Chương 1: Chuyện Xưa Của Lý Lăng (1)
Nhàn Vũ 687
03/05/2023
Lý Lăng mở mắt ra.
Hoa lê ngoài cửa sổ đang nở rộ, trắng muốt như mây, nở thành từng chùm từng chùm, từng cơn gió nhẹ thoảng qua, bầu trời trong xanh thấp thoáng giữa kẽ lá.
Nàng không muốn nhúc nhích, ngay cả mấy cánh hoa rơi trên mặt cũng không thèm gạt đi.
Giường dưới người rất mềm, gió từ bên ngoài thổi vào rất nhẹ, ánh nắng bên ngoài bóng cây cũng không quá gay gắt, hết thảy đều rất vừa vặn.
Tối hôm qua hứng thú xem một quyển du ký, nàng bất tri bất giác đọc đến nửa đêm, lúc này tỉnh lại còn cảm thấy đầu hơi choáng váng.
Nếu có thể vĩnh viễn nằm như vậy thì tốt biết bao.
Nàng thở dài một tiếng, hỏi một con vẹt có màu lông tươi sáng có chút tục tĩu trước cửa sổ: "Đại Đao à, tap có thể nằm thêm một chút được không?"
Đại Đao bay tới, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dùng móng vuốt cào vai nàng, cạc cạc kêu hai tiếng, Lý Lăng lại thở dài một tiếng: "Biết rồi."
Nàng là đại sư tỷ của núi Thanh Yến, vị khách nhân tối hôm qua vào núi, lẽ ra phải do nàng đi tiếp đãi.
Nàng vỗ trán đứng lên, rửa mặt chải đầu xong, thì cầm quyển du ký vẫn chưa đọc xong kia đi ra cửa.
Ánh nắng mặt trời ấm áp, gió nhẹ nhàng như dệt cửi.
Lục Tỉnh ngồi trong Yến đình trên đỉnh núi, nhàn nhã thưởng thức một chén trà thơm.
Núi Thanh Yến vào đầu mùa xuân đẹp đến mức không giống như nhân gian. Hoa lê trắng, hoa anh đào hồng, hoa đón xuân vàng rực rỡ trên cành cây, cùng với muôn màu xanh biếc nông sâu khác nhau, như sóng gợn trải dài, khi gió núi tung bay, cánh hoa anh đào như mưa như tuyết, nhẹ nhàng bay phấp phới.
Trà thơm trong tay trong suốt như gương, trong chén nhỏ phản chiếu trời xanh hoa lá, bên trong chỉ có ba phiến lá xanh biếc, lại có hương trà rất nồng thoảng ra, hớp một ngụm, dư vị kéo dài.
Hắn không vội, đã đến rồi, sẽ luôn có người đến nhận lời hắn.
Núi Thanh Yến đẹp như tiên cảnh, Tần Tích Vãn, chủ nhân của núi Thanh Yến phong hoa tuyệt đại, bốn đệ tử thân truyền của bà cũng là mỹ nhân khó gặp, chỉ tiếc cũng không quá đáng tin cậy.
Mỹ nhân có lẽ đều có chút tính tình quái dị.
Ví dụ như vị đại đệ tử Lý Lăng hắn đang chờ đợi, nghe nói nàng thích rượu như mạng, lười nhác như mèo, lúc có rượu tuyệt đối không uống nước, lúc có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể không ra ngoài tiếp khách liền tuyệt đối không ra ngoài gặp người.
Cho nên Lục Tỉnh cho tới bây giờ, đã gặp qua nhị đệ tử Tô Đại, tam đệ tử Đào Đào, Tứ đệ tử Niên Hành Chu, duy chỉ có chưa từng thấy qua vị đại đệ tử lười biếng Lý Lăng này.
Buổi tối hôm qua hắn lên núi, sáng nay trời chưa sáng đã đến nơi này chờ, đã ngồi trong Yến đình hơn một canh giờ.
Yến đình được xây dựng trên một tảng đá nhô ra từ vách đá trên đỉnh núi, lấy đá xanh làm nền, bạch dương làm lan can, trên nóc được lợp ngói lưu ly, mái hiên bát giác được chạm khắc tinh xảo, thanh nhã cổ xưa, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn biển xanh sóng biếc, gió mát sương mù, nghiêng người nhìn xuống sẽ thấy vách đá, khe núi sâu thẳm, những dòng suối chảy róc rách và những phiến đá xen lẫn trong những thảm cỏ xanh mướt.
Trên các cột bốn góc của Yến Đình có màu gỗ thô, trên đó khắc môn quy và các kỷ sự [1] lớn của núi Thanh Yến, Lục Tỉnh chậm rãi quan sát, cũng không cảm thấy thời gian chờ đợi nhàm chán.
[1] ghi lại sự thật
Ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại ở kỷ sự Yến Sơn phía dưới cùng được khắc trên cột bên trái.
Dòng chữ kia mới khắc lên không lâu, cách nay không quá một năm rưỡi.
"Tháng hai năm Ất Mùi, Tô Đại đệ tử đời thứ bảy của núi Thanh Yến, lập hôn ước Lục Tỉnh của Đan Thanh các, Đan Thanh các lấy Vãn Nguyệt Tình Lam làm sính lễ, ước định trong năm thành hôn."
Lục Tỉnh là chưởng các trẻ tuổi nhất từ khi thành lập phái Đan Thanh các tới nay, cũng từng là người được đông đảo nam đệ tử Đan Thanh các hâm mộ.
Không chỉ bởi vì hắn tuổi còn trẻ mà ở vị trí cao, cũng bởi vì hắn dưới sự an bài của chưởng các tiền nhiệm, lập hôn ước với Tô Đại.
Đan Thanh Các và núi Thanh Yến là hai môn phái mới nổi gần đây trên Bích Vân Châu đại lục, hai phái cách nhau không xa, từ trước đến nay luôn có một mối quan hệ tốt đẹp. Tô Đại của núi Thanh Yến dung mạo ngọt ngào, cơ quan thuật xuất thần nhập hóa, còn là một tay đánh đàn tuyệt diệu, là đối tượng mà chúng nam tử trẻ tuổi ở Đan Thanh các thậm chí là Bích Vân châu ngưỡng mộ.
Chỉ tiếc là vào một ngày trước hôn lễ của hai người Lục Tô, Tô Đại bỏ trốn, chí bảo Vãn Nguyệt Tình Lam mà Đan Thanh các dùng làm sính lễ bị nàng mang đi, nửa năm sau, Tô Đại sắc mặt tiều tụy, trong ngực ôm một nữ hài vừa mới đủ tháng trở về núi Thanh Yến.
Người hiểu chuyện bấm ngón tay tính toán, Tô Đại hẳn là còn đang trong thời kỳ hôn ước đã có thai, đáng thương cho Đan Thanh các phong thần tuyển tú, Lục Tỉnh thanh mỹ như đóa hoa sen lại làm một con rùa.
Lục Tỉnh thu thập xong tàn cục hôn lễ liền bế quan ngộ đạo, vừa mới xuất quan, lúc này mới biết trên đầu mình bị ụp nón xanh, đã trở thành trò cười của cả Bích Vân châu.
Hắn thì không sao cả, dù sao hắn cùng Tô Đại cũng chỉ gặp qua vài lần, chưa nói tới có tình nghĩa gì, chỉ là hôn ước đã xoá bỏ, Vãn Nguyệt Tình Lam vẫn nên lấy về thì tốt hơn. Cho nên hắn vừa xử lý xong sự vụ tồn đọng trong thời gian bế quan, liền mang theo tiểu đồ đệ Trúc Mặc đến núi Thanh Yến.
Tiểu đồng đãi khách ở núi Thanh Yến tiến lên, rót thêm trà thơm cho vị nam tử im lặng này.
Lúc này một gốc cây anh đào bên ngoài Yến đình rung rung, một con vẹt lòe loẹt bay tới dưới cơn mưa hoa, nó vỗ cánh bay đến, đậu ở đối diện Lục Tỉnh, lắc lắc cánh hoa trên người, một đôi mắt nhỏ như lâm vào đại địch nhìn hắn chằm chằm.
Lục Tỉnh không biết nên khóc hay cười nhìn nó một lát, vùi đầu uống trà.
Lúc đặt tách trà xuống, hắn ngửi thấy mùi hoa mai thoang thoảng, hương thơm trong trẻo, mơ hồ mang theo mùi băng tuyết.
