Chương 26: Chuyện Xưa Của Lý Lăng (26)
Nhàn Vũ 687
30/11/2023
Lục Tỉnh nhận lấy bức thư mở ra.
Một lúc sau, hắn biến sắc: "Chuyện này vậy mà lại có liên quan đến Hoa gia? Đố Cơ bởi vì giúp một nam tử họ Hoa trộm hoa u đàm của Ma cung mà bị hoạch tội ... Nói như vậy, nam tử họ Hoa này là Hoa Hằng."
Lý Lăng "ừm"một tiếng, lại hỏi hắn: "Hoa Hằng, là phụ thân của thành chủ Hoa Ngư, hiện đang đảm nhiệm chức Phượng Dương thành chủ sao? Ta nghe nói hoa u đàm là do ông ấy mang từ Ma giới về."
"Đúng vậy." Lục Tỉnh trầm tư một một hồi, gấp bức thư lại đưa trả cho nàng, "Nếu người đưa quả u hoàng cho Hàm Giác thật sự là Đố Cơ, mà Đố Cơ lại là người quen cũ của Hoa Hằng, ta thấy Hoa gia hơn phân nửa là không trông cậy nổi, sớm biết như vậy, hôm qua chúng ta không nên đi tìm Hoa thành chủ."
"Huynh nói xem, việc xấu xa trong phủ Hàm Giác có phải là Hoa gia đang âm thầm giở trò quỷ hay không?" Lý Lăng vẻ mặt đau khổ nói, "Nếu như có liên quan đến bọn họ, chúng ta có tính không là chui đầu vô lưới không? Hoa gia có có đến gây rắc rối cho chúng ta không?"
"Không đến nỗi vậy đâu," Lục Tỉnh bật cười, "Ta vẫn tin cách làm người của Hoa thành chủ, hơn nữa chúng ta cũng chỉ nói những chuyện phát sinh trong phủ đệ Hàm Giác, trong lời nói cũng không có liên lụy đến Hoa gia, bọn họ cũng không biết chúng ta đã bắt đầu nghi ngờ bọn họ, huống chi hiện tại cũng không thể xác định người trong phủ Hàm Giác là Đố Cơ."
Hắn đứng dậy mặc ngoại bào, "Chỉ mong việc này không liên quan gì đến Hoa gia, ta sẽ phái người nhìn chằm chằm bên ngoài phủ Hàm Giác và Hoa phủ, mấy ngày nay nàng và Niên cô nương không nên đi ra ngoài."
Lý Lăng đồng ý, cùng hắn đi ra khỏi đình nhỏ, Lục Tỉnh tiễn nàng đến bên ngoài Quy Vân lâu, gọi hai đệ tử, thừa dịp đêm tối lẻn vào Hoa phủ.
Hắn tìm được chỗ ở của Hoa Hằng, phụ thân Hoa Ngư, lặng yên không một tiếng động nằm sấp ở trên nóc nhà.
Hoa Ngư đã cãi nhau với cha mình hơn một canh giờ, Lục Tỉnh càng nghe thì càng kinh hãi, chờ Hoa Ngư vẻ mặt buồn bực bước ra khỏi phòng, lúc này mới thầm than một tiếng, từ trên nóc nhà thần không biết quỷ không hay chạy ra khỏi Hoa phủ.
Khi hắn trở lại Trục Nguyệt đường, dưới tán liễu bên hồ bên ngoài Quy Vân lâu đúng là rất náo nhiệt, con rối Anh Loan do Lý Lăng mang đến ngồi trên băng ghế đá, vùi đầu pha trà, tư thế tao nhã, thủ pháp thành thạ, mấy đệ tử Đan Thanh các vây xem đều tràn đầy hứng thú, tán thưởng không thôi.
Một lúc sau, trà đã pha xong, hương trà êm dịu được bao bọc trong gió chiều rồi tản đi, Anh Loan vững vàng mang bình trà gốm, rót trà vào chén nhỏ xếp trên bàn, lần lượt dâng cho đệ tử Đan Thanh các.
Lục Tỉnh bước tới, cười nói: "Như thế nào, trà do Anh Loan pha mà các ngươi cũng dám uống?"
