Chương 115
Tâm Nhụy
10/04/2015
Hoàng hậu bất chợt lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, kể từ sau khi Hoàng đế bệnh nặng, bà ta dĩ nhiên đã xem hoàng cung là vật sở hữu của mình, lại có phụ thân ở phía sau hiến kế, sớm hay muộn bà cũng sẽ lên làm Thái hoàng Thái hậu, huống chi hiện nay Vương thị hôn mê, không phải đại vương tử còn nằm trong tay bà sao, nói là chuẩn bị buông rèm chấp chính cũng không kém nhiều lắm. Nhưng nào ngờ đâu, bản thân còn chưa đi lên vị trí tôn quý nhất kia, đã có người ăn gan hùm mật gấu, dám đến bao vây tẩm cung.
“Người nào? Dám lớn mật như thế?” vừa sợ vừa giận, giọng của Hoàng hậu rõ ràng có chút bén nhọn.
Thừa tướng thấy nữ nhi thất thố, chau mày một cái, mặc dù lão cũng có hơi bất ngờ, nhưng vì xông qua sao sóng to gió lớn, cũng đã sớm hỉ nộ không hiện lên mặt.
“Ngươi đi xem, là người nào dẫn binh.”
Thái giám kia run chân, ngã nhào xông xáo chạy ra ngoài, nhưng Hoàng hậu và Thừa tướng có chờ mãi cũng không thấy người quay lại, cung tỳ thái giám trong cung đều không nhịn được mà vẻ mặt nôn nóng.
“Vưu Nhã, ngươi đi ra ngoài nhìn xem.” Hoàng hậu không kiên nhẫn tùy tiện chỉ vào một nha đầu nói.
Vưu Nhã nhát gan rụt đầu lại, có chút sợ hãi nhìn nhìn từng tỷ muội chung quanh, thấy các nàng đều cúi đầu, bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, không khỏi đỏ mắt, tuyệt vọng đi ra ngoài.
Ngoài sức tưởng tượng, trong dự liệu, Vưu Nhã cũng không trở về nữa.
Không khí trong điện càng đè thấp, đám cung nhân đều trốn trong góc, muốn hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, cũng có vài nô tì đi ra từ phủ Thừa tướng, ký thác hy vọng trên người Thừa tướng, mà Thừa tướng lại vẫn ngồi một chỗ như cũ, nhìn chăm chăm cửa điện, không biết đang chờ đợi điều gì.
“Đã trễ thế này, Thừa tướng còn ở chỗ mẫu hậu, là có chuyện quan trọng gì sao?”
Trên phiến đá lót trong điện, truyền đến tiếng bước chân cao thấp không đều, nom sắc mặt Thừa tướng thì bình tĩnh không gợn sóng, kì thực hai nắm tay giấu trong tay áo, gắt gao nhìn chằm chằm người vừa lên tiếng đang đi tới.
“Ngươi! Là ngươi!!!” ánh mắt Hoàng hậu càng trừng càng lớn, ngón tay run rary, kinh sợ chỉ vào người tới, la lớn.
Tình Khuynh dẫn theo Nghiêm Chính cùng Chu Đại lang, còn có tùy thị thái giám thị vệ, nhàn nhã dạo bước như đang ở hoa viên nhà mình, nghe thấy thanh âm vặn vẹo của Hoàng hậu, hắn mỉm cười, giang tay nói: “Xem ra, mẫu hậu còn có thể nhận ra nhi thần.”
“Làm sao không nhận ra… Làm sao có thể nhận không ra!” Hoàng hậu nghiêng mặt qua, hung tợn nhìn dung mạo xinh đẹp của Tình Khuynh, phẫn hận nói: “Bổn cung vĩnh viễn cũng sẽ không quên diện mạo của ả tiện nhân kia.”
Tình Khuynh dường như không nghe thấy lời nói độc địa của bà ta, tâm tình cực tốt cười nói: “Xem ra, ngay cả Hoàng hậu cũng tin tưởng thân phận của nhi thần, khuôn mặt này, quả nhiên không giả được.”
Hoàng hậu bị lời hắn nói làm cho nghẹn, khí thế cũng yếu đi vài phần, dù sao bà ta muốn cùng Thừa tướng mưu đồ bí mật đem Tình Khuynh giả mạo hoàng tử đi xử trí, lại lập con trai hắn lên làm chính thống.
