Chương 61
Thị Lý Vụ
18/02/2024
Louis nhanh chóng sắp xếp để Kanye đi xử lý vấn đề công xưởng ở Mexico
theo người của gã ta, sau đó gã nhìn người vẫn luôn ngồi trên ghế: “A
Đình ở lại một lát, ta có chuyện muốn nói.”
Khuỷu tay phải của Diệp Lang Đình đặt lên tay vịn ghế, cả người nhàn nhã ngồi dựa vào lưng ghế, nghe thấy cánh cửa phía sau khép lại. Một tay Louis gõ lên mặt bàn, ngón tay thô ráp gõ vừa chậm rãi vừa nặng nề phát ra tiếng vang trên bàn gỗ giống như tiếng con lắc đồng hồ dày nặng trong lớp học. Lặp đi lặp lại rất có tiết tấu.
“Kanye luôn khiến ta không yên tâm, vốn dĩ con đường rõ ràng cũng luôn có những chướng ngại vật.” Gã nói, mặt ngoài là đang chỉ trích nhưng thực chất lại nhiều hơn cả thế.
Diệp Lang Đình không lên tiếng nghe gã tiếp tục nói: “Ta cũng sợ thằng nhóc như con giở trò. Những lời con nói tối hôm đó khiến ta thấy rất yên tâm, ai mà ngờ hôm nay lại sốt sắng tới mức đỏ cả mắt như thế đâu.” Gã đang thuật lại sự thật, gã nhắc tới chuyện tối ngày hôm đó anh thề thốt hứa hẹn rằng biết mình đang làm cái gì, sẽ không rung động với Yến Nhuỵ Tiêu.
Hai chuyện này, bề ngoài thì là sự quan tâm của vị trưởng bối với anh, thế nhưng chuyện anh dẫn người tới Hậu Sơn ngày hôm đó làm sao không tới tai Louis được. Gã cũng biết hành động anh phát điên đánh Kanye sống dở chết dở. Đều là trợ thủ đắc lực đi theo gã nhiều năm như thế, Louis hiểu rõ họ thế nào. Sao Diệp Lang Đình có thể đánh người một trận một xem như không có gì, ngày nào cũng ở nhà không quan tâm tới chuyện bên ngoài được chứ?
Chỉ có mình Kanye tự cho mình thông minh, tưởng rằng bây giờ mình có năng lực làm chủ trên địa bàn của mình rồi. Nhưng thực chất tối đó khi vừa xảy ra chuyện đã có người tới tìm Louis. Họ càng để ý tới ông chủ này hơn là một con tép như Kanye.
Lúc đối phương làm loạn thì một chữ cũng không nhắc tới ngài Diệp, nhưng vào thời điểm này lại quá khéo khiến Louis cũng chỉ có thể ỉm đi không nói gì, chờ đợi cách khác của họ. Ấy thế nhưng hai ngày hôm nay đối phương chỉ quan tâm tới việc làm thế nào để Louis mang vạ chứ không có bất kỳ hành động nào khác.
Người có khả năng này chỉ có Hawley và Diệp Lang Đình, nhưng Hawley đang chăm chăm đối đầu với gã, không có thời gian chia nhân lực tới đây làm loạn. Vì thế, hôm nay gã cố tình sắp xếp hai người tới, đưa quyền lựa chọn cho Diệp Lang Đình, nhưng thực chất là đợi phản ứng của anh, xem anh có sơ suất hay không.
Thế nhưng Diệp Lang Đình nhắm thẳng mục tiêu như thường lệ, đúng là một người mê muội vì Yến Nhuỵ Tiêu chẳng hề che giấu gì trước chuyện này.
“Tôi tưởng rằng ngài đã đủ hiểu tôi rồi.” Diệp Lang Đình nhìn Louis nói: “Đương nhiên tôi có cách về chuyện Kanye, nhưng lấy Mexico để đọ, thắng để người khác lợi dụng thì tôi không có lợi. Thua thì người thu dọn tàn cục là ngài. Từ đầu đến cuối, tôi đều không gặt được lợi ích, cũng chẳng thể cho Kanye một bài học. Ngài nói xem tôi gặp nhiều rắc rối như thế là vì cái gì?”
Anh nói tới đây, Louis gật đầu, thậm chí còn thư thả bật cười. Làn da đã luống tuổi kéo ra một nụ cười kèm theo những nếp nhăn, tầng tầng lớp lớp xen lẫn rất nhiều cảm xúc: “A Đình à, con thông minh đấy, ta tin rằng con sẽ chọn. Dù sao bây giờ ta bắt đầu lo rằng con sẽ phải trả giá quá nhiều vì cô ta, mấy người như chúng ta sợ nhất là có điểm yếu mà.”
Nhưng Diệp Lang Đình biết Louis rất thích. Nguyên nhân gã thở phào đúng là do bản thân đã bắt được điểm yếu của anh, anh cũng cười: “Vâng.”
Vấn đề này tới đây cũng dứt, Louis không dài dòng nữa mà chỉ căn dặn anh đừng để lại tai hoạ lúc xử lý, rồi cho phép anh đi chuẩn bị. Dù sao mấy năm nay Diệp Lang Đình xử lý mấy chuyện này rất thuận buồm xuôi gió, bây giờ gã cũng yên tâm hoàn toàn.
Yến Nhuỵ Tiêu đợi ở nhà từ sáng tới tối, trong lúc đó chỉ có Lý Côn mang túi to túi nhỏ tới. Đó là nến thơm và quần áo ngài Diệp dặn anh ấy mua và một vài bộ quần áo theo mùa, đều là cỡ của Yến Nhuỵ Tiêu. Sáng nay anh nói không mua chỉ là lừa cô thôi, đến cả cỡ cũng biết chính xác cơ mà.
Tới rạng sáng mới thấy Diệp Lang Đình mang theo cơn gió lạnh ngoài cửa quay về. Anh nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, thấy cô vẫn chưa ngủ thì hơi ngây người một lúc. Sau đó bắt đầu thay quần áo như thường, hành động của anh rất mau lẹ. Bàn tay cởi hết hàng cúc áo sơ mi, sau đó là tiếng thắt lưng được cởi ra “lạch cạch”, chỉ để lại chiếc quần lót, phác hoạ ra vốn liếng đồ sộ của anh. Anh cởi trần tắt đèn ngủ ở đầu giường, sán lại gần cô nằm xuống, ôm người vào trong lòng rồi cũng không làm gì thêm.
Yến Nhuỵ Tiêu vẫn luôn chớp mắt nhìn anh, im lặng y hệt anh. Tới khi mắt thích ứng với bóng tối, cô nhìn thấy quai hàm thon gầy của anh nhưng cằm lại rất nhẵn mịn. Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi bỗng dưng nghiêng tới hôn lên. Vừa rồi rửa mặt trong nhà vệ sinh bên ngoài xong anh mới đi vào, hành động này của cô khiến cả thế giới của cô tràn đầy hương vị trong trẻo của anh, vừa thơm vừa dễ ngửi khiến cô phải mút mạnh hơn một chút.
Diệp Lang Đình vốn không buồn ngủ, bỗng chốc muốn lấy lại quyền chủ động. Giữ người đang bò trên người anh, nhẹ nhàng đặt xuống dưới. Đệm mới thay bị sức nặng của hai người họ đè lõm xuống, cả người cô trũng xuống, mái tóc mượt mà xoã ra, đôi mắt trong veo ban ngày nhuốm màu sắc dục. Xoáy nước cuộn lên ngay giữa tầm nhìn kéo anh chìm vào.
Anh chẳng cần cô có mưu đồ thế nào đã cam tâm tình nguyện lọt lưới. Vừa định cúi đầu hôn sâu hơn thì bị tay cô chặn lại: “Em muốn ở trên.”
Yêu cầu này khiến ngài Diệp phải nhướng mày nhưng vẫn ngầm đồng ý để cô ngồi dậy trên người anh một lần nữa. Bàn tay vừa mềm mại vừa lành lạnh chạm xuống từng chút một theo nụ hôn của cô, tới cổ, trước ngực, phần bụng của anh. Dưới tầm mắt của anh, cô cầm lấy cây gậy nóng rực đã cương cứng của anh rồi hôn lên giống như hôn môi anh.
Vì là lần đầu nên rất nhẹ nhàng, không theo trật tự gì, nhưng Diệp Lang Đình lại không chịu nổi, ngồi thẳng người dậy chỉ cho cô: “Liếm đi.” Giọng anh rất khàn mang theo ngọn lửa còn nóng rực hơn phía dưới.
Yến Nhuỵ Tiêu nghe lời, nhìn anh với đôi mắt long lanh giống như học sinh mới vừa thật thà vừa trong sáng, há miệng liếm từ cuối tới mã mắt, cuộn lưỡi đảo qua đảo lại, bàn tay cũng nhẹ nhàng xoa nắn ở một bên. Cô rất thông minh, tự học một cách dễ dàng khiến Diệp Lang Đình phải rướn cổ lên cố gắng kiềm chế tiếng rên trong cổ họng.
Cô tăng thêm sức, há miệng lần nữa để anh tiến sâu hơn một chút. Khi chạm tới chỗ sâu hơn cuối cùng Diệp Lang Đình không chịu nổi nữa, kêu lên một tiếng rên rỉ, giơ tay vuốt hết tóc ra sau ót cho cô rồi giữ chặt đầu cô. Anh không để ý sự cản trở của cô mà tự mình mau chóng thẳng lưng di chuyển, cổ họng của cô cũng rất chặt, lưỡi mang theo độ ấm, anh không nhịn được tăng tốc độ. Khi khoé mắt của cô đỏ ửng vì sự khó chịu trong miệng, cuối cùng anh mới không đành lòng rút ra.
Anh nâng cả người lên, lật người kề sát, nhìn thấy bờ môi đỏ bóng nhẫy của cô lại hôn xuống, khi cô không thở nổi thì đâm vào. Hai mắt Yến Nhuỵ Tiêu tối sầm, phía dưới của cô đã ướt từ lâu, bị gậy nóng kích thích của anh lấp đầy thì bỗng chốc sướng tới mức co rúm lại.
Diệp Lang Đình mới vừa tiến vào, cô đã cao trào rồi. Đột nhiên tính hiếu thắng của cô nổi lên, giơ đùi lên kẹp chặt mông của anh. Khi anh ghì xuống rồi lại đâm mạnh, côn th*t của anh đâm tới một nơi chưa từng chạm tới vừa khít vừa trơn. Tình hình hiện tại của anh không khá hơn cô là bao, mở đôi mắt đỏ rực hỏi: “Muốn chết à?”
Cô vẫn còn tâm trạng để cười, gương mặt ửng hồng giống như bươm bướm mùa hạ muốn nhẹ nhàng bay lên. Giọng nói thốt ra của cô càng nũng nịu: “Ngài Diệp…ưm, em không chịu được nữa.” Cô tiếp tục chịu những cú thúc của anh nhưng vẫn muốn quyến rũ anh.
Diệp Lang Đình nhịn tới đây mà còn tiếp tục nhịn thì không phải đàn ông, anh thẳng người dậy, tay siết chặt ngực cô, liên tục tăng tốc xoa nhéo. Nghe tiếng rên rỉ của cô, bờ môi quyến luyến trên cổ cô, mồ hôi rơi hết lên người cô. Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự tận hứng.
Cô cũng bị làm tới thoải mái, lên đỉnh hết lần này tới lần khác. Phía dưới bị kéo rộng ra, cuối cùng còn cảm nhận được côn th*t to ra của anh và động tác muốn rút ra, cô kẹp chặt đùi: “Kỳ an toàn.” Cô chỉ kịp nói một câu như vậy, anh đã hiểu ý, kéo tay cô qua đầu, bắt đầu tăng tốc trên người cô, cuối cùng bắn vào nơi sâu nhất của cô rồi yên tĩnh trở lại.
Xong việc, hai người lộn xộn trong tiếng tim đập, Diệp Lang Đình nghe thấy cô vênh váo nói: “Huề rồi.”
Không chỉ em say đắm anh tới phát điên mà đến cả Diệp Lang Đình anh cũng không có sức chống cự với em.
Khuỷu tay phải của Diệp Lang Đình đặt lên tay vịn ghế, cả người nhàn nhã ngồi dựa vào lưng ghế, nghe thấy cánh cửa phía sau khép lại. Một tay Louis gõ lên mặt bàn, ngón tay thô ráp gõ vừa chậm rãi vừa nặng nề phát ra tiếng vang trên bàn gỗ giống như tiếng con lắc đồng hồ dày nặng trong lớp học. Lặp đi lặp lại rất có tiết tấu.
“Kanye luôn khiến ta không yên tâm, vốn dĩ con đường rõ ràng cũng luôn có những chướng ngại vật.” Gã nói, mặt ngoài là đang chỉ trích nhưng thực chất lại nhiều hơn cả thế.
Diệp Lang Đình không lên tiếng nghe gã tiếp tục nói: “Ta cũng sợ thằng nhóc như con giở trò. Những lời con nói tối hôm đó khiến ta thấy rất yên tâm, ai mà ngờ hôm nay lại sốt sắng tới mức đỏ cả mắt như thế đâu.” Gã đang thuật lại sự thật, gã nhắc tới chuyện tối ngày hôm đó anh thề thốt hứa hẹn rằng biết mình đang làm cái gì, sẽ không rung động với Yến Nhuỵ Tiêu.
Hai chuyện này, bề ngoài thì là sự quan tâm của vị trưởng bối với anh, thế nhưng chuyện anh dẫn người tới Hậu Sơn ngày hôm đó làm sao không tới tai Louis được. Gã cũng biết hành động anh phát điên đánh Kanye sống dở chết dở. Đều là trợ thủ đắc lực đi theo gã nhiều năm như thế, Louis hiểu rõ họ thế nào. Sao Diệp Lang Đình có thể đánh người một trận một xem như không có gì, ngày nào cũng ở nhà không quan tâm tới chuyện bên ngoài được chứ?
Chỉ có mình Kanye tự cho mình thông minh, tưởng rằng bây giờ mình có năng lực làm chủ trên địa bàn của mình rồi. Nhưng thực chất tối đó khi vừa xảy ra chuyện đã có người tới tìm Louis. Họ càng để ý tới ông chủ này hơn là một con tép như Kanye.
Lúc đối phương làm loạn thì một chữ cũng không nhắc tới ngài Diệp, nhưng vào thời điểm này lại quá khéo khiến Louis cũng chỉ có thể ỉm đi không nói gì, chờ đợi cách khác của họ. Ấy thế nhưng hai ngày hôm nay đối phương chỉ quan tâm tới việc làm thế nào để Louis mang vạ chứ không có bất kỳ hành động nào khác.
Người có khả năng này chỉ có Hawley và Diệp Lang Đình, nhưng Hawley đang chăm chăm đối đầu với gã, không có thời gian chia nhân lực tới đây làm loạn. Vì thế, hôm nay gã cố tình sắp xếp hai người tới, đưa quyền lựa chọn cho Diệp Lang Đình, nhưng thực chất là đợi phản ứng của anh, xem anh có sơ suất hay không.
Thế nhưng Diệp Lang Đình nhắm thẳng mục tiêu như thường lệ, đúng là một người mê muội vì Yến Nhuỵ Tiêu chẳng hề che giấu gì trước chuyện này.
“Tôi tưởng rằng ngài đã đủ hiểu tôi rồi.” Diệp Lang Đình nhìn Louis nói: “Đương nhiên tôi có cách về chuyện Kanye, nhưng lấy Mexico để đọ, thắng để người khác lợi dụng thì tôi không có lợi. Thua thì người thu dọn tàn cục là ngài. Từ đầu đến cuối, tôi đều không gặt được lợi ích, cũng chẳng thể cho Kanye một bài học. Ngài nói xem tôi gặp nhiều rắc rối như thế là vì cái gì?”
Anh nói tới đây, Louis gật đầu, thậm chí còn thư thả bật cười. Làn da đã luống tuổi kéo ra một nụ cười kèm theo những nếp nhăn, tầng tầng lớp lớp xen lẫn rất nhiều cảm xúc: “A Đình à, con thông minh đấy, ta tin rằng con sẽ chọn. Dù sao bây giờ ta bắt đầu lo rằng con sẽ phải trả giá quá nhiều vì cô ta, mấy người như chúng ta sợ nhất là có điểm yếu mà.”
Nhưng Diệp Lang Đình biết Louis rất thích. Nguyên nhân gã thở phào đúng là do bản thân đã bắt được điểm yếu của anh, anh cũng cười: “Vâng.”
Vấn đề này tới đây cũng dứt, Louis không dài dòng nữa mà chỉ căn dặn anh đừng để lại tai hoạ lúc xử lý, rồi cho phép anh đi chuẩn bị. Dù sao mấy năm nay Diệp Lang Đình xử lý mấy chuyện này rất thuận buồm xuôi gió, bây giờ gã cũng yên tâm hoàn toàn.
Yến Nhuỵ Tiêu đợi ở nhà từ sáng tới tối, trong lúc đó chỉ có Lý Côn mang túi to túi nhỏ tới. Đó là nến thơm và quần áo ngài Diệp dặn anh ấy mua và một vài bộ quần áo theo mùa, đều là cỡ của Yến Nhuỵ Tiêu. Sáng nay anh nói không mua chỉ là lừa cô thôi, đến cả cỡ cũng biết chính xác cơ mà.
Tới rạng sáng mới thấy Diệp Lang Đình mang theo cơn gió lạnh ngoài cửa quay về. Anh nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, thấy cô vẫn chưa ngủ thì hơi ngây người một lúc. Sau đó bắt đầu thay quần áo như thường, hành động của anh rất mau lẹ. Bàn tay cởi hết hàng cúc áo sơ mi, sau đó là tiếng thắt lưng được cởi ra “lạch cạch”, chỉ để lại chiếc quần lót, phác hoạ ra vốn liếng đồ sộ của anh. Anh cởi trần tắt đèn ngủ ở đầu giường, sán lại gần cô nằm xuống, ôm người vào trong lòng rồi cũng không làm gì thêm.
Yến Nhuỵ Tiêu vẫn luôn chớp mắt nhìn anh, im lặng y hệt anh. Tới khi mắt thích ứng với bóng tối, cô nhìn thấy quai hàm thon gầy của anh nhưng cằm lại rất nhẵn mịn. Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi bỗng dưng nghiêng tới hôn lên. Vừa rồi rửa mặt trong nhà vệ sinh bên ngoài xong anh mới đi vào, hành động này của cô khiến cả thế giới của cô tràn đầy hương vị trong trẻo của anh, vừa thơm vừa dễ ngửi khiến cô phải mút mạnh hơn một chút.
Diệp Lang Đình vốn không buồn ngủ, bỗng chốc muốn lấy lại quyền chủ động. Giữ người đang bò trên người anh, nhẹ nhàng đặt xuống dưới. Đệm mới thay bị sức nặng của hai người họ đè lõm xuống, cả người cô trũng xuống, mái tóc mượt mà xoã ra, đôi mắt trong veo ban ngày nhuốm màu sắc dục. Xoáy nước cuộn lên ngay giữa tầm nhìn kéo anh chìm vào.
Anh chẳng cần cô có mưu đồ thế nào đã cam tâm tình nguyện lọt lưới. Vừa định cúi đầu hôn sâu hơn thì bị tay cô chặn lại: “Em muốn ở trên.”
Yêu cầu này khiến ngài Diệp phải nhướng mày nhưng vẫn ngầm đồng ý để cô ngồi dậy trên người anh một lần nữa. Bàn tay vừa mềm mại vừa lành lạnh chạm xuống từng chút một theo nụ hôn của cô, tới cổ, trước ngực, phần bụng của anh. Dưới tầm mắt của anh, cô cầm lấy cây gậy nóng rực đã cương cứng của anh rồi hôn lên giống như hôn môi anh.
Vì là lần đầu nên rất nhẹ nhàng, không theo trật tự gì, nhưng Diệp Lang Đình lại không chịu nổi, ngồi thẳng người dậy chỉ cho cô: “Liếm đi.” Giọng anh rất khàn mang theo ngọn lửa còn nóng rực hơn phía dưới.
Yến Nhuỵ Tiêu nghe lời, nhìn anh với đôi mắt long lanh giống như học sinh mới vừa thật thà vừa trong sáng, há miệng liếm từ cuối tới mã mắt, cuộn lưỡi đảo qua đảo lại, bàn tay cũng nhẹ nhàng xoa nắn ở một bên. Cô rất thông minh, tự học một cách dễ dàng khiến Diệp Lang Đình phải rướn cổ lên cố gắng kiềm chế tiếng rên trong cổ họng.
Cô tăng thêm sức, há miệng lần nữa để anh tiến sâu hơn một chút. Khi chạm tới chỗ sâu hơn cuối cùng Diệp Lang Đình không chịu nổi nữa, kêu lên một tiếng rên rỉ, giơ tay vuốt hết tóc ra sau ót cho cô rồi giữ chặt đầu cô. Anh không để ý sự cản trở của cô mà tự mình mau chóng thẳng lưng di chuyển, cổ họng của cô cũng rất chặt, lưỡi mang theo độ ấm, anh không nhịn được tăng tốc độ. Khi khoé mắt của cô đỏ ửng vì sự khó chịu trong miệng, cuối cùng anh mới không đành lòng rút ra.
Anh nâng cả người lên, lật người kề sát, nhìn thấy bờ môi đỏ bóng nhẫy của cô lại hôn xuống, khi cô không thở nổi thì đâm vào. Hai mắt Yến Nhuỵ Tiêu tối sầm, phía dưới của cô đã ướt từ lâu, bị gậy nóng kích thích của anh lấp đầy thì bỗng chốc sướng tới mức co rúm lại.
Diệp Lang Đình mới vừa tiến vào, cô đã cao trào rồi. Đột nhiên tính hiếu thắng của cô nổi lên, giơ đùi lên kẹp chặt mông của anh. Khi anh ghì xuống rồi lại đâm mạnh, côn th*t của anh đâm tới một nơi chưa từng chạm tới vừa khít vừa trơn. Tình hình hiện tại của anh không khá hơn cô là bao, mở đôi mắt đỏ rực hỏi: “Muốn chết à?”
Cô vẫn còn tâm trạng để cười, gương mặt ửng hồng giống như bươm bướm mùa hạ muốn nhẹ nhàng bay lên. Giọng nói thốt ra của cô càng nũng nịu: “Ngài Diệp…ưm, em không chịu được nữa.” Cô tiếp tục chịu những cú thúc của anh nhưng vẫn muốn quyến rũ anh.
Diệp Lang Đình nhịn tới đây mà còn tiếp tục nhịn thì không phải đàn ông, anh thẳng người dậy, tay siết chặt ngực cô, liên tục tăng tốc xoa nhéo. Nghe tiếng rên rỉ của cô, bờ môi quyến luyến trên cổ cô, mồ hôi rơi hết lên người cô. Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự tận hứng.
Cô cũng bị làm tới thoải mái, lên đỉnh hết lần này tới lần khác. Phía dưới bị kéo rộng ra, cuối cùng còn cảm nhận được côn th*t to ra của anh và động tác muốn rút ra, cô kẹp chặt đùi: “Kỳ an toàn.” Cô chỉ kịp nói một câu như vậy, anh đã hiểu ý, kéo tay cô qua đầu, bắt đầu tăng tốc trên người cô, cuối cùng bắn vào nơi sâu nhất của cô rồi yên tĩnh trở lại.
Xong việc, hai người lộn xộn trong tiếng tim đập, Diệp Lang Đình nghe thấy cô vênh váo nói: “Huề rồi.”
Không chỉ em say đắm anh tới phát điên mà đến cả Diệp Lang Đình anh cũng không có sức chống cự với em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.