Chương 133: Định phong ba 6 (2)
Thước Thượng Tâm Đầu
22/01/2024
Hai người dùng xong cơm chiều, liền cùng nhau đứng dậy rời khỏi Cao Đào Tư.
Đi giữa đường phố buổi chạng vạng yên tĩnh hơn ban ngày không ít, cả người đều an tĩnh lại.
Các ồn ào náo nhiệt đều theo mặt trời lặn về phía Tây, chỉ còn lại lòng người bình yên và tĩnh lặng.
Hai người đi được vài bước, Tạ Cát Tường nghĩ kĩ một lúc rồi mở miệng: "Đối với việc điều tra vụ án năm đó, Nghi Loan Tư hiển nhiên làm không đủ cẩn thận, hoàn toàn không điều tra bối cảnh ban đầu của Chương Diễm Nương và Thẩm Đại Thành, thậm chí người thân thiết với Chương Diễm Nương ở Mạnh gia trang, trước khi nàng gả cho Thẩm Đại Thành đã quen ai, thân nhân của Thẩm Đại Thành, hoặc bản thân hắn ở Mạnh gia trang có bằng hữu hay kẻ thù gì không, Nghi Loan Tư đều không có điều tra."
Tuy rằng đại đa số loại án mưu sát này, hung thủ đều thường là người thân cận nhất bên cạnh, trong phu thê hai người một người tử vong người còn lại có cơ hội hạ sát rất lớn.
Nhưng trong vụ án này, nếu vì Chương Diễm nương lả lơi ong bướm nên Thẩm Đại Thành mới sinh ra động cơ giết người, động cơ này không thể thành lập.
Nếu thật sự vì thế, mười mấy năm trước, khi Chương Diễm Nương lần đầu tiên hồng hạnh xuất tường, Thẩm Đại Thành đã phải giết nàng.
Mà không phải trầm mặc nhẫn nhịn mười mấy năm, chẳng quan tâm việc này, thậm chí còn xem như không có việc gì với người trong thôn, trên cơ bản không hề cãi vã.
Hắn xác thật không thích nói chuyện, là người có tính tình như hũ nút, nhưng cũng không đến mức không hề cố kỵ.
Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu mày: "Ta luôn cảm thấy, quan hệ giữa Thẩm Đại Thành và Chương Diễm Nương, không giống như phu thê bình thường, chỉ tiếc vụ án đã qua rất nhiều năm, không thể tra rõ."
Triệu Thụy nghĩ nghĩ, nói: "Ngày mai chúng ta đi một chuyến đến Mạnh gia trang, nhìn xem địa chỉ nhà này còn không, sau đó lại dò hỏi thợ trồng hoa Hàn Lục hiện đang ở nơi nào, nhìn xem có manh mối khác không. Về vụ án Mạnh Kế Tổ, muội có ý tưởng gì khác không?"
Khi vừa xem hồ sơ, Triệu Thụy chú ý thấy, nàng xem hồ sơ Mạnh Kế Tổ hồi lâu, lâu đến mức mỗi một chữ mỗi một câu đều cẩn thận cân nhắc đến, vừa nhìn liền biết là có tâm đắc.
Tạ Cát Tường gật gật đầu, nàng ngoái đầu nhìn lại về hướng phố Khánh Lân, xa xa nhìn qua.
Phía bên đó một mảnh đèn đuốc huy hoàng.
Trong mảnh đèn đuốc huy hoàng đó, là chỗ phồn hoa choáng ngộp nhất ở Yến Kinh.
Tạ Cát Tường nói: "Năm đó Diêu đại nhân điều tra vụ án Mạnh Kế Tổ vô cùng tường tận, từ sau khi biết được thân phận Mạnh Kế Kổ, liền bắt đầu điều tra hắn từ năm Thiên Bảo thứ mười."
"Mỗi năm chỉ có ba đến năm tháng trồng hoa hắn mới ở tại Mạnh gia trang, thời gian còn lại đều đi Yến Kinh làm công, hắn đi theo một đốc công, mỗi ngày không từ chối việc vất vả, chính là vì có thể kiếm thêm chút bạc."
Mấy việc này đều viết trên hồ sơ.
Tạ Cát Tường nói: "Ta nhìn thấy nội dung viết trong đó, năm đó đốc công kia ngẫu nhiên cũng nhận một ít công việc tại thanh lâu, cho bọn hắn khuân vác gia cụ, hàng hóa, hoặc là ngẫu nhiên hỗ trợ tu bổ phòng ốc, công việc như vậy, tiền công so với việc bình thường phong phú hơn một ít, rốt cuộc thanh danh thanh lâu không tốt, có vài người làm công không muốn đi."
