Chương 20: Chuyện Xưa Của Lý Lăng (20)
Nhàn Vũ 687
05/10/2023
Hoa gia ở Phượng Dương thành vốn là vọng tộc trong thành, nhân khẩu rất thịnh vượng, toàn bộ trang viên Hoa thị chiếm cứ một khu vực lớn ở Đông Bắc thành, mái hiên cao cao thấp thấp trong trang viên san sát nối tiếp nhau, liếc mắt nhìn sâu không thấy đuôi, phủ đệ thành chủ ngay ở vị trí trung tâm trang viên, trong phủ đình đài tạ các, ngói xanh mái hiên đỏ, cực kỳ lộng lẫy và tráng lệ.
Nhưng chủ nhân của phủ đệ Hoa Ngư gần đây lại rất đau đầu.
Hội yển sư sắp diễn ra, mà đệ đệ Hoa Trạch của hắn không chỉ không giúp được gì, còn suốt ngày chạy ra ngoài, miệng mồm không biết giữ, chuyện gì cũng nói ra bên ngoài, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Vốn dĩ hắn có rất nhiều việc phải làm, còn phải phân tâm coi chừng Hoa Trạch, Hoa Ngư chỉ hận không thể tự sinh ra ba đầu sáu tay.
Hắn và người đệ đệ này, vốn là chi thứ của Hoa gia, Hoa gia là Yển sư thế gia, từ rất sớm đã cắm rễ ở Phượng Dương thành, năm mươi năm trước bị đẩy lên vị trí thành chủ Phượng Dương thành, từ nay về sau, đấu tranh nội bộ trong Hoa gia càng thêm dữ dội.
Hoa Ngư vốn không có cơ hội cùng tư cách tham gia cạnh tranh, nhưng mọi chuyện có thể xoay chuyển là đến từ hai mươi năm trước, sau khi phụ thân của Hoa Ngư đi ma giới một chuyến.
Lần đó đi ma giới, phụ thân của Hoa Ngư là Hoa Hằng cửu tử nhất sinh, mang về mười gốc hoa u đàm thánh vật của ma giới, ông dùng một gốc u đàm để hai huynh đệ Hoa Ngư đưa đến thư viện dòng chính Hoa gia mới có thể học tập, lại dùng hai gốc cây, âm thầm thu mua người nắm quyền chính của Hoa gia lúc ấy, bọn họ mới dần dần xuất hiện ở Hoa gia.
Trong những năm tháng đấu tranh dài đằng đẵng, Hoa Hằng một đường lên làm gia chủ, lại ngồi lên vị trí thành chủ Phượng Dương thành, năm năm trước ông ẩn lui, nhường vị trí gia chủ cùng thành chủ cho đại nhi tử, hoa u đàm cho tới bây giờ cũng chỉ còn lại có ba gốc.
Dưới các loại sóng ngầm bắt đầu khởi động, vị trí này của Hoa Ngư kỳ thật ngồi cũng không thoải mái an ổn.
Hội yển sư lần này, là sự kiện lớn lần đầu tiên hắn tổ chức từ khi nhậm chức đến nay, rất nhiều đôi mắt đều nhìn chằm chằm phía sau hắn, chờ thời cơ tìm kiếm cơ hội tìm phiền toái cho hắn, kéo hắn xuống nước.
Thi thể yển sư trong sông Hề Thanh, có lẽ là do kẻ thù của hắn thực hiện, mục đích chính là muốn làm cho đại hội yển sư lần này thêm hỗn loạn, thủ thành đến bây giờ còn không tra ra được long mạch, coi như là chuyện trong dự liệu.
Hắn thở dài một tiếng, ném ra sau đầu, triệu quản sự tới, đến hỏi chi tiết các công việc chuẩn bị cho đại hội, thoáng nhẹ nhàng thở ra rồi đi mật thất xem mấy gốc u đàm được cất giữ.
Trong mật thất tối như màn đêm, ba gốc cây u đàm bồng bềnh trong nước, cành lá mảnh khảnh, trên đỉnh hoa chật kín, an tĩnh rủ xuống.
U đàm phải đợi đến khi hoa nở thì tinh chất trong nhị hoa mới có thể phân tán vào cành, lá và thân rễ để con người sử dụng, cho nên ba gốc u đàm này vì phần gốc được nuôi dưỡng trong nước thuốc, bị hạn chế nên không thể nở hoa.
Hoa ngư cẩn thận kiểm tra tình trạng của ba cây u đàm, sau khi xác định không có dị thường, thì chuyển một gốc trong đó sang một cái bình miệng rộng có chứa nước thuốc, chuẩn bị sau khi hội yển sư kết thúc, làm phần thưởng giao cho người chiến thắng.
Khi hắn từ trong mật thất đi ra, gia phó đến báo, nói là chưởng các Lục Tỉnh của Đan Thanh các chơi.
Hoa Ngư bất giác nở nụ cười, tâm tình rất tốt. Hắn rất thích môn phái Đan Thanh các này. Trên người các đệ tử trong các, đều mang theo một loại tiêu sái cùng ý thơ bên ngoài trần thế mà hắn thích và khao khát, là điều khiến hắn thật lòng hâm mộ khi chính bản thân hắn bị vây hãm trong trách nhiệm đạo nghĩa cùng đấu tranh gia tộc mà không thể giải thoát được.
Lục Tỉnh người trẻ tuổi này, hắn cũng rất coi trọng, tuổi còn trẻ năng lực xuất chúng, thanh tuyển đoan chính, khiêm tốn lễ độ, là nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ, biết hắn cách đây không lâu tiếp quản Đan Thanh các, Hoa Ngư rất vui, cảm thấy hắn làm việc trầm ổn, so với sư phụ Phất Vân Tẩu của hắn thì đáng tin cậy hơn nhiều.
Hắn sải bước đi vào phòng khách, cao giọng cười to, "Lục Tỉnh, nghe nói mấy ngày trước đệ đã tới Phượng Dương, như thế nào, hôm nay mới nhớ tới đến thăm ta?"
Lục Tỉnh vội vàng đứng dậy, hành lễ cười nói: "Đúng là có việc, nhất thời thoát thân không ra, kính xin thành chủ thứ lỗi —— vị này là Lý Lăng ở núi Thanh Yến."
Lúc này Hoa Ngư mới nhìn thấy bên cạnh hắn có một nữ tử thân hình mảnh khảnh cao gầy, mi thanh mục tú, vội vàng nói: "Vị này chính là Lý yển sư? Nổi tiếng không bằng thấy mặt, mau mời ngồi."
Lý Lăng hé miệng cười ngồi xuống, Hoa Ngư phân phó gia phó một lần nữa mang trà nóng tới.
Sau khi hàn huyên vài câu, Hoa Ngư nhíu mày nói: "Hàm Giác đại sư sáng nay đưa thiệp mời tới, nói là nhiễm phong hàn thân thể không khỏe, quyết định rời khỏi đại hội lần này, ai, đang yên lành, sao lại nhiễm phong hàn chứ? Thật sự là đáng tiếc..."
Nhưng chủ nhân của phủ đệ Hoa Ngư gần đây lại rất đau đầu.
Hội yển sư sắp diễn ra, mà đệ đệ Hoa Trạch của hắn không chỉ không giúp được gì, còn suốt ngày chạy ra ngoài, miệng mồm không biết giữ, chuyện gì cũng nói ra bên ngoài, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Vốn dĩ hắn có rất nhiều việc phải làm, còn phải phân tâm coi chừng Hoa Trạch, Hoa Ngư chỉ hận không thể tự sinh ra ba đầu sáu tay.
Hắn và người đệ đệ này, vốn là chi thứ của Hoa gia, Hoa gia là Yển sư thế gia, từ rất sớm đã cắm rễ ở Phượng Dương thành, năm mươi năm trước bị đẩy lên vị trí thành chủ Phượng Dương thành, từ nay về sau, đấu tranh nội bộ trong Hoa gia càng thêm dữ dội.
Hoa Ngư vốn không có cơ hội cùng tư cách tham gia cạnh tranh, nhưng mọi chuyện có thể xoay chuyển là đến từ hai mươi năm trước, sau khi phụ thân của Hoa Ngư đi ma giới một chuyến.
Lần đó đi ma giới, phụ thân của Hoa Ngư là Hoa Hằng cửu tử nhất sinh, mang về mười gốc hoa u đàm thánh vật của ma giới, ông dùng một gốc u đàm để hai huynh đệ Hoa Ngư đưa đến thư viện dòng chính Hoa gia mới có thể học tập, lại dùng hai gốc cây, âm thầm thu mua người nắm quyền chính của Hoa gia lúc ấy, bọn họ mới dần dần xuất hiện ở Hoa gia.
Trong những năm tháng đấu tranh dài đằng đẵng, Hoa Hằng một đường lên làm gia chủ, lại ngồi lên vị trí thành chủ Phượng Dương thành, năm năm trước ông ẩn lui, nhường vị trí gia chủ cùng thành chủ cho đại nhi tử, hoa u đàm cho tới bây giờ cũng chỉ còn lại có ba gốc.
Dưới các loại sóng ngầm bắt đầu khởi động, vị trí này của Hoa Ngư kỳ thật ngồi cũng không thoải mái an ổn.
Hội yển sư lần này, là sự kiện lớn lần đầu tiên hắn tổ chức từ khi nhậm chức đến nay, rất nhiều đôi mắt đều nhìn chằm chằm phía sau hắn, chờ thời cơ tìm kiếm cơ hội tìm phiền toái cho hắn, kéo hắn xuống nước.
Thi thể yển sư trong sông Hề Thanh, có lẽ là do kẻ thù của hắn thực hiện, mục đích chính là muốn làm cho đại hội yển sư lần này thêm hỗn loạn, thủ thành đến bây giờ còn không tra ra được long mạch, coi như là chuyện trong dự liệu.
Hắn thở dài một tiếng, ném ra sau đầu, triệu quản sự tới, đến hỏi chi tiết các công việc chuẩn bị cho đại hội, thoáng nhẹ nhàng thở ra rồi đi mật thất xem mấy gốc u đàm được cất giữ.
Trong mật thất tối như màn đêm, ba gốc cây u đàm bồng bềnh trong nước, cành lá mảnh khảnh, trên đỉnh hoa chật kín, an tĩnh rủ xuống.
U đàm phải đợi đến khi hoa nở thì tinh chất trong nhị hoa mới có thể phân tán vào cành, lá và thân rễ để con người sử dụng, cho nên ba gốc u đàm này vì phần gốc được nuôi dưỡng trong nước thuốc, bị hạn chế nên không thể nở hoa.
Hoa ngư cẩn thận kiểm tra tình trạng của ba cây u đàm, sau khi xác định không có dị thường, thì chuyển một gốc trong đó sang một cái bình miệng rộng có chứa nước thuốc, chuẩn bị sau khi hội yển sư kết thúc, làm phần thưởng giao cho người chiến thắng.
Khi hắn từ trong mật thất đi ra, gia phó đến báo, nói là chưởng các Lục Tỉnh của Đan Thanh các chơi.
Hoa Ngư bất giác nở nụ cười, tâm tình rất tốt. Hắn rất thích môn phái Đan Thanh các này. Trên người các đệ tử trong các, đều mang theo một loại tiêu sái cùng ý thơ bên ngoài trần thế mà hắn thích và khao khát, là điều khiến hắn thật lòng hâm mộ khi chính bản thân hắn bị vây hãm trong trách nhiệm đạo nghĩa cùng đấu tranh gia tộc mà không thể giải thoát được.
Lục Tỉnh người trẻ tuổi này, hắn cũng rất coi trọng, tuổi còn trẻ năng lực xuất chúng, thanh tuyển đoan chính, khiêm tốn lễ độ, là nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ, biết hắn cách đây không lâu tiếp quản Đan Thanh các, Hoa Ngư rất vui, cảm thấy hắn làm việc trầm ổn, so với sư phụ Phất Vân Tẩu của hắn thì đáng tin cậy hơn nhiều.
Hắn sải bước đi vào phòng khách, cao giọng cười to, "Lục Tỉnh, nghe nói mấy ngày trước đệ đã tới Phượng Dương, như thế nào, hôm nay mới nhớ tới đến thăm ta?"
Lục Tỉnh vội vàng đứng dậy, hành lễ cười nói: "Đúng là có việc, nhất thời thoát thân không ra, kính xin thành chủ thứ lỗi —— vị này là Lý Lăng ở núi Thanh Yến."
Lúc này Hoa Ngư mới nhìn thấy bên cạnh hắn có một nữ tử thân hình mảnh khảnh cao gầy, mi thanh mục tú, vội vàng nói: "Vị này chính là Lý yển sư? Nổi tiếng không bằng thấy mặt, mau mời ngồi."
Lý Lăng hé miệng cười ngồi xuống, Hoa Ngư phân phó gia phó một lần nữa mang trà nóng tới.
Sau khi hàn huyên vài câu, Hoa Ngư nhíu mày nói: "Hàm Giác đại sư sáng nay đưa thiệp mời tới, nói là nhiễm phong hàn thân thể không khỏe, quyết định rời khỏi đại hội lần này, ai, đang yên lành, sao lại nhiễm phong hàn chứ? Thật sự là đáng tiếc..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.