Chương 24: Chương 24
Tâm Nhụy
10/04/2015
“Ngươi rốt cục muốn thế nào?” Dịch Ngạn Chi ở trong phòng nôn nóng đi tới đi lui, dường như đang cực lực nhẫn nại.
“Không muốn gì.” Một lát sau, giọng nói nhàn nhạt phiêu phiêu đãng đãng của Tình Khuynh vang lên, không biết vì sao, Oản Oản nghe ra trong đó vẻ bất đắc dĩ cùng thương tâm.
“Làm sao không có gì? Hôm nay từ yến hội trở về, sắc mặt ngươi liền không tốt, hỏi ngươi lại không nói, ngươi rốt cục muốn ta như thế nào?” Dịch Ngạn Chi như là mệt mỏi, khẩu khí cũng mềm vài phần.
“Ngươi thật sự để ý sao?”
“Ngươi cảm thấy cái gì?” Nghe giọng nói thẫn thờ của Tình Khuynh, cơn tức của Dịch Ngạn Chi lại nổi lên.
“Vì sao?” Trầm mặc một lát, Tình Khuynh thấp giọng hỏi.
“Cái gì vì sao?” Dịch Ngạn Chi mệt mỏi hỏi lại.
“Tên họ Tào kia động tay động chân, ngươi rõ ràng thấy được...” thanh âm càng nói càng thấp, khiến Oản Oản cơ hồ muốn xoay người rời đi, cũng không biết vì sao, dưới chân giống như mọc rễ vậy, vài lần muốn nâng lên, đều không nâng lên được.
“Ta có thể như thế nào? Ta muốn như thế nào? Ngươi cũng biết hắn họ Tào! Hắn là con trai của quan Kinh triệu doãn, là con trai độc nhất của Tào Thông, mới 30 tuổi, trong nhà có 7 tỷ tỷ, hai người trong đó, một người ở phủ Thừa tướng, một người ở trong cung, ngươi bảo ta làm sao? Là trở mặt với hắn, hay là giết hắn?” Dịch Ngạn Chi vừa nghe liền nổi sùng, lớn tiếng quát lên, tiếng bước chân hỗn loạn trong phòng khiến Oản Oản ngoài cửa sổ lộ ra một nụ cười mỉa mai khinh bỉ.
Lại là một trận trầm mặc, ngay lúc Oản Oản cho rằng bọn họ đều sẽ không nói nữa, Tình Khuynh lại lên tiếng: “Hôm nay ta mệt mỏi, ngươi đi về trước đi.”
“Tình Khuynh!”
“Ngươi về trước đi.” Tình Khuynh thanh âm rõ ràng là hữu khí vô lực.
“Ngươi đừng như vậy, Kinh triệu doãn là người của Thừa tướng, trên tay hắn có binh quyền, bây giờ là không phải lúc chúng ta chống lại... Ngươi lại không biết nhẫn nhịn một chút...” Dịch Ngạn Chi cơ hồ là khẩn cầu nói.
“Ngươi đi đi.”
“Ngươi lại không biết suy nghĩ cho ta!!”
Dịch Ngạn Chi dường như không thể nhịn được nữa, nổi cơn thịnh nộ, tiếp chợt nghe có tiếng quần áo bị xé rách, tiếng Tình Khuynh kêu rên hơi vài tiếng, sau đó là tiếng bàn bị người đẩy mạnh, tiếp theo hình như là vật gì đó ngã trên mặt đất.
“Ngươi đi đi!” Vẫn là thanh âm bình tĩnh không gợn sóng, xen lẫn với tiếng thở dốc chật vật.
“Tình Khuynh! Ngươi làm sao có thể đối xử với ta như vậy!”
Oản Oản cúi đầu, bên cạnh chính là cửa sổ, nhưng ngay cả liếc mắt một cái nàng cũng không nhìn qua, nàng nghĩ nàng nên phải rời đi, bên trong, người nam nhân kia có thể vì một nam nhân khác hy sinh đến nước này, nàng cũng không nên nghĩ nhiều, có lẽ... Nàng nên chuẩn bị tốt đợi thúc thúc đến chuộc thân đi thôi.
“Ô...” Như là thanh âm cực thống khổ, nhưng Tình Khuynh vẫn không gọi người, nếu không phải Oản Oản ở ngoài cửa sổ, căn bản sẽ không nghe thấy.
Oản Oản xoay người, hít sâu một hơi.
“Công tử có ở trong không? Lang quân bảo nô tỳ tới lấy chút đồ.” Oản Oản mặt không biểu cảm, giống như vừa mới đến bên ngoài, những chuyện lúc nãy, nàng cũng chưa nghe được.
Hơn nửa ngày, bên trong rốt cục cũng có phản ứng, tiếng bước chân hỗn độn từ xa đến gần, sau đó màn vừa lật, một người nổi giận đùng đùng đi ra, cước bộ tạm dừng ở bên người Oản Oản một chút, sau liền vung tay áo, lảo đảo bước ra ngoài.
Oản Oản vẫn luôn cúi đầu, dùng dư quang nhìn bóng người kia, cao lớn, vai rộng, hai chân thon dài, lưng cao ngất, lại nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy người này, khí phách hăng hái, anh tuấn tiêu sái, diện mạo thanh tú, lại mang theo một loại khí chất kiên nghị nam tính, có lẽ vì hàng năm tập võ, lúc lơ đãng sẽ gặp lộ ra vài phần sát khí khắc nghiệt của sa trường, không thể phủ nhận, người như vậy thật sự rất mê người, khó trách Tình Khuynh lại thích.
“Vào đi.” Tình Khuynh thanh âm có chút khàn.
“Dạ, Oản Oản vào ạ.” Oản Oản lấy lại tinh thần, rửa sang quần áo một chút, vén màn đi vào.
Cửa kéo chưa đóng, bên trong có chút hỗn độn, đồ trên bàn nhỏ gì đó cơ hồ đều nằm trên mặt đất, Oản Oản vừa thoáng giương mắt, chỉ thấy Tình Khuynh ngồi trên sạp, lôi kéo trung y, búi tóc lỏng ra, y phục hôm nay xuất môn đã bị rách, tán loạn trên mặt đất.
“Thỉnh công tử thứ lỗi, Oản Oản nói dối.” Hai tay khép lại, khúc tất cúi đầu, Oản Oản thanh thanh nói.
“Đi lấy cho ta thùng nước.” Tình Khuynh đưa lưng về phía Oản Oản, dưới ánh đèn mờ nhạt, có vài phần cô tịch, mỏng manh.
“Dạ.” Oản Oản quay người, ra cửa gọi Ngân Hạp tới, bảo hắn cùng Kim Hạp nhanh chóng đến phòng tắm bưng một thùng nước đến.
Kim Hạp và Ngân Hạp không dám trì hoãn, không đến thời gian một chén trà, hai người liền nâng thùng vào trong phòng, mà sau khi đi ra. Hai người nhìn thấy Oản Oản đứng ở trong phòng, lại nhớ tới tình cảnh hỗn loạn trong phòng, ánh mắt liền tràn đầy nghi hoặc nhìn Oản Oản. Nhưng Oản Oản cũng không nói gì, chính cúi đầu, đứng ở ngoài tấm cửa trượt.
“Oản Oản, vào đây.” Lúc này, Tình Khuynh đột nhiên lên tiếng.
“Dạ.” Bỏ hai người kia qua một bên, Oản Oản mở cửa tiến vào, lại kéo cửa đóng lại, chặn tầm mắt của Kim Hạp và Ngân Hạp.
“Đến đây.” Tình Khuynh vẫn ngồi ở đó, vãn giống y như tư thế lúc trước Oản Oản tiến vào.
Oản Oản buông mi mắt xuống, rồi đi qua, đưa tay nhặt y phục bị xé rách của Tình Khuynh đặt qua một bên, lại đến cởi tất cho Tình Khuynh, lúc này mới phát hiện, quần của Tình Khuynh bị xé hỏng rồi, trên bắp đùi vốn trắng nõn như ngọc, xanh xanh tím tím, còn có một dòng màu đỏ tươi chói mắt men theo từ trên xuống, thậm chí nhuộm ướt cả trung y.
“Công tử có thể đứng lên không?” Oản Oản chớp mắt một cái, che giấu tia lửa giận vừa đột nhiên thoáng hiện.
“Ừ.” Tình Khuynh khẽ nhíu mày, bàn tay nằm chặt vạt áo buông ra.
Oản Oản thuận thế cởi trung y cho hắn, quả nhiên, quần lót bên trong cũng nát tươm, trên khuôn ngực đã từng bóng loáng từng đạo vết xước, thậm chí còn có dấu răng. Hai quả hồng hồng vốn đáng yêu, cũng sưng không chịu nổi, đỉnh đầu cũng tím...
Lột sạch Tình Khuynh, Oản Oản ôm hắn cánh tay, đỡ hắn đứng lên, lại kéo bàn nhỏ qua, để hắn đạp lên bước vào trong thùng. Nhìn hai chân hắn run run rẩy rẩy, cùng với khi tiến vào trong thùng nước, vì đau đớn mà trắng bệch cắn môi dưới. Lòng Oản Oản trầm đi xuống, cũng đồng thời ra một quyết định.
“Ngươi không muốn hỏi gì sao?” Tình Khuynh ngồi ở trong thùng, toàn thân co lại, tựa cằm trên đầu gối.
“Nếu công tử muốn nói, tự nhiên sẽ nói.” Oản Oản lấy cục xà bông, cẩn thận xoa tóc cho Tình Khuynh.
“Ngươi luôn như vậy, ta cũng không biết, điều gì mới có thể khiến ngươi xúc động, khiến người nổi sùng nhỉ.” Tình Khuynh thế mà ha ha nở nụ cười, giống như người vừa mới bị thương không phải hắn.
“Đó là công tử chưa nhìn thấy thôi.” Oản Oản cũng cười, nàng nội tâm đã bao nhiêu tuổi rồi, cái gì nên nhìn cũng đã nhìn nhiều, giống như Tình Khuynh vậy, chỉ bảo vệ một người nam nhân như thế, hiển nhiên đã hãm vào, tương lai nói không chừng liền hãm sâu vào trong bùn, không thể tự kềm chế. Ngẩng đầu từ sau lưng nhìn Tình Khuynh suy sụp, Oản Oản dường như nhìn thấy bản thân ở kiếp đầu tiên, không đụng phải tường nam thì chưa chết tâm, có lẽ dù có đụng chết trên tường nam, cũng không chết tâm được.
“Nam nhân quả nhiên là muốn một phen sự nghiệp đi.” Tình Khuynh hơi hơi ngẩng đầu, bả vai màu trắng ngọc, thoáng có chút gầy.
“Cái này thì phải nam nhân các ngươi rồi.” Oản Oản lấy gáo nước, dội lên mái tóc đen.
“Cũng đúng, có lẽ chỉ có ta là không giống vậy thôi.” Tình Khuynh như bị chọc cười, bả vai run lẩy bẩy, nói xong liền duỗi cánh tay, vươn thẳng rồi nói: “Vì sao muốn bắt được, lại luôn với không tới?”
“Thuộc về ngươi, liền bắt được, không thuộc về ngươi... thì dù có nắm chặt, cũng sẽ từ trong kẽ tay mà chảy ra hết.” Lấy vải mềm qua, nhẹ nhàng lau vết thương trên người Tình Khuynh, những lời Oản Oản nói ra, hoàn toàn là từ kinh nghiệm, về phần Tình Khuynh có thể nghe vào được phần nào hay không, nàng không thèm để ý.
“Thật không...” đoạn cuối rất nhẹ, Oản Oản cũng không lên tiếng.
Sau đó, hai người đều rất trầm mặc, Oản Oản thuần thục tắm rửa cho Tình Khuynh toàn thân sạch sẽ, ngay cả địa phương bí ẩn cũng không bỏ qua, mà Tình Khuynh cũng rất phối hợp, không có một tia ngượng ngùng, cứ như Oản Oản vẫn luôn giúp hắn tắm rửa như vậy, nhưng kỳ thực, đây là lần đầu tiên Oản Oản tắm rửa cho Tình Khuynh, trước đây Tình Khuynh tắm, không muốn để bất cứ ai gần người hầu hạ.
“Buổi tối ở trong này ngủ đi.” thân mình trần trụi, Tình Khuynh tựa người trên sạp, Oản Oản cẩn thận bôi thuốc cho hắn.
“Ừ.” Oản Oản không ngừng tay, thoáng nghĩ một chút, liền đáp ứng.
Bôi thuốc xong, Oản Oản mặc quần lót vào cho hắn, lại gọi Kim Hạp Ngân Hạp, bảo chúng bưng thùng nước ra ngoài, lại gọi họ mang tới chút nước rửa mặt. Rửa mặt xong, quay về hướng bàn trang điểm của Tình Khuynh, Oản Oản tháo búi tóc đôi, tháo trâm bạc, rũ mái tóc đen xuống, sau đó cởi áo khoác giày vải, tiếp theo cởi bỏ dây lưng váy ngang ngực, chỉ để lại trung y và quần trong, rồi mới xuống sạp, lên giường.
“Trên người ngươi thoa gì vậy?” Buông màn che, Oản Oản ngửi thấy một mùi hương như có như không, giống như là mùi hương hoa lúc trước từng ngửi thấy.
“Cái gì cũng chưa thoa, ngươi mới vừa tắm cho ta.” Nghiêng người nằm, Tình Khuynh lười nhác khép hờ mắt, ngủ như không ngủ.
“Đó là mùi thơm của cơ thể sao?” Oản Oản chỉnh ngọn đèn trên chiếc bàn cạnh giường, rồi xoay người cũng nằm xuống, trong màn che một mảnh mờ nhạt.
“Chúng ta từ nhỏ, đều uống qua một loại thuốc, nghe nói là tinh luyện từ tinh chất hoa gì đó, uống vẻn vẹn 8 năm, thân người liền mang mùi này.” Tình Khuynh thấy Oản Oản nằm xuống, liền sáp tới, ôm Oản Oản vào trong ngực, còn thoải mái cọ sát ở bên gáy Oản Oản.
Oản Oản giật mình nhớ được, có một đời trước nào đó, nàng cũng từng uống, nhưng thứ kia cũng không tốt, tổn hại đến thân thể còn không nói, còn dễ dàng ảnh hưởng đến con cái, thật không nghĩ tới, nam nhân nơi này cũng phải uống, chỉ không biết, cách điều chế có giống hay không.
“Ngươi đến nơi này từ bao nhiêu tuổi?” Oản Oản nhìn đỉnh màn che, chậm rãi hỏi.
“Năm tuổi đi, không nhớ rõ.” Tình Khuynh không thèm để ý nói, cánh tay lại dần dần buộc chặt, khoác trên lưng Oản Oản.
“Đó là quá sớm, là Đông lang quân mua ngươi sao?” Oản Oản nhớ tới gương mặt mỉm cười của Đông lang quân, cùng với khí chất tao nhã, thực không giống kiểu ép bức con nhà lành.
“Không phải... Ta là bị qua tay bán đến nơi này.” Tình Khuynh ghé sát vào Oản Oản, hít sâu một hơi trong tóc nàng, hai thân hình dựa sát vào nhau sinh ra ấm áp, khiến hắn có một trận choáng váng.
Oản Oản bị hắn làm cho có chút ngưa ngứa, không thể không thoáng nghiêng đầu, lại thấy bàn tay Tình Khuynh chậm rãi đi xuống, miệng còn nói: “Ngươi thật ấm, ấm làm cho người ta như là uống vào rượu... Hơn nữa mềm thật là mềm, không giống như chúng ta một chút nào, giống như dùng một chút lực liền nát, ngay cả mùi cũng tỏa ra ngọt lành, giống như uống vào mật vậy, đây là nữ nhân sao? Không hề giống nam nhân một chút nào.”
Oản Oản không biết vì sao, bên tai nóng lên, hoảng hốt kéo kéo chăn gấm bên dưới, đắp kín cho Tình Khuynh, rồi sau đó tựa đầu vùi sâu vào trong lòng Tình Khuynh, ậm ừ nói: “Mệt rồi, ngủ đi.”
“Không muốn gì.” Một lát sau, giọng nói nhàn nhạt phiêu phiêu đãng đãng của Tình Khuynh vang lên, không biết vì sao, Oản Oản nghe ra trong đó vẻ bất đắc dĩ cùng thương tâm.
“Làm sao không có gì? Hôm nay từ yến hội trở về, sắc mặt ngươi liền không tốt, hỏi ngươi lại không nói, ngươi rốt cục muốn ta như thế nào?” Dịch Ngạn Chi như là mệt mỏi, khẩu khí cũng mềm vài phần.
“Ngươi thật sự để ý sao?”
“Ngươi cảm thấy cái gì?” Nghe giọng nói thẫn thờ của Tình Khuynh, cơn tức của Dịch Ngạn Chi lại nổi lên.
“Vì sao?” Trầm mặc một lát, Tình Khuynh thấp giọng hỏi.
“Cái gì vì sao?” Dịch Ngạn Chi mệt mỏi hỏi lại.
“Tên họ Tào kia động tay động chân, ngươi rõ ràng thấy được...” thanh âm càng nói càng thấp, khiến Oản Oản cơ hồ muốn xoay người rời đi, cũng không biết vì sao, dưới chân giống như mọc rễ vậy, vài lần muốn nâng lên, đều không nâng lên được.
“Ta có thể như thế nào? Ta muốn như thế nào? Ngươi cũng biết hắn họ Tào! Hắn là con trai của quan Kinh triệu doãn, là con trai độc nhất của Tào Thông, mới 30 tuổi, trong nhà có 7 tỷ tỷ, hai người trong đó, một người ở phủ Thừa tướng, một người ở trong cung, ngươi bảo ta làm sao? Là trở mặt với hắn, hay là giết hắn?” Dịch Ngạn Chi vừa nghe liền nổi sùng, lớn tiếng quát lên, tiếng bước chân hỗn loạn trong phòng khiến Oản Oản ngoài cửa sổ lộ ra một nụ cười mỉa mai khinh bỉ.
Lại là một trận trầm mặc, ngay lúc Oản Oản cho rằng bọn họ đều sẽ không nói nữa, Tình Khuynh lại lên tiếng: “Hôm nay ta mệt mỏi, ngươi đi về trước đi.”
“Tình Khuynh!”
“Ngươi về trước đi.” Tình Khuynh thanh âm rõ ràng là hữu khí vô lực.
“Ngươi đừng như vậy, Kinh triệu doãn là người của Thừa tướng, trên tay hắn có binh quyền, bây giờ là không phải lúc chúng ta chống lại... Ngươi lại không biết nhẫn nhịn một chút...” Dịch Ngạn Chi cơ hồ là khẩn cầu nói.
“Ngươi đi đi.”
“Ngươi lại không biết suy nghĩ cho ta!!”
Dịch Ngạn Chi dường như không thể nhịn được nữa, nổi cơn thịnh nộ, tiếp chợt nghe có tiếng quần áo bị xé rách, tiếng Tình Khuynh kêu rên hơi vài tiếng, sau đó là tiếng bàn bị người đẩy mạnh, tiếp theo hình như là vật gì đó ngã trên mặt đất.
“Ngươi đi đi!” Vẫn là thanh âm bình tĩnh không gợn sóng, xen lẫn với tiếng thở dốc chật vật.
“Tình Khuynh! Ngươi làm sao có thể đối xử với ta như vậy!”
Oản Oản cúi đầu, bên cạnh chính là cửa sổ, nhưng ngay cả liếc mắt một cái nàng cũng không nhìn qua, nàng nghĩ nàng nên phải rời đi, bên trong, người nam nhân kia có thể vì một nam nhân khác hy sinh đến nước này, nàng cũng không nên nghĩ nhiều, có lẽ... Nàng nên chuẩn bị tốt đợi thúc thúc đến chuộc thân đi thôi.
“Ô...” Như là thanh âm cực thống khổ, nhưng Tình Khuynh vẫn không gọi người, nếu không phải Oản Oản ở ngoài cửa sổ, căn bản sẽ không nghe thấy.
Oản Oản xoay người, hít sâu một hơi.
“Công tử có ở trong không? Lang quân bảo nô tỳ tới lấy chút đồ.” Oản Oản mặt không biểu cảm, giống như vừa mới đến bên ngoài, những chuyện lúc nãy, nàng cũng chưa nghe được.
Hơn nửa ngày, bên trong rốt cục cũng có phản ứng, tiếng bước chân hỗn độn từ xa đến gần, sau đó màn vừa lật, một người nổi giận đùng đùng đi ra, cước bộ tạm dừng ở bên người Oản Oản một chút, sau liền vung tay áo, lảo đảo bước ra ngoài.
Oản Oản vẫn luôn cúi đầu, dùng dư quang nhìn bóng người kia, cao lớn, vai rộng, hai chân thon dài, lưng cao ngất, lại nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy người này, khí phách hăng hái, anh tuấn tiêu sái, diện mạo thanh tú, lại mang theo một loại khí chất kiên nghị nam tính, có lẽ vì hàng năm tập võ, lúc lơ đãng sẽ gặp lộ ra vài phần sát khí khắc nghiệt của sa trường, không thể phủ nhận, người như vậy thật sự rất mê người, khó trách Tình Khuynh lại thích.
“Vào đi.” Tình Khuynh thanh âm có chút khàn.
“Dạ, Oản Oản vào ạ.” Oản Oản lấy lại tinh thần, rửa sang quần áo một chút, vén màn đi vào.
Cửa kéo chưa đóng, bên trong có chút hỗn độn, đồ trên bàn nhỏ gì đó cơ hồ đều nằm trên mặt đất, Oản Oản vừa thoáng giương mắt, chỉ thấy Tình Khuynh ngồi trên sạp, lôi kéo trung y, búi tóc lỏng ra, y phục hôm nay xuất môn đã bị rách, tán loạn trên mặt đất.
“Thỉnh công tử thứ lỗi, Oản Oản nói dối.” Hai tay khép lại, khúc tất cúi đầu, Oản Oản thanh thanh nói.
“Đi lấy cho ta thùng nước.” Tình Khuynh đưa lưng về phía Oản Oản, dưới ánh đèn mờ nhạt, có vài phần cô tịch, mỏng manh.
“Dạ.” Oản Oản quay người, ra cửa gọi Ngân Hạp tới, bảo hắn cùng Kim Hạp nhanh chóng đến phòng tắm bưng một thùng nước đến.
Kim Hạp và Ngân Hạp không dám trì hoãn, không đến thời gian một chén trà, hai người liền nâng thùng vào trong phòng, mà sau khi đi ra. Hai người nhìn thấy Oản Oản đứng ở trong phòng, lại nhớ tới tình cảnh hỗn loạn trong phòng, ánh mắt liền tràn đầy nghi hoặc nhìn Oản Oản. Nhưng Oản Oản cũng không nói gì, chính cúi đầu, đứng ở ngoài tấm cửa trượt.
“Oản Oản, vào đây.” Lúc này, Tình Khuynh đột nhiên lên tiếng.
“Dạ.” Bỏ hai người kia qua một bên, Oản Oản mở cửa tiến vào, lại kéo cửa đóng lại, chặn tầm mắt của Kim Hạp và Ngân Hạp.
“Đến đây.” Tình Khuynh vẫn ngồi ở đó, vãn giống y như tư thế lúc trước Oản Oản tiến vào.
Oản Oản buông mi mắt xuống, rồi đi qua, đưa tay nhặt y phục bị xé rách của Tình Khuynh đặt qua một bên, lại đến cởi tất cho Tình Khuynh, lúc này mới phát hiện, quần của Tình Khuynh bị xé hỏng rồi, trên bắp đùi vốn trắng nõn như ngọc, xanh xanh tím tím, còn có một dòng màu đỏ tươi chói mắt men theo từ trên xuống, thậm chí nhuộm ướt cả trung y.
“Công tử có thể đứng lên không?” Oản Oản chớp mắt một cái, che giấu tia lửa giận vừa đột nhiên thoáng hiện.
“Ừ.” Tình Khuynh khẽ nhíu mày, bàn tay nằm chặt vạt áo buông ra.
Oản Oản thuận thế cởi trung y cho hắn, quả nhiên, quần lót bên trong cũng nát tươm, trên khuôn ngực đã từng bóng loáng từng đạo vết xước, thậm chí còn có dấu răng. Hai quả hồng hồng vốn đáng yêu, cũng sưng không chịu nổi, đỉnh đầu cũng tím...
Lột sạch Tình Khuynh, Oản Oản ôm hắn cánh tay, đỡ hắn đứng lên, lại kéo bàn nhỏ qua, để hắn đạp lên bước vào trong thùng. Nhìn hai chân hắn run run rẩy rẩy, cùng với khi tiến vào trong thùng nước, vì đau đớn mà trắng bệch cắn môi dưới. Lòng Oản Oản trầm đi xuống, cũng đồng thời ra một quyết định.
“Ngươi không muốn hỏi gì sao?” Tình Khuynh ngồi ở trong thùng, toàn thân co lại, tựa cằm trên đầu gối.
“Nếu công tử muốn nói, tự nhiên sẽ nói.” Oản Oản lấy cục xà bông, cẩn thận xoa tóc cho Tình Khuynh.
“Ngươi luôn như vậy, ta cũng không biết, điều gì mới có thể khiến ngươi xúc động, khiến người nổi sùng nhỉ.” Tình Khuynh thế mà ha ha nở nụ cười, giống như người vừa mới bị thương không phải hắn.
“Đó là công tử chưa nhìn thấy thôi.” Oản Oản cũng cười, nàng nội tâm đã bao nhiêu tuổi rồi, cái gì nên nhìn cũng đã nhìn nhiều, giống như Tình Khuynh vậy, chỉ bảo vệ một người nam nhân như thế, hiển nhiên đã hãm vào, tương lai nói không chừng liền hãm sâu vào trong bùn, không thể tự kềm chế. Ngẩng đầu từ sau lưng nhìn Tình Khuynh suy sụp, Oản Oản dường như nhìn thấy bản thân ở kiếp đầu tiên, không đụng phải tường nam thì chưa chết tâm, có lẽ dù có đụng chết trên tường nam, cũng không chết tâm được.
“Nam nhân quả nhiên là muốn một phen sự nghiệp đi.” Tình Khuynh hơi hơi ngẩng đầu, bả vai màu trắng ngọc, thoáng có chút gầy.
“Cái này thì phải nam nhân các ngươi rồi.” Oản Oản lấy gáo nước, dội lên mái tóc đen.
“Cũng đúng, có lẽ chỉ có ta là không giống vậy thôi.” Tình Khuynh như bị chọc cười, bả vai run lẩy bẩy, nói xong liền duỗi cánh tay, vươn thẳng rồi nói: “Vì sao muốn bắt được, lại luôn với không tới?”
“Thuộc về ngươi, liền bắt được, không thuộc về ngươi... thì dù có nắm chặt, cũng sẽ từ trong kẽ tay mà chảy ra hết.” Lấy vải mềm qua, nhẹ nhàng lau vết thương trên người Tình Khuynh, những lời Oản Oản nói ra, hoàn toàn là từ kinh nghiệm, về phần Tình Khuynh có thể nghe vào được phần nào hay không, nàng không thèm để ý.
“Thật không...” đoạn cuối rất nhẹ, Oản Oản cũng không lên tiếng.
Sau đó, hai người đều rất trầm mặc, Oản Oản thuần thục tắm rửa cho Tình Khuynh toàn thân sạch sẽ, ngay cả địa phương bí ẩn cũng không bỏ qua, mà Tình Khuynh cũng rất phối hợp, không có một tia ngượng ngùng, cứ như Oản Oản vẫn luôn giúp hắn tắm rửa như vậy, nhưng kỳ thực, đây là lần đầu tiên Oản Oản tắm rửa cho Tình Khuynh, trước đây Tình Khuynh tắm, không muốn để bất cứ ai gần người hầu hạ.
