tay phải, thanh đao và cánh tay liền cùng lúc rơi xuống đất.
Đao Kiếm hợp bích lần đầu tiên lâm trận, uy lực quả nhiên kinh người.
Nhưng những thiếu nữ mặc hắc y vô cùng dũng cảm. Tuy bị chặt đứt cánh tay phải và máu đang chảy đầm đìa, vậy mà người thiếu nữ kia vẫn dùng tay trái rút thanh đoản đao ở thắt lưng ra tiếp tục xông ra phía cửa.
Hai thiếu nữ mặc hắc y còn lại liền bám sát theo sau.
Bọn chúng dùng thi thể của đồng bọn làm vật chắn, đẩy lùi Phùng Viên.
Lúc này Phùng Viên đã bị bọn họ tấn công dạt sang một bên cửa. Cho dù có muốn ngăn cản bọn họ lại, cũng không còn kịp nữa.
Tuy biết rõ đuổi theo cũng vô dụng mà thôi, nhưng Hà Lăng Phong vẫn lộn người bay ra ngoài cửa sổ.
Phí Minh Châu đang đứng chắn ở trước cửa không biết là do kinh ngạc hay là bị thế công mãnh liệt của những thiếu nữ mặc hắc y khống chế mà liên tiếp thối lui ra sau hai bước, rồi mới xuất chiêu.
Vì xuất chiêu quá muộn và chỉ có một mình nên Phí Minh Châu không thể nào ngăn cản được, thế tấn công như bão tố của các thiếu nữ mặc hắc y.
Liễu a di cùng với ba thiếu nữ mặc hắc y xông ra ngoài như nước lũ. Nhưng khi vừa chạy đến thông đạo, bọn họ lại gặp phải sự ngăn cản của Hà Lăng Phong.
Lúc ấy Phùng Viên cũng đang từ phía sau đuổi tới.
Liễu a di thấy tình thế bất lợi, liền vung đao chém liền hai thế rồi tung người nhảy xuống sông.
Còn ba thiếu nữ mặc hắc y bị Hà Lăng Phong và Phùng Viên hiệp kích tấn công, đả thương thêm một người nữa.
Hà Lăng Phong nhìn thấy Phùng Viên ra chiêu hơi mạnh tay, liền vội lên tiếng :
– Lão đại ca, nên bắt sống bọn chúng.
Thanh trường kiếm trong tay Phùng Viên đang đâm tới, thì chợt nghe câu nói của Hà Lăng Phong lão lập tức biến chiêu thức, điểm vào Thương huyệt trên người của một thiếu nữ hắc y.
Hai thiếu nữ hắc y tại hét lên một tiếng, phóng hai thanh đao ra, cùng lúc nhảy mất xuống sông.
Hà Lăng Phong và Phùng Viên đều không biết lội, nên chỉ có thể nhìn theo bọn họ mà thôi.
Phí Minh Châu liền nói :
– Yên tâm, bọn chúng chạy không thoát đâu.
Nói rồi liền phóng người xuống sông.
Phùng Viên thấp giọng mắng :
– Bọn tiểu a đầu này xem như gặp được vận may. Nhưng lần sau thì đừng hòng được như vậy.
Hà Lăng Phong đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy chiếc thuyền chở hàng hóa đã từ từ chạy đi.
Hà Lăng Phong và Phùng Viên chia ra đi tìm khắp hết chiếc thuyền nhưng không hề thấy bóng dáng của ba tên thủy thủ đâu cả.
Phùng Viên nói :
– May mà lão đệ kịp thời nhắc ta không giết ả này. Đợi lên đến bờ chúng ta từ từ tra hỏi.
Hà Lăng Phong nói :
– Lão đại ca trở lại hơi sớm, nếu như trễ thêm một lát nữa, có lẽ tiểu đệ đã biết được một số nội tình từ ả họ Liễu kia.
Phùng Viên nói :
– Ta cũng muốn hơi trễ một chút hãy lộ diện, nhưng khi ta chế phục gã họ Kim, có thể đã bị bọn người trên chiếc thuyền chở hàng hóa nhìn thấy rồi. Vì sợ bọn chúng ra hiệu cho đồng bọn, nên ta mới hành động trước.
Hà Lăng Phong cười nói :
– Ả họ Liễu tuy đã chạy thoát, nhưng trở về thế nào cũng bị trách phạt cho một trận. Cho dù ả ta nhìn thấy được sự lợi hại của Đao Kiếm hợp bích, nhưng đáng tiếc không cách gì nhớ được.
