Chương 78
Thị Lý Vụ
05/03/2024
Yến Nhuỵ Tiêu cứ đứng sau anh không di chuyển, nhìn anh tiếp tục uống.
“Ly này là thay các anh em uống với chú. Mọi người đều rất nhớ chú, dạo trước sau khi con gái tiểu Tề biết cách chào nghiêm đã chào một cái với chú, lúc chú không bận thì nhớ xem xem có đủ tiêu chuẩn không nhé.”
Anh lại rót đầy cho mình, uống vừa nhanh vừa hăng: “Ly này tôi uống cùng chú và anh Diên, hai người nhập hội chờ đợi người anh em là tôi đây.”
Một ly nữa lại xuống bụng, tay cầm chai rượu của anh vẫn rất vững vàng, vẫn rót đầy: “Chú Yến, ly này là mình tôi uống với chú.”
Yến Nhuỵ Tiêu cứ đứng nhìn ở đằng sau, lúc anh uống tới ly này không còn gọi lão Yến là “đội trưởng Yến” nữa, cũng không nói lý do gì. Uống ly này xong lại rót cho mình nhưng không đầy ly nữa, cánh tay chồng lên nhau đặt trên mặt bàn, đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ sát mặt đất vừa trống trải vừa thoải mái.
Cuối cùng cô đi từ sau lưng anh lên trước rồi ngồi cạnh người anh. Nhấc chiếc ghế đẩu ở một bên đặt bên cạnh anh sau đó cũng cầm ly rượu trong tay. Vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói nhưng chỉ ngồi cùng anh ở đây: “Bố, điều con muốn nói đều ở đây hết rồi.”
Lão Yến sẽ hiểu cô thôi.
Diệp Lang Đình cũng hiểu, một tay anh kéo ghế ngồi xuống. Không phản ứng gì, thậm chí đến liếc mắt cũng không thèm liếc sang. Thế là trong khoảng tĩnh lặng hai người uống cạn chai rượu vang mà không có cái chạm ly hay lời mời nào.
Thật ra càng tới cuối, anh uống càng nhiều rồi cũng rót ít lại cho cô theo bản năng. Ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ, đến tiếng của mình cũng không nghe rõ, hai bên tai như bịt hai miếng bông gòn vừa mềm vừa kín, tất cả sóng âm đàn hồi ở hai bên.
Cái bóng trước mặt phủ lên người Diệp Lang Đình, anh khoác ánh sáng trên người, nhẫn nại nghe cô nói những câu không theo thứ tự không biết là đang nói với ai. Cô chưa từng thấy anh như này bao giờ, vẫn im lặng nhưng lại có thể cảm nhận được cảm xúc của anh.
Buồn phiền của anh, mệt mỏi thấp thoáng và cái ôm cô cẩn thận từng li từng tí vào giây phút đó.
Yến Nhuỵ Tiêu cảm thấy rõ mình đang trượt sang một bên từ ghế xuống, rõ ràng là anh uống nhiều hơn nhưng hình như anh không bị ảnh hưởng bởi chút cồn nào, không hề lưỡng lự đón cô vào lòng một cách vững vàng.
Ngay sau khi mùi hương quen thuộc của anh bao quanh, cho dù cô đã mơ màng muốn ngủ rồi nhưng vẫn muốn đẩy anh ra. Diệp Lang Đình ôm chặt người trước ngực đưa vào phòng ngủ, sau đó cẩn thận đặt cô lên giường, tỉ mỉ chỉnh lại gối.
“Tôi không cho phép anh ở lại.” Cô mơ hồ không rõ ràng nhưng vẫn rất logic.
Diệp Lang Đình nhấc cả người lên đặt ổn định xuống rồi lại lấy chăn đắp cho cô sau đó mới từ tốn nói: “Không về được nữa, uống rượu rồi.”
“Không phải anh là ngài Diệp sao? Có chuyện gì mà anh không làm được chứ?” Yến Nhuỵ Tiêu nhảy mạnh trên giường, hai chân mở ra quỳ trên chiếc chăn tơ tằm mềm mại, hùng hổ hăm doạ.
