Chương 166: Chém đầu răn chúng
Mặc Hàm Nguyên Bảo
28/03/2016
Ném phất trần, Huyền Cơ Tử giơ tay lên đánh một chưởng vào đầu vai hắn. “Chặt đứt gân tay gân chân ngươi, phế võ công của ngươi cũng khó giải được mối hận trong lòng ta!”
Cao Khôn trong tiếng gào thét đau đớn thấp thoáng nghe được Huyền Cơ Tử nói một câu như vậy.
Sau đó hắn liền ngất đi.
Tại sao Huyền Cơ Tử hận hắn như vậy?
Hắn cũng không có từng làm cái gì đối với Huyền Cơ Tử mà? Thậm chí bởi vì chuyện lần trước Huyền Cơ Tử cầu xin giúp hắn, để cho hắn miễn bị trục xuất khỏi hoàng cung, hắn còn có thay đổi cái nhìn một chút đối với Huyền Cơ Tử… Nhưng trong giọng của Huyền Cơ Tử như là hận thấu xương đối với hắn?
Cao Khôn bị chặt đứt gân tay gân chân, phế võ công được người mang đi.
Mục Thanh Thanh núp ở một góc tẩm điện, lúc này đã lung tung mặc bộ quần áo.
Ả thầm nghĩ để tất cả mọi ngươi quên đi sự tồn tại của ả, bỏ quên ả mới tốt.
Vốn hết thảy đều thuận thuận lợi lợi, vốn hết thảy đều phát triển dựa theo suy tính của ả. Tuyên Văn Bỉnh bị triệu hồi trở về, Tuyên gia sẽ bị lưu đày. Trên đường lưu đày giả sử xảy ra chút gì ngoài ý muốn khiến cho Yên Vũ chết không toàn thây cũng không phải là chuyện ghê gớm gì chứ?
Ả bất kể là ở lại Thiên triều hay trở về Tây Hạ, cuộc sống đều có thể khiến cho người ta ngưỡng mộ, khiến cho người ta hâm mộ.
Vì sao… vì sao bỗng nhiên tất cả đều thay đổi?
Rõ ràng vừa mới còn trời quang mây tạnh, thoáng cái liền mưa to sấm sét?
Mục Thanh Thanh ôm đầu gối của mình, núp phía sau bình phong, vùi đầu thật thấp, không dám thở mạnh chút nào.
Một màn vừa rồi Cao Khôn bị chặt đứt gân tay gân chân, ả nhìn thấy rõ ràng.
Cao Khôn võ công cao cường cũng không phải là đối thủ của đạo sĩ thoạt nhìn gầy yếu như vậy.
Mình một chút võ công cũng không có, bây giờ Cao Khôn cũng không có ở đây, Hoàng đế cũng đã chết, ai còn có thể bảo vệ ả?
Lưu Tố? Lưu Tố vẫn còn ở Lâm An! Chỉ cần ả có thể trà trộn ra khỏi cung, tìm được Lưu Tố là có thể theo Lưu Tố trở lại Tây Hạ, làm Hoàng hậu của ả.
Ả không muốn tính toán Yên Vũ nữa! Không muốn trở lại Thiên triều nữa!
Để cho những người này đều quên ả đi, không nhìn thấy ả đi! Như vậy là ả có thể tránh thoát một kiếp ngày hôm nay, là có thể trà trộn ra khỏi cung, là có thể trở lại cuộc sống áo cơm không lo trước đây.
Thật ra Yên Vũ nói không sai, ả vẫn luôn không biết thoả mãn, không luyến tiếc hạnh phúc. So với đa số người, ả áo cơm không lo, thân phận cao quý, hơn nữa còn có người bên cạnh yêu ả, đối tốt với ả, ả đã rất may mắn.
Bây giờ ả biết luyến tiếc hạnh phúc, biết mình đã từng sai lầm…
Có thể hay không, có thể lại để cho ả may mắn lần nữa hay không… Say này không dám tiếp tục như vậy…
Hiển nhiên ông trời không có nghe được tiếng lòng của Mục Thanh Thanh.
Một đôi giày màu đen dừng ở trước mặt Mục Thanh Thanh.
Mục Thanh Thanh ôm chặt hai đầu gối của mình, tựa như như thế người khác có thể không nhìn thấy ả.
“Đây không phải là Mục Thanh Thanh sao? Từng là hoa khôi của Lâm An, là phi tử Hoàng đế cưng chiều?” Giọng nói lạnh buốt nhẹ nhàng rơi xuống từ đỉnh đầu.
Mục Thanh Thanh run rẩy ngẩng đầu.
Nước mắt khiến cho trang điểm tinh xảo của ả trở nên rối tinh rối mù.
Khi thấy khuôn mặt âm trầm kia của Lộ Nam Phi thì lòng ả giống như chợt bị người ta đâm một đao, chưa bao giờ có sợ hãi, hoảng hốt tràn đầy trong tim giống như vậy.
Ả nuốt ngụm nước miếng. “Lộ, Lộ đại nhân…”
“Ân oán của ngươi cùng thiếu phu nhân nhà ta, ta không có hứng thú. Nhưng lần này ngươi lại có thể tính toán đến trên đầu công tử nhà ta, đến trên đầu lão gia nhà ta, ngươi nghĩ ngươi còn có đường sống sao?” Lộ Nam Phi hơi khom người xuống, lạnh lùng nhìn Mục Thanh Thanh, nhướng mắt nói.
Mục Thanh Thanh ôm chặt hai đầu gối của mình. “Lộ đại nhân, ta, ta có thể giải thích! Không phải là ta, ta chỉ là người bị lợi dụng, thật sự, đúng… Đúng rồi, là Cao Khôn! Cao Khôn lợi dụng ta!”
Lộ Nam Phi bỗng nhiên lắc lắc ngón tay. “Ta không muốn nghe ngươi giải thích, tự có người của Hoàng thành ty thẩm vấn, chờ nghe giải thích của ngươi.”
Lộ Nam Phi vung tay lên, lập tức có thị vệ tiến lên bắt lên Mục Thanh Thanh từ dưới đất.
“Lộ đại nhân, Lộ đại nhân không nên như vậy. Ta và Yên Vũ là bạn bè, là tỷ muội… Chuyện này thật không phải là ta làm, là ta bị lợi dụng! Sau này ta và Yên Vũ sẽ không là địch nữa, cũng không dám tưởng nhớ đến Tuyên Thiệu. Ngươi thả ta đi, thả ta đi…” Mục Thanh Thanh giùng giằng hét với Lộ Nam Phi.
Lộ Nam Phi liếc ả một cái. “Ngươi là bị lợi dụng?”
Mục Thanh Thanh gật đầu liên tục. “Thật, thật sự là bị lợi dụng! Ta vô tội!”
Lộ Nam Phi cười mỉa mai. “Người gọi là Lưu Tố kia, ngươi có quen không?”
Mục Thanh Thanh bỗng chốc trợn to hai mắt. Lưu Tố? Lộ Nam Phi ngay cả Lưu Tố cũng biết?
Lưu Tố bị bắt?
Vậy không phải là nội tình của ả đều đã lộ?
Mục Thanh Thanh đang trong sửng sốt đã bị người mang đi khỏi trước mặt Lộ Nam Phi.
Lộ Nam Phi ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Hoàng đế trần như nhộng, ngồi xếp bằng trên giường, bên trong màn lụa mỏng manh bị gió nâng lên. Khoé miệng tràn đầy mỉa mai.
Thái tử quỳ gối trước giường khấu đầu với Hoàng đế.
Đám người trong phòng đều theo Thái tử hành lễ với Hoàng đế.
Mặc dù vẻ mặt Lộ Nam Phi khinh thường, nhưng cũng quỳ xuống theo.
Sau khi hành lễ, các cung nhân tiến lên thay long bào cho thân thể còn chưa cứng đờ của Hoàng đế.
Thái tử ra khỏi tẩm cung của Hoàng đế, triệu tập đại thần, cũng cho trong cung phát tang.
Lúc các đại thần đến đây thì Thái tử đã thay đồ tang.
Nhị hoàng tử nghe thấy Thái tử cùng các đại thần đều ở Ngự thư phòng, lúc này liền dẫn người xông về phía Ngự thư phòng.
Nhưng người cách còn xa đã bị Hoàng thành ty chặn lại.
Chỉ thả một mình hắn đi vào, người hắn mang theo đều bị giữ lại.
Nhị hoàng tử một thân một mình, biết tình thế bất lợi cho mình, chỉ muốn vào Ngự thư phòng trước rồi nói. Tìm các đại thần giúp đỡ mình trước đây, dù sao vẫn không đến mức khiến cho ngôi vị Hoàng đế thuận lợi rơi vào trong tay Thái tử như thế.
Nhưng khi hắn đến Ngự thư phòng thì đang nghe bốn vị đại thần thân tín bên cạnh phụ hoàng nhìn thánh chỉ nói: “Đây thật sự là chiếu thư Hoàng thượng tự tay viết, ngọc tỷ cũng là thật, thánh chỉ không thể nghi ngờ gì. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Trong Ngự thư phòng, đại thần đều hướng về Thái tử trịnh trọng quỳ xuống.
Nhị hoàng tử sững sờ ở cửa Ngự thư phòng, ngơ ngác nhìn một đám đại thần quỳ xuống đất, nhất thời hoảng hốt không biết mình ở đâu.
Nâng mắt, liền thấy khuôn mặt mỉm cười của huynh trưởng, đang khinh bỉ nhìn hắn.
Nhị hoàng tử bỗng nhiên cuồng lên. “Ta không tin, ta không tin! Đây là giả, chiếu thư là giả! Phụ hoàng rõ ràng thích ta hơn! Là ngươi, nhất định là ngươi hại chết phụ hoàng! Hôm qua phụ hoàng còn rất tốt!”
“Ai nói phụ hoàng chết?” Thái tử bỗng nhiên mắng.
Nhị hoàng tử sững sờ. Các vị đại thần cũng ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử.
Thái tử lạnh lùng nói: “Phụ hoàng chính là đắc đạo thăng tiên, đã toạ hoá*! Ngươi đừng nói bậy!”
(*toạ hoá: quy tiên)
“Ngươi nói bậy! Ngươi! Là ngươi mưu quyền soán vị! Là ngươi đại nghịch bất đạo! Ta không tin!” Nhị hoàng tử vẻ mặt dữ tợn, dương nanh múa vuốt muốn đánh về phía Thái tử.
Thái tử vung tay, lập tức có thị vệ tiến lên bắt giữ Nhị hoàng tử.
“Nhị hoàng tử quá nhung nhớ phụ hoàng, tâm trí thất thường, có cử chỉ làm người ta bị thương, lập tức mang Nhị hoàng tử về cung, cho người canh giữ thật kỹ, chớ để cho hắn lại làm người khác bị thương! Càng chớ để cho hắn, ngộ, thương, chính, mình!” Thái tử cười lạnh, nói.
“Ngươi thả ta ra, ngươi thả ta ra! Là ngươi mưu nghịch…” Nhị hoàng tử bị người bịt miệng, mang ra khỏi Ngự thư phòng.
“Các vị đại thần cho rằng nhị đệ đây là…” Thái tử nhìn về phía mọi người quỳ trên đất.
“Hoàng thượng nhân từ thánh minh, Nhị hoàng tử quả thật tâm trí thất thường rồi!”
“Hoàng thượng nhân hậu…”
“Hoàng thượng khoan dung…”
Một đám đại thần đều nói.
Thái tử hơi gật đầu, giơ tay lên để chúng thần bình thân.
Tiên hoàng đế băng hà, cả nước cùng để tang.
Đại điển đăng cơ được cử hành sau quốc tang, bây giờ vẫn dùng niên hiệu của tiên hoàng. Nhưng thật sự ngọc tỷ cùng ngôi vị Hoàng đế đã tới trong tay Thái tử, xưng hô đối với Thái tử bây giờ cũng đã đổi thành Hoàng đế.
Sau khi Thái tử đăng lâm đế vị, tự mình hạ một đạo ý chỉ, đó là rút về quân binh canh giữ bên ngoài Tuyên gia.
Vua nào triều thần nấy. Tuyên gia bị giáng chức trước mặt tiên hoàng đế, bây giờ là đầu tư tốt của tân hoàng.
Giữa chúng thần cho dù có bất mãn đối với Tuyên gia, bây giờ đoán không ra tân hoàng rốt cuộc có bao nhiêu tình cảm đối với Tuyên gia, cũng không dám tuỳ tiện phản đối ý chỉ của tân hoàng.
Yên Vũ ngồi ở trong nhà, vừa đong đưa nôi dỗ Tuyên Dao Kỳ cùng Tuyên Hàm ngủ, vừa lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài viện.
“Đều rút lui rồi.” Yên Vũ bỗng nói khẽ.
Đăng Tâm không nghe rõ, cúi người hỏi một câu: “Chủ tử nói cái gì?”
Yên Vũ ngẩng đầu cười khẽ. “Không có gì, thời tiết lại thay đổi.”
Đăng Tâm ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài phòng, gật đầu một cái nói: “Đúng vậy, mới vừa rồi còn mây đen rợp trời, nô tỳ tưởng là nhất định phải đổ một trận mưa lớn đây, bây giờ ngược lại toàn bộ mây đã tản đi, thấy mặt trời cũng nhanh lộ ra rồi!”
Yên Vũ khẽ gật đầu, trong miệng khẽ ngân nga ca dao, nhìn vẻ mặt ngủ say của con trai con gái, khoé miệng không tự chủ lộ ra một nụ cười nhạt.
Quan binh bao vây bên ngoài Tuyên gia vừa mới rút lui, Lộ Nam Phi liền dẫn người lại đây.
Lộ Nam Phi giục ngựa bay nhanh. Ngựa còn chưa đứng vững ở cửa Tuyên gia, hắn đã phi thân xuống ngựa, bước chân vội vã chạy về phía bên trong cửa.
Lộ Minh Dương và Thượng Quan Hải Lan theo sau thấy dáng vẻ hắn vội vàng, đều hơi sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng tung người xuống ngựa, đuổi theo bước chân của hắn.
“Công tử!” Lộ Nam Phi nhìn thấy bóng dáng của Tuyên Thiệu ở bên ngoài thư phòng, lập tức chắp tay quỳ xuống.
Tuyên Thiệu xoay người lại nhìn hắn. “Mau đứng lên, sao làm đại lễ thế này?”
Tuyên Thiệu khom người đang muốn nâng Lộ Nam Phi dậy, lại thấy Lộ Minh Dương và Thượng Quan Hải Lan theo sau đến cũng đều không nói một lời quỳ xuống.
“Các ngươi làm cái gì vậy?” Tuyên Thiệu nhàn nhạt hỏi.
Giọng Lộ Nam Phi hơi nghèn nghẹn nói: “Mấy năm nay công tử đã chịu uất ức! Công tử không nói, trước sau một bộ dửng dưng, nhưng bọn thuộc hạ nhìn ở trong mắt, bị đè nén ở trong lòng! Công tử nên là tinh thần hăng hái, tự do phóng khoáng. Bây giờ… Bây giờ công tử rốt cuộc đã sẵn sàng để trở lại một lần nữa!”
Lộ Minh Dương và Thượng Quan Hải Lan quỳ không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng tán thành ý tứ của Lộ Nam Phi.
Đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Tuyên Thiệu nhìn không ra cảm xúc, chỉ nhàn nhạt nhìn ba người trước mặt.
“Tất cả đứng lên.”
Ba người không nhúc nhích.
Tuyên Thiệu cười khẽ. “Ta đã quyết định trở lại, có rất nhiều việc muốn giao các ngươi thay ta làm, các ngươi dự định quỳ như vậy để hoàn thành nhiệm vụ ta giao phó ư?”
Ba người nghe lời này, lập tức mang ý cười, đứng lên từ dưới đất.
“Chúng tôi chỉ sợ công tử ngài vẫn như trước kia, không muốn đi tranh thủ, rõ ràng là thứ mình nắm chắt trong tay, không nên vì ngại quân thần chó má gì đó mà cam nguyện nén giận. Nhìn công tử mặc quần áo của tiểu lại, trong tay cầm phác đao mỏng manh, lòng chúng tôi đều rất khó chịu!” Lúc này Thượng Quan Hải Lan mới lên tiếng, giống như nhìn thấy Tuyên Thiệu muốn có hành động, rốt cuộc giương mày thở ra một hơi.
Tuyên Thiệu hơi rũ mắt. “Trước đây bất quá là nghĩ người một nhà bình an hạnh phúc cùng với nhau là tốt rồi. Hôm nay ngay cả nguyện vọng nhỏ như vậy cũng không thể thực hiện, ngay cả người nhà cũng không che chở được, còn nhịn cái gì?”
Giọng điệu của Tuyên Thiệu tuy rằng vô cùng bình thản, nhưng nghe trong tai ba người đều là chua xót bất đắc dĩ. Trong bụng không khỏi đều cảm thấy không đáng vì Tuyên Thiệu.
Lại nghe Tuyên Thiệu cười khẽ. “Đã quyết định phải thay đổi cục diện bị người ta kềm chế, chúng ta phải đảo ngược hoàn toàn. Người được phái đuổi theo người mang thánh chỉ triệu hồi cha ta có thể thu hồi thánh chỉ về?”
Lộ Nam Phi lập tức khom người nói: “Người còn chưa trở lại, nhưng thánh chỉ đã tới tay, người tuyên chỉ cũng đã bị giải quyết rồi.”
Tuyên Thiệu gật đầu. “Như vậy cũng tốt, cha một lòng chiến đấu ở biên cương, chớ để việc Lâm An quấy rầy tâm ông ấy.”
Ba người liếc nhau, nói: “Vâng, chuyện Lâm An đều gạt biên cương, trong chốc lát tin tức này cũng không truyền đi được.”
“Cao Khôn tác oai tác quái nhiều năm như vậy, ở trong triều cũng nằm vùng không ít thế lực. Bây giờ Cao Khôn đã bị phế đi, những thế lực này của hắn còn sót lại, có thể thu nhận thì thu, không thể thì nghĩ biện pháp nhổ ra.” Tuyên Thiệu nói.
“Dạ!” Ba người cùng đồng thanh. Âm thanh đặc biệt trấn định, vang dội, giống như trở lại trước đây, lúc hăng hái nhất ở Hoàng thành ty.
“Ừm.” Tuyên Thiệu gật đầu. “Về phía Nhị hoàng tử, tìm người xem một chút, đừng để cho tân hoàng làm quá đáng. Bây giờ đại điển đăng cơ còn chưa làm, người trong thiên hạ đều nhìn tân hoàng, lúc này nếu có vết nhơ gì cũng không tốt. Lời người đáng sợ, bảo người bên cạnh Thái tử đều phải tỉnh táo chút.” Tuyên Thiệu lại dặn dò.
“Vâng, thuộc hạ rõ.” Lộ Nam Phi chắp tay nói.
“Được rồi, không có chuyện gì thì đừng chạy tới đây, dù sao cửa nhà Tuyên phủ bây giờ nhỏ bé.” Tuyên Thiệu hơi cười cười mang theo giễu cợt.
“Đừng lo lắng, chỗ này cũng tới không được mấy chuyến. Có lẽ tân hoàng chẳng mấy chốc sẽ hạ chỉ ban trả lại toà nhà cho công tử!” Thượng Quan Hải Lan trêu nói.
Nhưng Tuyên Thiệu cười không nói, phất tay để mấy người rời đi.
Nhị hoàng tử còn chưa xây phủ ngoài cung, bây giờ bị người canh giữ ở viện của hoàng tử.
Nghe bên ngoài xưng hô đối với Thái tử ngày xưa đã đều biến thành Hoàng đế, lòng của hắn càng khó yên bình.
Bên người đã không còn người có thể nghĩ kế cho hắn, mẫu phi đã chết, ngay cả thi thể của mẫu phi năm đó hắn cũng không thể tìm được.
Sau lại có Cao Khôn bảo vệ hắn, chỉ vẽ cho hắn. Hiện tại bản thân Cao Khôn cũng khó bảo toàn.
Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Hắn không cảm thấy Thái tử là người trạch tâm nhân hậu. Thái tử có thể một chén thuốc độc độc chết hắn hay không?
Có thể phái người hại hắn hay không?
Nhị hoàng tử thấp thỏm lo âu nhiều ngày, đúng là còn không dễ chịu hơn so với lúc mẫu phi vừa chết năm ấy.
Ngự thiện phòng đưa thức ăn đến, hắn ngay cả chạm vào cũng không dám, cho dù Chu Tuyền thay hắn nếm qua từng cái, hắn cũng không dám ăn, rất sợ có thuốc độc gì, hắn vừa vào miệng sẽ đi đời nhà ma.
Không mấy ngày sau, cả người Nhị hoàng tử đều gầy đi, vành mắt đen thui, chứng tỏ hắn đã nhiều ngày không chỉ có ăn không ngon, sợ là ngay cả ngủ cũng ngủ không yên.
Lúc tân hoàng đến thăm hắn, thấy bộ dáng tiều tuỵ này của hắn, trong lòng cũng hơi kinh hãi.
Nếu không phải Tuyên Thiệu nhắc nhở hắn, quyết không thể để cho Nhị hoàng tử xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian này, hắn còn không nhớ đến thăm Nhị hoàng tử.
Vốn tưởng rằng Tuyên Thiệu lo lắng quá mức, hôm nay thấy mới biết được vẫn là Thái phó nghĩ chu đáo a.
Nếu hắn không đến, Nhị hoàng tử chẳng phải là tự bức tử mình trước?
“Thái tử ca! À phi phi… Hoàng huynh! Ngài đại nhân đại lượng, thần đệ trước đây trẻ người non dạ, có nhiều chỗ đắc tội với hoàng huynh, xin hoàng huynh hãy niệm tình chúng ta là huynh đệ mà đừng so đo với thần đệ!”
Chu Tuyền nói, tình trạng của hắn bây giờ đã vô vọng, muốn sống thì phải làm cho tân hoàng yên tâm đối với hắn, chỉ có hắn không đi nghĩ đến thứ mình không nên nghĩ đến thì tân hoàng có thể an tâm để hắn sống sót.
Đó là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng tốt hơn so với đầu một nơi thân một nẻo.
Nghĩ đến năm đó mẫu phi ngay cả hài cốt cũng không lưu lại, trong lòng hắn liền một mảnh lạnh lẽo thê lương.
“Hoàng huynh, ngài muốn mắng thần đệ thì mắng, muốn phạt thì phạt, thần đệ quả thật đã biết sai rồi.” Nhị hoàng tử quỳ gối trước mặt tân hoàng, khóc ròng.
Tân hoàng ngồi yên, nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên cười rộ lên.
Cúi người đưa tay kéo Nhị hoàng tử đứng lên. “Nhị đệ, làm cái gì vậy? Mau đứng lên.”
Nhị hoàng tử nhìn tân hoàng vẻ mặt tươi cười, càng run sợ trong lòng, đứng cũng không vững.
“Nhị đệ mau ngồi. Người đâu, tứ toạ.” Hoàng đế nói.
Nhị hoàng tử bị người ấn lên ghế, môi ầy ầy nói không ra lời.
Hoàng đế cười nói: “Trẫm nào có đáng sợ như vậy?”
“Hoàng huynh nhân hậu, đó là thần đệ tự biết hổ thẹn trong lòng, lúc đối mặt với hoàng huynh khó tránh khỏi kinh hãi.” Nhị hoàng tử nói.
Hoàng đế gật đầu. “Ngươi cũng nói, trước kia ngươi trẻ người non dạ, trẫm dù sao lớn hơn ngươi vài tuổi, sao tính toán với ngươi nhiều như vậy? Chuyện quá khứ đều qua đi. Bây giờ phụ hoàng đã đắc đạo thăng tiên, trẫm vừa đăng cơ, vẫn cần nhị đệ ở bên cạnh trợ giúp. Ta và ngươi huynh đệ đồng tâm, cùng nhau thống trị tốt giang sơn này!”
Nhị hoàng tử nghe vậy sửng sốt một chút, không khỏi nâng mắt nhìn tân hoàng. Hắn thật sự tốt như vậy? Không tính toán đến mình đã từng mưu hại hắn? Không tính toán đến mình không chỉ một lần ở trước mặt phụ hoàng tranh thủ tình cảm với hắn? Không tính toán đến mình hạ mặt mũi hắn ở trước mặt đại thần?
Hôm nay còn muốn cùng mình huynh đệ đồng tâm?
Trong lòng Nhị hoàng tử nghi ngờ không chắc, đến lúc thấy nụ cười yếu ớt không đạt tới đáy mắt ở trong mắt tân hoàng, trong lòng không khỏi cười nhạo bản thân. Đến lúc này rồi, hắn vẫn còn có ảo tưởng gì chứ? Đây chỉ là lời khách sáo của tân hoàng mà thôi. Hắn lại còn ngây thơ tin là thật!
“Đạ tạ Hoàng thượng ân điển, thần vô đức vô năng, chỉ sợ khó có thể kham nổi trọng trách này. Con đường sau này không cầu công lao, lòng đã thấy đủ.” Nhị hoàng tử bỗng nhiên đứng lên từ trên ghế, quỳ xuống đất nói.
Xưng hô của mình đối với Hoàng đế đều từ “Hoàng huynh, thần đệ” biến thành “Hoàng thượng, thần”, chân thành khiêm tốn đến cực kỳ.
Nụ cười trên mặt Tân hoàng hơi sâu vài phần. “Mau đỡ nhị đệ đứng lên. Mặc kệ ngươi nói như thế nào, ngươi luôn là đệ đệ của trẫm, chảy máu của Triệu gia ta. Cho dù không công không tội, trẫm cũng nhớ tốt về ngươi.”
“Hoàng thượng nhân hậu!” Nhị hoàng tử khom người nói.
“Hôm nay thấy bệnh của Nhị hoàng tử cũng tốt hơn nhiều, bởi vì luôn ở trong viện hoàng tử ngột ngạt, khó tránh khỏi không có hứng thú. Trẫm phong ngươi là An Nhạc vương, ban cho An Nhạc vương phủ, có thể rời cung bất cứ lúc nào.” Tân hoàng vui vẻ uyển chuyển nói.
Nhị hoàng tử nhất thời hơi sửng sốt. Hôm nay Tân hoàng đến không phải là để nhìn vẻ khốn quẫn của hắn sao? Còn phong vương cho hắn? Ban phủ đệ cho hắn? Tân hoàng lại thật sự không tính đến những việc trước đây hắn đã làm? Thật sự còn có thể dung thứ hắn?
“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, Vương gia, mau tạ ơn đi?” Thái giám Chu Tuyền bên cạnh Nhị hoàng tử khẽ nhắc nhở.
Lúc này Nhị hoàng tử mới hoàn hồn, vội quỳ xuống đất lần nữa. “Khấu tạ Hoàng thượng ân điển!”
Hoàng đế giơ tay lên. “Miễn lễ bình thân, Nhị đệ không cần khách sáo.”
Nói xong, Hoàng đế đứng dậy, chậm rãi đi mấy bước như là đánh giá viện của Hoàng tử này. “Nơi này quả thật hơi nhỏ, An Nhạc phủ đúng là lớn hơn nơi này. Nhị đệ hoàn toàn có thể sắm thêm theo sở thích của mình, nếu thiếu cái gì cứ nói cho trẫm, trẫm nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi!”
“Tạ ơn Hoàng thượng!” Nhị hoàng tử được phong An Nhạc Vương này đã bị ngạc nhiên mừng rỡ từ trên trên giáng xuống, hơi choáng váng.
Mãi đến khi Hoàng đế đã rời khỏi viện của Hoàng tử, hắn còn hơi có vẻ không biết làm thế nào.
Chu Tuyền ở bên cạnh nhìn đông nhìn tây, giọng có chút kích động, cảm khái nói: “Còn tưởng rằng mãi mãi không ra khỏi viện hoàng tử này, không ngờ a… không ngờ a… Vật trang trí nho nhỏ bằng ngà voi này là Vương gia ngài thích nhất, cái này được mang đi ra ngoài. Cái bình có quai Kiến Diêu* này cũng là thứ Vương gia ngài thích. Ừ, bộ đồ trà Định Diêu** này Vương gia dùng thuận tay, không thể bỏ lại…”
(*link tham khảo hình: http://img1.artron.net/auction/old/art0835/d/art08350073.jpg)
(**link tham khảo hình: http://img2.cn.china.cn/2/2_872_63444_800_627.jpg)
Chu Tuyền đang vừa nhìn vừa lẩm bẩm.
An Nhạc vương ngược lại giống như không nghe thấy, nhấc chân chậm rãi đi tới cửa, nhìn cây cối um tùm, nhìn một mảnh tường vi nở rộ trong sân, cười cười tự giễu. “Trước kia ta cho rằng tất cả đây đều sẽ thuộc về ta, Hoàng cung này, thiên hạ này… Hôm nay, là một ban thưởng nho nhỏ của hắn, một ân điển nho nhỏ của hắn liền mang ơn như vậy, khúm núm như vậy… Ha ha, đời người thật sự giống như một tuồng kịch!”
Chu Tuyền ngừng lẩm bẩm, nhìn bóng lưng của An Nhạc vương một chút.
An Nhạc vương ngược sáng, bóng dáng gầy yếu, thê lương tiêu điều như vậy.
Vừa rồi không phải Vương gia còn thật cao hứng sao? Sao lại lập tức nói ra những lời ấy?
Thắng làm vua thua làm giặc vốn chính là như vậy. Hôm nay có thể giữ lại mạng, còn có danh hiệu Vương gia, chẳng phải đã là may mắn trong bất hạnh sao?
“Vương gia…” Chu Tuyền khẽ gọi một tiếng.
Nhưng An Nhạc vương đầu cũng không quay lại. “Ngươi xem rồi chuẩn bị đi, ta mệt rồi, đi nghỉ một lát.”
Tiên hoàng tấn thiên*, sau bảy ngày quàn thì do Tân hoàng đỡ linh cữu đưa tới bên ngoài cửa cung, còn lại lộ trình đến tận hoàng lăng là do An Nhạc vương thay mặt đưa tiễn.
(*tấn thiên: thời gian quàn linh cữu)
Sau khi Tiên hoàng hạ táng, Tân hoàng chính thức sắc phong Lộ Nam Phi làm Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ty.
Phong Tuyên Thiệu làm Đế sư, mời Tuyên Thiệu đảm nhiệm chức Thừa tướng.
Nhưng bị Tuyên Thiệu cự tuyệt.
Tuyên Thiệu tránh ở trong nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Thấy Tuyên Thiệu cự tuyệt ý chỉ bổ nhiệm làm Thừa tướng của Tân hoàng, mọi người hết sức không hiểu. Bất kể là người đứng ở một bên xem chuyện, hay là Lộ Nam Phi – người luôn thân thiết với Tuyên Thiệu, cũng không biết vì sao hắn muốn làm như thế.
Nhưng Tuyên Thiệu đóng cửa từ chối tiếp khách là thật, ngay cả đám Lộ Nam Phi, Lộ Minh Dương cũng bị người hầu của Tuyên gia chặn ở bên ngoài.
Lộ Nam Phi lợi dụng bóng đêm lẻn vào sân của Tuyên gia.
Nhưng ở ngoài sân tìm không được bóng dáng của Tuyên Thiệu. Tới gần nội viện thì nhất thời chần chừ, chẳng biết có thể đi vào hay không.
Nội viện chính là nhơi nữ quyến sống, bây giờ lại là ban đêm, ngộ nhỡ gặp phải ai thì còn thêm lúng túng.
Lúc Lộ Nam Phi đứng do dự ở bên ngoài nội viện, Yên Vũ đã nghe được động tĩnh của hắn.
“Lộ đại nhân đến, tướng công không đi gặp sao?”
Yên Vũ nâng mắt, thấy Tuyên Thiệu đang ôm Tuyên Dao Kỳ vào trong ngực, khẽ đung đưa, trong miệng còn ngâm nga ca dao hắn mới học được hôm qua.
Giọng của Tuyên Thiệu rất êm tai, khe khẽ dịu dàng hát ca dao dỗ em bé. Giọng nhiều hơn mấy phần mạnh mẽ so với giọng êm ái của phụ nữ. Giọng nén thấp của hắn ngược lại lộ ra vài phần tình cảm dịu dàng, càng đặc biệt êm tai.
Đàn ông Tuyên gia phần lớn xem ra bất công mà. Khi Tuyên Cảnh còn bé cũng chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ như thế này.
Tuyên Hàm rõ ràng ở một bên trừng đôi mắt to nhìn cha mình, giương tay nhỏ bé muốn cha ôm, nhưng Tuyên Dao Kỳ chỉ mơ hồ nỉ non một câu “Cha…”, cũng không biết là đang gọi cha hay là vô tình phát âm, liền khiến Tuyên Thiệu vui vẻ ôm mãi con gái ở trong ngực không chịu buông tay.
Yên Vũ dường như tiên đoán được Tuyên Dao Kỳ này chắc chắn sẽ bị cha chồng cùng Tuyên Thiệu nuông chiều thành một tiểu thư kiêu ngạo hống hách!
Khi Tuyên Cảnh còn bé tuy có Tuyên phu nhân và Tuyên đại nhân cưng chiều, nhưng ít ra nó biết sợ cha và mẹ của nó.
Bây giờ nhìn bộ dáng của Tuyên Thiệu đối với Tuyên Dao Kỳ, chỉ sợ tương lai Dao Kỳ sẽ không sợ hắn, cưỡi trên cổ, tóm râu mép của hắn cũng có thể.
Đến khi Tuyên Dao Kỳ rốt cuộc ngủ ở trong lòng Tuyên Thiệu, Tuyên Thiệu giao con gái cho bà vú ẵm xuống, mới quay đầu lại nhìn Yên Vũ, hỏi: “Hắn đi rồi sao?”
Yên Vũ lắng tai nghe. “Còn chưa, chờ ở bên ngoài cổng trong, phỏng chừng chàng không hiện thân thì hắn liền chuẩn bị xông vào.”
Tuyên Thiệu cười khẽ. “Nương tử ngủ trước đi, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Yên Vũ gật đầu, đưa mắt nhìn theo Tuyên Thiệu ra khỏi phòng.
Tuyên Thiệu vẫn chưa giải thích với Yên Vũ nguyên nhân hắn cự tuyệt Hoàng thượng phong hắn làm Thừa tướng.
Nhưng Yên Vũ thấy hắn mấy ngày nay dường như cảm xúc đặc biệt tốt, vẻ tươi cười trên mặt cũng nhiều hơn. Tuy rằng khuôn mặt tươi cười của hắn hơn phân nửa là đối với nàng và con gái.
Nhưng cảm xúc của hắn không tệ, Yên Vũ cảm nhận được.
Chuyện Thừa tướng có lẽ sẽ không dừng ở đây, chắc chắn còn có tiếp theo sau.
Tuyên Thiệu ra khỏi viện, lúc nhìn thấy Lộ Nam Phi thì quả nhiên thấy hắn đã gấp đến độ muốn xông vào cổng trong.
Yên Vũ nghe thấy hai người đi thư phòng. Cách khá xa, mặc dù ban đêm yên tĩnh nhưng hai người nói gì đó nàng cũng không nghe được, vả lại nàng cũng không cố ý đi nghe.
Không quá nửa canh giờ Tuyên Thiệu đã trở lại.
Hai người tắm táp rồi ngủ. Tuyên Thiệu cũng không nói gì cả.
Lại qua hai ngày, Hoàng đế hạ chỉ lần thứ hai, lời lẽ khẩn thiết, mời Tuyên Thiệu làm Thừa tướng, cũng Ngự ban phủ Thừa tướng. Ngay cả tấm biển cũng là Hoàng đế tự mình viết lưu niệm, trong cung chế tạo. Tấm biển mạ vàng được đưa đến để bên trong phủ Thừa tướng được Ngự ban.
Lần này Hoàng đế không chờ Tuyên Thiệu cự tuyệt, nhất định tự mình xuất cung, cải trang đi tới Tuyên gia, đích thân gặp Tuyên Thiệu. Hơi có ý thỉnh Đế sư xuất sơn, gánh vác trọng trách phụ quốc.
Tuy nói là cải trang xuất cung, hơn nữa Tuyên gia cũng ở ngay Lâm An, nhưng Hoàng đế vẫn phô trương không nhỏ. Để ngừa ngộ nhỡ, Hoàng thành ty rất khẩn trương đề phòng, từ Tử Cấm Thành đến Tuyên gia, dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu người bán hàng rong, bao nhiêu người đi đường đều do thị vệ Hoàng thành ty nguỵ trang thành. Hết sức chăm chú, căng thẳng đề phòng, bảo vệ an nguy của Hoàng đế.
Hai đạo thánh chỉ, còn có Hoàng đế đích thân xuất cung mời, Tuyên Thiệu cự tuyệt nữa thì có vẻ vô lễ.
Cho nên lần này Tuyên Thiệu lĩnh chỉ tạ ân.
Chẳng mấy chốc lại lần nữa bước lên trung tâm chính trị của triều đình.
Hành động này của Hoàng đế cũng được truyền làm giai thoại.
Chiều gió trong triều đình thay đổi bất thường. Ai có thể ngờ chỉ hơn nửa năm trước, cứ không một tiếng nào Tuyên gia bị giáng chức. Đầu tiên là ra một Đại tướng quân dẫn mười vạn binh, sau đó lại ra Thừa tướng Đế sư? Triệt để làm một cú trở mình đẹp?
Lúc Tuyên gia dọn từ tam tiến viện vào Ngự ban phủ Thừa tướng thì chẳng biết bao nhiêu người đố kỵ.
Trước đây, khi Tuyên gia bị giáng chức, những người làm cầm tiền rời khỏi Tuyên gia bây giờ đã hối hận phát điên! Nhưng nếu không phải khi đó tầm mắt hạn hẹp, hôm nay bọn họ cũng là người làm của phủ Thừa tướng, đi ra ngoài đều có thể dùng cằm nhìn người! Đi đến chỗ nào mà không bị người kết quan hệ?
Nhưng hối hận cũng đã trễ. Lúc này hối hận nhất chắc chắn là hai người ở trong ngục của Hoàng thành ty.
Cao Khôn bị Huyền Cơ Tử chặt đứt gân tay gân chân, phế đi võ công, lại bị hành hạ gần như đã mất hình dạng con người.
Mặc dù Mục Thanh Thanh không có bị cực hình gì, nhưng nội tâm bị sợ hãi giày vò, càng khổ sở hơn so với hình phạt gì. Nhốt ở trong ngục hơn một tháng, ả đã trở thành da bọc xương, khuôn mặt tiều tuỵ, đâu còn có thể nhìn ra xinh đẹp động lòng người trước đây.
Hoàng thành ty lấy ra chứng cứ hoạn quan Cao Khôn cấu kết với sứ thần của Tây Hạ, đưa mỹ nhân Mục Thanh Thanh mê hoặc thánh tâm, yêu ngôn hoặc chúng, làm tổn hại triều cương.
Tân hoàng hạ lệnh Cao Khôn và Mục Thanh Thanh diễu phố thị chúng, rồi chém đầu bên ngoài ngọ môn.
Lúc Cao Khôn bị mang ra khỏi nhà ngục Hoàng thành ti thì đã không thể mở mắt vì đã lâu không thấy ánh mặt trời. Trong tai loáng thoáng nghe được có người nói Tuyên thừa tướng thế nào thế nào. Trong lòng hắn hơi kinh ngạc, cẩn thận nghe một hồi, lúc còn chưa kịp hiểu ý nghĩa thì người đã bị đẩy lên xe chở tù.
Trên cổ hắn đeo gông nặng nề, cổ tay cũng đã đau đến không còn cảm giác. Xe chở tù lắc lư lắc lư, không thể coi giống như chiếc kiệu rộng rãi tám người khiêng của hắn trước đây.
Cảm thụ trong lòng Cao Khôn khó mà diễn tả bằng lời.
Mắt dần dần thích ứng với ánh mặt trời, một mảnh trắng xoá trước mắt dần dần rút đi, vừa có thể thấy rõ quang cảnh chung quanh mình thì đối diện với một cái trứng thối ném tới.
Dịch trứng gà nhớp nháp dính vào mặt hắn, ánh mắt còn chưa rõ lại bị dịch trứng gà che lại.
Chẳng biết trứng thối là ai quăng, nhưng hình như khơi dậy người vây xem. Lâm An đã bao nhiêu năm không có náo nhiệt xem diễu phố thị chúng rồi sau đó chém đầu, tinh thần quần chúng sục sôi, sớm đã ước lượng chuẩn bị giỏ đồ ăn, bên trong là rau héo, đồ ăn thừa, trứng thối, đậu hủ thối, không ngừng giáng xuống trên người phạm nhân ở trong xe tù.
Phía sau truyền đến một tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ.
Cao Khôn quay đầu nhìn lại, nhưng gông trên cổ khiến hắn quay đầu khó khăn.
Mơ hồ có thể phân biệt ra đó là tiếng thốt kinh ngạc của Mục Thanh Thanh.
Khoé miệng hắn hé ra một nụ cười thê lương. Hồi đó, lúc hắn mưu tính Mục Thanh Thanh vào cung, làm sao cũng chưa từng tính đến giờ phút này, hắn sẽ cùng Mục Thanh ngồi trong xe chở tù, còn phải cùng bị chặt đầu.
Hắn vẫn cho là mình có thể tiếp tục ung dung tự tại ở vị trí Tổng quản.
Đùa bỡn triều cương, đùa bỡn các đại thần khinh thường hoạn quan.
Hắn cho rằng chỉ cần đối phó với Tuyên gia, đối phó với Tuyên Thiệu, hắn có thể vô tư lấy mắt nhìn xuống, nhìn triều cương, nhìn quần thần, thậm chí… nhìn Hoàng đế.
Không ngờ rằng còn đùa bỡn vào chính bản thân mình…
Mùi máu tanh trên người dần dần bị mùi trứng gà thối, rau úng át lấy. Toàn thân nhớp nhúa, trên đầu có vết máu kết vảy khô, có vỏ trứng và lá rau, còn có sự sỉ nhục mà hắn luôn muốn thoát khỏi…
Hắn luôn không từ thủ đoạn leo lên trên, luôn tính toán người khác, kết quả là vẫn bị người mưu hại…
Cao Khôn không biết mình ở trong xe tù lắc lư bao lâu.
Cảm giác được ánh mặt trời trên đỉnh đầu ngày càng nóng bỏng, lúc dường như ánh nắng chiếu thẳng xuống từ giữa trời, xe chở tù ngừng lại.
Tinh thần quần chúng sục sôi, dân chúng theo xe chở tù xem náo nhiệt bị ngăn ở bên ngoài bức tường người của thị vệ.
Cao Khôn bị lôi ra từ trong xe tù, xô xô đẩy đẩy.
Lúc này mới chật vật mở mắt ra, nhìn thấy Mục Thanh Thanh cũng chật vật giống như hắn vậy.
Hắn nhếch miệng cười cười, nhưng lúc ánh mắt của hắn xẹt qua trên đài giám trảm thì không cười được nữa.
Bởi vì hắn thấy được Tuyên Thiệu, thấy được cái người mà hắn rất muốn tính kế, cái người mà từ khi hắn vào cung, có quyền có thế nhưng vẫn luôn đối chọi gay gắt đến nay.
Hôm nay hắn là tù nhân, thảm hại đến vô cùng.
Tuyên Thiệu lại an toạ trên đài cao, lạnh lùng cao quý.
Thắng làm vua thua làm giặc, bốn chữ đơn giản té ra đúng là tàn nhẫn như vậy.
Trong lòng Cao Khôn khó chịu đến cực điểm, nhưng tay chân đều không nhúc nhích được, chỉ có thể bị người kéo, ném ở trên đoạn đầu đài. Hắn lập tức nôn ra một búng máu.
Cao Khôn trong tiếng gào thét đau đớn thấp thoáng nghe được Huyền Cơ Tử nói một câu như vậy.
Sau đó hắn liền ngất đi.
Tại sao Huyền Cơ Tử hận hắn như vậy?
Hắn cũng không có từng làm cái gì đối với Huyền Cơ Tử mà? Thậm chí bởi vì chuyện lần trước Huyền Cơ Tử cầu xin giúp hắn, để cho hắn miễn bị trục xuất khỏi hoàng cung, hắn còn có thay đổi cái nhìn một chút đối với Huyền Cơ Tử… Nhưng trong giọng của Huyền Cơ Tử như là hận thấu xương đối với hắn?
Cao Khôn bị chặt đứt gân tay gân chân, phế võ công được người mang đi.
Mục Thanh Thanh núp ở một góc tẩm điện, lúc này đã lung tung mặc bộ quần áo.
Ả thầm nghĩ để tất cả mọi ngươi quên đi sự tồn tại của ả, bỏ quên ả mới tốt.
Vốn hết thảy đều thuận thuận lợi lợi, vốn hết thảy đều phát triển dựa theo suy tính của ả. Tuyên Văn Bỉnh bị triệu hồi trở về, Tuyên gia sẽ bị lưu đày. Trên đường lưu đày giả sử xảy ra chút gì ngoài ý muốn khiến cho Yên Vũ chết không toàn thây cũng không phải là chuyện ghê gớm gì chứ?
Ả bất kể là ở lại Thiên triều hay trở về Tây Hạ, cuộc sống đều có thể khiến cho người ta ngưỡng mộ, khiến cho người ta hâm mộ.
Vì sao… vì sao bỗng nhiên tất cả đều thay đổi?
Rõ ràng vừa mới còn trời quang mây tạnh, thoáng cái liền mưa to sấm sét?
Mục Thanh Thanh ôm đầu gối của mình, núp phía sau bình phong, vùi đầu thật thấp, không dám thở mạnh chút nào.
Một màn vừa rồi Cao Khôn bị chặt đứt gân tay gân chân, ả nhìn thấy rõ ràng.
Cao Khôn võ công cao cường cũng không phải là đối thủ của đạo sĩ thoạt nhìn gầy yếu như vậy.
Mình một chút võ công cũng không có, bây giờ Cao Khôn cũng không có ở đây, Hoàng đế cũng đã chết, ai còn có thể bảo vệ ả?
Lưu Tố? Lưu Tố vẫn còn ở Lâm An! Chỉ cần ả có thể trà trộn ra khỏi cung, tìm được Lưu Tố là có thể theo Lưu Tố trở lại Tây Hạ, làm Hoàng hậu của ả.
Ả không muốn tính toán Yên Vũ nữa! Không muốn trở lại Thiên triều nữa!
Để cho những người này đều quên ả đi, không nhìn thấy ả đi! Như vậy là ả có thể tránh thoát một kiếp ngày hôm nay, là có thể trà trộn ra khỏi cung, là có thể trở lại cuộc sống áo cơm không lo trước đây.
Thật ra Yên Vũ nói không sai, ả vẫn luôn không biết thoả mãn, không luyến tiếc hạnh phúc. So với đa số người, ả áo cơm không lo, thân phận cao quý, hơn nữa còn có người bên cạnh yêu ả, đối tốt với ả, ả đã rất may mắn.
Bây giờ ả biết luyến tiếc hạnh phúc, biết mình đã từng sai lầm…
Có thể hay không, có thể lại để cho ả may mắn lần nữa hay không… Say này không dám tiếp tục như vậy…
Hiển nhiên ông trời không có nghe được tiếng lòng của Mục Thanh Thanh.
Một đôi giày màu đen dừng ở trước mặt Mục Thanh Thanh.
Mục Thanh Thanh ôm chặt hai đầu gối của mình, tựa như như thế người khác có thể không nhìn thấy ả.
“Đây không phải là Mục Thanh Thanh sao? Từng là hoa khôi của Lâm An, là phi tử Hoàng đế cưng chiều?” Giọng nói lạnh buốt nhẹ nhàng rơi xuống từ đỉnh đầu.
Mục Thanh Thanh run rẩy ngẩng đầu.
Nước mắt khiến cho trang điểm tinh xảo của ả trở nên rối tinh rối mù.
Khi thấy khuôn mặt âm trầm kia của Lộ Nam Phi thì lòng ả giống như chợt bị người ta đâm một đao, chưa bao giờ có sợ hãi, hoảng hốt tràn đầy trong tim giống như vậy.
Ả nuốt ngụm nước miếng. “Lộ, Lộ đại nhân…”
“Ân oán của ngươi cùng thiếu phu nhân nhà ta, ta không có hứng thú. Nhưng lần này ngươi lại có thể tính toán đến trên đầu công tử nhà ta, đến trên đầu lão gia nhà ta, ngươi nghĩ ngươi còn có đường sống sao?” Lộ Nam Phi hơi khom người xuống, lạnh lùng nhìn Mục Thanh Thanh, nhướng mắt nói.
Mục Thanh Thanh ôm chặt hai đầu gối của mình. “Lộ đại nhân, ta, ta có thể giải thích! Không phải là ta, ta chỉ là người bị lợi dụng, thật sự, đúng… Đúng rồi, là Cao Khôn! Cao Khôn lợi dụng ta!”
Lộ Nam Phi bỗng nhiên lắc lắc ngón tay. “Ta không muốn nghe ngươi giải thích, tự có người của Hoàng thành ty thẩm vấn, chờ nghe giải thích của ngươi.”
Lộ Nam Phi vung tay lên, lập tức có thị vệ tiến lên bắt lên Mục Thanh Thanh từ dưới đất.
“Lộ đại nhân, Lộ đại nhân không nên như vậy. Ta và Yên Vũ là bạn bè, là tỷ muội… Chuyện này thật không phải là ta làm, là ta bị lợi dụng! Sau này ta và Yên Vũ sẽ không là địch nữa, cũng không dám tưởng nhớ đến Tuyên Thiệu. Ngươi thả ta đi, thả ta đi…” Mục Thanh Thanh giùng giằng hét với Lộ Nam Phi.
Lộ Nam Phi liếc ả một cái. “Ngươi là bị lợi dụng?”
Mục Thanh Thanh gật đầu liên tục. “Thật, thật sự là bị lợi dụng! Ta vô tội!”
Lộ Nam Phi cười mỉa mai. “Người gọi là Lưu Tố kia, ngươi có quen không?”
Mục Thanh Thanh bỗng chốc trợn to hai mắt. Lưu Tố? Lộ Nam Phi ngay cả Lưu Tố cũng biết?
Lưu Tố bị bắt?
Vậy không phải là nội tình của ả đều đã lộ?
Mục Thanh Thanh đang trong sửng sốt đã bị người mang đi khỏi trước mặt Lộ Nam Phi.
Lộ Nam Phi ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Hoàng đế trần như nhộng, ngồi xếp bằng trên giường, bên trong màn lụa mỏng manh bị gió nâng lên. Khoé miệng tràn đầy mỉa mai.
Thái tử quỳ gối trước giường khấu đầu với Hoàng đế.
Đám người trong phòng đều theo Thái tử hành lễ với Hoàng đế.
Mặc dù vẻ mặt Lộ Nam Phi khinh thường, nhưng cũng quỳ xuống theo.
Sau khi hành lễ, các cung nhân tiến lên thay long bào cho thân thể còn chưa cứng đờ của Hoàng đế.
Thái tử ra khỏi tẩm cung của Hoàng đế, triệu tập đại thần, cũng cho trong cung phát tang.
Lúc các đại thần đến đây thì Thái tử đã thay đồ tang.
Nhị hoàng tử nghe thấy Thái tử cùng các đại thần đều ở Ngự thư phòng, lúc này liền dẫn người xông về phía Ngự thư phòng.
Nhưng người cách còn xa đã bị Hoàng thành ty chặn lại.
Chỉ thả một mình hắn đi vào, người hắn mang theo đều bị giữ lại.
Nhị hoàng tử một thân một mình, biết tình thế bất lợi cho mình, chỉ muốn vào Ngự thư phòng trước rồi nói. Tìm các đại thần giúp đỡ mình trước đây, dù sao vẫn không đến mức khiến cho ngôi vị Hoàng đế thuận lợi rơi vào trong tay Thái tử như thế.
Nhưng khi hắn đến Ngự thư phòng thì đang nghe bốn vị đại thần thân tín bên cạnh phụ hoàng nhìn thánh chỉ nói: “Đây thật sự là chiếu thư Hoàng thượng tự tay viết, ngọc tỷ cũng là thật, thánh chỉ không thể nghi ngờ gì. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Trong Ngự thư phòng, đại thần đều hướng về Thái tử trịnh trọng quỳ xuống.
Nhị hoàng tử sững sờ ở cửa Ngự thư phòng, ngơ ngác nhìn một đám đại thần quỳ xuống đất, nhất thời hoảng hốt không biết mình ở đâu.
Nâng mắt, liền thấy khuôn mặt mỉm cười của huynh trưởng, đang khinh bỉ nhìn hắn.
Nhị hoàng tử bỗng nhiên cuồng lên. “Ta không tin, ta không tin! Đây là giả, chiếu thư là giả! Phụ hoàng rõ ràng thích ta hơn! Là ngươi, nhất định là ngươi hại chết phụ hoàng! Hôm qua phụ hoàng còn rất tốt!”
“Ai nói phụ hoàng chết?” Thái tử bỗng nhiên mắng.
Nhị hoàng tử sững sờ. Các vị đại thần cũng ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử.
Thái tử lạnh lùng nói: “Phụ hoàng chính là đắc đạo thăng tiên, đã toạ hoá*! Ngươi đừng nói bậy!”
(*toạ hoá: quy tiên)
“Ngươi nói bậy! Ngươi! Là ngươi mưu quyền soán vị! Là ngươi đại nghịch bất đạo! Ta không tin!” Nhị hoàng tử vẻ mặt dữ tợn, dương nanh múa vuốt muốn đánh về phía Thái tử.
Thái tử vung tay, lập tức có thị vệ tiến lên bắt giữ Nhị hoàng tử.
“Nhị hoàng tử quá nhung nhớ phụ hoàng, tâm trí thất thường, có cử chỉ làm người ta bị thương, lập tức mang Nhị hoàng tử về cung, cho người canh giữ thật kỹ, chớ để cho hắn lại làm người khác bị thương! Càng chớ để cho hắn, ngộ, thương, chính, mình!” Thái tử cười lạnh, nói.
“Ngươi thả ta ra, ngươi thả ta ra! Là ngươi mưu nghịch…” Nhị hoàng tử bị người bịt miệng, mang ra khỏi Ngự thư phòng.
“Các vị đại thần cho rằng nhị đệ đây là…” Thái tử nhìn về phía mọi người quỳ trên đất.
“Hoàng thượng nhân từ thánh minh, Nhị hoàng tử quả thật tâm trí thất thường rồi!”
“Hoàng thượng nhân hậu…”
“Hoàng thượng khoan dung…”
Một đám đại thần đều nói.
Thái tử hơi gật đầu, giơ tay lên để chúng thần bình thân.
Tiên hoàng đế băng hà, cả nước cùng để tang.
Đại điển đăng cơ được cử hành sau quốc tang, bây giờ vẫn dùng niên hiệu của tiên hoàng. Nhưng thật sự ngọc tỷ cùng ngôi vị Hoàng đế đã tới trong tay Thái tử, xưng hô đối với Thái tử bây giờ cũng đã đổi thành Hoàng đế.
Sau khi Thái tử đăng lâm đế vị, tự mình hạ một đạo ý chỉ, đó là rút về quân binh canh giữ bên ngoài Tuyên gia.
Vua nào triều thần nấy. Tuyên gia bị giáng chức trước mặt tiên hoàng đế, bây giờ là đầu tư tốt của tân hoàng.
Giữa chúng thần cho dù có bất mãn đối với Tuyên gia, bây giờ đoán không ra tân hoàng rốt cuộc có bao nhiêu tình cảm đối với Tuyên gia, cũng không dám tuỳ tiện phản đối ý chỉ của tân hoàng.
Yên Vũ ngồi ở trong nhà, vừa đong đưa nôi dỗ Tuyên Dao Kỳ cùng Tuyên Hàm ngủ, vừa lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài viện.
“Đều rút lui rồi.” Yên Vũ bỗng nói khẽ.
Đăng Tâm không nghe rõ, cúi người hỏi một câu: “Chủ tử nói cái gì?”
Yên Vũ ngẩng đầu cười khẽ. “Không có gì, thời tiết lại thay đổi.”
Đăng Tâm ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài phòng, gật đầu một cái nói: “Đúng vậy, mới vừa rồi còn mây đen rợp trời, nô tỳ tưởng là nhất định phải đổ một trận mưa lớn đây, bây giờ ngược lại toàn bộ mây đã tản đi, thấy mặt trời cũng nhanh lộ ra rồi!”
Yên Vũ khẽ gật đầu, trong miệng khẽ ngân nga ca dao, nhìn vẻ mặt ngủ say của con trai con gái, khoé miệng không tự chủ lộ ra một nụ cười nhạt.
Quan binh bao vây bên ngoài Tuyên gia vừa mới rút lui, Lộ Nam Phi liền dẫn người lại đây.
Lộ Nam Phi giục ngựa bay nhanh. Ngựa còn chưa đứng vững ở cửa Tuyên gia, hắn đã phi thân xuống ngựa, bước chân vội vã chạy về phía bên trong cửa.
Lộ Minh Dương và Thượng Quan Hải Lan theo sau thấy dáng vẻ hắn vội vàng, đều hơi sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng tung người xuống ngựa, đuổi theo bước chân của hắn.
“Công tử!” Lộ Nam Phi nhìn thấy bóng dáng của Tuyên Thiệu ở bên ngoài thư phòng, lập tức chắp tay quỳ xuống.
Tuyên Thiệu xoay người lại nhìn hắn. “Mau đứng lên, sao làm đại lễ thế này?”
Tuyên Thiệu khom người đang muốn nâng Lộ Nam Phi dậy, lại thấy Lộ Minh Dương và Thượng Quan Hải Lan theo sau đến cũng đều không nói một lời quỳ xuống.
“Các ngươi làm cái gì vậy?” Tuyên Thiệu nhàn nhạt hỏi.
Giọng Lộ Nam Phi hơi nghèn nghẹn nói: “Mấy năm nay công tử đã chịu uất ức! Công tử không nói, trước sau một bộ dửng dưng, nhưng bọn thuộc hạ nhìn ở trong mắt, bị đè nén ở trong lòng! Công tử nên là tinh thần hăng hái, tự do phóng khoáng. Bây giờ… Bây giờ công tử rốt cuộc đã sẵn sàng để trở lại một lần nữa!”
Lộ Minh Dương và Thượng Quan Hải Lan quỳ không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng tán thành ý tứ của Lộ Nam Phi.
Đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Tuyên Thiệu nhìn không ra cảm xúc, chỉ nhàn nhạt nhìn ba người trước mặt.
“Tất cả đứng lên.”
Ba người không nhúc nhích.
Tuyên Thiệu cười khẽ. “Ta đã quyết định trở lại, có rất nhiều việc muốn giao các ngươi thay ta làm, các ngươi dự định quỳ như vậy để hoàn thành nhiệm vụ ta giao phó ư?”
Ba người nghe lời này, lập tức mang ý cười, đứng lên từ dưới đất.
“Chúng tôi chỉ sợ công tử ngài vẫn như trước kia, không muốn đi tranh thủ, rõ ràng là thứ mình nắm chắt trong tay, không nên vì ngại quân thần chó má gì đó mà cam nguyện nén giận. Nhìn công tử mặc quần áo của tiểu lại, trong tay cầm phác đao mỏng manh, lòng chúng tôi đều rất khó chịu!” Lúc này Thượng Quan Hải Lan mới lên tiếng, giống như nhìn thấy Tuyên Thiệu muốn có hành động, rốt cuộc giương mày thở ra một hơi.
Tuyên Thiệu hơi rũ mắt. “Trước đây bất quá là nghĩ người một nhà bình an hạnh phúc cùng với nhau là tốt rồi. Hôm nay ngay cả nguyện vọng nhỏ như vậy cũng không thể thực hiện, ngay cả người nhà cũng không che chở được, còn nhịn cái gì?”
Giọng điệu của Tuyên Thiệu tuy rằng vô cùng bình thản, nhưng nghe trong tai ba người đều là chua xót bất đắc dĩ. Trong bụng không khỏi đều cảm thấy không đáng vì Tuyên Thiệu.
Lại nghe Tuyên Thiệu cười khẽ. “Đã quyết định phải thay đổi cục diện bị người ta kềm chế, chúng ta phải đảo ngược hoàn toàn. Người được phái đuổi theo người mang thánh chỉ triệu hồi cha ta có thể thu hồi thánh chỉ về?”
Lộ Nam Phi lập tức khom người nói: “Người còn chưa trở lại, nhưng thánh chỉ đã tới tay, người tuyên chỉ cũng đã bị giải quyết rồi.”
Tuyên Thiệu gật đầu. “Như vậy cũng tốt, cha một lòng chiến đấu ở biên cương, chớ để việc Lâm An quấy rầy tâm ông ấy.”
Ba người liếc nhau, nói: “Vâng, chuyện Lâm An đều gạt biên cương, trong chốc lát tin tức này cũng không truyền đi được.”
“Cao Khôn tác oai tác quái nhiều năm như vậy, ở trong triều cũng nằm vùng không ít thế lực. Bây giờ Cao Khôn đã bị phế đi, những thế lực này của hắn còn sót lại, có thể thu nhận thì thu, không thể thì nghĩ biện pháp nhổ ra.” Tuyên Thiệu nói.
“Dạ!” Ba người cùng đồng thanh. Âm thanh đặc biệt trấn định, vang dội, giống như trở lại trước đây, lúc hăng hái nhất ở Hoàng thành ty.
“Ừm.” Tuyên Thiệu gật đầu. “Về phía Nhị hoàng tử, tìm người xem một chút, đừng để cho tân hoàng làm quá đáng. Bây giờ đại điển đăng cơ còn chưa làm, người trong thiên hạ đều nhìn tân hoàng, lúc này nếu có vết nhơ gì cũng không tốt. Lời người đáng sợ, bảo người bên cạnh Thái tử đều phải tỉnh táo chút.” Tuyên Thiệu lại dặn dò.
“Vâng, thuộc hạ rõ.” Lộ Nam Phi chắp tay nói.
“Được rồi, không có chuyện gì thì đừng chạy tới đây, dù sao cửa nhà Tuyên phủ bây giờ nhỏ bé.” Tuyên Thiệu hơi cười cười mang theo giễu cợt.
“Đừng lo lắng, chỗ này cũng tới không được mấy chuyến. Có lẽ tân hoàng chẳng mấy chốc sẽ hạ chỉ ban trả lại toà nhà cho công tử!” Thượng Quan Hải Lan trêu nói.
Nhưng Tuyên Thiệu cười không nói, phất tay để mấy người rời đi.
Nhị hoàng tử còn chưa xây phủ ngoài cung, bây giờ bị người canh giữ ở viện của hoàng tử.
Nghe bên ngoài xưng hô đối với Thái tử ngày xưa đã đều biến thành Hoàng đế, lòng của hắn càng khó yên bình.
Bên người đã không còn người có thể nghĩ kế cho hắn, mẫu phi đã chết, ngay cả thi thể của mẫu phi năm đó hắn cũng không thể tìm được.
Sau lại có Cao Khôn bảo vệ hắn, chỉ vẽ cho hắn. Hiện tại bản thân Cao Khôn cũng khó bảo toàn.
Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Hắn không cảm thấy Thái tử là người trạch tâm nhân hậu. Thái tử có thể một chén thuốc độc độc chết hắn hay không?
Có thể phái người hại hắn hay không?
Nhị hoàng tử thấp thỏm lo âu nhiều ngày, đúng là còn không dễ chịu hơn so với lúc mẫu phi vừa chết năm ấy.
Ngự thiện phòng đưa thức ăn đến, hắn ngay cả chạm vào cũng không dám, cho dù Chu Tuyền thay hắn nếm qua từng cái, hắn cũng không dám ăn, rất sợ có thuốc độc gì, hắn vừa vào miệng sẽ đi đời nhà ma.
Không mấy ngày sau, cả người Nhị hoàng tử đều gầy đi, vành mắt đen thui, chứng tỏ hắn đã nhiều ngày không chỉ có ăn không ngon, sợ là ngay cả ngủ cũng ngủ không yên.
Lúc tân hoàng đến thăm hắn, thấy bộ dáng tiều tuỵ này của hắn, trong lòng cũng hơi kinh hãi.
Nếu không phải Tuyên Thiệu nhắc nhở hắn, quyết không thể để cho Nhị hoàng tử xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian này, hắn còn không nhớ đến thăm Nhị hoàng tử.
Vốn tưởng rằng Tuyên Thiệu lo lắng quá mức, hôm nay thấy mới biết được vẫn là Thái phó nghĩ chu đáo a.
Nếu hắn không đến, Nhị hoàng tử chẳng phải là tự bức tử mình trước?
“Thái tử ca! À phi phi… Hoàng huynh! Ngài đại nhân đại lượng, thần đệ trước đây trẻ người non dạ, có nhiều chỗ đắc tội với hoàng huynh, xin hoàng huynh hãy niệm tình chúng ta là huynh đệ mà đừng so đo với thần đệ!”
Chu Tuyền nói, tình trạng của hắn bây giờ đã vô vọng, muốn sống thì phải làm cho tân hoàng yên tâm đối với hắn, chỉ có hắn không đi nghĩ đến thứ mình không nên nghĩ đến thì tân hoàng có thể an tâm để hắn sống sót.
Đó là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng tốt hơn so với đầu một nơi thân một nẻo.
Nghĩ đến năm đó mẫu phi ngay cả hài cốt cũng không lưu lại, trong lòng hắn liền một mảnh lạnh lẽo thê lương.
“Hoàng huynh, ngài muốn mắng thần đệ thì mắng, muốn phạt thì phạt, thần đệ quả thật đã biết sai rồi.” Nhị hoàng tử quỳ gối trước mặt tân hoàng, khóc ròng.
Tân hoàng ngồi yên, nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên cười rộ lên.
Cúi người đưa tay kéo Nhị hoàng tử đứng lên. “Nhị đệ, làm cái gì vậy? Mau đứng lên.”
Nhị hoàng tử nhìn tân hoàng vẻ mặt tươi cười, càng run sợ trong lòng, đứng cũng không vững.
“Nhị đệ mau ngồi. Người đâu, tứ toạ.” Hoàng đế nói.
Nhị hoàng tử bị người ấn lên ghế, môi ầy ầy nói không ra lời.
Hoàng đế cười nói: “Trẫm nào có đáng sợ như vậy?”
“Hoàng huynh nhân hậu, đó là thần đệ tự biết hổ thẹn trong lòng, lúc đối mặt với hoàng huynh khó tránh khỏi kinh hãi.” Nhị hoàng tử nói.
Hoàng đế gật đầu. “Ngươi cũng nói, trước kia ngươi trẻ người non dạ, trẫm dù sao lớn hơn ngươi vài tuổi, sao tính toán với ngươi nhiều như vậy? Chuyện quá khứ đều qua đi. Bây giờ phụ hoàng đã đắc đạo thăng tiên, trẫm vừa đăng cơ, vẫn cần nhị đệ ở bên cạnh trợ giúp. Ta và ngươi huynh đệ đồng tâm, cùng nhau thống trị tốt giang sơn này!”
Nhị hoàng tử nghe vậy sửng sốt một chút, không khỏi nâng mắt nhìn tân hoàng. Hắn thật sự tốt như vậy? Không tính toán đến mình đã từng mưu hại hắn? Không tính toán đến mình không chỉ một lần ở trước mặt phụ hoàng tranh thủ tình cảm với hắn? Không tính toán đến mình hạ mặt mũi hắn ở trước mặt đại thần?
Hôm nay còn muốn cùng mình huynh đệ đồng tâm?
Trong lòng Nhị hoàng tử nghi ngờ không chắc, đến lúc thấy nụ cười yếu ớt không đạt tới đáy mắt ở trong mắt tân hoàng, trong lòng không khỏi cười nhạo bản thân. Đến lúc này rồi, hắn vẫn còn có ảo tưởng gì chứ? Đây chỉ là lời khách sáo của tân hoàng mà thôi. Hắn lại còn ngây thơ tin là thật!
“Đạ tạ Hoàng thượng ân điển, thần vô đức vô năng, chỉ sợ khó có thể kham nổi trọng trách này. Con đường sau này không cầu công lao, lòng đã thấy đủ.” Nhị hoàng tử bỗng nhiên đứng lên từ trên ghế, quỳ xuống đất nói.
Xưng hô của mình đối với Hoàng đế đều từ “Hoàng huynh, thần đệ” biến thành “Hoàng thượng, thần”, chân thành khiêm tốn đến cực kỳ.
Nụ cười trên mặt Tân hoàng hơi sâu vài phần. “Mau đỡ nhị đệ đứng lên. Mặc kệ ngươi nói như thế nào, ngươi luôn là đệ đệ của trẫm, chảy máu của Triệu gia ta. Cho dù không công không tội, trẫm cũng nhớ tốt về ngươi.”
“Hoàng thượng nhân hậu!” Nhị hoàng tử khom người nói.
“Hôm nay thấy bệnh của Nhị hoàng tử cũng tốt hơn nhiều, bởi vì luôn ở trong viện hoàng tử ngột ngạt, khó tránh khỏi không có hứng thú. Trẫm phong ngươi là An Nhạc vương, ban cho An Nhạc vương phủ, có thể rời cung bất cứ lúc nào.” Tân hoàng vui vẻ uyển chuyển nói.
Nhị hoàng tử nhất thời hơi sửng sốt. Hôm nay Tân hoàng đến không phải là để nhìn vẻ khốn quẫn của hắn sao? Còn phong vương cho hắn? Ban phủ đệ cho hắn? Tân hoàng lại thật sự không tính đến những việc trước đây hắn đã làm? Thật sự còn có thể dung thứ hắn?
“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, Vương gia, mau tạ ơn đi?” Thái giám Chu Tuyền bên cạnh Nhị hoàng tử khẽ nhắc nhở.
Lúc này Nhị hoàng tử mới hoàn hồn, vội quỳ xuống đất lần nữa. “Khấu tạ Hoàng thượng ân điển!”
Hoàng đế giơ tay lên. “Miễn lễ bình thân, Nhị đệ không cần khách sáo.”
Nói xong, Hoàng đế đứng dậy, chậm rãi đi mấy bước như là đánh giá viện của Hoàng tử này. “Nơi này quả thật hơi nhỏ, An Nhạc phủ đúng là lớn hơn nơi này. Nhị đệ hoàn toàn có thể sắm thêm theo sở thích của mình, nếu thiếu cái gì cứ nói cho trẫm, trẫm nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi!”
“Tạ ơn Hoàng thượng!” Nhị hoàng tử được phong An Nhạc Vương này đã bị ngạc nhiên mừng rỡ từ trên trên giáng xuống, hơi choáng váng.
Mãi đến khi Hoàng đế đã rời khỏi viện của Hoàng tử, hắn còn hơi có vẻ không biết làm thế nào.
Chu Tuyền ở bên cạnh nhìn đông nhìn tây, giọng có chút kích động, cảm khái nói: “Còn tưởng rằng mãi mãi không ra khỏi viện hoàng tử này, không ngờ a… không ngờ a… Vật trang trí nho nhỏ bằng ngà voi này là Vương gia ngài thích nhất, cái này được mang đi ra ngoài. Cái bình có quai Kiến Diêu* này cũng là thứ Vương gia ngài thích. Ừ, bộ đồ trà Định Diêu** này Vương gia dùng thuận tay, không thể bỏ lại…”
(*link tham khảo hình: http://img1.artron.net/auction/old/art0835/d/art08350073.jpg)
(**link tham khảo hình: http://img2.cn.china.cn/2/2_872_63444_800_627.jpg)
Chu Tuyền đang vừa nhìn vừa lẩm bẩm.
An Nhạc vương ngược lại giống như không nghe thấy, nhấc chân chậm rãi đi tới cửa, nhìn cây cối um tùm, nhìn một mảnh tường vi nở rộ trong sân, cười cười tự giễu. “Trước kia ta cho rằng tất cả đây đều sẽ thuộc về ta, Hoàng cung này, thiên hạ này… Hôm nay, là một ban thưởng nho nhỏ của hắn, một ân điển nho nhỏ của hắn liền mang ơn như vậy, khúm núm như vậy… Ha ha, đời người thật sự giống như một tuồng kịch!”
Chu Tuyền ngừng lẩm bẩm, nhìn bóng lưng của An Nhạc vương một chút.
An Nhạc vương ngược sáng, bóng dáng gầy yếu, thê lương tiêu điều như vậy.
Vừa rồi không phải Vương gia còn thật cao hứng sao? Sao lại lập tức nói ra những lời ấy?
Thắng làm vua thua làm giặc vốn chính là như vậy. Hôm nay có thể giữ lại mạng, còn có danh hiệu Vương gia, chẳng phải đã là may mắn trong bất hạnh sao?
“Vương gia…” Chu Tuyền khẽ gọi một tiếng.
Nhưng An Nhạc vương đầu cũng không quay lại. “Ngươi xem rồi chuẩn bị đi, ta mệt rồi, đi nghỉ một lát.”
Tiên hoàng tấn thiên*, sau bảy ngày quàn thì do Tân hoàng đỡ linh cữu đưa tới bên ngoài cửa cung, còn lại lộ trình đến tận hoàng lăng là do An Nhạc vương thay mặt đưa tiễn.
(*tấn thiên: thời gian quàn linh cữu)
Sau khi Tiên hoàng hạ táng, Tân hoàng chính thức sắc phong Lộ Nam Phi làm Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ty.
Phong Tuyên Thiệu làm Đế sư, mời Tuyên Thiệu đảm nhiệm chức Thừa tướng.
Nhưng bị Tuyên Thiệu cự tuyệt.
Tuyên Thiệu tránh ở trong nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Thấy Tuyên Thiệu cự tuyệt ý chỉ bổ nhiệm làm Thừa tướng của Tân hoàng, mọi người hết sức không hiểu. Bất kể là người đứng ở một bên xem chuyện, hay là Lộ Nam Phi – người luôn thân thiết với Tuyên Thiệu, cũng không biết vì sao hắn muốn làm như thế.
Nhưng Tuyên Thiệu đóng cửa từ chối tiếp khách là thật, ngay cả đám Lộ Nam Phi, Lộ Minh Dương cũng bị người hầu của Tuyên gia chặn ở bên ngoài.
Lộ Nam Phi lợi dụng bóng đêm lẻn vào sân của Tuyên gia.
Nhưng ở ngoài sân tìm không được bóng dáng của Tuyên Thiệu. Tới gần nội viện thì nhất thời chần chừ, chẳng biết có thể đi vào hay không.
Nội viện chính là nhơi nữ quyến sống, bây giờ lại là ban đêm, ngộ nhỡ gặp phải ai thì còn thêm lúng túng.
Lúc Lộ Nam Phi đứng do dự ở bên ngoài nội viện, Yên Vũ đã nghe được động tĩnh của hắn.
“Lộ đại nhân đến, tướng công không đi gặp sao?”
Yên Vũ nâng mắt, thấy Tuyên Thiệu đang ôm Tuyên Dao Kỳ vào trong ngực, khẽ đung đưa, trong miệng còn ngâm nga ca dao hắn mới học được hôm qua.
Giọng của Tuyên Thiệu rất êm tai, khe khẽ dịu dàng hát ca dao dỗ em bé. Giọng nhiều hơn mấy phần mạnh mẽ so với giọng êm ái của phụ nữ. Giọng nén thấp của hắn ngược lại lộ ra vài phần tình cảm dịu dàng, càng đặc biệt êm tai.
Đàn ông Tuyên gia phần lớn xem ra bất công mà. Khi Tuyên Cảnh còn bé cũng chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ như thế này.
Tuyên Hàm rõ ràng ở một bên trừng đôi mắt to nhìn cha mình, giương tay nhỏ bé muốn cha ôm, nhưng Tuyên Dao Kỳ chỉ mơ hồ nỉ non một câu “Cha…”, cũng không biết là đang gọi cha hay là vô tình phát âm, liền khiến Tuyên Thiệu vui vẻ ôm mãi con gái ở trong ngực không chịu buông tay.
Yên Vũ dường như tiên đoán được Tuyên Dao Kỳ này chắc chắn sẽ bị cha chồng cùng Tuyên Thiệu nuông chiều thành một tiểu thư kiêu ngạo hống hách!
Khi Tuyên Cảnh còn bé tuy có Tuyên phu nhân và Tuyên đại nhân cưng chiều, nhưng ít ra nó biết sợ cha và mẹ của nó.
Bây giờ nhìn bộ dáng của Tuyên Thiệu đối với Tuyên Dao Kỳ, chỉ sợ tương lai Dao Kỳ sẽ không sợ hắn, cưỡi trên cổ, tóm râu mép của hắn cũng có thể.
Đến khi Tuyên Dao Kỳ rốt cuộc ngủ ở trong lòng Tuyên Thiệu, Tuyên Thiệu giao con gái cho bà vú ẵm xuống, mới quay đầu lại nhìn Yên Vũ, hỏi: “Hắn đi rồi sao?”
Yên Vũ lắng tai nghe. “Còn chưa, chờ ở bên ngoài cổng trong, phỏng chừng chàng không hiện thân thì hắn liền chuẩn bị xông vào.”
Tuyên Thiệu cười khẽ. “Nương tử ngủ trước đi, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Yên Vũ gật đầu, đưa mắt nhìn theo Tuyên Thiệu ra khỏi phòng.
Tuyên Thiệu vẫn chưa giải thích với Yên Vũ nguyên nhân hắn cự tuyệt Hoàng thượng phong hắn làm Thừa tướng.
Nhưng Yên Vũ thấy hắn mấy ngày nay dường như cảm xúc đặc biệt tốt, vẻ tươi cười trên mặt cũng nhiều hơn. Tuy rằng khuôn mặt tươi cười của hắn hơn phân nửa là đối với nàng và con gái.
Nhưng cảm xúc của hắn không tệ, Yên Vũ cảm nhận được.
Chuyện Thừa tướng có lẽ sẽ không dừng ở đây, chắc chắn còn có tiếp theo sau.
Tuyên Thiệu ra khỏi viện, lúc nhìn thấy Lộ Nam Phi thì quả nhiên thấy hắn đã gấp đến độ muốn xông vào cổng trong.
Yên Vũ nghe thấy hai người đi thư phòng. Cách khá xa, mặc dù ban đêm yên tĩnh nhưng hai người nói gì đó nàng cũng không nghe được, vả lại nàng cũng không cố ý đi nghe.
Không quá nửa canh giờ Tuyên Thiệu đã trở lại.
Hai người tắm táp rồi ngủ. Tuyên Thiệu cũng không nói gì cả.
Lại qua hai ngày, Hoàng đế hạ chỉ lần thứ hai, lời lẽ khẩn thiết, mời Tuyên Thiệu làm Thừa tướng, cũng Ngự ban phủ Thừa tướng. Ngay cả tấm biển cũng là Hoàng đế tự mình viết lưu niệm, trong cung chế tạo. Tấm biển mạ vàng được đưa đến để bên trong phủ Thừa tướng được Ngự ban.
Lần này Hoàng đế không chờ Tuyên Thiệu cự tuyệt, nhất định tự mình xuất cung, cải trang đi tới Tuyên gia, đích thân gặp Tuyên Thiệu. Hơi có ý thỉnh Đế sư xuất sơn, gánh vác trọng trách phụ quốc.
Tuy nói là cải trang xuất cung, hơn nữa Tuyên gia cũng ở ngay Lâm An, nhưng Hoàng đế vẫn phô trương không nhỏ. Để ngừa ngộ nhỡ, Hoàng thành ty rất khẩn trương đề phòng, từ Tử Cấm Thành đến Tuyên gia, dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu người bán hàng rong, bao nhiêu người đi đường đều do thị vệ Hoàng thành ty nguỵ trang thành. Hết sức chăm chú, căng thẳng đề phòng, bảo vệ an nguy của Hoàng đế.
Hai đạo thánh chỉ, còn có Hoàng đế đích thân xuất cung mời, Tuyên Thiệu cự tuyệt nữa thì có vẻ vô lễ.
Cho nên lần này Tuyên Thiệu lĩnh chỉ tạ ân.
Chẳng mấy chốc lại lần nữa bước lên trung tâm chính trị của triều đình.
Hành động này của Hoàng đế cũng được truyền làm giai thoại.
Chiều gió trong triều đình thay đổi bất thường. Ai có thể ngờ chỉ hơn nửa năm trước, cứ không một tiếng nào Tuyên gia bị giáng chức. Đầu tiên là ra một Đại tướng quân dẫn mười vạn binh, sau đó lại ra Thừa tướng Đế sư? Triệt để làm một cú trở mình đẹp?
Lúc Tuyên gia dọn từ tam tiến viện vào Ngự ban phủ Thừa tướng thì chẳng biết bao nhiêu người đố kỵ.
Trước đây, khi Tuyên gia bị giáng chức, những người làm cầm tiền rời khỏi Tuyên gia bây giờ đã hối hận phát điên! Nhưng nếu không phải khi đó tầm mắt hạn hẹp, hôm nay bọn họ cũng là người làm của phủ Thừa tướng, đi ra ngoài đều có thể dùng cằm nhìn người! Đi đến chỗ nào mà không bị người kết quan hệ?
Nhưng hối hận cũng đã trễ. Lúc này hối hận nhất chắc chắn là hai người ở trong ngục của Hoàng thành ty.
Cao Khôn bị Huyền Cơ Tử chặt đứt gân tay gân chân, phế đi võ công, lại bị hành hạ gần như đã mất hình dạng con người.
Mặc dù Mục Thanh Thanh không có bị cực hình gì, nhưng nội tâm bị sợ hãi giày vò, càng khổ sở hơn so với hình phạt gì. Nhốt ở trong ngục hơn một tháng, ả đã trở thành da bọc xương, khuôn mặt tiều tuỵ, đâu còn có thể nhìn ra xinh đẹp động lòng người trước đây.
Hoàng thành ty lấy ra chứng cứ hoạn quan Cao Khôn cấu kết với sứ thần của Tây Hạ, đưa mỹ nhân Mục Thanh Thanh mê hoặc thánh tâm, yêu ngôn hoặc chúng, làm tổn hại triều cương.
Tân hoàng hạ lệnh Cao Khôn và Mục Thanh Thanh diễu phố thị chúng, rồi chém đầu bên ngoài ngọ môn.
Lúc Cao Khôn bị mang ra khỏi nhà ngục Hoàng thành ti thì đã không thể mở mắt vì đã lâu không thấy ánh mặt trời. Trong tai loáng thoáng nghe được có người nói Tuyên thừa tướng thế nào thế nào. Trong lòng hắn hơi kinh ngạc, cẩn thận nghe một hồi, lúc còn chưa kịp hiểu ý nghĩa thì người đã bị đẩy lên xe chở tù.
Trên cổ hắn đeo gông nặng nề, cổ tay cũng đã đau đến không còn cảm giác. Xe chở tù lắc lư lắc lư, không thể coi giống như chiếc kiệu rộng rãi tám người khiêng của hắn trước đây.
Cảm thụ trong lòng Cao Khôn khó mà diễn tả bằng lời.
Mắt dần dần thích ứng với ánh mặt trời, một mảnh trắng xoá trước mắt dần dần rút đi, vừa có thể thấy rõ quang cảnh chung quanh mình thì đối diện với một cái trứng thối ném tới.
Dịch trứng gà nhớp nháp dính vào mặt hắn, ánh mắt còn chưa rõ lại bị dịch trứng gà che lại.
Chẳng biết trứng thối là ai quăng, nhưng hình như khơi dậy người vây xem. Lâm An đã bao nhiêu năm không có náo nhiệt xem diễu phố thị chúng rồi sau đó chém đầu, tinh thần quần chúng sục sôi, sớm đã ước lượng chuẩn bị giỏ đồ ăn, bên trong là rau héo, đồ ăn thừa, trứng thối, đậu hủ thối, không ngừng giáng xuống trên người phạm nhân ở trong xe tù.
Phía sau truyền đến một tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ.
Cao Khôn quay đầu nhìn lại, nhưng gông trên cổ khiến hắn quay đầu khó khăn.
Mơ hồ có thể phân biệt ra đó là tiếng thốt kinh ngạc của Mục Thanh Thanh.
Khoé miệng hắn hé ra một nụ cười thê lương. Hồi đó, lúc hắn mưu tính Mục Thanh Thanh vào cung, làm sao cũng chưa từng tính đến giờ phút này, hắn sẽ cùng Mục Thanh ngồi trong xe chở tù, còn phải cùng bị chặt đầu.
Hắn vẫn cho là mình có thể tiếp tục ung dung tự tại ở vị trí Tổng quản.
Đùa bỡn triều cương, đùa bỡn các đại thần khinh thường hoạn quan.
Hắn cho rằng chỉ cần đối phó với Tuyên gia, đối phó với Tuyên Thiệu, hắn có thể vô tư lấy mắt nhìn xuống, nhìn triều cương, nhìn quần thần, thậm chí… nhìn Hoàng đế.
Không ngờ rằng còn đùa bỡn vào chính bản thân mình…
Mùi máu tanh trên người dần dần bị mùi trứng gà thối, rau úng át lấy. Toàn thân nhớp nhúa, trên đầu có vết máu kết vảy khô, có vỏ trứng và lá rau, còn có sự sỉ nhục mà hắn luôn muốn thoát khỏi…
Hắn luôn không từ thủ đoạn leo lên trên, luôn tính toán người khác, kết quả là vẫn bị người mưu hại…
Cao Khôn không biết mình ở trong xe tù lắc lư bao lâu.
Cảm giác được ánh mặt trời trên đỉnh đầu ngày càng nóng bỏng, lúc dường như ánh nắng chiếu thẳng xuống từ giữa trời, xe chở tù ngừng lại.
Tinh thần quần chúng sục sôi, dân chúng theo xe chở tù xem náo nhiệt bị ngăn ở bên ngoài bức tường người của thị vệ.
Cao Khôn bị lôi ra từ trong xe tù, xô xô đẩy đẩy.
Lúc này mới chật vật mở mắt ra, nhìn thấy Mục Thanh Thanh cũng chật vật giống như hắn vậy.
Hắn nhếch miệng cười cười, nhưng lúc ánh mắt của hắn xẹt qua trên đài giám trảm thì không cười được nữa.
Bởi vì hắn thấy được Tuyên Thiệu, thấy được cái người mà hắn rất muốn tính kế, cái người mà từ khi hắn vào cung, có quyền có thế nhưng vẫn luôn đối chọi gay gắt đến nay.
Hôm nay hắn là tù nhân, thảm hại đến vô cùng.
Tuyên Thiệu lại an toạ trên đài cao, lạnh lùng cao quý.
Thắng làm vua thua làm giặc, bốn chữ đơn giản té ra đúng là tàn nhẫn như vậy.
Trong lòng Cao Khôn khó chịu đến cực điểm, nhưng tay chân đều không nhúc nhích được, chỉ có thể bị người kéo, ném ở trên đoạn đầu đài. Hắn lập tức nôn ra một búng máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.