Nhưng hắn rõ ràng ngửi được mùi rượu trong đó.
Lục Tỉnh không uống rượu, nhân sinh hai mươi lăm năm, hắn chưa từng dính qua một giọt rượu, trời sinh đối với mùi rượu dị thường mẫn cảm.
Hắn buông chén trà trong tay xuống, đứng dậy hành lễ: "Lý cô nương."
Lý Lăng vội vàng trả lời: "Lục các chủ."
Tần Tích Vãn cùng chưởng các tiền nhiệm của Đan Thanh các Phất Vân Tẩu là chí giao, hai phái có quan hệ thông gia, ngoại trừ quan hệ rất tốt ra, chủ yếu vẫn là vì củng cố thế lực của nhau. Núi Thanh Yến cùng Đan Thanh các đều xem như là môn phái nhỏ, tuy rằng trong phái của mình đều có không ít nhân vật kinh tài tuyệt diễm, nhưng muốn so sánh với những đại môn phái có lịch sử lâu đời, có căn cơ thâm hậu trên Bích Vân Châu đại lục, thì vẫn có vẻ yếu một chút.
Thế nhưng sau khi Tô Đại đào hôn, Phất Vân Tẩu nổi trận lôi đình lật bàn, tuyên bố hai phái tuyệt giao.
Nghe nói Tô Đại ôm bé gái trở về sư môn, hắn mang theo một đám đệ tử hùng hổ đến núi Thanh Yến hưng sư vấn tội, chủ nhân núi Thanh Yến là Tần Tích Vãn đã sớm không biết đi phương nào tiêu dao, đại đệ tử đương gia Lý Lăng khởi động cơ quan phòng thủ của ngọn núi, thật sự ngăn mọi người Đan Thanh các ở chân núi Thanh Yến.
Việc này là sau khi Lục Tỉnh xuất quan mới nghe sư phụ Phất Vân Tẩu nói.
"Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!" Phất Vân Tẩu vô cùng đau đớn nói: "Đồ nhi tội nghiệp của ta! Trách sư phụ vô dụng, không thể giúp con đòi lại công đạo!"
Hoa lê ngoài cửa sổ đang nở rộ, trắng muốt như mây, nở thành từng chùm từng chùm, từng cơn gió nhẹ thoảng qua, bầu trời trong xanh thấp thoáng giữa kẽ lá.
Nàng không muốn nhúc nhích, ngay cả mấy cánh hoa rơi trên mặt cũng không thèm gạt đi.
Giường dưới người rất mềm, gió từ bên ngoài thổi vào rất nhẹ, ánh nắng bên ngoài bóng cây cũng không quá gay gắt, hết thảy đều rất vừa vặn.
Tối hôm qua hứng thú xem một quyển du ký, nàng bất tri bất giác đọc đến nửa đêm, lúc này tỉnh lại còn cảm thấy đầu hơi choáng váng.
Nếu có thể vĩnh viễn nằm như vậy thì tốt biết bao.
Nàng thở dài một tiếng, hỏi một con vẹt có màu lông tươi sáng có chút tục tĩu trước cửa sổ: "Đại Đao à, tap có thể nằm thêm một chút được không?"
Đại Đao bay tới, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dùng móng vuốt cào vai nàng, cạc cạc kêu hai tiếng, Lý Lăng lại thở dài một tiếng: "Biết rồi."
Nàng là đại sư tỷ của núi Thanh Yến, vị khách nhân tối hôm qua vào núi, lẽ ra phải do nàng đi tiếp đãi.
Nàng vỗ trán đứng lên, rửa mặt chải đầu xong, thì cầm quyển du ký vẫn chưa đọc xong kia đi ra cửa.
Ánh nắng mặt trời ấm áp, gió nhẹ nhàng như dệt cửi.
Lục Tỉnh ngồi trong Yến đình trên đỉnh núi, nhàn nhã thưởng thức một chén trà thơm.
Núi Thanh Yến vào đầu mùa xuân đẹp đến mức không giống như nhân gian. Hoa lê trắng, hoa anh đào hồng, hoa đón xuân vàng rực rỡ trên cành cây, cùng với muôn màu xanh biếc nông sâu khác nhau, như sóng gợn trải dài, khi gió núi tung bay, cánh hoa anh đào như mưa như tuyết, nhẹ nhàng bay phấp phới.
