Chương 7
Tina Kim
19/08/2022
Tức cái mình lúc nảy chả hỏi được thông tin gì từ con quỷ áo tím kia. Cô nằm gối tay mà suy tư.
"Sao mà nó kêu được nhiều hồn lên thế nhỉ? Rồi sao mà lại ở trong vườn nhà này. Sao mình không nhận ra từ sớm cơ chứ!?"
Hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu Cô. Nói thật thì mới vào nhà Hội Đồng nhìn đâu cũng thấy ấm cúng thấy thịnh vượng. Nhưng cớ sao lại lòi ra thứ tà ma này ở đây cơ chứ!?
Lẩm nhẩm trong miệng vài ba câu, Cô mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào chả hay.
"Cha má."
Nàng từ buồng bước ra. Nay Nàng bận áo bà bà màu xanh ngọc còn thêm cây trâm cài được làm bằng vàng lắp lánh. Hỡi ơi ai nhìn vào cũng mê.
Nay bỗng Nàng tháo chiếc vòng khi xưa ấy ra. Tay này còn có một lằng trắng tinh trên cổ tay. Do hôm qua bận hiệu sổ sách. Nó cũ rồi nên bị lỏng, bướm víu quá nàng tháo ra rồi bỏ ở trên tủ đồ. Nay cớ sao lại quên đeo vào.
Ông bà ngồi trước nhà, đối diện là Cô đang ngồi trò chuyện.
"Ừa. Dậy rồi hén."
Ông nhìn Nàng lên tiếng.
"Cô hai."
Nhìn thấy Nàng từ xa. Như biết trước, Cô đứng dậy mà cúi chào.
"À ừ chị. Có gì đâu mà chào."
Nàng cười xòa rồi nói.
"Thằng ba đâu con?"
Bà hỏi.
"Em ở sau vườn đó cha má."
"Chắc nó ra ngoải coi chim chóc đó chớ gì, thôi kệ nó. Nói tiếp chuyện nảy đi cháu."
Nghe được lệnh từ ông Hội. Cô nhanh nhảu tiếp tục.
"Nhà mình lâu nay ở đây có gặp gì lạ không ạ!?"
"Lạ hả đa? Ông bà có thầy gì đâu bây. Hân có thấy lạ gì không con!?"
Đi đến ngồi kế Cô, Nàng cất lời.
"Dạ không thưa cha má."
Ông gật gù, có gì lạ đâu ta. Đó giờ ở đây bình thường, nơi đây ở biết bao thế hệ rồi mà.
"Mà có chi không con."
Bà hỏi.
"À dạ cũng không có gì. Con chỉ hỏi vậy thôi."
Cả ba nghe được thì cũng thôi thắc mắc.
"Cha má, chị hai."
Thanh Đức từ sau chạy lên. Mới sáng sớm bộ cậu đi câu cá hả đa. Sao mà mồ hôi ướt nhẹp vậy.
"Sao đấy. Sổ sách bây tính sai nữa à."
Thở phì phò như muốn đứt hơi. Đức nhanh chóng bình tĩnh lại rồi kể lại mọi việc.
"C..cây me sau vườn...n...nó bị sét đánh chẻ làm ba rồi cha má!"
"Sét đánh? Bây nói sét đánh là sao? Hôm qua cha má có nghe gì đâu con."
Ông cấu gắt. Cậu nói thật hoang đường. Đêm hôm qua chỉ có gió làm gì có mưa, không có mưa thì làm sao có sấm!
"C..con nói thiệt...cha má không tin ra ngoài coi thử đi. Nó ngã đè lên mấy cái chuồng gà rồi kia kìa."
Bị mọi người không tin. Cậu ấm ức.
"Có phải nguyên cây me bị cháy đen hết không cậu."
Cô thì biết chắc là vì sao rồi. Đêm hôm qua đánh với con quỷ áo tím chớ đâu. Cái cây me nơi mag con quỷ trú ngự ở đó. Nó nhiều oán khí. Con quỷ bị tiêu diệt thì cây me nó cũng chết do trời đánh đó mà.
"À à ừ. Đúng rồi đúng rồi. Nó cháy đen thui luôn á."
Ông bà nghe được thì câu mày lại. Bộ thiệt hả đa.
"Thiệt hả?"
Ông hỏi.
"Đúng rồi cha. Con có gạt cha đâu."
Nhận thấy sự tình có gì đó là lạ. Ông đứng dậy chóng gậy mà đi ra sau vườn.
"Đi, đi ra ngoải coi sao!"
Lật đật tất cả mọi người đã theo lời ông mà đi ra vườn. Cô thình bình tĩnh, vì chuyện này sớm muộn cũng đến thôi mà.
Đi kế bên Cô, Nàng tự nhiên thấy lạ quá đa. Nghe cái mùi thơm thơm dễ chịu đâu ra ấy. Ngước lên lén nhìn khuôn mặt thanh tú ấy. Nàng bật cười. Sao mà dễ cưng thế chả biết.
Người ta có cười đâu mà dễ cưng!?
"Trời đất ơi! Cây me của tui!"
Ông vừa ra đã hoảng lên. Cây me gần mấy chục năm gắng bó giờ tan tành. Không xót mới là lạ. Đứng nhìn cái cây bị chẻ làm ba làm bốn. Ông như đứt từng đoạn ruột.
Mới ra thì tụi gia đinh nó đã đứng túm tụm ở nó mà coi rồi. Tụi nó tính bẩm lên ông, mà lại sợ ông mắng.
"S..sao lại thành ra thế này!?"
Nhìn cây me bị cháy đen thui chỉ còn góc và vài vái cành rải rác. Ông vừa tiếc vừa lo.
"Không có sao đâu ông. Kêu người dọn đi là được. Còn cái việc mà cái cây bị thế thì là do cái cây này lâu năm nó oán khí nặng nề nên trời đánh là thường ạ. Ông bà đừng có lo."
Nghe Cô nói một tràn như thế thì mọi người đỡ thắc mắc.
Thú thật thì cô không muốn kể lại sự việc hôm qua đâu. Chỉ nói là do oán khí nặng nề, cái cây lâu năm là thế thôi. Chứ nói ra sự việc hôm qua thì làm họ sợ thì sao.
"Chậc...tiếc quá...mà con nói oán khí đồ là sao?"
Ông chách lưỡi mặt vẫn tỏ vẻ tiếc nuối.
"Cái này là do cây lâu năm quá ông ạ. Với phần do ở đây ánh sáng không chiếu đến nhiều. Đâm ra nó ẩm ướt nên lâu lâu có vài vong đến trú. Nhưng ông đừng có lo. Họ đến họ hỏng có phá gì nhà mình đâu."
Ừ! Chỉ nói có vong đến trú thôi chứ nào dám nói có quỷ!
"Chậc, thế hả con. Thế thôi ông trời ổng đánh là phải. Rồi còn này giờ tính sao đa."
Nói đoạn ông đưa gậy ra chọt chọt vào cái góc cây.
"Cái này ông kêu người dọn rồi đốt thành tro là được hà."
Nhìn cách nói dõng dạc không bị ngắt đoạn đầu đuôi rành mạch thế kia. Nàng thấy thích lắm. Mà thích cái gì đa? Thích mấy câu nói hả!?
"Thôi thôi, ông kêu thằng Tuấn với mấy đứa kia ra dọn đi. Nhìn lâu tui mắc ói quá."
"Ừ ừ rồi."
*
Nháo nhào cả buổi thế mọi người bỏ lỡ cơm sáng. Mặt trời hôm nay lên đỉnh mà sao trời nó cứ ui ui thế đa. Chắc do sắp qua mùa mưa á mà, chắc thế.
"Thôi thôi ông bà cứ để con ăn ở dưới được rồi ạ."
"Thôi cái chi mà thôi. Bây lên đây ngồi ăn với ông bà. Ông bà coi bây như con cháu trong nhà vậy. Ngại cái gì. Lại đây!"
Bị ông bà kêu lên thế cũng đành lên vậy. Nói thật chứ hôm qua ăn với Nàng với cậu không sao. Nay có ông bà. Toàn là những người lớn. Phận mình té tẹo sao mà dám cơ chứ.
"Hồi hôm qua chỉ cũng thế đó cha má. Tụi con nài nỉ mãi mới chịu lên ngồi."
Cậu Đức miệng nói mà nhìn cô. Ừ thì đúng mà! Hôm qua nói lắm luôn mới chịu ngồi ăn cùn đó đa.
"Chậc, có gì đâu con. Ông quý bây lắm. Tự nhiên đi con. Nghen."
Ông hiền hậu mà nhìn Cô. Sao mà bữa cơm này cô thấy ấm cúng quá đa. Họ dường như chỉ mới gặp mình có vài ngày tiếp xúc với mình thì cũng chả nhiều. Mà sao họ quý mến mình quá đa. Trong lòng cô của có chút nghi ngờ gì cả.
"Ông bây nói đúng đó. Ăn đi con. Cá này kho ngon lắm nè."
"Con cảm ơn bà."
Ba cũng thế. Cũng hiền hậu tốt bụng không kém gì ông.
Sao mà giống cha má cô hồi xưa quá đa. Nhắc đến lại nhớ. Nhớ rồi lại đau trong lòng. Hai cái ngày mà cô mất cha mất mẹ đó! Không bao giờ quên.
Nếm thử miếng cá kho. Chậc chậc ngon quá đa.
***
Kết thúc buổi cơm trưa. Mọi người ngồi lại bàn bạc về ngày mai sẽ cải táng ông nhà như nào. Xong việc ông bà thì đi về phòng nghỉ ngơi. Thanh Đức thì đi ra ngoài vườn trước mà mân mê mấy cây kiển của ông nảy giờ. Giờ đây trong nhà chỉ còn mình cô với nàng ngồi đây uống trà thôi.
"Ờ ừm...cha má chị khỏe không đa."
Chậc! Lỡ một câu làm người kia nhói lòng rồi.
"Cha má tui mất rồi cô hai."
Biết mình lỡ lời rồi. Nàng cúi nhẹ đầu xuống. Mặt vẻ buồn buồn.
"À ờ...em xin lỗi...em không biết nên...."
"Không có sao đâu cô hai. Tui hổng có giận gì cô đâu."
Im lặng là hối lỗi!? Nàng im ru từ nảy tới giờ.
Khoảng không gian im lặng này sao mà ngột ngạt quá đa. Thôi thì đành lên tiếng cho vui nhà vui cửa cái.
"Ờ ừm...chị Dung đây thích gì ta."
Hỏi hang đồ.
"Thích hả!? Chắc không có!"
Không có sao? Trên đời này có người chả thích gì à?
"S...sao không có."
"Tui đó giờ chỉ biết làm việc để kiếm miếng cơm manh áo. Có thì giờ đâu mà thích với ghét hả cô."
Trả lời một cách bình thản. Nhưng sao nghe mấy câu bình thản đó làm nàng đau lòng quá đa.
"..."
Nói gì ra cũng bị đứng hình. Thôi chắc nàng im luôn quá.
"Cô hai đi Tây về chắc học được nhiều điều lắm hả đa. Nghe ông bà nói sổ sách quan trọng trong nhà nay một tay cô hai hết."
Giọng gì mà ngọt quá vậy đa. Câu cú còn ngọt hơn nữa. Xem ra ai kia bộ tính lấy lòng nàng hả!?
"À...ừa, giúp ông nhà trong coi mấy cái sổ sách á mà..."
Quá là khiêm tốn. Nguyên cái làng này ai chả biết cô hai Khả Hân đây giỏi giang, thông minh, xinh đẹp!
"Ủa mà trong cái túi mà chị đem theo á. Trong trỏng có cái chi thế?"
Lia mắt sang cái túi vải thêu hình hoa sen của cô. Nàng thấy đẹp nên cất lời.
"Trong trỏng đựng đồ tui hành pháp á mà. Không có gì đâu."
"Cái túi đẹp quá đa. Chị tự thêu ha?"
"Cái này...cái này do má tui thêu, thêu lúc mà tui mới theo cái nghề này nè. Cái túi này nó đã theo tui mười mấy năm rồi."
Lâu thế cơ à? Sao mà nàng nhìn nó vẫn còn mới vẫn còn đẹp quá vậy. Chắc cô giữ kĩ lắm đa. Đồ của mẹ cô làm cho cơ mà. Nhưng nhớ lại thì lúc cô cứu nàng hình như không có mang thì phải.
"Chắc chị quý nó lắm đa."
Nghe đến đây cô đưa tay sờ vào hình hoa sen mặt nhìn đăm chiêu vào nó.
"Ừa, tui quý nó lắm..."
Thương lắm quý lắm chớ. Nhìn nó lại nhớ đến má mình. Người mình thương yêu nhất trên đời này. Thương thây má mất sớm quá...
Mới hai giờ sáng, tụi gia dinh nó mang đồ cúng lư hương nhang đèn đồ ra ngoài mãnh đất mộ ông nhà. Nó đặt cái bàn phía trước rồi để lên theo lời cô. Trước khi tiến hành bốc mộ, người nhà phải làm lễ để trình báo Tổ tiên và một lễ tại nơi tiến hành bốc hài cốt trước rồi mới tiến hành bốc sau.
"Được rồi đặt đó đi."
Trời giờ vẫn chưa có chút sáng. Ba bốn đứa gia đình đứng ba đằng mà cầm đuốt lên mà soi. Giờ chỉ có ông bà với cô đứng đây. Nàng với cậu cũng muốn ra lắm mà ngặt nỗi ông bà không cho nên đành thôi.
"Con chào ông bà Hội Đồng."
"à..ừa các cậu đến rồi á hả."
"Dạ."
Là mấy người ông thuê đến để bốc bộ đó mà. Gồm có bốn chàng thanh niên lực lưỡng, người nào người náy cao to vạm vỡ chuyên nghề bóc mộ trong làng. Họ từ ngoài mà đi vào.
Mọi người đứng sang một bên mà nhìn cô chỉnh sửa lại bàn cúng. Xong cô nhắm mắt lại mà lẩm nhẩm gì trong miệng. Xong xuôi cô quay lại mà nhìn ông.
"Ông lại khấn đi ạ."
Tới phiên ông. Ông là người hợp tuổi hợp mệnh. Lại còn là trưởng nam nên rất phù hợp cho việc này.
Ông đi lại đốt ba nén nhang lên đưa lên gần vần trán sau nhắm mắt lại cúi người mà khấn.
"Con kính lạy ngài Đông trù Tư mệnh Táo phủ Thần quân.
Con kính lạy chư gia tiên Cao Tằng Tổ Khảo, Cao Tằng Tổ tỷ.
Thương xót cha xưa, vắng xa trần thế.
Thác về, sống gửi, đất ba thước phải vùi chôn.
Phách lạc hồn bay, hình trăm năm khó gìn để.
Lúc trước việc nhà bối rối, đặt để còn chưa hợp hướng phương.
Tới nay, tìm đất tốt lành, sửa sang lại, cầu an hình thể.
Rày thân: Phần mộ dời xong, lễ Ngu kính tế.
Hồn thiêng xin hưởng, nguyện cầu vĩnh viễn âm phần.
Phúc để di lưu, phù hộ vững bền miêu duệ.
Nam mô A Di Đà Phật!
Nam mô A Di Đà Phật!
Nam mô A Di Đà Phật!"
Dứt câu ông cấm ba nén nhang xuồng rồi vái vài vái.
Văn khấn long mạch, sơn thần và thổ thần dịp bốc mộ hết tất cả. Ông ra lệnh cho bốn thanh niên kia mà bốc mộ lên.
Việc bốc mộ ông nhà từ đầu đến cuối hoàn toàn êm xuôi không gặp trắc trở gì!
***
Hết phần 7.
Hay thì nhớ vote và theo dõi mình nhé!
Moa~????
"Sao mà nó kêu được nhiều hồn lên thế nhỉ? Rồi sao mà lại ở trong vườn nhà này. Sao mình không nhận ra từ sớm cơ chứ!?"
Hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu Cô. Nói thật thì mới vào nhà Hội Đồng nhìn đâu cũng thấy ấm cúng thấy thịnh vượng. Nhưng cớ sao lại lòi ra thứ tà ma này ở đây cơ chứ!?
Lẩm nhẩm trong miệng vài ba câu, Cô mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào chả hay.
"Cha má."
Nàng từ buồng bước ra. Nay Nàng bận áo bà bà màu xanh ngọc còn thêm cây trâm cài được làm bằng vàng lắp lánh. Hỡi ơi ai nhìn vào cũng mê.
Nay bỗng Nàng tháo chiếc vòng khi xưa ấy ra. Tay này còn có một lằng trắng tinh trên cổ tay. Do hôm qua bận hiệu sổ sách. Nó cũ rồi nên bị lỏng, bướm víu quá nàng tháo ra rồi bỏ ở trên tủ đồ. Nay cớ sao lại quên đeo vào.
Ông bà ngồi trước nhà, đối diện là Cô đang ngồi trò chuyện.
"Ừa. Dậy rồi hén."
Ông nhìn Nàng lên tiếng.
"Cô hai."
Nhìn thấy Nàng từ xa. Như biết trước, Cô đứng dậy mà cúi chào.
"À ừ chị. Có gì đâu mà chào."
Nàng cười xòa rồi nói.
"Thằng ba đâu con?"
Bà hỏi.
"Em ở sau vườn đó cha má."
"Chắc nó ra ngoải coi chim chóc đó chớ gì, thôi kệ nó. Nói tiếp chuyện nảy đi cháu."
Nghe được lệnh từ ông Hội. Cô nhanh nhảu tiếp tục.
"Nhà mình lâu nay ở đây có gặp gì lạ không ạ!?"
"Lạ hả đa? Ông bà có thầy gì đâu bây. Hân có thấy lạ gì không con!?"
Đi đến ngồi kế Cô, Nàng cất lời.
"Dạ không thưa cha má."
Ông gật gù, có gì lạ đâu ta. Đó giờ ở đây bình thường, nơi đây ở biết bao thế hệ rồi mà.
"Mà có chi không con."
Bà hỏi.
"À dạ cũng không có gì. Con chỉ hỏi vậy thôi."
Cả ba nghe được thì cũng thôi thắc mắc.
"Cha má, chị hai."
Thanh Đức từ sau chạy lên. Mới sáng sớm bộ cậu đi câu cá hả đa. Sao mà mồ hôi ướt nhẹp vậy.
"Sao đấy. Sổ sách bây tính sai nữa à."
Thở phì phò như muốn đứt hơi. Đức nhanh chóng bình tĩnh lại rồi kể lại mọi việc.
"C..cây me sau vườn...n...nó bị sét đánh chẻ làm ba rồi cha má!"
"Sét đánh? Bây nói sét đánh là sao? Hôm qua cha má có nghe gì đâu con."
Ông cấu gắt. Cậu nói thật hoang đường. Đêm hôm qua chỉ có gió làm gì có mưa, không có mưa thì làm sao có sấm!
"C..con nói thiệt...cha má không tin ra ngoài coi thử đi. Nó ngã đè lên mấy cái chuồng gà rồi kia kìa."
Bị mọi người không tin. Cậu ấm ức.
"Có phải nguyên cây me bị cháy đen hết không cậu."
Cô thì biết chắc là vì sao rồi. Đêm hôm qua đánh với con quỷ áo tím chớ đâu. Cái cây me nơi mag con quỷ trú ngự ở đó. Nó nhiều oán khí. Con quỷ bị tiêu diệt thì cây me nó cũng chết do trời đánh đó mà.
"À à ừ. Đúng rồi đúng rồi. Nó cháy đen thui luôn á."
Ông bà nghe được thì câu mày lại. Bộ thiệt hả đa.
"Thiệt hả?"
Ông hỏi.
"Đúng rồi cha. Con có gạt cha đâu."
Nhận thấy sự tình có gì đó là lạ. Ông đứng dậy chóng gậy mà đi ra sau vườn.
"Đi, đi ra ngoải coi sao!"
Lật đật tất cả mọi người đã theo lời ông mà đi ra vườn. Cô thình bình tĩnh, vì chuyện này sớm muộn cũng đến thôi mà.
Đi kế bên Cô, Nàng tự nhiên thấy lạ quá đa. Nghe cái mùi thơm thơm dễ chịu đâu ra ấy. Ngước lên lén nhìn khuôn mặt thanh tú ấy. Nàng bật cười. Sao mà dễ cưng thế chả biết.
Người ta có cười đâu mà dễ cưng!?
"Trời đất ơi! Cây me của tui!"
Ông vừa ra đã hoảng lên. Cây me gần mấy chục năm gắng bó giờ tan tành. Không xót mới là lạ. Đứng nhìn cái cây bị chẻ làm ba làm bốn. Ông như đứt từng đoạn ruột.
Mới ra thì tụi gia đinh nó đã đứng túm tụm ở nó mà coi rồi. Tụi nó tính bẩm lên ông, mà lại sợ ông mắng.
"S..sao lại thành ra thế này!?"
Nhìn cây me bị cháy đen thui chỉ còn góc và vài vái cành rải rác. Ông vừa tiếc vừa lo.
"Không có sao đâu ông. Kêu người dọn đi là được. Còn cái việc mà cái cây bị thế thì là do cái cây này lâu năm nó oán khí nặng nề nên trời đánh là thường ạ. Ông bà đừng có lo."
Nghe Cô nói một tràn như thế thì mọi người đỡ thắc mắc.
Thú thật thì cô không muốn kể lại sự việc hôm qua đâu. Chỉ nói là do oán khí nặng nề, cái cây lâu năm là thế thôi. Chứ nói ra sự việc hôm qua thì làm họ sợ thì sao.
"Chậc...tiếc quá...mà con nói oán khí đồ là sao?"
Ông chách lưỡi mặt vẫn tỏ vẻ tiếc nuối.
"Cái này là do cây lâu năm quá ông ạ. Với phần do ở đây ánh sáng không chiếu đến nhiều. Đâm ra nó ẩm ướt nên lâu lâu có vài vong đến trú. Nhưng ông đừng có lo. Họ đến họ hỏng có phá gì nhà mình đâu."
Ừ! Chỉ nói có vong đến trú thôi chứ nào dám nói có quỷ!
"Chậc, thế hả con. Thế thôi ông trời ổng đánh là phải. Rồi còn này giờ tính sao đa."
Nói đoạn ông đưa gậy ra chọt chọt vào cái góc cây.
"Cái này ông kêu người dọn rồi đốt thành tro là được hà."
Nhìn cách nói dõng dạc không bị ngắt đoạn đầu đuôi rành mạch thế kia. Nàng thấy thích lắm. Mà thích cái gì đa? Thích mấy câu nói hả!?
"Thôi thôi, ông kêu thằng Tuấn với mấy đứa kia ra dọn đi. Nhìn lâu tui mắc ói quá."
"Ừ ừ rồi."
*
Nháo nhào cả buổi thế mọi người bỏ lỡ cơm sáng. Mặt trời hôm nay lên đỉnh mà sao trời nó cứ ui ui thế đa. Chắc do sắp qua mùa mưa á mà, chắc thế.
"Thôi thôi ông bà cứ để con ăn ở dưới được rồi ạ."
"Thôi cái chi mà thôi. Bây lên đây ngồi ăn với ông bà. Ông bà coi bây như con cháu trong nhà vậy. Ngại cái gì. Lại đây!"
Bị ông bà kêu lên thế cũng đành lên vậy. Nói thật chứ hôm qua ăn với Nàng với cậu không sao. Nay có ông bà. Toàn là những người lớn. Phận mình té tẹo sao mà dám cơ chứ.
"Hồi hôm qua chỉ cũng thế đó cha má. Tụi con nài nỉ mãi mới chịu lên ngồi."
Cậu Đức miệng nói mà nhìn cô. Ừ thì đúng mà! Hôm qua nói lắm luôn mới chịu ngồi ăn cùn đó đa.
"Chậc, có gì đâu con. Ông quý bây lắm. Tự nhiên đi con. Nghen."
Ông hiền hậu mà nhìn Cô. Sao mà bữa cơm này cô thấy ấm cúng quá đa. Họ dường như chỉ mới gặp mình có vài ngày tiếp xúc với mình thì cũng chả nhiều. Mà sao họ quý mến mình quá đa. Trong lòng cô của có chút nghi ngờ gì cả.
"Ông bây nói đúng đó. Ăn đi con. Cá này kho ngon lắm nè."
"Con cảm ơn bà."
Ba cũng thế. Cũng hiền hậu tốt bụng không kém gì ông.
Sao mà giống cha má cô hồi xưa quá đa. Nhắc đến lại nhớ. Nhớ rồi lại đau trong lòng. Hai cái ngày mà cô mất cha mất mẹ đó! Không bao giờ quên.
Nếm thử miếng cá kho. Chậc chậc ngon quá đa.
***
Kết thúc buổi cơm trưa. Mọi người ngồi lại bàn bạc về ngày mai sẽ cải táng ông nhà như nào. Xong việc ông bà thì đi về phòng nghỉ ngơi. Thanh Đức thì đi ra ngoài vườn trước mà mân mê mấy cây kiển của ông nảy giờ. Giờ đây trong nhà chỉ còn mình cô với nàng ngồi đây uống trà thôi.
"Ờ ừm...cha má chị khỏe không đa."
Chậc! Lỡ một câu làm người kia nhói lòng rồi.
"Cha má tui mất rồi cô hai."
Biết mình lỡ lời rồi. Nàng cúi nhẹ đầu xuống. Mặt vẻ buồn buồn.
"À ờ...em xin lỗi...em không biết nên...."
"Không có sao đâu cô hai. Tui hổng có giận gì cô đâu."
Im lặng là hối lỗi!? Nàng im ru từ nảy tới giờ.
Khoảng không gian im lặng này sao mà ngột ngạt quá đa. Thôi thì đành lên tiếng cho vui nhà vui cửa cái.
"Ờ ừm...chị Dung đây thích gì ta."
Hỏi hang đồ.
"Thích hả!? Chắc không có!"
Không có sao? Trên đời này có người chả thích gì à?
"S...sao không có."
"Tui đó giờ chỉ biết làm việc để kiếm miếng cơm manh áo. Có thì giờ đâu mà thích với ghét hả cô."
Trả lời một cách bình thản. Nhưng sao nghe mấy câu bình thản đó làm nàng đau lòng quá đa.
"..."
Nói gì ra cũng bị đứng hình. Thôi chắc nàng im luôn quá.
"Cô hai đi Tây về chắc học được nhiều điều lắm hả đa. Nghe ông bà nói sổ sách quan trọng trong nhà nay một tay cô hai hết."
Giọng gì mà ngọt quá vậy đa. Câu cú còn ngọt hơn nữa. Xem ra ai kia bộ tính lấy lòng nàng hả!?
"À...ừa, giúp ông nhà trong coi mấy cái sổ sách á mà..."
Quá là khiêm tốn. Nguyên cái làng này ai chả biết cô hai Khả Hân đây giỏi giang, thông minh, xinh đẹp!
"Ủa mà trong cái túi mà chị đem theo á. Trong trỏng có cái chi thế?"
Lia mắt sang cái túi vải thêu hình hoa sen của cô. Nàng thấy đẹp nên cất lời.
"Trong trỏng đựng đồ tui hành pháp á mà. Không có gì đâu."
"Cái túi đẹp quá đa. Chị tự thêu ha?"
"Cái này...cái này do má tui thêu, thêu lúc mà tui mới theo cái nghề này nè. Cái túi này nó đã theo tui mười mấy năm rồi."
Lâu thế cơ à? Sao mà nàng nhìn nó vẫn còn mới vẫn còn đẹp quá vậy. Chắc cô giữ kĩ lắm đa. Đồ của mẹ cô làm cho cơ mà. Nhưng nhớ lại thì lúc cô cứu nàng hình như không có mang thì phải.
"Chắc chị quý nó lắm đa."
Nghe đến đây cô đưa tay sờ vào hình hoa sen mặt nhìn đăm chiêu vào nó.
"Ừa, tui quý nó lắm..."
Thương lắm quý lắm chớ. Nhìn nó lại nhớ đến má mình. Người mình thương yêu nhất trên đời này. Thương thây má mất sớm quá...
Mới hai giờ sáng, tụi gia dinh nó mang đồ cúng lư hương nhang đèn đồ ra ngoài mãnh đất mộ ông nhà. Nó đặt cái bàn phía trước rồi để lên theo lời cô. Trước khi tiến hành bốc mộ, người nhà phải làm lễ để trình báo Tổ tiên và một lễ tại nơi tiến hành bốc hài cốt trước rồi mới tiến hành bốc sau.
"Được rồi đặt đó đi."
Trời giờ vẫn chưa có chút sáng. Ba bốn đứa gia đình đứng ba đằng mà cầm đuốt lên mà soi. Giờ chỉ có ông bà với cô đứng đây. Nàng với cậu cũng muốn ra lắm mà ngặt nỗi ông bà không cho nên đành thôi.
"Con chào ông bà Hội Đồng."
"à..ừa các cậu đến rồi á hả."
"Dạ."
Là mấy người ông thuê đến để bốc bộ đó mà. Gồm có bốn chàng thanh niên lực lưỡng, người nào người náy cao to vạm vỡ chuyên nghề bóc mộ trong làng. Họ từ ngoài mà đi vào.
Mọi người đứng sang một bên mà nhìn cô chỉnh sửa lại bàn cúng. Xong cô nhắm mắt lại mà lẩm nhẩm gì trong miệng. Xong xuôi cô quay lại mà nhìn ông.
"Ông lại khấn đi ạ."
Tới phiên ông. Ông là người hợp tuổi hợp mệnh. Lại còn là trưởng nam nên rất phù hợp cho việc này.
Ông đi lại đốt ba nén nhang lên đưa lên gần vần trán sau nhắm mắt lại cúi người mà khấn.
"Con kính lạy ngài Đông trù Tư mệnh Táo phủ Thần quân.
Con kính lạy chư gia tiên Cao Tằng Tổ Khảo, Cao Tằng Tổ tỷ.
Thương xót cha xưa, vắng xa trần thế.
Thác về, sống gửi, đất ba thước phải vùi chôn.
Phách lạc hồn bay, hình trăm năm khó gìn để.
Lúc trước việc nhà bối rối, đặt để còn chưa hợp hướng phương.
Tới nay, tìm đất tốt lành, sửa sang lại, cầu an hình thể.
Rày thân: Phần mộ dời xong, lễ Ngu kính tế.
Hồn thiêng xin hưởng, nguyện cầu vĩnh viễn âm phần.
Phúc để di lưu, phù hộ vững bền miêu duệ.
Nam mô A Di Đà Phật!
Nam mô A Di Đà Phật!
Nam mô A Di Đà Phật!"
Dứt câu ông cấm ba nén nhang xuồng rồi vái vài vái.
Văn khấn long mạch, sơn thần và thổ thần dịp bốc mộ hết tất cả. Ông ra lệnh cho bốn thanh niên kia mà bốc mộ lên.
Việc bốc mộ ông nhà từ đầu đến cuối hoàn toàn êm xuôi không gặp trắc trở gì!
***
Hết phần 7.
Hay thì nhớ vote và theo dõi mình nhé!
Moa~????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.