Chương 68: Đến phiên nàng lợi dụng Mục Thanh Thanh
Mặc Hàm Nguyên Bảo
20/07/2015
An Niệm Chi nhìn về phía phòng chính một chút, trong phòng chính vẫn im lặng. Ông ta xoay người đi vào chái nhà phía đông.
Yên Vũ nằm trên giường thẳng đến màn đêm buông xuống.
Nàng chợt xoay người ngồi dậy, cất bước đi tới ngoài cửa chái nhà phía đông, gõ vang cửa phòng.
Không bao lâu, An Niệm Chi liền mở cửa.
Yên Vũ đi vào trong phòng, đang muốn mở miệng.
An Niệm Chi lại ra hiệu nàng đừng lên tiếng, chỉ chỉ dưới sàng.
Yên Vũ gật đầu.
Hai người xuống mật đạo, đi vào bên trong phòng đá.
“Tai vách mạch rừng, bên ngoài có nhiều người của Tuyên Thiệu canh chừng như vậy, ta phải cẩn thận một chút.” An Niệm Chi nói. “Ngươi muốn nói cái gì?”
Yên Vũ lạnh lùng nói ra. “Cậu cho là tâm tư của Tuyên Thiệu đối với cháu thế nào?”
Có lẽ An Niệm Chi không ngờ rằng nàng sẽ hỏi trắng ra như vậy, sững sờ liếc nàng một cái, tự suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Tuyên Thiệu đối với ngươi quả thật có ý. Một cân trầm hương ngàn vàng khó cầu, lại càng không nói tới Thiên Sơn tuyết liên, nhân sâm ngàn năm càng là vật có thể gặp mà không thể cầu. Lúc trước ta nói những yêu cầu này bất quá chỉ là ý dò xét, hắn lại đồng ý không chậm trễ chút nào. Sau khi ta đồng ý chữa trị cho ngươi, hắn thì không thể đi vào trong viện, nhưng mỗi ngày vẫn tới thăm ngươi. Hôm nay ngươi không xuất hiện, hắn đứng ở cửa viện, mặc dù vẻ mặt chìm liễm nhưng không khó nhìn ra ý quan tâm lo lắng.”
Yên Vũ hơi rũ mắt xuống. “Cậu cũng cho rằng như vậy là được…”
“Cháu muốn làm gì?” An Niệm Chi nâng mắt nhìn nàng.
“Cậu, cậu ngây người ở Lâm An tám năm cũng không có tìm được cơ hội báo thù, hôm nay đã có một cơ hội khó có được như thế ở trước mắt… Cháu, nên báo thù cho thân nhân của cháu! Báo thù cho phủ thừa tướng!” Yên Vũ kiên định nói.
An Niệm Chi nghe xong thì lắc đầu. “Không được, mặc dù Tuyên Thiệu có ý với ngươi, nhưng không phải là loại người bị sắc đẹp làm cho mê muội. Ngày nào đó để hắn phát hiện ngươi ở lại bên cạnh hắn có dụng ý khác thì chắc chắn sẽ không khách khí với ngươi! Ngươi là cốt nhục duy nhất của mẹ ngươi lưu lại, ta sẽ không để cho ngươi đi mạo hiểm. Chuyện báo thù, ngươi không nên nhắc nữa.”
An Niệm Chi nói xong, muốn đi ra khỏi phòng đá.
Yên Vũ tiến lên một bước. “Cậu! Cậu là vì báo thù cho mẫu thân, cháu là vì báo thù cho toàn bộ Diệp gia, toàn bộ phủ thừa tướng! Bất kể cậu có hỗ trợ hay không, cháu cũng sẽ làm như vậy!”
An Niệm Chi dừng chân, quay đầu lại nhìn Yên Vũ thật sâu.
“Đã quyết định rồi sao?”
“Vâng, đã quyết định!”
Yên Vũ trịnh trọng gật đầu.
An Niệm Chi than dài một tiếng, vỗ vỗ vai nàng. “Cháu đi lên trước đi, để cậu ngồi một mình ở đây một lát…”
Yên Vũ rời khỏi phòng đá, leo lên thang dây, trở về phòng chính.
Nằm trên giường trúc, trước mắt khi là con ngươi như hắc diệu thạch của Tuyên Thiệu, khi là khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Tần Xuyên.
“Biểu ca… Xin lỗi… Nếu như muội nhất định phụ lòng ca, xin ca tha thứ cho muội…” Yên Vũ nằm trên giường, màng tang ấm nóng. Nàng nhắm mắt lại lẩm bẩm một mình.
Mà giờ khắc này, An Niệm Chi ở bên trong phòng đá cũng thận trọng vuốt ve bức vẽ trên tường, ánh mắt mơ màng, mềm mại. “Ngọc Chi, muội sẽ không trách ta chứ… Lợi dùng nàng ta báo thù cho muội, muội có trách ta không… Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu muội tỉnh lại, nếu muội muốn trách ta thì tỉnh lại… trừng phạt ta như thế nào, ta đều nhận…”
Lộ Nam Phi mang vào hết trăm lượng hoàng kim, tuỳ tiện chất đống trên bàn gỗ trong chái nhà phía đông. Trầm hương, tuyết liên và nhân sâm lại được An Niệm Chi đem vào phòng đá cất giữ.
Ngày hôm sau Yên Vũ thức dậy, mắt hơi sưng.
An Niệm Chi đã làm xong điểm tâm, bày ở trong viện chờ nàng.
Thấy sắc mặt nàng không tốt, thấp giọng khuyên nhủ: “Cháu còn nhỏ, không nên gánh nhiều chuyện trên vai như vậy…”
“An đại phụ không cần phải nói, lòng cháu đã định. Ngài chỉ cần nói, nếu lúc cháu cần, ngài có chịu giúp cháu hay không là được rồi!” Tay Yên Vũ nắm đôi đũa hơi run rẩy, đôi mắt nhìn thẳng An Niệm Chi vô cùng kiên định.
Đầu chân mày An Niệm Chi nhẽ nhíu lại, yên lặng một lúc lâu. “Ăn, ăn cơm trước!”
“Hôm nay cháu sẽ rời khỏi nơi này, quay về Tuyên phủ.”
Cọng rau An Niệm Chi đang gắp lại rơi trở về trong dĩa, rũ đôi mắt không nhìn Yên Vũ. “Lỗ tai của cháu còn chưa tốt hoàn toàn, lưu lại vài ngày đi.”
