Chương 29: Chuyện Xưa Của Lý Lăng (29)
Nhàn Vũ 687
11/06/2024
Trước sáu dãy cửa sổ là một án thư lớn, trên đó có đủ các loại giấy và bút mực, trước bàn đặt một chiếc ghế gỗ chạm khắc, và một giá sách cao đứng dựa vào bức tường phía Tây.
Nàng đi đến trước bàn, bầu trời đêm ngoài cửa sổ giống như một tấm gương, vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời không nhiễm một hạt bụi, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên chiếc bàn cạnh cửa sổ, từng tờ giấy từng bức tranh, từng cây bút từng nghiên mực đều như được mạ một lớp ánh bạc.
Trước cửa sổ có một cây lê đang nở rộ, gió nhẹ thổi qua, hoa rơi như mưa, những cánh hoa mềm mại bay lượn trong không trung, bay qua cửa sổ, rơi trên thư án.
"Nàng đang nhìn gì vậy?" Một giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên sau lưng nàng.
Lý Lăng xoay người lại.
Lục Tỉnh bước ra khỏi bình phong. Hắn mặc một chiếc áo choàng rộng màu xanh nhạt, thắt lưng được buộc lỏng lẻo, khiến hắn trông càng cao lớn hơn, dáng người xinh đẹp, mái tóc dài ẩm ướt chỉ được buộc một nửa ra sau đầu, hẳn là mới tắm xong.
Hắn cũng không đi giày, đôi chân trần giẫm lên sàn nhà, trong căn phòng trống, bóng hắn in trên sàn nhà, quần áo trắng đẹp hơn tuyết, thanh tú xinh đẹp, trong trẻo như vầng trăng sáng trong bầu trời đêm, lại cao quý như hàn băng trên núi.
Ánh mắt Lý Lăng rơi vào cổ áo hơi mở của hắn, dừng lại một lúc trên làn da mịn màng vẫn còn ánh nước, rồi dời đi.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Lục Tỉnh vội vàng khép cổ áo lại, buộc chặt thắt lưng.
Lý Lăng ngượng ngùng xoay người sang chỗ khác, cảm thấy mình có chút giống quỷ háo sắc, đang dùng ánh mắt quấy rối mỹ nhân vừa mới tắm xong.
"Chỗ này của huynh đẹp quá, sao lần trước ta ở hậu viện lại không nhìn thấy cây lê này nhỉ?" Nàng che giấu hắng giọng một cái, thuận miệng hỏi một câu.
Lục Tỉnh không trả lời nàng, hắn đi tới trước mặt nàng, nhặt cây cọ vẽ trên bàn lên.
"Nàng thích hoa gì?" hắn thấp giọng hỏi.
Nàng hiểu, không nhịn được nở nụ cười: "Hóa ra hoa này là tưởng tượng huynh vẽ ra.
Hắn mỉm cười, ánh mắt rơi trên người nàng.
Nàng mặc một chiếc váy đỏ thẫm, trên mặt lụa mỏng thêu mai vàng rải rác, ánh trăng vẽ một đường phân cách rõ ràng trước cửa sổ, nhưng hoa mai trên quần áo nàng lại nở rộ trong sự giao thoa của ánh sáng và bóng tối, trông vô cùng nổi bật.
"Nàng thích hoa mai sao?"
Hắn thấp giọng hỏi, rồi ngồi thẳng người lên, ống tay áo bồng bềnh trong gió, hắn vẽ vài nét trên không trung, hoa lê lặng yên không một tiếng động biến mất, sau đó là mấy cành hoa mai nở rộ trong góc tường ngoài cửa sổ, băng thanh ngọc khiết, chóp mũi nàng còn ngửi thấy mùi thơm mát lạnh xa xăm của mai vàng khi vào mùa, cơ thể nàng còn cảm nhận được cái lạnh khắc nghiệt của băng tuyết.
Nàng co rúm người lại.
"Có lạnh không?” Hắn lập tức thấp giọng hỏi, giọng nói cực kỳ êm tai vang lên bên tai nàng, "Đổi cái gì tốt hơn nhé? Có thích hoa nhài mùa hè không?"
"Thích ... thích." Lý Lăng lặng lẽ dịch sang bên cạnh nửa bước, có chút bối rối trả lời.
