Chương 33: Bản lĩnh sáng chói
Mặc Hàm Nguyên Bảo
17/06/2015
Thấy công tử đang nhìn mình, Lộ Minh Dương vội nói: “Người đó là Thượng Quan Hải Lan. Giang hồ ác bá Dương Tiêu bị Tổng chỉ huy sứ đại nhân tự tay giết chết là bạn thân của hắn! Trong hồ sơ của Hoàng thành ti vừa vặn có một cuốn riêng về hắn. Sau khi Dương Tiêu chết, hắn đã vài lần muốn tập kích Tổng chỉ huy sứ đại nhân, đều bị đả thương. Nhưng người này khinh công lợi hại, bỏ chạy là hạng nhất, mỗi lần đều bị hắn trốn mất. Sau đó hắn bị trọng thương bỏ trốn thì không còn xuất hiện nữa, cũng không tra ra được tung tích. Trong năm năm cũng không nghe nói hắn đã làm chuyện ác gì, không ngờ bây giờ hắn thế nhưng lại chú ý đến công tử!”
Yên Vũ nghe thì sửng sốt, nhịn không được hỏi: “Thượng Quan Hải Lan này là con gái?”
“Ai nói với ngươi vậy? Người này rõ ràng là một người đàn ông nhé!” Lộ Minh Dương lắc lắc ngón tay, nói.
“Vậy Dương Tiêu là con gái…” Yên Vũ hỏi, giọng lại nhỏ xuống. Dương Tiêu, nghe sao cũng không giống tên của một cô gái.
Lộ Minh Dương cười hì hì. “Đàn ông và đàn ông thì không có thể thân mật sao? Năm đó Dương Tiêu vừa ý Thượng Quan Hải Lan có dung mạo còn muốn đẹp hơn con gái, nên mạnh mẽ theo đuổi, khiến cho giang hồ đàm tiếu một trận!”
“Biết không ít hử!” Tuyên Thiệu nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói không nghe ra hỉ nộ.
Trong nháy mắt Lộ Minh Dương nghiêm mặt, không còn dám cợt nhả nữa.
“Tuyên công tử, nếu đã biết là ai, xin công tử ra tay giúp đỡ, cứu tiểu thư nhà ta!” Yên Vũ không có hứng thú với đàn ông cùng đàn ông thân mật, ngược lại thành khẩn nhìn Tuyên Thiệu.
Xem ra Linh Lan và Mục Thanh Thanh đều là người vô tội bị liên luỵ.
Đối diện với ánh mắt khẩn khoản của Yên Vũ, Tuyên Thiệu vẫn không nhiều lời, chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái, quay sang phân phó Lộ Minh Dương, nói: “Đi mời thái y đến.”
Lộ Minh Dương ngẩn ra, nhìn nhìn bả vai cứng đờ của Yên Vũ, trong mắt hiện ra sáng tỏ, lên tiếng rồi xoay người đi.
“Cảm ơn công tử…” Yên Vũ cúi người.
Tuyên Thiệu nhìn thấy lo lắng trên mặt Yên Vũ, giọng nhàn nhạt hỏi: “Hắn hẹn khi nào, ở đâu?”
Yên Vũ nghe thế, trong lòng vui vẻ, lập tức ngẩng đầu lên. “Canh ba đêm nay, ở miếu cổ ngoại thành!”
Đến khi Lộ Minh Dương mời thái y trong cung đến khám cho nàng, chỉ huy y nữ thi châm, kê chút thuốc uống và dùng bên ngoài, liền rời đi.
Yên Vũ uống thuốc, liền mê man ngủ. Đến khi nàng tỉnh lại thì ngoài cửa sổ đã là mặt trời chiều ngã về tây. Nàng lập tức trở mình ngồi dậy, nâng nâng cánh tay phải. Sau khi trải qua châm cứu, quả nhiên đã tốt lên rất nhiều, chỉ cần không quá dùng sức thì không cảm thấy đau đớn. Nàng sửa sang bản thân chỉnh tề, rồi đi tới chỗ cửa hông.
Thị vệ canh giữ ở cửa hông dĩ nhiên sẽ không thả nàng đi ra ngoài.
“Xin hỏi Lộ đại nhân có ở đây không?” Yên Vũ hỏi thị vệ đó.
Thị vệ ở cửa hông từng thấy Yên Vũ lên xe của Tuyên công tử, trong lòng biết có lẽ quan hệ của nàng và Tuyên công tử khác thường, liền tốt tính trả lời: “Lộ đại nhân đang ở phòng khách, cô nương có chuyện gì sao?”
“Ta muốn cầu kiến Lộ đại nhân, xin quan gia thông truyền giúp!” Yên Vũ khom ngừơi nói.
Thị vệ đó thật sự đến phòng khách mời Lộ Phi Nam lại đây.
“Đại nhân, không biết đại nhân có bẩm với Tuyên công tử không, hành động đêm nay, nô tỳ nguyện ý tận sức lực nhỏ bé.” Yên Vũ thành khẩn nói với Lộ Phi Nam.
Lộ Phi Nam lẳng lặng nhìn nàng một cái. “Ngươi không biết võ công, có đi cũng không cứu được Mục Thanh Thanh, có thể còn khiến mình lâm vào nguy hiểm.”
Yên Vũ gật đầu. “Nô tỳ biết, nhưng nô tỳ ở bên cạnh sẽ có tác dụng. Mong rằng đại nhân chịu nói tốt ở trước mặt Tuyên công tử.”
Lộ Phi Nam thấy nàng cố chấp, liền gật đầu. “Ta sẽ nói rõ với công tử, nhưng công tử có đồng ý hay không thì ta không làm chủ được.”
“Cảm ơn đại nhân.”
Yên Vũ cũng không phải là không tin tưởng Tuyên Thiệu, cũng không phải vì cứu Mục Thanh Thanh mà không tự lượng sức muốn xông pha phía trước. Nàng vốn chỉ muốn lộ ra chút bản lĩnh ở trước mặt Tuyên Thiệu, mới có thể thu hoạch được chú trọng của Tuyên Thiệu, càng có thể tiếp cận hắn.
Nếu Thượng Quan Hải Lan dám hẹn gặp ở miếu cổ ngoại thành, tất nhiên đã có chuẩn bị. Có lẽ với thính giác của nàng, biết được tình hình địch thì không phải là việc khó.
Lúc hơi khuya chút, Yên Vũ vẫn luôn chờ trong đình nghỉ mát ở hậu viện, nghe được có tiếng xe ngựa lăn đều đến, cũng nhận ra Tuyên Thiệu đang ngồi trên xe ngựa.
Không đợi người thông truyền, nàng liền đi đến chỗ cửa hông.
Mở cửa hông ra, tuỳ tùng của Tuyên Thiệu, Tuyên Hoà, nhìn thấy Yên Vũ đã chờ ở cửa thì sửng sốt.
Yên Vũ lên xe ngựa. Tuyên Thiệu thản nhiên liếc nhìn nàng một cái.
“Ngươi và Mục Thanh Thanh vậy mà là tỷ muội tình thâm.”
Yên Vũ gật đầu, không có đáp lại.
Lúc này sắc trời đã đen hoàn toàn, cửa thành đã đóng. Nhưng vệ quân canh giữ cửa thành vừa nhìn thấy lệnh bài của Hoàng thành ti thì lập tức lại mở cửa thành, thả xe ngựa ra ngoài.
Xe ngựa ra khỏi thành không lâu, sắc mặt Yên Vũ liền nghiêm nghị.
“Có người đang đi theo xe ngựa, tốc độ rất nhanh.” Yên Vũ khẽ nói.
Tuyên Thiệu đang bưng cái chén màu đen hoa văn lông thỏ* thưởng thức trà, nghe thế thì gật đầu. “Có hai người, khinh công không tồi, nhưng xêm xêm nhau, trái lại nội lực bình thường.”
Yên Vũ ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái. Biết hắn võ công siêu quần, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng nội công đã thâm hậu, có thể nhận thấy được có người theo dõi cũng không ngoài dự tính.
Nhưng nàng cũng lắc lắc đầu, nói: “Không chỉ có hai người! Sau hai người này còn có ba người. Khinh công của ba người không kém, luôn giữ khoảng cách khá xa với xe ngựa, nhưng vẫn không bị bỏ mất. Vả lại lúc đuổi theo hít thở vũng vàng, nhịp tim đều đều. Có lẽ cố ý giữ nguyên tốc độ.”
Tuyên Thiệu nghe vậy cũng hơi bất ngờ.
“Có chắc chắn không?”
Yên Vũ gật đầu không chút do dự. “Năm người này đang núp ở một chỗ lúc xe ngựa chúng ta mới ra cửa thành. Sau đó có hai người đuổi theo trước, ba người kia đi theo xa xa phía sau hai người.”
Thấy nàng nói hoàn toàn chắc chắn, Tuyên Thiệu không khỏi dừng ánh mắt ở trên lỗ tai nàng.
Hắn hướng về phía trước, cong khoé miệng lên, hiện ra vài phần hứng thú.
Xe ngựa tới chân núi gần nơi miếu cổ.
Yên Vũ bỗng nhiên trợn to mắt nhìn Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu hơi hơi cong khoé miệng, dùng tay ra hiệu chớ lên tiếng.
Yên Vũ gật đầu, theo hắn xuống xe ngựa.
Có lẽ Tuyên Thiệu đồng ý đến miếu cổ ngoại thành gặp Thượng Quan Hải Lan, nhất định là có chuẩn bị. Quả nhiên nàng cảm thấy được có tiếng động của ba mươi mấy người đang ẩn núp gần đây.
Yên Vũ nghe thì sửng sốt, nhịn không được hỏi: “Thượng Quan Hải Lan này là con gái?”
“Ai nói với ngươi vậy? Người này rõ ràng là một người đàn ông nhé!” Lộ Minh Dương lắc lắc ngón tay, nói.
“Vậy Dương Tiêu là con gái…” Yên Vũ hỏi, giọng lại nhỏ xuống. Dương Tiêu, nghe sao cũng không giống tên của một cô gái.
Lộ Minh Dương cười hì hì. “Đàn ông và đàn ông thì không có thể thân mật sao? Năm đó Dương Tiêu vừa ý Thượng Quan Hải Lan có dung mạo còn muốn đẹp hơn con gái, nên mạnh mẽ theo đuổi, khiến cho giang hồ đàm tiếu một trận!”
“Biết không ít hử!” Tuyên Thiệu nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói không nghe ra hỉ nộ.
Trong nháy mắt Lộ Minh Dương nghiêm mặt, không còn dám cợt nhả nữa.
“Tuyên công tử, nếu đã biết là ai, xin công tử ra tay giúp đỡ, cứu tiểu thư nhà ta!” Yên Vũ không có hứng thú với đàn ông cùng đàn ông thân mật, ngược lại thành khẩn nhìn Tuyên Thiệu.
Xem ra Linh Lan và Mục Thanh Thanh đều là người vô tội bị liên luỵ.
Đối diện với ánh mắt khẩn khoản của Yên Vũ, Tuyên Thiệu vẫn không nhiều lời, chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái, quay sang phân phó Lộ Minh Dương, nói: “Đi mời thái y đến.”
Lộ Minh Dương ngẩn ra, nhìn nhìn bả vai cứng đờ của Yên Vũ, trong mắt hiện ra sáng tỏ, lên tiếng rồi xoay người đi.
“Cảm ơn công tử…” Yên Vũ cúi người.
Tuyên Thiệu nhìn thấy lo lắng trên mặt Yên Vũ, giọng nhàn nhạt hỏi: “Hắn hẹn khi nào, ở đâu?”
Yên Vũ nghe thế, trong lòng vui vẻ, lập tức ngẩng đầu lên. “Canh ba đêm nay, ở miếu cổ ngoại thành!”
Đến khi Lộ Minh Dương mời thái y trong cung đến khám cho nàng, chỉ huy y nữ thi châm, kê chút thuốc uống và dùng bên ngoài, liền rời đi.
Yên Vũ uống thuốc, liền mê man ngủ. Đến khi nàng tỉnh lại thì ngoài cửa sổ đã là mặt trời chiều ngã về tây. Nàng lập tức trở mình ngồi dậy, nâng nâng cánh tay phải. Sau khi trải qua châm cứu, quả nhiên đã tốt lên rất nhiều, chỉ cần không quá dùng sức thì không cảm thấy đau đớn. Nàng sửa sang bản thân chỉnh tề, rồi đi tới chỗ cửa hông.
Thị vệ canh giữ ở cửa hông dĩ nhiên sẽ không thả nàng đi ra ngoài.
“Xin hỏi Lộ đại nhân có ở đây không?” Yên Vũ hỏi thị vệ đó.
Thị vệ ở cửa hông từng thấy Yên Vũ lên xe của Tuyên công tử, trong lòng biết có lẽ quan hệ của nàng và Tuyên công tử khác thường, liền tốt tính trả lời: “Lộ đại nhân đang ở phòng khách, cô nương có chuyện gì sao?”
“Ta muốn cầu kiến Lộ đại nhân, xin quan gia thông truyền giúp!” Yên Vũ khom ngừơi nói.
Thị vệ đó thật sự đến phòng khách mời Lộ Phi Nam lại đây.
“Đại nhân, không biết đại nhân có bẩm với Tuyên công tử không, hành động đêm nay, nô tỳ nguyện ý tận sức lực nhỏ bé.” Yên Vũ thành khẩn nói với Lộ Phi Nam.
Lộ Phi Nam lẳng lặng nhìn nàng một cái. “Ngươi không biết võ công, có đi cũng không cứu được Mục Thanh Thanh, có thể còn khiến mình lâm vào nguy hiểm.”
Yên Vũ gật đầu. “Nô tỳ biết, nhưng nô tỳ ở bên cạnh sẽ có tác dụng. Mong rằng đại nhân chịu nói tốt ở trước mặt Tuyên công tử.”
Lộ Phi Nam thấy nàng cố chấp, liền gật đầu. “Ta sẽ nói rõ với công tử, nhưng công tử có đồng ý hay không thì ta không làm chủ được.”
“Cảm ơn đại nhân.”
Yên Vũ cũng không phải là không tin tưởng Tuyên Thiệu, cũng không phải vì cứu Mục Thanh Thanh mà không tự lượng sức muốn xông pha phía trước. Nàng vốn chỉ muốn lộ ra chút bản lĩnh ở trước mặt Tuyên Thiệu, mới có thể thu hoạch được chú trọng của Tuyên Thiệu, càng có thể tiếp cận hắn.
Nếu Thượng Quan Hải Lan dám hẹn gặp ở miếu cổ ngoại thành, tất nhiên đã có chuẩn bị. Có lẽ với thính giác của nàng, biết được tình hình địch thì không phải là việc khó.
Lúc hơi khuya chút, Yên Vũ vẫn luôn chờ trong đình nghỉ mát ở hậu viện, nghe được có tiếng xe ngựa lăn đều đến, cũng nhận ra Tuyên Thiệu đang ngồi trên xe ngựa.
Không đợi người thông truyền, nàng liền đi đến chỗ cửa hông.
Mở cửa hông ra, tuỳ tùng của Tuyên Thiệu, Tuyên Hoà, nhìn thấy Yên Vũ đã chờ ở cửa thì sửng sốt.
Yên Vũ lên xe ngựa. Tuyên Thiệu thản nhiên liếc nhìn nàng một cái.
“Ngươi và Mục Thanh Thanh vậy mà là tỷ muội tình thâm.”
Yên Vũ gật đầu, không có đáp lại.
Lúc này sắc trời đã đen hoàn toàn, cửa thành đã đóng. Nhưng vệ quân canh giữ cửa thành vừa nhìn thấy lệnh bài của Hoàng thành ti thì lập tức lại mở cửa thành, thả xe ngựa ra ngoài.
Xe ngựa ra khỏi thành không lâu, sắc mặt Yên Vũ liền nghiêm nghị.
“Có người đang đi theo xe ngựa, tốc độ rất nhanh.” Yên Vũ khẽ nói.
Tuyên Thiệu đang bưng cái chén màu đen hoa văn lông thỏ* thưởng thức trà, nghe thế thì gật đầu. “Có hai người, khinh công không tồi, nhưng xêm xêm nhau, trái lại nội lực bình thường.”
Yên Vũ ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái. Biết hắn võ công siêu quần, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng nội công đã thâm hậu, có thể nhận thấy được có người theo dõi cũng không ngoài dự tính.
Nhưng nàng cũng lắc lắc đầu, nói: “Không chỉ có hai người! Sau hai người này còn có ba người. Khinh công của ba người không kém, luôn giữ khoảng cách khá xa với xe ngựa, nhưng vẫn không bị bỏ mất. Vả lại lúc đuổi theo hít thở vũng vàng, nhịp tim đều đều. Có lẽ cố ý giữ nguyên tốc độ.”
Tuyên Thiệu nghe vậy cũng hơi bất ngờ.
“Có chắc chắn không?”
Yên Vũ gật đầu không chút do dự. “Năm người này đang núp ở một chỗ lúc xe ngựa chúng ta mới ra cửa thành. Sau đó có hai người đuổi theo trước, ba người kia đi theo xa xa phía sau hai người.”
Thấy nàng nói hoàn toàn chắc chắn, Tuyên Thiệu không khỏi dừng ánh mắt ở trên lỗ tai nàng.
Hắn hướng về phía trước, cong khoé miệng lên, hiện ra vài phần hứng thú.
Xe ngựa tới chân núi gần nơi miếu cổ.
Yên Vũ bỗng nhiên trợn to mắt nhìn Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu hơi hơi cong khoé miệng, dùng tay ra hiệu chớ lên tiếng.
Yên Vũ gật đầu, theo hắn xuống xe ngựa.
Có lẽ Tuyên Thiệu đồng ý đến miếu cổ ngoại thành gặp Thượng Quan Hải Lan, nhất định là có chuẩn bị. Quả nhiên nàng cảm thấy được có tiếng động của ba mươi mấy người đang ẩn núp gần đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.