Chương 94: Ngoại truyện 2
Thị Lý Vụ
21/03/2024
Một bức thư không cần đáp lại thậm chí là không cần mở ra tới Tiểu Yến yêu quý nhất của chúng ta.
Đọc chữ như nhìn mặt, mong khi mở bức thư này em sẽ hạnh phúc.
Mười năm trước, đêm trước khi tai nạn xảy ra đội trưởng Yến đã dùng thiết bị truyền tin nội bộ gọi điện cho anh. Ông ấy bị theo dõi rất chặt, nắm lấy cơ hội này gọi điện cho anh.
Anh nói muốn tới cứu ông ấy nhưng đội trưởng Yến ngăn anh lại. Ông ấy bảo anh phải tiếp tục nhiệm vụ, không được để lộ, không được để việc sắp thành lại hỏng.
Trong thời khắc cấp bách đó, ông ấy lại nhắc tới em với anh, hỏi anh rằng có biết tại sao biệt hiệu của ông ấy là Swallow không? Anh không biên nên ông ấy nói: “Vì từ đơn tiếng anh đầu tiên mà con gái chú học là swallow.” Ông ấy không có ảnh của em nên chỉ đành hào hứng miêu tả với anh thôi.
Ông ấy nói da em rất trắng, đôi mắt vừa to vừa tròn như quả nho, nói em giống công chúa Bạch Tuyết. Nhắc tới ngày trước, do tan học không có người đón nên em đã ôm lan can cổng khóc ầm lên, bàn tay bị kẹp vào do giáo viên vội vã đóng cửa lại không để ý, em tức tới nỗi nhảy cả lên.
Ban đầu ông ấy cười nhưng sau đó lại bật khóc, đó là lần duy nhất anh nhìn thấy ông ấy rơi nước mắt sau bao lần lăn lộn trong máu tanh.
Ông ấy nói: “Làm cái nghề của chúng ta thì người nhà không được gặp, bạn bè không được kết thân, khi điện thoại gọi tới cùng với nhiệm vụ thì khiến chúng ta trên trời dưới đất không gì là không thể được. Nhưng dù sao, chúng ta đều là người trần mắt thịt. Sợ súng, sẽ phạm sai lầm. Sợ chết nhưng vẫn thương người. Bây giờ cậu còn trẻ, không biết trẻ con có ý nghĩa thế nào với cậu. Tôi trước kia cũng thế, ở trong quân đội lâu rồi nên thành một lão già. Nhưng đến khoảnh khắc một đứa trẻ ra đời cứ như bánh bao nhỏ ấy. Trước mặt con bé, cậu không dám nói mấy lời tục tĩu, không được hấp tấp. Con bé khóc thì cậu muốn lau nước mắt cho nó nhưng cũng sợ móng tay cào vào khuôn mặt non nớt của con bé.”
“Chú chưa từng đón sinh nhật nào của con bé, đến khi người khác hỏi bố cậu làm nghề gì, con bé phải nói rằng: Đi làm ăn, chúng tớ rất ít khi gặp mặt. Nhưng khi đến lớp học yêu thích, điều đầu tiên hỏi giáo viên tiếng Anh là: chim én tiếng anh nói thế nào ạ? Giáo viên hỏi con bé: “Em thích chim én sao?” Sau đó con bé mới nói với vợ chú là: “Vì bố họ Yến nên sau này nhắc tới swallow thì chính là bố đấy!” Chú đứng ở nơi này, đòi mạng cho biết bao người nhưng lại không thể làm bố của con bé một cách danh chính ngôn thuận được.”
“Thế nên, khi có người hỏi về mong ước của chú. Chú chỉ nói rằng đứng ở nơi đây, thực hiện tốt mọi nhiệm vụ, cố gắng bảo vệ sinh mạng của từng người. Chú muốn những người thường được tận hưởng niềm vui bình thường. A Đình này, chúng ta phải đứng ở nơi này không phải vì không tầm thường mà là để bình thường.”
Sau đó anh kế thừa biệt hiệu của ông ấy, đầu tiên là để tưởng nhớ đến ông ấy, hai là để nói với tất cả mọi người rằng cho dù thỉnh thoảng có thất bại nhưng chúng ta vẫn sẽ không ngừng lại vì để bình thường.
Thứ ba là điều vui mừng anh có được sau khi quen biết em. Vốn dĩ anh đã quen biết em từ rất lâu về trước rồi, là vì tới gần em hơn thôi.
Tiểu Yến à, anh ở đây khổ sở lắm. Tăm tối không thấy ngày mai, nhảy múa với sói. Vì thế thành thật mà nói, anh chưa bao giờ mong rằng nhiệm vụ sẽ hoàn thành, anh phải thay đội trưởng Yến giữ cương vị này, trung thành với cái chết, kết thúc bằng cái chết.
Nhưng tới khi gặp em, hình như anh bắt đầu nghĩ tới sau này, bắt đầu muốn sống tiếp.
Nội dung mà mười năm trước đội trưởng Yến nói cuối cùng ngày hôm nay anh đã cảm nhận được rồi. Nguyên nhân mà bọn anh có cảm nhận này chính là vì người đó là em.
Em nói đội trưởng Yến qua đời sớm quá, duyên hai người ngắn quá.
Không phải đâu, mỗi một ngày trong mười năm mà ông ấy sống trên thế giới này đều là đang tự hào vì cái tên “swallow” này, đều để hoàn thành sứ mệnh của cái tên này, đều chờ tới mùa xuân để quay về bên em.
Tiểu Yến ơi, anh rất yêu em. Lời khuyên mà mười năm trước đội Trưởng Yến chưa cho em, mười năm sau anh cũng chỉ có thể lặng lẽ viết bức thư này để nói với em thôi. . Truyện Khác
Cho dù kết quả có ra sao thì mong em hãy nhớ tới tối mùa thu mười năm trước đã có người từng nói yêu em. Còn đến ngày hôm nay, với sự áy náy và tình yêu này anh vẫn xin chúc em chờ được ngày xuân ấy.
Mãi mãi ở bên cạnh em.
Trân trọng.
Diệp Lang Đình của em.
Đọc chữ như nhìn mặt, mong khi mở bức thư này em sẽ hạnh phúc.
Mười năm trước, đêm trước khi tai nạn xảy ra đội trưởng Yến đã dùng thiết bị truyền tin nội bộ gọi điện cho anh. Ông ấy bị theo dõi rất chặt, nắm lấy cơ hội này gọi điện cho anh.
Anh nói muốn tới cứu ông ấy nhưng đội trưởng Yến ngăn anh lại. Ông ấy bảo anh phải tiếp tục nhiệm vụ, không được để lộ, không được để việc sắp thành lại hỏng.
Trong thời khắc cấp bách đó, ông ấy lại nhắc tới em với anh, hỏi anh rằng có biết tại sao biệt hiệu của ông ấy là Swallow không? Anh không biên nên ông ấy nói: “Vì từ đơn tiếng anh đầu tiên mà con gái chú học là swallow.” Ông ấy không có ảnh của em nên chỉ đành hào hứng miêu tả với anh thôi.
Ông ấy nói da em rất trắng, đôi mắt vừa to vừa tròn như quả nho, nói em giống công chúa Bạch Tuyết. Nhắc tới ngày trước, do tan học không có người đón nên em đã ôm lan can cổng khóc ầm lên, bàn tay bị kẹp vào do giáo viên vội vã đóng cửa lại không để ý, em tức tới nỗi nhảy cả lên.
Ban đầu ông ấy cười nhưng sau đó lại bật khóc, đó là lần duy nhất anh nhìn thấy ông ấy rơi nước mắt sau bao lần lăn lộn trong máu tanh.
Ông ấy nói: “Làm cái nghề của chúng ta thì người nhà không được gặp, bạn bè không được kết thân, khi điện thoại gọi tới cùng với nhiệm vụ thì khiến chúng ta trên trời dưới đất không gì là không thể được. Nhưng dù sao, chúng ta đều là người trần mắt thịt. Sợ súng, sẽ phạm sai lầm. Sợ chết nhưng vẫn thương người. Bây giờ cậu còn trẻ, không biết trẻ con có ý nghĩa thế nào với cậu. Tôi trước kia cũng thế, ở trong quân đội lâu rồi nên thành một lão già. Nhưng đến khoảnh khắc một đứa trẻ ra đời cứ như bánh bao nhỏ ấy. Trước mặt con bé, cậu không dám nói mấy lời tục tĩu, không được hấp tấp. Con bé khóc thì cậu muốn lau nước mắt cho nó nhưng cũng sợ móng tay cào vào khuôn mặt non nớt của con bé.”
“Chú chưa từng đón sinh nhật nào của con bé, đến khi người khác hỏi bố cậu làm nghề gì, con bé phải nói rằng: Đi làm ăn, chúng tớ rất ít khi gặp mặt. Nhưng khi đến lớp học yêu thích, điều đầu tiên hỏi giáo viên tiếng Anh là: chim én tiếng anh nói thế nào ạ? Giáo viên hỏi con bé: “Em thích chim én sao?” Sau đó con bé mới nói với vợ chú là: “Vì bố họ Yến nên sau này nhắc tới swallow thì chính là bố đấy!” Chú đứng ở nơi này, đòi mạng cho biết bao người nhưng lại không thể làm bố của con bé một cách danh chính ngôn thuận được.”
“Thế nên, khi có người hỏi về mong ước của chú. Chú chỉ nói rằng đứng ở nơi đây, thực hiện tốt mọi nhiệm vụ, cố gắng bảo vệ sinh mạng của từng người. Chú muốn những người thường được tận hưởng niềm vui bình thường. A Đình này, chúng ta phải đứng ở nơi này không phải vì không tầm thường mà là để bình thường.”
Sau đó anh kế thừa biệt hiệu của ông ấy, đầu tiên là để tưởng nhớ đến ông ấy, hai là để nói với tất cả mọi người rằng cho dù thỉnh thoảng có thất bại nhưng chúng ta vẫn sẽ không ngừng lại vì để bình thường.
Thứ ba là điều vui mừng anh có được sau khi quen biết em. Vốn dĩ anh đã quen biết em từ rất lâu về trước rồi, là vì tới gần em hơn thôi.
Tiểu Yến à, anh ở đây khổ sở lắm. Tăm tối không thấy ngày mai, nhảy múa với sói. Vì thế thành thật mà nói, anh chưa bao giờ mong rằng nhiệm vụ sẽ hoàn thành, anh phải thay đội trưởng Yến giữ cương vị này, trung thành với cái chết, kết thúc bằng cái chết.
Nhưng tới khi gặp em, hình như anh bắt đầu nghĩ tới sau này, bắt đầu muốn sống tiếp.
Nội dung mà mười năm trước đội trưởng Yến nói cuối cùng ngày hôm nay anh đã cảm nhận được rồi. Nguyên nhân mà bọn anh có cảm nhận này chính là vì người đó là em.
Em nói đội trưởng Yến qua đời sớm quá, duyên hai người ngắn quá.
Không phải đâu, mỗi một ngày trong mười năm mà ông ấy sống trên thế giới này đều là đang tự hào vì cái tên “swallow” này, đều để hoàn thành sứ mệnh của cái tên này, đều chờ tới mùa xuân để quay về bên em.
Tiểu Yến ơi, anh rất yêu em. Lời khuyên mà mười năm trước đội Trưởng Yến chưa cho em, mười năm sau anh cũng chỉ có thể lặng lẽ viết bức thư này để nói với em thôi. . Truyện Khác
Cho dù kết quả có ra sao thì mong em hãy nhớ tới tối mùa thu mười năm trước đã có người từng nói yêu em. Còn đến ngày hôm nay, với sự áy náy và tình yêu này anh vẫn xin chúc em chờ được ngày xuân ấy.
Mãi mãi ở bên cạnh em.
Trân trọng.
Diệp Lang Đình của em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.