Chương 54: Chương 54
Tâm Nhụy
10/04/2015
“Oản Oản... Oản Oản, tỉnh tỉnh lại! Ta ở đây, nàng đừng khóc...”
Trong mê mang, Oản Oản dần dần thức tỉnh, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, mang theo một chút nôn nóng, tràn đầy lo lắng và thương tiếc. Oản Oản nhắm mắt lại, khóe miệng lại cong lên, thuần thục vươn tay ôm lấy nam nhân bên cạnh, đem nước mắt lau lên tiểu y của hắn, dùng sức hít hà, đầy mũi đều là hương hoa.
“Thật là...” Cảm nhận được Oản Oản dựa dẫm, Tình Khuynh cười khẽ lật nàng lại, vươn tay lấy khăn qua lau lau mặt và trán cho nàng, lại tiến tới hôn một cái, mới nhắm hai mắt lại.
Hai người vừa sắp đi vào giấc ngủ, chợt nghe tiếng cửa sổ gõ nhẹ, Tình Khuynh cau mày mở mắt ra, Oản Oản dụi mắt mờ mịt nhìn Tình Khuynh.
“Nàng cứ nằm đây trước, ta đi nhìn xem.” Tiếng gõ cửa sổ không đúng mật hiệu, hẳn là không phải người nọ, Tình Khuynh tùy tiện quơ một kiện áo khoác khoác lên người, kéo màn che đi ra ngoài.
Oản Oản nằm ở trên giường, có chút thanh tỉnh, ngồi dậy khoác áo, đốt lên ngọn đèn trong giường, ngồi chờ Tình Khuynh quay lại.
Bên ngoài màn che không truyền đến thanh âm gì, cũng không bao lâu, Tình Khuynh liền vén màn che lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mặc Thiển đến đây... Còn mang theo một người.”
Oản Oản giật mình một cái, đưa tay với quần áo liền mặc vào, Tình Khuynh buông màn che đi tìm đá lấy lửa, đốt đèn lên, nhất thời trong phòng ngủ một mảnh mờ nhạt.
Oản Oản mặc quần áo xong, lại quấn một búi tóc đơn giản, không đeo trâm cài này nọ, mặt mộc không trang điểm từ trên giường đi ra, bởi vì đã thắp sáng đèn, Oản Oản liếc mắt một cái liền nhìn thấy có một người ngồi trên sạp, cả người đầy máu, sắc mặt trắng bệch, búi tóc cũng có chút tán loạn, đúng là Mặc Thiển.
“Làm sao lại thành như vậy?” Oản Oản đã sớm biết Mặc Thiển thường xuyên không ở trong viên, mặc dù không biết làm chuyện gì, nhưng mỗi lần hắn trở về đều là rất tốt, chỉ có lần này lại thê thảm hơn.
Mặc Thiển thở hổn hển, chịu đựng đau đớn ngẩng đầu thoáng liếc mắt một cái cười nói: “Sơ suất...”
Oản Oản cũng không hỏi nhiều, chỉ xoay người đốt lò than nhỏ, nấu lại ấm nước nóng, dùng để rửa miệng vết thương và khử trùng vải băng.
“Vị cô nương này, không biết Oản Oản cô nương đã gặp qua chưa?” Mặc Thiển thấy nàng không nhìn vào trong sạp, liền nhắc nhở nói.
Oản Oản bắc ấm nước, quay người lại đi đến cạnh sạp, mới thấy phía sau Mặc Thiển có một người đang nằm cuộn lại, bởi vì lúc nãy trước mặt Mặc Thiển có một chiếc bàn con nên nàng không nhìn thấy. Mặc Thiển thấy nàng nhìn qua, cũng phối hợp xoay cô nương cả người đầy vết thương kia ra trước, Oản Oản nhìn sát lại, liền cả kinh bưng kín miệng, cô nương này quả thật nàng nhìn quen mắt, chính là tỳ nữ bên người của Tiêu Như Hề.
Mặc Thiển buông cô nương kia ra, nhìn Oản Oản nói: “Xem ra Oản Oản cô nương có biết.”
Oản Oản cũng không kiêng dè, thành thật gật đầu nói: “Ta quả thật có biết, nàng ta là tỳ nữ bên người Tiêu Như Hề, ta nghĩ hẳn là Trục Yên công tử cũng biết nàng.”
Tình Khuynh từ trong giường lục ra một ít thuốc chữa thương, những thứ này vốn dĩ là chuẩn bị cho Trục Yên, hiện tại vừa vặn lấy ra sử dụng, hắn nghe Mặc Thiển nói như vậy, cũng tò mò nói: “Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Sao ngươi lại gặp được nàng ta?”
Mặc Thiển vậy mà có chút lúng túng, vén mái tóc lòa xòa trước trán một chút, thấp giọng nói: “Người có lúc thất thủ, ngựa có lúc rớt móng, ta có việc muốn đi điều tra phủ Văn Trung Hầu, lại phát hiện bọn họ đang đuổi giết cô nương này, vì thế liền muốn cứu về để hỏi, cũng không ngờ lại gặp được mai phục, liều mạng mới trốn về được.”
Tình Khuynh cười nhạo nói: “Với thân thủ của ngươi, thế mà phải liều mạng, có thể thấy được mai phục kia lợi hại.”
Nói tới đây, Mặc Thiển lại nghiêm túc nói: “Thật đúng là lợi hại, hơn nữa ta thấy lần này người tham gia mai phục, không chỉ là người Thần quốc chúng ta.”
Tình Khuynh thu lại nụ cười, đi tới, vừa giúp hắn cởi áo khoác bị chém rách bên ngoài vừa nói: “Chẳng lẽ là người Khởi quốc?”
Mặc Thiển nhịn đau, gật đầu nói: “Nhìn chiêu thức, rất có khả năng.”
Tình Khuynh cầm lấy mảnh áo dính máu kia, trầm mặc, tuy rằng Khởi quốc trọng văn khinh võ, quân đội cũng toàn là đám củi mục, nhưng bọn họ có một điểm mà Thần quốc không thể bằng được, đó chính là ám sát, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Thần quốc và Khởi quốc vẫn luôn giao chiến nhiều năm như vậy, mà Khởi quốc luôn luôn bại trận, lại chỉ dùng “Chất tử” (con tin chính trị) đã đổi được bình an. Mặc dù Thần quốc binh hùng tướng mạnh, nhưng vẫn không nuốt nổi thủ đoạn ám sát cực mạnh của Khởi quốc, vì để bức ép Khởi quốc đến nóng nảy, ngay cả đầu não của hoàng đế Thần quốc đều phải chuyển nhà.
Oản Oản không tiện nhìn Mặc Thiển thay quần áo, nàng đành phải quay lưng, đi tìm tiểu y và trung y của mình, đợi một lát Mặc Thiển bôi thuốc xong, còn phải đặt cô nương kia lên giường, nàng sẽ tự mình thay quần áo, bôi thuốc cho nàng ta.
Tình Khuynh chỉ thất thần một lát, liền tay chân lanh lẹ thay quần áo, bôi thuốc cho Mặc Thiển, trước lúc cởi trung y, hắn còn cố ý ngẩng đầu nhìn về phía Oản Oản, thấy nàng quay lưng qua, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên cười, sau đó động tác nhanh hơn.
Mặc Thiển thay quần áo xong, lại nâng cô nương kia lên giường ấm, Oản Oản kéo hạ màn che, cố sức cởi quần áo cho cô nương này, quần áo của nàng ta giống như bị ngâm qua máu vậy, tản ra mùi máu tanh thật khó ngửi, cánh tay, sau lưng, trên đùi đều có vết đao ngắn dài nông sâu khác nhau, có một vết thương ở giữa thắt lưng còn gần như chém ra ruột, máu thịt lẫn lộn, Oản Oản nhắm chặt mắt lại, kìm nén xuống, nàng không phải thầy thuốc chuyên nghiệp, chỉ có thể giúp xử lý đơn giản một chút, vết thương nghiêm trọng như thế, sợ là phải mặc kệ danh dự của cô nương, mà đi tìm Tôn đại phu đến giúp rồi.
“Như thế nào?” Mặc Thiển thấy Oản Oản đi ra từ trong màn, vẻ mặt như muốn nôn, vội vàng hỏi.
Oản Oản khoát tay, thấy hô hấp cũng khó khăn, chậm một lát mới nói: “Bị thương rất nặng, phải tìm Tôn đại phu đến, bằng không khẳng định sẽ không nhìn thấy thái dương ngày mai.”
Mặc Thiển suy tư một chút, lại mượn một cái áo choàng tối màu của Tình Khuynh, che kín toàn thân mình lại, sau đó nói với Oản Oản: “Ta đi mời Tôn đại phu, phiền các ngươi chăm sóc nàng ta, ta còn có chuyện muốn hỏi vị cô nương này.”
Oản Oản thấy dạ dày nhộn nhạo, rất là khó chịu, cũng không lên tiếng, chỉ gật gật đầu, ngồi xuống sạp, Tình Khuynh thấy thế, căn bản không để ý Mặc Thiển, lên sạp quơ toàn bộ quần áo băng vải dính máu dùng một cái bọc gói kỹ, ném vào trong góc phòng, sau đó mở cửa sổ ra, làm thông thoáng khí, để không khí lưu thông, cuối cùng rót một chén nước mật, đặt vào trong bàn tay lạnh lẽo của Oản Oản. Oản Oản uống một ngụm nước, cảm nhận được không khí hơi lạnh, mới coi là sống lại, cười ngọt ngào với Tình Khuynh, không chú ý Mặc Thiển có còn ở trong phòng hay không.
“Chàng nói, có phải Tiêu Như Hề thực đã xảy ra chuyện không?” Nghĩ đến thương thế của cô nương trên giường, Oản Oản lo lắng nói.
Tình Khuynh sưởi ấm tay Oản Oản, nhàn nhạt nói: “Vậy đó là mệnh, chúng ta không quản được.”
Thật ra Oản Oản cũng biết, chỉ là có chút không đành lòng, dù sao Trục Yên đã nỗ lực thậm chí đối đãi với hà khắc bản thân như vậy, đã sắp khôi phục bình thường để thuận lợi đi tìm Tiêu Như Hề.
“Lúc nãy nói đến người Khởi quốc... Có phải có liên quan đến người lần trước tới tìm chàng không?” Cân nhắc một chút, Oản Oản vẫn hỏi ra miệng, nàng biết Tình Khuynh không muốn để nàng lo lắng, hắn muốn xác nhận rõ ràng thân thế rồi mới nói cho nàng biết, nhưng những người đã từng ám sát bọn họ, nói không chừng chính là cùng một nhóm người, hôm nay nàng thật sự không nhịn được, mới hỏi ra miệng.
Tình Khuynh nắm bàn tay Oản Oản, đấu tranh một lát rồi nói: “Tuy rằng ta không chắc chắn, nhưng rất có khả năng, mà hôm nay Mặc Thiển đến phủ Văn Trung Hầu khẳng định cũng có liên quan đến bản danh sách của Ngũ hoàng tử, hắn không tin Dương quản sự, lại muốn biết danh sách ở nơi nào, liền trùng hợp gặp nha đầu bị đuổi giết này, khẳng định sẽ không bỏ qua cho manh mối này.”
Oản Oản nắm lại tay Tình Khuynh, nhếch môi nói: “Đừng nói hắn không tín nhiệm Dương quản sự, ta cũng cảm thấy hắn thật cổ quái, dường như mỗi câu nói đều có hàm nghĩa, ánh mắt khôn khéo kia làm người ta run rẩy.”
“Hắn tuy rằng từng là người lang quân tín nhiệm nhất, nhưng hành tung của lang quân bị tiết lộ, hắn cũng không thoát khỏi bị hiềm nghi, chúng ta vẫn không nên tiếp xúc với hắn.” Tình Khuynh tâm sự nặng nề trả lời, nhưng rõ ràng không phải vì Dương quản sự.
Oản Oản ừ một tiếng, uống cạn chén nước mật, nàng có chút do dự, có nên tiếp tục truy vấn thân thế của Tình Khuynh hay không. Cũng không đợi nàng suy nghĩ kỹ càng, Tình Khuynh bỗng nhiên dán tại bên tai nàng nói: “Ta nhất định sẽ nói cho nàng, kỳ thực ngay cả ta cũng mơ hồ không rõ, nhưng bọn họ rất chắc chắn nói với ta, ta không phải là người Thần quốc, ta là người Khởi quốc.”
Oản Oản tròn mắt nhìn Tình Khuynh, thấy hắn không giống đang nói đùa, cũng có chút choáng váng, chẳng lẽ còn dính dáng gì đến vấn đề giữa các nước? Tình Khuynh thấy bộ dáng ngây ngốc hiếm có của Oản Oản, cười xùy một tiếng, ngắt cái mũi vểnh lên của nàng, mắt đầy sủng nịch.
Oản Oản vốn muốn đánh trả, nhéo lên gò má nhẵn mịn kia, nhưng cánh cửa liền vang lên, Oản Oản liền biết là Mặc Thiển đã trở lại, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ dịu dàng nhìn về phía cửa, Tình Khuynh thấy vẻ mặt nàng thay đổi cực nhanh, khóe miệng nhếch cao, không vạch trần nàng, chỉ đưa tay nhéo lên vòng eo thon của nàng một cái, rồi phóng tầm mắt nhìn qua.
Quả thật Mặc Thiển mang theo một người trở về, nhưng không phải là Tôn đại phu, mà là một vị cô nương khoảng mười tuổi, đầu búi tóc hai bên, đeo vòng cổ bạc, một thân thâm y vạt chéo viền áo màu lam sạch sẽ nhẹ nhàng, gương mặt nhỏ tròn như trứng ngỗng, đôi mắt không lớn, chỉ là mí mắt có chút sưng, vừa vào cửa miệng liền cười toe toét, một lúm đồng tiên nho nhỏ ở một bên lộ vẻ đơn thuần đáng yêu, có vài phần tương tự như Tôn đại phu.
“Đây là...”
Mặc Thiển chưa lên tiếng trả lời, cô nương nọ đã vội vàng cười nói: “Ta tên là Nghiêm Tử Tô, là ông ngoại bảo ta tới đây.”
Oản Oản nhìn nàng nghiêng đầu, vẻ mặt hồn nhiên, khẩu âm cũng rất thân thiết, không khỏi cũng cười nói: “Vậy liền phiền cô nương rồi, người trên giường kia bị thương rất nặng.”
Nói đến bệnh tật, Nghiêm Tử Tô thu lại nụ cười, vẻ mặt ngưng trọng gật đầu một cái, sau đó liền nhận lấy hòm thuốc trên lưng Mặc Thiển qua, liền đi đến bên giường ấm, Oản Oản vốn định đi qua giúp một tay, nhưng vừa đứng lên, mắt liền nổi đom đóm, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa té xỉu. Tình Khuynh sắc mặt đại biến, đưa cánh tay ra ôm Oản Oản, để nàng tựa vào trong lòng mình nghỉ ngơi một chút.
Nghiêm Tử Tô thấy thế, vội phất tay nói: “Không cần giúp, một mình ta là được rồi, chỉ phiền vị đại ca ca kia nấu giúp ta chút nước.”
Mặc Thiển dĩ nhiên đồng ý, xoay người lưu loát nấu nước bưng chậu, Nghiêm Tử Tô vén màn che lên, tiến vào, Oản Oản tựa trên người Tình Khuynh, không nhìn thấy bên trong, chỉ nghe thấy người bị thương kia mơ hồ rên khẽ, sợ là đã thanh tỉnh vài phần. Nghiêm Tử Tô ở bên trong trị thương, Mặc Thiển ở bên ngoài bưng chậu nước, tiếp theo lại nhận chậu nước đầy máu loãng từ trong tay Nghiêm Tử Tô, cứ như thế lặp lại vài lần, mùi máu tanh trong phòng quá nồng, Oản Oản che miệng, khó chịu xoa bụng.
Tình Khuynh không nhìn nổi nữa, vuốt trán nàng nói: “Không được rồi, đợi lát nữa tiểu cô nương kia đi ra, nhất định phải để nàng ta xem cho nàng một chút.”
Oản Oản vốn không muốn phiền toái người khác, nhưng nàng thật sự buồn nôn khủng khiếp, đáy lòng không khỏi sợ hãi, chẳng lẽ là bệnh giống Tình Khuynh: bị đau bao tử?
Trong mê mang, Oản Oản dần dần thức tỉnh, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, mang theo một chút nôn nóng, tràn đầy lo lắng và thương tiếc. Oản Oản nhắm mắt lại, khóe miệng lại cong lên, thuần thục vươn tay ôm lấy nam nhân bên cạnh, đem nước mắt lau lên tiểu y của hắn, dùng sức hít hà, đầy mũi đều là hương hoa.
“Thật là...” Cảm nhận được Oản Oản dựa dẫm, Tình Khuynh cười khẽ lật nàng lại, vươn tay lấy khăn qua lau lau mặt và trán cho nàng, lại tiến tới hôn một cái, mới nhắm hai mắt lại.
Hai người vừa sắp đi vào giấc ngủ, chợt nghe tiếng cửa sổ gõ nhẹ, Tình Khuynh cau mày mở mắt ra, Oản Oản dụi mắt mờ mịt nhìn Tình Khuynh.
“Nàng cứ nằm đây trước, ta đi nhìn xem.” Tiếng gõ cửa sổ không đúng mật hiệu, hẳn là không phải người nọ, Tình Khuynh tùy tiện quơ một kiện áo khoác khoác lên người, kéo màn che đi ra ngoài.
Oản Oản nằm ở trên giường, có chút thanh tỉnh, ngồi dậy khoác áo, đốt lên ngọn đèn trong giường, ngồi chờ Tình Khuynh quay lại.
Bên ngoài màn che không truyền đến thanh âm gì, cũng không bao lâu, Tình Khuynh liền vén màn che lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mặc Thiển đến đây... Còn mang theo một người.”
Oản Oản giật mình một cái, đưa tay với quần áo liền mặc vào, Tình Khuynh buông màn che đi tìm đá lấy lửa, đốt đèn lên, nhất thời trong phòng ngủ một mảnh mờ nhạt.
Oản Oản mặc quần áo xong, lại quấn một búi tóc đơn giản, không đeo trâm cài này nọ, mặt mộc không trang điểm từ trên giường đi ra, bởi vì đã thắp sáng đèn, Oản Oản liếc mắt một cái liền nhìn thấy có một người ngồi trên sạp, cả người đầy máu, sắc mặt trắng bệch, búi tóc cũng có chút tán loạn, đúng là Mặc Thiển.
“Làm sao lại thành như vậy?” Oản Oản đã sớm biết Mặc Thiển thường xuyên không ở trong viên, mặc dù không biết làm chuyện gì, nhưng mỗi lần hắn trở về đều là rất tốt, chỉ có lần này lại thê thảm hơn.
Mặc Thiển thở hổn hển, chịu đựng đau đớn ngẩng đầu thoáng liếc mắt một cái cười nói: “Sơ suất...”
Oản Oản cũng không hỏi nhiều, chỉ xoay người đốt lò than nhỏ, nấu lại ấm nước nóng, dùng để rửa miệng vết thương và khử trùng vải băng.
“Vị cô nương này, không biết Oản Oản cô nương đã gặp qua chưa?” Mặc Thiển thấy nàng không nhìn vào trong sạp, liền nhắc nhở nói.
Oản Oản bắc ấm nước, quay người lại đi đến cạnh sạp, mới thấy phía sau Mặc Thiển có một người đang nằm cuộn lại, bởi vì lúc nãy trước mặt Mặc Thiển có một chiếc bàn con nên nàng không nhìn thấy. Mặc Thiển thấy nàng nhìn qua, cũng phối hợp xoay cô nương cả người đầy vết thương kia ra trước, Oản Oản nhìn sát lại, liền cả kinh bưng kín miệng, cô nương này quả thật nàng nhìn quen mắt, chính là tỳ nữ bên người của Tiêu Như Hề.
Mặc Thiển buông cô nương kia ra, nhìn Oản Oản nói: “Xem ra Oản Oản cô nương có biết.”
Oản Oản cũng không kiêng dè, thành thật gật đầu nói: “Ta quả thật có biết, nàng ta là tỳ nữ bên người Tiêu Như Hề, ta nghĩ hẳn là Trục Yên công tử cũng biết nàng.”
Tình Khuynh từ trong giường lục ra một ít thuốc chữa thương, những thứ này vốn dĩ là chuẩn bị cho Trục Yên, hiện tại vừa vặn lấy ra sử dụng, hắn nghe Mặc Thiển nói như vậy, cũng tò mò nói: “Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Sao ngươi lại gặp được nàng ta?”
Mặc Thiển vậy mà có chút lúng túng, vén mái tóc lòa xòa trước trán một chút, thấp giọng nói: “Người có lúc thất thủ, ngựa có lúc rớt móng, ta có việc muốn đi điều tra phủ Văn Trung Hầu, lại phát hiện bọn họ đang đuổi giết cô nương này, vì thế liền muốn cứu về để hỏi, cũng không ngờ lại gặp được mai phục, liều mạng mới trốn về được.”
Tình Khuynh cười nhạo nói: “Với thân thủ của ngươi, thế mà phải liều mạng, có thể thấy được mai phục kia lợi hại.”
Nói tới đây, Mặc Thiển lại nghiêm túc nói: “Thật đúng là lợi hại, hơn nữa ta thấy lần này người tham gia mai phục, không chỉ là người Thần quốc chúng ta.”
Tình Khuynh thu lại nụ cười, đi tới, vừa giúp hắn cởi áo khoác bị chém rách bên ngoài vừa nói: “Chẳng lẽ là người Khởi quốc?”
Mặc Thiển nhịn đau, gật đầu nói: “Nhìn chiêu thức, rất có khả năng.”
Tình Khuynh cầm lấy mảnh áo dính máu kia, trầm mặc, tuy rằng Khởi quốc trọng văn khinh võ, quân đội cũng toàn là đám củi mục, nhưng bọn họ có một điểm mà Thần quốc không thể bằng được, đó chính là ám sát, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Thần quốc và Khởi quốc vẫn luôn giao chiến nhiều năm như vậy, mà Khởi quốc luôn luôn bại trận, lại chỉ dùng “Chất tử” (con tin chính trị) đã đổi được bình an. Mặc dù Thần quốc binh hùng tướng mạnh, nhưng vẫn không nuốt nổi thủ đoạn ám sát cực mạnh của Khởi quốc, vì để bức ép Khởi quốc đến nóng nảy, ngay cả đầu não của hoàng đế Thần quốc đều phải chuyển nhà.
Oản Oản không tiện nhìn Mặc Thiển thay quần áo, nàng đành phải quay lưng, đi tìm tiểu y và trung y của mình, đợi một lát Mặc Thiển bôi thuốc xong, còn phải đặt cô nương kia lên giường, nàng sẽ tự mình thay quần áo, bôi thuốc cho nàng ta.
Tình Khuynh chỉ thất thần một lát, liền tay chân lanh lẹ thay quần áo, bôi thuốc cho Mặc Thiển, trước lúc cởi trung y, hắn còn cố ý ngẩng đầu nhìn về phía Oản Oản, thấy nàng quay lưng qua, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên cười, sau đó động tác nhanh hơn.
Mặc Thiển thay quần áo xong, lại nâng cô nương kia lên giường ấm, Oản Oản kéo hạ màn che, cố sức cởi quần áo cho cô nương này, quần áo của nàng ta giống như bị ngâm qua máu vậy, tản ra mùi máu tanh thật khó ngửi, cánh tay, sau lưng, trên đùi đều có vết đao ngắn dài nông sâu khác nhau, có một vết thương ở giữa thắt lưng còn gần như chém ra ruột, máu thịt lẫn lộn, Oản Oản nhắm chặt mắt lại, kìm nén xuống, nàng không phải thầy thuốc chuyên nghiệp, chỉ có thể giúp xử lý đơn giản một chút, vết thương nghiêm trọng như thế, sợ là phải mặc kệ danh dự của cô nương, mà đi tìm Tôn đại phu đến giúp rồi.
“Như thế nào?” Mặc Thiển thấy Oản Oản đi ra từ trong màn, vẻ mặt như muốn nôn, vội vàng hỏi.
Oản Oản khoát tay, thấy hô hấp cũng khó khăn, chậm một lát mới nói: “Bị thương rất nặng, phải tìm Tôn đại phu đến, bằng không khẳng định sẽ không nhìn thấy thái dương ngày mai.”
Mặc Thiển suy tư một chút, lại mượn một cái áo choàng tối màu của Tình Khuynh, che kín toàn thân mình lại, sau đó nói với Oản Oản: “Ta đi mời Tôn đại phu, phiền các ngươi chăm sóc nàng ta, ta còn có chuyện muốn hỏi vị cô nương này.”
Oản Oản thấy dạ dày nhộn nhạo, rất là khó chịu, cũng không lên tiếng, chỉ gật gật đầu, ngồi xuống sạp, Tình Khuynh thấy thế, căn bản không để ý Mặc Thiển, lên sạp quơ toàn bộ quần áo băng vải dính máu dùng một cái bọc gói kỹ, ném vào trong góc phòng, sau đó mở cửa sổ ra, làm thông thoáng khí, để không khí lưu thông, cuối cùng rót một chén nước mật, đặt vào trong bàn tay lạnh lẽo của Oản Oản. Oản Oản uống một ngụm nước, cảm nhận được không khí hơi lạnh, mới coi là sống lại, cười ngọt ngào với Tình Khuynh, không chú ý Mặc Thiển có còn ở trong phòng hay không.
“Chàng nói, có phải Tiêu Như Hề thực đã xảy ra chuyện không?” Nghĩ đến thương thế của cô nương trên giường, Oản Oản lo lắng nói.
Tình Khuynh sưởi ấm tay Oản Oản, nhàn nhạt nói: “Vậy đó là mệnh, chúng ta không quản được.”
Thật ra Oản Oản cũng biết, chỉ là có chút không đành lòng, dù sao Trục Yên đã nỗ lực thậm chí đối đãi với hà khắc bản thân như vậy, đã sắp khôi phục bình thường để thuận lợi đi tìm Tiêu Như Hề.
“Lúc nãy nói đến người Khởi quốc... Có phải có liên quan đến người lần trước tới tìm chàng không?” Cân nhắc một chút, Oản Oản vẫn hỏi ra miệng, nàng biết Tình Khuynh không muốn để nàng lo lắng, hắn muốn xác nhận rõ ràng thân thế rồi mới nói cho nàng biết, nhưng những người đã từng ám sát bọn họ, nói không chừng chính là cùng một nhóm người, hôm nay nàng thật sự không nhịn được, mới hỏi ra miệng.
Tình Khuynh nắm bàn tay Oản Oản, đấu tranh một lát rồi nói: “Tuy rằng ta không chắc chắn, nhưng rất có khả năng, mà hôm nay Mặc Thiển đến phủ Văn Trung Hầu khẳng định cũng có liên quan đến bản danh sách của Ngũ hoàng tử, hắn không tin Dương quản sự, lại muốn biết danh sách ở nơi nào, liền trùng hợp gặp nha đầu bị đuổi giết này, khẳng định sẽ không bỏ qua cho manh mối này.”
Oản Oản nắm lại tay Tình Khuynh, nhếch môi nói: “Đừng nói hắn không tín nhiệm Dương quản sự, ta cũng cảm thấy hắn thật cổ quái, dường như mỗi câu nói đều có hàm nghĩa, ánh mắt khôn khéo kia làm người ta run rẩy.”
“Hắn tuy rằng từng là người lang quân tín nhiệm nhất, nhưng hành tung của lang quân bị tiết lộ, hắn cũng không thoát khỏi bị hiềm nghi, chúng ta vẫn không nên tiếp xúc với hắn.” Tình Khuynh tâm sự nặng nề trả lời, nhưng rõ ràng không phải vì Dương quản sự.
Oản Oản ừ một tiếng, uống cạn chén nước mật, nàng có chút do dự, có nên tiếp tục truy vấn thân thế của Tình Khuynh hay không. Cũng không đợi nàng suy nghĩ kỹ càng, Tình Khuynh bỗng nhiên dán tại bên tai nàng nói: “Ta nhất định sẽ nói cho nàng, kỳ thực ngay cả ta cũng mơ hồ không rõ, nhưng bọn họ rất chắc chắn nói với ta, ta không phải là người Thần quốc, ta là người Khởi quốc.”
Oản Oản tròn mắt nhìn Tình Khuynh, thấy hắn không giống đang nói đùa, cũng có chút choáng váng, chẳng lẽ còn dính dáng gì đến vấn đề giữa các nước? Tình Khuynh thấy bộ dáng ngây ngốc hiếm có của Oản Oản, cười xùy một tiếng, ngắt cái mũi vểnh lên của nàng, mắt đầy sủng nịch.
Oản Oản vốn muốn đánh trả, nhéo lên gò má nhẵn mịn kia, nhưng cánh cửa liền vang lên, Oản Oản liền biết là Mặc Thiển đã trở lại, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ dịu dàng nhìn về phía cửa, Tình Khuynh thấy vẻ mặt nàng thay đổi cực nhanh, khóe miệng nhếch cao, không vạch trần nàng, chỉ đưa tay nhéo lên vòng eo thon của nàng một cái, rồi phóng tầm mắt nhìn qua.
Quả thật Mặc Thiển mang theo một người trở về, nhưng không phải là Tôn đại phu, mà là một vị cô nương khoảng mười tuổi, đầu búi tóc hai bên, đeo vòng cổ bạc, một thân thâm y vạt chéo viền áo màu lam sạch sẽ nhẹ nhàng, gương mặt nhỏ tròn như trứng ngỗng, đôi mắt không lớn, chỉ là mí mắt có chút sưng, vừa vào cửa miệng liền cười toe toét, một lúm đồng tiên nho nhỏ ở một bên lộ vẻ đơn thuần đáng yêu, có vài phần tương tự như Tôn đại phu.
“Đây là...”
Mặc Thiển chưa lên tiếng trả lời, cô nương nọ đã vội vàng cười nói: “Ta tên là Nghiêm Tử Tô, là ông ngoại bảo ta tới đây.”
Oản Oản nhìn nàng nghiêng đầu, vẻ mặt hồn nhiên, khẩu âm cũng rất thân thiết, không khỏi cũng cười nói: “Vậy liền phiền cô nương rồi, người trên giường kia bị thương rất nặng.”
Nói đến bệnh tật, Nghiêm Tử Tô thu lại nụ cười, vẻ mặt ngưng trọng gật đầu một cái, sau đó liền nhận lấy hòm thuốc trên lưng Mặc Thiển qua, liền đi đến bên giường ấm, Oản Oản vốn định đi qua giúp một tay, nhưng vừa đứng lên, mắt liền nổi đom đóm, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa té xỉu. Tình Khuynh sắc mặt đại biến, đưa cánh tay ra ôm Oản Oản, để nàng tựa vào trong lòng mình nghỉ ngơi một chút.
Nghiêm Tử Tô thấy thế, vội phất tay nói: “Không cần giúp, một mình ta là được rồi, chỉ phiền vị đại ca ca kia nấu giúp ta chút nước.”
Mặc Thiển dĩ nhiên đồng ý, xoay người lưu loát nấu nước bưng chậu, Nghiêm Tử Tô vén màn che lên, tiến vào, Oản Oản tựa trên người Tình Khuynh, không nhìn thấy bên trong, chỉ nghe thấy người bị thương kia mơ hồ rên khẽ, sợ là đã thanh tỉnh vài phần. Nghiêm Tử Tô ở bên trong trị thương, Mặc Thiển ở bên ngoài bưng chậu nước, tiếp theo lại nhận chậu nước đầy máu loãng từ trong tay Nghiêm Tử Tô, cứ như thế lặp lại vài lần, mùi máu tanh trong phòng quá nồng, Oản Oản che miệng, khó chịu xoa bụng.
Tình Khuynh không nhìn nổi nữa, vuốt trán nàng nói: “Không được rồi, đợi lát nữa tiểu cô nương kia đi ra, nhất định phải để nàng ta xem cho nàng một chút.”
Oản Oản vốn không muốn phiền toái người khác, nhưng nàng thật sự buồn nôn khủng khiếp, đáy lòng không khỏi sợ hãi, chẳng lẽ là bệnh giống Tình Khuynh: bị đau bao tử?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.