Hắn ở quá gần, giọng nói trầm thấp dễ nghe dường như vẫn vang vọng bên tai nàng, khiến tai nàng ngứa ngáy, hơi ấm tỏa ra từ cơ thể hắn hòa cùng mùi thơm dễ chịu của bồ kết, mang đến một cảm giác mập mờ như có như không, làm tim nàng đập có chút nhanh.
Lục Tỉnh không cảm nhận được sự bất thường của nàng, bút vẽ trong tay vung lên, mai vàng tản ra, một cành hoa nhài trắng tinh khiết vươn ra ngoài cửa sổ.
Khi hương hoa thoang thoảng bay qua, buông bút vẽ, quay đầu nhìn nàng.
Ngay khi ánh mắt chạm nhau, cả hai đều mất tự nhiên dời ánh mắt.
"......Trận đấu hôm nay rất thú vị," Lục Tỉnh hắng giọng trêu chọc, "Ta còn tưởng nàng sẽ thả hung khuyển sở trường của nàng ra."
"Nếu có thể tiết kiệm sức lực vì sao lại không làm?" Lý Lăng dùng ngón tay vuốt ve hình chạm khắc trên lưng ghế, thản nhiên mỉm cười, giống như lơ đãng: "Hoa gia bên kia có động tỉnh gì không? Ta thấy huynh rất bận rộn, mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng,"
Lục Tỉnh nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn nàng, nàng lập tức nói: "Huynh yên tâm, ta không nhiều chuyện, ta chỉ muốn biết tình hình đại khái."
Hắn cười nói: "Hoa phủ đề phòng sâm nghiêm, ta sợ các đệ tử khác sẽ tiết lộ tung tích, cho nên ta đích thân đi tìm hiểu tin tức -- lão thành chủ nhất định phải lấy được lô quả u hoàng kia, cho nên mới đưa Đố Cơ vào Hoa phủ, an trí ở trong mật thất. "
"Đây không phải là dẫn sói vào nhà sao?" Lý Lăng lắc đầu, "Quả u hoàng còn quan trọng hơn mạng mình sao? Hoa thành chủ cũng không phản đối?"
Lục Hành than nhẹ một tiếng: "Mặc dù bên ngoài Hoa Ngư là thành chủ và gia chủ Hoa gia, nhưng trên thực tế, mọi thứ vẫn là Hoa Hằng làm chủ."
Nàng đi đến trước bàn, bầu trời đêm ngoài cửa sổ giống như một tấm gương, vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời không nhiễm một hạt bụi, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên chiếc bàn cạnh cửa sổ, từng tờ giấy từng bức tranh, từng cây bút từng nghiên mực đều như được mạ một lớp ánh bạc.
Trước cửa sổ có một cây lê đang nở rộ, gió nhẹ thổi qua, hoa rơi như mưa, những cánh hoa mềm mại bay lượn trong không trung, bay qua cửa sổ, rơi trên thư án.
"Nàng đang nhìn gì vậy?" Một giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên sau lưng nàng.
Lý Lăng xoay người lại.
Lục Tỉnh bước ra khỏi bình phong. Hắn mặc một chiếc áo choàng rộng màu xanh nhạt, thắt lưng được buộc lỏng lẻo, khiến hắn trông càng cao lớn hơn, dáng người xinh đẹp, mái tóc dài ẩm ướt chỉ được buộc một nửa ra sau đầu, hẳn là mới tắm xong.
Hắn cũng không đi giày, đôi chân trần giẫm lên sàn nhà, trong căn phòng trống, bóng hắn in trên sàn nhà, quần áo trắng đẹp hơn tuyết, thanh tú xinh đẹp, trong trẻo như vầng trăng sáng trong bầu trời đêm, lại cao quý như hàn băng trên núi.
Ánh mắt Lý Lăng rơi vào cổ áo hơi mở của hắn, dừng lại một lúc trên làn da mịn màng vẫn còn ánh nước, rồi dời đi.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Lục Tỉnh vội vàng khép cổ áo lại, buộc chặt thắt lưng.
Lý Lăng ngượng ngùng xoay người sang chỗ khác, cảm thấy mình có chút giống quỷ háo sắc, đang dùng ánh mắt quấy rối mỹ nhân vừa mới tắm xong.