Chợt Phùng Viên đổi giọng hỏi :
– Lão đệ, ngươi thấy a đầu họ Phí kia như thế nào? Ả ta sẽ quay trở lại hay không?
Hà Lăng Phong chau mày nói :
– Tiểu đệ nghĩ ả ta sẽ không quay trở lại đâu.
Phùng Viên nói :
– Tại sao? Chẳng lẽ ả ta cũng là người của Tỷ Muội hội hay sao?
Hà Lăng Phong lắc đầu nói :
– Về điểm này còn rất khó xác định. Nhưng mà biểu hiện đêm nay của ả quả thật khiến cho người ta không thể không khả nghi.
Phùng Viên im lặng thật lâu, rồi chợt thở dài ra một tiếng nói :
– Nếu như ta không quay trở lại, vậy thì chúng ta có cần đi đến Lãnh Nam nữa hay không?
Hà Lăng Phong nói :
– Đến Lãnh Nam hay không đấy là việc thứ yếu. Tiểu đệ cho rằng việc quan trọng bây giờ chính là tin tức về sự sống chết của hai phu thê Dương Tử Úy. Căn cứ theo lời của ả họ Liễu kia thì có thể hai người họ đã không ở trong tay của Tỷ Muội hội. Cho dù trước đó có ở trong tay bọn họ, nhưng hiện tại có lẽ là không.
Phùng Viên vội hỏi :
– Ả họ Liễu kia đã nói thế nào?
Hà Lăng Phong nói :
– Ả họ Liễu nói không có khẳng định nhưng ả ta đã nói rằng Dương Tử Úy sẽ không trở về Thiên Ba phủ, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay trở lại. Từ câu nói này, đủ chứng minh tông tích của hai phu thê Dương Tử Úy.
Phùng Viên thất kinh nói :
– Như vậy không phải bọn chúng đã sát hại hai người họ rồi sao?
Hà Lăng Phong nói :
– Nhưng bọn chúng chỉ có ý tranh hùng võ lâm, mà không có lý do để giết hai người họ.
Phùng Viên nghiến răng nói :
– Nếu như bọn chúng dám làm tổn thương đến một sợi tóc của Phùng Uyển Quân, ta thề sẽ giết hết bọn người của Tỷ Muội hội.
Đột nhiên lão ta hạ thấp giọng nói :
– Qua đây, trước tiên chúng ta tra hỏi ả này xem sao?
Khi hai người quay trở lại phía thông đạo thì sắc mặt của thiếu nữ mặc hắc y đã trở nên đen sạm. Từ trong miệng có một dòng máu chảy ra. Rõ ràng ả ta đã bị trúng độc.
Phùng Viên cúi xuống bóp miệng ả ta lấy ra một chiếc răng giả.
Hà Lăng Phong lắc đầu nói :
– Không ngờ rằng bọn họ đã có chuẩn bị thuốc độc sẵn. Ai! Đáng tiếc, đáng tiếc!
Hà Lăng Phong chợt thở dài một tiếng, nói tiếp :
– Xem tình hình này có lẽ chúng ta phải đến Lãnh Nam một chuyến mới được.
Đang nói chuyện đột nhiên bọn họ nghe thấy có tiếng người đang bơi dưới nước, bên cạnh sát mạn thuyền.
Thật không ngờ người đó chính là Phí Minh Châu.
Điều càng bất ngờ hơn chính là Phí Minh Châu còn có lôi theo một thiếu nữ mặc hắc y.
Hà Lăng Phong và Phung Viên đưa mắt nhìn nhau mà không khỏi vô cùng ngạc thiên.
Một tay Phí Minh Châu bám vào mạn thuyền còn một tay kẹp lấy thiếu nữ mặc hắc y.
Vừa nhìn thấy hai người, Phí Minh Châu đã gọi :
– Hai vị đại ca mau đến đây giúp tiểu muội một tay, lôi ả ta lên trên.
Phùng Viên liền lên tiếng hỏi :
– Ả ta còn sống hay là đã chết rồi?
Phí Minh Châu nói :
– Đương nhiên là còn sống. Nhưng ả ta đã uống quá nhiều nước nên đã hôn mê bất tỉnh.
Phùng Viên lại hỏi :
– Trong miệng của ả ta cô chiếc răng giả, bên trong có chứa độc dược. Cô nương có phát hiện ra không?
Phì Minh Châu nói :
– Yên tâm đi, chiếc răng có chứa độc dược đã bị tiểu muội lấy ra rồi. Tuyệt kỹ này của người Đông Oa, đừng hòng giấu được tiểu muội.
Phùng Viên mừng rỡ liền cúi người xuống, lôi ả thiếu nữ mặc hắc y lên trên thuyền.
Phí Minh Châu đưa hai tay nắm lấy mạn thuyền, rồi thót người nhảy lên trên thuyền.
Phí Minh Châu vừa phủi nước trên mặt, vừa chậm rãi nói :
– Trước tiên đè lên bụng ả ta để cho nước chảy ra ngoài rồi hãy từ từ tra hỏi. Phía sau vai trái ả bị chém một nhát kiếm, phải cẩn thận đừng để máu ra quá nhiều... Hê! Còn một ả không có bị thương, nhưng đáng tiếc đã để ả chạy thoát.
Trong lúc Phí Minh Châu đang nói, Phùng Viên đã làm thiếu nữ hắc y tỉnh lại. Đồng thời cầm máu vết thương cho ả.
Hà Lăng Phong vẫn đứng yên lặng không nói gì. Chàng chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm Phí Minh Châu, trong mắt không khỏi biểu lộ vẻ nghi hoặc.
Sau khi nôn hết nước ra, ả thiếu nữ mặc hắc y dần dần đã tỉnh lại. Vừa mới mở mắt ra, ả ta đã vội dùng đầu lưỡi cuốn vào bên trong.
Phùng Viên cười lanh lảnh nói :
– Ngươi định tìm cái gì? Độc dược trong chiếc răng giả của ngươi đã bị bọn ta lấy ra rồi.
Thiếu nữ mặc hắc y vừa nghe xong liền biến sắc, bất thình lình đưa tay lên đánh xuống giữa đỉnh đầu.
Nhưng khi ả ta vừa mới đưa tay lên, đã bị Phùng Viên chụp lấy nói :
– Đừng vội chết, đợi chúng ta hỏi xong rồi chết cũng còn kịp mà!
Nói đoạn, lão ta đưa tay điểm vào sáu chỗ trên người của thiếu nữ mặc hắc y. Sau đó mới từ từ buông tay ra.
Toàn thân thiếu nữ mặc hắc y không thể nào động đậy được. ả ta nhắm hai mắt lại, một dòng nước mắt chảy dài từ trên má xuống...
Phí Minh Châu liền lên tiếng nói :
– Những ả phụ nữ người Đông Oa này có một thói quen là thích ăn cứng chứ không chịu ăn mềm. Nếu như không cho nếm mùi một chút lợi hại nhất định ả ta không bao giờ chịu nói ra sự thật.
Phùng Viên nói :
– Việc này không có gì khó.
Miệng nói tay làm, Phùng Viên điểm ngay vào ngực và hông của thiếu nữ mặc hắc y. Cuối cùng lão vỗ một chưởng vào sau cổ của ả.
Đột nhiên toàn thân thiếu nữ hắc y phát rung lên liên tục, mồ hôi chảy ra đầm đìa ướt cả áo, còn liệng không ngớt rên lên hừ hừ.
Phùng Viên bỗng nhiên quát lớn :
– Bây giờ ta hỏi ngươi một câu ngươi phải trả lời một câu, và phải trả lời sự thật. Nếu không thì ta cho ngươi muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.
Nước mắt của thiếu nữ mặc hắc y chảy xuống như mưa liền gật đầu lia lịa.
Phùng Viên giải vài huyệt đạo cho ả ta, rồi lạnh lùng nói :
– Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết, ai là chủ nhân của Tỷ Muội hội? Và Tổng hội được đặt ở nơi đâu?
Thiếu nữ mặc hắc y lấp bấp đáp :
– “Tô... khôn... biết...”
Phùng Viên lớn giọng nói :
– Ngươi nói cái gì?
Phí Minh Châu cười nói :
– Ả ta là người Đông Oa quốc nên nói tiếng Trung Quốc không được rõ ràng. Ý của ả ta muôn nói “Tôi không biết”.
Phùng Viên nói :
– Nói bậy! Ngươi là người của Tỷ Muội hội, tại sao nói không biết những việc trong hội?
Thiếu nữ mặc hắc y vội nói :
– “Tô thật sự khôn biệt. Người đò, tôi khôn quên. Chô đò tô cũng khôn quên”.
Phí Minh Châu nói :
– Ả ta nói ả thật sự không biết. Bởi vì tên người đó ả không biết và tên nơi đỏ ả cũng không biết.
Phùng Viên nói :
– Được. Cho dù ngươi nói không ra tên người và tên nơi đó nhưng ngươi biết làm thế nào để đến đó chứ?
Thiếu nữ mặc hắc y liền gật đầu liên tục nói :
– “Có! Tô biệt! Tô biệt!”