“Điện hạ, tối nay ồ ạt phát động nhiều người như vậy, liệu có duyên cớ gì sao?” Thừa tướng liếc mắt nhìn con gái một cái, khí định thần nhàn nói với Tình Khuynh.
“A, cũng không có gì.” Tình Khuynh lơ đễnh kéo kéo ống tay áo nói: “Vốn định đi tẩm cung phụ thân, thăm hỏi thân thể phụ thân ra sao ấy mà…”
Hoàng hậu lập tức quay đầu nhìn lại, ánh mắt khẩn trương.
Tình Khuynh chớp chớp mắt, nói: “Đáng tiếc, phụ thân không có ở tẩm cung.”
Hoàng hậu thả lỏng nửa sức lực, ai ngờ, ngay sau đó Tình Khuynh lại tiếp tục xấu xa cười nói: “Bất quá, ta đã tìm được ông ta ở nơi khác.”
Sắc mặt Hoàng hậu lập tức tối sầm, giữa lông mày ẩn hiện vẻ căng thẳng, nhưng tốt xấu gì bà ta cũng là người phụ nữ sống lâu trong cung, rất nhanh đã khôi phục lại, chỉ đứng ở một bên, làm ra vẻ trấn định.
“Nếu điện hạ vấn an Thánh nhân, như vậy điện hạ lại xuất phát từ ý gì, cư nhiên mang binh bao vây Triêu Phượng cung, chẳng hay điện hạ có gì bất mãn với mẹ cả sao?” Thừa tướng quét một vòng phía sau Tình Khuynh, giảo hoạt nói. Lão rõ ràng ám chỉ, Tình Khuynh phát hiện Hoàng đế bệnh nặng, liền xuống tay chuẩn bị gây bất lợi với mẹ cả mình, ý đồ bức cung.
Tình Khuynh lại không thèm quan tâm, tiện tay cầm lấy một món ngọc khí từ trên bàn con, nhìn bên trên khắc một con phượng hoàng, không khỏi lộ ra vài phần trào phúng, sau đó thản nhiên nói: “Nhi thần chỉ muốn đến hỏi mẫu hậu một chút, vì sao phụ thân bệnh nặng, cũng không ở tẩm cung mình, ngược lại phải chuyển đến một nơi bụi bặm rách nát ngang ngửa lãnh cung thế?”
Hoàng hậu liếc hắn một cái, cười lạnh nói: “Thái y nói Thánh nhân bệnh nặng, e sợ cho là bệnh dịch, chuyển đến đó càng thanh tịnh hơn.”
Tình Khuynh nghe xong, thiếu chút nữa cười ra tiếng, đó rõ ràng chính là chứng bệnh trúng gió, lại từ trong miệng Hoàng hậu mà hồ ngôn loạn ngữ đến thế, thật không uổng công phụ thân kia nhiều năm qua uất ức, đều không giành được gì tốt từ tay ác phụ này, nay sợ là ngay cả mạng cũng phải mất luôn.
“Một khi đã như vậy, chỉ sợ phụ thân còn cần người chăm sóc, mẫu hậu cùng phụ thân nhiều năm cảm tình, hẳn là sẽ không bỏ lại phụ thân, một thân một mình trốn trong Triêu Phượng cung này an hưởng tôn vinh nhỉ.” Tình Khuynh ném khối ngọc khí kia, trựa tiếp nhìn thẳng Hoàng hậu, khiến Hoàng hậu nhìn mà cả người sởn cả gai ốc, mới thu tầm mắt lại, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
“Điện hạ, ngươi đừng quá mức càn rỡ.” Thanh âm già nua mang theo khí bệnh, Thừa tướng rõ ràng là không vui.
“Là Thừa tướng quá mức làm càn mới đúng.” Tình Khuynh chậm rãi lui về sau, buông con ngươi xuống, nói: “Trong đêm dò thám thâm cung, mưu đồ bất chính… mưu hại hoàng tự, nhiễu loạn huyết mạch hoàng thất.”
Thừa tướng đột ngột đứng lên, mắt lão bốc tinh quang, gắt gao nhìn Tình Khuynh, không giận mà uy nói: “Điện hạ nói năng cẩn thận, lão thần mặc dù bất tài, thế nhưng cũng đã phụng dưỡng qua hai đời đế vương, cho dù là Thánh nhân đi nữa cũng không thể không bằng không cớ mà vu khống lão thần.”
