Chương 6: Ái dịch (2)
Nhất Điểm Điểm
14/11/2024
Vì phía trước còn có tài xế nên Tống Lai Yên không có can đảm để trò chuyện thân mật với Mạc Nhiên. Trừ khi có việc cần nói, nếu không anh vẫn giữ vững nguyên tắc của riêng mình, không chủ động bắt chuyện. Đối lập với tiếng sét đinh tai nhức óc ngoài xe thì bên trong lại bị bao trùm bởi một bầu không khí yên tĩnh, tưởng chừng như có thể nghe được tiếng kim rơi.
"Cậu chủ, đêm nay cậu muốn nghỉ ngơi ở đâu? Mấy ngày nay vì cậu không về nhà nên bà chủ đã nhắc tôi rất nhiều lần là phải nói với cậu rằng bà rất nhớ cậu, rất muốn nhìn thấy cậu."
"Nếu tôi không nói gì thì nghĩa là nơi nghỉ của tôi vẫn như cũ. Không phải chú đã biết rất rõ rồi à?"
"Vậy... cậu chủ vẫn đi Tĩnh Thủy Loan sao?"
Mạc Nhiên không trả lời, chỉ tao nhã liếc mắt nhìn ông. Tài xế lập tức ý thức được bản thân đã hỏi những câu vượt quá phận sự nên ngay lập tức luống cuống nói xin lỗi. Trong khi đó, đầu óc Tống Lai Yên vẫn còn bị đình trệ, chưa hiểu vì sao ông ấy lại phải khúm núm như thế.
Ở ngã tư đường, xe phải ôm một khúc cua gắt. Tuy không có sự cố nào xảy ra nhưng cơ thể của cô vẫn theo quán tính nghiêng sang một bên. Cô cũng thuận theo đó rồi nhích sang chỗ ngồi của Mạc Nhiên.
Từ khi bước lên xe, cô luôn đặt chiếc áo khoác của anh trên đùi nên đâu đó vẫn còn vương lại nhiệt độ cơ thể ấm áp và thoang thoảng mùi thơm thanh khiết ngọt ngào từ cơ thể thiếu nữ. Thấy được cô đang đến gần, Mạc Nhiên liền nghiêng đầu nhìn sang. Trong tích
tắc, khi ánh mắt hai người giao nhau, cô đã hoàn toàn bị chinh phục, bị cuốn vào màu đen u ám như đầm sâu kia. Phải mất một khoảng thời gian mới lấy lại tinh thần, vẫn vô cùng tự nhiên như thường lệ, cô duỗi tay đỡ ở đầu gối anh: "Anh hai, có phải anh thích ngày mưa không?"
"Sao em lại nghĩ thế?"
Cô đáng yêu ngọ nguậy đầu: " Vì em thấy anh luôn nhìn ra ngoài cửa xe, dường như lúc đó tâm trạng anh cũng không đến nỗi tệ, hơn nữa.... ánh mắt cũng thật ấm áp."
Ấm áp u? Hai từ này thế nhưng lại có thể xuất hiện trên người Mạc Nhiên. Cách so sánh này có vẻ vô cùng khập khiễng và kì lạ. Tài xế không ngăn cản được sự hiếu kỳ, nhìn thoáng qua hàng ghế phía sau qua kính chiếu hậu.
Khoảng cách giữa hai người gần nhau đến nỗi trán của cô như muốn chạm vào môi anh. Hơi thở sạch sẽ pha lẫn một chút mát lạnh trên người anh khiến cô không kiềm lòng được muốn dựa sát vào hơn nữa.
Từng làn hơi ấm áp lướt nhẹ trên da thịt mẫn cảm, sau eo như bị điện giật mà hơi ngứa, thật giống như anh đang cọ nhẹ đầu ngón tay lên vòng eo nhắn mịn của cô vậy.
Bầu không khí phía sau xe dần dần trở nên ái muội.
Mà lúc này, Tô Bội Tình và Lý Ngạn Vĩ vẫn còn đang trên đường cao tốc. Bà bất an than phiền: "Trời ơi, ông muốn tôi phải đợi đến khi nào nữa? Đáng lẽ ra giờ này Lai Yên phải tan học về nhà rồi mới phải."
"Không phải tôi vừa mới nói với tài xế rồi hay sao? Bà yên tâm đi, nhất định tài xế sẽ đưa Lai Yên trở về nhà an toàn mà."
"Nhưng trong nhà chỉ có một đứa con gái thôi, làm sao mà tôi không lo cho được hả!" Giọng nói dồn dập của Tô Bội Tình tràn đầy lo lắng.
"Lai Yên cũng đã mười lăm tuổi rồi, nó đã trưởng thành, một mình con bé ở nhà cũng không xảy ra chuyện gì bất trắc đâu. An ninh ở tiểu khư cũng vô cùng tốt, ra vào đều có người kiểm tra, trước giờ chưa từng phát sinh sự cố nào cả."
Một chốc sau, Lý Ngạn Vĩ nhận được một cuộc điện thoại do tài xế gọi tới, thần kinh Tô Bội Tình bỗng căng chặt lên. Ai ngờ sau khi ngắt cuộc gọi, Lý Ngạn Vĩ lại cười, tự cho đó là một tin tức tốt rồi nói cho bà: "Tài xế nói là Lai Yên và Mạc Nhiên về cùng nhau, con bé ở trên xe của anh nó. Lai Yên không phải một thân một mình ở nhà nên bây giờ bà có thể an tâm hơn được rồi đó"
Tô Bội Tình càng luống cuống hơn so với ban nãy, sắc mặt bà tái nhợt đi: "Nhanh lên, ông lập tức chở tôi về nhà mau!"
Lý Ngạn Vĩ căn bản không hiểu được nguyên nhân cốt lõi khiến bà lo lắng là gì nên chỉ biết chân thành khuyên giải an ủi: "Ai da... Mạc Nhiên đang ở chung với con bé, nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Mặc dù anh em nó không thân thiết cho lắm nhưng cũng không đến mức hoàn toàn trở mặt không chăm sóc con bé. Bà đừng sốt ruột quá."
