Yên Vũ

Chương 144: Có thích khách 2

Mặc Hàm Nguyên Bảo

01/03/2016

Thị vệ núp ở một nơi bí mật gần đó lập tức bảo vệ Hoàng đế vào chính giữa.

Lấy thân thể làm khiên thịt, bốn phía chặt chẽ.

Chỉ thấy cung nữ quỳ rót rượu trước ngự án của Hoàng đế như là bị cái gì bắn trúng, bỗng kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi.

Không nhìn thấy kẻ địch, thậm chí không nhìn thấy ám khí, lại thấy cũng nữ ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, thất khiếu chảy ra máu đen.

Hiện trường lập tức rối loạn.

Hoàng hậu và Thục phi cũng bị doạ sợ, đứng lên từ chỗ của mình, vọt về phía Hoàng đế, giống như là muốn tìm bảo vệ.

“Bảo vệ Hoàng thượng và Thái tử rời đi!” Tuyên Thiệu cao giọng phân phó.

Các đại thần sợ đến mặt trắng bệch, nhưng coi như bình tĩnh. Bọn cung nữ đã sợ đến xụi lơ trên đất, liên tục thét lớn.

Tuyên Thiệu sai người lục soát khắp nơi.

Nhưng hắn lại không dám rời khỏi Yên Vũ nửa bước.

Nếu quả thật An Niệm Chi đã trở lại, vậy hắn muốn giết cũng không chỉ Hoàng đế. Bên cạnh Hoàng đế có đông đảo thị vệ, Yên Vũ cần hắn bảo vệ hơn hết so với bất cứ người nào.

Hoàng đế sớm định ra đêm nay ban bố chiếu thư nhường ngôi cho Thái tử.

Hắn cũng liệu được đêm nay có thể sẽ không thái bình, không ngờ rằng còn để cho An Niệm Chi chui kẽ hở.

Hắn theo đại thần trà trộn vào cung đêm nay hay là vẫn luôn trốn ở trong cung?

Hắn không thể dùng khuôn mặt từng nguỵ trang thành An Niệm Chi, bây giờ mặt mũi thật của hắn lại là như thế nào?

“Phong toả cửa cung, bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào!” Tuyên Thiệu vừa kêu người giữ gìn trật tự trong yến tiệc, vừa ra lệnh.

Lúc này lại chợt nghe hướng Hoàng đế đã được hộ tống rời khỏi ngự hoa viên truyền đến một loạt tiếng kêu sợ hãi.

“Chuyện gì xảy ra?” Tuyên Thiệu lớn tiếng quát hỏi.

“Bẩm công tử, Thục phi nương nương muốn ám sát Hoàng thượng!” Lập tức có thị vệ chạy tới bẩm báo.

Lập tức tình hình càng thêm hỗn loạn.

Tuyên Thiệu muốn đi xem, nhưng lại không yên lòng Yên Vũ.

“Thiếp đi cùng chàng.” Yên Vũ nắm tay hắn, nói.

Tuyên Thiệu gật đầu. Đêm nay hắn nhất định sẽ không để Yên Vũ rời khỏi tầm mắt của hắn.

Hai người đi ra ngự hoa viên, Linh Nhi nho nhỏ vẫn theo phía sau.

Thi thể dính máu của Thục phi nương nương đang té nằm ở trên đường, trên người bị trường mâu của thị vệ đâm ra vài lỗ máu.

Nhị hoàng tử ở bên cạnh khóc đến lạc giọng kiệt lực, bị thị vệ kềm chế, không áp sát lên trước được.

Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái tử được mọi người bao vây ở chính giữa. Sắc mặt Hoàng đế tái nhợt, Hoàng hậu cũng mặt trắng bệch.

“Mẫu phi, sao người ngu như vậy…” Nhị hoàng tử vừa khóc vừa gọi, đấm đá thị vệ đang kềm chế hắn.

Yên Vũ thấy Trần Vũ thừa dịp loạn còn lẫn trong đám người.

Tuyên Thiệu cũng nhìn thấy hắn, ra lệnh: “Bắt Trần Vũ lại, hộ tống Hoàng thượng. Những người còn lại tróc nã Cao Khôn cùng thích khách.”