Tình Khuynh chậm rãi ngẩng đầu, nheo mắt, gật gật đầu, như rất là tán thành nói: “Quả thật không có chứng cớ, nhưng mà… rất nhanh sẽ có! Người đâu!”
Ra lệnh một tiếng, thị vệ ở ngoài điện đã sớm chuẩn bị trước, lập tức vọt vào, đi đầu chính là Hữu trung lang tướng Mã đại nhân. Thừa tướng vừa nhìn thấy người tới, tất nhiên là kinh ngạc, lại nhìn bộ dáng tựa tiếu phi tiếu của Tình Khuynh, cuối cùng hiểu được vài phần, trong bụng không khỏi thầm mắng, quả nhiên là cả đời chơi ưng, hôm nay lại bị tên nhóc khốn kiếp này mổ vào mắt, ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng lại không ngờ hắn làm cách nào lại chui được vào trong cung.
“Các ngươi! Các ngươi đây là bức cung!! Người đâu! Người đâu! Bổn cung…” Hoàng hậu thấy những tên thị vệ mặc khôi giáp này từ ngoài vọt vào, cung nhân trong đại điện bị đám thị vệ khí thế hùng hổ này dọa sợ tới mức bỏ chạy tứ phía, rõ ràng trừ đám nô tỳ theo tới từ Tướng phủ ra, những người còn lại vào lúc này đều biến mất tăm hơi. Hoàng hậu vốn định gọi người tới, đã thấy những thị vệ kia không chút lưu tình nào rút kiếm ra. Lúc này một cỗ hàn khí dâng lên, Hoàng hậu hoảng sợ kêu to ra tiếng, như muốn xua đi sợ hãi trong lòng, lấy lại toàn bộ thể diện Hoàng hậu của bà.
“Dừng tay!”
Thừa tướng thấy đám cung nhân chạy trốn bị bắt lại, rốt cục không nhịn được hét lớn một tiếng, một đôi mắt già nua ẩn hiện ánh đỏ sậm, tràn ngập khí thế của kẻ đã lâu năm ngồi trên địa vị cao, một ngón tay chỉ vào Tình Khuynh nói: “Nghịch tặc! Ngươi tưởng là thật không có ai trị được ngươi sao?”
Dứt lời, ánh mắt Tình Khuynh sa sầm, chợt nghe bên ngoài đao kiếm chạm vào nhau, không biết một đám tử sĩ áo đen từ nơi nào trồi lên, rất nhanh đã giằng co với cấm vệ quân, Mã đại nhân đứng bên cạnh Tình Khuynh cũng có chút do dự.
“Nguyên lai là bạch nhãn lang mà cữu cữu ta lưu lại.” Tình Khuynh quay đầu, nhìn những tên tử sĩ áo đen kia nhảy vào trong điện, không chút hoang mang cười nói.
Thừa tướng thấy Tình khuynh chẳng những không hề kích động, ngược lại còn cười ra tiếng, không biết thế nào, nguyên bản sách lược vẹn toàn lão thầm nhủ trong lòng ngàn lần, nhưng vào lúc này lại có chút không chắc chắn.
“Hừ, ban đầu nên phải sớm tố giác tên giặc nhà ngươi, cũng không ngờ được, ngươi thế mà lại giảo hoạt như thế, như vậy cũng đừng trách lão phu vô tình!” Thừa tướng đối với màn chung quanh đánh nhau làm như không nhìn thấy, tiếp theo vô cùng đau đớn nói: “Lão phu đã sớm cảm thấy Chất tử về nước, lộ trình có ám sát, đã có điều kỳ quái, lại không nghĩ rằng tặc tử nước Thần cư nhiên lại trơ tráo đến mức thay mận đổi đào, thế mà lại giết…”
“Đúng thật là thay mận đổi đào!” Tình Khuynh rất chi là đồng ý gật gật đầu, chẳng buồn ngó tới sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng của Thừa tướng do đang nói bị người chen ngang xương, hắn giơ tay chỉ vào Hoàng hậu nói: “Ác phụ vô đạo, cư nhiên dám sai người tư thông cùng Vương thị, đem huyết mạch Chu gia ngươi lẫn vào hoàng thất, còn muốn giả mạo con ta, giết cha giữ con, hòng cướp đoạt giang sơn ta. Ta thân là con cháu Lâu thị, nếu không đứng ra vạch tội, há có thể làm thất vọng liệt tổ liệt tông lâu gia, há có thể làm thất vọng hai vị huynh đệ bị các ngươi sát hại, càng làm sao không thể đòi lại công bằng cho lão phụ đáng thương kia của ta bị các ngươi âm mưu hãm hại.”
“Ngươi! Ngươi ngậm máu phun người!” Hoàng hậu tức giận đến lui lại vài bước, hoàn toàn không thể tin được, cư nhiên lại có người vì giang sơn, mà đem con trai ruột định là nghiệt chủng, lại càng không thể tin được, bà ta và phụ thân một phen tính toán, cư nhiên bị tên này đổi trắng thay đen, lợi dụng ác tâm.
Lúc này sắc mặt của Thừa tướng cũng thật không tốt, lão vốn bị trúng độc, tuy độc tố đã thanh tẩy, nhưng thân thể lão vẫn còn chưa khỏe, cái này giống như họa vô đơn chí, càng khiến tốc độ tử vong nhanh hơn. Hơn nữa lão vẫn luôn dụng tâm âm mưu kế hoạch, năm lần bảy lượt bị Tình Khuynh làm xáo trộn, trước mắt lại còn đem một chậu cẩu huyết dội ngược lại, cho dù lão có kiềm chế giỏi đi hơn nữa, ổn định tâm tình nhiều hơn nữa, cũng khó tránh khỏi tức giận công tâm, máu tanh tràn lên cổ họng.
“Ai nói là thật, ai nói là giả, rất nhanh sẽ biết thôi!” Tình Khuynh cũng không nói nhảm nữa, vung tay một cái, xoay người chuẩn bị rời khỏi đại điện. Mã đại nhân bên cạnh hắn dẫn theo thân vệ trực tiếp xông tới, cùng giao thủ với đám hắc y nhân trong điện, Nghiêm Chính thì vung múa song đao, xông thẳng đến Hoàng hậu, toan bắt giữ lấy.
“Tặc tử, ngươi sẽ hối hận!” được hắc y nhân bảo hộ ở sau người, Thừa tướng dõi theo bóng lưng Tình Khuynh, thâm trầm nói.
Tình Khuynh không buồn để ý, tiếp tục đi ra ngoài, tay áo dài cuốn trong làn gió đêm, đong đưa qua lại, tựa như cây dương liễu bên bờ sông, theo gió lay động.
“Ha ha ha, tặc tử, ngươi sẽ không thật sự tuyệt tình tuyệt ái như vậy chứ.” Thừa tướng rướn đầu lên, khinh bỉ nhìn Tình Khuynh nói: “Ngươi chớ có quên, có lẽ tối nay ngươi không có việc gì, nhưng phủ hoàng tử của ngươi thì sao? Một trai một gái của ngươi thì sao? Còn cả những nữ nhân của ngươi nữa!”
Bước chân Tình Khuynh hơi khựng lại, nhưng không quay đầu, tiếp tục bước ra ngoài.
Thừa tướng tàn nhẫn rút ra một thanh kiếm đồng từ một khối thi thể bên cạnh, không màng đến cung nhân núp trong góc khóc kêu ra sao, lão ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, hung hăng đâm mũi kiếm vào bụng nàng ta, sau đó, lão nhìn máu chảy lan tràn trên mặt đất, dùng thanh âm không lớn nói: “Phần đại lễ là đám tử sĩ này, lão phu đã đưa tặng qua rồi.”
Sợi tóc Tình Khuynh tùy động, bàn tay khép trong tay áo, hơi nắm chặt.
“Bốn trăm người so với đám hỗn tạp kia trong phủ ngươi, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?” Thừa tướng bỗng nhiên cười ha ha, lập tức lại ho khù khụ, ngay cả kiếm trong tay cũng không cầm vững được. Hoàng hậu hoa dung thất sắc đứng trong điện, đầu tiên thì ngỡ ngàng, sau liền không quan tâm vọt tới bên người Thừa tướng, vuốt thuận khí cho cha.
Tình Khuynh vẫn không dừng bước, mắt hướng về trước, thân ảnh của hắn đã biến mất khỏi đại điện.
