Chương 7
Phó Bảo Trân
30/12/2020
Editor: March PhạmBeta: An HiênThời gian Trác Sở Duyệt đi du lịch rất ngắn, cô cảm thấy khá thỏa mãn khi
mỗi ngày đều tiếp thu những điều mới lạ, càng không thể đợi được mà muốn chia sẻ kiến thức của mình với người khác.
Vì vậy, cô ôm một đống đồ lưu niệm lớn đến trước cửa nhà Lương Minh Hiên rồi lấy mũi chân đá cánh cửa ra.
Cửa vừa mở, cô đưa một chồng quà cho anh rồi cười hớn hở.
Trác Sở Duyệt đi lướt qua người đang ôm một đống quà và bước vào nhà, rõ ràng căn nhà đã to hơn.
Quan sát xung quanh thì thấy đồ đạc được trang trí rất ít nên mới có cảm giác phòng ốc rộng rãi.
Lương Minh Hiên chuyển hết quà vào phòng, anh quan sát từng món một rồi đặt chúng lên bàn. Trác Sở Duyệt sững sờ hỏi, “Chú định dọn nhà ạ?”
Anh quay đầu lại, khó hiểu đáp, “Không.”
Trác Sở Duyệt lại nhìn quanh một vòng. Thì ra là không thấy đồ dùng của Nghê Tuyết nữa.
Cô đi tới bàn trà, cúi đầu rót cho mình một cốc nước rồi cẩn thận hỏi, “Hai người cãi nhau ạ?”
Anh bình tĩnh trả lời, “Bọn tôi chia tay rồi.”
Trác Sở Duyệt sửng sốt, cô quá tò mò đến nỗi không nhịn được mà hỏi, “Tại sao vậy chú?”
Lương Minh Hiên không trả lời, anh mở một hộp quà ra, bên trong là chiếc hộp nhỏ mang phong cách cổ xưa, anh hỏi, “Đây là cái gì vậy?”
“Mực đóng dấu ạ.” Cô mở chiếc hộp ra giải thích cho anh, “Cháu thấy các ông chủ ở đấy bán đồ rất nhiệt tình, chỉ có người bán mực đóng dấu là siêu lạnh lùng nên cháu mới mua nó.”
Anh cười, “Trông cũng rất tốt, tôi sẽ thử xem sao.”
Trác Sở Duyệt uống nước mà không thấy mùi vị gì, bắt đầu nhớ đến các món nước dinh dưỡng của Nghê Tuyết, cô lầm bầm, “Cháu còn tưởng hai người sẽ kết hôn chứ.”
Biết mình không trốn thoát được đề tài này, Lương Minh Hiên thở dài rồi nói, “Cô ấy không mong tôi tiếp tục làm về ngành ẩm thực mà muốn tôi quay lại kinh doanh bất động sản. Trong chuyện này, hai người chúng tôi không đồng quan điểm, hơn nữa tôi một lòng muốn phát triển sự nghiệp, tạm thời không muốn bận lòng về chuyện hôn nhân.”
Trác Sở Duyệt còn nhỏ tuổi, bố cô lại không có hứng thú qua lại với anh, anh có thể nói bất cứ chuyện gì trước mặt cô, cô không hiểu cũng không ảnh hưởng gì.
Anh nhận lấy đống quà và cất giọng tự giễu, “Có lẽ tôi nên nghe theo cô ấy, trong tình huống không nhìn thấy tương lai này, kiểu gì cũng sẽ không thành công.”
“Chú có thể mà.”
Lương Minh Hiên ngước mắt lên nhìn thẳng vào gương mặt cô.
Trác Sở Duyệt tiếp tục nói, “Chuyện gì chú cũng đều có thể làm tốt.”
“Sao cháu lại chắc chắn như thế?”
Cô suy nghĩ một lát rồi nói, “Trước đây cháu chưa từng thấy người nào như chú.”
“Tôi là kiểu người như thế nào?”
“Khi cháu hỏi về lĩnh vực không phải sở trường của chú, chú chưa bao giờ nói với cháu từ “không biết”, chú sẽ bảo rằng mình cần thời gian tìm hiểu rồi sẽ cho cháu một câu trả lời thuyết phục. Thầy giáo của chúng cháu có nói: “Khi vấn đề sinh ra, đó là lúc cơ hội đến”, mà chú sẽ không làm hỏng những cơ hội này.”
Cuối cùng, cô tóm gọn lại, “Người luôn khám phá sẽ không bao giờ thất bại.”
Lương Minh Hiên hơi giật mình, bỗng nhiên thấy rất vui mừng, “Cháu trưởng thành rồi, đã biết an ủi người khác rồi.”
Trác Sở Duyệt nhún vai, “Không phải cháu an ủi chú, mà là cháu tin tưởng chú.”
Anh nở nụ cười, “Cảm ơn cháu.”
“Đừng làm cháu thất vọng nhé.”
Lương Minh Hiên gật đầu nói: “Được.”
Trong những ngày tiếp theo, một sự kiện lớn đã xảy ra, các doanh nghiệp sản xuất quy mô lớn ở phía Nam đều liên tục đóng cửa, gây chấn động rất lớn dẫn đến sự nghiệp của bố Trác Sở Duyệt phải chịu một đòn đau chưa từng thấy.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự già đi nhanh chóng của bố cô, cho dù không cam lòng nhưng ông cũng đành mang tài sản ra thế chấp, bán tất cả để lấy tiền với khát vọng đợi thời trở lại.
Nhà họ không thể không dọn ra khỏi biệt thự trong vườn hoa và chuyển vào một căn hộ bình thường.
Ba phòng ngủ một phòng khách, trang trí khá đơn giản.
Trác Sở Duyệt mở cửa phòng ngủ, trong phòng có một chiếc giường đơn, bàn học và tủ quần áo, ngoài ra không còn chỗ trống nào nữa, đến bàn trang điểm cũng không có chứ đừng nói đến chỗ đặt mấy thùng đựng dụng cụ vẽ tranh hay màu nước.
Không thể làm gì hơn, cô quay người đi tìm mẹ.
Đứng ngoài cửa phòng ngủ của bố mẹ, cô liếc lên giường và ghế. Bởi vì không có phòng để quần áo nên đống quần áo và trang sức của bà không biết phải đặt chỗ nào. Cuối cùng, cô yên lặng bỏ đi với nét mặt giống hệt mẹ mình.
Vốn dĩ bố mẹ chuẩn bị cho cô đi du học nước ngoài, học về tài chính không liên quan gì đến nghệ thuật, nhưng bây giờ không thể thực hiện được rồi, Trác Sở Duyệt thầm vui vẻ, càng quên ăn quên ngủ để nghiên cứu về kỹ năng vẽ.
Chỉ tiếc, thành tích khen thưởng và chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp của cô đều mất hiệu lực.
Vào một đêm hè, Lương Minh Hiên vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn chỉ có hai chữ: “Cứu mạng!”
Tất cả các kỳ thi kết thúc, Trác Sở Duyệt tốt nghiệp trung học cơ sở. Buổi tối hôm nay, cô và các bạn cùng lớp ăn mặc như những thiếu nữ đã trưởng thành đến một quán bar dưới lòng đất.
Uống được nửa ly cocktail, Trác Sở Duyệt mới phát hiện mình quên mang theo ví tiền, cô lập tức gửi tin nhắn cầu cứu Lương Minh Hiên.
Nửa tiếng sau, nhận được cuộc gọi của anh, cô chạy lên cầu thang dẫn ra bên ngoài.
Lương Minh Hiên lái xe đến dựa theo địa chỉ cô cung cấp, anh dừng lại bên đường.
Bên kia đường, cánh cửa được sơn graffiti (1) bị đẩy ra, anh nhìn sang.
(1) Tranh phun sơn từ gốc tiếng Anh là Graffiti bắt nguồn từ tiếng Latin: Graffito có nghĩa là “hình vẽ trên tường” là tên gọi chỉ chung về nhũng hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng.
Trác Sở Duyệt đội mũ nồi và mặc váy da, chân đi đôi giày Martin, có vẻ cô đã học cách trang điểm nên trông rất quyến rũ và xinh đẹp, cực kỳ thu hút ánh nhìn của mọi người.
Cô nhìn trái ngó phải rồi chợt phát hiện ra xe của anh.
Cô không uống say nhưng bước đi như bay, may mắn là trên đường không có chiếc xe nào chạy qua.
Lương Minh Hiên xuống xe, đưa cho cô một ít tiền mặt và một chiếc thẻ.
Chất cồn giải phóng bản năng con người, cô ngày càng trở nên tinh nghịch mà cúi người thật sâu với anh, “Cảm ơn quý ông.”
Lương Minh Hiên đè mũ cô xuống, “Không được chơi quá khuya đâu đấy.”
“Cháu biết rồi.” Cô xoay người đi.
Anh đứng tại chỗ nhìn cô băng qua đường.
Đêm tối đen như mực, vách tường được trang trí bằng những bảng hiệu đèn neon trông vô cùng khoa trương, trên vai cô được phủ đầy ánh sáng màu xanh da trời.
Cô kéo cửa quán bar rồi quay đầu lại cười với anh.
Lương Minh Hiên sững sờ ngay tại khoảnh khắc đó.
Trác Sở Duyệt thường hay cười. Thật ra là do cô không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nên rất hiếm khi để lộ sự buồn bã.
Chu Khả Nhân sắp đi du học Mỹ, rượu champagne khiến cô ấy càng thêm buồn bã, cô nàng ghì chặt Trác Sở Duyệt rồi nói: “Chúng ta nhất định phải gặp nhau thường xuyên, không được quên đâu đấy.”
Tình bạn khi còn trẻ rất hồn nhiên, Trác Sở Duyệt không ngại nói cho cô bạn biết nhà mình đã phá sản nhưng Khả Nhân cũng không nhìn cô với vẻ thương hại.
Khi cuộc vui kết thúc, họ rời khỏi quán bar, bước vào một thế giới vô cùng yên tĩnh khác, bây giờ đã là ba giờ sáng.
Khả Nhân đi không vững, cô nàng dán sát vào người cô, há miệng nói gì đó.
Trác Sở Duyệt vẫn còn ù tai, cô hỏi, “Cậu nói gì?”
Khả Nhân gào to vào lỗ tai cô, “Tớ có đặt trước một phòng khách sạn rồi.”
Trước khi đi chơi, Trác Sở Duyệt đã xin phép bố mẹ cho cô đến nhà Khả Nhân chơi, buổi tối sẽ không về nên họ cũng không nghi ngờ gì.
Taxi lái đến khách sạn, các cô lao vào ngồi lên xe đẩy hành lý của người giữ cửa, người quản lý phải đến ngăn bọn họ lại.
Tại quầy lễ tân khách sạn, bọn họ bắt gặp một người đàn ông mặc áo thun đen kết hợp với chiếc quần đen. Anh ta không phải là nhân viên khách sạn nhưng lại định làm thủ tục nhận phòng giúp Khả Nhân.
Khả Nhân say khướt nên rất nghe lời.
Người đàn ông này đi theo các cô vào sảnh thang máy màu vàng.
Trác Sở Duyệt nhìn ảnh phản chiếu ở tấm gương trên tường, cô đội mũ vào, sau đó nhìn lén anh ta.
Cô dừng một lúc trên gương mặt anh ta rồi nhìn xuống.
Người này thật đẹp trai, có vẻ trẻ hơn Lương Minh Hiên. Anh ta khoảng hai mươi lăm tuổi, dáng người cao ráo, có chút gì đó lạnh lùng và già dặn.
Bỗng dưng cô đoán anh ta có một chiếc xe thể thao.
Khả Nhân cầm điện thoại lên giải thích với người nào đó trong điện thoại, giọng điệu rất nôn nóng.
Trác Sở Duyệt chưa biết mùi vị yêu đương thế nào nhưng Khả Nhân đã có một người bạn trai cũ.
Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, vươn tay lên không trung vẽ.
“Em vẽ gì thế?”
Trác Sở Duyệt ngước lên, nhìn vào mắt người đàn ông kia.
Cô trả lời, “Đường xoắn ốc Fibonacci.” (2)
(2) Số Phi ((Φ,φ) ), số Fibonacci, tỷ lệ vàng là những khái niệm rất nổi tiếng và quen thuộc, đã được các nhà toán học nghiên cứu xuyên suốt lịch sử, từ thời điểm đầu tiên khi nó xuất hiện.
Anh ta cười to, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, “Đó là cái gì?”
Trác Sở Duyệt nghiêng đầu qua, “Tỷ lệ vàng, từ gạch lát sàn đến trần nhà đều có, khách sạn này thật đẳng cấp.”
Cửa thang máy mở ra.
Khả Nhân cúp điện thoại rồi bước vào trong thang máy, chân cô nàng mềm nhũn, suýt thì ngã chổng vó.
Người đàn ông kia vô cùng ân cần đỡ lấy cô ấy.
Trác Sở Duyệt bỗng nhiên thất vọng, mục tiêu của anh ta là Khả Nhân.
Vào trong thang máy, Khả Nhân không đẩy anh ta ra, trái lại còn mỉm cười với anh ta, “Tại sao đàn ông đều đê tiện thế nhỉ?”
Lời cô ấy nói ra thật sự khiến người ta giật mình, làm Trác Sở Duyệt suýt ngã ngửa.
Anh ta ngoảnh đầu lại hỏi, “Em không sao chứ?”
Cô xua tay, “Không sao.”
“Anh ta nói anh ta không thích tớ, thấy tớ theo đuổi quá khổ sở nên anh ta mới chấp nhận hẹn hò với tớ, bây giờ tớ không chịu được kiểu thích ra lệnh của anh ta nên mới chơi trò mất tích, anh ta lại nói luyến tiếc tớ, hỏi tớ có thể đừng chia tay không?”
Người đàn ông kia nghe xong thì vẻ mặt rất mất kiên nhẫn.
Trác Sở Duyệt không hiểu, nhíu mày hỏi, “Nếu cậu không thích thì tại sao lại nghe điện thoại của anh ta?”
Người đàn ông bỗng nhiên bật cười.
Khả Nhân ngơ ngác nói, “Cũng đúng nhỉ.”
Cô nàng cười xong lại trở nên ủ rũ, “Tớ ngu quá, tại sao tớ lại nghe máy cơ chứ.”
Tình cảm của người say thật phong phú.
Người đàn ông kia nhìn Trác Sở Duyệt rồi tự giới thiệu bản thân, “Chu Gia Đình.”
Trác Sở Duyệt nói, “Em là Chu Khả Nhân.”
Khả Nhân cười không ngừng, “Cậu không lừa được anh ấy đâu, anh ấy là anh trai của tớ.”
“Ơ…” Cô hơi ngớ ra, quan sát anh ta lần nữa rồi mới chậm chạp phản ứng, “Trác Sở Duyệt ạ.”
Anh ta cười nói, “Anh biết.”
Trác Sở Duyệt nhìn thẳng vào anh ta, kết quả thua trận một cách thảm hại.
Cô kéo thấp chiếc mũ che khuất đôi mắt, bỗng cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc do anh ta nhìn ai cũng hết sức tập trung hay là chỉ nhìn cô mới chăm chú như vậy.
Vài giờ sau, Trác Sở Duyệt tỉnh lại trên giường của khách sạn.
Cô lê cơ thể không còn chút sức sống vào phòng tắm.
Tóc của cô vừa dài lại dày, phải sấy rất lâu.
Chu Gia Đình quay lại khách sạn, anh ta ngồi ở phòng khách thì nghe thấy tiếng máy sấy tóc.
Một lúc sau, anh ta thấy Trác Sở Duyệt đi ra khỏi phòng mới lên tiếng hỏi, “Dậy rồi hả?”
Chu Gia Đình từ nhà đến, anh ta đã thay một bộ đồ mới sạch sẽ, mà cô lại không có quần áo sạch để thay, đành phải mặc lại chiếc váy tối hôm qua, vừa nhăn nhúm vừa không thoải mái.
“Vâng.”
Cô thấy cửa phòng Khả Nhân vẫn còn đóng chặt.
Chu Gia Đình nói, “Cho em chọn bữa sáng đấy.”
Anh ta nhấc ống nghe điện thoại bàn trong phòng và yêu cầu phục vụ mang bữa sáng lên.
Trác Sở Duyệt vặn nắp chai nước khoáng, chưa kịp uống đã thấy anh ta bỏ ống nghe xuống, cô vội nói, “Cảm ơn anh.”
Bữa sáng của khách sạn gồm có cá hồi hun khói, giăm bông Parma (3) với quả sung, bánh mì nướng và một ít bánh quy.
(3) Parma ham (tiếng Ý là Prosciutto di Parma) là loại thịt giăm bông đặc biệt của Italy, hay còn gọi là thịt đùi lợn muối và sấy khô, khi ăn được thái thành những lát mỏng, ăn liền và không cần phải chế biến. Parma ham là một đặc sản ẩm thực danh tiếng và đắt tiền trên thế giới, xuất xứ từ khu vực miền Trung và miền Bắc Italy, nơi có các địa danh nổi tiếng như Parma, Venezia, San Daniele…
Mùi thơm của cà phê mới xay rất đậm đà, hương vị khá đắng và hơi chua nhẹ.
Trác Sở Duyệt uống một ngụm rồi đặt xuống.
Cô không cần nâng cao tinh thần vì về nhà là có thể leo lên giường ngủ tiếp, bây giờ cô chỉ muốn uống một cốc nước ép trái cây thôi.
Chu Gia Đình ngồi trên ghế sofa nhìn điện thoại di động.
Trác Sở Duyệt cầm dao nĩa lên hỏi anh ta, “Anh ăn chưa ạ?”
“Anh ăn rồi.” Anh ta trả lời, sau đó dừng một chút mới nói tiếp, “Lát nữa anh chở em về nhà.”
Vì vậy, cô ôm một đống đồ lưu niệm lớn đến trước cửa nhà Lương Minh Hiên rồi lấy mũi chân đá cánh cửa ra.
Cửa vừa mở, cô đưa một chồng quà cho anh rồi cười hớn hở.
Trác Sở Duyệt đi lướt qua người đang ôm một đống quà và bước vào nhà, rõ ràng căn nhà đã to hơn.
Quan sát xung quanh thì thấy đồ đạc được trang trí rất ít nên mới có cảm giác phòng ốc rộng rãi.
Lương Minh Hiên chuyển hết quà vào phòng, anh quan sát từng món một rồi đặt chúng lên bàn. Trác Sở Duyệt sững sờ hỏi, “Chú định dọn nhà ạ?”
Anh quay đầu lại, khó hiểu đáp, “Không.”
Trác Sở Duyệt lại nhìn quanh một vòng. Thì ra là không thấy đồ dùng của Nghê Tuyết nữa.
Cô đi tới bàn trà, cúi đầu rót cho mình một cốc nước rồi cẩn thận hỏi, “Hai người cãi nhau ạ?”
Anh bình tĩnh trả lời, “Bọn tôi chia tay rồi.”
Trác Sở Duyệt sửng sốt, cô quá tò mò đến nỗi không nhịn được mà hỏi, “Tại sao vậy chú?”
Lương Minh Hiên không trả lời, anh mở một hộp quà ra, bên trong là chiếc hộp nhỏ mang phong cách cổ xưa, anh hỏi, “Đây là cái gì vậy?”
“Mực đóng dấu ạ.” Cô mở chiếc hộp ra giải thích cho anh, “Cháu thấy các ông chủ ở đấy bán đồ rất nhiệt tình, chỉ có người bán mực đóng dấu là siêu lạnh lùng nên cháu mới mua nó.”
Anh cười, “Trông cũng rất tốt, tôi sẽ thử xem sao.”
Trác Sở Duyệt uống nước mà không thấy mùi vị gì, bắt đầu nhớ đến các món nước dinh dưỡng của Nghê Tuyết, cô lầm bầm, “Cháu còn tưởng hai người sẽ kết hôn chứ.”
Biết mình không trốn thoát được đề tài này, Lương Minh Hiên thở dài rồi nói, “Cô ấy không mong tôi tiếp tục làm về ngành ẩm thực mà muốn tôi quay lại kinh doanh bất động sản. Trong chuyện này, hai người chúng tôi không đồng quan điểm, hơn nữa tôi một lòng muốn phát triển sự nghiệp, tạm thời không muốn bận lòng về chuyện hôn nhân.”
Trác Sở Duyệt còn nhỏ tuổi, bố cô lại không có hứng thú qua lại với anh, anh có thể nói bất cứ chuyện gì trước mặt cô, cô không hiểu cũng không ảnh hưởng gì.
Anh nhận lấy đống quà và cất giọng tự giễu, “Có lẽ tôi nên nghe theo cô ấy, trong tình huống không nhìn thấy tương lai này, kiểu gì cũng sẽ không thành công.”
“Chú có thể mà.”
Lương Minh Hiên ngước mắt lên nhìn thẳng vào gương mặt cô.
Trác Sở Duyệt tiếp tục nói, “Chuyện gì chú cũng đều có thể làm tốt.”
“Sao cháu lại chắc chắn như thế?”
Cô suy nghĩ một lát rồi nói, “Trước đây cháu chưa từng thấy người nào như chú.”
“Tôi là kiểu người như thế nào?”
“Khi cháu hỏi về lĩnh vực không phải sở trường của chú, chú chưa bao giờ nói với cháu từ “không biết”, chú sẽ bảo rằng mình cần thời gian tìm hiểu rồi sẽ cho cháu một câu trả lời thuyết phục. Thầy giáo của chúng cháu có nói: “Khi vấn đề sinh ra, đó là lúc cơ hội đến”, mà chú sẽ không làm hỏng những cơ hội này.”
Cuối cùng, cô tóm gọn lại, “Người luôn khám phá sẽ không bao giờ thất bại.”
Lương Minh Hiên hơi giật mình, bỗng nhiên thấy rất vui mừng, “Cháu trưởng thành rồi, đã biết an ủi người khác rồi.”
Trác Sở Duyệt nhún vai, “Không phải cháu an ủi chú, mà là cháu tin tưởng chú.”
Anh nở nụ cười, “Cảm ơn cháu.”
“Đừng làm cháu thất vọng nhé.”
Lương Minh Hiên gật đầu nói: “Được.”
Trong những ngày tiếp theo, một sự kiện lớn đã xảy ra, các doanh nghiệp sản xuất quy mô lớn ở phía Nam đều liên tục đóng cửa, gây chấn động rất lớn dẫn đến sự nghiệp của bố Trác Sở Duyệt phải chịu một đòn đau chưa từng thấy.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự già đi nhanh chóng của bố cô, cho dù không cam lòng nhưng ông cũng đành mang tài sản ra thế chấp, bán tất cả để lấy tiền với khát vọng đợi thời trở lại.
Nhà họ không thể không dọn ra khỏi biệt thự trong vườn hoa và chuyển vào một căn hộ bình thường.
Ba phòng ngủ một phòng khách, trang trí khá đơn giản.
Trác Sở Duyệt mở cửa phòng ngủ, trong phòng có một chiếc giường đơn, bàn học và tủ quần áo, ngoài ra không còn chỗ trống nào nữa, đến bàn trang điểm cũng không có chứ đừng nói đến chỗ đặt mấy thùng đựng dụng cụ vẽ tranh hay màu nước.
Không thể làm gì hơn, cô quay người đi tìm mẹ.
Đứng ngoài cửa phòng ngủ của bố mẹ, cô liếc lên giường và ghế. Bởi vì không có phòng để quần áo nên đống quần áo và trang sức của bà không biết phải đặt chỗ nào. Cuối cùng, cô yên lặng bỏ đi với nét mặt giống hệt mẹ mình.
Vốn dĩ bố mẹ chuẩn bị cho cô đi du học nước ngoài, học về tài chính không liên quan gì đến nghệ thuật, nhưng bây giờ không thể thực hiện được rồi, Trác Sở Duyệt thầm vui vẻ, càng quên ăn quên ngủ để nghiên cứu về kỹ năng vẽ.
Chỉ tiếc, thành tích khen thưởng và chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp của cô đều mất hiệu lực.
Vào một đêm hè, Lương Minh Hiên vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn chỉ có hai chữ: “Cứu mạng!”
Tất cả các kỳ thi kết thúc, Trác Sở Duyệt tốt nghiệp trung học cơ sở. Buổi tối hôm nay, cô và các bạn cùng lớp ăn mặc như những thiếu nữ đã trưởng thành đến một quán bar dưới lòng đất.
Uống được nửa ly cocktail, Trác Sở Duyệt mới phát hiện mình quên mang theo ví tiền, cô lập tức gửi tin nhắn cầu cứu Lương Minh Hiên.
Nửa tiếng sau, nhận được cuộc gọi của anh, cô chạy lên cầu thang dẫn ra bên ngoài.
Lương Minh Hiên lái xe đến dựa theo địa chỉ cô cung cấp, anh dừng lại bên đường.
Bên kia đường, cánh cửa được sơn graffiti (1) bị đẩy ra, anh nhìn sang.
(1) Tranh phun sơn từ gốc tiếng Anh là Graffiti bắt nguồn từ tiếng Latin: Graffito có nghĩa là “hình vẽ trên tường” là tên gọi chỉ chung về nhũng hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng.
Trác Sở Duyệt đội mũ nồi và mặc váy da, chân đi đôi giày Martin, có vẻ cô đã học cách trang điểm nên trông rất quyến rũ và xinh đẹp, cực kỳ thu hút ánh nhìn của mọi người.
Cô nhìn trái ngó phải rồi chợt phát hiện ra xe của anh.
Cô không uống say nhưng bước đi như bay, may mắn là trên đường không có chiếc xe nào chạy qua.
Lương Minh Hiên xuống xe, đưa cho cô một ít tiền mặt và một chiếc thẻ.
Chất cồn giải phóng bản năng con người, cô ngày càng trở nên tinh nghịch mà cúi người thật sâu với anh, “Cảm ơn quý ông.”
Lương Minh Hiên đè mũ cô xuống, “Không được chơi quá khuya đâu đấy.”
“Cháu biết rồi.” Cô xoay người đi.
Anh đứng tại chỗ nhìn cô băng qua đường.
Đêm tối đen như mực, vách tường được trang trí bằng những bảng hiệu đèn neon trông vô cùng khoa trương, trên vai cô được phủ đầy ánh sáng màu xanh da trời.
Cô kéo cửa quán bar rồi quay đầu lại cười với anh.
Lương Minh Hiên sững sờ ngay tại khoảnh khắc đó.
Trác Sở Duyệt thường hay cười. Thật ra là do cô không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nên rất hiếm khi để lộ sự buồn bã.
Chu Khả Nhân sắp đi du học Mỹ, rượu champagne khiến cô ấy càng thêm buồn bã, cô nàng ghì chặt Trác Sở Duyệt rồi nói: “Chúng ta nhất định phải gặp nhau thường xuyên, không được quên đâu đấy.”
Tình bạn khi còn trẻ rất hồn nhiên, Trác Sở Duyệt không ngại nói cho cô bạn biết nhà mình đã phá sản nhưng Khả Nhân cũng không nhìn cô với vẻ thương hại.
Khi cuộc vui kết thúc, họ rời khỏi quán bar, bước vào một thế giới vô cùng yên tĩnh khác, bây giờ đã là ba giờ sáng.
Khả Nhân đi không vững, cô nàng dán sát vào người cô, há miệng nói gì đó.
Trác Sở Duyệt vẫn còn ù tai, cô hỏi, “Cậu nói gì?”
Khả Nhân gào to vào lỗ tai cô, “Tớ có đặt trước một phòng khách sạn rồi.”
Trước khi đi chơi, Trác Sở Duyệt đã xin phép bố mẹ cho cô đến nhà Khả Nhân chơi, buổi tối sẽ không về nên họ cũng không nghi ngờ gì.
Taxi lái đến khách sạn, các cô lao vào ngồi lên xe đẩy hành lý của người giữ cửa, người quản lý phải đến ngăn bọn họ lại.
Tại quầy lễ tân khách sạn, bọn họ bắt gặp một người đàn ông mặc áo thun đen kết hợp với chiếc quần đen. Anh ta không phải là nhân viên khách sạn nhưng lại định làm thủ tục nhận phòng giúp Khả Nhân.
Khả Nhân say khướt nên rất nghe lời.
Người đàn ông này đi theo các cô vào sảnh thang máy màu vàng.
Trác Sở Duyệt nhìn ảnh phản chiếu ở tấm gương trên tường, cô đội mũ vào, sau đó nhìn lén anh ta.
Cô dừng một lúc trên gương mặt anh ta rồi nhìn xuống.
Người này thật đẹp trai, có vẻ trẻ hơn Lương Minh Hiên. Anh ta khoảng hai mươi lăm tuổi, dáng người cao ráo, có chút gì đó lạnh lùng và già dặn.
Bỗng dưng cô đoán anh ta có một chiếc xe thể thao.
Khả Nhân cầm điện thoại lên giải thích với người nào đó trong điện thoại, giọng điệu rất nôn nóng.
Trác Sở Duyệt chưa biết mùi vị yêu đương thế nào nhưng Khả Nhân đã có một người bạn trai cũ.
Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, vươn tay lên không trung vẽ.
“Em vẽ gì thế?”
Trác Sở Duyệt ngước lên, nhìn vào mắt người đàn ông kia.
Cô trả lời, “Đường xoắn ốc Fibonacci.” (2)
(2) Số Phi ((Φ,φ) ), số Fibonacci, tỷ lệ vàng là những khái niệm rất nổi tiếng và quen thuộc, đã được các nhà toán học nghiên cứu xuyên suốt lịch sử, từ thời điểm đầu tiên khi nó xuất hiện.
Anh ta cười to, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, “Đó là cái gì?”
Trác Sở Duyệt nghiêng đầu qua, “Tỷ lệ vàng, từ gạch lát sàn đến trần nhà đều có, khách sạn này thật đẳng cấp.”
Cửa thang máy mở ra.
Khả Nhân cúp điện thoại rồi bước vào trong thang máy, chân cô nàng mềm nhũn, suýt thì ngã chổng vó.
Người đàn ông kia vô cùng ân cần đỡ lấy cô ấy.
Trác Sở Duyệt bỗng nhiên thất vọng, mục tiêu của anh ta là Khả Nhân.
Vào trong thang máy, Khả Nhân không đẩy anh ta ra, trái lại còn mỉm cười với anh ta, “Tại sao đàn ông đều đê tiện thế nhỉ?”
Lời cô ấy nói ra thật sự khiến người ta giật mình, làm Trác Sở Duyệt suýt ngã ngửa.
Anh ta ngoảnh đầu lại hỏi, “Em không sao chứ?”
Cô xua tay, “Không sao.”
“Anh ta nói anh ta không thích tớ, thấy tớ theo đuổi quá khổ sở nên anh ta mới chấp nhận hẹn hò với tớ, bây giờ tớ không chịu được kiểu thích ra lệnh của anh ta nên mới chơi trò mất tích, anh ta lại nói luyến tiếc tớ, hỏi tớ có thể đừng chia tay không?”
Người đàn ông kia nghe xong thì vẻ mặt rất mất kiên nhẫn.
Trác Sở Duyệt không hiểu, nhíu mày hỏi, “Nếu cậu không thích thì tại sao lại nghe điện thoại của anh ta?”
Người đàn ông bỗng nhiên bật cười.
Khả Nhân ngơ ngác nói, “Cũng đúng nhỉ.”
Cô nàng cười xong lại trở nên ủ rũ, “Tớ ngu quá, tại sao tớ lại nghe máy cơ chứ.”
Tình cảm của người say thật phong phú.
Người đàn ông kia nhìn Trác Sở Duyệt rồi tự giới thiệu bản thân, “Chu Gia Đình.”
Trác Sở Duyệt nói, “Em là Chu Khả Nhân.”
Khả Nhân cười không ngừng, “Cậu không lừa được anh ấy đâu, anh ấy là anh trai của tớ.”
“Ơ…” Cô hơi ngớ ra, quan sát anh ta lần nữa rồi mới chậm chạp phản ứng, “Trác Sở Duyệt ạ.”
Anh ta cười nói, “Anh biết.”
Trác Sở Duyệt nhìn thẳng vào anh ta, kết quả thua trận một cách thảm hại.
Cô kéo thấp chiếc mũ che khuất đôi mắt, bỗng cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc do anh ta nhìn ai cũng hết sức tập trung hay là chỉ nhìn cô mới chăm chú như vậy.
Vài giờ sau, Trác Sở Duyệt tỉnh lại trên giường của khách sạn.
Cô lê cơ thể không còn chút sức sống vào phòng tắm.
Tóc của cô vừa dài lại dày, phải sấy rất lâu.
Chu Gia Đình quay lại khách sạn, anh ta ngồi ở phòng khách thì nghe thấy tiếng máy sấy tóc.
Một lúc sau, anh ta thấy Trác Sở Duyệt đi ra khỏi phòng mới lên tiếng hỏi, “Dậy rồi hả?”
Chu Gia Đình từ nhà đến, anh ta đã thay một bộ đồ mới sạch sẽ, mà cô lại không có quần áo sạch để thay, đành phải mặc lại chiếc váy tối hôm qua, vừa nhăn nhúm vừa không thoải mái.
“Vâng.”
Cô thấy cửa phòng Khả Nhân vẫn còn đóng chặt.
Chu Gia Đình nói, “Cho em chọn bữa sáng đấy.”
Anh ta nhấc ống nghe điện thoại bàn trong phòng và yêu cầu phục vụ mang bữa sáng lên.
Trác Sở Duyệt vặn nắp chai nước khoáng, chưa kịp uống đã thấy anh ta bỏ ống nghe xuống, cô vội nói, “Cảm ơn anh.”
Bữa sáng của khách sạn gồm có cá hồi hun khói, giăm bông Parma (3) với quả sung, bánh mì nướng và một ít bánh quy.
(3) Parma ham (tiếng Ý là Prosciutto di Parma) là loại thịt giăm bông đặc biệt của Italy, hay còn gọi là thịt đùi lợn muối và sấy khô, khi ăn được thái thành những lát mỏng, ăn liền và không cần phải chế biến. Parma ham là một đặc sản ẩm thực danh tiếng và đắt tiền trên thế giới, xuất xứ từ khu vực miền Trung và miền Bắc Italy, nơi có các địa danh nổi tiếng như Parma, Venezia, San Daniele…
Mùi thơm của cà phê mới xay rất đậm đà, hương vị khá đắng và hơi chua nhẹ.
Trác Sở Duyệt uống một ngụm rồi đặt xuống.
Cô không cần nâng cao tinh thần vì về nhà là có thể leo lên giường ngủ tiếp, bây giờ cô chỉ muốn uống một cốc nước ép trái cây thôi.
Chu Gia Đình ngồi trên ghế sofa nhìn điện thoại di động.
Trác Sở Duyệt cầm dao nĩa lên hỏi anh ta, “Anh ăn chưa ạ?”
“Anh ăn rồi.” Anh ta trả lời, sau đó dừng một chút mới nói tiếp, “Lát nữa anh chở em về nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.