Chương 55: Nhìn chung cũng không quá đần
Mặc Hàm Nguyên Bảo
28/06/2015
“Yên Vũ cô nương đừng quá lo lắng, người hầu hạ bên cạnh công tử không nhiều lắm, chuyện phiền toái cũng ít. Ngươi trước tiên ở đây lĩnh y phục để thay nhé?” Tuyên Hoà mỉm cười nói, giọng lại vô cùng ấm áp.
“Cảm ơn Hoà thúc!” Yên Vũ cúi người nhận lấy y phục.
Tuyên Hoà để nàng ở trong phòng thay xong y phục rồi dẫn nàng đi làm quen đường lối. Chỗ Tuyên Thiệu ở mặc dù bên trong Tuyên phủ nhưng là một viện đơn độc, chỉ có một cánh cửa thông với bên trong Tuyên phủ.
“Ngày thường không có chuyện gì thì không nên chạy đến Tuyên phủ, chỉ ngốc ở trong viện của công tử là được rồi.” Tuyên Hoà đặc biệt dặn dò một câu.
Yên Vũ gật đầu, tỏ vẻ mình nhớ kỹ.
Trước mặt thấy nha hoàn vừa rồi hầu bên cạnh biểu muội của Tuyên Thiệu tán loạn chạy tới.
“Chào quản gia.” Nha hoàn cúi người hành lễ với Tuyên Hoà, nhưng đối với Yên Vũ ở bên cạnh thì làm như không thấy.
“Đây là Lục Bình, người xử lý quần áo hàng ngày cho công tử. Cuộc sống trong Tuyên phủ, ngươi có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi nàng ta.” Tuyên Hoà nói. “Đây là Yên Vũ cô nương.”
Lúc này Lục Bình mới quét ánh mắt qua gò má của Yên Vũ, cười nhạt gật đầu với nàng một cái.
Yên Vũ không hề qua loa cúi người hành lễ. “Yên Vũ mới tới, sau này mong Lục Bình tỷ chỉ điểm nhiều hơn.”
Tuyên Hoà vuốt râu trên cằm, nhìn Yên Vũ gật đầu một cái.
Giao Yên Vũ cho Lục Bình, Tuyên Hoà liền đi bận rộn chuyện khác.
Yên Vũ đã nghe được lời nói khinh thường của Lục Bình đối với mình ở trong hành lang, nên khi chỉ còn lại có hai người thì đã dự định Lục Bình sẽ đối với nàng châm chọc khiêu khích.
Không ngờ Lục Bình chỉ nhàn nhạt với nàng, không thân cận, cũng không có phản ứng đặc biệt gì.
“Biết chữ không?” Lục Bình dẫn nàng đi trên con đường đá cuội nhỏ màu sắc sặc sỡ, hỏi.
“Biết.” Yên Vũ đáp.
Lục Bình quay đầu lại nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: “Cũng đúng, nghe nói ngươi là tỳ nữ bên người hoa khôi, không biết chữ trái lại là chuyện cười.”
Dứt lời, liền dẫn Yên Vũ đến thư phòng của Tuyên Thiệu.
“Ngươi biết chữ thì hầu hạ ở thư phòng đi, nhớ kỹ tất cả đồ đạc trong thư phòng không được lộn xộn.” Sau khi Lục Bình phân phó thì đưa cho nàng một cái khăn lau sạch. “Lau dọn sạch sẽ nơi này, một hồi ta sẽ trở lại xem.”
Yên Vũ cầm khăn lau, bên tai nghe được tiếng bước chân của Lục Bình càng đi càng xa,
Xa đến ra khỏi sân của thư phòng, xa đến chỗ cửa tròn của hậu viện.
Tuyên Hoà đi ra từ sau khóm cây bên cửa tròn.
“An bài ở thư phòng?” Tuyên Hoà thấp giọng hỏi. “Vâng.” Giọng Lục Bình cung kính. “Công tử biết nàng ta cố tình tiếp cận, vì sao còn muốn giữ nàng ta ở bên người?”