“Lâu Ngôn Khanh!” Thừa tướng đỏ bừng cả mặt la lớn: “Đầu bên kia địa đạo, lão phu cũng đã chuẩn bị hậu lễ rồi! Ha ha ha ha ha ha…”
Tiếng cười điên cuồng vang vọng trong đại điện, ngay cả tiếng binh khí chạm vào nhau cũng không thể áp đảo được. Tình Khuynh chợt dừng chân, không bước tiếp nữa, Chu Đại lang bên cạnh hắn vừa liếc mắt nhìn, bất giác khắp cả người âm hàn, Tình Khuynh hai mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên, như ác quỷ đến từ địa ngục, muốn tìm người lấy mạng.
“Người nào? Dám lớn mật như thế?” vừa sợ vừa giận, giọng của Hoàng hậu rõ ràng có chút bén nhọn.
Thừa tướng thấy nữ nhi thất thố, chau mày một cái, mặc dù lão cũng có hơi bất ngờ, nhưng vì xông qua sao sóng to gió lớn, cũng đã sớm hỉ nộ không hiện lên mặt.
“Ngươi đi xem, là người nào dẫn binh.”
Thái giám kia run chân, ngã nhào xông xáo chạy ra ngoài, nhưng Hoàng hậu và Thừa tướng có chờ mãi cũng không thấy người quay lại, cung tỳ thái giám trong cung đều không nhịn được mà vẻ mặt nôn nóng.
“Vưu Nhã, ngươi đi ra ngoài nhìn xem.” Hoàng hậu không kiên nhẫn tùy tiện chỉ vào một nha đầu nói.
Vưu Nhã nhát gan rụt đầu lại, có chút sợ hãi nhìn nhìn từng tỷ muội chung quanh, thấy các nàng đều cúi đầu, bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, không khỏi đỏ mắt, tuyệt vọng đi ra ngoài.
Ngoài sức tưởng tượng, trong dự liệu, Vưu Nhã cũng không trở về nữa.
Không khí trong điện càng đè thấp, đám cung nhân đều trốn trong góc, muốn hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, cũng có vài nô tì đi ra từ phủ Thừa tướng, ký thác hy vọng trên người Thừa tướng, mà Thừa tướng lại vẫn ngồi một chỗ như cũ, nhìn chăm chăm cửa điện, không biết đang chờ đợi điều gì.
“Đã trễ thế này, Thừa tướng còn ở chỗ mẫu hậu, là có chuyện quan trọng gì sao?”
Trên phiến đá lót trong điện, truyền đến tiếng bước chân cao thấp không đều, nom sắc mặt Thừa tướng thì bình tĩnh không gợn sóng, kì thực hai nắm tay giấu trong tay áo, gắt gao nhìn chằm chằm người vừa lên tiếng đang đi tới.
“Ngươi! Là ngươi!!!” ánh mắt Hoàng hậu càng trừng càng lớn, ngón tay run rary, kinh sợ chỉ vào người tới, la lớn.
Tình Khuynh dẫn theo Nghiêm Chính cùng Chu Đại lang, còn có tùy thị thái giám thị vệ, nhàn nhã dạo bước như đang ở hoa viên nhà mình, nghe thấy thanh âm vặn vẹo của Hoàng hậu, hắn mỉm cười, giang tay nói: “Xem ra, mẫu hậu còn có thể nhận ra nhi thần.”
“Làm sao không nhận ra… Làm sao có thể nhận không ra!” Hoàng hậu nghiêng mặt qua, hung tợn nhìn dung mạo xinh đẹp của Tình Khuynh, phẫn hận nói: “Bổn cung vĩnh viễn cũng sẽ không quên diện mạo của ả tiện nhân kia.”
Tình Khuynh dường như không nghe thấy lời nói độc địa của bà ta, tâm tình cực tốt cười nói: “Xem ra, ngay cả Hoàng hậu cũng tin tưởng thân phận của nhi thần, khuôn mặt này, quả nhiên không giả được.”
Hoàng hậu bị lời hắn nói làm cho nghẹn, khí thế cũng yếu đi vài phần, dù sao bà ta muốn cùng Thừa tướng mưu đồ bí mật đem Tình Khuynh giả mạo hoàng tử đi xử trí, lại lập con trai hắn lên làm chính thống.
“Điện hạ, tối nay ồ ạt phát động nhiều người như vậy, liệu có duyên cớ gì sao?” Thừa tướng liếc mắt nhìn con gái một cái, khí định thần nhàn nói với Tình Khuynh.
“A, cũng không có gì.” Tình Khuynh lơ đễnh kéo kéo ống tay áo nói: “Vốn định đi tẩm cung phụ thân, thăm hỏi thân thể phụ thân ra sao ấy mà…”
Hoàng hậu lập tức quay đầu nhìn lại, ánh mắt khẩn trương.