Trần Vũ sững sờ, không ngờ Tuyên Thiệu lại đột nhiên điểm tên của hắn, la lớn: “Nô tài bị oan a, Hoàng thượng, Tuyên công tử, nô tài bị oan a! Nô tài không có làm cái gì cả!”

“Thiệu nhi, Trần Vũ này… Còn có Cao Khôn…” Hoàng đế cũng hơi do dự vài phần.

“Hoàng thượng cho phép thần giải thích với người sau.” Tuyên Thiệu chắp tay nói. “Bây giờ sự an nguy của thánh thượng làm trọng.”

“Phụ hoàng, người nghe lời Thái phó trước đi!” Thái tử vội khuyên nhủ, hắn không thể chờ được muốn rời khỏi cái chỗ này.

Mới vừa rồi chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút là phụ hoàng sẽ tuyên bố!

Thái tử vừa giận vừa vội ở trong lòng, nhưng cũng biết lúc này sự an nguy là quan trọng nhất.

Hoàng đế nhìn Trần Vũ bị thị vệ giải xuống dưới, cuối cùng lắc đầu, dưới vòng vây bảo vệ của bọn thị vệ, rời đi trước.

“Hồi bẩm công tử, không biết tung tích của Cao Khôn, cũng không tra ra được thích khách.” Thị vệ Hoàng thành ti tiến lên bẩm báo.

“Cửa cung đã phong toả, bọn chúng không chuồn ra được, lục soát kỹ cho ta!” Tuyên Thiệu lạnh giọng phân phó.

“Tuyên công tử, ngươi không thể nhốt tất cả mọi người ở chỗ này. Trong cung xảy ra chuyện, ngươi phải thả chúng ta đi…”

Tuyên Thiệu trở lại ngự hoa viên, nghe được một số đại thần đã bắt đầu phàn nàn.

Tuyên Văn Bỉnh vừa rời chỗ, đúng vào lúc này trở lại, ông ta gật gật đầu nói với Tuyên Thiệu: “Chỗ này có cha rồi, con dẫn người đi tìm thích khách đi!”

Nhưng Tuyên Thiệu cầm tay của Yên Vũ. Hắn đi tìm thích khách nhưng cũng không có khả năng mang theo Yên Vũ bên mình. Bây giờ để Yên Vũ lại? Thích khách có thể trà trộn trong ngự hoa viên, chưa rời khỏi hay không?

Yên Vũ cầm ngược lại tay hắn, kề vào tai hắn nói: “Tìm thích khách quan trọng hơn. Thiếp đứng ở bên cạnh phụ thân, không sao đâu.”

Tuyên Văn Bỉnh thấy vẻ mặt của con trai, ho nhẹ một tiếng, nói: “Cha ở đây, để Yên Vũ lại con còn chưa yên tâm sao?”

“Con không có.” Tuyên Thiệu chắp tay, lại liếc nhìn Yên Vũ, lúc này mới dẫn người rời đi.

Yên Vũ ngồi xuống ở một bên.

Tuyên Văn Bỉnh nói tình hình để trấn an các đại thần, cũng không thiếu thị vệ Hoàng thành ti vẫn kiểm tra trong ngự hoa viên.

Yên Vũ siết tay của Linh Nhi, một mặt để ý đến những động tĩnh nhỏ nhặt ở mọi nơi, một mặt nhỏ giọng hỏi: “Linh Nhi sợ không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Nhi đã trắng bệch, nhưng thần sắc trong mắt coi như trấn định. “Sợ, hoàng cung đẹp thế, nhưng quá nguy hiểm, sau này Linh Nhi cũng không tới nữa!”



Yên Vũ gật đầu. “Đúng, hoàng cung từ trước đến nay chính là nơi ăn thịt người.”

Nàng lắng tai nghe khắp mọi nơi, thật ra trong lòng đại khái kết luận lúc này thích khách đã không có ở trong ngự hoa viên.

Cung nữ bị ám khí nhỏ như kim may bắn trúng kia lúc này vẫn nằm ở trước ngự án, còn chưa có người để ý thu dọn thi thể của nàng ta.

Yên Vũ muốn đứng lên đi xem cung nữ bị trúng ám khí một chút, nhưng Linh Nhi siết chặt tay và ống tay áo của nàng, mắt hoàn toàn không có can đảm nhìn về phía cung nữ kia. Nàng khẽ thở dài một tiếng, cũng đành phải thôi. Chỉ thuận tiện nhìn biết ám khí một chút, không hiểu về độc, ngược lại nhìn cũng không được gì.

Dưới trấn an đe doạ của Tuyên Văn Bỉnh, các đại thần bị bao vây không được rời khỏi ngự hoa viên mới vừa bắt đầu dần ổn định lại tâm tình.

Nhưng theo thời gian trôi qua, phiền não bất an trong lòng mọi người cũng ngày càng nhiều.

Công việc lùng bắt của Hoàng thành ti lại không hề tiến triển.

Yên Vũ cũng có chút ngồi không yên, không biết Tuyên Thiệu có tìm được An Niệm Chi không? Có bắt được Cao Khôn không? Nàng ngồi lâu, thắt lưng cũng hơi mỏi rồi.

Nàng vỗ vỗ tay Linh Nhi, nói: “Ta muốn đi xem cung nữ kia, ngươi đi không?”

Linh Nhi nghiêng mặt sang bên, liếc mắt nhìn cung nữ ngã trên đất, lập tức nhanh chóng dời mắt đi, lắc đầu nói: “Không nên đi, trên người nàng ta có mùi khó ngửi, mùi người chết, không nên đi.”

Yên Vũ chỉ ngửi được mùi hoa nhàn nhạt trong ngự hoa viên, mùi thức ăn và rượu thịt của yến tiệc, còn mùi người chết trong miệng Linh Nhi thì nàng không ngửi được một chút nào.

“Vậy ngươi ở đây chờ ta, ta đi xem một chút sẽ trở lại, ngồi lâu hơi mỏi.” Yên Vũ rút ống tay áo ra khỏi bàn tay nhỏ của con bé.

Linh Nhi sợ hãi nhìn nàng, trong hai mắt to linh động lập tức đầy hoảng hốt lo sợ.

“Đừng sợ, Tuyên đại nhân ở đây, còn có nhiều thị vệ Hoàng thành ti như vậy.” Yên Vũ thấp giọng nói.

Nhưng Linh Nhi vẫn lắc đầu, tay nhỏ bé lại đặt lên vạt áo của nàng. “Vậy… Vậy con đi cùng chủ tử xem một chút.”

Yên Vũ không ngờ Linh Nhi ỷ lại vào nàng như vậy. Có lẽ là đêm nay đột phát biến cố thật sự đã doạ sợ nó.

Liền gật đầu, nắm lấy tay Linh Nhi chậm rãi đi về phía ngự án.

Cần cổ lộ bên ngoài y phục của cung nữ đã biến thành màu tím đen, ngay cả trên mặt cũng lan chút sắc đen.

Yên Vũ nhìn thật kỹ, thấy trên cổ cung nữ dưới ánh đèn lồng hình như có ánh sáng lạnh loé lên.

Nàng cúi nửa người nhìn, quả nhiên thấy một cây ngân châm mảnh như sợi lông trâu. Màu da gần ngân châm nhất đã đen thùi, lan ra xung quanh.

Một châm toi mạng. Nếu không có cung nữ này chợt đứng lên rót rượu cho Hoàng đế thì hiện giờ nằm ở chỗ này đã rất có khả năng chính là Hoàng đế!

Yên Vũ thở ra một hơi thật dài, đêm tết Nguyên Tiêu này thật đúng là chấn động lòng người.

“Trong chén kia có độc.” Linh Nhi chợt chỉ vào một cái chén bằng ngọc cẩn vàng ròng, khảm bảo thạch trên ngự án, nói.

Yên Vũ cả kinh, chén kia là của Hoàng thượng dùng.

“Ngươi có thể xác định là độc?” Yên Vũ đi lên trước, nhìn chén kia hỏi.

Linh Nhi gật đầu. “Mùi hơi gay mũi, con đoán là độc.”

Yên Vũ cúi người ngửi một cái. Ngoại trừ mùi nước canh ngon, nàng cũng không phát hiện gì khác. Nhưng nàng biết khứu giác của Linh Nhi vượt qua nhiều người thường. Liền gật đầu, cũng may canh trong chén kia nhìn có vẻ không có bị động tới. Nàng đang muốn xoay người rời khỏi ngự án, đem chuyện trong chén của thánh thượng có độc nói cho Tuyên Văn Bỉnh.

