Chương 138: Là mệnh lệnh của Hoàng thượng (2)
Mặc Hàm Nguyên Bảo
09/02/2016
Hoàng đế nhốt mình trong ngự thư phòng, cho tất cả người hầu hạ bên cạnh lui hết, chỉ chừa lại Huyền Cơ Tử ở trong phòng.
Ông ta kêu Huyền Cơ Tử trải thánh chỉ ra, cũng để Huyền Cơ Tử mài mực, đích thân cầm bút lông sói. Không biết là vì thân thể hay là trong lòng khó mà bình tĩnh, Hoàng đế cầm bút lông sói nhưng không ngừng run rẩy. Một hồi lâu cũng không hạ xuống được một chữ trên thánh chỉ.
Hoàng đế thở dài một tiếng.
Người ngoài không biết Hoàng đế nhốt mình trong thư phòng là đang làm gì. Chỉ biết ngày hôm đó Hoàng đế không có ở thiền phòng ngộ đạo, ở suốt trong thư phòng hai ba canh giờ, mới mệt mỏi được Huyền Cơ Tử đỡ đi ra.
Đương nhiên có người thăm dò Huyền Cơ Tử, chỉ có hắn luôn hầu hạ ở bên cạnh Hoàng đế trong khoảng thời gian đó.
Nhưng Huyền Cơ Tử rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt của một đạo trưởng, mặc kệ ai tới hỏi thăm, đều nói không biết.
Đang lúc trong lòng mọi người lo sợ bất an, suy đoán tiên tục.
Hoàng đế triệu kiến Tuyên Thiệu và Tuyên Văn Bỉnh.
Cũng thân phong Tuyên Thiệu là Thái phó của Thái tử.
Đã từng cự tuyệt một lần, Tuyên Thiệu bày tỏ mình không có tài, lần này không thể từ chối nữa, liền đồng ý.
Mọi người nhìn chiều gió, liền có suy đoán đối với tâm tư của Hoàng đế.
Hoàng đế đột nhiên bổ nhiệm Tuyên Thiệu là Thái phó của Thái tử, không chỉ có Nhị hoàng tử luôn hầu hạ bên người, bồi Hoàng đế ngộ đạo bị bất ngờ, mà ngay cả Thái tử cũng kết sức bất ngờ. Người ngoài không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng. Hắn đã từng nhiều lần cầu xin Hoàng thượng để Tuyên Thiệu làm Thái phó của hắn, nhưng Hoàng thượng đều không để ý đến.
Lần này hắn không cầu nhưng trái lại từ trên trời giáng xuống Thái phó này.
Tuyên Thiệu sau khi thân mang chức vụ Thái phó lập tức đi tới Đông cung của Thái tử.
Thái tử nhìn thấy Tuyên Thiệu, tâm tình kích động, tình cảm bộc lộ trong lời nói, tiến lên muốn hành lễ thầy trò thì bị Tuyên Thiệu cản lại.
“Chuyện trên đường lớn lần trước còn phải cảm ơn Thái phó giúp đỡ. Tiểu vương bị oan uổng, cảm ơn Thái phó rửa sạch oan khuất cho tiểu vương.” Thái tử vẫn khom người nói.
Tuyên Thiệu hai tay đỡ Thái tử đứng dậy. “Thái tử vốn là bị người ta vu cáo, thần bất quá chỉ làm việc. Nhưng mà trải qua chuyện này cũng không khó nhìn ra bên cạnh Thái tử có kẻ phản bội chủ, phải đề phòng. Sau này Thái tử làm việc cũng nên cẩn thận mới được. Bây giờ là thời điểm mấu chốt nhất.”
Câu nói sau cùng của Tuyên Thiệu giọng trầm thấp, nhấn mạnh.
Thái tử nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chậm rãi gật đầu. “Cảm ơn Thái phó chỉ điểm, tiểu vương hiểu rồi.”
Dưới sự trợ giúp của Tuyên Thiệu, Thái tử bắt đầu thanh tra người bên cạnh mình, xem là người nào bố trí tay sai ở bên cạnh hắn.
Nhị hoàng tử cũng thấy tình thế không đúng.
Trong bụng nghi ngờ sợ hãi không thôi. Rõ ràng khoảng thời gian gần đây Hoàng thượng đều khen hắn không dứt miệng, hơn nữa trình độ học hành của hắn cũng được Hoàng đế khẳng định.
Tại sao Hoàng đế lại đột nhiên để Tuyên Thiệu làm Thái phó của Thái tử vào lúc này? Đây chẳng phải rõ ràng là đem thế lực của Tuyên gia thuộc quản lý dưới trướng của Thái tử sao?
Mặc dù Nhị hoàng tử nhỏ tuổi hơn Thái tử nhưng tâm tư nhiều hơn so với Thái tử. Nghĩ tới mấy ngày trước, lúc hắn đến bồi Hoàng đế ngộ đạo thì Hoàng đế không cho phép hắn vào, đuổi hắn đi, rồi cùng đạo trưởng ở trong ngự thư phòng ngây người một hồi lâu.
Chẳng lẽ Hoàng đế đã quyết định cái gì?
Nhị hoàng tử càng nghĩ càng cảm thấy bây giờ tình thế thật bất lợi đối với mình, càng nghĩ càng cảm thấy biểu hiện của bản thân trong khoảng thời gian này rất xuất sắc, không thể uổng phí nỗ lực trong khoảng thời gian này. Trời biết, mỗi ngày cùng phụ hoàng ngộ đạo buồn chán cỡ nào, hắn đều nắm lỗ mũi mà kiên nhẫn, cuối cùng cũng thấy được lúc phụ hoàng muốn quyết định, vậy mà thứ mình trông đợi đã lâu lại không thuộc về mình?
Điều này bảo hắn làm sao cam lòng?
Nhị hoàng tử lập tức nghe ngóng Hoàng đế ở đâu, điều chỉnh lại tâm tình, tìm đến.
Lúc Nhị hoàng tử tìm được Hoàng đế thì Hoàng đế đang ở trong thiền phòng ngồi đối diện với Huyền Cơ Tử, nghe Huyền Cơ Tử giảng đạo.
Cung nữ bẩm Nhị hoàng tử cầu kiến, Hoàng đế nâng mắt lên.
Huyền Cơ Tử ngừng nói.
“Hắn luôn biết lúc này là thời gian trẫm nghe giảng đạo, tuyệt đối không nên đến quấy rầy. Nếu không có đến sớm cùng trẫm nghe giảng đạo, nên tránh đến vào khoảng thời gian này, hôm nay là sao chứ?” Không biết là Hoàng đế đang lầm bầm hay là đang hỏi Huyền Cơ Tử.
Huyền Cơ Tử cúi đầu. “Có lẽ là Nhị hoàng tử có chuyện gì gấp, không chờ được.”
Hoàng đế nghe vậy, cười ha ha. “Việc gấp? Sợ là việc không gấp, nóng ruột mà thôi.”
Huyền Cơ Tử nhịn không được ngẩng đầu nhìn trộm sắc mặt của Hoàng thượng. Sao hắn cảm thấy hai ngày nay Hoàng thượng cả người không mơ mơ hồ hồ như trước kia, trái lại càng tỉnh táo chứ?
Huyền Cơ Tử không có can đảm tiếp lời.
Hoàng đế giơ tay lên. “Đạo trưởng lui ra trước đi.”
Huyền Cơ Tử lên tiếng trả lời, chậm rãi lui ra khỏi thiền phòng.
Ra ngoài nhìn thấy Nhị hoàng tử đối diện.
Nhị hoàng tử quả thật vẻ mặt lo lắng. Lúc nghe thấy cung nữ thông truyền hắn đi vào thì còn thấy hắn hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng, mới cất bước đi vào.
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng!” Nhị hoàng tử quỳ xuống đất hành lễ.
Hoàng đế giơ tay lên, chỉ chỉ đệm cói trước mặt. “Ngồi đi. Trẫm và con phụ tử tình thâm, cũng không có người ngoài, không cần khách sáo.”
Nghe lời này, trong lòng Nhị hoàng tử đột nhiên sinh ra chút can đảm, một bụng muốn nói đã chuẩn bị xong dường như cũng tìm được cửa đột phá. “Phụ hoàng, người, người thật sự nghĩ người và nhi thần phụ tử tình thâm sao?”
Hoàng đế nâng mắt nhìn hắn. “Thế nào? Hoàng nhi nhìn không ra?”
“Vậy… Vậy vì sao phụ hoàng đột nhiên lệnh cho Tuyên Thiệu đảm nhiệm Thái phó của Thái tử?” Nhị hoàng tử run giọng hỏi.
Hoàng đế rũ mắt xuống, khẽ mỉm cười một cái. “Ai đảm nhiệm Thái phó của Thái tử có quan hệ gì tới con?”
Nhị hoàng tử bị hỏi, nhất thời không biết nên trả lời ra sao cho tốt.
Hắn mím mím môi, nhíu mày nhìn Hoàng đế, nói: “Phụ hoàng, người từng đích thân nói con thông minh hơn người, người cũng nói ngộ tính của con rất tốt, người nói con là nhân tài hiếm có, tương lai nói không chừng sẽ có thành tựu lớn. Những lời này… lẽ nào đều là lừa con sao?”
Hắn mím mím môi, nhíu mày nhìn Hoàng đế, nói: “Phụ hoàng, người từng đích thân nói con thông minh hơn người, người cũng nói ngộ tính của con rất tốt, người nói con là nhân tài hiếm có, tương lai nói không chừng sẽ có thành tựu lớn. Những lời này… lẽ nào đều là lừa con sao?”
Bầu không khí bên trong thiền phòng nhất thời đông lạnh lại.
Trống ngực Nhị hoàng tử đập ầm ầm, nhưng hắn không hối hận bản thân mình xung động mà hỏi ra lời này.
Hôm nay hình như đã đến thời khắc mấu chốt. Nếu hắn không làm gì đó thì giống như những cố gắng trong quá khứ đều phải buông xuôi.
Không biết qua bao lâu, trong thiền phòng yên tĩnh không tiếng động lại vang lên một tiếng thở dài sâu kín.
Hoàng đế nhìn Nhị hoàng tử, nói: “Con quả thật thông minh hơn người, ngộ tính tốt, trẫm không hề lừa con. Bất kể là trước đây hay là hiện tại, trẫm đều thừa nhận trên đạo giáo, tuệ căn của con có may mắn hơn Thái tử. Nói thật, trẫm chỉ có hai người các con là con trai, nhưng trong đáy lòng trẫm vẫn ưu ái con hơn chút.”
Nhị hoàng tử mở to hai mắt nhìn, môi động đậy. “Vậy… Vậy phụ hoàng… vẫn…”
“Cho nên, trẫm phải tính toán thật tốt cho con trước khi thăng tiên! Trẫm đã nhìn thấu, ngôi vị Hoàng đế này với tu đạo thành tiên mà nói thì chỉ là gánh nặng. Có lẽ bây giờ con không hiểu, nhưng sau này con rốt cuộc sẽ có một ngày hiểu được. Con có thiên phú như vậy, sao trẫm có thể để ngôi vị Hoàng đế liên luỵ đến con? Thái tử… ài, nó không có ngộ tính như con. Thành tiên tuy là chuyện tốt nhất, nhưng mà nó không có duyên phận này, cưỡng cầu cũng không được. Hoàng nhi, khổ tâm của trẫm con đã rõ chưa?” Ánh mắt Hoàng đế sâu sắc nhìn Nhị hoàng tử.
“Phụ hoàng…” Lúc này Nhị hoàng tử ước gì có thể móc ruột của mình ra cho Hoàng đế nhìn.
Hắn theo Hoàng đế tu đạo, theo Hoàng đế nghiên cứu đan dược, bất quá chỉ là để lấy lòng Hoàng đế, để lại ấn tượng tốt trước mặt Hoàng đế mà thôi.
Ai ngờ sẽ đổi lấy kết quả như vậy. Cái này gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại ư? Hắn có thể nói cho phụ hoàng, hắn không cảm thấy ngôi vị Hoàng đế là gánh nặng cho hắn không? Hắn có thể nói cho phụ hoàng, mặc dù là gánh nặng cho hắn, hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng không?
Hôm nay, ngay cả “khổ tâm” phụ hoàng cũng nói hết ra, hắn còn có thể nói cái gì? Nói mình không nhận tình cảm này sao?
“Trẫm dụng tâm lương khổ một phen đều là lo lắng cho con. Con… chuyên tâm tu đạo, chớ để cho trẫm thất vọng! Trẫm sẽ ở tiên giới chờ con, chờ đến khi con đắc đạo thì chắc chắn có thể đứng vào hàng ngũ thần tiên!” Trên mặt Hoàng đế lộ ra nụ cười. “Sau này hoàng nhi cũng không thể lười biếng, huynh trưởng của con là Hoàng đế, chắc chắn sẽ không bạc đãi con. Con áo cơm không lo, lại không cần quan tâm đến quốc sự, như vậy mới có thể chuyên tâm tu đạo.”
Nhị hoàng tử đã khóc không ra nước mắt, cúi thấp đầu, nhìn hoa văn lộng lẫy trên áo bào của mình.
Một lúc lâu mới chậm rãi ngẩng đầu hỏi: “Ý của phụ hoàng đã định rồi sao?”
Hoàng đế khẽ gật đầu. “Đúng, ý trẫm đã quyết.”
“Như vậy, sẽ không thay đổi phải không?” Nhị hoàng tử lại truy hỏi một câu.
“Vua không nói đùa, đương nhiên sẽ không thay đổi.”
Nhị hoàng tử khấu đầu với Hoàng đế, chậm rãi đứng lên, lui đến cửa thiền phòng, khom người nói: “Vậy nhi thần sẽ không quấy rầy phụ hoàng nghe giảng, xin được cáo lui trước.”
Hoàng đế nhìn Nhị hoàng tử, đầu chân mày hơi nhíu lên, giống như còn muốn nói gì đó với hắn, nhất thời cảm thấy điều mình dặn dò đều đã dặn dò xong, còn lại, bản thân nó nên đi tìm hiểu.
Nhìn bóng dáng Nhị hoàng tử lui ra xa.
Hoàng đế lại ngồi một mình ở thiền phòng một lúc lâu, không có sai người đi gọi Huyền Cơ Tử vào giảng đạo, trái lại sai người truyền triệu Tuyên Thiệu trước.
Không ai biết Hoàng đế ở trong thiền phòng thương nghị cái gì với Tuyên Thiệu.
Nhưng sau khi Nhị hoàng tử trở về thì thật sự tức giận. Đập vỡ tất cả những thứ có thể đụng đến ở trong phòng, ngay cả đồ rửa bút bằng sứ xanh mà hắn thích nhất do Thục phi nương nương – mẫu phi của hắn – đưa tới cũng bị hắn đập vỡ nát.
Người hầu bên mình, mặc cho ai cũng không khuyên được!
Nhị hoàng tử đập đến thoải mái, quay đầu nhìn đống bừa bộn đầy nhà, chợt cười ha hả.
Chuyện này doạ sợ một đám người hầu, cho rằng Nhị hoàng tử tức giận công tâm, bị điên rồi.
Nhị hoàng tử cười xong, cả người trái lại bình tĩnh lại. “Người đâu, dọn dẹp sạch sẽ trong phòng.”
Một mặt kêu người dọn dẹp đống hỗn độn đầy đất, một mặt gọi thái giám tâm phúc nhất của mình. Hai người chậm rãi đi ở trong hành lang của viện của hoàng tử, thầm thì nói cái gì đó.
“Nhị hoàng tử, chuyện này… chuyện này không ổn đâu? Lúc này nếu bị người ta phát hiện…” Chu Tuyền, thái giám tâm phúc của Nhị hoàng tử, khẽ khuyên.
Nhị hoàng tử ngoéo ngoéo khoé miệng, vẻ mặt thâm trầm không chỗ nào giống như là một đứa bé sáu bảy tuổi. “Không ổn? Là hắn ép ta đến mức này, ta vì mưu tính đến ngày này mà đã tốn bao nhiêu tâm tư? Hắn không hề làm gì, lại muốn ngồi mát ăn bát vàng? Ta cũng vì bất đắc dĩ, chuyện này cũng không trách được ta! Phụ hoàng chỉ có hai chúng ta là con trai, chỉ có hắn chết mới không thể cùng ta tranh cao thấp.”
Chu Tuyền bị vẻ nghiến răng nghiến lợi nhưng mặt mang nụ cười của Nhị hoàng tử doạ cho ngơ ngẩn.
Nhị hoàng tử lạnh lùng liếc xéo hắn. “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi an bài, nếu mà tiết lộ phong thanh gì khiến cho hắn có đề phòng thì cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!”
Chu Tuyền hoảng sợ vội vàng gật đầu. “Dạ, dạ, nô tài đi làm ngay!”
Nhị hoàng tử đứng trong hành lang, nhìn bóng dáng của Chu Tuyền đi xa. Hắn chắp tay sau đít, ngửa đầu nhìn trời hơi xám xịt. Hôm nay không có ánh mặt trời, thời tiết rất âm u.
Nhưng chắc chắn không đến bao lâu là có thể gạt ra sương mù dày đặc, thấy bầu trời quang đãng sáng sủa.
Nhị hoàng tử mỉm cười, cất bước trở về gian phòng đã thu dọn xong, tất cả vật dụng cần ở trong phòng đều được mang lên lần nữa.
Lúc chạng vạng tối ngày hôm đó, Chu Tuyền mặt đầy mồ hôi trở về viện của hoàng tử.
Tìm được Nhị hoàng tử đang uống trà lật sách.
Nhị hoàng tử nghe thấy tiếng hắn trở lại, ngay cả ngẩng đầu cũng không, giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái hỏi: “An bài ổn thoả nhanh như vậy?”
Chỉ nghe thấy Chu Tuyền lộp bộp quỳ xuống đất, cũng không nghe thấy tiếng hắn trả lời.
Lúc này Nhị hoàng tử mới nhíu mày nhìn hắn. “Thế nào?”
Chu Tuyền đầu chạm đất, người hơi run rẩy. “Bẩm, bẩm Nhị hoàng tử… Chuyện này, chuyện này không làm được…”
Nhị hoàng tử nghe vậy, tức giận đập bàn ở bên cạnh. “Càn rỡ, ngươi đã để lộ tin tức à?”
“Không, không phải, không phải!” Chu Tuyền hoảng sợ vội lắc đầu. “Không phải là để lộ tin tức, là bởi vì người bên cạnh Thái tử đều đã bị đổi. Bây giờ, người của chúng ta không phải là bị sai ra khỏi Đông cung thì là cách xa Thái tử, không thể hầu hạ gần người. Có người ngay cả mặt Thái tử cũng không thấy được. Cho nên… cho nên…”
“Cho nên chuyện ta giao không làm được?” Nhị hoàng tử ném quyển sách ở trong tay, giận dữ đứng dậy.
Chu Tuyền không dám ngẩng đầu, quỳ trên đất không lên tiếng, coi như là ngầm thừa nhận.
Mặt Nhị hoàng tử mang vẻ giận dữ. “Hắn ra tay thật là nhanh! Chẳng phải trước đây lâu như vậy cũng không có bị phát hiện sao? Sao nói đổi người liền đổi người rồi? Còn ngăn tất cả người của chúng ta ở bên ngoài? Có thể bọn chúng làm việc không cẩn thận, bị Thái tử phát hiện cái gì?”
“Bẩm, bẩm Nhị hoàng tử, nghe nói là sau khi Tuyên công tử đảm nhiệm chức Thái phó đã đại thanh trừ một đám người hầu ở Đông cung. Người có thân phận hơi có vấn đề đều bị ngăn cách ở bên ngoài. Nếu tra ra có chút gì, nhẹ thì trục xuất khỏi Đông cung, nặng thì đuổi ra khỏi hoàng cung. Không riêng người của chúng ta, hầu như toàn bộ mọi người đều bị đổi.” Chu Tuyền quỳ trên đất giải thích.
“Tuyên Thiệu này! Vừa mới đến liền đối nghịch với ta! Vốn nghĩ sau này nếu ta đăng cơ, hắn còn có thể làm việc cho ta, bây giờ nhìn lại… Hừ!” Nhị hoàng tử cất bước đi ra ngoài.
“Nhị hoàng tử, người đi đâu vậy?” Chu Tuyền cuống quít đứng dậy.
“Ta đi tìm mẫu phi, mẫu phi nhất định có cách giúp ta!” Nhị hoàng tử nói, người đã ra khỏi chính điện.
Chu Tuyền theo sát ở sau lưng, trong lòng không ngừng lo sợ bất an. “Nhị hoàng tử, sợ là… sợ là lúc này không ra ngoài được…”
Nhị hoàng tử quay đầu lại liếc hắn một cái, nhưng bước chân không có ngừng. “Sao không ra được? Còn chưa tới giờ khoá cửa.”
Chu Tuyền ấp úng không dám mở miệng, trong lòng vẫn ôm một chút may mắn.
Hắn không nói lúc hắn trở lại từ bên ngoài đã nhìn thấy thị vệ Hoàng thành ti bao vây viện của hoàng tử.
Lúc này, phỏng chừng viện của hoàng tử đã ở dưới sự khống chế của Hoàng thành ti.
Hắn sợ hắn nói ra, Nhị hoàng tử sẽ lập tức chém hắn.
Chủ tớ hai người sãi bước đi tới cửa của viện hoàng tử, nhưng lập tức có đái đao thị vệ* chặn lối đi của hai người.
(*thị vệ đeo đao)
Nhị hoàng tử tức khắc biến sắc. “Đây là ý gì?”
“Đắc tội Nhị hoàng tử, ngài không thể ra khỏi viện của hoàng tử.” Đái đao thị vệ của Hoàng thành ti nghiêm mặt nói.
“Càn rỡ! Ta là hoàng tử, ngươi là cái thá gì? Cũng dám cản đường ta?” Nhị hoàng tử mặt đen lại, quát to.
Nhưng thị vệ kia không sợ chút nào, cánh tay không từng lui lại một tý nào, tiếp tục chặn đường của Nhị hoàng tử.
“Ai cho ngươi gan chó, dám canh giữ ở viện của hoàng tử?” Nhị hoàng tử giương mắt nhìn xem. Ngoài cửa dường như không ít thị vệ của Hoàng thành ti.
Xông ra nhất định là không được.
Chẳng lẽ Thái tử phát hiện dụng tâm của hắn, muốn tiên hạ thủ vi cường*, nhốt hắn ở chỗ này sao? Nếu mình không ra được, không gặp được mẫu phi, vậy tình hình chỗ mẫu phi như thế nào? Mẫu phi có biết hắn bị Thái tử trông chừng không?
(*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế)
“Bẩm Nhị hoàng tử, là Hoàng thượng hạ lệnh. Hoàng thượng kêu Nhị hoàng tử chuyên tâm ngộ đạo, không nên để chuyện thế tục phàm trần quấy nhiễu.” Thị vệ Hoàng thành ti nói.
“Ta không tin, ngươi dám giả truyền thánh chỉ!” Nhị hoàng tử trợn mắt nhìn.
Lời này ngược lại thật sự giống như trong miệng phụ hoàng nói ra, nhưng sao phụ hoàng muốn giam lỏng hắn vào lúc này? Là sợ hắn đoạt ngôi vị Hoàng đế với Thái tử? Phụ hoàng rõ ràng biểu hiện thích hắn, sao rốt cuộc vẫn thiên vị Thái tử như vậy?
“Ty chức không dám giả truyền thánh chỉ, đây là khẩu dụ của Hoàng thượng, xin Nhị hoàng tử không nên làm khó đám người ty chức.” Thị vệ Hoàng thành ti kiên định chặn lối đi của Nhị hoàng tử, không thoả hiệp chút nào.
Ông ta kêu Huyền Cơ Tử trải thánh chỉ ra, cũng để Huyền Cơ Tử mài mực, đích thân cầm bút lông sói. Không biết là vì thân thể hay là trong lòng khó mà bình tĩnh, Hoàng đế cầm bút lông sói nhưng không ngừng run rẩy. Một hồi lâu cũng không hạ xuống được một chữ trên thánh chỉ.
Hoàng đế thở dài một tiếng.
Người ngoài không biết Hoàng đế nhốt mình trong thư phòng là đang làm gì. Chỉ biết ngày hôm đó Hoàng đế không có ở thiền phòng ngộ đạo, ở suốt trong thư phòng hai ba canh giờ, mới mệt mỏi được Huyền Cơ Tử đỡ đi ra.
Đương nhiên có người thăm dò Huyền Cơ Tử, chỉ có hắn luôn hầu hạ ở bên cạnh Hoàng đế trong khoảng thời gian đó.
Nhưng Huyền Cơ Tử rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt của một đạo trưởng, mặc kệ ai tới hỏi thăm, đều nói không biết.
Đang lúc trong lòng mọi người lo sợ bất an, suy đoán tiên tục.
Hoàng đế triệu kiến Tuyên Thiệu và Tuyên Văn Bỉnh.
Cũng thân phong Tuyên Thiệu là Thái phó của Thái tử.
Đã từng cự tuyệt một lần, Tuyên Thiệu bày tỏ mình không có tài, lần này không thể từ chối nữa, liền đồng ý.
Mọi người nhìn chiều gió, liền có suy đoán đối với tâm tư của Hoàng đế.
Hoàng đế đột nhiên bổ nhiệm Tuyên Thiệu là Thái phó của Thái tử, không chỉ có Nhị hoàng tử luôn hầu hạ bên người, bồi Hoàng đế ngộ đạo bị bất ngờ, mà ngay cả Thái tử cũng kết sức bất ngờ. Người ngoài không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng. Hắn đã từng nhiều lần cầu xin Hoàng thượng để Tuyên Thiệu làm Thái phó của hắn, nhưng Hoàng thượng đều không để ý đến.
Lần này hắn không cầu nhưng trái lại từ trên trời giáng xuống Thái phó này.
Tuyên Thiệu sau khi thân mang chức vụ Thái phó lập tức đi tới Đông cung của Thái tử.
Thái tử nhìn thấy Tuyên Thiệu, tâm tình kích động, tình cảm bộc lộ trong lời nói, tiến lên muốn hành lễ thầy trò thì bị Tuyên Thiệu cản lại.
“Chuyện trên đường lớn lần trước còn phải cảm ơn Thái phó giúp đỡ. Tiểu vương bị oan uổng, cảm ơn Thái phó rửa sạch oan khuất cho tiểu vương.” Thái tử vẫn khom người nói.
Tuyên Thiệu hai tay đỡ Thái tử đứng dậy. “Thái tử vốn là bị người ta vu cáo, thần bất quá chỉ làm việc. Nhưng mà trải qua chuyện này cũng không khó nhìn ra bên cạnh Thái tử có kẻ phản bội chủ, phải đề phòng. Sau này Thái tử làm việc cũng nên cẩn thận mới được. Bây giờ là thời điểm mấu chốt nhất.”
Câu nói sau cùng của Tuyên Thiệu giọng trầm thấp, nhấn mạnh.
Thái tử nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chậm rãi gật đầu. “Cảm ơn Thái phó chỉ điểm, tiểu vương hiểu rồi.”
Dưới sự trợ giúp của Tuyên Thiệu, Thái tử bắt đầu thanh tra người bên cạnh mình, xem là người nào bố trí tay sai ở bên cạnh hắn.
Nhị hoàng tử cũng thấy tình thế không đúng.
Trong bụng nghi ngờ sợ hãi không thôi. Rõ ràng khoảng thời gian gần đây Hoàng thượng đều khen hắn không dứt miệng, hơn nữa trình độ học hành của hắn cũng được Hoàng đế khẳng định.
Tại sao Hoàng đế lại đột nhiên để Tuyên Thiệu làm Thái phó của Thái tử vào lúc này? Đây chẳng phải rõ ràng là đem thế lực của Tuyên gia thuộc quản lý dưới trướng của Thái tử sao?
Mặc dù Nhị hoàng tử nhỏ tuổi hơn Thái tử nhưng tâm tư nhiều hơn so với Thái tử. Nghĩ tới mấy ngày trước, lúc hắn đến bồi Hoàng đế ngộ đạo thì Hoàng đế không cho phép hắn vào, đuổi hắn đi, rồi cùng đạo trưởng ở trong ngự thư phòng ngây người một hồi lâu.
Chẳng lẽ Hoàng đế đã quyết định cái gì?
Nhị hoàng tử càng nghĩ càng cảm thấy bây giờ tình thế thật bất lợi đối với mình, càng nghĩ càng cảm thấy biểu hiện của bản thân trong khoảng thời gian này rất xuất sắc, không thể uổng phí nỗ lực trong khoảng thời gian này. Trời biết, mỗi ngày cùng phụ hoàng ngộ đạo buồn chán cỡ nào, hắn đều nắm lỗ mũi mà kiên nhẫn, cuối cùng cũng thấy được lúc phụ hoàng muốn quyết định, vậy mà thứ mình trông đợi đã lâu lại không thuộc về mình?
Điều này bảo hắn làm sao cam lòng?
Nhị hoàng tử lập tức nghe ngóng Hoàng đế ở đâu, điều chỉnh lại tâm tình, tìm đến.
Lúc Nhị hoàng tử tìm được Hoàng đế thì Hoàng đế đang ở trong thiền phòng ngồi đối diện với Huyền Cơ Tử, nghe Huyền Cơ Tử giảng đạo.
Cung nữ bẩm Nhị hoàng tử cầu kiến, Hoàng đế nâng mắt lên.
Huyền Cơ Tử ngừng nói.
“Hắn luôn biết lúc này là thời gian trẫm nghe giảng đạo, tuyệt đối không nên đến quấy rầy. Nếu không có đến sớm cùng trẫm nghe giảng đạo, nên tránh đến vào khoảng thời gian này, hôm nay là sao chứ?” Không biết là Hoàng đế đang lầm bầm hay là đang hỏi Huyền Cơ Tử.
Huyền Cơ Tử cúi đầu. “Có lẽ là Nhị hoàng tử có chuyện gì gấp, không chờ được.”
Hoàng đế nghe vậy, cười ha ha. “Việc gấp? Sợ là việc không gấp, nóng ruột mà thôi.”
Huyền Cơ Tử nhịn không được ngẩng đầu nhìn trộm sắc mặt của Hoàng thượng. Sao hắn cảm thấy hai ngày nay Hoàng thượng cả người không mơ mơ hồ hồ như trước kia, trái lại càng tỉnh táo chứ?
Huyền Cơ Tử không có can đảm tiếp lời.
Hoàng đế giơ tay lên. “Đạo trưởng lui ra trước đi.”
Huyền Cơ Tử lên tiếng trả lời, chậm rãi lui ra khỏi thiền phòng.
Ra ngoài nhìn thấy Nhị hoàng tử đối diện.
Nhị hoàng tử quả thật vẻ mặt lo lắng. Lúc nghe thấy cung nữ thông truyền hắn đi vào thì còn thấy hắn hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng, mới cất bước đi vào.
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng!” Nhị hoàng tử quỳ xuống đất hành lễ.
Hoàng đế giơ tay lên, chỉ chỉ đệm cói trước mặt. “Ngồi đi. Trẫm và con phụ tử tình thâm, cũng không có người ngoài, không cần khách sáo.”
Nghe lời này, trong lòng Nhị hoàng tử đột nhiên sinh ra chút can đảm, một bụng muốn nói đã chuẩn bị xong dường như cũng tìm được cửa đột phá. “Phụ hoàng, người, người thật sự nghĩ người và nhi thần phụ tử tình thâm sao?”
Hoàng đế nâng mắt nhìn hắn. “Thế nào? Hoàng nhi nhìn không ra?”
“Vậy… Vậy vì sao phụ hoàng đột nhiên lệnh cho Tuyên Thiệu đảm nhiệm Thái phó của Thái tử?” Nhị hoàng tử run giọng hỏi.
Hoàng đế rũ mắt xuống, khẽ mỉm cười một cái. “Ai đảm nhiệm Thái phó của Thái tử có quan hệ gì tới con?”
Nhị hoàng tử bị hỏi, nhất thời không biết nên trả lời ra sao cho tốt.
Hắn mím mím môi, nhíu mày nhìn Hoàng đế, nói: “Phụ hoàng, người từng đích thân nói con thông minh hơn người, người cũng nói ngộ tính của con rất tốt, người nói con là nhân tài hiếm có, tương lai nói không chừng sẽ có thành tựu lớn. Những lời này… lẽ nào đều là lừa con sao?”
Hắn mím mím môi, nhíu mày nhìn Hoàng đế, nói: “Phụ hoàng, người từng đích thân nói con thông minh hơn người, người cũng nói ngộ tính của con rất tốt, người nói con là nhân tài hiếm có, tương lai nói không chừng sẽ có thành tựu lớn. Những lời này… lẽ nào đều là lừa con sao?”
Bầu không khí bên trong thiền phòng nhất thời đông lạnh lại.
Trống ngực Nhị hoàng tử đập ầm ầm, nhưng hắn không hối hận bản thân mình xung động mà hỏi ra lời này.
Hôm nay hình như đã đến thời khắc mấu chốt. Nếu hắn không làm gì đó thì giống như những cố gắng trong quá khứ đều phải buông xuôi.
Không biết qua bao lâu, trong thiền phòng yên tĩnh không tiếng động lại vang lên một tiếng thở dài sâu kín.
Hoàng đế nhìn Nhị hoàng tử, nói: “Con quả thật thông minh hơn người, ngộ tính tốt, trẫm không hề lừa con. Bất kể là trước đây hay là hiện tại, trẫm đều thừa nhận trên đạo giáo, tuệ căn của con có may mắn hơn Thái tử. Nói thật, trẫm chỉ có hai người các con là con trai, nhưng trong đáy lòng trẫm vẫn ưu ái con hơn chút.”
Nhị hoàng tử mở to hai mắt nhìn, môi động đậy. “Vậy… Vậy phụ hoàng… vẫn…”
“Cho nên, trẫm phải tính toán thật tốt cho con trước khi thăng tiên! Trẫm đã nhìn thấu, ngôi vị Hoàng đế này với tu đạo thành tiên mà nói thì chỉ là gánh nặng. Có lẽ bây giờ con không hiểu, nhưng sau này con rốt cuộc sẽ có một ngày hiểu được. Con có thiên phú như vậy, sao trẫm có thể để ngôi vị Hoàng đế liên luỵ đến con? Thái tử… ài, nó không có ngộ tính như con. Thành tiên tuy là chuyện tốt nhất, nhưng mà nó không có duyên phận này, cưỡng cầu cũng không được. Hoàng nhi, khổ tâm của trẫm con đã rõ chưa?” Ánh mắt Hoàng đế sâu sắc nhìn Nhị hoàng tử.
“Phụ hoàng…” Lúc này Nhị hoàng tử ước gì có thể móc ruột của mình ra cho Hoàng đế nhìn.
Hắn theo Hoàng đế tu đạo, theo Hoàng đế nghiên cứu đan dược, bất quá chỉ là để lấy lòng Hoàng đế, để lại ấn tượng tốt trước mặt Hoàng đế mà thôi.
Ai ngờ sẽ đổi lấy kết quả như vậy. Cái này gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại ư? Hắn có thể nói cho phụ hoàng, hắn không cảm thấy ngôi vị Hoàng đế là gánh nặng cho hắn không? Hắn có thể nói cho phụ hoàng, mặc dù là gánh nặng cho hắn, hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng không?
Hôm nay, ngay cả “khổ tâm” phụ hoàng cũng nói hết ra, hắn còn có thể nói cái gì? Nói mình không nhận tình cảm này sao?
“Trẫm dụng tâm lương khổ một phen đều là lo lắng cho con. Con… chuyên tâm tu đạo, chớ để cho trẫm thất vọng! Trẫm sẽ ở tiên giới chờ con, chờ đến khi con đắc đạo thì chắc chắn có thể đứng vào hàng ngũ thần tiên!” Trên mặt Hoàng đế lộ ra nụ cười. “Sau này hoàng nhi cũng không thể lười biếng, huynh trưởng của con là Hoàng đế, chắc chắn sẽ không bạc đãi con. Con áo cơm không lo, lại không cần quan tâm đến quốc sự, như vậy mới có thể chuyên tâm tu đạo.”
Nhị hoàng tử đã khóc không ra nước mắt, cúi thấp đầu, nhìn hoa văn lộng lẫy trên áo bào của mình.
Một lúc lâu mới chậm rãi ngẩng đầu hỏi: “Ý của phụ hoàng đã định rồi sao?”
Hoàng đế khẽ gật đầu. “Đúng, ý trẫm đã quyết.”
“Như vậy, sẽ không thay đổi phải không?” Nhị hoàng tử lại truy hỏi một câu.
“Vua không nói đùa, đương nhiên sẽ không thay đổi.”
Nhị hoàng tử khấu đầu với Hoàng đế, chậm rãi đứng lên, lui đến cửa thiền phòng, khom người nói: “Vậy nhi thần sẽ không quấy rầy phụ hoàng nghe giảng, xin được cáo lui trước.”
Hoàng đế nhìn Nhị hoàng tử, đầu chân mày hơi nhíu lên, giống như còn muốn nói gì đó với hắn, nhất thời cảm thấy điều mình dặn dò đều đã dặn dò xong, còn lại, bản thân nó nên đi tìm hiểu.
Nhìn bóng dáng Nhị hoàng tử lui ra xa.
Hoàng đế lại ngồi một mình ở thiền phòng một lúc lâu, không có sai người đi gọi Huyền Cơ Tử vào giảng đạo, trái lại sai người truyền triệu Tuyên Thiệu trước.
Không ai biết Hoàng đế ở trong thiền phòng thương nghị cái gì với Tuyên Thiệu.
Nhưng sau khi Nhị hoàng tử trở về thì thật sự tức giận. Đập vỡ tất cả những thứ có thể đụng đến ở trong phòng, ngay cả đồ rửa bút bằng sứ xanh mà hắn thích nhất do Thục phi nương nương – mẫu phi của hắn – đưa tới cũng bị hắn đập vỡ nát.
Người hầu bên mình, mặc cho ai cũng không khuyên được!
Nhị hoàng tử đập đến thoải mái, quay đầu nhìn đống bừa bộn đầy nhà, chợt cười ha hả.
Chuyện này doạ sợ một đám người hầu, cho rằng Nhị hoàng tử tức giận công tâm, bị điên rồi.
Nhị hoàng tử cười xong, cả người trái lại bình tĩnh lại. “Người đâu, dọn dẹp sạch sẽ trong phòng.”
Một mặt kêu người dọn dẹp đống hỗn độn đầy đất, một mặt gọi thái giám tâm phúc nhất của mình. Hai người chậm rãi đi ở trong hành lang của viện của hoàng tử, thầm thì nói cái gì đó.
“Nhị hoàng tử, chuyện này… chuyện này không ổn đâu? Lúc này nếu bị người ta phát hiện…” Chu Tuyền, thái giám tâm phúc của Nhị hoàng tử, khẽ khuyên.
Nhị hoàng tử ngoéo ngoéo khoé miệng, vẻ mặt thâm trầm không chỗ nào giống như là một đứa bé sáu bảy tuổi. “Không ổn? Là hắn ép ta đến mức này, ta vì mưu tính đến ngày này mà đã tốn bao nhiêu tâm tư? Hắn không hề làm gì, lại muốn ngồi mát ăn bát vàng? Ta cũng vì bất đắc dĩ, chuyện này cũng không trách được ta! Phụ hoàng chỉ có hai chúng ta là con trai, chỉ có hắn chết mới không thể cùng ta tranh cao thấp.”
Chu Tuyền bị vẻ nghiến răng nghiến lợi nhưng mặt mang nụ cười của Nhị hoàng tử doạ cho ngơ ngẩn.
Nhị hoàng tử lạnh lùng liếc xéo hắn. “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi an bài, nếu mà tiết lộ phong thanh gì khiến cho hắn có đề phòng thì cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!”
Chu Tuyền hoảng sợ vội vàng gật đầu. “Dạ, dạ, nô tài đi làm ngay!”
Nhị hoàng tử đứng trong hành lang, nhìn bóng dáng của Chu Tuyền đi xa. Hắn chắp tay sau đít, ngửa đầu nhìn trời hơi xám xịt. Hôm nay không có ánh mặt trời, thời tiết rất âm u.
Nhưng chắc chắn không đến bao lâu là có thể gạt ra sương mù dày đặc, thấy bầu trời quang đãng sáng sủa.
Nhị hoàng tử mỉm cười, cất bước trở về gian phòng đã thu dọn xong, tất cả vật dụng cần ở trong phòng đều được mang lên lần nữa.
Lúc chạng vạng tối ngày hôm đó, Chu Tuyền mặt đầy mồ hôi trở về viện của hoàng tử.
Tìm được Nhị hoàng tử đang uống trà lật sách.
Nhị hoàng tử nghe thấy tiếng hắn trở lại, ngay cả ngẩng đầu cũng không, giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái hỏi: “An bài ổn thoả nhanh như vậy?”
Chỉ nghe thấy Chu Tuyền lộp bộp quỳ xuống đất, cũng không nghe thấy tiếng hắn trả lời.
Lúc này Nhị hoàng tử mới nhíu mày nhìn hắn. “Thế nào?”
Chu Tuyền đầu chạm đất, người hơi run rẩy. “Bẩm, bẩm Nhị hoàng tử… Chuyện này, chuyện này không làm được…”
Nhị hoàng tử nghe vậy, tức giận đập bàn ở bên cạnh. “Càn rỡ, ngươi đã để lộ tin tức à?”
“Không, không phải, không phải!” Chu Tuyền hoảng sợ vội lắc đầu. “Không phải là để lộ tin tức, là bởi vì người bên cạnh Thái tử đều đã bị đổi. Bây giờ, người của chúng ta không phải là bị sai ra khỏi Đông cung thì là cách xa Thái tử, không thể hầu hạ gần người. Có người ngay cả mặt Thái tử cũng không thấy được. Cho nên… cho nên…”
“Cho nên chuyện ta giao không làm được?” Nhị hoàng tử ném quyển sách ở trong tay, giận dữ đứng dậy.
Chu Tuyền không dám ngẩng đầu, quỳ trên đất không lên tiếng, coi như là ngầm thừa nhận.
Mặt Nhị hoàng tử mang vẻ giận dữ. “Hắn ra tay thật là nhanh! Chẳng phải trước đây lâu như vậy cũng không có bị phát hiện sao? Sao nói đổi người liền đổi người rồi? Còn ngăn tất cả người của chúng ta ở bên ngoài? Có thể bọn chúng làm việc không cẩn thận, bị Thái tử phát hiện cái gì?”
“Bẩm, bẩm Nhị hoàng tử, nghe nói là sau khi Tuyên công tử đảm nhiệm chức Thái phó đã đại thanh trừ một đám người hầu ở Đông cung. Người có thân phận hơi có vấn đề đều bị ngăn cách ở bên ngoài. Nếu tra ra có chút gì, nhẹ thì trục xuất khỏi Đông cung, nặng thì đuổi ra khỏi hoàng cung. Không riêng người của chúng ta, hầu như toàn bộ mọi người đều bị đổi.” Chu Tuyền quỳ trên đất giải thích.
“Tuyên Thiệu này! Vừa mới đến liền đối nghịch với ta! Vốn nghĩ sau này nếu ta đăng cơ, hắn còn có thể làm việc cho ta, bây giờ nhìn lại… Hừ!” Nhị hoàng tử cất bước đi ra ngoài.
“Nhị hoàng tử, người đi đâu vậy?” Chu Tuyền cuống quít đứng dậy.
“Ta đi tìm mẫu phi, mẫu phi nhất định có cách giúp ta!” Nhị hoàng tử nói, người đã ra khỏi chính điện.
Chu Tuyền theo sát ở sau lưng, trong lòng không ngừng lo sợ bất an. “Nhị hoàng tử, sợ là… sợ là lúc này không ra ngoài được…”
Nhị hoàng tử quay đầu lại liếc hắn một cái, nhưng bước chân không có ngừng. “Sao không ra được? Còn chưa tới giờ khoá cửa.”
Chu Tuyền ấp úng không dám mở miệng, trong lòng vẫn ôm một chút may mắn.
Hắn không nói lúc hắn trở lại từ bên ngoài đã nhìn thấy thị vệ Hoàng thành ti bao vây viện của hoàng tử.
Lúc này, phỏng chừng viện của hoàng tử đã ở dưới sự khống chế của Hoàng thành ti.
Hắn sợ hắn nói ra, Nhị hoàng tử sẽ lập tức chém hắn.
Chủ tớ hai người sãi bước đi tới cửa của viện hoàng tử, nhưng lập tức có đái đao thị vệ* chặn lối đi của hai người.
(*thị vệ đeo đao)
Nhị hoàng tử tức khắc biến sắc. “Đây là ý gì?”
“Đắc tội Nhị hoàng tử, ngài không thể ra khỏi viện của hoàng tử.” Đái đao thị vệ của Hoàng thành ti nghiêm mặt nói.
“Càn rỡ! Ta là hoàng tử, ngươi là cái thá gì? Cũng dám cản đường ta?” Nhị hoàng tử mặt đen lại, quát to.
Nhưng thị vệ kia không sợ chút nào, cánh tay không từng lui lại một tý nào, tiếp tục chặn đường của Nhị hoàng tử.
“Ai cho ngươi gan chó, dám canh giữ ở viện của hoàng tử?” Nhị hoàng tử giương mắt nhìn xem. Ngoài cửa dường như không ít thị vệ của Hoàng thành ti.
Xông ra nhất định là không được.
Chẳng lẽ Thái tử phát hiện dụng tâm của hắn, muốn tiên hạ thủ vi cường*, nhốt hắn ở chỗ này sao? Nếu mình không ra được, không gặp được mẫu phi, vậy tình hình chỗ mẫu phi như thế nào? Mẫu phi có biết hắn bị Thái tử trông chừng không?
(*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế)
“Bẩm Nhị hoàng tử, là Hoàng thượng hạ lệnh. Hoàng thượng kêu Nhị hoàng tử chuyên tâm ngộ đạo, không nên để chuyện thế tục phàm trần quấy nhiễu.” Thị vệ Hoàng thành ti nói.
“Ta không tin, ngươi dám giả truyền thánh chỉ!” Nhị hoàng tử trợn mắt nhìn.
Lời này ngược lại thật sự giống như trong miệng phụ hoàng nói ra, nhưng sao phụ hoàng muốn giam lỏng hắn vào lúc này? Là sợ hắn đoạt ngôi vị Hoàng đế với Thái tử? Phụ hoàng rõ ràng biểu hiện thích hắn, sao rốt cuộc vẫn thiên vị Thái tử như vậy?
“Ty chức không dám giả truyền thánh chỉ, đây là khẩu dụ của Hoàng thượng, xin Nhị hoàng tử không nên làm khó đám người ty chức.” Thị vệ Hoàng thành ti kiên định chặn lối đi của Nhị hoàng tử, không thoả hiệp chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.