Diệp Lang Đình bị hành động này của cô làm giật cả mình, giơ tay ra che chở cho cô, nghe thấy câu hỏi của cô thì đầu tiên sững người sau đó bật cười: “Có rất nhiều chuyện anh không làm được lắm.” Anh lại điều chỉnh đèn ngủ giúp cô, từ sau khi phẫu thuật, đêm nào đi ngủ cô phải mở đèn ngủ. Diệp Lang Đình nghiêng đầu điều chỉnh, miệng mấp máy: “Chẳng hạn như em.”
“Tôi làm sao?” Cô thật sự say rồi, từ từ thả lỏng eo, ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh muốn đáp án. Nhưng cơ thể không kiểm soát được dồn về trước đập vào trong lồng ngực của anh.
Yến Nhuỵ Tiêu uống say rất mềm mại, trên người mang theo mùi rượu nhè nhẹ cùng với hương nước hoa mà cô thích dùng nhất. Cô thả lỏng người và lúc đưa ra câu hỏi này mang theo sự tủi thân chỉ có ở đứa trẻ con bị khiển trách, cùng với ánh trăng say khướt. Dây thần kinh kìm nén nhất trong đầu Diệp Lang Đình thả lỏng hơn một chút, anh chỉ đang vặn chặt cái ốc vít còn lại nhưng chưa kịp giữ kỹ câu nói thốt ra.
“Sợ không giữ được em.” Câu này mang theo rất nhiều cảm xúc cá nhân là lỗi lầm sẽ không được sai của ngài Diệp.
Anh nói ra nhưng lại thản nhiên, trước mặt Yến Nhuỵ Tiêu, chưa một phút giây nào anh nhận mình là ngài Diệp cả. Anh nhìn cô gái đã thiếp đi trong lòng mình, chối cùng phủ lên một cái ôm muốn có lúc gặp mặt hôm nay.
Yến Nhuỵ Tiêu mất hết ý thức, chỉ thấp thoáng cảm thấy nhiệt độ rắn chắc trên người trở thành chăn bông mềm mại, cơn nóng rực xen lẫn một chút rượu đọng lại giữa tai và thái dương một lúc lâu. Sau đó nhiệt độ xung quanh ấy từ từ rời đi, cô biết đó là Diệp Lang Đình sắp đi rồi, cô ngủ không yên cuộn đầu lưỡi, mắt không hề mở ra, vội vã hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
Anh không đáp mà chỉ nói: “Anh không đi.”
Chỉ có Diệp Lang Đình biết cô muốn gì.
“Ly này là thay các anh em uống với chú. Mọi người đều rất nhớ chú, dạo trước sau khi con gái tiểu Tề biết cách chào nghiêm đã chào một cái với chú, lúc chú không bận thì nhớ xem xem có đủ tiêu chuẩn không nhé.”
Anh lại rót đầy cho mình, uống vừa nhanh vừa hăng: “Ly này tôi uống cùng chú và anh Diên, hai người nhập hội chờ đợi người anh em là tôi đây.”
Một ly nữa lại xuống bụng, tay cầm chai rượu của anh vẫn rất vững vàng, vẫn rót đầy: “Chú Yến, ly này là mình tôi uống với chú.”
Yến Nhuỵ Tiêu cứ đứng nhìn ở đằng sau, lúc anh uống tới ly này không còn gọi lão Yến là “đội trưởng Yến” nữa, cũng không nói lý do gì. Uống ly này xong lại rót cho mình nhưng không đầy ly nữa, cánh tay chồng lên nhau đặt trên mặt bàn, đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ sát mặt đất vừa trống trải vừa thoải mái.
Cuối cùng cô đi từ sau lưng anh lên trước rồi ngồi cạnh người anh. Nhấc chiếc ghế đẩu ở một bên đặt bên cạnh anh sau đó cũng cầm ly rượu trong tay. Vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói nhưng chỉ ngồi cùng anh ở đây: “Bố, điều con muốn nói đều ở đây hết rồi.”
Lão Yến sẽ hiểu cô thôi.
Diệp Lang Đình cũng hiểu, một tay anh kéo ghế ngồi xuống. Không phản ứng gì, thậm chí đến liếc mắt cũng không thèm liếc sang. Thế là trong khoảng tĩnh lặng hai người uống cạn chai rượu vang mà không có cái chạm ly hay lời mời nào.
Thật ra càng tới cuối, anh uống càng nhiều rồi cũng rót ít lại cho cô theo bản năng. Ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ, đến tiếng của mình cũng không nghe rõ, hai bên tai như bịt hai miếng bông gòn vừa mềm vừa kín, tất cả sóng âm đàn hồi ở hai bên.
Cái bóng trước mặt phủ lên người Diệp Lang Đình, anh khoác ánh sáng trên người, nhẫn nại nghe cô nói những câu không theo thứ tự không biết là đang nói với ai. Cô chưa từng thấy anh như này bao giờ, vẫn im lặng nhưng lại có thể cảm nhận được cảm xúc của anh.
Buồn phiền của anh, mệt mỏi thấp thoáng và cái ôm cô cẩn thận từng li từng tí vào giây phút đó.
Yến Nhuỵ Tiêu cảm thấy rõ mình đang trượt sang một bên từ ghế xuống, rõ ràng là anh uống nhiều hơn nhưng hình như anh không bị ảnh hưởng bởi chút cồn nào, không hề lưỡng lự đón cô vào lòng một cách vững vàng.
Ngay sau khi mùi hương quen thuộc của anh bao quanh, cho dù cô đã mơ màng muốn ngủ rồi nhưng vẫn muốn đẩy anh ra. Diệp Lang Đình ôm chặt người trước ngực đưa vào phòng ngủ, sau đó cẩn thận đặt cô lên giường, tỉ mỉ chỉnh lại gối.
“Tôi không cho phép anh ở lại.” Cô mơ hồ không rõ ràng nhưng vẫn rất logic.
Diệp Lang Đình nhấc cả người lên đặt ổn định xuống rồi lại lấy chăn đắp cho cô sau đó mới từ tốn nói: “Không về được nữa, uống rượu rồi.”
“Không phải anh là ngài Diệp sao? Có chuyện gì mà anh không làm được chứ?” Yến Nhuỵ Tiêu nhảy mạnh trên giường, hai chân mở ra quỳ trên chiếc chăn tơ tằm mềm mại, hùng hổ hăm doạ.
Diệp Lang Đình bị hành động này của cô làm giật cả mình, giơ tay ra che chở cho cô, nghe thấy câu hỏi của cô thì đầu tiên sững người sau đó bật cười: “Có rất nhiều chuyện anh không làm được lắm.” Anh lại điều chỉnh đèn ngủ giúp cô, từ sau khi phẫu thuật, đêm nào đi ngủ cô phải mở đèn ngủ. Diệp Lang Đình nghiêng đầu điều chỉnh, miệng mấp máy: “Chẳng hạn như em.”
“Tôi làm sao?” Cô thật sự say rồi, từ từ thả lỏng eo, ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh muốn đáp án. Nhưng cơ thể không kiểm soát được dồn về trước đập vào trong lồng ngực của anh.
Yến Nhuỵ Tiêu uống say rất mềm mại, trên người mang theo mùi rượu nhè nhẹ cùng với hương nước hoa mà cô thích dùng nhất. Cô thả lỏng người và lúc đưa ra câu hỏi này mang theo sự tủi thân chỉ có ở đứa trẻ con bị khiển trách, cùng với ánh trăng say khướt. Dây thần kinh kìm nén nhất trong đầu Diệp Lang Đình thả lỏng hơn một chút, anh chỉ đang vặn chặt cái ốc vít còn lại nhưng chưa kịp giữ kỹ câu nói thốt ra.
“Sợ không giữ được em.” Câu này mang theo rất nhiều cảm xúc cá nhân là lỗi lầm sẽ không được sai của ngài Diệp.
Anh nói ra nhưng lại thản nhiên, trước mặt Yến Nhuỵ Tiêu, chưa một phút giây nào anh nhận mình là ngài Diệp cả. Anh nhìn cô gái đã thiếp đi trong lòng mình, chối cùng phủ lên một cái ôm muốn có lúc gặp mặt hôm nay.
Yến Nhuỵ Tiêu mất hết ý thức, chỉ thấp thoáng cảm thấy nhiệt độ rắn chắc trên người trở thành chăn bông mềm mại, cơn nóng rực xen lẫn một chút rượu đọng lại giữa tai và thái dương một lúc lâu. Sau đó nhiệt độ xung quanh ấy từ từ rời đi, cô biết đó là Diệp Lang Đình sắp đi rồi, cô ngủ không yên cuộn đầu lưỡi, mắt không hề mở ra, vội vã hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
Anh không đáp mà chỉ nói: “Anh không đi.”
Chỉ có Diệp Lang Đình biết cô muốn gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.