Trà thơm trong tay trong suốt như gương, trong chén nhỏ phản chiếu trời xanh hoa lá, bên trong chỉ có ba phiến lá xanh biếc, lại có hương trà rất nồng thoảng ra, hớp một ngụm, dư vị kéo dài.
Hắn không vội, đã đến rồi, sẽ luôn có người đến nhận lời hắn.
Núi Thanh Yến đẹp như tiên cảnh, Tần Tích Vãn, chủ nhân của núi Thanh Yến phong hoa tuyệt đại, bốn đệ tử thân truyền của bà cũng là mỹ nhân khó gặp, chỉ tiếc cũng không quá đáng tin cậy.
Mỹ nhân có lẽ đều có chút tính tình quái dị.
Ví dụ như vị đại đệ tử Lý Lăng hắn đang chờ đợi, nghe nói nàng thích rượu như mạng, lười nhác như mèo, lúc có rượu tuyệt đối không uống nước, lúc có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể không ra ngoài tiếp khách liền tuyệt đối không ra ngoài gặp người.
Cho nên Lục Tỉnh cho tới bây giờ, đã gặp qua nhị đệ tử Tô Đại, tam đệ tử Đào Đào, Tứ đệ tử Niên Hành Chu, duy chỉ có chưa từng thấy qua vị đại đệ tử lười biếng Lý Lăng này.
Buổi tối hôm qua hắn lên núi, sáng nay trời chưa sáng đã đến nơi này chờ, đã ngồi trong Yến đình hơn một canh giờ.
Yến đình được xây dựng trên một tảng đá nhô ra từ vách đá trên đỉnh núi, lấy đá xanh làm nền, bạch dương làm lan can, trên nóc được lợp ngói lưu ly, mái hiên bát giác được chạm khắc tinh xảo, thanh nhã cổ xưa, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn biển xanh sóng biếc, gió mát sương mù, nghiêng người nhìn xuống sẽ thấy vách đá, khe núi sâu thẳm, những dòng suối chảy róc rách và những phiến đá xen lẫn trong những thảm cỏ xanh mướt.
Trên các cột bốn góc của Yến Đình có màu gỗ thô, trên đó khắc môn quy và các kỷ sự [1] lớn của núi Thanh Yến, Lục Tỉnh chậm rãi quan sát, cũng không cảm thấy thời gian chờ đợi nhàm chán.
[1] ghi lại sự thật
Ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại ở kỷ sự Yến Sơn phía dưới cùng được khắc trên cột bên trái.
Dòng chữ kia mới khắc lên không lâu, cách nay không quá một năm rưỡi.
"Tháng hai năm Ất Mùi, Tô Đại đệ tử đời thứ bảy của núi Thanh Yến, lập hôn ước Lục Tỉnh của Đan Thanh các, Đan Thanh các lấy Vãn Nguyệt Tình Lam làm sính lễ, ước định trong năm thành hôn."
Lục Tỉnh là chưởng các trẻ tuổi nhất từ khi thành lập phái Đan Thanh các tới nay, cũng từng là người được đông đảo nam đệ tử Đan Thanh các hâm mộ.
Không chỉ bởi vì hắn tuổi còn trẻ mà ở vị trí cao, cũng bởi vì hắn dưới sự an bài của chưởng các tiền nhiệm, lập hôn ước với Tô Đại.
Đan Thanh Các và núi Thanh Yến là hai môn phái mới nổi gần đây trên Bích Vân Châu đại lục, hai phái cách nhau không xa, từ trước đến nay luôn có một mối quan hệ tốt đẹp. Tô Đại của núi Thanh Yến dung mạo ngọt ngào, cơ quan thuật xuất thần nhập hóa, còn là một tay đánh đàn tuyệt diệu, là đối tượng mà chúng nam tử trẻ tuổi ở Đan Thanh các thậm chí là Bích Vân châu ngưỡng mộ.
Chỉ tiếc là vào một ngày trước hôn lễ của hai người Lục Tô, Tô Đại bỏ trốn, chí bảo Vãn Nguyệt Tình Lam mà Đan Thanh các dùng làm sính lễ bị nàng mang đi, nửa năm sau, Tô Đại sắc mặt tiều tụy, trong ngực ôm một nữ hài vừa mới đủ tháng trở về núi Thanh Yến.
Người hiểu chuyện bấm ngón tay tính toán, Tô Đại hẳn là còn đang trong thời kỳ hôn ước đã có thai, đáng thương cho Đan Thanh các phong thần tuyển tú, Lục Tỉnh thanh mỹ như đóa hoa sen lại làm một con rùa.
Lục Tỉnh thu thập xong tàn cục hôn lễ liền bế quan ngộ đạo, vừa mới xuất quan, lúc này mới biết trên đầu mình bị ụp nón xanh, đã trở thành trò cười của cả Bích Vân châu.
Hắn thì không sao cả, dù sao hắn cùng Tô Đại cũng chỉ gặp qua vài lần, chưa nói tới có tình nghĩa gì, chỉ là hôn ước đã xoá bỏ, Vãn Nguyệt Tình Lam vẫn nên lấy về thì tốt hơn. Cho nên hắn vừa xử lý xong sự vụ tồn đọng trong thời gian bế quan, liền mang theo tiểu đồ đệ Trúc Mặc đến núi Thanh Yến.
Tiểu đồng đãi khách ở núi Thanh Yến tiến lên, rót thêm trà thơm cho vị nam tử im lặng này.
Lúc này một gốc cây anh đào bên ngoài Yến đình rung rung, một con vẹt lòe loẹt bay tới dưới cơn mưa hoa, nó vỗ cánh bay đến, đậu ở đối diện Lục Tỉnh, lắc lắc cánh hoa trên người, một đôi mắt nhỏ như lâm vào đại địch nhìn hắn chằm chằm.
Lục Tỉnh không biết nên khóc hay cười nhìn nó một lát, vùi đầu uống trà.
Lúc đặt tách trà xuống, hắn ngửi thấy mùi hoa mai thoang thoảng, hương thơm trong trẻo, mơ hồ mang theo mùi băng tuyết.
Nhưng hắn rõ ràng ngửi được mùi rượu trong đó.
Lục Tỉnh không uống rượu, nhân sinh hai mươi lăm năm, hắn chưa từng dính qua một giọt rượu, trời sinh đối với mùi rượu dị thường mẫn cảm.
Hắn buông chén trà trong tay xuống, đứng dậy hành lễ: "Lý cô nương."
Lý Lăng vội vàng trả lời: "Lục các chủ."
Tần Tích Vãn cùng chưởng các tiền nhiệm của Đan Thanh các Phất Vân Tẩu là chí giao, hai phái có quan hệ thông gia, ngoại trừ quan hệ rất tốt ra, chủ yếu vẫn là vì củng cố thế lực của nhau. Núi Thanh Yến cùng Đan Thanh các đều xem như là môn phái nhỏ, tuy rằng trong phái của mình đều có không ít nhân vật kinh tài tuyệt diễm, nhưng muốn so sánh với những đại môn phái có lịch sử lâu đời, có căn cơ thâm hậu trên Bích Vân Châu đại lục, thì vẫn có vẻ yếu một chút.
Thế nhưng sau khi Tô Đại đào hôn, Phất Vân Tẩu nổi trận lôi đình lật bàn, tuyên bố hai phái tuyệt giao.
Nghe nói Tô Đại ôm bé gái trở về sư môn, hắn mang theo một đám đệ tử hùng hổ đến núi Thanh Yến hưng sư vấn tội, chủ nhân núi Thanh Yến là Tần Tích Vãn đã sớm không biết đi phương nào tiêu dao, đại đệ tử đương gia Lý Lăng khởi động cơ quan phòng thủ của ngọn núi, thật sự ngăn mọi người Đan Thanh các ở chân núi Thanh Yến.
Việc này là sau khi Lục Tỉnh xuất quan mới nghe sư phụ Phất Vân Tẩu nói.
"Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!" Phất Vân Tẩu vô cùng đau đớn nói: "Đồ nhi tội nghiệp của ta! Trách sư phụ vô dụng, không thể giúp con đòi lại công đạo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.