Quay người lại, khoé mắt chợt phát hiện một góc đệm vàng óng của long ỷ Hoàng thượng ngồi hơi nhếch lên.

Không bằng phẳng giống chỗ khác.

Nếu như trong ngày thường, nàng nhất định sẽ không chú ý tới một chi tiết nhỏ này, có lẽ là tối nay trải qua rất nhiều chuyện, tinh thần của người ta đặc biệt căng thẳng, nàng nhấc chân đi về phía góc nhếch lên.

Giơ tay hơi nhấc cái đệm lên một chút.

Hé ra một cuộn màu vàng đang được đặt ở dưới đệm.

Đây là… Thánh chỉ?

Ai giấu thánh chỉ ở chỗ này?

Yên Vũ thò tay cầm qua thánh chỉ, nhìn bốn phía, tất cả đại thần và cung nữ đang bị kiểm tra trong ngự hoa viên, cũng không ai chú ý tới nàng và Linh Nhi.

Linh Nhi trợn to mắt nhìn nàng.

Nàng hơi ngồi xổm người xuống một chút, mượn ngự án che mình lại, từ từ mở ra cuộn thánh chỉ.

Sau khi xem lướt qua thật nhanh, nàng cuộn thánh chỉ lại, giấu vào trong ngực.

Đầu chân mày hơi nhíu lên.

Trên thánh chỉ nói Thái tử có rất nhiều lỗi, truất Thái tử khỏi ngôi vị Thái tử, lập Nhị hoàng tử làm Thái tử. Tuyên gia giật dây Thái tử, Tuyên Thiệu thân là Thái phó mà đầu độc Thái tử, giở thủ đoạn, vân vân. Bãi miễn chức vụ Chỉ huy sứ Hoàng thành ty của Tuyên Văn Bỉnh, bãi miễn chức Thái phó, Thiêm sự Hoàng thành ty của Tuyên Thiệu.

Yên Vũ giật mình trong lòng. Nếu trước đó nàng không có nghe được đối thoại của Cao Khôn và An Niệm Chi, không nghe được câu nói kia của Cao Khôn “Trần Vũ là người của ta, trên người hắn cất giấu hai thánh chỉ…”, bây giờ nàng nhất định sẽ cho rằng đây là thánh chỉ thật sự chứ?

Thì ra An Niệm Chi vẫn chưa hết hy vọng, không hề từ bỏ trả thù Tuyên gia.

Hắn muốn giết Hoàng đế, muốn huỷ Thái tử, thật ra mục đích thật sự vẫn là Tuyên gia!

Thái tử cùng Tuyên gia thân thiết, hắn sẽ giúp đỡ Nhị hoàng tử cướp đoạt ngôi vua.

Hoàng đế khăng khăng tin tưởng Tuyên gia, hắn sẽ giết Hoàng đế.

Chưa diệt trừ An Niệm Chi, vĩnh viễn là đại hoạ của Tuyên gia.

Yên Vũ giấu kỹ thánh chỉ, đứng lên.

Ánh mắt lại rơi vào cái chén ngọc bọc vàng ròng, khảm bảo thạch kia. Nếu An Niệm Chi định dùng ám khí giết Hoàng đế, sao lại muốn hạ độc ở trong chén?

Trước đó Linh Nhi ngửi được trong chén cháo Hoàng hậu ban cho nàng cũng có bỏ thêm đồ, lẽ nào cũng là việc làm của An Niệm Chi?

Tay của An Niệm Chi có thể vươn đến trong ngự thiện phòng sao? Bây giờ cơ hội Cao Khôn có thể hầu hạ bên cạnh Hoàng đế cũng không nhiều, An Niệm Chi thật sự có thể tay với tới trời sao?



Yên Vũ bỗng nhiên nghĩ đến Thục phi bị trường mâu của thị vệ đâm thủng thân thể kia.

Tại sao Thục phi lại đột nhiên ám sát Hoàng đế? Thục phi cấu kết với An Niệm Chi hay là hành động đơn độc?

Yên Vũ nhất thời hơi mơ hồ.

Dứt khoát không thèm nghĩ những chuyện này nữa, đợi khi chân tướng xuất hiện trước mặt ngày càng nhiều thì cuối cùng sẽ hiểu.

Nàng cất bước rời khỏi ngự án.

Đúng lúc Tuyên Thiệu đã dẫn người trở lại.

Nàng nhìn thấy Tuyên Thiệu lắc đầu với Tuyên Văn Bỉnh, lại đi tới bên cạnh Tuyên Văn Bỉnh, thấp giọng nói: “Bắt được Cao Khôn nhưng thích khách là người khác còn chưa có bắt được.”

Chúng thần thấy Tuyên Thiệu trở về, tiếng phàn nàn lại lớn hơn vài phần.

“Nếu bây giờ mở cửa cung, nói không chừng thích khách kia sẽ trà trộn thừa dịp loạn mà trốn.” Tuyên Thiệu nhìn các đại thần hét loạn nhao nhao trong ngự hoa viên, thấp giọng nói.

Tuyên Văn Bỉnh gật đầu. “Nhưng nơi này nhất định không thể kéo dài quá lâu, giữ các đại thần ở trong cung dù sao cũng không phải là biện pháp.”

Trong con ngươi đen nhánh của Tuyên Thiệu ánh lên đèn lưu ly treo trên cao, màu sắc vô cùng rực rỡ. Hắn ngoái đầu lại liếc Yên Vũ một cái.

Tối nay Yên Vũ rõ ràng nghe được tiếng của An Niệm Chi, hắn thật sự lại xuất hiện. Nếu không bắt được hắn, hắn sẽ lại ngủ đông từ một nơi bí mật gần đó, chẳng biết lúc nào sẽ nhào lên cắn một cái, khó mà đề phòng. Hơn nữa, An Niệm Chi võ công cao cường, giỏi dùng độc dược, không biết được mặt thật, hắn còn có lòng ám sát Hoàng thượng. Người như vậy sao có thể nhân nhượng?

“Hoàng thượng bị ám sát. Tất cả mọi người ở trong ngự hoa viên hôm nay đều bị tình nghi. Người vội rời cung chính là người bị tình nghi lớn nhất. Chỉ có tìm ra hung thủ ám sát Hoàng thượng mới có thể tẩy đi hiềm nghi trên người các vị. Nếu các vị đại thần không muốn bỏ lỡ thời gian thì phối hợp ở lại ngự hoa viên, giúp đỡ Hoàng thành ti tìm kiếm hung thủ. Như vậy thì chúng ta có thể đi.” Tuyên Thiệu bỗng nhiên cất giọng nói.

Ngự hoa viên vốn loạn nhao nhao một mảnh, lập tức yên tĩnh lại.

Người muốn đi thì bị tình nghi là thích khách hoặc là đồng loã với thích khách? Còn có chuyện này sao?

Các vị đại thần tuy bị Tuyên Thiệu nói vậy khiến cho tức giận, nhưng thấy bọn thị vệ Hoàng thành ti ở xung quanh nhìn chằm chằm thì cũng giận mà không dám nói gì, chỉ lấy ánh mắt hung hăng khoét Tuyên Thiệu vài lần, ngược lại không ai đòi Tuyên Thiệu thả bọn họ về.

Yên Vũ cất bước đi tới bên cạnh Tuyên Thiệu

“Chúng ta không biết mặt thật của An Niệm Chi, hắn trà trộn vào giữa cung nhân cũng không cách nào nhận ra. Nhưng chàng đã giao đấu với hắn, chẳng phải là người biết võ công là có thể nhận biết được nội lực của người khác sao? Chàng có thể qua nội lực nhận ra hắn không?” Yên Vũ khẽ hỏi ở bên tai Tuyên Thiệu.

Tuyên Thiệu bất đắc dĩ cười khổ trong lòng. “Nội lực của ta bị hao tổn vẫn chưa hồi phục. Nội lực của An Niệm Chi gấp mấy lần ta, hắn muốn giấu kín nội công của mình không bị phát giác không phải là việc khó.”

Yên Vũ cái hiểu cái không gật đầu. “Có lẽ thiếp có thể nhận ra hắn.”

Tuyên Thiệu nghiêng mặt nhìn nàng.

Vẻ mặt Yên Vũ không chắc chắn. “Thiếp chung đụng với An Niệm Chi mấy lần, mặc dù hắn thay hình đổi dạng nhưng chỉ cần hắn tái xuất hiện ở trước mặt thiếp, thiếp nghĩ thiếp có thể nhận ra được.”

“Như thế quá nguy hiểm.” Tuyên Thiệu lắc đầu phản đối.

Yên Vũ nhìn nhìn các đại thần tạm thời yên tĩnh lại trong ngự hoa viên. “Bây giờ thời gian cấp bách, càng sớm tìm ra hắn thì nguy hiểm càng nhỏ. Lần này lại để cho hắn trốn thoát mới là hậu hoạn vô cùng.”

Yên Vũ sờ lên thánh chỉ giả được giấu ở trên người. An Niệm Chi chưa chết tâm với trả thù Tuyên gia.

Đó là một người chưa đạt được mục đích thì dường như không biết dừng tay.

Chỉ có triệt để chặt đứt nanh vuốt của hắn, triệt để khiến cho hắn không có sức chống cự thì mới có thể an tâm.

Tuyên Thiệu gật đầu. Lời của Yên Vũ giống như suy nghĩ của hắn.

Hắn dẫn theo Yên Vũ đi qua trước mặt các đại thần và cung nữ đang tụ tập một chỗ ở trong ngự hoa viên.

Yên Vũ khẽ lắc đầu một cái.

“Không có ở đây.”

Tuyên Thiệu dẫn Yên Vũ đi chỗ ngự hoa viên. “Cung nhân trong cung đông đúc, điều tra từng cung thật phí rất nhiều thời gian.”

Yên Vũ cắn răng. “Vậy nhanh nhanh lên.”

Tuyên Thiệu dẫn Yên Vũ tới chỗ cung nhân bị tụ ở một chỗ trước cung Thừa Càn của Hoàng đế. Yên Vũ lắc đầu.

Không có, An Niệm Chi không có ở đây.

Hai người lại dẫn người tới Phượng Nghi cung của Hoàng hậu.

Vẫn không có thu hoạch.

Khi hai người mới ra khỏi Phượng Nghi cung thì có thị vệ Hoàng thành ty báo lại, Hoàng thượng đã hạ chỉ để cho các đại thần trong ngự hoa viên rời đi trước.

Cửa cung bị Hoàng thành ty phong toả đã thụ ý của Hoàng đế được mở ra.

Tuyên Thiệu dừng lại bước chân bôn ba.

Yên Vũ cũng khẽ thở một hơi. Thời gian quá gấp, vẫn không thể nào tìm được An Niệm Chi.

Cũng không biết có thể hắn trà trộn xuất cung hay không?

“Chúng ta đến cửa cung coi chừng?” Yên Vũ ở bên cạnh Tuyên Thiệu khẽ nói.

Tuyên Thiệu ngoái đầu nhìn lại, thấy sắc mặt hơi trắng bệch và lớp mồ hôi mịn ở trên trán của Yên Vũ.

Trước kia hắn đã phát hiện, lúc Yên Vũ tập trung tinh thần lắng nghe thì tiêu hao tâm lực quá độ, sẽ có triệu chứng suy yếu. Chỉ là trước kia hắn cũng không để ở trong lòng.

Nhưng bây giờ không thể khinh thường.

“Không cần. Cao Khôn và Trần Vũ đã bị đưa đến hình ngục Hoàng thành ty. Nếu An Niệm Chi trước khi động thủ đã gặp mặt Cao Khôn, luôn có thể thông qua Cao Khôn tóm được hắn. Nàng, chăm sóc thân thể của mình cho tốt.” Con ngươi đen nhánh của Tuyên Thiệu bình tĩnh nhìn nàng.

Yên Vũ giơ tay lên khẽ vuốt trên bụng của mình.

Bây giờ nơi này đã bắt đầu dần nhô lên, một sinh mệnh trong cơ thể nàng đã ngày càng mạnh mẽ, ngày càng sống động.

Yên Vũ không cậy mạnh, mặc dù nàng mong muốn chia sẻ cùng Tuyên Thiệu, mong muốn nhanh chóng xoá sạch nguy hiểm, nhưng cũng không muốn khiến hắn lo lắng, không muốn lấy an nguy của đứa con trong bụng để đánh đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yên Vũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook