Yên Vũ

Chương 168: Ngoại truyện – Huyền Cơ Tử

Mặc Hàm Nguyên Bảo

08/04/2016

Ta không ngờ ta có thể lại mở mắt nữa.

Ngực đau rát, gần như khiến ta không thở nổi.

Ta đã cho rằng ta sẽ chết như vậy, ta cũng không có ý định sống tiếp nữa. Mở mắt liền nhìn thấy người thiếu niên kia, toàn thân áo đen, đứng ở trong gió, gió thổi lên vạt áo của hắn, bay phất phới.

Ta nhịn không được ho khan một tiếng. Hắn quay mặt lại nhìn ta. “Ngươi tỉnh rồi.”

Ta gật đầu một cái. “Ngươi là?”

“Ngươi không biết bơi mà còn chui vào trong nước, là muốn tìm cái gì? Ở chỗ ta có người biết bơi, có thể giúp ngươi.” Thiếu niên kia đứng ngược sáng ở đầu thuyền, dáng người vô cùng thẳng tắp, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nhưng lúc này lại khiến một người toàn thân lạnh lẽo cảm thấy đặc biệt ấm áp.

Ta lắc đầu. “Không, không tìm được…”

“Rất quan trọng?” Thiếu niên kia dùng giọng khẽ giương cao, hỏi.

“Con của ta…” Ta khẽ lẩm bẩm một câu.

Nhưng không ngờ thính lực của thiếu niên kia tốt như vậy. “Con rơi xuống nước? Người đâu, cứu người.”

“Không, không phải…” Ta lắc đầu nhất thời không biết nên giải thích thế nào. Chỉ lấy cớ nói rằng. “Không phải rơi vào nước lúc này, mấy ngày trước đã bị chết chìm ở chỗ này… Đã chậm, đã chậm rồi…”

Thiếu niên kia lẳng lặng nhìn ta, bỗng nhiên hỏi: “Cho nên, ngươi nhảy hồ tự sát?”

Chẳng biết tại sao, một câu hỏi của hắn bỗng nhiên khiến cho ta hổ thẹn không chịu nổi, xấu hổ vô cùng, trong nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Ta tựa như gật đầu, lại tựa như không. Trong lồng ngực đau rát khiến ý thức của ta hơi mơ hồ.

Lũ lụt ở phủ Kiến Ninh khiến rất nhiều người chết đuối. Người một lòng muốn cứu người mà tự tìm cái chết như ta lại được thiếu niên kia cứu.

Ta được hắn an bài ở phủ nha Kiến Ninh được dựng lên sau thiên tai. Hắn phái người chăm sóc ăn uống của ta, nhưng cũng không cho người coi chừng ta. Vào chạng vạng tối một ngày, còn nhìn mây chân trời nói với ta. “Nếu như ngươi không muốn sống tiếp ta không cản. Ngươi muốn tìm cái chết, ta cũng sẽ không cứu ngươi nữa. Nhưng ngươi tuyệt đối đừng nghĩ ngươi chết là vì con trai ngươi.”

Ta không biết tại sao hắn lại nói với ta lời như vậy.

Sau khi ta dần tốt lên mới nghe được thiếu niên đã cứu ta tên là Tuyên Thiệu. Chính là đệ nhất hồng nhân ở trước mặt Thánh thượng, mười tuổi có công cứu giá, mười ba tuổi được tham triều nghị chính, đi lại trước mặt Thánh thượng không cần quỳ lạy, không cần thông bẩm, thật sự là thiên chi kiêu tử.

Mặc kệ đối với ai hắn đều bộ dáng lời nói lạnh nhạt, khuôn mặt lạnh lùng. Không biết có phải vì lý do hắn cứu ta một mạng hay không, ta luôn cảm thấy lòng dạ hắn cũng không lạnh lùng như nhìn qua trên mặt hắn vậy.

Sau khi ta khoẻ lại, tiếp tục tham dự vào chuyện cứu trợ nạn dân. Bất quá ta sẽ không giống như trước nữa, trực tiếp không để ý tới tính mạng lỗ mãng xông về phía trước.

Võ công ta giỏi, kế thừa Võ Đang, chỉ cần không xuống nước thì cứu người là chuyện nhỏ. Trước đó bị chìm suýt nữa bỏ mình đó là vì bản thân ta không có ý chí cầu sanh, chỉ muốn chết.

Nhưng ngày ấy được Tuyên Thiệu cứu, lại bị hắn hỏi thẳng ra câu kia, ta xấu hổ vì đã từng có ý nghĩ đó ở trong đầu, nếu không sẽ không chủ động chịu chết.