Tình Khuynh chớp chớp mắt, nói: “Đáng tiếc, phụ thân không có ở tẩm cung.”
Hoàng hậu thả lỏng nửa sức lực, ai ngờ, ngay sau đó Tình Khuynh lại tiếp tục xấu xa cười nói: “Bất quá, ta đã tìm được ông ta ở nơi khác.”
Sắc mặt Hoàng hậu lập tức tối sầm, giữa lông mày ẩn hiện vẻ căng thẳng, nhưng tốt xấu gì bà ta cũng là người phụ nữ sống lâu trong cung, rất nhanh đã khôi phục lại, chỉ đứng ở một bên, làm ra vẻ trấn định.
“Nếu điện hạ vấn an Thánh nhân, như vậy điện hạ lại xuất phát từ ý gì, cư nhiên mang binh bao vây Triêu Phượng cung, chẳng hay điện hạ có gì bất mãn với mẹ cả sao?” Thừa tướng quét một vòng phía sau Tình Khuynh, giảo hoạt nói. Lão rõ ràng ám chỉ, Tình Khuynh phát hiện Hoàng đế bệnh nặng, liền xuống tay chuẩn bị gây bất lợi với mẹ cả mình, ý đồ bức cung.
Tình Khuynh lại không thèm quan tâm, tiện tay cầm lấy một món ngọc khí từ trên bàn con, nhìn bên trên khắc một con phượng hoàng, không khỏi lộ ra vài phần trào phúng, sau đó thản nhiên nói: “Nhi thần chỉ muốn đến hỏi mẫu hậu một chút, vì sao phụ thân bệnh nặng, cũng không ở tẩm cung mình, ngược lại phải chuyển đến một nơi bụi bặm rách nát ngang ngửa lãnh cung thế?”
Hoàng hậu liếc hắn một cái, cười lạnh nói: “Thái y nói Thánh nhân bệnh nặng, e sợ cho là bệnh dịch, chuyển đến đó càng thanh tịnh hơn.”
Tình Khuynh nghe xong, thiếu chút nữa cười ra tiếng, đó rõ ràng chính là chứng bệnh trúng gió, lại từ trong miệng Hoàng hậu mà hồ ngôn loạn ngữ đến thế, thật không uổng công phụ thân kia nhiều năm qua uất ức, đều không giành được gì tốt từ tay ác phụ này, nay sợ là ngay cả mạng cũng phải mất luôn.
“Một khi đã như vậy, chỉ sợ phụ thân còn cần người chăm sóc, mẫu hậu cùng phụ thân nhiều năm cảm tình, hẳn là sẽ không bỏ lại phụ thân, một thân một mình trốn trong Triêu Phượng cung này an hưởng tôn vinh nhỉ.” Tình Khuynh ném khối ngọc khí kia, trựa tiếp nhìn thẳng Hoàng hậu, khiến Hoàng hậu nhìn mà cả người sởn cả gai ốc, mới thu tầm mắt lại, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
“Điện hạ, ngươi đừng quá mức càn rỡ.” Thanh âm già nua mang theo khí bệnh, Thừa tướng rõ ràng là không vui.
“Là Thừa tướng quá mức làm càn mới đúng.” Tình Khuynh chậm rãi lui về sau, buông con ngươi xuống, nói: “Trong đêm dò thám thâm cung, mưu đồ bất chính… mưu hại hoàng tự, nhiễu loạn huyết mạch hoàng thất.”
Thừa tướng đột ngột đứng lên, mắt lão bốc tinh quang, gắt gao nhìn Tình Khuynh, không giận mà uy nói: “Điện hạ nói năng cẩn thận, lão thần mặc dù bất tài, thế nhưng cũng đã phụng dưỡng qua hai đời đế vương, cho dù là Thánh nhân đi nữa cũng không thể không bằng không cớ mà vu khống lão thần.”
Tình Khuynh chậm rãi ngẩng đầu, nheo mắt, gật gật đầu, như rất là tán thành nói: “Quả thật không có chứng cớ, nhưng mà… rất nhanh sẽ có! Người đâu!”