“Buổi tối ở trong này ngủ đi.” thân mình trần trụi, Tình Khuynh tựa người trên sạp, Oản Oản cẩn thận bôi thuốc cho hắn.
“Ừ.” Oản Oản không ngừng tay, thoáng nghĩ một chút, liền đáp ứng.
Bôi thuốc xong, Oản Oản mặc quần lót vào cho hắn, lại gọi Kim Hạp Ngân Hạp, bảo chúng bưng thùng nước ra ngoài, lại gọi họ mang tới chút nước rửa mặt. Rửa mặt xong, quay về hướng bàn trang điểm của Tình Khuynh, Oản Oản tháo búi tóc đôi, tháo trâm bạc, rũ mái tóc đen xuống, sau đó cởi áo khoác giày vải, tiếp theo cởi bỏ dây lưng váy ngang ngực, chỉ để lại trung y và quần trong, rồi mới xuống sạp, lên giường.
“Trên người ngươi thoa gì vậy?” Buông màn che, Oản Oản ngửi thấy một mùi hương như có như không, giống như là mùi hương hoa lúc trước từng ngửi thấy.
“Cái gì cũng chưa thoa, ngươi mới vừa tắm cho ta.” Nghiêng người nằm, Tình Khuynh lười nhác khép hờ mắt, ngủ như không ngủ.
“Đó là mùi thơm của cơ thể sao?” Oản Oản chỉnh ngọn đèn trên chiếc bàn cạnh giường, rồi xoay người cũng nằm xuống, trong màn che một mảnh mờ nhạt.
“Chúng ta từ nhỏ, đều uống qua một loại thuốc, nghe nói là tinh luyện từ tinh chất hoa gì đó, uống vẻn vẹn 8 năm, thân người liền mang mùi này.” Tình Khuynh thấy Oản Oản nằm xuống, liền sáp tới, ôm Oản Oản vào trong ngực, còn thoải mái cọ sát ở bên gáy Oản Oản.
Oản Oản giật mình nhớ được, có một đời trước nào đó, nàng cũng từng uống, nhưng thứ kia cũng không tốt, tổn hại đến thân thể còn không nói, còn dễ dàng ảnh hưởng đến con cái, thật không nghĩ tới, nam nhân nơi này cũng phải uống, chỉ không biết, cách điều chế có giống hay không.
“Ngươi đến nơi này từ bao nhiêu tuổi?” Oản Oản nhìn đỉnh màn che, chậm rãi hỏi.
“Năm tuổi đi, không nhớ rõ.” Tình Khuynh không thèm để ý nói, cánh tay lại dần dần buộc chặt, khoác trên lưng Oản Oản.
“Đó là quá sớm, là Đông lang quân mua ngươi sao?” Oản Oản nhớ tới gương mặt mỉm cười của Đông lang quân, cùng với khí chất tao nhã, thực không giống kiểu ép bức con nhà lành.
“Không phải... Ta là bị qua tay bán đến nơi này.” Tình Khuynh ghé sát vào Oản Oản, hít sâu một hơi trong tóc nàng, hai thân hình dựa sát vào nhau sinh ra ấm áp, khiến hắn có một trận choáng váng.
Oản Oản bị hắn làm cho có chút ngưa ngứa, không thể không thoáng nghiêng đầu, lại thấy bàn tay Tình Khuynh chậm rãi đi xuống, miệng còn nói: “Ngươi thật ấm, ấm làm cho người ta như là uống vào rượu... Hơn nữa mềm thật là mềm, không giống như chúng ta một chút nào, giống như dùng một chút lực liền nát, ngay cả mùi cũng tỏa ra ngọt lành, giống như uống vào mật vậy, đây là nữ nhân sao? Không hề giống nam nhân một chút nào.”
Oản Oản không biết vì sao, bên tai nóng lên, hoảng hốt kéo kéo chăn gấm bên dưới, đắp kín cho Tình Khuynh, rồi sau đó tựa đầu vùi sâu vào trong lòng Tình Khuynh, ậm ừ nói: “Mệt rồi, ngủ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.