"Chỗ này của huynh đẹp quá, sao lần trước ta ở hậu viện lại không nhìn thấy cây lê này nhỉ?" Nàng che giấu hắng giọng một cái, thuận miệng hỏi một câu.
Lục Tỉnh không trả lời nàng, hắn đi tới trước mặt nàng, nhặt cây cọ vẽ trên bàn lên.
"Nàng thích hoa gì?" hắn thấp giọng hỏi.
Nàng hiểu, không nhịn được nở nụ cười: "Hóa ra hoa này là tưởng tượng huynh vẽ ra.
Hắn mỉm cười, ánh mắt rơi trên người nàng.
Nàng mặc một chiếc váy đỏ thẫm, trên mặt lụa mỏng thêu mai vàng rải rác, ánh trăng vẽ một đường phân cách rõ ràng trước cửa sổ, nhưng hoa mai trên quần áo nàng lại nở rộ trong sự giao thoa của ánh sáng và bóng tối, trông vô cùng nổi bật.
"Nàng thích hoa mai sao?"
Hắn thấp giọng hỏi, rồi ngồi thẳng người lên, ống tay áo bồng bềnh trong gió, hắn vẽ vài nét trên không trung, hoa lê lặng yên không một tiếng động biến mất, sau đó là mấy cành hoa mai nở rộ trong góc tường ngoài cửa sổ, băng thanh ngọc khiết, chóp mũi nàng còn ngửi thấy mùi thơm mát lạnh xa xăm của mai vàng khi vào mùa, cơ thể nàng còn cảm nhận được cái lạnh khắc nghiệt của băng tuyết.
Nàng co rúm người lại.
"Có lạnh không?” Hắn lập tức thấp giọng hỏi, giọng nói cực kỳ êm tai vang lên bên tai nàng, "Đổi cái gì tốt hơn nhé? Có thích hoa nhài mùa hè không?"
"Thích ... thích." Lý Lăng lặng lẽ dịch sang bên cạnh nửa bước, có chút bối rối trả lời.
Hắn ở quá gần, giọng nói trầm thấp dễ nghe dường như vẫn vang vọng bên tai nàng, khiến tai nàng ngứa ngáy, hơi ấm tỏa ra từ cơ thể hắn hòa cùng mùi thơm dễ chịu của bồ kết, mang đến một cảm giác mập mờ như có như không, làm tim nàng đập có chút nhanh.
Lục Tỉnh không cảm nhận được sự bất thường của nàng, bút vẽ trong tay vung lên, mai vàng tản ra, một cành hoa nhài trắng tinh khiết vươn ra ngoài cửa sổ.
Khi hương hoa thoang thoảng bay qua, buông bút vẽ, quay đầu nhìn nàng.
Ngay khi ánh mắt chạm nhau, cả hai đều mất tự nhiên dời ánh mắt.
"......Trận đấu hôm nay rất thú vị," Lục Tỉnh hắng giọng trêu chọc, "Ta còn tưởng nàng sẽ thả hung khuyển sở trường của nàng ra."
"Nếu có thể tiết kiệm sức lực vì sao lại không làm?" Lý Lăng dùng ngón tay vuốt ve hình chạm khắc trên lưng ghế, thản nhiên mỉm cười, giống như lơ đãng: "Hoa gia bên kia có động tỉnh gì không? Ta thấy huynh rất bận rộn, mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng,"
Lục Tỉnh nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn nàng, nàng lập tức nói: "Huynh yên tâm, ta không nhiều chuyện, ta chỉ muốn biết tình hình đại khái."
Hắn cười nói: "Hoa phủ đề phòng sâm nghiêm, ta sợ các đệ tử khác sẽ tiết lộ tung tích, cho nên ta đích thân đi tìm hiểu tin tức -- lão thành chủ nhất định phải lấy được lô quả u hoàng kia, cho nên mới đưa Đố Cơ vào Hoa phủ, an trí ở trong mật thất. "
"Đây không phải là dẫn sói vào nhà sao?" Lý Lăng lắc đầu, "Quả u hoàng còn quan trọng hơn mạng mình sao? Hoa thành chủ cũng không phản đối?"
Lục Hành than nhẹ một tiếng: "Mặc dù bên ngoài Hoa Ngư là thành chủ và gia chủ Hoa gia, nhưng trên thực tế, mọi thứ vẫn là Hoa Hằng làm chủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.