"Các chủ!"
Mấy tên đệ tử vội hành lễ với hắn, nam đệ tử đưa chén nhỏ đang cầm trong tay cho Lục Tỉnh, cười nói: "Thật sự không tệ, đây đều là chén nhỏ thứ hai, các chủ ngài cũng nếm thử."
Lý Lăng đang chuyện trò vui vẻ với mấy nữ đệ tử, nhìn hắn với vẻ oán trách, Lục Tỉnh đón ánh mắt của nàng, một hơi uống cạn trà trong chén, khen một tiếng, "Quả nhiên trà ngon. "
Lý Lăng lúc này mới cong mắt cười, yêu thương sờ lên đầu Anh Loan, mỉm cười nói: "Được rồi, được rồi, trà các ngươi cũng uống rồi, trời cũng không còn sớm, nên giải tán thôi."
Mọi người lần lượt rời đi, Lý Lăng vừa dọn đồ uống trà trên bàn vừa bất mãn nói: "Lục các chủ thật đúng là mang thù, ta chỉ phạm một sai lầm đó thôi, tại sao cứ níu lấy không tha?"
Lục Tỉnh chậm rãi mỉm cười đáp: "Ta quả thực không phải người bao dung, nàng làm chuyện gì với ta, ta sẽ không bao giờ quên."
Lý Lăng sững sờ, đang định nói chuyện, vừa ngước mắt lên thì thấy hắn đang cười nhìn mình, làm nàng không nói nên lời.
Giờ phút này, vầng trăng bạc trên bầu trời giống như ngọc, ánh trăng gió mát như khảm lên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng như sương như ngọc của nam nhân, nụ cười trên khóe môi nhẹ nhàng nhàn nhã, nhưng trong mắt lại có ý vị hàm súc khác.
Nàng sửng sờ một lát, sau đó cười nói: "Thì ra huynh đang nói đùa, dọa ta một hồi, tư vị lúc nào cũng bị người khác nhớ sai lầm của mình là không tốt."
Lục Tỉnh cụp mắt xuống, chỉ mỉm cười không nói.
Một lúc sau, hắn biến sắc: "Chuyện này vậy mà lại có liên quan đến Hoa gia? Đố Cơ bởi vì giúp một nam tử họ Hoa trộm hoa u đàm của Ma cung mà bị hoạch tội ... Nói như vậy, nam tử họ Hoa này là Hoa Hằng."
Lý Lăng "ừm"một tiếng, lại hỏi hắn: "Hoa Hằng, là phụ thân của thành chủ Hoa Ngư, hiện đang đảm nhiệm chức Phượng Dương thành chủ sao? Ta nghe nói hoa u đàm là do ông ấy mang từ Ma giới về."
"Đúng vậy." Lục Tỉnh trầm tư một một hồi, gấp bức thư lại đưa trả cho nàng, "Nếu người đưa quả u hoàng cho Hàm Giác thật sự là Đố Cơ, mà Đố Cơ lại là người quen cũ của Hoa Hằng, ta thấy Hoa gia hơn phân nửa là không trông cậy nổi, sớm biết như vậy, hôm qua chúng ta không nên đi tìm Hoa thành chủ."
"Huynh nói xem, việc xấu xa trong phủ Hàm Giác có phải là Hoa gia đang âm thầm giở trò quỷ hay không?" Lý Lăng vẻ mặt đau khổ nói, "Nếu như có liên quan đến bọn họ, chúng ta có tính không là chui đầu vô lưới không? Hoa gia có có đến gây rắc rối cho chúng ta không?"
"Không đến nỗi vậy đâu," Lục Tỉnh bật cười, "Ta vẫn tin cách làm người của Hoa thành chủ, hơn nữa chúng ta cũng chỉ nói những chuyện phát sinh trong phủ đệ Hàm Giác, trong lời nói cũng không có liên lụy đến Hoa gia, bọn họ cũng không biết chúng ta đã bắt đầu nghi ngờ bọn họ, huống chi hiện tại cũng không thể xác định người trong phủ Hàm Giác là Đố Cơ."
Hắn đứng dậy mặc ngoại bào, "Chỉ mong việc này không liên quan gì đến Hoa gia, ta sẽ phái người nhìn chằm chằm bên ngoài phủ Hàm Giác và Hoa phủ, mấy ngày nay nàng và Niên cô nương không nên đi ra ngoài."
Lý Lăng đồng ý, cùng hắn đi ra khỏi đình nhỏ, Lục Tỉnh tiễn nàng đến bên ngoài Quy Vân lâu, gọi hai đệ tử, thừa dịp đêm tối lẻn vào Hoa phủ.
Hắn tìm được chỗ ở của Hoa Hằng, phụ thân Hoa Ngư, lặng yên không một tiếng động nằm sấp ở trên nóc nhà.
Hoa Ngư đã cãi nhau với cha mình hơn một canh giờ, Lục Tỉnh càng nghe thì càng kinh hãi, chờ Hoa Ngư vẻ mặt buồn bực bước ra khỏi phòng, lúc này mới thầm than một tiếng, từ trên nóc nhà thần không biết quỷ không hay chạy ra khỏi Hoa phủ.
Khi hắn trở lại Trục Nguyệt đường, dưới tán liễu bên hồ bên ngoài Quy Vân lâu đúng là rất náo nhiệt, con rối Anh Loan do Lý Lăng mang đến ngồi trên băng ghế đá, vùi đầu pha trà, tư thế tao nhã, thủ pháp thành thạ, mấy đệ tử Đan Thanh các vây xem đều tràn đầy hứng thú, tán thưởng không thôi.
Một lúc sau, trà đã pha xong, hương trà êm dịu được bao bọc trong gió chiều rồi tản đi, Anh Loan vững vàng mang bình trà gốm, rót trà vào chén nhỏ xếp trên bàn, lần lượt dâng cho đệ tử Đan Thanh các.
Lục Tỉnh bước tới, cười nói: "Như thế nào, trà do Anh Loan pha mà các ngươi cũng dám uống?"
"Các chủ!"
Mấy tên đệ tử vội hành lễ với hắn, nam đệ tử đưa chén nhỏ đang cầm trong tay cho Lục Tỉnh, cười nói: "Thật sự không tệ, đây đều là chén nhỏ thứ hai, các chủ ngài cũng nếm thử."
Lý Lăng đang chuyện trò vui vẻ với mấy nữ đệ tử, nhìn hắn với vẻ oán trách, Lục Tỉnh đón ánh mắt của nàng, một hơi uống cạn trà trong chén, khen một tiếng, "Quả nhiên trà ngon. "
Lý Lăng lúc này mới cong mắt cười, yêu thương sờ lên đầu Anh Loan, mỉm cười nói: "Được rồi, được rồi, trà các ngươi cũng uống rồi, trời cũng không còn sớm, nên giải tán thôi."
Mọi người lần lượt rời đi, Lý Lăng vừa dọn đồ uống trà trên bàn vừa bất mãn nói: "Lục các chủ thật đúng là mang thù, ta chỉ phạm một sai lầm đó thôi, tại sao cứ níu lấy không tha?"
Lục Tỉnh chậm rãi mỉm cười đáp: "Ta quả thực không phải người bao dung, nàng làm chuyện gì với ta, ta sẽ không bao giờ quên."
Lý Lăng sững sờ, đang định nói chuyện, vừa ngước mắt lên thì thấy hắn đang cười nhìn mình, làm nàng không nói nên lời.
Giờ phút này, vầng trăng bạc trên bầu trời giống như ngọc, ánh trăng gió mát như khảm lên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng như sương như ngọc của nam nhân, nụ cười trên khóe môi nhẹ nhàng nhàn nhã, nhưng trong mắt lại có ý vị hàm súc khác.
Nàng sửng sờ một lát, sau đó cười nói: "Thì ra huynh đang nói đùa, dọa ta một hồi, tư vị lúc nào cũng bị người khác nhớ sai lầm của mình là không tốt."
Lục Tỉnh cụp mắt xuống, chỉ mỉm cười không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.