"Ông thì biết cái gì!" Tâm trạng Tô Bội Tình trở nên buồn phiền hơn bao giờ hết, thậm chí càng nghĩ lại càng hoảng, cuối cùng bà chỉ biết thúc giục: "Ông chạy xe về nhà mau lên."
Trong phòng Mạc Nhiên, Tống Lai Yên lấy bút chỉ vào sách bài tập, giọng nói ngọt ngào mềm mại như có thể chảy ra nước: "Anh hai, vậy là từ nay về sau bài nào không hiểu là em có thể tìm anh giúp sao ạ?"
Mạc Nhiên đang dựa đầu vào giường đọc sách, mặc dù nghe được cô hỏi chuyện nhưng cũng không trả lời. Anh chỉ từ từ ngồi dậy, đầu ngón tay chỉ chỉ vào vị trí ngồi bên cạnh mình. Tống Lai Yên hiểu ý, hơi thẹn thùng và thấp thỏm đi qua rồi ngồi vào chỗ kế bên anh.
"Ồ, anh đang xem gì thế?" Tống Lai Yên tò mò đánh giá bìa quyển sách, ngoại trừ ảnh bìa có in hình một cô gái thì tất cả thứ khác đều
được viết bằng tiếng Anh và một vài kí tự cô chưa từng gặp qua. Anh không đáp lại, đã thế còn cất sách đi, đặt nó trên đầu giường. "Em muốn hỏi gì?" Anh đánh trống lảng sang đề tài khác.
Tống Lai Yên lật sách nhanh đến trang đã đánh dấu rồi đưa đến trước mặt anh: "Mấy đề này em không hiểu gì hết đó, anh giảng cho em đi."
Không biết Mạc Nhiên đang nghĩ gì, có lẽ vì anh lười vận động nên chỉ dựa vào giường lật xem, Tống Lai Yên đành phải cúi người xuống để nhìn rõ hơn. Vì cong người quá lâu nên eo hơi mỏi, cô quyết định trèo thẳng lên giường nhưng không thể đặt hoàn toàn hai chân lên được vì cô vẫn còn mang đôi dép lê.
Cô nằm nghiêng, hai chân thon dài bắt chéo nhau, đang tập trung cầm bút làm bài. Vì hai chân của cô có lúc lơ đãng hơi mở ra, khi thì khép lại, lúc thì lại mở ra, có khi lại bắt chéo nhau nên bóng ma mê người ở giữa cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Tu thế nằm này làm chiếc váy đồng phục rộng thùng thình cũng phải trở nên ngắn hơn, gần như không che được bắp đùi, quần lót vì thế mà lộ ra một chút.
Cô cứ ỉ i cho rằng Mạc Nhiên không nhìn thấy. Nhưng thật ra đôi khi không cần nhìn hết toàn bộ cảnh xuân tươi đẹp bên dưới lớp váy kia, chỉ đơn giản là nhìn động tác ngây ngô của cô thôi cũng đã đủ làm trái tim anh rộn rạo.
Tốc độ giảng bài của anh cũng không nhanh, thậm chí có thể nói là vô cùng kiên nhẫn đối với cô. Chỉ là, anh chỉ nói mà không ghi xuống giấy làm cô không kịp tiêu hóa. Nếu với tiến độ này thì trong đầu sẽ không đọng lại một chút kiến thức nào hết nên cô liền làm nũng với anh: " Anh giảng nhanh, em không theo kịp, anh có thể giảng lại lần nữa không?"
"Chỗ nào?" Cách hỏi của anh luôn ngắn gọn và vào thẳng trọng tâm của vấn đề.
"Chỗ này nè anh." Cô hăng hái dùng đầu ngón tay mềm mại chỉ vào phần chưa hiểu: "Tại sao ở đây lại có bốn phương trình..." Toàn bộ cơ thể cô gần như nép sát vào lồng ngực anh. Nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể đối phương khiến trái tim cô đập với gia tốc nhanh không tưởng. Vì không dám sổ sàng đè lên người anh nên vòng eo mềm dẻo mảnh khảnh của thiếu nữ ra sức thắt lại.
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mở to đôi mắt nhìn anh.
"Anh chậm lại một chút được không, em sắp chịu không nổi rồi..."
Cô chợt nhận ra câu nói vô tâm của mình lại vô tình mang một tầng nghĩa ướt át khác. Vì câu nói dễ gây hiểu lầm này mà toàn bộ sự chú ý và tâm tư của Mạc Nhiên đều chuyển từ những số liệu khô khan trên vở sang người cô.
Có một vài sợi tóc nghịch ngợm đang rũ xuống bên mái, cũng có một vài lọn tóc dính trên bờ môi căng mọng của cô. Khi thấy anh duỗi tay muốn vén tóc giúp thì lòng cô lại xôn xao, theo bản năng hơi rụt người lại. Anh lập tức ngừng lại động tác, dứt khoát thư tay về.
Không khí đột ngột lâm vào trạng thái xấu hổ kì lạ. "Em không thích à?" Mạc Nhiên thẳng thắn hỏi.
Tống Lai Yên trầm mặc, chỉ cúi đầu tránh đối diện trực tiếp với anh. Không phải cô không thích, có điều...
"Cái này" Bàn tay cô nắm chặt khăn trải giường "Bởi vì em đang nằm trên giường anh nên có chút... mất tự nhiên."
Cô rất sợ anh hỏi tới cùng, may mắn là anh không có. Tống Lai Yên không phải kiểu con gái dịu dàng nhỏ nhẹ, chỉ là tính tình cô có hơi ngây thơ hồn nhiên, nên về cơ bản cô vẫn hiểu đây là giường ngủ của Mạc Nhiên, của một người đàn ông trưởng thành. Giờ phút này có vô số phim ảnh cấm thiếu nhi đang liên tục hiện lên rõ mồn một
trong đầu cô. Tống Lai Yên vô cùng hoảng loạn và thẹn thùng, thân thể cũng bắt đầu nóng lên. Cô đang rất bế tắc, tự hỏi làm thế nào để trở lại trạng thái bình thường bây giờ?
Mạc Nhiên thong thả ung dung đứng dậy đi đến chiếc bàn bên cạnh rồi ngồi xuống: "Lại đây."
Nghe anh gọi, cô bình tĩnh trở lại, xách theo sách bài tập đi đến ghế dựa bên cạnh anh.
Dù đã rời khỏi giường lớn êm ái mềm mại nhưng không hiểu sao bầu không khí ái muội lại vẫn chưa tiêu tan, vẫn cứ như hình với bóng khiến cô căn bản không có cách nào rời mắt khỏi anh được.
Cô bắt đầu oán trách chính mình tại sao vừa rồi lại muốn trốn tránh anh như thế? Trong khi đó, rõ ràng cơ thể cô đang gào thét khát vọng muốn được anh âu yếm vuốt ve, thậm chí là hôn môi. Tưởng chừng mọi ảo tưởng dường như sắp trở thành hiện thực nhưng phút chốc lại tan tành chỉ vì sự tránh né của chính bản thân cô. Cô cũng không hiểu được sự mâu thuẫn khó hiểu giữa hành động và suy nghĩ của mình. Nhưng cũng có thể đó là do sự tự vệ theo bản năng của cơ thể khi có điều gì đó bất ngờ xảy đến nên hiển nhiên cô không thể kiểm soát được.
Anh không thể nhìn chân cô, càng tuyệt đối không được liếc mắt nhìn cô dù chỉ một lần, nếu không...
Mạc Nhiên âm thầm dùng sức siết chặt cây bút trong tay.
Đầu ngón tay của anh vì thế mà dần chuyển sang màu trắng, Tống Lai Yên cũng không chú ý đến chi tiết nhỏ này, câu được câu không gật đầu với anh: "Em nghe không hiểu lời giải cho lắm..."
Trong nháy mắt, cô bắt gặp yết hầu của anh hơi giật giật, dù rất nhỏ nhưng chắc chắn là có. Bỗng dưng cô lại cười: " Có phải anh đang khát nước không?"
Anh im lặng không lên tiếng, không vì câu hỏi tò mò của cô mà quay đầu qua nhìn. Thế nhưng, cô lại cố tình dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ yết hầu của anh, còn xem đó là việc rất thú vị.
Lòng bàn tay mềm mại mang theo một chút hơi lạnh ướt át, tựa như đầu lưỡi anh đang xẹt qua hoa môi non mịn phía dưới. Anh không thể khống chế những suy nghĩ đen tối đang lướt qua trong đầu, có lẽ nơi bí ẩn giữa hai chân cô khi sờ đến cũng sẽ ôn như tinh tế như vậy.
Cô nhạy cảm nghe được tiếng nuốt nước bọt của anh, nhịn không được lại khoái chí cười lần nữa.
Tống Lai Yên như đứa bé vừa mới tìm được thứ đồ chơi mới lạ, cô chưa ý thức được hiện tại mình đang đóng vai một kẻ đầu sỏ không sợ chết đi trêu đùa với lửa, càng không biết được kế tiếp sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Lúc đầu, cô chỉ muốn sờ yết hầu của anh một chút, nhưng càng ngắm lại càng thấy đẹp khiến cô không nỡ rời tay. Lát sau, anh có vẻ bực dọc mà hơi nhăn lại hàng lông mày. Ngay tức khắc, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo. Vì sợ chọc giận anh nên rất nhanh cô đã rút tay lại.
Điều bất ngờ là ngay tại thời điểm bàn tay vừa buông xuống thì cổ tay cô đã bị nắm chặt.
Anh dùng lực rất lớn làm cô sinh ra ảo giác rằng cơn tức giận của anh có khi nào sẽ thiêu đốt cô không, cả người thoáng run lên vì bị dọa sợ.
"Anh ơi..." Cô vội nhận sai nhưng câu "xin lỗi" còn chưa kịp bật ra thì tiếng "lạch cạch" bỗng nhiên vang lên khiến xung quanh lập tức hòa vào màn đêm, tất cả giác quan dường như trở nên chết lặng.
Đại não Tống Lai Yên trống rỗng, trái tim đập "thình thịch", tiếng sau to hơn tiếng trước. Trong màn đêm, thính giác càng trở nên nhạy hơn bao giờ hết nên tiếng động này lại phá lệ rõ ràng.
"Đùng!" Tiếng sấm chớp xé toạc bầu trời như đánh vào màng nhĩ của người khác bất chợt vang lên, tia chớp xẹt ngang chiếu sáng cả căn phòng, nhưng cái chớp nháy sáng chói trong khoảnh khắc kia lại làm cô thét chói tai: "A!". Giờ phút này cô không còn để ý đến bất cứ chuyện gì, bất kể là thân phận trói buộc hay cơn thịnh nộ trong tưởng tượng ban nãy đều không thể ngăn cản cô nhào vào lồng ngực rộng lớn của anh.
Tiếng sấm cứ "ầm...ầm...ầm" như muốn xẻ mặt đất ra làm hai, dưới chân cảm giác như có động đất. Từng đạo sấm sét càng vang lên thì cô càng rúc sâu vào lòng anh và theo đó là từng tiếng nức nở vụn vật. Thời khắc này cô như một động vật nhỏ thiếu cảm giác an toàn, vì bị kinh sợ nên tham lam muốn nhận được cử chỉ ôm ấp, an ủi, vỗ về từ anh, từ người mà cô tin tưởng.
Hai tay mảnh khảnh ôm chặt lưng anh hệt như dây leo đang quấn lấy, có cảm giác như anh là người duy nhất cô có thể dựa vào.
Sự ỷ lại của cô, nhiệt độ cơ thể của cô, sự yếu ớt của cô, tất cả đều khơi dậy lên ham muốn tình dục bên trong anh. Thế nhưng giờ phút này lại không phải thời điểm thích hợp để nghĩ tới vấn đề này.
Bởi vì người con gái mà anh muốn trân trọng cả đời đang rất sợ hãi, cô cần anh bên cạnh hơn bất kì ai trên đời này, nên anh tuyệt đối phải duy trì sự tỉnh táo.
Tay anh dừng trên sống lưng của cô, lòng bàn tay ấm áp cách một lớp vải chậm rãi vuốt ve xoa dịu, thời điểm đó, lòng cô bỗng trở nên bình yên đến lạ thường.
"Đừng sợ, anh đây." Giọng nói của anh vẫn như cũ, vẫn vô cảm, vẫn lạnh lùng. Thật ra, nếu nói một cách khách quan thì cảm giác anh mang đến cho người khác lúc nào cũng như ở trên hai chiến tuyến hoàn toàn đối lập với hai từ "ấm áp". Nhưng không hiểu sao chỉ với bốn chữ ít ỏi này lại khiến cô phải bác bỏ định kiến trước đó. Sự thật là anh vô cùng ấm áp, tựa như ánh mặt trời xua tan đi cái lạnh lẽo vẫn luôn đeo bám dai dẳng cô từ thời thơ ấu.
Cô không còn sợ nữa, cũng ngừng luôn cả việc khóc, chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực anh.
Hai khuôn mặt kề sát, tiếng thở dốc nặng nề, hô hấp hòa quyện quấn quýt, thế giới như trở nên nhỏ bé đi, trong mắt mỗi người chỉ còn lại hình bóng đối phương.
Anh không nói nữa, chỉ càng dùng sức ôm cô chặt hơn.
Cô như bị ma xui quỷ khiến, bắt lấy cánh tay anh rồi mượn lực dịch cơ thể lên trên một chút.
Môi cô như có như không chạm nhẹ vào bờ môi của anh.
Chỉ là một cái xẹt nhẹ thôi cũng đã đủ để khiến đầu óc cô nổ tung, không dám làm chuyện xằng bậy nữa.
Nhưng...đã muộn rồi.
Vòng eo bị anh kéo sâu vào ngực, cô bị bất ngờ, kinh hoảng la lên: "Anh hai!" Âm cuối run rẩy đều bị anh nuốt xuống, môi lưỡi nóng cháy tiến quân thần tốc vào khoang miệng cô.
"Um..." Đầu quả tim nảy lên một cái, cô theo bản năng muốn đẩy ra. Tuy nhiên có vẻ như hành động thường không đi đôi với lí trí, đôi tay đặt trên ngực anh thế mà lại ra sức nắm chặt vạt áo.
Cô nhắm chặt mắt, cảm giác bị anh hôn môi giống như đang có một ngọn lửa đang bốc cháy, tỏa ra nguồn nhiệt như thiêu như đốt.
Anh cố nhịn không đụng vào nơi riêng tư phía dưới của cô. Vì một khi chạm vào, mọi lí trí còn sót lại đều sẽ biến mất không còn tung tích.
Anh đặt một bàn tay trên làn váy rồi dịu dàng vuốt ve đùi cô. Đây căn bản chỉ như muối bỏ biển nhưng ít nhất, anh cũng đã giải tỏa được dục vọng đang bị đè nén.
Chất lỏng ẩm ướt chảy ra từ chỗ hai đôi môi đang giằng co.
Đầu lưỡi của anh ở trong khoang miệng cô tùy ý làm loạn, dường như chưa thỏa mãn nên càng không ngừng xâm chiếm vào sâu bên trong. Tống Lai Yên hít thở không thông, ngực phập phồng kịch liệt.
Hơi thở nóng rực khiến cả người cô nhũn ra, vô thức phát ra tiếng "hừ...hừ..." thở dốc.
Hai chân trắng nõn vô lực, hoa huy*t yếu ớt ngày càng thắt chặt lại, cảm giác ngứa ngáy chạy dọc theo tiểu huyệt đang co chặt rồi truyền thẳng đến bụng nhỏ sâu bên trong. Kinh nguyệt như nước trào ra ngày càng nhiều, đợt sau lấn át đợt trước, băng vệ sinh gần như không thể chứa được nữa.
Đèn trần phát ra tiếng vang nhỏ, đầu óc cô ngay lập tức thanh tỉnh. Giây tiếp theo, điện đã có trở lại, xung quanh sáng bừng lên.
Cô chạy nhanh, đẩy anh ra. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt anh, lòng cô lại nhộn nhạo nổi lên từng gợn nước lăn tăn.
Mùi vị tình dục nhuốm trên mặt anh giống như cơn đại hồng thủy che trời lấp đất dễ dàng chôn vùi cô. Bỗng dưng, Tống Lai Yên giật nảy mình.
Dưới lầu truyền đến tiếng chó sủa, âm thanh này không thể nghi ngờ chính là hồi chuông cảnh báo lớn nhất từ trước đến nay.
Không một chút do dự, cô thoát khỏi không gian giam cầm của anh rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Lần theo tiếng sủa của Lông Tròn, cô chạy thẳng xuống lầu một, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Bội Tình đang gấp vội chiếc ô thấm đầy nước.
Mặc dù mọi tiếng động đều bị lấn át bởi tiếng mưa to ngoải trời, nhưng không có gì chắc chắn rằng việc xấu cô làm ở phòng Mạc Nhiên sẽ không bị phát hiện.
Cô theo bản năng mà kêu: "Mẹ!"
Tô Bội Tình bước lại gần, trừng mắt với cô: "Con ở nhà có việc gì không?"
Cô sửng sốt, ép buộc bản thân phải bình tĩnh, ánh mắt có chút tránh né: "Dạ không, không có gì."
"Sao mặt con hồng vậy?" Vừa hỏi bà vừa sờ trán cô.
Tống Lai Yên chuẩn xác bắt lấy tay bà trước khi bà có cơ hội chạm vào trán: "Con bị dì cả tới thăm thôi mẹ ạ!" Giọng nói mang theo một chút hoảng loạn.
"Đây không phải lần đầu con bị, có cần thiết bị dọa thành như vậy không?"
"Lần này...Có hơi nhiều, con sợ là không bình thường."
Tô Bội Tình thở dài: "Con lúc nào cũng nhảy dựng lên như khỉ vậy, mẹ không biết con di truyền cái tính này từ ai nữa." nhưng rốt cuộc bà cũng an tâm hơn chút ít: "Con về phòng trước đi, lát nữa mẹ lên sau."
Mạc Nhiên nhìn chằm chằm vết máu trên giường đến xuất thần. Không thể nghi ngờ, vệt máu này chắc chắn là của cô.
Từ tử cung ấm áp, dọc theo âm đạ* trơn ướt chảy ra, thấm ướt cả drap giường.
Anh dùng lòng bàn tay lau lên đó thì phát hiện đây không chỉ là một vết máu ngọt tanh mà bên trong rõ ràng còn hơi dinh dính.
Kinh nguyệt đỏ tươi, d*m thủy trong suốt, tất cả đều để lại dấu vết trên giường anh.
"Cậu chủ, đêm nay cậu muốn nghỉ ngơi ở đâu? Mấy ngày nay vì cậu không về nhà nên bà chủ đã nhắc tôi rất nhiều lần là phải nói với cậu rằng bà rất nhớ cậu, rất muốn nhìn thấy cậu."
"Nếu tôi không nói gì thì nghĩa là nơi nghỉ của tôi vẫn như cũ. Không phải chú đã biết rất rõ rồi à?"
"Vậy... cậu chủ vẫn đi Tĩnh Thủy Loan sao?"
Mạc Nhiên không trả lời, chỉ tao nhã liếc mắt nhìn ông. Tài xế lập tức ý thức được bản thân đã hỏi những câu vượt quá phận sự nên ngay lập tức luống cuống nói xin lỗi. Trong khi đó, đầu óc Tống Lai Yên vẫn còn bị đình trệ, chưa hiểu vì sao ông ấy lại phải khúm núm như thế.
Ở ngã tư đường, xe phải ôm một khúc cua gắt. Tuy không có sự cố nào xảy ra nhưng cơ thể của cô vẫn theo quán tính nghiêng sang một bên. Cô cũng thuận theo đó rồi nhích sang chỗ ngồi của Mạc Nhiên.
Từ khi bước lên xe, cô luôn đặt chiếc áo khoác của anh trên đùi nên đâu đó vẫn còn vương lại nhiệt độ cơ thể ấm áp và thoang thoảng mùi thơm thanh khiết ngọt ngào từ cơ thể thiếu nữ. Thấy được cô đang đến gần, Mạc Nhiên liền nghiêng đầu nhìn sang. Trong tích
tắc, khi ánh mắt hai người giao nhau, cô đã hoàn toàn bị chinh phục, bị cuốn vào màu đen u ám như đầm sâu kia. Phải mất một khoảng thời gian mới lấy lại tinh thần, vẫn vô cùng tự nhiên như thường lệ, cô duỗi tay đỡ ở đầu gối anh: "Anh hai, có phải anh thích ngày mưa không?"
"Sao em lại nghĩ thế?"
Cô đáng yêu ngọ nguậy đầu: " Vì em thấy anh luôn nhìn ra ngoài cửa xe, dường như lúc đó tâm trạng anh cũng không đến nỗi tệ, hơn nữa.... ánh mắt cũng thật ấm áp."
Ấm áp u? Hai từ này thế nhưng lại có thể xuất hiện trên người Mạc Nhiên. Cách so sánh này có vẻ vô cùng khập khiễng và kì lạ. Tài xế không ngăn cản được sự hiếu kỳ, nhìn thoáng qua hàng ghế phía sau qua kính chiếu hậu.
Khoảng cách giữa hai người gần nhau đến nỗi trán của cô như muốn chạm vào môi anh. Hơi thở sạch sẽ pha lẫn một chút mát lạnh trên người anh khiến cô không kiềm lòng được muốn dựa sát vào hơn nữa.
Từng làn hơi ấm áp lướt nhẹ trên da thịt mẫn cảm, sau eo như bị điện giật mà hơi ngứa, thật giống như anh đang cọ nhẹ đầu ngón tay lên vòng eo nhắn mịn của cô vậy.
Bầu không khí phía sau xe dần dần trở nên ái muội.
Mà lúc này, Tô Bội Tình và Lý Ngạn Vĩ vẫn còn đang trên đường cao tốc. Bà bất an than phiền: "Trời ơi, ông muốn tôi phải đợi đến khi nào nữa? Đáng lẽ ra giờ này Lai Yên phải tan học về nhà rồi mới phải."
"Không phải tôi vừa mới nói với tài xế rồi hay sao? Bà yên tâm đi, nhất định tài xế sẽ đưa Lai Yên trở về nhà an toàn mà."
"Nhưng trong nhà chỉ có một đứa con gái thôi, làm sao mà tôi không lo cho được hả!" Giọng nói dồn dập của Tô Bội Tình tràn đầy lo lắng.
"Lai Yên cũng đã mười lăm tuổi rồi, nó đã trưởng thành, một mình con bé ở nhà cũng không xảy ra chuyện gì bất trắc đâu. An ninh ở tiểu khư cũng vô cùng tốt, ra vào đều có người kiểm tra, trước giờ chưa từng phát sinh sự cố nào cả."
Một chốc sau, Lý Ngạn Vĩ nhận được một cuộc điện thoại do tài xế gọi tới, thần kinh Tô Bội Tình bỗng căng chặt lên. Ai ngờ sau khi ngắt cuộc gọi, Lý Ngạn Vĩ lại cười, tự cho đó là một tin tức tốt rồi nói cho bà: "Tài xế nói là Lai Yên và Mạc Nhiên về cùng nhau, con bé ở trên xe của anh nó. Lai Yên không phải một thân một mình ở nhà nên bây giờ bà có thể an tâm hơn được rồi đó"
Tô Bội Tình càng luống cuống hơn so với ban nãy, sắc mặt bà tái nhợt đi: "Nhanh lên, ông lập tức chở tôi về nhà mau!"
Lý Ngạn Vĩ căn bản không hiểu được nguyên nhân cốt lõi khiến bà lo lắng là gì nên chỉ biết chân thành khuyên giải an ủi: "Ai da... Mạc Nhiên đang ở chung với con bé, nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Mặc dù anh em nó không thân thiết cho lắm nhưng cũng không đến mức hoàn toàn trở mặt không chăm sóc con bé. Bà đừng sốt ruột quá."
"Ông thì biết cái gì!" Tâm trạng Tô Bội Tình trở nên buồn phiền hơn bao giờ hết, thậm chí càng nghĩ lại càng hoảng, cuối cùng bà chỉ biết thúc giục: "Ông chạy xe về nhà mau lên."
Trong phòng Mạc Nhiên, Tống Lai Yên lấy bút chỉ vào sách bài tập, giọng nói ngọt ngào mềm mại như có thể chảy ra nước: "Anh hai, vậy là từ nay về sau bài nào không hiểu là em có thể tìm anh giúp sao ạ?"
Mạc Nhiên đang dựa đầu vào giường đọc sách, mặc dù nghe được cô hỏi chuyện nhưng cũng không trả lời. Anh chỉ từ từ ngồi dậy, đầu ngón tay chỉ chỉ vào vị trí ngồi bên cạnh mình. Tống Lai Yên hiểu ý, hơi thẹn thùng và thấp thỏm đi qua rồi ngồi vào chỗ kế bên anh.
"Ồ, anh đang xem gì thế?" Tống Lai Yên tò mò đánh giá bìa quyển sách, ngoại trừ ảnh bìa có in hình một cô gái thì tất cả thứ khác đều
được viết bằng tiếng Anh và một vài kí tự cô chưa từng gặp qua. Anh không đáp lại, đã thế còn cất sách đi, đặt nó trên đầu giường. "Em muốn hỏi gì?" Anh đánh trống lảng sang đề tài khác.
Tống Lai Yên lật sách nhanh đến trang đã đánh dấu rồi đưa đến trước mặt anh: "Mấy đề này em không hiểu gì hết đó, anh giảng cho em đi."
Không biết Mạc Nhiên đang nghĩ gì, có lẽ vì anh lười vận động nên chỉ dựa vào giường lật xem, Tống Lai Yên đành phải cúi người xuống để nhìn rõ hơn. Vì cong người quá lâu nên eo hơi mỏi, cô quyết định trèo thẳng lên giường nhưng không thể đặt hoàn toàn hai chân lên được vì cô vẫn còn mang đôi dép lê.
Cô nằm nghiêng, hai chân thon dài bắt chéo nhau, đang tập trung cầm bút làm bài. Vì hai chân của cô có lúc lơ đãng hơi mở ra, khi thì khép lại, lúc thì lại mở ra, có khi lại bắt chéo nhau nên bóng ma mê người ở giữa cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Tu thế nằm này làm chiếc váy đồng phục rộng thùng thình cũng phải trở nên ngắn hơn, gần như không che được bắp đùi, quần lót vì thế mà lộ ra một chút.
Cô cứ ỉ i cho rằng Mạc Nhiên không nhìn thấy. Nhưng thật ra đôi khi không cần nhìn hết toàn bộ cảnh xuân tươi đẹp bên dưới lớp váy kia, chỉ đơn giản là nhìn động tác ngây ngô của cô thôi cũng đã đủ làm trái tim anh rộn rạo.
Tốc độ giảng bài của anh cũng không nhanh, thậm chí có thể nói là vô cùng kiên nhẫn đối với cô. Chỉ là, anh chỉ nói mà không ghi xuống giấy làm cô không kịp tiêu hóa. Nếu với tiến độ này thì trong đầu sẽ không đọng lại một chút kiến thức nào hết nên cô liền làm nũng với anh: " Anh giảng nhanh, em không theo kịp, anh có thể giảng lại lần nữa không?"
"Chỗ nào?" Cách hỏi của anh luôn ngắn gọn và vào thẳng trọng tâm của vấn đề.
"Chỗ này nè anh." Cô hăng hái dùng đầu ngón tay mềm mại chỉ vào phần chưa hiểu: "Tại sao ở đây lại có bốn phương trình..." Toàn bộ cơ thể cô gần như nép sát vào lồng ngực anh. Nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể đối phương khiến trái tim cô đập với gia tốc nhanh không tưởng. Vì không dám sổ sàng đè lên người anh nên vòng eo mềm dẻo mảnh khảnh của thiếu nữ ra sức thắt lại.
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mở to đôi mắt nhìn anh.
"Anh chậm lại một chút được không, em sắp chịu không nổi rồi..."
Cô chợt nhận ra câu nói vô tâm của mình lại vô tình mang một tầng nghĩa ướt át khác. Vì câu nói dễ gây hiểu lầm này mà toàn bộ sự chú ý và tâm tư của Mạc Nhiên đều chuyển từ những số liệu khô khan trên vở sang người cô.
Có một vài sợi tóc nghịch ngợm đang rũ xuống bên mái, cũng có một vài lọn tóc dính trên bờ môi căng mọng của cô. Khi thấy anh duỗi tay muốn vén tóc giúp thì lòng cô lại xôn xao, theo bản năng hơi rụt người lại. Anh lập tức ngừng lại động tác, dứt khoát thư tay về.
Không khí đột ngột lâm vào trạng thái xấu hổ kì lạ. "Em không thích à?" Mạc Nhiên thẳng thắn hỏi.
Tống Lai Yên trầm mặc, chỉ cúi đầu tránh đối diện trực tiếp với anh. Không phải cô không thích, có điều...
"Cái này" Bàn tay cô nắm chặt khăn trải giường "Bởi vì em đang nằm trên giường anh nên có chút... mất tự nhiên."
Cô rất sợ anh hỏi tới cùng, may mắn là anh không có. Tống Lai Yên không phải kiểu con gái dịu dàng nhỏ nhẹ, chỉ là tính tình cô có hơi ngây thơ hồn nhiên, nên về cơ bản cô vẫn hiểu đây là giường ngủ của Mạc Nhiên, của một người đàn ông trưởng thành. Giờ phút này có vô số phim ảnh cấm thiếu nhi đang liên tục hiện lên rõ mồn một
trong đầu cô. Tống Lai Yên vô cùng hoảng loạn và thẹn thùng, thân thể cũng bắt đầu nóng lên. Cô đang rất bế tắc, tự hỏi làm thế nào để trở lại trạng thái bình thường bây giờ?
Mạc Nhiên thong thả ung dung đứng dậy đi đến chiếc bàn bên cạnh rồi ngồi xuống: "Lại đây."
Nghe anh gọi, cô bình tĩnh trở lại, xách theo sách bài tập đi đến ghế dựa bên cạnh anh.
Dù đã rời khỏi giường lớn êm ái mềm mại nhưng không hiểu sao bầu không khí ái muội lại vẫn chưa tiêu tan, vẫn cứ như hình với bóng khiến cô căn bản không có cách nào rời mắt khỏi anh được.
Cô bắt đầu oán trách chính mình tại sao vừa rồi lại muốn trốn tránh anh như thế? Trong khi đó, rõ ràng cơ thể cô đang gào thét khát vọng muốn được anh âu yếm vuốt ve, thậm chí là hôn môi. Tưởng chừng mọi ảo tưởng dường như sắp trở thành hiện thực nhưng phút chốc lại tan tành chỉ vì sự tránh né của chính bản thân cô. Cô cũng không hiểu được sự mâu thuẫn khó hiểu giữa hành động và suy nghĩ của mình. Nhưng cũng có thể đó là do sự tự vệ theo bản năng của cơ thể khi có điều gì đó bất ngờ xảy đến nên hiển nhiên cô không thể kiểm soát được.
Anh không thể nhìn chân cô, càng tuyệt đối không được liếc mắt nhìn cô dù chỉ một lần, nếu không...
Mạc Nhiên âm thầm dùng sức siết chặt cây bút trong tay.
Đầu ngón tay của anh vì thế mà dần chuyển sang màu trắng, Tống Lai Yên cũng không chú ý đến chi tiết nhỏ này, câu được câu không gật đầu với anh: "Em nghe không hiểu lời giải cho lắm..."
Trong nháy mắt, cô bắt gặp yết hầu của anh hơi giật giật, dù rất nhỏ nhưng chắc chắn là có. Bỗng dưng cô lại cười: " Có phải anh đang khát nước không?"
Anh im lặng không lên tiếng, không vì câu hỏi tò mò của cô mà quay đầu qua nhìn. Thế nhưng, cô lại cố tình dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ yết hầu của anh, còn xem đó là việc rất thú vị.
Lòng bàn tay mềm mại mang theo một chút hơi lạnh ướt át, tựa như đầu lưỡi anh đang xẹt qua hoa môi non mịn phía dưới. Anh không thể khống chế những suy nghĩ đen tối đang lướt qua trong đầu, có lẽ nơi bí ẩn giữa hai chân cô khi sờ đến cũng sẽ ôn như tinh tế như vậy.
Cô nhạy cảm nghe được tiếng nuốt nước bọt của anh, nhịn không được lại khoái chí cười lần nữa.
Tống Lai Yên như đứa bé vừa mới tìm được thứ đồ chơi mới lạ, cô chưa ý thức được hiện tại mình đang đóng vai một kẻ đầu sỏ không sợ chết đi trêu đùa với lửa, càng không biết được kế tiếp sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Lúc đầu, cô chỉ muốn sờ yết hầu của anh một chút, nhưng càng ngắm lại càng thấy đẹp khiến cô không nỡ rời tay. Lát sau, anh có vẻ bực dọc mà hơi nhăn lại hàng lông mày. Ngay tức khắc, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo. Vì sợ chọc giận anh nên rất nhanh cô đã rút tay lại.
Điều bất ngờ là ngay tại thời điểm bàn tay vừa buông xuống thì cổ tay cô đã bị nắm chặt.
Anh dùng lực rất lớn làm cô sinh ra ảo giác rằng cơn tức giận của anh có khi nào sẽ thiêu đốt cô không, cả người thoáng run lên vì bị dọa sợ.
"Anh ơi..." Cô vội nhận sai nhưng câu "xin lỗi" còn chưa kịp bật ra thì tiếng "lạch cạch" bỗng nhiên vang lên khiến xung quanh lập tức hòa vào màn đêm, tất cả giác quan dường như trở nên chết lặng.
Đại não Tống Lai Yên trống rỗng, trái tim đập "thình thịch", tiếng sau to hơn tiếng trước. Trong màn đêm, thính giác càng trở nên nhạy hơn bao giờ hết nên tiếng động này lại phá lệ rõ ràng.
"Đùng!" Tiếng sấm chớp xé toạc bầu trời như đánh vào màng nhĩ của người khác bất chợt vang lên, tia chớp xẹt ngang chiếu sáng cả căn phòng, nhưng cái chớp nháy sáng chói trong khoảnh khắc kia lại làm cô thét chói tai: "A!". Giờ phút này cô không còn để ý đến bất cứ chuyện gì, bất kể là thân phận trói buộc hay cơn thịnh nộ trong tưởng tượng ban nãy đều không thể ngăn cản cô nhào vào lồng ngực rộng lớn của anh.
Tiếng sấm cứ "ầm...ầm...ầm" như muốn xẻ mặt đất ra làm hai, dưới chân cảm giác như có động đất. Từng đạo sấm sét càng vang lên thì cô càng rúc sâu vào lòng anh và theo đó là từng tiếng nức nở vụn vật. Thời khắc này cô như một động vật nhỏ thiếu cảm giác an toàn, vì bị kinh sợ nên tham lam muốn nhận được cử chỉ ôm ấp, an ủi, vỗ về từ anh, từ người mà cô tin tưởng.
Hai tay mảnh khảnh ôm chặt lưng anh hệt như dây leo đang quấn lấy, có cảm giác như anh là người duy nhất cô có thể dựa vào.
Sự ỷ lại của cô, nhiệt độ cơ thể của cô, sự yếu ớt của cô, tất cả đều khơi dậy lên ham muốn tình dục bên trong anh. Thế nhưng giờ phút này lại không phải thời điểm thích hợp để nghĩ tới vấn đề này.
Bởi vì người con gái mà anh muốn trân trọng cả đời đang rất sợ hãi, cô cần anh bên cạnh hơn bất kì ai trên đời này, nên anh tuyệt đối phải duy trì sự tỉnh táo.
Tay anh dừng trên sống lưng của cô, lòng bàn tay ấm áp cách một lớp vải chậm rãi vuốt ve xoa dịu, thời điểm đó, lòng cô bỗng trở nên bình yên đến lạ thường.
"Đừng sợ, anh đây." Giọng nói của anh vẫn như cũ, vẫn vô cảm, vẫn lạnh lùng. Thật ra, nếu nói một cách khách quan thì cảm giác anh mang đến cho người khác lúc nào cũng như ở trên hai chiến tuyến hoàn toàn đối lập với hai từ "ấm áp". Nhưng không hiểu sao chỉ với bốn chữ ít ỏi này lại khiến cô phải bác bỏ định kiến trước đó. Sự thật là anh vô cùng ấm áp, tựa như ánh mặt trời xua tan đi cái lạnh lẽo vẫn luôn đeo bám dai dẳng cô từ thời thơ ấu.
Cô không còn sợ nữa, cũng ngừng luôn cả việc khóc, chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực anh.
Hai khuôn mặt kề sát, tiếng thở dốc nặng nề, hô hấp hòa quyện quấn quýt, thế giới như trở nên nhỏ bé đi, trong mắt mỗi người chỉ còn lại hình bóng đối phương.
Anh không nói nữa, chỉ càng dùng sức ôm cô chặt hơn.
Cô như bị ma xui quỷ khiến, bắt lấy cánh tay anh rồi mượn lực dịch cơ thể lên trên một chút.
Môi cô như có như không chạm nhẹ vào bờ môi của anh.
Chỉ là một cái xẹt nhẹ thôi cũng đã đủ để khiến đầu óc cô nổ tung, không dám làm chuyện xằng bậy nữa.
Nhưng...đã muộn rồi.
Vòng eo bị anh kéo sâu vào ngực, cô bị bất ngờ, kinh hoảng la lên: "Anh hai!" Âm cuối run rẩy đều bị anh nuốt xuống, môi lưỡi nóng cháy tiến quân thần tốc vào khoang miệng cô.
"Um..." Đầu quả tim nảy lên một cái, cô theo bản năng muốn đẩy ra. Tuy nhiên có vẻ như hành động thường không đi đôi với lí trí, đôi tay đặt trên ngực anh thế mà lại ra sức nắm chặt vạt áo.
Cô nhắm chặt mắt, cảm giác bị anh hôn môi giống như đang có một ngọn lửa đang bốc cháy, tỏa ra nguồn nhiệt như thiêu như đốt.
Anh cố nhịn không đụng vào nơi riêng tư phía dưới của cô. Vì một khi chạm vào, mọi lí trí còn sót lại đều sẽ biến mất không còn tung tích.
Anh đặt một bàn tay trên làn váy rồi dịu dàng vuốt ve đùi cô. Đây căn bản chỉ như muối bỏ biển nhưng ít nhất, anh cũng đã giải tỏa được dục vọng đang bị đè nén.
Chất lỏng ẩm ướt chảy ra từ chỗ hai đôi môi đang giằng co.
Đầu lưỡi của anh ở trong khoang miệng cô tùy ý làm loạn, dường như chưa thỏa mãn nên càng không ngừng xâm chiếm vào sâu bên trong. Tống Lai Yên hít thở không thông, ngực phập phồng kịch liệt.
Hơi thở nóng rực khiến cả người cô nhũn ra, vô thức phát ra tiếng "hừ...hừ..." thở dốc.
Hai chân trắng nõn vô lực, hoa huy*t yếu ớt ngày càng thắt chặt lại, cảm giác ngứa ngáy chạy dọc theo tiểu huyệt đang co chặt rồi truyền thẳng đến bụng nhỏ sâu bên trong. Kinh nguyệt như nước trào ra ngày càng nhiều, đợt sau lấn át đợt trước, băng vệ sinh gần như không thể chứa được nữa.
Đèn trần phát ra tiếng vang nhỏ, đầu óc cô ngay lập tức thanh tỉnh. Giây tiếp theo, điện đã có trở lại, xung quanh sáng bừng lên.
Cô chạy nhanh, đẩy anh ra. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt anh, lòng cô lại nhộn nhạo nổi lên từng gợn nước lăn tăn.
Mùi vị tình dục nhuốm trên mặt anh giống như cơn đại hồng thủy che trời lấp đất dễ dàng chôn vùi cô. Bỗng dưng, Tống Lai Yên giật nảy mình.
Dưới lầu truyền đến tiếng chó sủa, âm thanh này không thể nghi ngờ chính là hồi chuông cảnh báo lớn nhất từ trước đến nay.
Không một chút do dự, cô thoát khỏi không gian giam cầm của anh rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Lần theo tiếng sủa của Lông Tròn, cô chạy thẳng xuống lầu một, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Bội Tình đang gấp vội chiếc ô thấm đầy nước.
Mặc dù mọi tiếng động đều bị lấn át bởi tiếng mưa to ngoải trời, nhưng không có gì chắc chắn rằng việc xấu cô làm ở phòng Mạc Nhiên sẽ không bị phát hiện.
Cô theo bản năng mà kêu: "Mẹ!"
Tô Bội Tình bước lại gần, trừng mắt với cô: "Con ở nhà có việc gì không?"
Cô sửng sốt, ép buộc bản thân phải bình tĩnh, ánh mắt có chút tránh né: "Dạ không, không có gì."
"Sao mặt con hồng vậy?" Vừa hỏi bà vừa sờ trán cô.
Tống Lai Yên chuẩn xác bắt lấy tay bà trước khi bà có cơ hội chạm vào trán: "Con bị dì cả tới thăm thôi mẹ ạ!" Giọng nói mang theo một chút hoảng loạn.
"Đây không phải lần đầu con bị, có cần thiết bị dọa thành như vậy không?"
"Lần này...Có hơi nhiều, con sợ là không bình thường."
Tô Bội Tình thở dài: "Con lúc nào cũng nhảy dựng lên như khỉ vậy, mẹ không biết con di truyền cái tính này từ ai nữa." nhưng rốt cuộc bà cũng an tâm hơn chút ít: "Con về phòng trước đi, lát nữa mẹ lên sau."
Mạc Nhiên nhìn chằm chằm vết máu trên giường đến xuất thần. Không thể nghi ngờ, vệt máu này chắc chắn là của cô.
Từ tử cung ấm áp, dọc theo âm đạ* trơn ướt chảy ra, thấm ướt cả drap giường.
Anh dùng lòng bàn tay lau lên đó thì phát hiện đây không chỉ là một vết máu ngọt tanh mà bên trong rõ ràng còn hơi dinh dính.
Kinh nguyệt đỏ tươi, d*m thủy trong suốt, tất cả đều để lại dấu vết trên giường anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.