Chương 83
Thị Lý Vụ
11/03/2024
Vào ban đêm, gió trên núi như thét gào, bóng cây chiếu trên sàn gỗ từ cửa sổ, bay qua bay lại không có trật tự. Do yên tĩnh trong căn phòng thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng con chim nào đó kêu thảm thiết ở phía xa trong màn đêm, gần đó không có đâu vết của con người.
Yến Nhuỵ Tiêu không muốn trả lời câu hỏi của Đăng Nhã, cô chỉ bắt đầu im lặng quan sát ánh sáng lờ mờ ở bên ngoài. Gã ta dẫn một đội hành động nhỏ, gầy gò khác với gã, đường nét cơ thịt của năm người này có múi và xách vũ khí trong tay, vừa nhìn đã biết là đã qua huấn luyện.
Vừa rồi cô cũng nghe điện thoại, có lẽ Diệp Lang Đình tới một mình. Nhưng mà cô chẳng hề hay biết mình đang ở đâu, lại càng không biết Diệp Lang Đình có thể nghe ra được người kia không phải cô hay không. Yến Nhuỵ Tiêu ngồi trên ghế nghiêng đầu ngây người ra, Đăng Nhã canh chừng cô cũng thấy chán nên đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Cửa vừa đóng lại, trong căn phòng chỉ còn lại Yến Nhuỵ Tiêu và mấy người đàn ông lực lưỡng đứng trên mặt đất mỗi người một việc. Cô đưa gót chân chạm xuống mặt đất đột nhiên lên tiếng: “McMillan*?”
*McMillan: là một súng trường bắn tỉa tầm xa.
Cô từng được nghe Diệp Lang Đình giảng về loại súng này, độ chính xác cao, cự li bắn xa. Hôm nay xuất hiện ở đây đúng là loại vũ khí rất tiện lợi.
Ming, người vốn đang cầm súng canh gác trên cao nghe thấy tiếng của cô thì quay người, nhướng mày một cách khá kinh ngạc. Anh ta không ngờ rằng cô gái này vẫn còn tâm trạng đọc tên súng vào những lúc thế này.
Yến Nhuỵ Tiêu bĩu môi giải thích cho anh ta: “Diệp Lang Đình, cái người mà chúng mày đang đợi nói cho tao đấy.”
Trong màn đêm vắng vẻ trên núi đúng là chẳng có trò vui gì, một vùng hoang vắng, mối nguy hiểm mà Đăng Nhã nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại thực sự rất xa. Nhưng nghiệp vụ canh gác nói với anh ta rằng bây giờ nên ở im tại chỗ, không có hứng nói chuyện tiếp.
Thế nhưng anh ta lại nghe thấy cô nói tiếp: “Nhưng mà chỉ có năm cơ hội thôi, cơ hội của mày quá ít, vô dụng mà thôi.”
Câu nói này đúng là thách thức lòng tự ái của anh ta, Yến Nhuỵ Tiêu ra đòn chí mạng, nhìn thấy rõ sắc mặt anh ta thay đổi, sau đó từ từ tiến lại gần, khom lưng rồi nói từ trên cao: “Vậy lát nữa xem xem súng của tao nhanh hay là anh ta trốn nhanh ha.”
“Chỉ sợ mày không có có hội nổ súng thôi.” Yến Nhuỵ Tiêu chẳng hề quan tâm sự khiêu khích của anh ta, miệng vẫn chắc nịch.
“Vậy thì trước hết xem nó có thể tìm được mày không đã.” Ming khinh thường, ngay sau đó thì nghe thấy tiếng ầm vang lên ở sâu trong rừng từ phía xa. Cực kỳ mãnh liệt, mục tiêu chuẩn xác, xông thẳng tới chỗ chúng.
Yến Nhuỵ Tiêu liếc mắt sang: “Anh ấy tới rồi.”
Trong tiếng nổ vang lên và dưới sự chú ý của chúng, Diệp Lang Đình cưỡi gió đêm lái chiếc xe máy màu đen tuyền, phá tan làn gió. Anh mặc một bộ đồ tây màu bạc, đường nét phẳng phiu vừa vặn dáng vóc của anh, nơ được thắt ngay dưới yết hầu làm nổi bật chiếc cổ mảnh khảnh, vải vóc phủ trên bờ vai vừa thẳng vừa rộng của anh. Sau khi chân rắn chắc thon dài chống hai bên sau khi xe máy đỗ lại, lúc này thấy rõ được độ dài quần rất vừa vặn để lộ giày Chelsea.
Trên núi chỉ có chỗ này sáng đèn, anh đỗ ngay ở giữa cổng. Do phải đi tuần nên đội tuần tra đã cố tình thay loại đèn sáng trưng, trong màn đêm đen đặc tạo ra một đường sáng có hình dạng chiếu đúng vào sườn mặt Yến Nhuỵ Tiêu qua khe cửa sổ.
Anh như thể đã chắc chắn rằng cô sẽ ở đây, đầu tiên là tháo mũ bảo hiểm treo ở một bên. Dạo này anh rất bạn, mái tóc trước trán hơi dài vẫn chưa xử lý, sượt qua lông mi bị anh vuốt ra sau. Găng tay da màu đen trên tay cũng được cởi ra, dựa vào ánh sáng anh nhìn thấy Yến Nhuỵ Tiêu vẫn lành lặn, còn đang kéo một tay bắn tỉa nói chuyện. Lồng ngực anh hơi phập phồng, là thở phào.
Yến Nhuỵ Tiêu cũng chẳng né tránh nhìn lại nhưng anh đã di chuyển ánh mắt đi, đứng dậy xuống xe máy, tay phải cầm chiếc găng tay da đập vào ghế ngồi phát ra tiếng “bộp bộp.”
Đăng Nhã luôn đứng ở cửa cảm thấy chuyện đợi anh hơi vượt quá nhận thức: “Ngài Diệp thông minh thật đấy nhưng mà không ngờ lại ngã vào tay một con đàn bà thế này.” Nếu đã tới nước gặp mặt rồi thì gã cũng chẳng lui nữa, giơ súng lên tiến lại gần.
Diệp Lang Đình bị họng súng chĩa vào trán vẫn còn tâm trạng tươi cười, kéo lỏng nơ trên cổ: “Đăng Nhã, lần sau phải gọi là hotgirl. Người phụ nữ của tao chưa từng nói sợ với người bên cạnh đâu.”
Yến Nhuỵ Tiêu không muốn trả lời câu hỏi của Đăng Nhã, cô chỉ bắt đầu im lặng quan sát ánh sáng lờ mờ ở bên ngoài. Gã ta dẫn một đội hành động nhỏ, gầy gò khác với gã, đường nét cơ thịt của năm người này có múi và xách vũ khí trong tay, vừa nhìn đã biết là đã qua huấn luyện.
Vừa rồi cô cũng nghe điện thoại, có lẽ Diệp Lang Đình tới một mình. Nhưng mà cô chẳng hề hay biết mình đang ở đâu, lại càng không biết Diệp Lang Đình có thể nghe ra được người kia không phải cô hay không. Yến Nhuỵ Tiêu ngồi trên ghế nghiêng đầu ngây người ra, Đăng Nhã canh chừng cô cũng thấy chán nên đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Cửa vừa đóng lại, trong căn phòng chỉ còn lại Yến Nhuỵ Tiêu và mấy người đàn ông lực lưỡng đứng trên mặt đất mỗi người một việc. Cô đưa gót chân chạm xuống mặt đất đột nhiên lên tiếng: “McMillan*?”
*McMillan: là một súng trường bắn tỉa tầm xa.
Cô từng được nghe Diệp Lang Đình giảng về loại súng này, độ chính xác cao, cự li bắn xa. Hôm nay xuất hiện ở đây đúng là loại vũ khí rất tiện lợi.
Ming, người vốn đang cầm súng canh gác trên cao nghe thấy tiếng của cô thì quay người, nhướng mày một cách khá kinh ngạc. Anh ta không ngờ rằng cô gái này vẫn còn tâm trạng đọc tên súng vào những lúc thế này.
Yến Nhuỵ Tiêu bĩu môi giải thích cho anh ta: “Diệp Lang Đình, cái người mà chúng mày đang đợi nói cho tao đấy.”
Trong màn đêm vắng vẻ trên núi đúng là chẳng có trò vui gì, một vùng hoang vắng, mối nguy hiểm mà Đăng Nhã nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại thực sự rất xa. Nhưng nghiệp vụ canh gác nói với anh ta rằng bây giờ nên ở im tại chỗ, không có hứng nói chuyện tiếp.
Thế nhưng anh ta lại nghe thấy cô nói tiếp: “Nhưng mà chỉ có năm cơ hội thôi, cơ hội của mày quá ít, vô dụng mà thôi.”
Câu nói này đúng là thách thức lòng tự ái của anh ta, Yến Nhuỵ Tiêu ra đòn chí mạng, nhìn thấy rõ sắc mặt anh ta thay đổi, sau đó từ từ tiến lại gần, khom lưng rồi nói từ trên cao: “Vậy lát nữa xem xem súng của tao nhanh hay là anh ta trốn nhanh ha.”
“Chỉ sợ mày không có có hội nổ súng thôi.” Yến Nhuỵ Tiêu chẳng hề quan tâm sự khiêu khích của anh ta, miệng vẫn chắc nịch.
“Vậy thì trước hết xem nó có thể tìm được mày không đã.” Ming khinh thường, ngay sau đó thì nghe thấy tiếng ầm vang lên ở sâu trong rừng từ phía xa. Cực kỳ mãnh liệt, mục tiêu chuẩn xác, xông thẳng tới chỗ chúng.
Yến Nhuỵ Tiêu liếc mắt sang: “Anh ấy tới rồi.”
Trong tiếng nổ vang lên và dưới sự chú ý của chúng, Diệp Lang Đình cưỡi gió đêm lái chiếc xe máy màu đen tuyền, phá tan làn gió. Anh mặc một bộ đồ tây màu bạc, đường nét phẳng phiu vừa vặn dáng vóc của anh, nơ được thắt ngay dưới yết hầu làm nổi bật chiếc cổ mảnh khảnh, vải vóc phủ trên bờ vai vừa thẳng vừa rộng của anh. Sau khi chân rắn chắc thon dài chống hai bên sau khi xe máy đỗ lại, lúc này thấy rõ được độ dài quần rất vừa vặn để lộ giày Chelsea.
Trên núi chỉ có chỗ này sáng đèn, anh đỗ ngay ở giữa cổng. Do phải đi tuần nên đội tuần tra đã cố tình thay loại đèn sáng trưng, trong màn đêm đen đặc tạo ra một đường sáng có hình dạng chiếu đúng vào sườn mặt Yến Nhuỵ Tiêu qua khe cửa sổ.
Anh như thể đã chắc chắn rằng cô sẽ ở đây, đầu tiên là tháo mũ bảo hiểm treo ở một bên. Dạo này anh rất bạn, mái tóc trước trán hơi dài vẫn chưa xử lý, sượt qua lông mi bị anh vuốt ra sau. Găng tay da màu đen trên tay cũng được cởi ra, dựa vào ánh sáng anh nhìn thấy Yến Nhuỵ Tiêu vẫn lành lặn, còn đang kéo một tay bắn tỉa nói chuyện. Lồng ngực anh hơi phập phồng, là thở phào.
Yến Nhuỵ Tiêu cũng chẳng né tránh nhìn lại nhưng anh đã di chuyển ánh mắt đi, đứng dậy xuống xe máy, tay phải cầm chiếc găng tay da đập vào ghế ngồi phát ra tiếng “bộp bộp.”
Đăng Nhã luôn đứng ở cửa cảm thấy chuyện đợi anh hơi vượt quá nhận thức: “Ngài Diệp thông minh thật đấy nhưng mà không ngờ lại ngã vào tay một con đàn bà thế này.” Nếu đã tới nước gặp mặt rồi thì gã cũng chẳng lui nữa, giơ súng lên tiến lại gần.
Diệp Lang Đình bị họng súng chĩa vào trán vẫn còn tâm trạng tươi cười, kéo lỏng nơ trên cổ: “Đăng Nhã, lần sau phải gọi là hotgirl. Người phụ nữ của tao chưa từng nói sợ với người bên cạnh đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.