"Thụy ca ca huynh nói xem, Mạnh Kế Tổ có đi hay không?"
Sắc mặt Triệu Thụy khẽ biến.
Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên nói: "Năm Thiên Bảo thứ ba, cả nhà Tô Hồng Tảo bị sòng bạc Cung Hưng giáng tai họa, đợi đến năm Thiên Bảo thứ sáu, Tô Hồng Tảo liền bị đưa vào Hồng Chiêu Lâu, năm Thiên Bảo thứ tám bắt đầu tiếp khách."
Nói cách khác, ở năm Thiên Bảo thứ năm mãi cho đến năm Thiên Bảo thứ mười hai, Tô Hồng Tảo vẫn đều luôn ở Hồng Chiêu Lâu.
Mà khi phát hiện vụ án Mạnh Kế Tổ, là ở năm Thiên Bảo thứ mười.
Nếu Mạnh Kế Tổ đúng lúc đi qua Hồng Chiêu Lâu, lại đúng lúc gặp phải Tô Hồng Tảo thì sao?
Tuy rằng ý tưởng này rất là kinh người, còn có chút trùng hợp làm người sởn tóc gáy, nhưng Tạ Cát Tường và Triệu Thụy lại nhịn không được muốn nghĩ đến chỗ này.
Tạ Cát Tường suy nghĩ cũng là như thế.
Nàng đè thấp âm thanh, nói với Triệu Thụy: "Lúc ấy ta đã rất hoài nghi việc này, rốt cuộc Hồng Chiêu Lâu là thanh lâu rực rỡ nhất phố Khánh Lân, đèn lồng màu đỏ phiêu diêu trên cao, ngày đêm không nghỉ, ánh đèn vẫn luôn lay động."
Triệu Thụy thoáng trầm tư, nói: "Tuy rằng thời gian đã lâu, nhưng những người làm công cùng Mạnh Kế Tổ năm đó không có khả năng không tìm thấy một ai, đặc biệt là đốc công kia, nhất định biết chút gì đó."
Hắn gọi Tô Thần tới, phân phó hai câu, sau đó lại nói với Tạ Cát Tường: "Năm đó Diêu đại nhân vẫn luôn đặt ánh mắt ở Mạnh gia thôn, luôn cảm thấy chuyện xảy ra có quan hệ với Mạnh gia thôn, nhưng vì vụ án Tô Hồng Tảo còn chưa phát sinh, cho nên vẫn chưa có ai quan tâm đến Hồng Chiêu Lâu."
Nhưng hiện tại thì khác.
Nhiều vụ án như vậy chồng chất bên nhau, nhưng sự liên hệ chặt chẽ mà mới lạ trong đó lại khiến người không rét mà run.
Manh mối thật nhỏ này, có lẽ sẽ trở thành mấu chốt phá án.
Tạ Cát Tường tiếp tục nói: "Sau đó ta lại cẩn thận xem hồ sơ, năm đó hoa ở Mạnh gia trang đều đưa đến chợ hoa lớn nhất Yến Kinh, một phần thông qua thương lái nhập vào phủ nhà phú hộ các nơi, một phần khác lại nhập vào nhà ấm trồng hoa ở Trường Tín Cung, dùng làm hoa cỏ đầu năm."
Một phần ít còn lại tự nhiên là bán rải rác khắp nơi, đây bất quá cũng là kiếm thêm chút lộ phí mà thôi.
Tạ Cát Tường nói: "Nhưng Hàn gia cũng không giống bọn họ."
Toàn bộ người Mạnh gia thôn đều gieo trồng mẫu đơn, đủ loại màu sắc, đủ chủng loại, tranh nhau khoe sắc.
Hoa của bọn họ đều do Lý chính vận chuyển bán, dựa theo chất lượng và số lượng chia tiền cho mỗi nhà, nhưng Hàn gia từ khi chuyển đến Mạnh gia thôn, hoa nhà bọn họ đều tự mình bán.
"Hoa Hàn gia trồng cũng không chỉ có mẫu đơn, trừ cái này ra, các loại hoa cỏ quý báu, bao gồm hoa trà, ngọc lan, lan quân tử cũng đều có thể gieo trồng, hơn nữa thành phẩm đạt được tương đối không tồi."
Hoa nhà bọn họ, có chỗ bán riêng.
Bất quá có thể suy đoán, hoa nhà bọn họ quý hơn một ít so với số lượng mẫu đơn đại trà, thu nhập tự nhiên cũng tốt hơn nhiều.
Tạ Cát Tường dừng một chút, nói: "Thụy ca ca, huynh nói Hàn gia có bán hoa vào Hồng Chiêu Lâu không?"
Nếu nói nơi nào khan hiếm hoa nhất, tự nhiên là hí lâu, tửu lầu cùng với thanh lâu.
Hoa Hàn gia chủng loại đa dạng, lại thường xuyên có thể dựa theo thời gian hoa nở để ra hàng, phỏng chừng những thương hộ này sẽ rất thích.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy liếc nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy thận trọng trong mắt nhau.
Nếu vụ án thật sự không chỉ là vụ án giết người liên hoàn hoặc ân oán tình thù thuần túy, một khi liên lụy đến Hồng Chiêu Lâu, lại liên tưởng đến sòng bạc Cung Hưng sau lưng, vậy vụ án này lập tức liền trở nên phức tạp.
Tạ Cát Tường thấp giọng hỏi: "Thụy ca ca, huynh cảm thấy mấy vụ án này có quan hệ sao?"
Năm Thiên Bảo thứ 11 - vụ án mẫu đơn cốt hai mạng người, năm Thiên Bảo thứ 23 - vụ án Tô Hồng Tảo tử vong, vụ án mẫu đơn cốt mới, thậm chí...... Thậm chí vụ án thư sinh năm Thiên Bảo thứ 21, đều có liên hệ bên trong hay không?
Tạ Cát Tường không thể xác định, nhưng nàng luôn cảm thấy, sau một trận mưa mùa hạ, thời tiết sẽ càng thêm sáng sủa.
Mây đen giăng kín trên đỉnh đầu không chỉ dần dần tan đi, mà còn cho bá tánh Yến Kinh một thời tiết cuối hạ sang thu mát mẻ.
Triệu Thụy cúi đầu, nhìn Tạ Cát Tường.
Đôi mắt tiểu thanh mai sáng lấp lánh, dường như vừa được tẩy sạch bởi cơn mưa mùa hạ, giờ phút này trong mắt nàng, thậm chí còn có màu sắc cầu vồng sau cơn mưa.
Đẹp như vậy, sáng như vậy, rung động lòng người như vậy.
Triệu Thụy hơi hơi gật đầu: "Mặc dù không liên quan, chúng ta cũng có thể từ từ tìm ra manh mối."
"Chỉ cần có được một chút manh mối, chúng ta đã có thể tìm được đáp án."
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Có rất nhiều lời Thánh Thượng đều không nói rõ, mặc dù khi đối mặt với "cháu trai họ" Triệu Thụy này, người cũng sẽ không nói ra tính toán trong lòng mình.
Nhưng Triệu Thụy không thể không hiểu người, hoặc là nói, hắn không thể không tự mình lĩnh ngộ thâm ý của thánh thượng.
Gương mặt tái nhợt, bàn tay lạnh băng của Thiên Bảo đế, thậm chí giọng nói cũng mỏng manh, đều đang nói cho hắn biết, Thánh Thượng không trụ được bao lâu nữa.
Người buộc hắn phải căng thẳng, buộc hắn cần phải điều tra rõ vụ án Tạ Uyên Đình trước khi người về trời, chính là vì ở phút cuối của sinh mệnh mình, người còn muốn trả lại trong sạch cho một trung thần thanh quan.
Vụ án năm đó hồ đồ, khi đó người bệnh nặng trên giường, vô lực sửa đổi kết quả, cũng vô lực cứu lại mạng Tạ Uyên Đình.
Nhưng..... Người không thể không vãn hồi sai lầm của mình, vãn hồi danh dự của thanh quan.
Một khi người về trời, buông tay nhân gian, thành tiên đế.
Cho dù hoàng đế kế vị có lòng sửa lại án oan, cũng không có khả năng thực hiện khi mới vừa kế vị, lấy hiểu biết của hắn (Triệu Thụy) đối với điện hạ, điện hạ tình cảm quấn quýt với Thánh Thượng, vụ án này cuối cùng khả năng sẽ không giải quyết được gì.
Hắn hiểu biết điện hạ, Thánh Thượng cũng hiểu biết nhi tử của mình.
Cho nên, Thánh Thượng mới buộc hắn tỉnh táo.
Người anh minh cả đời, là minh quân mỗi người ca tụng, không ngờ tới cuối cùng, lại rơi xuống vết nhơ giết oan trung thần.
Triệu Thụy hiểu tâm tư Thánh Thượng, cho nên hắn dùng hết toàn lực, cũng muốn chấm dứt bản án cũ này vào mùa hè.
Bất luận như thế nào, bất luận hung thủ là ai, nhất định phải truy nã quy án.
Triệu Thụy ngẩng đầu, thấy được đầu hẻm Thanh Mai u tĩnh.
Người đi đường bên cạnh dần dần rời đi, cuối cùng chỉ còn lại đoàn người bọn họ.
Thanh âm Triệu Thụy thực nhẹ, lại có năng lực xuyên thấu lòng người.
"Tô Hồng Tảo chết, có một đội người điều tra, trước mắt cần tra ra manh mối sau khi nàng chết bị người mang đi nơi nào, rồi trúng dạng độc gì."
"Vụ án cũ mẫu đơn cốt năm đó, có liên quan đến Hồng Chiêu Lâu hay không, ngày mai hẳn là sẽ có manh mối. Mà thân phận người chết mới này, Hình đại nhân và Bạch đại nhân cũng đang tăng tốc xử trí."
"Manh mối hai thư sinh năm đó, Bạch đại nhân đã dẫn hai đội người điều tra, thuốc bọn họ trúng đến tột cùng là vật gì, ta đã sai người đi Dược Vương Cốc thỉnh Dược thánh lão nhân gia, xem ngài có biết không."
"Cuối cùng chính là quyển Vinh Khánh Hoa du ký, ta cho rằng năm đó bá phụ lưu lại manh mối này, là mấu chốt nhất," Triệu Thụy cúi đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường, "Buổi tối nếu Cát Tường có rảnh, cứ nghiên cứu lại lần nữa, nhìn xem có đầu mối mới không."
"Nếu thân phận hai thư sinh rõ ràng, có thể từ hành vi, yêu thích của bọn họ, người bọn họ tiếp xúc tìm kiếm đáp án."
"Không có khả năng sẽ có người vô duyên vô cớ giết người, chỉ cần giết người, nhất định sẽ lưu lại manh mối."
Ý nghĩ của Triệu Thụy rất rõ ràng, hắn nói như thế xong, đang muốn an ủi tiếp một câu, lại cảm thấy bàn tay mềm mại của Tạ Cát Tường chạm chạm lòng bàn tay hắn.
Tuy rằng chỉ có một chút, nhưng cảm giác tê tê dại dại lại truyền từ lòng bàn tay thẳng tới đáy lòng.
Triệu Thụy hơi hơi ngập ngừng, không có nói tiếp.
Những lời này toàn bộ đều nghẹn trong cổ họng, trên mặt hắn bất chợt có chút nóng, lại có chút thẹn thùng.
Không, không phải thẹn thùng, Triệu đại thế tử tuyệt đối không thừa nhận mình thẹn thùng.
Tạ Cát Tường nâng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Triệu Thụy: "Thụy ca ca, chúng ta sẽ thắng, ta tin tưởng huynh, cũng tin tưởng chính mình."
Tạ Cát Tường nói xong, hướng hắn vẫy vẫy tay, nói một tiếng ngủ ngon.
Sau đó, nàng nhanh chóng chui vào trong cửa nhà, phanh một cái khép lại cửa viện.
Dựa vào trên ván cửa, Tạ Cát Tường đỏ mặt, ra dấu im lặng với Hà Mạn Nương.
Hà Mạn Nương cười lắc lắc đầu, đi nấu nước cho nàng.
Tạ Cát Tường dựa vào ván cửa, nghe tiếng tim mình nhảy loạn nhịp.
Nhảy cái gì mà nhảy?
Bất quá chỉ là chạm tay một chút mà thôi.
Một người trong cửa, một người ngoài cửa, hai người đều trầm mặc thật lâu sau, ai cũng chưa nói chuyện, lại cũng đều biết đối phương vẫn đứng tại chỗ.
Đợi cho gió đêm chợt nổi lên, Tạ Cát Tường mới nghe được một tiếng cười nhẹ nhàng ngoài cửa.
Thanh âm kia theo gió, nhộn nhạo bên tai Tạ Cát Tường, trong đó tràn đầy ấm áp, còn muốn nóng hơn nắng gắt ngày mùa hè.
Lỗ tai Tạ Cát Tường cứ lưu luyến như vậy trong tiếng cười ôn nhu, dần dần hồng thành màu đá quý.
Tiếng bước chân từ gần đến xa, Triệu Thụy rời khỏi hẻm Thanh Mai.
Tạ Cát Tường nhẹ nhàng sờ sờ trái tim đang đập loạn, lúc này mới cúi đầu vào phòng ngủ.
Hiện tại thật cũng không phải lúc thẹn thùng.
Vẫn là phải nhanh điều tra rõ manh mối, tìm được chân tướng vụ án.
Khi mưa ngừng rơi, khi chim én nghỉ ngơi, khi mùi hương trái cây một năm kết thúc, đó là ngày kết thúc bản án cũ.
Tạ Cát Tường tin tưởng vững chắc, lúc này đây, bọn họ nhất định sẽ giải oan cho những người đã khuất.
Đi giữa đường phố buổi chạng vạng yên tĩnh hơn ban ngày không ít, cả người đều an tĩnh lại.
Các ồn ào náo nhiệt đều theo mặt trời lặn về phía Tây, chỉ còn lại lòng người bình yên và tĩnh lặng.
Hai người đi được vài bước, Tạ Cát Tường nghĩ kĩ một lúc rồi mở miệng: "Đối với việc điều tra vụ án năm đó, Nghi Loan Tư hiển nhiên làm không đủ cẩn thận, hoàn toàn không điều tra bối cảnh ban đầu của Chương Diễm Nương và Thẩm Đại Thành, thậm chí người thân thiết với Chương Diễm Nương ở Mạnh gia trang, trước khi nàng gả cho Thẩm Đại Thành đã quen ai, thân nhân của Thẩm Đại Thành, hoặc bản thân hắn ở Mạnh gia trang có bằng hữu hay kẻ thù gì không, Nghi Loan Tư đều không có điều tra."
Tuy rằng đại đa số loại án mưu sát này, hung thủ đều thường là người thân cận nhất bên cạnh, trong phu thê hai người một người tử vong người còn lại có cơ hội hạ sát rất lớn.
Nhưng trong vụ án này, nếu vì Chương Diễm nương lả lơi ong bướm nên Thẩm Đại Thành mới sinh ra động cơ giết người, động cơ này không thể thành lập.
Nếu thật sự vì thế, mười mấy năm trước, khi Chương Diễm Nương lần đầu tiên hồng hạnh xuất tường, Thẩm Đại Thành đã phải giết nàng.
Mà không phải trầm mặc nhẫn nhịn mười mấy năm, chẳng quan tâm việc này, thậm chí còn xem như không có việc gì với người trong thôn, trên cơ bản không hề cãi vã.
Hắn xác thật không thích nói chuyện, là người có tính tình như hũ nút, nhưng cũng không đến mức không hề cố kỵ.
Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu mày: "Ta luôn cảm thấy, quan hệ giữa Thẩm Đại Thành và Chương Diễm Nương, không giống như phu thê bình thường, chỉ tiếc vụ án đã qua rất nhiều năm, không thể tra rõ."
Triệu Thụy nghĩ nghĩ, nói: "Ngày mai chúng ta đi một chuyến đến Mạnh gia trang, nhìn xem địa chỉ nhà này còn không, sau đó lại dò hỏi thợ trồng hoa Hàn Lục hiện đang ở nơi nào, nhìn xem có manh mối khác không. Về vụ án Mạnh Kế Tổ, muội có ý tưởng gì khác không?"
Khi vừa xem hồ sơ, Triệu Thụy chú ý thấy, nàng xem hồ sơ Mạnh Kế Tổ hồi lâu, lâu đến mức mỗi một chữ mỗi một câu đều cẩn thận cân nhắc đến, vừa nhìn liền biết là có tâm đắc.
Tạ Cát Tường gật gật đầu, nàng ngoái đầu nhìn lại về hướng phố Khánh Lân, xa xa nhìn qua.
Phía bên đó một mảnh đèn đuốc huy hoàng.
Trong mảnh đèn đuốc huy hoàng đó, là chỗ phồn hoa choáng ngộp nhất ở Yến Kinh.
Tạ Cát Tường nói: "Năm đó Diêu đại nhân điều tra vụ án Mạnh Kế Tổ vô cùng tường tận, từ sau khi biết được thân phận Mạnh Kế Kổ, liền bắt đầu điều tra hắn từ năm Thiên Bảo thứ mười."
"Mỗi năm chỉ có ba đến năm tháng trồng hoa hắn mới ở tại Mạnh gia trang, thời gian còn lại đều đi Yến Kinh làm công, hắn đi theo một đốc công, mỗi ngày không từ chối việc vất vả, chính là vì có thể kiếm thêm chút bạc."
Mấy việc này đều viết trên hồ sơ.
Tạ Cát Tường nói: "Ta nhìn thấy nội dung viết trong đó, năm đó đốc công kia ngẫu nhiên cũng nhận một ít công việc tại thanh lâu, cho bọn hắn khuân vác gia cụ, hàng hóa, hoặc là ngẫu nhiên hỗ trợ tu bổ phòng ốc, công việc như vậy, tiền công so với việc bình thường phong phú hơn một ít, rốt cuộc thanh danh thanh lâu không tốt, có vài người làm công không muốn đi."
"Thụy ca ca huynh nói xem, Mạnh Kế Tổ có đi hay không?"
Sắc mặt Triệu Thụy khẽ biến.
Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên nói: "Năm Thiên Bảo thứ ba, cả nhà Tô Hồng Tảo bị sòng bạc Cung Hưng giáng tai họa, đợi đến năm Thiên Bảo thứ sáu, Tô Hồng Tảo liền bị đưa vào Hồng Chiêu Lâu, năm Thiên Bảo thứ tám bắt đầu tiếp khách."
Nói cách khác, ở năm Thiên Bảo thứ năm mãi cho đến năm Thiên Bảo thứ mười hai, Tô Hồng Tảo vẫn đều luôn ở Hồng Chiêu Lâu.
Mà khi phát hiện vụ án Mạnh Kế Tổ, là ở năm Thiên Bảo thứ mười.
Nếu Mạnh Kế Tổ đúng lúc đi qua Hồng Chiêu Lâu, lại đúng lúc gặp phải Tô Hồng Tảo thì sao?
Tuy rằng ý tưởng này rất là kinh người, còn có chút trùng hợp làm người sởn tóc gáy, nhưng Tạ Cát Tường và Triệu Thụy lại nhịn không được muốn nghĩ đến chỗ này.
Tạ Cát Tường suy nghĩ cũng là như thế.
Nàng đè thấp âm thanh, nói với Triệu Thụy: "Lúc ấy ta đã rất hoài nghi việc này, rốt cuộc Hồng Chiêu Lâu là thanh lâu rực rỡ nhất phố Khánh Lân, đèn lồng màu đỏ phiêu diêu trên cao, ngày đêm không nghỉ, ánh đèn vẫn luôn lay động."
Triệu Thụy thoáng trầm tư, nói: "Tuy rằng thời gian đã lâu, nhưng những người làm công cùng Mạnh Kế Tổ năm đó không có khả năng không tìm thấy một ai, đặc biệt là đốc công kia, nhất định biết chút gì đó."
Hắn gọi Tô Thần tới, phân phó hai câu, sau đó lại nói với Tạ Cát Tường: "Năm đó Diêu đại nhân vẫn luôn đặt ánh mắt ở Mạnh gia thôn, luôn cảm thấy chuyện xảy ra có quan hệ với Mạnh gia thôn, nhưng vì vụ án Tô Hồng Tảo còn chưa phát sinh, cho nên vẫn chưa có ai quan tâm đến Hồng Chiêu Lâu."
Nhưng hiện tại thì khác.
Nhiều vụ án như vậy chồng chất bên nhau, nhưng sự liên hệ chặt chẽ mà mới lạ trong đó lại khiến người không rét mà run.
Manh mối thật nhỏ này, có lẽ sẽ trở thành mấu chốt phá án.
Tạ Cát Tường tiếp tục nói: "Sau đó ta lại cẩn thận xem hồ sơ, năm đó hoa ở Mạnh gia trang đều đưa đến chợ hoa lớn nhất Yến Kinh, một phần thông qua thương lái nhập vào phủ nhà phú hộ các nơi, một phần khác lại nhập vào nhà ấm trồng hoa ở Trường Tín Cung, dùng làm hoa cỏ đầu năm."
Một phần ít còn lại tự nhiên là bán rải rác khắp nơi, đây bất quá cũng là kiếm thêm chút lộ phí mà thôi.
Tạ Cát Tường nói: "Nhưng Hàn gia cũng không giống bọn họ."
Toàn bộ người Mạnh gia thôn đều gieo trồng mẫu đơn, đủ loại màu sắc, đủ chủng loại, tranh nhau khoe sắc.
Hoa của bọn họ đều do Lý chính vận chuyển bán, dựa theo chất lượng và số lượng chia tiền cho mỗi nhà, nhưng Hàn gia từ khi chuyển đến Mạnh gia thôn, hoa nhà bọn họ đều tự mình bán.
"Hoa Hàn gia trồng cũng không chỉ có mẫu đơn, trừ cái này ra, các loại hoa cỏ quý báu, bao gồm hoa trà, ngọc lan, lan quân tử cũng đều có thể gieo trồng, hơn nữa thành phẩm đạt được tương đối không tồi."
Hoa nhà bọn họ, có chỗ bán riêng.
Bất quá có thể suy đoán, hoa nhà bọn họ quý hơn một ít so với số lượng mẫu đơn đại trà, thu nhập tự nhiên cũng tốt hơn nhiều.
Tạ Cát Tường dừng một chút, nói: "Thụy ca ca, huynh nói Hàn gia có bán hoa vào Hồng Chiêu Lâu không?"
Nếu nói nơi nào khan hiếm hoa nhất, tự nhiên là hí lâu, tửu lầu cùng với thanh lâu.
Hoa Hàn gia chủng loại đa dạng, lại thường xuyên có thể dựa theo thời gian hoa nở để ra hàng, phỏng chừng những thương hộ này sẽ rất thích.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy liếc nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy thận trọng trong mắt nhau.
Nếu vụ án thật sự không chỉ là vụ án giết người liên hoàn hoặc ân oán tình thù thuần túy, một khi liên lụy đến Hồng Chiêu Lâu, lại liên tưởng đến sòng bạc Cung Hưng sau lưng, vậy vụ án này lập tức liền trở nên phức tạp.
Tạ Cát Tường thấp giọng hỏi: "Thụy ca ca, huynh cảm thấy mấy vụ án này có quan hệ sao?"
Năm Thiên Bảo thứ 11 - vụ án mẫu đơn cốt hai mạng người, năm Thiên Bảo thứ 23 - vụ án Tô Hồng Tảo tử vong, vụ án mẫu đơn cốt mới, thậm chí...... Thậm chí vụ án thư sinh năm Thiên Bảo thứ 21, đều có liên hệ bên trong hay không?
Tạ Cát Tường không thể xác định, nhưng nàng luôn cảm thấy, sau một trận mưa mùa hạ, thời tiết sẽ càng thêm sáng sủa.
Mây đen giăng kín trên đỉnh đầu không chỉ dần dần tan đi, mà còn cho bá tánh Yến Kinh một thời tiết cuối hạ sang thu mát mẻ.
Triệu Thụy cúi đầu, nhìn Tạ Cát Tường.
Đôi mắt tiểu thanh mai sáng lấp lánh, dường như vừa được tẩy sạch bởi cơn mưa mùa hạ, giờ phút này trong mắt nàng, thậm chí còn có màu sắc cầu vồng sau cơn mưa.
Đẹp như vậy, sáng như vậy, rung động lòng người như vậy.
Triệu Thụy hơi hơi gật đầu: "Mặc dù không liên quan, chúng ta cũng có thể từ từ tìm ra manh mối."
"Chỉ cần có được một chút manh mối, chúng ta đã có thể tìm được đáp án."
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Có rất nhiều lời Thánh Thượng đều không nói rõ, mặc dù khi đối mặt với "cháu trai họ" Triệu Thụy này, người cũng sẽ không nói ra tính toán trong lòng mình.
Nhưng Triệu Thụy không thể không hiểu người, hoặc là nói, hắn không thể không tự mình lĩnh ngộ thâm ý của thánh thượng.
Gương mặt tái nhợt, bàn tay lạnh băng của Thiên Bảo đế, thậm chí giọng nói cũng mỏng manh, đều đang nói cho hắn biết, Thánh Thượng không trụ được bao lâu nữa.
Người buộc hắn phải căng thẳng, buộc hắn cần phải điều tra rõ vụ án Tạ Uyên Đình trước khi người về trời, chính là vì ở phút cuối của sinh mệnh mình, người còn muốn trả lại trong sạch cho một trung thần thanh quan.
Vụ án năm đó hồ đồ, khi đó người bệnh nặng trên giường, vô lực sửa đổi kết quả, cũng vô lực cứu lại mạng Tạ Uyên Đình.
Nhưng..... Người không thể không vãn hồi sai lầm của mình, vãn hồi danh dự của thanh quan.
Một khi người về trời, buông tay nhân gian, thành tiên đế.
Cho dù hoàng đế kế vị có lòng sửa lại án oan, cũng không có khả năng thực hiện khi mới vừa kế vị, lấy hiểu biết của hắn (Triệu Thụy) đối với điện hạ, điện hạ tình cảm quấn quýt với Thánh Thượng, vụ án này cuối cùng khả năng sẽ không giải quyết được gì.
Hắn hiểu biết điện hạ, Thánh Thượng cũng hiểu biết nhi tử của mình.
Cho nên, Thánh Thượng mới buộc hắn tỉnh táo.
Người anh minh cả đời, là minh quân mỗi người ca tụng, không ngờ tới cuối cùng, lại rơi xuống vết nhơ giết oan trung thần.
Triệu Thụy hiểu tâm tư Thánh Thượng, cho nên hắn dùng hết toàn lực, cũng muốn chấm dứt bản án cũ này vào mùa hè.
Bất luận như thế nào, bất luận hung thủ là ai, nhất định phải truy nã quy án.
Triệu Thụy ngẩng đầu, thấy được đầu hẻm Thanh Mai u tĩnh.
Người đi đường bên cạnh dần dần rời đi, cuối cùng chỉ còn lại đoàn người bọn họ.
Thanh âm Triệu Thụy thực nhẹ, lại có năng lực xuyên thấu lòng người.
"Tô Hồng Tảo chết, có một đội người điều tra, trước mắt cần tra ra manh mối sau khi nàng chết bị người mang đi nơi nào, rồi trúng dạng độc gì."
"Vụ án cũ mẫu đơn cốt năm đó, có liên quan đến Hồng Chiêu Lâu hay không, ngày mai hẳn là sẽ có manh mối. Mà thân phận người chết mới này, Hình đại nhân và Bạch đại nhân cũng đang tăng tốc xử trí."
"Manh mối hai thư sinh năm đó, Bạch đại nhân đã dẫn hai đội người điều tra, thuốc bọn họ trúng đến tột cùng là vật gì, ta đã sai người đi Dược Vương Cốc thỉnh Dược thánh lão nhân gia, xem ngài có biết không."
"Cuối cùng chính là quyển Vinh Khánh Hoa du ký, ta cho rằng năm đó bá phụ lưu lại manh mối này, là mấu chốt nhất," Triệu Thụy cúi đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường, "Buổi tối nếu Cát Tường có rảnh, cứ nghiên cứu lại lần nữa, nhìn xem có đầu mối mới không."
"Nếu thân phận hai thư sinh rõ ràng, có thể từ hành vi, yêu thích của bọn họ, người bọn họ tiếp xúc tìm kiếm đáp án."
"Không có khả năng sẽ có người vô duyên vô cớ giết người, chỉ cần giết người, nhất định sẽ lưu lại manh mối."
Ý nghĩ của Triệu Thụy rất rõ ràng, hắn nói như thế xong, đang muốn an ủi tiếp một câu, lại cảm thấy bàn tay mềm mại của Tạ Cát Tường chạm chạm lòng bàn tay hắn.
Tuy rằng chỉ có một chút, nhưng cảm giác tê tê dại dại lại truyền từ lòng bàn tay thẳng tới đáy lòng.
Triệu Thụy hơi hơi ngập ngừng, không có nói tiếp.
Những lời này toàn bộ đều nghẹn trong cổ họng, trên mặt hắn bất chợt có chút nóng, lại có chút thẹn thùng.
Không, không phải thẹn thùng, Triệu đại thế tử tuyệt đối không thừa nhận mình thẹn thùng.
Tạ Cát Tường nâng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Triệu Thụy: "Thụy ca ca, chúng ta sẽ thắng, ta tin tưởng huynh, cũng tin tưởng chính mình."
Tạ Cát Tường nói xong, hướng hắn vẫy vẫy tay, nói một tiếng ngủ ngon.
Sau đó, nàng nhanh chóng chui vào trong cửa nhà, phanh một cái khép lại cửa viện.
Dựa vào trên ván cửa, Tạ Cát Tường đỏ mặt, ra dấu im lặng với Hà Mạn Nương.
Hà Mạn Nương cười lắc lắc đầu, đi nấu nước cho nàng.
Tạ Cát Tường dựa vào ván cửa, nghe tiếng tim mình nhảy loạn nhịp.
Nhảy cái gì mà nhảy?
Bất quá chỉ là chạm tay một chút mà thôi.
Một người trong cửa, một người ngoài cửa, hai người đều trầm mặc thật lâu sau, ai cũng chưa nói chuyện, lại cũng đều biết đối phương vẫn đứng tại chỗ.
Đợi cho gió đêm chợt nổi lên, Tạ Cát Tường mới nghe được một tiếng cười nhẹ nhàng ngoài cửa.
Thanh âm kia theo gió, nhộn nhạo bên tai Tạ Cát Tường, trong đó tràn đầy ấm áp, còn muốn nóng hơn nắng gắt ngày mùa hè.
Lỗ tai Tạ Cát Tường cứ lưu luyến như vậy trong tiếng cười ôn nhu, dần dần hồng thành màu đá quý.
Tiếng bước chân từ gần đến xa, Triệu Thụy rời khỏi hẻm Thanh Mai.
Tạ Cát Tường nhẹ nhàng sờ sờ trái tim đang đập loạn, lúc này mới cúi đầu vào phòng ngủ.
Hiện tại thật cũng không phải lúc thẹn thùng.
Vẫn là phải nhanh điều tra rõ manh mối, tìm được chân tướng vụ án.
Khi mưa ngừng rơi, khi chim én nghỉ ngơi, khi mùi hương trái cây một năm kết thúc, đó là ngày kết thúc bản án cũ.
Tạ Cát Tường tin tưởng vững chắc, lúc này đây, bọn họ nhất định sẽ giải oan cho những người đã khuất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.