“Nên đối mặt, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. So với lúc trước chẳng biết chân tướng, u mê qua tám năm, ngược lại hôm nay cháu thật sự muốn sống rõ ràng minh bạch hơn, mục đích cũng xác định rõ.”
An Niệm Chi nhất thời không lên tiếng, gắp rau cắm đầu ăn.
Ăn xong thì quẳng chén đó, không thu dọn, liền trở về chái nhà phía đông, đóng chặt cửa lại.
“Ngọc Chi, tính tình của nàng ta với muội thật giống…”
An Niệm Chi tự lẩm bẩm, lúc thì cười, lúc thì bưng mặt.
Yên Vũ đi dạo qua một vòng ở trên nhà, chậm rãi bước chân thong thả đi tới trong sân, suy nghĩ chuyện sau khi trở lại Tuyên phủ thì nên làm như thế nào. Tuyên Thiệu và cha không hoà hợp, nàng thân là nha hoàn của Tuyên Thiệu cũng không có nhiều cơ hội nhìn thấy Tuyên Văn Bỉnh, muốn xuống tay với Tuyên Văn Bỉnh không phải là chuyện dễ dàng.
Mãi cho đến buổi trưa, một ý nghĩ dần dần rõ nét ở trong đầu Yên Vũ.
Nàng gõ vang cửa của chái nhà phía đông.
Qua một lúc lâu An Niệm Chi mới đứng dậy mở cửa cho nàng.
Yên Vũ lách người vào phòng, tay chân lanh lẹ chui vào dưới sàng, xốc lên tấm ván gỗ, xuống đến bên trong phòng đá.
An Niệm Chi không thể làm gì khác hơn là cùng đi theo.
“Cậu, cháu đã hiểu rõ, cậu giúp cháu chế một thuốc mê tình hoà tan vào nước, không mùi không vị, chế một thuốc độc không dễ bị người ta phát hiện, cháu nhất định sẽ lấy mạng của Tuyên Văn Bỉnh, báo thù cho thân nhân của cháu!”
An Niệm Chi bình tĩnh nhìn Yên Vũ.
“Cháu hạ độc chết Tuyên Văn Bỉnh, cho rằng Tuyên Thiệu sẽ bỏ qua cho cháu sao? Cho là cháu có thể toàn thân trở ra sao? Đây là con đường không thể quay đầu lại, một khi cháu đi lên thì đời này sẽ bị huỷ.”
Yên Vũ cười nhạt, trên mặt một mảnh lạnh như băng. “Từ tám tuổi trở đi, trơ mắt nhìn phủ thừa tướng rơi vào biển lửa, cuộc đời của cháu đã bị huỷ. Cháu không thể toàn thân trở ra thì sao? Dùng một mạng của cháu để báo thù cho toàn bộ phủ thừa tướng, đáng giá!”
An Niệm Chi quay sang nhìn về phía vách đá, một lúc lâu sâu kín thở dài một hơi.
“Mẫu thân cháu biết cũng sẽ không trách cậu. Đây là quyết định của bản thân cháu, cho dù cậu không chịu giúp cháu, cháu cuối cùng cũng có biện pháp lấy được thứ cháu muốn. Chỉ là mạo hiểm hơn nhiều mà thôi.”
Yên Vũ nói xong liền đi ra ngoài phòng đá.
An Niệm Chi rốt cuộc lắc đầu bất đắc dĩ. “Ta sẽ nói với Tuyên Thiệu sau ba ngày mang cháu đến tái khám, tới lúc đó sẽ đưa cháu thuốc được chế xong.
“Thuốc độc thì không vội, trái lại thuốc thúc tình thì cậu tốt nhất là chế xong trước khi cháu rời khỏi hôm nay.”
An Niệm Chi nâng mắt nhìn Yên Vũ một chút, biết nàng nói như vậy, nhất định là trong lòng đã có tính toán trước, hơn nữa quyết tâm tự mình đi lên con đường này.
Liền không nhiều lời, chạm vào chốt mở trên vách đá, đẩy Yên Vũ ra mật thất, bản thân ông ta thì ở lại bên trong mật thất.
Yên Vũ thấy thế, biết cậu đã đồng ý với mình rồi nên mò mẫm rời khỏi mật đạo, trở lại phòng chính.
Trong tai nhồn nhột khó chịu, thỉnh thoảng ầm vang một chút, nàng cố gắng kềm chế không ngoáy. Để phân tán lực chú ý, nàng buộc mình không ngừng suy nghĩ làm sao báo thù, sẽ đối mặt với trở ngại gì, làm sao đạt được tín nhiệm của Tuyên Thiệu, làm sao tiếp cận Tuyên Văn Bỉnh…
Giữa những suy nghĩ không ngừng, biểu ca toàn thân áo trắng, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc lại thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu.
Nàng lắc lắc đầu, đã quyết định phải dùng bản thân mình đi báo thù thì nên quên biểu ca đi… Từ nay về sau không nên còn nghĩ tới hắn…
Thế lực Tuyên Văn Bỉnh phi thường, một mình nàng cuốn vào là đủ rồi. Nếu để biểu ca biết được chuyện này, biểu ca nhất định sẽ không đồng ý hành động của nàng.
Chợt nhớ tới ngày hôm kia chính là tiết thanh minh, Yên Vũ chợt ngồi dậy từ trên giường.
Trước đây, lúc biểu ca còn đang học võ ở núi Thanh Thành, hàng năm sẽ chạy về vào tiết thanh minh, cùng nàng đến nơi yên tĩnh ở núi phía nam ngoại thành đốt chút tiền giấy cho cha mẹ. Năm nay biểu ca cũng đã quay về, lại nói lần này hắn trở về sẽ không đi nữa. Nhưng vì lý do mình tai điếc không thể đến, có thể nào biểu ca đã tìm đến Tuyên gia không?
Nghĩ đến đây, Yên Vũ cảm thấy đứng ngồi không yên, trong tai càng ngứa ngáy khó nhịn.
Chỉ mong chạng vạng mau đến, Tuyên Thiệu mau đến, nàng sẽ trở lại thành Lâm An, cũng biết được tình huống chỗ biểu ca thế nào?
Nàng tập trung suy nghĩ muốn thử một chút làm thế nào khôi phục lại thính lực, nhưng trong tai quá nhột, vả lại thỉnh thoảng sẽ có tiếng vang ầm ầm. Lúc này nàng lại mất kiên nhẫn, thật sự khó có thể tập trung tinh thần.
Thời gian Yên Vũ bị dày vò chậm rãi trôi qua.
Lúc cơm trưa, An Niệm Chi cũng không trở ra khỏi chái nhà phía đông.
Yên Vũ dưới sự lo lắng, ngược lại cũng không cảm thấy đói. Mãi cho đến mặt trời ngã về tây, An Niệm Chi vẻ mặt mệt mỏi đẩy ra cửa của chái nhà phía đông, đi tới phòng chính.
Yên Vũ nhìn thấy bóng dáng của cậu, đột nhiên từ ghế tre đứng lên.
An Niệm Chi bước nhanh hai bước, nhét một gói giấy nhỏ vào trong tay nàng.
“Đây là thuốc cháu muốn, đã nghiền vụn, không mùi không vị, không dễ bị phát hiện. Nhưng dược tính rất mạnh, nhất định phải dùng cẩn thận!” An Niệm Chi thầm thì nói ở bên tai nàng.
Yên Vũ gật đầu, nhét gói giấy vào trong ngực.
Không bao lâu liền nghe được có tiếng xe ngựa tới gần.
Sắc mặt Yên Vũ hoảng hốt, hai tay không tự chủ nắm lại với nhau.
Ánh mắt An Niệm Chi nhàn nhạt liếc đến. “Cháu chuẩn bị xong chưa? Nếu vẫn chưa chuẩn bị xong thì ta sẽ cản hắn một ngày!”
Yên Vũ lắc đầu. “Không cần, cậu, cháu đã chuẩn bị xong.”
An Niệm Chi xoay người đi về phía cửa viện.
Yên Vũ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh tâm trạng, cất bước đi ra ngoài.
Tuyên Thiệu vào trong viện, nâng mắt nhìn thấy Yên Vũ cất bước bước ra ngưỡng cửa của phòng chính.
Lúc bốn mắt đụng nhau, hai người đều ngây ngẩn tại chỗ.
Chỉ bất quá mấy ngày ngắn ngủi nhưng giống như cách mấy xuân thu, lúc này tâm tình của hai người rất khác với trước kia.
“Công, công tử…” Yên Vũ thu hồi ánh mắt, cúi đầu dịu dàng khom người, ra sức kềm chế sự run rẩy trong giọng nói.
Tuyên Thiệu cất bước đi lên phía trước. Con ngươi như hắc diệu thạch sâu sắc ngắm nhìn nàng như có ngàn vạn lời nói nhưng chỉ hỏi ra một câu: “Có thể nghe được rồi?”
Yên Vũ gật đầu. “Dạ, có thể nghe được.”
An Niệm Chi đi lên phía trước. “Lỗ tai của Yên Vũ cô nương còn chưa hoàn toàn lành lại, mấy ngày nay trong tai sẽ ngứa ngáy, nhất định không thể ngoáy. Sau ba ngày, mời công tử mang nàng đến đây tái khám.”
Nói xong liền chắp tay sau đít, đi về hướng chái nhà phía đông.
Tuyên Thiệu nghe vậy thì nhìn Yên Vũ, Con ngươi đen bóng hình như có chút tình cảm ấm áp. “Khó chịu hả?”
Yên Vũ cố gắng giương khoé miệng lên, nâng mặt cười với Tuyên Thiệu. “Tàm tạm.”
“Đi thôi.”
Yên Vũ theo Tuyên Thiệu đi tới bên ngoài viện, thấy lúc này thị vệ vây quanh canh giữ bên ngoài viện mấy ngày nay đều chia nhóm ở phía sau xe ngựa. Lộ Nam Phi nghiêm mặt, đang đứng bên cạnh xe ngựa.
Tuyên Thiệu đi tới bên xe ngựa, ngược lại không có lên xe ngựa trước như thường lệ, mà là xoay người chờ Yên Vũ.
“Yên Vũ cô nương… Xin lỗi…” Lộ Nam Phi bỗng nhiên mở miệng, trên gương mặt nghiêm túc hơi có vẻ áy náy trịnh trọng.
Yên Vũ xua tay. “Lộ đại nhân không nên tự trách, ngài tự có trách nhiệm trong người, nếu đổi lại là ta lúc đó nhất định cũng sẽ lựa chọn làm như đại nhân vậy.”
Giọng Yên Vũ thành khẩn. Lộ Nam Phi sửng sờ một chút, có vẻ như không ngờ nàng khoan dung như vậy.
Tuyên Thiệu cũng đã đưa tay cầm lên tay Yên Vũ. “Lên xe đi.”
Hắn tự mình đỡ nàng lên xe ngựa trước.
Xe ngựa chạy về phía thành Lâm An.
Yên Vũ từng nhiều lần ngồi chung một chiếc xe ngựa với Tuyên Thiệu, nhưng hôm này bầu không khí bên trong xe lại khác với ngày xưa.
Đắn đo một lúc lâu, Yên Vũ mới chậm rãi mở miệng. “Cảm ơn công tử… Nô ty hèn mọn nhưng được công tử chiếu cố như vậy…”
Tuyên Thiệu ngước mắt nhìn nàng. Trong con ngươi đen bóng không nói ra cảm xúc gì. “Không sao, ngươi không cần nói, đợi lỗ tai ngươi tốt lên muốn dốc sức vì ta sao? Ta chờ.”
Yên Vũ gật đầu, tạm thời không nói nữa.
Có mùi trà nhàn nhạt tản mác bên trong buồng xe. Tuyên Thiệu thưởng thức trà, thỉnh thoảng liếc nhìn sang một cái. Bầu không khí cũng hết sức hài hoà.
Mãi đến khi xe ngựa dừng lại bên ngoài cổng Tuyên phủ, Tuyên Thiệu xuống xe ngựa trước, giơ tay đỡ Yên Vũ nhảy xuống xe ngựa.
Yên Vũ chợt ngẩng đầu, suýt nữa cả kinh mà té nằm trên mặt đất.
Khó khăn lắm mới đứng vững thân mình, nhưng nhịp tim dồn dập không khống chế được.
Tuyên Văn Bỉnh đang đứng ở bên cạnh, mắt lộ ra vẻ ân cần nhìn Tuyên Thiệu, cũng thản nhiên nhìn Yên Vũ bên cạnh Tuyên Thiệu.
Nhưng khiến Yên Vũ thất kinh cũng không phải là Tuyên Văn Bỉnh.
Mà là người toàn thân áo trắng, tuấn tú xuất trần đứng phía sau lưng Tuyên Văn Bỉnh.
Đó không phải là người nào khác, chính là biểu ca Tần Xuyên, người nàng vừa lo lắng lại tưởng niệm, rồi lại ép mình phải quên đi.
Sao Tần Xuyên lại đến bên cạnh Tuyên Văn Bỉnh? Là tới tìm nàng sao?
Dĩ nhiên Tần Xuyên cũng nhìn thấy Yên Vũ. Khi thấy Tuyên Thiệu và Yên Vũ nắm tay với nhau thì con ngươi màu hổ phách chợt căng thẳng, nhưng nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra.
“Thiệu nhi, lỗ tai của cô nương này sao rồi?” Giọng Tuyên Văn Bỉnh ôn hoà, ân cần nói.
“Không nhọc phụ thân đại nhân phí tâm.” Tuyên Thiệu hừ lạnh một tiếng, kéo tay Yên Vũ đi liền.
“Thiệu nhi!” Tuyên Văn Bỉnh lại kêu một tiếng.
Nhưng Tuyên Thiệu đi xa cũng không quay đầu lại.
“Công tử, tại sao đối xử với lão gia lạnh lùng như vậy?” Yên Vũ thử nhỏ giọng hỏi dò.
Tuyên Thiệu quay đầu liếc nàng một cái, vẻ lạnh lùng trong con ngươi khiến Yên Vũ nhịn không được co rúm lại một cái.
Hắn không trả lời. Nàng biết rõ đề tài này là cấm kỵ của hắn, lúc này lại không phải là lúc đi sâu vào hiểu rõ.
Yên Vũ trở lại trong viện của Tuyên Thiệu, nhưng lại bị Tuyên Thiệu mang về phòng ngủ bên trong phòng chính của hắn.
“Công tử, chuyện này sợ rằng không hợp lễ đâu?” Yên Vũ hỏi, có chút cẩn thận cùng thấp thỏm.
Tuyên Thiệu lơ đễnh nói: “Chờ đến khi lỗ tai ngươi tốt lên rồi sẽ để ngươi trở về.”
Yên Vũ nghe vậy cũng không nhiều lời, nhưng trong lòng tính toán, xem ra kế hoạch phải được tiến hành trước khi lỗ tai của nàng lành lại.
Lâm Ngọc Dao bị đuổi về Lâm gia, ở trên đường chợt nhiễm bệnh nặng.
Người hộ tống sợ không chịu nổi trách nhiệm, dưới sự thúc ép của nha hoàn Lâm Ngọc Dao, lại đưa chủ tớ Lâm Ngọc Dao trở về Tuyên phủ.
Lâm Ngọc Dao trở lại Tuyên phủ một lần nữa, nhưng lần này ngược lại đàng hoàng rất nhiều, chỉ tạm trú trong viện của mình để dưỡng bệnh.
Nghe thấy Yên Vũ chữa được lỗ tai đã trở về, liền khách khí mang theo lễ vật đến thăm trước.
Lục Bình hỏi Yên Vũ có cần ngăn chủ tớ biểu tiểu thư ở bên ngoài hay không. Bởi vì Tuyên Thiệu có dặn dò, không cho phép người ngoài tuỳ tiện đến quấy rầy Yên Vũ.
Tâm tư Yên Vũ khẽ động, ngược lại đích thân mời Lâm Ngọc Dao vào.
Lâm Ngọc Dao nhìn thấy Yên Vũ lại ở trong phòng ngủ của Tuyên Thiệu, vành mắt chợt đỏ lên.
Nhưng vẫn gượng cười nói: “Nghe nói lỗ tai của Yên Vũ cô nương giờ đã lành rồi?”
Yên Vũ gật đầu, mời nàng ta ngồi xuống, châm trà cho nàng ta, xuôi tay đứng nghiêm một bên.
“Yên Vũ cô nương cũng ngồi đi! Lỗ tai đã lành rồi, sau này cũng có thể hầu hạ cho biểu ca!” Lâm Ngọc Dao miệng nói lời không hợp với tâm, chua xót.
Ngay cả nha hoàn Linh Lung bên cạnh nàng ta cũng có chút nghe không vô, nhíu mày. “Tiểu thư…”
“Hôm nay ta đem theo chút quà mọn đến đây, ta biết chỗ này của biểu ca không thiếu cái gì cả, biểu hiện một chút tâm ý, Yên Vũ cô nương đừng chê!”
“Biểu tiểu thư nói gì vậy! Người có thể đích thân đến là đã cho nô tỳ mặt mũi rất lớn, nô tỳ tất nhiên vô cùng cảm kích.”
Lâm Ngọc Dao gật đầu, ngồi một chút, cảm thấy thực sự không có lời nào để nói, chỉ luôn quan sát phòng ngủ của biểu ca, rồi dẫn nha hoàn vội vã rời đi.
Lúc hơi muộn một chút, trong cung lại phái người đưa tới ít dược liệu bổ thân thể. Cung nữ đưa quà còn đặc biệt đến trong phòng thăm Yên Vũ. Nói là Mục chiêu nghi quan tâm Yên Vũ cô nương, kêu nàng ta thăm Yên Vũ rồi trở về phục lệnh.
Mục Thanh Thanh phái người đến dĩ nhiên là để thử rốt cuộc lỗ tai Yên Vũ có lành hay không.
Yên Vũ đã sớm suy nghĩ rõ ràng, mặc dù Nghiêm Yến Sinh có thể nghĩ đến dùng tiếng vang của chấn thiên lôi đến ám toán nàng, nhưng nhất định là chủ ý của Mục Thanh Thanh. Nàng và Mục Thanh Thanh sớm chiều ở chung được ba năm, Mục Thanh Thanh vô cùng rõ ràng thính lực của nàng hơn người.
Cũng biết nàng có thể ở lại bên cạnh Tuyên Thiệu, hơn phân nửa công lao là vì thính lực của nàng.
Nếu lỗ tai của nàng bị huỷ, nàng sẽ không thể ở lại bên cạnh Tuyên Thiệu nữa.
Quả nhiên ứng với lời nàng ta nói với nàng vào buổi tối đó, Mục Thanh Thanh không được thì người khác cũng đừng mơ tưởng được!
Nhưng lần này đến phiên nàng lợi dụng Mục Thanh Thanh.
Yên Vũ nằm trên giường thẳng đến màn đêm buông xuống.
Nàng chợt xoay người ngồi dậy, cất bước đi tới ngoài cửa chái nhà phía đông, gõ vang cửa phòng.
Không bao lâu, An Niệm Chi liền mở cửa.
Yên Vũ đi vào trong phòng, đang muốn mở miệng.
An Niệm Chi lại ra hiệu nàng đừng lên tiếng, chỉ chỉ dưới sàng.
Yên Vũ gật đầu.
Hai người xuống mật đạo, đi vào bên trong phòng đá.
“Tai vách mạch rừng, bên ngoài có nhiều người của Tuyên Thiệu canh chừng như vậy, ta phải cẩn thận một chút.” An Niệm Chi nói. “Ngươi muốn nói cái gì?”
Yên Vũ lạnh lùng nói ra. “Cậu cho là tâm tư của Tuyên Thiệu đối với cháu thế nào?”
Có lẽ An Niệm Chi không ngờ rằng nàng sẽ hỏi trắng ra như vậy, sững sờ liếc nàng một cái, tự suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Tuyên Thiệu đối với ngươi quả thật có ý. Một cân trầm hương ngàn vàng khó cầu, lại càng không nói tới Thiên Sơn tuyết liên, nhân sâm ngàn năm càng là vật có thể gặp mà không thể cầu. Lúc trước ta nói những yêu cầu này bất quá chỉ là ý dò xét, hắn lại đồng ý không chậm trễ chút nào. Sau khi ta đồng ý chữa trị cho ngươi, hắn thì không thể đi vào trong viện, nhưng mỗi ngày vẫn tới thăm ngươi. Hôm nay ngươi không xuất hiện, hắn đứng ở cửa viện, mặc dù vẻ mặt chìm liễm nhưng không khó nhìn ra ý quan tâm lo lắng.”
Yên Vũ hơi rũ mắt xuống. “Cậu cũng cho rằng như vậy là được…”
“Cháu muốn làm gì?” An Niệm Chi nâng mắt nhìn nàng.
“Cậu, cậu ngây người ở Lâm An tám năm cũng không có tìm được cơ hội báo thù, hôm nay đã có một cơ hội khó có được như thế ở trước mắt… Cháu, nên báo thù cho thân nhân của cháu! Báo thù cho phủ thừa tướng!” Yên Vũ kiên định nói.
An Niệm Chi nghe xong thì lắc đầu. “Không được, mặc dù Tuyên Thiệu có ý với ngươi, nhưng không phải là loại người bị sắc đẹp làm cho mê muội. Ngày nào đó để hắn phát hiện ngươi ở lại bên cạnh hắn có dụng ý khác thì chắc chắn sẽ không khách khí với ngươi! Ngươi là cốt nhục duy nhất của mẹ ngươi lưu lại, ta sẽ không để cho ngươi đi mạo hiểm. Chuyện báo thù, ngươi không nên nhắc nữa.”
An Niệm Chi nói xong, muốn đi ra khỏi phòng đá.
Yên Vũ tiến lên một bước. “Cậu! Cậu là vì báo thù cho mẫu thân, cháu là vì báo thù cho toàn bộ Diệp gia, toàn bộ phủ thừa tướng! Bất kể cậu có hỗ trợ hay không, cháu cũng sẽ làm như vậy!”
An Niệm Chi dừng chân, quay đầu lại nhìn Yên Vũ thật sâu.
“Đã quyết định rồi sao?”
“Vâng, đã quyết định!”
Yên Vũ trịnh trọng gật đầu.
An Niệm Chi than dài một tiếng, vỗ vỗ vai nàng. “Cháu đi lên trước đi, để cậu ngồi một mình ở đây một lát…”
Yên Vũ rời khỏi phòng đá, leo lên thang dây, trở về phòng chính.
Nằm trên giường trúc, trước mắt khi là con ngươi như hắc diệu thạch của Tuyên Thiệu, khi là khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Tần Xuyên.
“Biểu ca… Xin lỗi… Nếu như muội nhất định phụ lòng ca, xin ca tha thứ cho muội…” Yên Vũ nằm trên giường, màng tang ấm nóng. Nàng nhắm mắt lại lẩm bẩm một mình.
Mà giờ khắc này, An Niệm Chi ở bên trong phòng đá cũng thận trọng vuốt ve bức vẽ trên tường, ánh mắt mơ màng, mềm mại. “Ngọc Chi, muội sẽ không trách ta chứ… Lợi dùng nàng ta báo thù cho muội, muội có trách ta không… Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu muội tỉnh lại, nếu muội muốn trách ta thì tỉnh lại… trừng phạt ta như thế nào, ta đều nhận…”
Lộ Nam Phi mang vào hết trăm lượng hoàng kim, tuỳ tiện chất đống trên bàn gỗ trong chái nhà phía đông. Trầm hương, tuyết liên và nhân sâm lại được An Niệm Chi đem vào phòng đá cất giữ.
Ngày hôm sau Yên Vũ thức dậy, mắt hơi sưng.
An Niệm Chi đã làm xong điểm tâm, bày ở trong viện chờ nàng.
Thấy sắc mặt nàng không tốt, thấp giọng khuyên nhủ: “Cháu còn nhỏ, không nên gánh nhiều chuyện trên vai như vậy…”
“An đại phụ không cần phải nói, lòng cháu đã định. Ngài chỉ cần nói, nếu lúc cháu cần, ngài có chịu giúp cháu hay không là được rồi!” Tay Yên Vũ nắm đôi đũa hơi run rẩy, đôi mắt nhìn thẳng An Niệm Chi vô cùng kiên định.
Đầu chân mày An Niệm Chi nhẽ nhíu lại, yên lặng một lúc lâu. “Ăn, ăn cơm trước!”
“Hôm nay cháu sẽ rời khỏi nơi này, quay về Tuyên phủ.”
Cọng rau An Niệm Chi đang gắp lại rơi trở về trong dĩa, rũ đôi mắt không nhìn Yên Vũ. “Lỗ tai của cháu còn chưa tốt hoàn toàn, lưu lại vài ngày đi.”
“Nên đối mặt, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. So với lúc trước chẳng biết chân tướng, u mê qua tám năm, ngược lại hôm nay cháu thật sự muốn sống rõ ràng minh bạch hơn, mục đích cũng xác định rõ.”
An Niệm Chi nhất thời không lên tiếng, gắp rau cắm đầu ăn.
Ăn xong thì quẳng chén đó, không thu dọn, liền trở về chái nhà phía đông, đóng chặt cửa lại.
“Ngọc Chi, tính tình của nàng ta với muội thật giống…”
An Niệm Chi tự lẩm bẩm, lúc thì cười, lúc thì bưng mặt.
Yên Vũ đi dạo qua một vòng ở trên nhà, chậm rãi bước chân thong thả đi tới trong sân, suy nghĩ chuyện sau khi trở lại Tuyên phủ thì nên làm như thế nào. Tuyên Thiệu và cha không hoà hợp, nàng thân là nha hoàn của Tuyên Thiệu cũng không có nhiều cơ hội nhìn thấy Tuyên Văn Bỉnh, muốn xuống tay với Tuyên Văn Bỉnh không phải là chuyện dễ dàng.
Mãi cho đến buổi trưa, một ý nghĩ dần dần rõ nét ở trong đầu Yên Vũ.
Nàng gõ vang cửa của chái nhà phía đông.
Qua một lúc lâu An Niệm Chi mới đứng dậy mở cửa cho nàng.
Yên Vũ lách người vào phòng, tay chân lanh lẹ chui vào dưới sàng, xốc lên tấm ván gỗ, xuống đến bên trong phòng đá.
An Niệm Chi không thể làm gì khác hơn là cùng đi theo.
“Cậu, cháu đã hiểu rõ, cậu giúp cháu chế một thuốc mê tình hoà tan vào nước, không mùi không vị, chế một thuốc độc không dễ bị người ta phát hiện, cháu nhất định sẽ lấy mạng của Tuyên Văn Bỉnh, báo thù cho thân nhân của cháu!”
An Niệm Chi bình tĩnh nhìn Yên Vũ.
“Cháu hạ độc chết Tuyên Văn Bỉnh, cho rằng Tuyên Thiệu sẽ bỏ qua cho cháu sao? Cho là cháu có thể toàn thân trở ra sao? Đây là con đường không thể quay đầu lại, một khi cháu đi lên thì đời này sẽ bị huỷ.”
Yên Vũ cười nhạt, trên mặt một mảnh lạnh như băng. “Từ tám tuổi trở đi, trơ mắt nhìn phủ thừa tướng rơi vào biển lửa, cuộc đời của cháu đã bị huỷ. Cháu không thể toàn thân trở ra thì sao? Dùng một mạng của cháu để báo thù cho toàn bộ phủ thừa tướng, đáng giá!”
An Niệm Chi quay sang nhìn về phía vách đá, một lúc lâu sâu kín thở dài một hơi.
“Mẫu thân cháu biết cũng sẽ không trách cậu. Đây là quyết định của bản thân cháu, cho dù cậu không chịu giúp cháu, cháu cuối cùng cũng có biện pháp lấy được thứ cháu muốn. Chỉ là mạo hiểm hơn nhiều mà thôi.”
Yên Vũ nói xong liền đi ra ngoài phòng đá.
An Niệm Chi rốt cuộc lắc đầu bất đắc dĩ. “Ta sẽ nói với Tuyên Thiệu sau ba ngày mang cháu đến tái khám, tới lúc đó sẽ đưa cháu thuốc được chế xong.
“Thuốc độc thì không vội, trái lại thuốc thúc tình thì cậu tốt nhất là chế xong trước khi cháu rời khỏi hôm nay.”
An Niệm Chi nâng mắt nhìn Yên Vũ một chút, biết nàng nói như vậy, nhất định là trong lòng đã có tính toán trước, hơn nữa quyết tâm tự mình đi lên con đường này.
Liền không nhiều lời, chạm vào chốt mở trên vách đá, đẩy Yên Vũ ra mật thất, bản thân ông ta thì ở lại bên trong mật thất.
Yên Vũ thấy thế, biết cậu đã đồng ý với mình rồi nên mò mẫm rời khỏi mật đạo, trở lại phòng chính.
Trong tai nhồn nhột khó chịu, thỉnh thoảng ầm vang một chút, nàng cố gắng kềm chế không ngoáy. Để phân tán lực chú ý, nàng buộc mình không ngừng suy nghĩ làm sao báo thù, sẽ đối mặt với trở ngại gì, làm sao đạt được tín nhiệm của Tuyên Thiệu, làm sao tiếp cận Tuyên Văn Bỉnh…
Giữa những suy nghĩ không ngừng, biểu ca toàn thân áo trắng, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc lại thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu.
Nàng lắc lắc đầu, đã quyết định phải dùng bản thân mình đi báo thù thì nên quên biểu ca đi… Từ nay về sau không nên còn nghĩ tới hắn…
Thế lực Tuyên Văn Bỉnh phi thường, một mình nàng cuốn vào là đủ rồi. Nếu để biểu ca biết được chuyện này, biểu ca nhất định sẽ không đồng ý hành động của nàng.
Chợt nhớ tới ngày hôm kia chính là tiết thanh minh, Yên Vũ chợt ngồi dậy từ trên giường.
Trước đây, lúc biểu ca còn đang học võ ở núi Thanh Thành, hàng năm sẽ chạy về vào tiết thanh minh, cùng nàng đến nơi yên tĩnh ở núi phía nam ngoại thành đốt chút tiền giấy cho cha mẹ. Năm nay biểu ca cũng đã quay về, lại nói lần này hắn trở về sẽ không đi nữa. Nhưng vì lý do mình tai điếc không thể đến, có thể nào biểu ca đã tìm đến Tuyên gia không?
Nghĩ đến đây, Yên Vũ cảm thấy đứng ngồi không yên, trong tai càng ngứa ngáy khó nhịn.
Chỉ mong chạng vạng mau đến, Tuyên Thiệu mau đến, nàng sẽ trở lại thành Lâm An, cũng biết được tình huống chỗ biểu ca thế nào?
Nàng tập trung suy nghĩ muốn thử một chút làm thế nào khôi phục lại thính lực, nhưng trong tai quá nhột, vả lại thỉnh thoảng sẽ có tiếng vang ầm ầm. Lúc này nàng lại mất kiên nhẫn, thật sự khó có thể tập trung tinh thần.
Thời gian Yên Vũ bị dày vò chậm rãi trôi qua.
Lúc cơm trưa, An Niệm Chi cũng không trở ra khỏi chái nhà phía đông.
Yên Vũ dưới sự lo lắng, ngược lại cũng không cảm thấy đói. Mãi cho đến mặt trời ngã về tây, An Niệm Chi vẻ mặt mệt mỏi đẩy ra cửa của chái nhà phía đông, đi tới phòng chính.
Yên Vũ nhìn thấy bóng dáng của cậu, đột nhiên từ ghế tre đứng lên.
An Niệm Chi bước nhanh hai bước, nhét một gói giấy nhỏ vào trong tay nàng.
“Đây là thuốc cháu muốn, đã nghiền vụn, không mùi không vị, không dễ bị phát hiện. Nhưng dược tính rất mạnh, nhất định phải dùng cẩn thận!” An Niệm Chi thầm thì nói ở bên tai nàng.
Yên Vũ gật đầu, nhét gói giấy vào trong ngực.
Không bao lâu liền nghe được có tiếng xe ngựa tới gần.
Sắc mặt Yên Vũ hoảng hốt, hai tay không tự chủ nắm lại với nhau.
Ánh mắt An Niệm Chi nhàn nhạt liếc đến. “Cháu chuẩn bị xong chưa? Nếu vẫn chưa chuẩn bị xong thì ta sẽ cản hắn một ngày!”
Yên Vũ lắc đầu. “Không cần, cậu, cháu đã chuẩn bị xong.”
An Niệm Chi xoay người đi về phía cửa viện.
Yên Vũ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh tâm trạng, cất bước đi ra ngoài.
Tuyên Thiệu vào trong viện, nâng mắt nhìn thấy Yên Vũ cất bước bước ra ngưỡng cửa của phòng chính.
Lúc bốn mắt đụng nhau, hai người đều ngây ngẩn tại chỗ.
Chỉ bất quá mấy ngày ngắn ngủi nhưng giống như cách mấy xuân thu, lúc này tâm tình của hai người rất khác với trước kia.
“Công, công tử…” Yên Vũ thu hồi ánh mắt, cúi đầu dịu dàng khom người, ra sức kềm chế sự run rẩy trong giọng nói.
Tuyên Thiệu cất bước đi lên phía trước. Con ngươi như hắc diệu thạch sâu sắc ngắm nhìn nàng như có ngàn vạn lời nói nhưng chỉ hỏi ra một câu: “Có thể nghe được rồi?”
Yên Vũ gật đầu. “Dạ, có thể nghe được.”
An Niệm Chi đi lên phía trước. “Lỗ tai của Yên Vũ cô nương còn chưa hoàn toàn lành lại, mấy ngày nay trong tai sẽ ngứa ngáy, nhất định không thể ngoáy. Sau ba ngày, mời công tử mang nàng đến đây tái khám.”
Nói xong liền chắp tay sau đít, đi về hướng chái nhà phía đông.
Tuyên Thiệu nghe vậy thì nhìn Yên Vũ, Con ngươi đen bóng hình như có chút tình cảm ấm áp. “Khó chịu hả?”
Yên Vũ cố gắng giương khoé miệng lên, nâng mặt cười với Tuyên Thiệu. “Tàm tạm.”
“Đi thôi.”
Yên Vũ theo Tuyên Thiệu đi tới bên ngoài viện, thấy lúc này thị vệ vây quanh canh giữ bên ngoài viện mấy ngày nay đều chia nhóm ở phía sau xe ngựa. Lộ Nam Phi nghiêm mặt, đang đứng bên cạnh xe ngựa.
Tuyên Thiệu đi tới bên xe ngựa, ngược lại không có lên xe ngựa trước như thường lệ, mà là xoay người chờ Yên Vũ.
“Yên Vũ cô nương… Xin lỗi…” Lộ Nam Phi bỗng nhiên mở miệng, trên gương mặt nghiêm túc hơi có vẻ áy náy trịnh trọng.
Yên Vũ xua tay. “Lộ đại nhân không nên tự trách, ngài tự có trách nhiệm trong người, nếu đổi lại là ta lúc đó nhất định cũng sẽ lựa chọn làm như đại nhân vậy.”
Giọng Yên Vũ thành khẩn. Lộ Nam Phi sửng sờ một chút, có vẻ như không ngờ nàng khoan dung như vậy.
Tuyên Thiệu cũng đã đưa tay cầm lên tay Yên Vũ. “Lên xe đi.”
Hắn tự mình đỡ nàng lên xe ngựa trước.
Xe ngựa chạy về phía thành Lâm An.
Yên Vũ từng nhiều lần ngồi chung một chiếc xe ngựa với Tuyên Thiệu, nhưng hôm này bầu không khí bên trong xe lại khác với ngày xưa.
Đắn đo một lúc lâu, Yên Vũ mới chậm rãi mở miệng. “Cảm ơn công tử… Nô ty hèn mọn nhưng được công tử chiếu cố như vậy…”
Tuyên Thiệu ngước mắt nhìn nàng. Trong con ngươi đen bóng không nói ra cảm xúc gì. “Không sao, ngươi không cần nói, đợi lỗ tai ngươi tốt lên muốn dốc sức vì ta sao? Ta chờ.”
Yên Vũ gật đầu, tạm thời không nói nữa.
Có mùi trà nhàn nhạt tản mác bên trong buồng xe. Tuyên Thiệu thưởng thức trà, thỉnh thoảng liếc nhìn sang một cái. Bầu không khí cũng hết sức hài hoà.
Mãi đến khi xe ngựa dừng lại bên ngoài cổng Tuyên phủ, Tuyên Thiệu xuống xe ngựa trước, giơ tay đỡ Yên Vũ nhảy xuống xe ngựa.
Yên Vũ chợt ngẩng đầu, suýt nữa cả kinh mà té nằm trên mặt đất.
Khó khăn lắm mới đứng vững thân mình, nhưng nhịp tim dồn dập không khống chế được.
Tuyên Văn Bỉnh đang đứng ở bên cạnh, mắt lộ ra vẻ ân cần nhìn Tuyên Thiệu, cũng thản nhiên nhìn Yên Vũ bên cạnh Tuyên Thiệu.
Nhưng khiến Yên Vũ thất kinh cũng không phải là Tuyên Văn Bỉnh.
Mà là người toàn thân áo trắng, tuấn tú xuất trần đứng phía sau lưng Tuyên Văn Bỉnh.
Đó không phải là người nào khác, chính là biểu ca Tần Xuyên, người nàng vừa lo lắng lại tưởng niệm, rồi lại ép mình phải quên đi.
Sao Tần Xuyên lại đến bên cạnh Tuyên Văn Bỉnh? Là tới tìm nàng sao?
Dĩ nhiên Tần Xuyên cũng nhìn thấy Yên Vũ. Khi thấy Tuyên Thiệu và Yên Vũ nắm tay với nhau thì con ngươi màu hổ phách chợt căng thẳng, nhưng nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra.
“Thiệu nhi, lỗ tai của cô nương này sao rồi?” Giọng Tuyên Văn Bỉnh ôn hoà, ân cần nói.
“Không nhọc phụ thân đại nhân phí tâm.” Tuyên Thiệu hừ lạnh một tiếng, kéo tay Yên Vũ đi liền.
“Thiệu nhi!” Tuyên Văn Bỉnh lại kêu một tiếng.
Nhưng Tuyên Thiệu đi xa cũng không quay đầu lại.
“Công tử, tại sao đối xử với lão gia lạnh lùng như vậy?” Yên Vũ thử nhỏ giọng hỏi dò.
Tuyên Thiệu quay đầu liếc nàng một cái, vẻ lạnh lùng trong con ngươi khiến Yên Vũ nhịn không được co rúm lại một cái.
Hắn không trả lời. Nàng biết rõ đề tài này là cấm kỵ của hắn, lúc này lại không phải là lúc đi sâu vào hiểu rõ.
Yên Vũ trở lại trong viện của Tuyên Thiệu, nhưng lại bị Tuyên Thiệu mang về phòng ngủ bên trong phòng chính của hắn.
“Công tử, chuyện này sợ rằng không hợp lễ đâu?” Yên Vũ hỏi, có chút cẩn thận cùng thấp thỏm.
Tuyên Thiệu lơ đễnh nói: “Chờ đến khi lỗ tai ngươi tốt lên rồi sẽ để ngươi trở về.”
Yên Vũ nghe vậy cũng không nhiều lời, nhưng trong lòng tính toán, xem ra kế hoạch phải được tiến hành trước khi lỗ tai của nàng lành lại.
Lâm Ngọc Dao bị đuổi về Lâm gia, ở trên đường chợt nhiễm bệnh nặng.
Người hộ tống sợ không chịu nổi trách nhiệm, dưới sự thúc ép của nha hoàn Lâm Ngọc Dao, lại đưa chủ tớ Lâm Ngọc Dao trở về Tuyên phủ.
Lâm Ngọc Dao trở lại Tuyên phủ một lần nữa, nhưng lần này ngược lại đàng hoàng rất nhiều, chỉ tạm trú trong viện của mình để dưỡng bệnh.
Nghe thấy Yên Vũ chữa được lỗ tai đã trở về, liền khách khí mang theo lễ vật đến thăm trước.
Lục Bình hỏi Yên Vũ có cần ngăn chủ tớ biểu tiểu thư ở bên ngoài hay không. Bởi vì Tuyên Thiệu có dặn dò, không cho phép người ngoài tuỳ tiện đến quấy rầy Yên Vũ.
Tâm tư Yên Vũ khẽ động, ngược lại đích thân mời Lâm Ngọc Dao vào.
Lâm Ngọc Dao nhìn thấy Yên Vũ lại ở trong phòng ngủ của Tuyên Thiệu, vành mắt chợt đỏ lên.
Nhưng vẫn gượng cười nói: “Nghe nói lỗ tai của Yên Vũ cô nương giờ đã lành rồi?”
Yên Vũ gật đầu, mời nàng ta ngồi xuống, châm trà cho nàng ta, xuôi tay đứng nghiêm một bên.
“Yên Vũ cô nương cũng ngồi đi! Lỗ tai đã lành rồi, sau này cũng có thể hầu hạ cho biểu ca!” Lâm Ngọc Dao miệng nói lời không hợp với tâm, chua xót.
Ngay cả nha hoàn Linh Lung bên cạnh nàng ta cũng có chút nghe không vô, nhíu mày. “Tiểu thư…”
“Hôm nay ta đem theo chút quà mọn đến đây, ta biết chỗ này của biểu ca không thiếu cái gì cả, biểu hiện một chút tâm ý, Yên Vũ cô nương đừng chê!”
“Biểu tiểu thư nói gì vậy! Người có thể đích thân đến là đã cho nô tỳ mặt mũi rất lớn, nô tỳ tất nhiên vô cùng cảm kích.”
Lâm Ngọc Dao gật đầu, ngồi một chút, cảm thấy thực sự không có lời nào để nói, chỉ luôn quan sát phòng ngủ của biểu ca, rồi dẫn nha hoàn vội vã rời đi.
Lúc hơi muộn một chút, trong cung lại phái người đưa tới ít dược liệu bổ thân thể. Cung nữ đưa quà còn đặc biệt đến trong phòng thăm Yên Vũ. Nói là Mục chiêu nghi quan tâm Yên Vũ cô nương, kêu nàng ta thăm Yên Vũ rồi trở về phục lệnh.
Mục Thanh Thanh phái người đến dĩ nhiên là để thử rốt cuộc lỗ tai Yên Vũ có lành hay không.
Yên Vũ đã sớm suy nghĩ rõ ràng, mặc dù Nghiêm Yến Sinh có thể nghĩ đến dùng tiếng vang của chấn thiên lôi đến ám toán nàng, nhưng nhất định là chủ ý của Mục Thanh Thanh. Nàng và Mục Thanh Thanh sớm chiều ở chung được ba năm, Mục Thanh Thanh vô cùng rõ ràng thính lực của nàng hơn người.
Cũng biết nàng có thể ở lại bên cạnh Tuyên Thiệu, hơn phân nửa công lao là vì thính lực của nàng.
Nếu lỗ tai của nàng bị huỷ, nàng sẽ không thể ở lại bên cạnh Tuyên Thiệu nữa.
Quả nhiên ứng với lời nàng ta nói với nàng vào buổi tối đó, Mục Thanh Thanh không được thì người khác cũng đừng mơ tưởng được!
Nhưng lần này đến phiên nàng lợi dụng Mục Thanh Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.