Yến Kinh Khuê Sát

Chương 158: Định phong ba 23

Thước Thượng Tâm Đầu

07/03/2024

Kiến Long tiên sinh?

Tên này thật tục khí. Tô Thanh Mạch nở nụ cười trong bóng tối an tĩnh. Lý Xán thấp giọng hỏi hắn: "Sao ngươi cũng bị bắt, vương phi đâu......'?" Trước đêm tiệc trung thu trong cung, hắn cũng đã an bài Kiến Long tiên sinh mang theo một đội binh mã, hộ tống đại hoàng tử phi và con cái ra kinh, hiện tại nhìn thấy Kiến Long tiên sinh, tâm hắn vừa sinh ra ảo tưởng, lại vừa rất thấp thỏm. Thì ra khi ở phú đại hoàng tứ, Tô Thanh Mạch đều gọi Trịnh thị là vương phi. Tuy nói đến nay đại hoàng tử đã bị biểm làm thứ dân, cũng chưa từng được phong vương, nhưng phần nịnh nọt này, lại khiến Lý Xán rất hưởng thụ.

Bởi vậy hiện tại khi nói đến, vẫn lấy hai chữ vương phi gọi thê tử. Tô Thanh Mạch chỉ nhìn Lý Xán, tuy rằng lúc này trong đại lao rất tối tăm, nhưng Tô Thanh Mạch vẫn có thể tưởng tượng ra gương mặt tái nhợt của Lý Xán.

Âm trầm, xảo trá, lại tham lam. Hắn rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Ta cũng đã bị bắt vào đây rồi, vương phi và hai vị tiểu điện hạ sao lại có thể đứng ngoài cuộc?" Hắn nói như thế, ngược lại Lý Xán cũng không lo lắng. "Thánh Thượng là người tính tình mềm yếu," Lý Xán thực chắc chắn, "Sẽ không thương tổn nữ tử hài đồng."

Tô Thanh Mạch không nói chuyện. Đợi nửa ngày, Lý Xán đều không chờ được Kiến Long trả lời, không khỏi có chút nghi hoặc: "Ngươi làm sao vậy?"

Sở dĩ Kiến Long tiên sinh có thể ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, đơn giản là bởi vì khế ước bán thân của hắn ta nằm trong tay hắn, ngày thường thành thật giữ quy củ, lại rất biết nói chuyện, lần nào cũng nịnh hót hắn đến tâm tình thoải mái. Thêm phần hắn ta đa mưu túc trí, ánh mắt nhìn xa trông rộng, dần dần mới thành tâm phúc bên cạnh hắn. Vừa rồi Lý Xán có chút váng đâu, nhìn thấy hắn lại cảm thấy sự tình có cơ hội chuyển biến, hiện tại nghĩ lại, hai người bọn họ đêu bị hạ chiếu ngục, nơi nào còn đường sống? Bất quá là ngồi xổm cùng nhau chờ chết mà thôôi. Bởi vì vậy, Lý Xán không khỏi oán trách hắn: "Mưu kế của ngươi cũng thực chẳng ra gì, nếu không phải quá mức đơn giản, chưa gì đã lộ, ta sao lại khốn đốn như thế này?" Tô Thanh Mạch nhịn không được cười.

Lý Xán trước nay đều là như thế, gặp được bất luận việc gì, đều là người khác sai, hắn đường đường chính chính, trên người chẳng có một chút sai lầm. "Tuy rằng ta cũng không tán đồng cách đại điện hạ nói," giọng nói Tô Thanh Mạch lạnh lùng vang lên, "Bất quá đại điện hạ kỳ thật cũng nói đúng một nửa, chuyện sắp thành lại bại như thế, xác thật có một nửa công lao của ta."

Lý Xán ngây ngẩn cả người. Ngay từ đầu hắn thậm chí còn không hiểu lời Kiến Long nói, chờ một lát sau, hắn mới nhảy dựng lên, bỗ nhào vào cửa lao phía trước. Hắn nắm chặt song sắt lạnh băng trong đại lao, nhìn chẳm chăm thân ảnh trong bóng tối. Lúc này Kiến Long tiên sinh đang ngôi trước phòng giam hăn, thân ảnh gầy gò dựa vào tường, nhìn qua tựa hồ còn có chút lười biếng.

Mấy ngọn nến leo lét xuyên thấu qua cửa đá dày cộm chui vào trong nhà giam, ít ỏi nhưng vẫn làm nổi bật khuôn mặt Kiến Long. Lý Xán nhìn hắn chằm chằm, rốt cuộc thấy được một chút trào phúng cùng vui sướng trên mặt hắn. Mặt mày hắn mang nét nữ tính, tựa như một vầng trăng sáng rơi vào trong hồ, lại băng giá lạnh lẽo đâm vào đầu quả tim Lý Xán.

Lý Xán: "Ngươi!?" Tô Thanh Mạch thở dài: "Đại điện hạ có phải quên rồi hay không, ta rốt cuộc là ai?" Trong đầu Lý Xán một mảnh hỗn

loạn. Hắn thậm chí cảm thấy mình không hiểu Kiến Long nói gì, Kiến Long có thể là ai? Bất quá chỉ là một tên không có danh tiếng bị bán vào trong phủ của mình làm nô tài mà thôi.



Nếu không phải hắn ta có chút bản lĩnh, khế ước bán thân lại ở trong tay hắn, hắn sao lại đi chú ý một con người như vậy? Ti tiện giống như con kiến, giẫm một cái liền chết. Tô Thanh Mạch nghiêm túc nhìn chăm chăm hăn, thấy vẻ mặt Lý Xán mê man, tựa hồ cũng không biết hắn rốt cuộc là ai, không khỏi nhẹ giọng cười. Tiếng cười hắn quanh quẩn trong nhà giam trống rỗng, chọc cho Lỷ Xán lạnh sống lưng.

"Đừng cười!" Hắn lạnh giọng kêu. Nhưng Kiến Long không nghe hắn, giọng cười vẫn trầm thấp. Lý n bg nhiên cất cao tiếng nói: "Kiến Long, ta lệnh cho ngươi đừng cười!" Tiếng cười Kiến Long đột nhiên im bặt.

Hắn đột nhiên mở miệng: "Tên ta là Tô Thanh Mạch, ta không phải Kiến Long." Tô Thanh Mạch? Tô Thanh Mạch lại là ai?

Tô Thanh Mạch nhàn nhạt nói: "Năm Thiên Bảo thứ ba, ngươi ý bảo Tôn gia ở sòng bạc Cung Hưng, chọn lựa một thiếu niên dung mạo xuất chúng, dụ dỗ đánh bạc, lừa vào phủ đại hoàng tử." "Tuy nhiên lúc ấy thiếu niên thích hợp ở Yến Kinh cũng không nhiều, gia chủ Tôn gia chọn lựa, cuối cùng chọn trúng một gia đình ở hẻm Ngô Đồng thành Nam." "Gia đình kia bất quá chỉ là bá tánh bình thường, làm mua bán nhỏ, trong nhà chỉ có bốn người cha mẹ cùng với con trai con gái, không có bất luận chỗ nào để dựa vào, sau khi lựa chọn, Tôn gia liền hành động."

"Ban đầu, Tôn gia dụ dỗ cha của thiếu niên đánh bạc, sau khi thiếu khoản nợ kếch xù, cả nhà thiếu niên đành phải bán nhà bán thân, cả nhà thành nô bộc. Dù vậy, Tôn gia cũng không buông tha bọn họ, thiếu niên tới tay, người cha tất nhiên thành vô dụng, tự nhiên phải chết. Còn mẫu thân muội muội bị bán vào thanh lâu, vẫn có thể kiếm ra một đống bạc, quả thực là một công đôi việc." Theo Tô Thanh Mạch nói, Lý Xán bất chợt run rẩy lên.

Tô Thanh Mạch thở dài một tiếng: "Ta chính là thiếu niên đó, đại điện hạ quý nhân hay quên, năm đó ở phủ đại hoàng tử tra tấn ta như thế nào, bất quá chỉ mấy năm đã quên sạch." Sống lưng Lý Xán tê dại, đầu phát tê, một câu cũng không nói nên lời. Đêm khuya hôm qua, trên đại điện, Thiên Bảo đế nói hắn không xứng làm vua, chính là vì chuyện năm đó.

Lúc ấy tin tức hắn yêu thích nam sắc hoang dâm vô độ truyền ra ngoài, Thiên Bảo đế lập tức lạnh nhạt hăn, không chỉ không thả lỏng tinh thần, ngược lại còn lệnh giáo tập thượng thư phòng nghiêm túc quản giáo thêm. Lúc ấy hắn liền phát hiện có chuyện không đúng, liền trực tiếp bỏ thiếu niên ở hậu viện, để hắn ta tự sinh tự diệt.

Hắn cho rằng......

Tô Thanh Mạch nhàn nhạt cười một tiếng, thanh âm dường như thuốc độc, làm người không rét mà run. "Đại điện hạ có phải cho là, ta sớm đã chết hay không?" "Sao có thể chứ, loại tiện dân như chúng ta mệnh thật sự cứng đó, bất luận như thế nào cũng không chiu chết."

Lý Xán lắp bắp: "Ngươi.... Tô Thanh Mạch rũ mắt, không hề nhìn hắn, chỉ nói: "Ta không nỡ chết a, cha mẹ chết thảm như vậy, muội muội ta còn đang giãy giụa trong thanh lâu, ngươi nói ta có nỡ chết hay không? Hơn nữa.....

Tô Thanh Mạch thanh âm khẽ cao: "Hơn nữa, kẻ thù giết cha còn chưa chết, ta không cam lòng."

Sắc mặt Lý Xán đột biến. Tới hiện tại, nếu hắn vẫn không nghe ra Tô Thanh Mạch có ý gì, vậy hắn cũng không sống tạm được đến hôm nay. "Ngươi bày mưu tính kế cho ta, chẳng lẽ chính là vì giờ phút này?" Tô Thanh Mạch nói: "Đại điện hạ còn chưa đến nồi ngốc."



"Ngươi có biết, nhiều năm như vậy, ta sống sót như thế nào không? Mỗi lần ta nghe ngươi nói chuyện, mỗi lần nhìn thấy mặt ngươi, ta đều muốn trực tiếp dùng đao đâm chết ngươi, làm ngươi mất máu đến chết, dần chết đi trong đau đớn thống khổ, nhưng mà sau đó ta lại nghĩ..... "Để ngươi chết như vậy, thật quá hời cho ngươi." Tô Thanh Mạch âm trầm cười rộ lên: "Thế nào, thân bị giam trong nhà tù tư vị dễ chịu không? Đại điện hạ của ta?" Lý Xán thở sâu, giờ này khắc này, hăn mới ý thức được, từ lúc bắt đầu, từ khi hết thảy mọi việc bắt đầu, chuyện vốn xảy ra đều là sai lầm. Bởi vì người hắn tin cậy, từ đáy lòng, đã không muốn cho hắn thắng. Ngay từ đầu hắn đã thua, táng gia bại sản, thê ly tử tán, vĩnh viền không có ngày xoay người.

Lý Xán chỉ cảm thấy ngực đau nhức, hắn ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu nóng, mùi máu ập vào trước mặt. Từ dạ dày đến tim gan, từ thịt đến xương, không chỗ nào không đau, không chỗ nào không nóng. Lý Xán chậm rãi ngã xuống đất, hắn nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu không nói được câu nào. Trước ngày hôm qua, hắn cũng không thể ngờ được, Kiến Long tiên sinh luôn cụp mi rũ mắt, vẫn luôn trung thành và tận tâm với mình, từ lúc bắt đầu, chính là người đẩy hắn vào kết cục xét nhà diệt tộc. Lý Xán không nói lời nào, Tô Thanh Mạch vẫn không chịu bỏ qua. Hắn nói: "Đại điện hạ, chẳng lẽ ngươi không muốn biết, rốt cuộc ta đã làm như thế nào sao?" Hắn hỏi như thế, Lý Xán lại không đáp.

Tô Thanh Mạch cười, chí lo nói: "Kỳ thật lúc ban đầu ta cũng không dám, trước mặt điện hạ ngài ta còn chưa có thể diện lớn như vậy, làm việc đều phải thật cẩn thận, cho đến lúc đó, khi đám tiên sinh kia đều đã chết, mới rốt cuộc đến lượt "Lúc ấy ta nghĩ, thật tốt, thật quá tốt," Tô Thanh Mạch nâng đôi mắt phượng vũ mị lên, nhìn về phía Lý Xán, "Bọn họ đều thực ngốc, mà ngươi càng ngốc, cuối cùng giữ ta lại bên cạnh, là ta đối với ngươi đây lòng thù hận, ngươi có chịu không?" Lý Xán lại phun máu, dựa vào lưới sắt không nhúc nhích được thân:

"Ngươi đừng nói nữa."

Tô Thanh Mạch lắc lắc đầu: "Những lời này ta tích cóp 20 năm, sao có thể không cho ta nói chứ?"

"Ta chờ rồi lại chờ, mong rồi lại mong, rốt cuộc chờ được cơ hội, hai năm trước, có hai tên ngu xuẩn tìm được Hàn Lục cùng ruộng hoa, vừa lúc ta có mặt, đương nhiên cần phân ưu cho đại điện hạ." "Ngươi không biết rồi, là ta cố ý giết người, sau khi giết lại tự mình chôn bọn họ ở nơi dễ tìm thấy như vậy, chính là vì để một ngày có thể bị người phát hiện," Tô Thanh Mạch nói, "Ta lúc ấy đặc biệt may măn, cùng ta đi giết người vứt xác chính là tên mãng phu Tiết Chiêu chưa bao giờ động não." "Chỉ tiếc, Hình Bộ cũng có người của ngươi, trực tiếp mật báo với ngươi, làm ngươi nhanh chóng thanh trừ chướng ngại, mưu hại chết Tạ thị lang thanh liêm trung thành người ta." Đây là lần đầu tiên Tô Thanh Mạch động thủ dưới tình huống cho phép, tuy rằng sau đó thất bại, nhưng chuyện đã làm, người vô tội bị oan tình, vĩnh viễn sẽ không biến mất.

Chúng nó khắc từng dấu từng vết vào tim người sống sót. "Lần thất bại đó, ta sợ ngươi nhìn ra sơ hở, liền lập tức ngủ đông, đợi đến năm nay, rốt cuộc ta cũng chờ được thời cơ, lúc này đây, ta không muốn lại sợ đầu sợ đuôi." "Muội muội ta thật vất vả thoát khỏi Hồng Chiêu Lâu, thật vất vả có được tấm thân tự do, nhưng ngươi vẫn không buông tha nàng, nhiều năm như vậy, những chuyện xấu xa của các người nàng vẫn chưa hé một chữ ra bên ngoài, nhưng nàng vẫn phải chết." "Thân nhân duy nhất... thân nhất duy nhất còn sót lại của ta, cứ bị các ngươi độc sát như vậy, chết ở một phố hẻm xa lạ." "Mà ngươi, thế nhưng còn để ta đi thu dọn." Tô Thanh Mạch cười to ra tiếng, thanh âm lại không có chút vui mừng nào, chỉ có thị huyết bi thương.

"Nàng đã chết, ta cũng không còn gì cố ky nữa," thanh âm Tô Thanh Mạch thực nhẹ, từng câu từng chữ chui vào tâm khảm Lý Xán, "Cho nên ta để lại cho Cao Đào Tư một lê vật, một chứng cứ thích hợp nhất." "Bọn họ quả nhiên không làm ta thất vọng," Tô Thanh Mạch ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Xán mặt đã xám như tro tàn, "Thế nào, đại điện hạ nghe xong hêt tháy mọi việc, có hài lòng không?"

Lý Xán nghiến răng nghiến lợi: "Tô Thanh Mạch, chẳng lẽ ngươi không sợ chết?"

Tô Thanh Mạch lại cười. "Đại điện hạ, không phải ngài đã nói, mệnh tiện dân không đáng giá nhất, chết thì cứ chết? Ta a..... Mục đích của ta đều đạt thành, chết thì chết thôi, cũng được đoàn tụ sớm với cả nhà." "Ngươi thì sao đại điện hạ, ngươi sợ chết không?"

Trước mắt Lý Xán tối sầm, trời đất ngả nghiêng, hoàn toàn lâm vào hôn mê. Tô Thanh Mạch ngồi dựa vào ven tường, thấy hắn giống như chó sa vào đầm lầy, không khỏi cất tiếng cười to. "Phụ thân mẫu thân còn có Tảo nhi, các người trên trời có linh thiêng, hãy nhìn thật kĩ tên tiểu nhân này, thất bại thảm hại như thế nào, đau triệt nội tâm như thế nào." "Các người từ từ ta, chờ ta tận mắt nhìn thấy hắn chết, lại đi cùng các người." Hắn ngẩng đầu, tựa hồ muốn xuyên qua vch tường dày nặng nhìn trăng sáng bên ngoài chiếu ngục. "Tối nay ánh trăng nhất định rất đẹp," Tô Thanh Mạch nhẹ nhàng cười, "Thật tốt a."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yến Kinh Khuê Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook