Chương 22: Chuyện Xưa Của Lý Lăng (22)
Nhàn Vũ 687
03/11/2023
Lý Lăng vừa nhìn, vừa mò mẫm tìm bầu rượu bên hông, lấy xuống đưa lên môi uống, bộ dáng vui vẻ tự đắc khiến Lục Tỉnh nhịn không được bật cười.
"Quyển "Thương Lan Yêu Vực Kỷ" này phần lớn là loè thiên hạ thôi, nội dung không thể tin được, người viết sách đều nói Thương Lan yêu vực có đi không về, đã như vậy, thì tình hình trong yêu vực làm sao lại lan truyền ra ngoài được?" Hắn cười nói.
Lý Lăng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Ta cũng biết, thế nên chỉ xem cho vui mà thôi."
"Đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường, nàng đã thích xem những quyển du ký này, lại thích nghe kể chuyện, vì sao không tự mình đi xem?" Lục Tỉnh nhìn chăm chú vào nàng nói, "Tận mắt nhìn thấy và nghe người khác kể, cũng như những gì được ghi trong sách, đều có sự khác biệt rất lớn."
Ánh mắt Lý Lăng ảm đạm, khép quyển sách lại, sau đó cười ha hả, "Ta nhát gan, không dám đi xa."
"Nàng nhát gan?" Lục Tỉnh cười trêu chọc, "Nếu nói Lý cô nương nhát gan, vậy ta thấy trên đời này, sẽ không có cô nương nào dám xưng mình to gan đâu."
Gió đêm nhẹ thổi, ánh đèn lắc lư trên đuôi lông mày khẽ nhướng lên của nàng, "Ta coi như huynh đang khen ta đấy."
Lục Tỉnh cười ấm áp, cụp mắt bưng chén trà trên bàn lên.
Nàng nhìn chăm chú vào những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của hắn.
"Lục các chủ..."
Lục Tỉnh đặt chén trà xuống, "Có chuyện gì?"
Lý Lăng nâng cằm nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, "Buổi trưa hôm nay huynh nói, bảo ta không cần khách khí với huynh..."
Hắn gật đầu, cười nói: " Ừ, nàng cũng không cần lúc nào cũng gọi ta là Lục các chủ đâu. "
"Gọi thẳng tên huynh luôn ư?" Giọng nói của nàng dịu dàng, hơi khàn, giống như một cái móc câu vào lòng người thật sâu, "Nói như vậy, bây giờ chúng ta rất quen thuộc sao?”
Lục Tỉnh hơi giật mình, sau đó ngửi thấy một chút ý đồ không tốt trong giọng nói của nàng, cảnh giác nói: "Nàng muốn nói cái gì?"
Lý Lăng cầm lấy ấm trà trong khay rót trà cho hắn, "Đã bảo huynh đừng tức giận mà!”
Hắn không trả lời, chỉ vùi đầu uống trà, trực giác cho thấy nàng sẽ không nói ra điều gì tốt đẹp.
Đúng như dự đoán, nàng cực kỳ nghiêm túc hỏi hắn: " Huynh có thể cho ta nhìn cơ thể huynh và sờ một chút được không?"
Lục Tỉnh suýt chút nữa đã phun ngụm trà ra ngoài, sặc đến ho khan vài tiếng, bình tĩnh một hồi mới lạnh mặt nói: "Không được."
Lý Lăng cười nói, "Đừng cổ hủ như vậy mà, huynh coi ta như đại phu, còn huynh là bệnh nhân, đại phu chữa ngoại thương cho huynh, chẳng lẽ huynh còn nhăn nhó nhăn nhó?"
Lục Tỉnh dở khóc dở cười, "Làm sao có thể giống nhau được chứ?"
"Có gì không giống nhau?" Nàng suy nghĩ một chút, có chút hoang mang nói, "Huynh chưa từng gặp nữ đại phu sao?" Đơn giản thôi, huynh cứ xem ta thành nam đại phu không phải là được rồi sao?
"Càng nói càng thái quá, Lý Lăng." hắn nhắc nhở nàng, "Chuyện lần trước, nàng vẫn còn nợ ta một lời hứa đấy."
Lý Lăng thở dài một hơi, "Được rồi, vậy Đan Thanh các của huynh có nam đệ tử nào có dáng người tốt hay không, lại không cổ hủ như huynh ấy?"
Lục Tỉnh ngừng lại một chút, nhất thời không biết trả lời như thế nào, châm chước một lúc lâu, mới hỏi: "Nhất định phải tận mắt nhìn, tự tay... sờ à?"
Nàng rất nghiêm túc gật gật đầu, "Đúng vậy, muốn làm cho con rối trở nên sống động như thật, không có mẫu thì sao làm được? Nếu không phải có ba sư muội nhà ta làm mẫu cho ta, ta làm sao làm ra con rối nữ xinh đẹp chân thực như vậy được.”
“...... Đã như thế." Lục Tỉnh ho nhẹ một tiếng, chần chờ nói: "Vậy ta..."
Lời còn chưa nói xong, cửa của một căn phòng ở chái phía tây cọt kẹt mở ra, Hoa Trạch nhón chân bước ra ngoài, nhìn thấy hai người ngồi trên ghế đá, sửng sốt trong chốc lát, vội vàng thò đầu ra sau cánh cửa, khẽ gọi: "Cẩn nương, Lục Tỉnh đến rồi, mau ra đây gặp khách."
Trong phòng có một nữ tử đáp lại, tiếp theo rón rén đi ra, sau khi khép cửa phòng, mới vừa đi vừa cười nói: "Lục tỉnh đến rồi, sao không sớm nói... Ai nha, còn có khách nhân, thật sự là ngượng ngùng, Trăn nhi mấy ngày nay tiêu chảy, luôn ngủ không ngon, chúng ta dỗ dành thật lâu, dỗ lâu lắm mới ngủ được đó."
Hai vị khách nhân đều đứng lên, liên tục nói không sao, Cẩn nương sai người hầu rót trà lại, lúc này mới ngồi xuống.
Nàng ấy nắm chặt tay Lý Lăng hỏi han, lại khen nàng xinh đẹp, nghe nói nàng là yển sư, lại nhờ nàng làm một con rối nhỏ, để bầu bạn với nữ nhi Hoa Trăn của nàng ấy.
Nàng ấy mắng Hoa Trạch, "Sinh ra trong yển sư thế gia, mà làm một con rối nhỏ cho nữ nhi chúng ta cũng đều làm không xong, suốt ngày chỉ biết kể chuyện, đùa bỡn.”
Hoa Trạch cười ha hả, sờ sờ mũi.
Lý Lăng cười đồng ý với Cẩn nương, cảm thấy đôi vợ chồng này rất thú vị.
"Quyển "Thương Lan Yêu Vực Kỷ" này phần lớn là loè thiên hạ thôi, nội dung không thể tin được, người viết sách đều nói Thương Lan yêu vực có đi không về, đã như vậy, thì tình hình trong yêu vực làm sao lại lan truyền ra ngoài được?" Hắn cười nói.
Lý Lăng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Ta cũng biết, thế nên chỉ xem cho vui mà thôi."
"Đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường, nàng đã thích xem những quyển du ký này, lại thích nghe kể chuyện, vì sao không tự mình đi xem?" Lục Tỉnh nhìn chăm chú vào nàng nói, "Tận mắt nhìn thấy và nghe người khác kể, cũng như những gì được ghi trong sách, đều có sự khác biệt rất lớn."
Ánh mắt Lý Lăng ảm đạm, khép quyển sách lại, sau đó cười ha hả, "Ta nhát gan, không dám đi xa."
"Nàng nhát gan?" Lục Tỉnh cười trêu chọc, "Nếu nói Lý cô nương nhát gan, vậy ta thấy trên đời này, sẽ không có cô nương nào dám xưng mình to gan đâu."
Gió đêm nhẹ thổi, ánh đèn lắc lư trên đuôi lông mày khẽ nhướng lên của nàng, "Ta coi như huynh đang khen ta đấy."
Lục Tỉnh cười ấm áp, cụp mắt bưng chén trà trên bàn lên.
Nàng nhìn chăm chú vào những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của hắn.
"Lục các chủ..."
Lục Tỉnh đặt chén trà xuống, "Có chuyện gì?"
Lý Lăng nâng cằm nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, "Buổi trưa hôm nay huynh nói, bảo ta không cần khách khí với huynh..."
Hắn gật đầu, cười nói: " Ừ, nàng cũng không cần lúc nào cũng gọi ta là Lục các chủ đâu. "
"Gọi thẳng tên huynh luôn ư?" Giọng nói của nàng dịu dàng, hơi khàn, giống như một cái móc câu vào lòng người thật sâu, "Nói như vậy, bây giờ chúng ta rất quen thuộc sao?”
Lục Tỉnh hơi giật mình, sau đó ngửi thấy một chút ý đồ không tốt trong giọng nói của nàng, cảnh giác nói: "Nàng muốn nói cái gì?"
Lý Lăng cầm lấy ấm trà trong khay rót trà cho hắn, "Đã bảo huynh đừng tức giận mà!”
Hắn không trả lời, chỉ vùi đầu uống trà, trực giác cho thấy nàng sẽ không nói ra điều gì tốt đẹp.
Đúng như dự đoán, nàng cực kỳ nghiêm túc hỏi hắn: " Huynh có thể cho ta nhìn cơ thể huynh và sờ một chút được không?"
Lục Tỉnh suýt chút nữa đã phun ngụm trà ra ngoài, sặc đến ho khan vài tiếng, bình tĩnh một hồi mới lạnh mặt nói: "Không được."
Lý Lăng cười nói, "Đừng cổ hủ như vậy mà, huynh coi ta như đại phu, còn huynh là bệnh nhân, đại phu chữa ngoại thương cho huynh, chẳng lẽ huynh còn nhăn nhó nhăn nhó?"
Lục Tỉnh dở khóc dở cười, "Làm sao có thể giống nhau được chứ?"
"Có gì không giống nhau?" Nàng suy nghĩ một chút, có chút hoang mang nói, "Huynh chưa từng gặp nữ đại phu sao?" Đơn giản thôi, huynh cứ xem ta thành nam đại phu không phải là được rồi sao?
"Càng nói càng thái quá, Lý Lăng." hắn nhắc nhở nàng, "Chuyện lần trước, nàng vẫn còn nợ ta một lời hứa đấy."
Lý Lăng thở dài một hơi, "Được rồi, vậy Đan Thanh các của huynh có nam đệ tử nào có dáng người tốt hay không, lại không cổ hủ như huynh ấy?"
Lục Tỉnh ngừng lại một chút, nhất thời không biết trả lời như thế nào, châm chước một lúc lâu, mới hỏi: "Nhất định phải tận mắt nhìn, tự tay... sờ à?"
Nàng rất nghiêm túc gật gật đầu, "Đúng vậy, muốn làm cho con rối trở nên sống động như thật, không có mẫu thì sao làm được? Nếu không phải có ba sư muội nhà ta làm mẫu cho ta, ta làm sao làm ra con rối nữ xinh đẹp chân thực như vậy được.”
“...... Đã như thế." Lục Tỉnh ho nhẹ một tiếng, chần chờ nói: "Vậy ta..."
Lời còn chưa nói xong, cửa của một căn phòng ở chái phía tây cọt kẹt mở ra, Hoa Trạch nhón chân bước ra ngoài, nhìn thấy hai người ngồi trên ghế đá, sửng sốt trong chốc lát, vội vàng thò đầu ra sau cánh cửa, khẽ gọi: "Cẩn nương, Lục Tỉnh đến rồi, mau ra đây gặp khách."
Trong phòng có một nữ tử đáp lại, tiếp theo rón rén đi ra, sau khi khép cửa phòng, mới vừa đi vừa cười nói: "Lục tỉnh đến rồi, sao không sớm nói... Ai nha, còn có khách nhân, thật sự là ngượng ngùng, Trăn nhi mấy ngày nay tiêu chảy, luôn ngủ không ngon, chúng ta dỗ dành thật lâu, dỗ lâu lắm mới ngủ được đó."
Hai vị khách nhân đều đứng lên, liên tục nói không sao, Cẩn nương sai người hầu rót trà lại, lúc này mới ngồi xuống.
Nàng ấy nắm chặt tay Lý Lăng hỏi han, lại khen nàng xinh đẹp, nghe nói nàng là yển sư, lại nhờ nàng làm một con rối nhỏ, để bầu bạn với nữ nhi Hoa Trăn của nàng ấy.
Nàng ấy mắng Hoa Trạch, "Sinh ra trong yển sư thế gia, mà làm một con rối nhỏ cho nữ nhi chúng ta cũng đều làm không xong, suốt ngày chỉ biết kể chuyện, đùa bỡn.”
Hoa Trạch cười ha hả, sờ sờ mũi.
Lý Lăng cười đồng ý với Cẩn nương, cảm thấy đôi vợ chồng này rất thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.