Hắn vẫn cho là con trai của ta bị nước lũ cuốn đi, còn phân phó thủ hạ lưu ý giúp ta tìm kiếm con.

Cứu trợ lũ lụt phủ Kiến Ninh cùng với xây dựng sau thiên tai cũng không thuộc về lo lắng của hắn, hắn chẳng qua chỉ đi ngang nơi này. Ta nghe được từ trong miệng thủ hạ của hắn, hắn đã vì ta mà bị trì hoãn mười mấy ngày. Người có thể tìm kiếm con cho một kẻ không quen biết mà đình lại hành trình của mình, nhất định không phải là người mặt lạnh, lòng dạ sắt đá.

Ta cảm thấy Tuyên Thiệu là một thiếu niên rất tốt, tối hôm đó ta tìm đến hắn, nói thật với hắn.

“Con của ta không phải là bị lũ lụt cuốn đi, là bị người ta hãm hại, chết bởi trận lũ lụt này.” Ta nói với hắn.

Hắn suy nghĩ một chút, bỗng nhìn ta một cái, nói: “Con trai ngươi là Phủ doãn phủ Kiến Ninh?”

Ta không ngờ hắn lại thông minh như thế, lập tức đoán trúng. Chỉ nghe thấy hai chữ “hãm hại”, biết con trai ta là quan chức liên quan đến việc này. Nhưng quan chức liên quan có rất nhiều, hắn có thể bỗng chốc đoán đúng nên khiến ta rất ngạc nhiên.

Ta chậm rãi gật đầu, bất đắc dĩ cười khổ. “Đúng, ta là nhân sĩ Kiến Ninh, còn trẻ cưới được kiều thê, lúc vợ có thai hơn năm tháng thì bỗng nhiên mất đi tung tích. Ta cực khổ tìm kiếm nhưng không có kết quả, suýt nữa chết, may mắn được sự phụ Võ Đang cứu, mang ta về Võ Đang. Chữa thương cho ta, ta khỏi bệnh thì tâm đã chết, liền ở lại Võ Đang, được chưởng môn thân truyền võ nghệ. Ta luôn cho là năm đó vợ và đứa con chưa ra đời của ta đều đã không còn ở trần gian. Qua mấy thập niên, ta hạ sơn du lịch mới ngẫu nhiên biết được vợ ta đã lăn lộn vào cung, hiện nay trở thành nhũ mẫu của Hoàng đế. Đứa con kia của ta cũng bình yên ra đời, lại có duyên làm Phủ doãn phủ Kiến Ninh. Loại cảm xúc mất rồi lại được, hơn nữa là cách xa mấy thập niên mất rồi lại được, loại cảm xúc này chắc chắn công tử rất khó hiểu… Ta đã đến Lâm An, nghĩ hết cách mới gặp được bà ấy một lần. Ai ngờ bà ấy nhất định không tiếp nhận ta, còn bảo ta cút xa một chút…”

Ta bất lực cười khổ, khẽ lắc đầu một cái, thấy Tuyên Thiệu nhàn nhạt nhìn ta nhưng không có chen vào nói, cũng không có ý muốn bình luận một chút nào cả, liền không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói. “Bà ấy bây giờ là nhũ mẫu của Hoàng đế, nghe nói Hoàng đế ỷ lại vào bà ấy thật nhiều, quen với cơm ngon áo đẹp, ngay cả không muốn nhận ta ta cũng không có gì lạ. Ta chỉ muốn một lần gặp lại đứa con trai mà ta chưa bao giờ gặp. Cho dù không quen biết nhau cũng được, chỉ để ta đứng xa xa nhìn nó, nhìn xem nó là dạng gì, có giống ta không? Chỉ nhìn một chút là được… Nếu nó không chịu nhận ta, ta sẽ không mạnh mẽ đi quấy rầy cuộc sống của nó! Tiếc là… Tiếc là cuối cùng không thể tới kịp nhìn nó một lần cuối…”



Ta nhịn không được vành mắt phát cay, không muốn để hắn nhìn thấy vẻ khốn quẫn của ta, liền không thể làm gì khác hơn là quay mặt đi.

Một lúc lâu, dưới ánh trăng yên tĩnh, hai người chúng ta không ai nói gì.

Hồi lâu, hắn hỏi: “Tiếp theo ngươi dự định làm gì?”

“Quay về Lâm An.” Ta không do dự nói.

“Vì sao?” Hắn nhướng mày.

Ta biết, với sự thông minh của hắn nhất định đã đoán được dự định của ta, bất quá hắn chỉ muốn để chính miệng ta nói ra mà thôi.

“Tuyên công tử, ngươi có thể giúp ta không? Ta muốn tra ra đầu sỏ hãm hại con ta! Ta muốn trả thù cho con trai ta! Đây là chuyện duy nhất ta có thể làm cho nó…” Trong ngực ta đau đớn khó chịu. Có lẽ sau ngày bị chết đuối ấy, nước vào trong lồng ngực chưa được làm khô sạch.

“Có thể.” Hắn đáp ứng rất sảng khoái, ngoài dự liệu của ta.

“Ta sẽ không ở tại Tuyên phủ, ta là một đạo sĩ, tuỳ ý tìm một đạo quán ở Lâm An để trú là được rồi.” Ta nói với hắn.

“Tuỳ ngươi.” Hắn gật đầu đồng ý.

Ta phát hiện hắn không phải là người dây dưa đối với việc nhỏ không đáng kể, người như vậy thường có thể làm thành tựu việc lớn. Tuy rằng bây giờ hắn vẫn còn rất trẻ, nhưng ta có thể tiên đoán được tương lai của hắn nhất định sáng không giới hạn. Ta nhịn không được vì hắn bấm độn một phen, cuối cùng tính ra trong mạng của hắn có ý nghĩa phượng hoàng niết bàn dục hoả trùng sinh. Thiên chi kiêu tử như hắn, chẳng phải tất cả đều thuận buồm xuôi gió, lúc sinh ra đời đã ngậm thìa vàng sao?

Hắn sẽ gặp phải đại tai đại nạn gì?

Hắn bình tĩnh thâm trầm, hoàn toàn không giống một đứa con nít mười mấy tuổi. Ta cảm thấy cho dù ta có thể biết bấm độn nhưng cũng không nhìn thấu hắn.

Ta và Tuyên Thiệu bước trước bước sau trở về Lâm An.

Ta định cư ở đạo quán bên ngoài thành Lâm An.

Không để ta chờ quá lâu, khoảng hơn tháng hắn liền phái người đến đưa tin cho ta. Thì ra người thiết kế hãm hại con trai ta trước đây chính là Cao Khôn, thái giám tổng quản ở trước mặt Hoàng đế ngày nay.

Hơn nữa, hắn và vợ của ta quan hệ vô cùng thân mật.

Đã như vậy, hắn nên niệm tình vợ của ta, niệm tình quan hệ với Dung thị, mà không nên hãm hại con trai ta chứ? Đó cũng là con trai của Dung thị mà, chẳng lẽ không sợ Dung thị trở mặt với hắn sao?

Tin tức Tuyên Thiệu mang tới khiến ta hiểu được, Cao Khôn chính là con đường Dung thị đi, mới bò được đến vị trí hôm nay ở trước mặt Hoàng đế.

Ta nghĩ không ra, vô cùng nghĩ không ra.

Tuyên Thiệu lại cho người nói cho ta biết, chuyện trong cung rất phức tạp, không phải là ta đây – người thế ngoại tu tiên có thể hiểu.

Ta cảm thấy lời này của hắn ít nhiều mang ý châm chọc.

Mặc dù ta bán tín bán nghi đối với kết quả hắn đưa, nhưng hoàng cung là một nơi mà không phải ta muốn vào thì có thể vào, thám thính tin tức càng là không biết ra tay từ đâu.

Ta chưa từ bỏ ý định, cũng thật không có nơi để đi. Thiên hạ này to lớn, chỉ có Lâm An khiến cho ta muốn lưu lại.

Vì vậy ta liền ở lại Lâm An, ôm một ảo tưởng, biết đâu cuối cùng sẽ có một ngày ta có cơ hội có thể tự mình tra xét chân tướng năm đó.

Không ngờ rằng, cơ hội thật sự để cho ta chờ được. Tuy rằng chờ một cái là đã nhiều năm.

Tuyên Thiệu nói, hắn muốn đưa ta tiến cung, để ta luyện chế đan dược cho Hoàng đế, còn phải phối hợp với hắn làm một việc.

Ta liền đồng ý, làm bất cứ cái gì! Chỉ cần để ta tiến cung! Ta ngây thơ cho rằng chỉ cần vào cung là ta có thể tra được năm đó rốt cuộc có phải là Cao Khôn hãm hại con trai ta không. Nếu như phải, với võ công của ta, giết một hoạn quan chẳng phải là chỉ là một chuyện đơn giản?



Vào cung ta mới biết được, ta thật sự sống uổng cả đời.

Hoàn cảnh trong cung phức tạp hơn so với trong tưởng tượng của ta. Lời nói việc làm, dù chỉ một ánh mắt, một động tác đều phải cẩn thận.

Nơi này không phải là giang hồ, không phải là nơi dùng võ công cao thấp quyết định sinh tử.

Võ công của Hoàng đế ở trên giang hồ cũng không thể thắng được ngay cả người tệ nhất, nhưng một câu nói là có thể quyết định sống chết của người ta.

Bởi vì chúng ta sớm lên kế hoạch và sắp xếp, Hoàng đế nói một câu, khiến cho phi tử ông ta từng sủng hạnh nhất vào lãnh cung.

Ta chợt thấy lòng lạnh lẽo. Ở lâu tại cái nơi như thế này, Dung thị còn là Dung thị trước đây sao?

Tuy rằng cùng ở trong cung, nhưng cơ hội ta gặp được Dung thị hầu như không có.

Vì ta là đàn ông bên ngoài, nơi hoạt động trong cung rất có hạn, đi sai chỗ chính là phạm vào kiêng kỵ, nói không chừng sẽ rơi đầu.

Nhưng cũng may Hoàng đế ỷ lại vào thuật luyện đan của ta, không nỡ làm gì ta.

Ta cuối cùng tìm được cơ hội, tìm được chỗ của Dung thị.

Cũng thấy được một màn mà đời ta không muốn nhìn thấy nhất.

Dung thị cùng Cao Khôn dây dưa trên trường kỷ. Cao Khôn chính là hoạn quan… Hai người lại có thể hoàn toàn quên mình như vậy… Thật khiến cho người ta ghê tởm.

Ta bỗng nhiên không muốn gặp Dung thị nữa, không muốn hỏi, không muốn hỏi cái gì nữa… Nhìn thấy trước mắt, càng làm cho ta chết tâm hơn so với chân tướng gì.

Giết Cao Khôn trở thành ý niệm duy nhất của ta.

Ta nói với Tuyên Thiệu ta muốn giết Cao Khôn.

Nhưng Tuyên Thiệu nói cho ta biết, có thể, nhưng bây giờ không phải là lúc.

Ta nói ta không chờ được.

Tuyên Thiệu lại nhàn nhạt liếc ta một cái, nói: “Giết một người rất dễ, nhưng nếu muốn trả thù, muốn hắn chết trong tuyệt vọng, còn muốn mình có thể toàn thân trở ra, nếu không thì chính là ngu xuẩn.”

Không biết là bởi vì cái liếc nhàn nhạt của hắn, hay là một câu nói không nặng không nhẹ của hắn, đã thật sự khiến ta nhịn xuống.

Vào lúc Cao Khôn tàng trữ hoa Ưu đàm bà la bị Hoàng đế phát hiện, lúc ta che giấu lương tâm cầu xin cho Cao Khôn, thật ra trong lòng ta đang cười. Hoàng cung thật là một nơi thần kỳ, là một nơi có thể khiến tất cả đều vặn vẹo. Nhớ hồi đó khi ta ở Võ Đang, là người thẳng thắn trực tiếp cỡ nào, nhưng chỗ hoàng cung này lại học được miệng thơn thớt dạ ớt ngâm.

Thấy ánh mắt Cao Khôn vô cùng kinh ngạc nhìn ta, ta thật sự cảm thấy thế sự mỉa mai. Từ đó về sau, ta càng có lòng kiên nhẫn lặn xuống. Vì đề phòng Cao Khôn biết thân phận của ta, ta cũng không gặp mặt với Dung thị. Dung thị hoàn toàn không biết ta ở trong cung, nhưng chuyện gì bà ta làm ta đều biết rất rõ ràng.

Sau ám sát ở Ngự hoa viên, Cao Khôn thiếu chút nữa đã chết ở Hoàng thành ty.

Nhưng Dung thị cứu hắn ra.

Trong lòng ta, mối hận đối với Cao Khôn không khỏi chuyển một phần tới trên người của Dung thị. Đấy là hung thủ hãm hại con của ta đó! Chuyện đối thực* ghê tởm giữa Dung thị và hắn cũng thì thôi đi, lại còn muốn cứu tính mạng hắn, hãm hại Tuyên gia!

(*Đối thực là thái giám và cung nữ bầu bạn với nhau như vợ chồng, thường là đặc ân chỉ dành cho những thái giám có quyền lực cao vì chuyện này rất ghê, cung nữ hiếm người chịu)

Ta hận Dung thị, càng hận Cao Khôn hơn!

Cho nên khi Tuyên Thiệu nói cho ta biết kế hoạch sau cùng thì ta gần như nhiệt huyết sôi trào, nhịn cũng không nhịn được, lúc này liền ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Rốt cuộc… Rốt cuộc để ta đợi đến cái ngày này…

Toàn văn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yên Vũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook