Chương 15: Chuyện xưa của Lý Lăng (15)
Nhàn Vũ 687
25/07/2023
Niên Hành Chu không nói gì, ba người ra khỏi rừng đào, quay về Phượng Dương thành, hai cô nương tự trở về khách sạn thu dọn hành trang, Lục Tỉnh cũng trở về Trục Nguyệt Đường, gọi chưởng sự trong đường đến, phái người bao vây giám thị bên ngoài phủ đệ Hàm Giác, lại sai vài đệ tử qua giúp Lý Lăng cùng Niên Hành Chu khuân đồ.
Hai người được an bài ở trong một tòa nhà nhỏ gọi là Quy Vân, nửa đêm Lục Tỉnh thấy Quy Vân lâu vẫn đèn đuốc sáng trưng, thì tự mình tới xem một chút, mấy đệ tử kia đã bị Lý Lăng cùng Niên Hành Chu đuổi đi, sư tỷ muội còn đang thu dọn đồ đạc trong phòng.
Niên Hành Chu để Lục Tỉnh vào trong phòng, một vài bình rượu được niêm phong xếp thành hàng trong góc, hắn âm thầm lắc đầu, ánh mắt nhanh chóng quét qua gian phòng bên trong, trong góc phòng thoáng gió quả nhiên có một chậu than nhỏ đang cháy, trên giường trải chăn nhung dày, Lý Lăng đứng ở trước một cái bàn trong nội thất, đang sửa sang lại các loại công cụ rực rỡ muôn màu.
Hắn không khỏi cười cười, "Đã là tháng tư rồi, sao còn đốt chậu than? Phòng có lạnh không?"
Lý Lăng vội vàng nghênh đón, "Không phải, nơi này rất tốt, chỉ là ta trời sinh thể chất sợ lạnh, quen đi ngủ cũng phải đốt lửa, cho nên lúc đầu mới không dám đến làm phiền các huynh?"
"Lý cô nương khách khí," Lục Tỉnh nói, "Đây đâu tính là phiền toái?"
Hắn đánh giá bốn phía, hai cô nương mang đến không ít đồ vật, con rối Anh Loan giúp Niên Niên Hành Chu mở ra một cái túi vải ở góc phòng bên ngoài, từ bên trong ôm ra một con rối chó đặt ở cửa.
Lý Lăng cười nói: "Lục các chủ mời ngồi, cũng sắp thu dọn xong rồi."
Lục Tỉnh lắc đầu, "Không ngồi nữa, hai vị có nhu cầu gì, cứ việc phân phó đệ tử ngoài lầu, từ sáng đến tối trong Trục Nguyệt đường đều sẽ có người thay ca tuần tra, ta thì ở Bộ Vũ lâu đối diện, nếu có việc quan trọng, trực tiếp đi tìm ta cũng được."
Hắn nói xong, ánh mắt đảo qua một đống du ký cùng quyển sách trên bàn, mỉm cười, cáo từ ra cửa.
Trưa hôm sau đệ tử Trục Nguyệt đường đến báo lại, nói là trong sông Hề Thanh bên ngoài Phượng Dương thành phát hiện mấy cỗ thi thể đã thối rữa, theo tin tức đệ tử đang phụ trách trị an trong thành tìm hiểu, thân phận mấy thi thể này đều đã xác nhận, đều là yển sư mới đến Phượng Dương thành cách đây không lâu, dựa vào con rối do mình làm ra đã trở thành tâm điểm chú ý trong một số hội nghị, xem như có chút danh tiếng.
Hàng lông mày Lục Tỉnh nhíu chặt, suy tư một lát, đứng dậy đi ra ngoài Quy Vân lâu.
Lý Lăng và Niên Hành Chu đều không có ở đây, đệ tử bẩm báo hai vị cô nương đi trà lâu trong thành xem thuyết thư, hắn xác nhận có đệ tử đi theo bảo vệ nên cũng yên tâm, ra khỏi Trục Nguyệt đường tìm được chỗ thủ thành, thỉnh cầu xem xét mấy cỗ thi thể kia.
Thủ thành mời hắn vào phòng ngỗ tác, Lục Tỉnh cẩn thận xem xét, thi thể đã bị nước sông ngâm đến không còn hình dạng, nhưng trong thịt thối vẫn có thể thấy được dấu vết móng vuốt sắc nhọn cào qua, sâu đến tận xương ức.
Thủ thành nói: "Những người này thời gian chết không giống nhau, cách nhau ước chừng hai ba ngày, việc này đã báo cho Hoa thành chủ, thành chủ đã hạ lệnh tăng cường tuần tra trong và ngoài thành, bởi vì sắp tới tổ chức đại hội yển sư, kính xin Lục các chủ tạm thời không nên công khai với bên ngoài, để tránh khiến cho yển sư trong thành hoảng sợ."
Lục Tỉnh gật gật đầu, thấy sắc trời đã tối, trở về Trục Nguyệt đường thay y phục dạ hành, vẫn lặng lẽ đến nhà Hàm Giác, nhẹ nhàng trèo lên một cây đại thụ, ẩn mình trong cành cây nhìn vào trong nhà.
Trong viện chỉ có lầu chính được thắp sáng bằng nến, thoạt nhìn không khác gì mấy đêm trước, Lục Tỉnh trượt xuống cây đại thụ, lần mò ra cửa sau.
Lúc này bên trong tường vây truyền đến một hồi tiếng ồn ào, mơ hồ kèm theo tiếng kêu đau của Hàm Giác, ngay sau đó trong viện sáng lên ánh đuốc, giữa tiếng đuổi theo hò hét, một bóng đen rất nhanh xẹt qua đầu tường, chạy về phía rừng đào bên kia.
Cửa lớn trạch viện mở ra, nhưng cũng không có người đuổi theo, hồi lâu sau, cửa kẽo kẹt một tiếng đóng lại, ánh lửa trong viện cũng dập tắt, một lần nữa an tĩnh lại.
Lục Tỉnh ẩn trong bóng tối chờ đợi thật lâu, xoay người đi sâu vào trong rừng đào.
Tối nay bên trong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói vậy từ trên xuống dưới đều là trông gà hoá cuốc, hắn chỉ có thể hủy bỏ kế hoạch điều tra thêm một bước.
Hắn gặp các đệ tử Đan Thanh các mai phục trong rừng đào, hỏi đệ tử kia, "Có thấy gì không?"
"Thấy được, hình như là một con hung khuyển," đệ tử kia nói, "Đề phòng đánh rắn động cỏ, chúng ta không có đuổi theo. "
Lục Tỉnh gật gật đầu, "Từ phương hướng nào nhảy ra ngoài?"
Đệ tử kia chỉ một phương hướng, Lục Tỉnh lại dặn dò vài câu, một đường đuổi theo dấu chân hung khuyển kia ra khỏi rừng đào, cuối cùng trở lại Trục Nguyệt đường, phân phó đệ tử đi mời khách nhân Quy Vân Lâu đến.
Hai người được an bài ở trong một tòa nhà nhỏ gọi là Quy Vân, nửa đêm Lục Tỉnh thấy Quy Vân lâu vẫn đèn đuốc sáng trưng, thì tự mình tới xem một chút, mấy đệ tử kia đã bị Lý Lăng cùng Niên Hành Chu đuổi đi, sư tỷ muội còn đang thu dọn đồ đạc trong phòng.
Niên Hành Chu để Lục Tỉnh vào trong phòng, một vài bình rượu được niêm phong xếp thành hàng trong góc, hắn âm thầm lắc đầu, ánh mắt nhanh chóng quét qua gian phòng bên trong, trong góc phòng thoáng gió quả nhiên có một chậu than nhỏ đang cháy, trên giường trải chăn nhung dày, Lý Lăng đứng ở trước một cái bàn trong nội thất, đang sửa sang lại các loại công cụ rực rỡ muôn màu.
Hắn không khỏi cười cười, "Đã là tháng tư rồi, sao còn đốt chậu than? Phòng có lạnh không?"
Lý Lăng vội vàng nghênh đón, "Không phải, nơi này rất tốt, chỉ là ta trời sinh thể chất sợ lạnh, quen đi ngủ cũng phải đốt lửa, cho nên lúc đầu mới không dám đến làm phiền các huynh?"
"Lý cô nương khách khí," Lục Tỉnh nói, "Đây đâu tính là phiền toái?"
Hắn đánh giá bốn phía, hai cô nương mang đến không ít đồ vật, con rối Anh Loan giúp Niên Niên Hành Chu mở ra một cái túi vải ở góc phòng bên ngoài, từ bên trong ôm ra một con rối chó đặt ở cửa.
Lý Lăng cười nói: "Lục các chủ mời ngồi, cũng sắp thu dọn xong rồi."
Lục Tỉnh lắc đầu, "Không ngồi nữa, hai vị có nhu cầu gì, cứ việc phân phó đệ tử ngoài lầu, từ sáng đến tối trong Trục Nguyệt đường đều sẽ có người thay ca tuần tra, ta thì ở Bộ Vũ lâu đối diện, nếu có việc quan trọng, trực tiếp đi tìm ta cũng được."
Hắn nói xong, ánh mắt đảo qua một đống du ký cùng quyển sách trên bàn, mỉm cười, cáo từ ra cửa.
Trưa hôm sau đệ tử Trục Nguyệt đường đến báo lại, nói là trong sông Hề Thanh bên ngoài Phượng Dương thành phát hiện mấy cỗ thi thể đã thối rữa, theo tin tức đệ tử đang phụ trách trị an trong thành tìm hiểu, thân phận mấy thi thể này đều đã xác nhận, đều là yển sư mới đến Phượng Dương thành cách đây không lâu, dựa vào con rối do mình làm ra đã trở thành tâm điểm chú ý trong một số hội nghị, xem như có chút danh tiếng.
Hàng lông mày Lục Tỉnh nhíu chặt, suy tư một lát, đứng dậy đi ra ngoài Quy Vân lâu.
Lý Lăng và Niên Hành Chu đều không có ở đây, đệ tử bẩm báo hai vị cô nương đi trà lâu trong thành xem thuyết thư, hắn xác nhận có đệ tử đi theo bảo vệ nên cũng yên tâm, ra khỏi Trục Nguyệt đường tìm được chỗ thủ thành, thỉnh cầu xem xét mấy cỗ thi thể kia.
Thủ thành mời hắn vào phòng ngỗ tác, Lục Tỉnh cẩn thận xem xét, thi thể đã bị nước sông ngâm đến không còn hình dạng, nhưng trong thịt thối vẫn có thể thấy được dấu vết móng vuốt sắc nhọn cào qua, sâu đến tận xương ức.
Thủ thành nói: "Những người này thời gian chết không giống nhau, cách nhau ước chừng hai ba ngày, việc này đã báo cho Hoa thành chủ, thành chủ đã hạ lệnh tăng cường tuần tra trong và ngoài thành, bởi vì sắp tới tổ chức đại hội yển sư, kính xin Lục các chủ tạm thời không nên công khai với bên ngoài, để tránh khiến cho yển sư trong thành hoảng sợ."
Lục Tỉnh gật gật đầu, thấy sắc trời đã tối, trở về Trục Nguyệt đường thay y phục dạ hành, vẫn lặng lẽ đến nhà Hàm Giác, nhẹ nhàng trèo lên một cây đại thụ, ẩn mình trong cành cây nhìn vào trong nhà.
Trong viện chỉ có lầu chính được thắp sáng bằng nến, thoạt nhìn không khác gì mấy đêm trước, Lục Tỉnh trượt xuống cây đại thụ, lần mò ra cửa sau.
Lúc này bên trong tường vây truyền đến một hồi tiếng ồn ào, mơ hồ kèm theo tiếng kêu đau của Hàm Giác, ngay sau đó trong viện sáng lên ánh đuốc, giữa tiếng đuổi theo hò hét, một bóng đen rất nhanh xẹt qua đầu tường, chạy về phía rừng đào bên kia.
Cửa lớn trạch viện mở ra, nhưng cũng không có người đuổi theo, hồi lâu sau, cửa kẽo kẹt một tiếng đóng lại, ánh lửa trong viện cũng dập tắt, một lần nữa an tĩnh lại.
Lục Tỉnh ẩn trong bóng tối chờ đợi thật lâu, xoay người đi sâu vào trong rừng đào.
Tối nay bên trong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói vậy từ trên xuống dưới đều là trông gà hoá cuốc, hắn chỉ có thể hủy bỏ kế hoạch điều tra thêm một bước.
Hắn gặp các đệ tử Đan Thanh các mai phục trong rừng đào, hỏi đệ tử kia, "Có thấy gì không?"
"Thấy được, hình như là một con hung khuyển," đệ tử kia nói, "Đề phòng đánh rắn động cỏ, chúng ta không có đuổi theo. "
Lục Tỉnh gật gật đầu, "Từ phương hướng nào nhảy ra ngoài?"
Đệ tử kia chỉ một phương hướng, Lục Tỉnh lại dặn dò vài câu, một đường đuổi theo dấu chân hung khuyển kia ra khỏi rừng đào, cuối cùng trở lại Trục Nguyệt đường, phân phó đệ tử đi mời khách nhân Quy Vân Lâu đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.