Phùng Viên nói :
– Nếu như ngươi đã biết vậy thì hãy dẫn bọn ta đến đấy.
Thiếu nữ mặc hắc y liền nhíu mày lại dường như có điều gì khó xử.
Phùng Viên quát lớn :
– Thế nào?
– Tôi dẫn ngài đi, bọn họ sẽ giết tôi!
Lần này Phùng Viên nghe đã hiểu liền hứ một tiếng :
– Bọn họ sẽ giết ngươi, ta cũng giống như bọn họ sẽ giết chết ngươi nếu như ngươi không chịu dẫn ta đến đó. Hơn nữa, ta giết ngươi còn thê thảm hơn cả bọn họ. Ngươi có muốn thử hay không?
Thiếu nữ mặc hắc y vội lắc đầu.
Phùng Viên nói :
– Nếu như không muốn thử thì hãy ngoan ngoãn dẫn bọn ta đi. Bây giờ ta hỏi tiếp người một việc nữa. Thiên ba phu Dương...
Lão ta sực nhớ Phí Minh Châu vẫn còn chưa biết thân phận thật sự của Hà Lăng Phong nên liền đổi giọng nói :
– Dương phu nhân Phùng Uyển Quân của Thiên Ba phủ có phải đã lọt vào trong tay của Tỷ Muội hội hay không?
Thiếu nữ mặc hắc y ngạc nhiên nói :
– Cái gì là Thiên Ba phủ? Cái gì là Dương phu nhân? Tôi chẳng hiểu gì cả?
Phùng Viên biết nếu cứ hỏi tiếp cũng chẳng có kết quả gì, chi bằng tìm ra Tổng hội của Tỷ Muội hội trước ắt sẽ biết được tông tích của Dương Tử Úy và Phùng Uyển Quân.
Thế rồi Phùng Viên quay sang nói với Phí Minh Châu :
– Có ả này dẩn đường, vậy chúng ta đến Tổng hội của Tỷ Muội hội trước. Nếu như bắt được chủ nhân của Tỷ Muội hội, như vậy việc của quý phủ xem như cũng được giải quyết. Ý của Phí cô nương như thế nào?
Phí Minh Châu suy nghĩ một lát, rồi nói :
– Thôi được, nếu như muốn đi vậy phải lên đường sớm một chút để tránh tin tức bị lộ ra ngoài và bọn chúng có cơ hội tẩu thoát.
Hà Lăng Phong đứng bàng quan không hề lên tiếng cũng như không hề có ý kiến gì.
Ba người họ cùng áp tải thiếu nữ mặc hắc y lên trên bờ. Sau đó ở Tấn Giang huyện mướn một cổ xe ngựa đợi đến khi trời sáng bắt đầu lên đường.
Hà Lăng Phong và Phùng Viên ngồi phía trước điều khiển xe. Còn Phí Minh Châu ngồi trong xe với thiếu nữ mặc hắc y. Theo sự chỉ dẫn của thiếu nữ mặc hắc y bọn họ quay trở lại con đường cũ ở Tương Phàn.
Trên đường Phùng Viên cố ý chạy thật chậm để nói chuyện với Hà Lăng Phong :
– Lão đệ ngươi vẫn còn hoài nghi thân phận của a đầu họ Phí hay sao?
Hà Lăng Phong thở dài ra một tiếng :
– Tiểu đệ cũng không nói ra trước là nguyên nhân tại sao? Dẫu sao tiểu đệ cảm thấy việc này có gì không ổn.
Phùng Viên nói :
– Nếu như ả ta là người của Tỷ Muội hội thì tại sao lại bắt ả hắc y kia cho chúng ta?
Hà Lăng Phong cười gượng nói :
– Tiểu đệ không có nói nhất định là như vậy. Tóm lại trên đường đi chúng ta phải tuyệt đối cẩn thận. Tiểu đệ có cảm giác dường như sắp chuẩn bị xảy ra chuyện.
Phùng Viên hỏi :
– Lão đệ muốn chỉ về phương diện nào?
Hà Lăng Phong đáp :
– Phương diện nào cũng đều có thể? Nhưng chủ yếu vẫn là ả hắc y kia.
Chúng ta phải hết sức lưu ý đến ả ta.
Phùng Viên nói :
– Ả ta như thế nào?
Hà Lăng Phong chậm rãi nói :
– Không phải là việc ả ta muốn ám toán chúng ta mà chính là người của Tỷ Muội hội sẽ ám toán ả.
Phùng Viên “ồ” lên một liêng, vẻ chợt hiểu.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của bọn họ, trong ngay đêm hôm đó đã xảy ra chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.