Ra lệnh một tiếng, thị vệ ở ngoài điện đã sớm chuẩn bị trước, lập tức vọt vào, đi đầu chính là Hữu trung lang tướng Mã đại nhân. Thừa tướng vừa nhìn thấy người tới, tất nhiên là kinh ngạc, lại nhìn bộ dáng tựa tiếu phi tiếu của Tình Khuynh, cuối cùng hiểu được vài phần, trong bụng không khỏi thầm mắng, quả nhiên là cả đời chơi ưng, hôm nay lại bị tên nhóc khốn kiếp này mổ vào mắt, ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng lại không ngờ hắn làm cách nào lại chui được vào trong cung.
“Các ngươi! Các ngươi đây là bức cung!! Người đâu! Người đâu! Bổn cung…” Hoàng hậu thấy những tên thị vệ mặc khôi giáp này từ ngoài vọt vào, cung nhân trong đại điện bị đám thị vệ khí thế hùng hổ này dọa sợ tới mức bỏ chạy tứ phía, rõ ràng trừ đám nô tỳ theo tới từ Tướng phủ ra, những người còn lại vào lúc này đều biến mất tăm hơi. Hoàng hậu vốn định gọi người tới, đã thấy những thị vệ kia không chút lưu tình nào rút kiếm ra. Lúc này một cỗ hàn khí dâng lên, Hoàng hậu hoảng sợ kêu to ra tiếng, như muốn xua đi sợ hãi trong lòng, lấy lại toàn bộ thể diện Hoàng hậu của bà.
“Dừng tay!”
Thừa tướng thấy đám cung nhân chạy trốn bị bắt lại, rốt cục không nhịn được hét lớn một tiếng, một đôi mắt già nua ẩn hiện ánh đỏ sậm, tràn ngập khí thế của kẻ đã lâu năm ngồi trên địa vị cao, một ngón tay chỉ vào Tình Khuynh nói: “Nghịch tặc! Ngươi tưởng là thật không có ai trị được ngươi sao?”
Dứt lời, ánh mắt Tình Khuynh sa sầm, chợt nghe bên ngoài đao kiếm chạm vào nhau, không biết một đám tử sĩ áo đen từ nơi nào trồi lên, rất nhanh đã giằng co với cấm vệ quân, Mã đại nhân đứng bên cạnh Tình Khuynh cũng có chút do dự.
“Nguyên lai là bạch nhãn lang mà cữu cữu ta lưu lại.” Tình Khuynh quay đầu, nhìn những tên tử sĩ áo đen kia nhảy vào trong điện, không chút hoang mang cười nói.
Thừa tướng thấy Tình khuynh chẳng những không hề kích động, ngược lại còn cười ra tiếng, không biết thế nào, nguyên bản sách lược vẹn toàn lão thầm nhủ trong lòng ngàn lần, nhưng vào lúc này lại có chút không chắc chắn.
“Hừ, ban đầu nên phải sớm tố giác tên giặc nhà ngươi, cũng không ngờ được, ngươi thế mà lại giảo hoạt như thế, như vậy cũng đừng trách lão phu vô tình!” Thừa tướng đối với màn chung quanh đánh nhau làm như không nhìn thấy, tiếp theo vô cùng đau đớn nói: “Lão phu đã sớm cảm thấy Chất tử về nước, lộ trình có ám sát, đã có điều kỳ quái, lại không nghĩ rằng tặc tử nước Thần cư nhiên lại trơ tráo đến mức thay mận đổi đào, thế mà lại giết…”
“Đúng thật là thay mận đổi đào!” Tình Khuynh rất chi là đồng ý gật gật đầu, chẳng buồn ngó tới sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng của Thừa tướng do đang nói bị người chen ngang xương, hắn giơ tay chỉ vào Hoàng hậu nói: “Ác phụ vô đạo, cư nhiên dám sai người tư thông cùng Vương thị, đem huyết mạch Chu gia ngươi lẫn vào hoàng thất, còn muốn giả mạo con ta, giết cha giữ con, hòng cướp đoạt giang sơn ta. Ta thân là con cháu Lâu thị, nếu không đứng ra vạch tội, há có thể làm thất vọng liệt tổ liệt tông lâu gia, há có thể làm thất vọng hai vị huynh đệ bị các ngươi sát hại, càng làm sao không thể đòi lại công bằng cho lão phụ đáng thương kia của ta bị các ngươi âm mưu hãm hại.”
“Ngươi! Ngươi ngậm máu phun người!” Hoàng hậu tức giận đến lui lại vài bước, hoàn toàn không thể tin được, cư nhiên lại có người vì giang sơn, mà đem con trai ruột định là nghiệt chủng, lại càng không thể tin được, bà ta và phụ thân một phen tính toán, cư nhiên bị tên này đổi trắng thay đen, lợi dụng ác tâm.
Lúc này sắc mặt của Thừa tướng cũng thật không tốt, lão vốn bị trúng độc, tuy độc tố đã thanh tẩy, nhưng thân thể lão vẫn còn chưa khỏe, cái này giống như họa vô đơn chí, càng khiến tốc độ tử vong nhanh hơn. Hơn nữa lão vẫn luôn dụng tâm âm mưu kế hoạch, năm lần bảy lượt bị Tình Khuynh làm xáo trộn, trước mắt lại còn đem một chậu cẩu huyết dội ngược lại, cho dù lão có kiềm chế giỏi đi hơn nữa, ổn định tâm tình nhiều hơn nữa, cũng khó tránh khỏi tức giận công tâm, máu tanh tràn lên cổ họng.
“Ai nói là thật, ai nói là giả, rất nhanh sẽ biết thôi!” Tình Khuynh cũng không nói nhảm nữa, vung tay một cái, xoay người chuẩn bị rời khỏi đại điện. Mã đại nhân bên cạnh hắn dẫn theo thân vệ trực tiếp xông tới, cùng giao thủ với đám hắc y nhân trong điện, Nghiêm Chính thì vung múa song đao, xông thẳng đến Hoàng hậu, toan bắt giữ lấy.
“Tặc tử, ngươi sẽ hối hận!” được hắc y nhân bảo hộ ở sau người, Thừa tướng dõi theo bóng lưng Tình Khuynh, thâm trầm nói.
Tình Khuynh không buồn để ý, tiếp tục đi ra ngoài, tay áo dài cuốn trong làn gió đêm, đong đưa qua lại, tựa như cây dương liễu bên bờ sông, theo gió lay động.
“Ha ha ha, tặc tử, ngươi sẽ không thật sự tuyệt tình tuyệt ái như vậy chứ.” Thừa tướng rướn đầu lên, khinh bỉ nhìn Tình Khuynh nói: “Ngươi chớ có quên, có lẽ tối nay ngươi không có việc gì, nhưng phủ hoàng tử của ngươi thì sao? Một trai một gái của ngươi thì sao? Còn cả những nữ nhân của ngươi nữa!”
Bước chân Tình Khuynh hơi khựng lại, nhưng không quay đầu, tiếp tục bước ra ngoài.
Thừa tướng tàn nhẫn rút ra một thanh kiếm đồng từ một khối thi thể bên cạnh, không màng đến cung nhân núp trong góc khóc kêu ra sao, lão ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, hung hăng đâm mũi kiếm vào bụng nàng ta, sau đó, lão nhìn máu chảy lan tràn trên mặt đất, dùng thanh âm không lớn nói: “Phần đại lễ là đám tử sĩ này, lão phu đã đưa tặng qua rồi.”
Sợi tóc Tình Khuynh tùy động, bàn tay khép trong tay áo, hơi nắm chặt.
“Bốn trăm người so với đám hỗn tạp kia trong phủ ngươi, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?” Thừa tướng bỗng nhiên cười ha ha, lập tức lại ho khù khụ, ngay cả kiếm trong tay cũng không cầm vững được. Hoàng hậu hoa dung thất sắc đứng trong điện, đầu tiên thì ngỡ ngàng, sau liền không quan tâm vọt tới bên người Thừa tướng, vuốt thuận khí cho cha.
Tình Khuynh vẫn không dừng bước, mắt hướng về trước, thân ảnh của hắn đã biến mất khỏi đại điện.
“Lâu Ngôn Khanh!” Thừa tướng đỏ bừng cả mặt la lớn: “Đầu bên kia địa đạo, lão phu cũng đã chuẩn bị hậu lễ rồi! Ha ha ha ha ha ha…”
Tiếng cười điên cuồng vang vọng trong đại điện, ngay cả tiếng binh khí chạm vào nhau cũng không thể áp đảo được. Tình Khuynh chợt dừng chân, không bước tiếp nữa, Chu Đại lang bên cạnh hắn vừa liếc mắt nhìn, bất giác khắp cả người âm hàn, Tình Khuynh hai mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên, như ác quỷ đến từ địa ngục, muốn tìm người lấy mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.