Tuyên Hoà khẽ ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Nói cẩn thận! Thính lực của nàng ấy khác thường, sau này nói chuyện để ý một chút.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân của Lục Bình dần dần đi xa. Tuyên Hoà đứng tại chỗ một hồi rồi cũng cất bước rời đi.
Sắc mặt Yên Vũ có chút trắng bệch, một tay siết khăn lau, một tay vịn góc bàn, hơi có chút thở hổn hểnh.
Nơi Tuyên Hoà và Lục Bình nói chuyện thật sự hơi xa, nghe được quả thật rất mất sức.
Tuyên Thiệu quả nhiên là người tự phụ, rõ ràng nhìn ra nàng cố ý tiếp cận còn cố tình giữ nàng ở bên người. May là nàng nghe được Tuyên Hoà và Lục Bình nói chuyện với nhau, sau này làm việc càng phải cẩn thận hơn một chút mới được.
Chưa tới giờ ăn tối, Tuyên Thiệu bỗng nhiên trở về phủ.
Đi tới thư phòng trong viện, nhìn thấy Yên Vũ đang tưới hoa trong viện, khoé miệng cong lên, bảo: “Thay y phục, theo ta tiến cung.”
Yên Vũ vứt bình nước xuống, lau khô nước trên tay. “Tiến cung?”
“Không muốn gặp tiểu thư của ngươi một lần sao?” Tuyên Thiệu liếc xéo nàng.
Yên Vũ lắc đầu. Tối hôm qua, chỉ vì nàng gặp Tuyên Thiệu mà Mục Thanh Thanh không thể gặp, liền hung hăng cho nàng một bạt tai. Hôm nay nếu biết nàng sống bên cạnh Tuyên Thiệu thì còn không phải hận chết nàng sao?
“Đừng dong dài, nhanh đi chuẩn bị đi.” Tuyên Thiệu lại không để cho nàng đường cự tuyệt.
May mà việc hầu hạ Tuyên Thiệu thay y phục không phải là của nàng, Yên Vũ chỉ cần chỉnh đốn mình cho gọn gàng là được rồi.
Đi tới xe ngựa rộng lớn thoải mái của Tuyên Thiệu, Tuyên Thiệu cúi đầu nhìn trang phục bình thường không xuất sắc chút nào của nàng, khẽ hừ một tiếng. “Nhìn chung cũng không quá đần.”
Yên Vũ ngồi quỳ ở bên cạnh chiếc bàn con bằng ngà voi, rót nước trà vừa mới đun cho Tuyên Thiệu. “Công tử, mời dùng.”
“Con người ngươi toàn thân phong thái quy củ, không giống như trong Xuân Hoa lâu dạy dỗ.” Tuyên Thiệu đưa tay nhận lấy chén trà, nhàn nhạt nhìn nàng, nhưng ánh mắt lại sắc bén như nhìn thấu nàng.
Yên Vũ căng thẳng trong lòng.
Nàng thuở nhỏ sinh trưởng ở phủ thừa tướng, từ khi bắt đầu hiểu chuyện là do lão ma ma bên cạnh mẹ đích thân dạy nàng lễ tiết chốn khuê phòng. Phủ thừa tướng quy củ nghiêm, lễ nghi của nàng đều khắc vào trong xương cốt. không hề nghĩ rằng một người đàn ông như Tuyên Thiệu ngược lại nhạy cảm đối với những thứ này.
“Xuân Hoa lâu dạy dỗ nô tỳ khác với người ta, nên không có cùng dáng vẻ.” Yên Vũ ổn định tâm thần, nhẹ giọng nói.
Ánh mắt của Tuyên Thiệu vẫn nhàn nhạt như cũ, khoé miệng hơi cong lên, không giống như tin lời của nàng, cũng không hề nói không tin.
Yên Vũ bất động thanh sắc cúi đầu xuống.
Xe ngựa tiến lên trên đường dẫn đến hoàng cung, chỉ có thể nghe được tiếng bánh xe lăn đều qua.
Yên Vũ nghe thấy xe ngựa đã tới gần cửa cung, nhưng tốc độ xe không có dấu hiệu chậm lại chút nào.
Không phải nói là tất cả bá quan văn võ không được ngồi xe tiến vào hoàng cung sao?
Xe ngựa của Tuyên Thiệu lại thông qua không bị ngăn trở.
Qua thẳng hai cửa cung, xe ngựa mới ngừng lại.
Yên Vũ lanh tay lẹ chân xuống xe, khom người đưa tay muốn đỡ Tuyên Thiệu xuống xe.
Tuyên Thiệu không thèm để ý tới tay của nàng, nghiêng người né qua, nhảy xuống xe ngựa.
Một khuôn mặt thái giám trắng nõn lập tức tiến lên đón. “Công tử, ngài đã tới? Thánh thượng đã ở trong điện bày tiệc rượu khoản đãi công tử. Công tử, mời ngài…”
“Theo sát ta, trong cấm cung chớ có chạy loạn.” Tuyên Thiệu quay đầu dặn dò Yên Vũ.
Thái giám đó sững sờ, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Yên Vũ.
Yên Vũ cúi đầu, chăm chú theo sau lưng Tuyên Thiệu. Cho dù hắn không dặn, nàng cũng không dám chạy loạn. Khắp nơi trong cung đều là quý nhân, hơi không lưu ý một chút đắc tội với ai, nàng chỉ sợ mình không còn mạng để điều tra rõ chân tướng năm đó.
Trong đại điện của hoàng cung đèn đuốc sáng trưng. Thánh thượng đang ôm mỹ nhân vào lòng, mà mỹ nhân với bình rượu vàng trong tay vừa cao giọng cười to, vừa uống rượu.
Bên cạnh hoàng thượng, một thái giám mi mục như hoạ, cực kỳ tuấn tú cúi người nói: “Thánh thượng, Tuyên công tử đến rồi.”
Yên Vũ nghe tiếng, nhìn về phía thái giám đó.
Nàng nghe ra tiếng của thái giám chính là Cao Khôn, đêm trước đội nón che đi vào Xuân Hoa lâu!
Xem ra lời đồn không sai, Cao Khôn so với lời đồn còn tuấn tú hơn vài phần.
Thấy ánh mắt của thánh thượng quét tới, Yên Vũ vội thấp đầu, nghiêng người tránh sau lưng Tuyên Thiệu.
“Cảm ơn Hoà thúc!” Yên Vũ cúi người nhận lấy y phục.
Tuyên Hoà để nàng ở trong phòng thay xong y phục rồi dẫn nàng đi làm quen đường lối. Chỗ Tuyên Thiệu ở mặc dù bên trong Tuyên phủ nhưng là một viện đơn độc, chỉ có một cánh cửa thông với bên trong Tuyên phủ.
“Ngày thường không có chuyện gì thì không nên chạy đến Tuyên phủ, chỉ ngốc ở trong viện của công tử là được rồi.” Tuyên Hoà đặc biệt dặn dò một câu.
Yên Vũ gật đầu, tỏ vẻ mình nhớ kỹ.
Trước mặt thấy nha hoàn vừa rồi hầu bên cạnh biểu muội của Tuyên Thiệu tán loạn chạy tới.
“Chào quản gia.” Nha hoàn cúi người hành lễ với Tuyên Hoà, nhưng đối với Yên Vũ ở bên cạnh thì làm như không thấy.
“Đây là Lục Bình, người xử lý quần áo hàng ngày cho công tử. Cuộc sống trong Tuyên phủ, ngươi có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi nàng ta.” Tuyên Hoà nói. “Đây là Yên Vũ cô nương.”
Lúc này Lục Bình mới quét ánh mắt qua gò má của Yên Vũ, cười nhạt gật đầu với nàng một cái.
Yên Vũ không hề qua loa cúi người hành lễ. “Yên Vũ mới tới, sau này mong Lục Bình tỷ chỉ điểm nhiều hơn.”
Tuyên Hoà vuốt râu trên cằm, nhìn Yên Vũ gật đầu một cái.
Giao Yên Vũ cho Lục Bình, Tuyên Hoà liền đi bận rộn chuyện khác.
Yên Vũ đã nghe được lời nói khinh thường của Lục Bình đối với mình ở trong hành lang, nên khi chỉ còn lại có hai người thì đã dự định Lục Bình sẽ đối với nàng châm chọc khiêu khích.
Không ngờ Lục Bình chỉ nhàn nhạt với nàng, không thân cận, cũng không có phản ứng đặc biệt gì.
“Biết chữ không?” Lục Bình dẫn nàng đi trên con đường đá cuội nhỏ màu sắc sặc sỡ, hỏi.
“Biết.” Yên Vũ đáp.
Lục Bình quay đầu lại nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: “Cũng đúng, nghe nói ngươi là tỳ nữ bên người hoa khôi, không biết chữ trái lại là chuyện cười.”
Dứt lời, liền dẫn Yên Vũ đến thư phòng của Tuyên Thiệu.
“Ngươi biết chữ thì hầu hạ ở thư phòng đi, nhớ kỹ tất cả đồ đạc trong thư phòng không được lộn xộn.” Sau khi Lục Bình phân phó thì đưa cho nàng một cái khăn lau sạch. “Lau dọn sạch sẽ nơi này, một hồi ta sẽ trở lại xem.”
Yên Vũ cầm khăn lau, bên tai nghe được tiếng bước chân của Lục Bình càng đi càng xa,
Xa đến ra khỏi sân của thư phòng, xa đến chỗ cửa tròn của hậu viện.
Tuyên Hoà đi ra từ sau khóm cây bên cửa tròn.
“An bài ở thư phòng?” Tuyên Hoà thấp giọng hỏi. “Vâng.” Giọng Lục Bình cung kính. “Công tử biết nàng ta cố tình tiếp cận, vì sao còn muốn giữ nàng ta ở bên người?”
Tuyên Hoà khẽ ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Nói cẩn thận! Thính lực của nàng ấy khác thường, sau này nói chuyện để ý một chút.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân của Lục Bình dần dần đi xa. Tuyên Hoà đứng tại chỗ một hồi rồi cũng cất bước rời đi.
Sắc mặt Yên Vũ có chút trắng bệch, một tay siết khăn lau, một tay vịn góc bàn, hơi có chút thở hổn hểnh.
Nơi Tuyên Hoà và Lục Bình nói chuyện thật sự hơi xa, nghe được quả thật rất mất sức.
Tuyên Thiệu quả nhiên là người tự phụ, rõ ràng nhìn ra nàng cố ý tiếp cận còn cố tình giữ nàng ở bên người. May là nàng nghe được Tuyên Hoà và Lục Bình nói chuyện với nhau, sau này làm việc càng phải cẩn thận hơn một chút mới được.
Chưa tới giờ ăn tối, Tuyên Thiệu bỗng nhiên trở về phủ.
Đi tới thư phòng trong viện, nhìn thấy Yên Vũ đang tưới hoa trong viện, khoé miệng cong lên, bảo: “Thay y phục, theo ta tiến cung.”
Yên Vũ vứt bình nước xuống, lau khô nước trên tay. “Tiến cung?”
“Không muốn gặp tiểu thư của ngươi một lần sao?” Tuyên Thiệu liếc xéo nàng.
Yên Vũ lắc đầu. Tối hôm qua, chỉ vì nàng gặp Tuyên Thiệu mà Mục Thanh Thanh không thể gặp, liền hung hăng cho nàng một bạt tai. Hôm nay nếu biết nàng sống bên cạnh Tuyên Thiệu thì còn không phải hận chết nàng sao?
“Đừng dong dài, nhanh đi chuẩn bị đi.” Tuyên Thiệu lại không để cho nàng đường cự tuyệt.
May mà việc hầu hạ Tuyên Thiệu thay y phục không phải là của nàng, Yên Vũ chỉ cần chỉnh đốn mình cho gọn gàng là được rồi.
Đi tới xe ngựa rộng lớn thoải mái của Tuyên Thiệu, Tuyên Thiệu cúi đầu nhìn trang phục bình thường không xuất sắc chút nào của nàng, khẽ hừ một tiếng. “Nhìn chung cũng không quá đần.”
Yên Vũ ngồi quỳ ở bên cạnh chiếc bàn con bằng ngà voi, rót nước trà vừa mới đun cho Tuyên Thiệu. “Công tử, mời dùng.”
“Con người ngươi toàn thân phong thái quy củ, không giống như trong Xuân Hoa lâu dạy dỗ.” Tuyên Thiệu đưa tay nhận lấy chén trà, nhàn nhạt nhìn nàng, nhưng ánh mắt lại sắc bén như nhìn thấu nàng.
Yên Vũ căng thẳng trong lòng.
Nàng thuở nhỏ sinh trưởng ở phủ thừa tướng, từ khi bắt đầu hiểu chuyện là do lão ma ma bên cạnh mẹ đích thân dạy nàng lễ tiết chốn khuê phòng. Phủ thừa tướng quy củ nghiêm, lễ nghi của nàng đều khắc vào trong xương cốt. không hề nghĩ rằng một người đàn ông như Tuyên Thiệu ngược lại nhạy cảm đối với những thứ này.
“Xuân Hoa lâu dạy dỗ nô tỳ khác với người ta, nên không có cùng dáng vẻ.” Yên Vũ ổn định tâm thần, nhẹ giọng nói.
Ánh mắt của Tuyên Thiệu vẫn nhàn nhạt như cũ, khoé miệng hơi cong lên, không giống như tin lời của nàng, cũng không hề nói không tin.
Yên Vũ bất động thanh sắc cúi đầu xuống.
Xe ngựa tiến lên trên đường dẫn đến hoàng cung, chỉ có thể nghe được tiếng bánh xe lăn đều qua.
Yên Vũ nghe thấy xe ngựa đã tới gần cửa cung, nhưng tốc độ xe không có dấu hiệu chậm lại chút nào.
Không phải nói là tất cả bá quan văn võ không được ngồi xe tiến vào hoàng cung sao?
Xe ngựa của Tuyên Thiệu lại thông qua không bị ngăn trở.
Qua thẳng hai cửa cung, xe ngựa mới ngừng lại.
Yên Vũ lanh tay lẹ chân xuống xe, khom người đưa tay muốn đỡ Tuyên Thiệu xuống xe.
Tuyên Thiệu không thèm để ý tới tay của nàng, nghiêng người né qua, nhảy xuống xe ngựa.
Một khuôn mặt thái giám trắng nõn lập tức tiến lên đón. “Công tử, ngài đã tới? Thánh thượng đã ở trong điện bày tiệc rượu khoản đãi công tử. Công tử, mời ngài…”
“Theo sát ta, trong cấm cung chớ có chạy loạn.” Tuyên Thiệu quay đầu dặn dò Yên Vũ.
Thái giám đó sững sờ, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Yên Vũ.
Yên Vũ cúi đầu, chăm chú theo sau lưng Tuyên Thiệu. Cho dù hắn không dặn, nàng cũng không dám chạy loạn. Khắp nơi trong cung đều là quý nhân, hơi không lưu ý một chút đắc tội với ai, nàng chỉ sợ mình không còn mạng để điều tra rõ chân tướng năm đó.
Trong đại điện của hoàng cung đèn đuốc sáng trưng. Thánh thượng đang ôm mỹ nhân vào lòng, mà mỹ nhân với bình rượu vàng trong tay vừa cao giọng cười to, vừa uống rượu.
Bên cạnh hoàng thượng, một thái giám mi mục như hoạ, cực kỳ tuấn tú cúi người nói: “Thánh thượng, Tuyên công tử đến rồi.”
Yên Vũ nghe tiếng, nhìn về phía thái giám đó.
Nàng nghe ra tiếng của thái giám chính là Cao Khôn, đêm trước đội nón che đi vào Xuân Hoa lâu!
Xem ra lời đồn không sai, Cao Khôn so với lời đồn còn tuấn tú hơn vài phần.
Thấy ánh mắt của thánh thượng quét tới, Yên Vũ vội thấp đầu, nghiêng người tránh sau lưng Tuyên Thiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.