Chương 108: Tám năm trước
Mặc Hàm Nguyên Bảo
01/11/2015
Yên Vũ há miệng, nhưng không biết nên hỏi như thế nào.
Tuyên Thiệu nhấc chân đi về phía trước, chậm rãi đi vào đình nghỉ mát, nhìn những mũi ám khí ghim lên chỗ hắn và Yên Vũ đã đứng.
“Phi tiêu hồ điệp? Thật là Các chủ Toàn Cơ các? Hắn quả nhiên ở Lâm An!” Yên Vũ nhìn ám khí nho nhỏ ghim vào trên mặt bàn đá cẩm thạch và trên nền đá.
Cái này cần nội công thâm hậu bao nhiêu mới có thể dưới khoảng cách xa mà khiến ám khí nhỏ như thế khảm sâu vào như vậy?
Tuyên Thiệu vẫn không phát ra một lời.
Không bao lâu, mấy tên thị vệ Tuyên gia đã vòng trở lại, quỳ một gối xuống ở bên ngoài đình nghỉ mát.
“Công tử… Thuộc hạ vô năng…” Giọng nói vô cùng hổ thẹn.
“Ừm, đi xuống đi.” Tuyên Thiệu chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.
Hắn kéo tay của Yên Vũ, xoay người ra khỏi đình nghỉ mát.
Vốn không hy vọng bọn họ có thể đuổi theo người nọ. Khi ở Tuyền Châu, mình còn không thể đuổi theo người nọ được thì làm sao bọn họ có thể đuổi theo kịp đây? Không chết ở trong tay người đó là đã mạng lớn.
Một nơi yên tĩnh ở ngoại thành.
Hắc y nhân bị người mặc áo choàng mũ đỏ quẳng mạnh trên đất.
“Thượng Quan Tĩnh, chuyện ngu xuẩn chỉ có một hai lần, không có hết lần này đến lần khác.” Dưới áo choàng đỏ là một giọng nói khàn khàn giống như cưa rỉ sét ma sát ở trên gỗ.
Hắc y nhân kéo xuống lụa đen trên mặt. Khuôn mặt góc cạnh của hắn rõ rệt dưới ánh trăng. Quả nhiên chính là người đàn ông từng cùng Mục Thanh Thanh tình cảm mãnh liệt ở trong điện bị bỏ trống.
Hắn cười xuỳ một tiếng. “Chuyện của ta, ngươi bớt can thiệp vào! Lo chuyện của ngươi là được rồi!”
Dưới áo choàng đỏ nhìn không thấy khuôn mặt của người kia, nhưng Thượng Quan Tĩnh cảm thấy dưới mũ trùm có một đôi mắt hình như đang nhìn mình chằm chằm. Lưng hắn phát lạnh, quay mặt qua chỗ khác.
“Xảy ra chuyện như ngày hôm nay nữa là ta lập tức tống ngươi về.” Dưới áo choàng đỏ, giọng lạnh như băng nói. “Tự giải quyết cho tốt, đại hoàng tử!”
Thượng Quan Tĩnh cau mày không vui.
Bóng đỏ trước mắt chợt loé lên, xung quanh đã không còn ai, ngoại thành yên lặng, gió mát thổi hiu hiu. Trên mặt đất chỉ có bóng của hắn làm bạn với hắn.
“Chết tiệt…” Thượng Quan Tĩnh gắt một cái, từ dưới đất nhảy lên, vỗ vỗ bụi trên người.
Yên Vũ bị Tuyên Thiệu kéo, đi một mạch không ngừng trở về phòng chính.
Hắn đi hơi nhanh, nàng theo có chút hụt hơi.
Hai người vào trong phòng. Tuyên Thiệu bỗng xoay người, ôm chặt Yên Vũ vào trong ngực.
Ôm thật chặt, giống như sợ chợt mất đi, sợ tất cả đây không là thật…
Trong lòng Yên Vũ không hiểu. Hai người chung sống đã lâu, tâm tình của Tuyên Thiệu nàng cũng có thể cảm nhận được. Lúc này hắn bất an, hắn sốt ruột, nàng có thể cảm thấy.
Mặc dù trên mặt hắn đã bình tĩnh khiến không nhìn ra manh mối.
Nàng cũng giơ tay lên ôm ngược lại hắn, tựa mặt mình ở trước ngực hắn, lắng nghe nhịp tim có lực lại hơi dồn dập của hắn.
Hắn rất bất an.
Nhưng nàng không biết vì sao.
Bất qua nếu hắn không nguyện nói, nàng nhất định không miễn cưỡng đi hỏi…
“Yên Vũ.” Tuyên Thiệu giơ tay nâng cằm nàng lên.
Yên Vũ nhìn hắn, thấy bóng mình trong con ngươi đen nhánh của hắn, tựa như cả người mình đều rơi vào đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn.
“Không phải nàng vẫn luôn rất tò mò tám năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến quan hệ của ta và cha biến thành như ngày hôm nay sao?” Tuyên Thiệu nhàn nhạt nói.
Yên Vũ gật đầu. Giọng của hắn rất nhẹ, nhưng nàng nghe ra được hắn có chút khẩn trương.
Bất an hôm nay của hắn cùng chuyện tám năm trước có liên quan sao?
Rốt cuộc là quá khứ gì mà có thể khiến cho bình tĩnh lạnh nhạt như hắn cũng sẽ có tâm trạng như vậy?
Yên Vũ đang mong đợi câu sau của hắn.
Nhưng thấy hắn bỗng cởi dây lưng của mình ra.
Ánh mắt Yên Vũ kinh ngạc. Không phải là muốn kể nguyên nhân sao? Hắn ở trước mặt mình cởi áo tháo dây lưng ra làm cái gì?
Tuyên Thiệu vén áo lên, giơ tay vuốt ngực trái của mình.
“Chỗ này có một vết sẹo, nàng nhìn thấy không?”
Yên Vũ nghe vậy nhìn lại. Hai người “thẳng thắn thành khẩn gặp nhau” cũng không phải ngày một ngày hai, sao trước đây nàng không để ý trước ngực hắn có vết thương.
Ngưng mắt xem xét tỉ mỉ mới thấy ở chỗ ngón tay hắn có một vết thương nhỏ dài. Màu sắc của vết thương đã nhạt gần như màu da. Nếu không phải hắn đặc biệt chỉ cho nàng xem, nàng nhất định sẽ không phát hiện.
“Tám năm trước, chính là vết thương này suýt nữa lấy mạng của ta.” Giọng điệu của hắn rất nhạt, rất nhạt. “Lúc đó mũi kiếm đã chạm đến tâm mạch, ta hôn mê tròn bảy ngày, suýt nữa là không tỉnh lại.”
Yên Vũ kinh ngạc nâng mắt nhìn hắn. Nàng cho tới bây giờ không ngờ rằng quang vinh như hắn lại trải qua những việc như vậy.
“Cho nên lúc nàng bị thương ở Tuyền Châu ta rất sợ, sợ không biết nên làm thế nào cho phải… Ta sợ nàng sẽ im hơi lặng tiếng, sau đó rời khỏi ta.”
Yên Vũ giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm đến chỗ bị kiếm thương ở trước ngực hắn. Giọng điệu của hắn rất nhẹ, nhưng khiến cho lòng nàng đau không dứt.
Khi đó hắn mới mười tuổi thôi, một đứa trẻ mười tuổi phải một mình trải qua sinh tử, trọn bảy ngày giãy dụa trong cái chết cận kề, đó là phải đau đớn đến bậc nào?
“Quan hệ của ta cùng phụ thân hờ hững, thậm chí có khi giống như kẻ thù vậy, cũng là bởi vì… đích thân ông ta đã đẩy ta tới dưới kiếm của thích khách kia. Ông ta trơ mắt nhìn kiếm của thích khách kia ghim vào trong ngực ta…” Tuyên Thiệu nói xong, cúi đầu, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh như băng, mờ nhạt thê lương.
Trong lòng Yên Vũ đau đớn, nước mắt nhịn không được chảy xuống.
“Sao lại thế…” Tại sao có thể có thể đối đãi với con của mình như vậy? Cha mẹ không phải đều là yêu con mình nhất hay sao? Sao có thể có người cha như vậy? Đẩy con của mình tới dưới kiếm của kẻ khác? Trơ mắt nhìn kẻ khác sát hại con của mình?
Là có hiểu lầm gì chăng? Có phải là lúc đó Tuyên Thiệu quá nhỏ tuổi, nhớ lộn cái gì không?
Yên Vũ lắc đầu, chỉ cảm thấy khó có thể tin. Nàng và Tuyên Văn Bỉnh ở chung không tính là quá lâu, gặp mặt cũng ít nói.
Nhưng với lý giải của nàng đối với Tuyên Văn Bỉnh, nàng nghĩ ông ta không phải là người như thế.
Ông ta luôn rất thương, rất quan tâm Tuyên Thiệu.
Có khi ông ta ở trước mặt Tuyên Thiệu thậm chí không giống như là một vị phụ thân, vừa cẩn thận vừa mang theo chút lấy lòng.
“Nàng cũng cảm thấy rất khó tin phải không?” Tuyên Thiệu dựa ở mép giường, nửa nằm xuống, giơ tay lên gối sau đầu. Ánh mắt rơi vào nơi xa xăm, trong giọng nói lộ ra vẻ hồi tưởng. “Đến bây giờ ta vẫn nhớ rất rõ ràng, ta hôn mê trong bảy ngày, một giấc mơ vây lấy ta từ đầu đến cuối, khiến ta không thoát được. Cái người cầm kiếm đâm về phía ta biến thành phụ thân, mặt mày hung dữ, vẻ mặt đáng sợ… Tại sao có thể có cha như vậy chứ? Ta cũng biết khó có thể tin được. Từ ngày đó trở đi khi ta tỉnh lại, ta liền phát lời thề nhất định sẽ không trở thành người như ông ta.”
Yên Vũ chật vật nuốt một ngụm nước miếng, ngồi xuống bên cạnh hắn, giơ tay lên cầm lấy tay hắn. “Có phải có nguyên nhân? Ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, đúng không? Lúc đó rốt cuộc là tình huống như thế nào?”
Yên Vũ cảm thấy chỉ hỏi mấy câu đơn giản như vậy, nhưng nàng hỏi vô cùng khó khăn.
Giống như đang vạch trần vết sẹo Tuyên Thiệu che giấu sâu trong nội tâm, giống như đang dòm ngó quá khứ dưới vết thương máu thịt be bét của hắn.
Tuyên Thiệu im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: “Lúc đó phụ thân nghe thấy có người muốn mưu phản, ý đồ ám sát hoàng thượng, ủng hộ lập thái tử khi ấy mới hai tuổi làm hoàng đế. Lúc đó thế gian đều truyền con trai của Tuyên gia trời sinh võ học kỳ tài, tuổi còn trẻ trình độ phi phàm.” Tuyên Thiệu cười lạnh một tiếng. “Trùng ngày ấy, hoàng đế cho đòi ta tiến cung, muốn xem ta rốt cuộc là một đứa bé kỳ tài ra sao.”
“Lúc hoàng đế bị tập kích thì ta vừa vặn ở ngay bên cạnh hoàng đế. Số thích khách rất nhiều, võ công cao cường. Thị vệ trong cung không phải là đối thủ, nhanh chóng thua trận. Hơn nữa, thị vệ bên cạnh hoàng đế cũng bị kẻ mưu phản mua chuộc, phản chiến lại. Thích khách nhanh chóng tấn công vào kim điện. Kẻ cầm đầu trong bọn họ vứt mọi người sang bên, vút kiếm đến thẳng tính mạng của hoàng thượng. Lúc đó ta đang ác đấu với người khác, chợt bị phụ thân đẩy một cái, chắn ở trước mặt hoàng đế, chặn kiếm của kẻ đó…”
Tuyên Thiệu ngừng nói.
Yên Vũ đã rơi vào trong khiếp sợ, không thể tự thoát ra được.
Tuyên Thiệu cười cười. “Có lẽ người khác cảm thấy phụ thân làm đúng, so với con trai của mình, dĩ nhiên là bảo vệ hoàng thượng càng quan trọng hơn. Đẩy một cái, có thể cứu hoàng thượng, ta lại chết, cũng nên không câu oán hận.”
Yên Vũ lắc đầu, nước mắt không tiếng động chảy xuống, liên tục lắc đầu.
“Nhưng mà ta thật không thể tha thứ ông ấy, không thể tha thứ ông ấy lúc đó không chút do dự như vậy mà đẩy ta qua… Ông ấy là thần tử của hoàng thượng, nhưng ông ấy cũng là cha của ta… Ta không thể tha thứ. Tám năm, mỗi khi nhớ tới chuyện này ta vẫn không cách nào quên được. Dù cho vết thượng trên ngực đã khỏi, nhìn không thấy nữa, nhưng ta vẫn không quên được lúc đó giãy dụa trong cái chết gần kề…”
Yên Vũ rơi nước mắt không ngừng, đã nói không ra lời an ủi. Trong lòng nàng đau đớn, và còn kinh sợ.
Tám năm trước, hắn nói ra chuyện tám năm trước…
Tám năm trước rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chân tướng rốt cuộc như thế nào…
Tuyên Thiệu nâng tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, khẽ cười nói: “Vốn không muốn nói cho nàng biết những chuyện này, nếu đêm nay không nhìn thấy hắc y nhân kia đã dùng chiêu thức giống y hệt với người đâm ta bị thương tám năm trước, ta cũng sẽ không nhắc tới những chuyện cũ này. Ngược lại dẫn đến một người mít ướt!”
Tuyên Thiệu ôm Yên Vũ vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi nàng.
Vốn là chuyện đau lòng của hắn, vốn phải là Yên Vũ an ủi hắn, đến bây giờ tất cả đều ngược lại.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng nàng lại lớn tiếng khóc thảm thiết.
Một lúc lâu, Yên Vũ mới dần dần bình tĩnh lại.
Hắn đỡ vai nàng, nói: “Đừng thương tâm, bây giờ không phải ta thật tốt ở trước mặt nàng sao? Tám năm trôi qua, người có chiêu thức giống như của thích khách năm đó tái hiện ở Lâm An, hơn nữa còn hợp lại với Toàn Cơ các, việc này không thể khinh thường. Ta phải đi Hoàng thành ti một chuyến, có thể còn phải vào cung một chuyến, nàng ngủ trước đi, không cần chờ ta, cũng đừng suy nghĩ nhiều, được chứ?”
Yên Vũ gật đầu, mắt đã đỏ bừng.
Trong lòng nàng khó mà bình tĩnh, rồi lại không muốn Tuyên Thiệu bận tâm vì nàng, liền cong khoé miệng nói: “Chàng cũng sớm về nhé.”
Tuyên Thiệu đứng dậy mặc quần áo tử tế, sờ mặt nàng một cái, để lại cho nàng một nụ cười ôn hoà, nhấc chân rời đi.
Yên Vũ nghe tiếng bước chân của hắn dần đi xa, ra khỏi viện, ngồi lên xe ngựa, xa nữa thì không nghe thấy.
Nàng mới ngã nhào ra giường, cả người buồn bực ở dưới chăn.
Tuyên Thiệu nói, tám năm trước có người muốn mưu phản, ám sát hoàng đế, phù thái tử còn nhỏ làm đế.
Cậu nói, Tuyên Văn Bỉnh vì cầu phú quý, có ý đồ không tốt hãm hại Diệp thừa tướng, an bài thích khác giả làm hộ giá, mưu được tín nhiệm của hoàng đế.
Nếu cậu nói là sự thật, thích khách là Tuyên Văn Bỉnh cố ý an bài, như vậy sao Tuyên Văn Bỉnh lại vào ngày ám sát mang đứa con trai năm ấy mới mười tuổi của mình vào cung? Rồi sao lúc thích khách ám sát hoàng đế thì không tiếc đẩy con trai duy nhất của mình tới trước mặt hoàng đế, lập tức đỡ một kiếm trí mạng thay hoàng đế?
Chuyện này có phần đùa quá mà thành thật ư?
Hôm nay Tuyên gia được hoàng đế tín nhiệm sâu, Tuyên Thiệu được tin mù quáng ở trước mặt hoàng đế, không thể không nói đích xác là vì việc hộ giá tám năm trước.
Nhưng ai nào biết, sau khi hộ giá, Tuyên Thiệu gần như cửu tử nhất sinh, hôn mê suốt bảy ngày, vết thương kiếm chạm tới tâm mạch, đối với một đứa con nít mười tuổi năm ấy có ý vị như thế nào?
Vinh hoa phú quý ngày hôm nay là Tuyên Văn Bỉnh vứt bỏ con trai mình, đẩy một cái để cứu giá… Là Tuyên Thiệu vùng vẫy ở cửa ải sinh tử, tìm được đường sống trong chỗ chết mà lấy lại mạng…
Ai lại vì vinh hoa phú quý, lấy mạng con trai duy nhất của mình đi mạo hiểm lớn như vậy?
Yên Vũ buồn bực ở trong chăn lắc đầu. Người khác có thể hay không, nàng không biết, nhưng Tuyên Văn Bỉnh không phải là người như thế, nhất định không phải…
Nhất định cậu đã lầm!
Yên Vũ chợt vén chăn lên, đứng dậy từ trên giường, thở mạnh. Ở trong chăn khiến nàng ngộp không nhẹ.
Nàng muốn đi tìm cậu! Nàng muốn hỏi rõ! Tuyên Văn Bỉnh không phải là kẻ thù của nàng! Chuyện năm đó nhất định có ẩn tình khác!
Nàng xoay người tính ra cửa, kéo cửa ra, gió đêm lành lạnh ập vào mặt, thổi lạnh một đầu đầy mồ hôi của nàng.
Tay nàng đỡ cạnh cửa, co rúm lại.
Cả người lúc này mới bình tĩnh lại.
Bây giờ hơn nửa đêm, nàng đi đâu tìm cậu? Cậu một lòng cho rằng Tuyên Văn Bỉnh chính là kẻ thù của Diệp gia bọn họ, chính là người giết mẫu thân của nàng. Cho dù nàng đem những diều biết được trong dĩ vãng của Tuyên Thiệu nói cho cậu, ông ấy sẽ tin sao? Chắc chắn sẽ cho là mình bởi vì yêu Tuyên Thiệu mà thiên vị hắn?
Yên Vũ hít một hơi thật sâu, giơ tay lên chậm rãi đóng cửa lại, rồi từng bước trở về trong phòng, ngồi vào chỗ cạnh giường.
Mình quá xung động.
Cậu có thể đã bị thù hận làm choáng váng đầu óc. Nàng trước kia cũng vậy.
Là Tuyên Thiệu quan tâm tỉ mỉ, Tuyên phu nhân tiếp nhận bất kể hiềm khích lúc trước, Tuyên Văn Bỉnh chung sống lãnh đạm xa cách nhưng không có địch ý, khiến cho nàng thay đổi ấn tượng đối với Tuyên gia, khiến cho nàng bắt đầu quyến luyến sự ấm áp của hôm nay, khiến cho cuộc sống của nàng từ trong thù hận sinh ra chờ mong khác. Khiến cho cuộc sống tối tăm tám năm qua của nàng giống như gặp được một tia sáng bình minh.
Nàng nhất định phải bình tĩnh, tỉnh táo lại từ trong gấp rút báo thù cùng yêu thương sâu sắc đối với Tuyên Thiệu.
Như vậy nàng mới có thể không có phán đoán sai lầm.
Thật tốt là bây giờ cũng chưa muộn lắm, thật tốt là thuốc độc cậu cho mình trước đây là thuốc độc mãn tính, thật tốt là Tuyên Văn Bỉnh chỉ trúng có một lần…
Chỉ cần nàng tỉnh táo lại, tìm ra chân tướng, tất cả còn kịp vãn hồi.
Yên Vũ mặc cả quần áo nằm ở trên giường.
Hồi tưởng nhiều lần lời của Tuyên Thiệu và cậu.
Bọn họ đều nhắc tới việc hoàng thượng bị ám sát tám năm trước, chứng minh lúc đó quả thật có người muốn làm phản, Tuyên Văn Bỉnh quả thật đã hộ giá.
Như vậy người mưu phản năm đó rốt cuộc là ai? Là cha nàng muốn làm phản? Tuyên Văn Bỉnh vì bảo vệ hoàng thượng mà diệt cả nhà Diệp gia?
Nàng tin rằng nếu như cha nàng năm đó thật sự có lòng mưu phản, với tính cách trung quân của Tuyên Văn Bỉnh, tất nhiên sẽ làm ra loại chuyện này.
Nhưng cha nàng là loại người như vậy sao? Cha nàng sẽ tính kế ám sát hoàng đế, phù thái tử hai tuổi sao?
Tám năm, ấn tượng của nàng đối với cha mẹ đã ngày càng mờ nhạt, đối với cuộc sống khi đó càng lúc càng quên dần đi…
Cha nàng rốt cuộc là người như thế nào?
Yên Vũ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại. Nàng không biết. Nàng chỉ biết cha nàng đối với nàng tốt, rất thương nàng, rất cưng chiều nàng, mỗi ngày hạ triều trở về sẽ ôm lấy nàng nâng lên thật cao, khiến một đám ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội không ngừng hâm mộ… Lúc cha hưu mộc ở nhà thì cùng một đám trẻ con bọn họ chơi cờ, sẽ chỉ điểm bài học cho các ca ca… Cha sẽ nghe nàng đánh đàn, nói cho nàng biết lúc đánh đàn không nên chỉ dùng kỹ xảo mà phải dùng tình cảm của mình… Cha sẽ dạy nàng ngâm thơ, càng ngâm, bản thân ông xúc động trước lệ rơi đầy mặt…
Người như vậy sẽ mưu phản sao…
Tuyên Thiệu nhấc chân đi về phía trước, chậm rãi đi vào đình nghỉ mát, nhìn những mũi ám khí ghim lên chỗ hắn và Yên Vũ đã đứng.
“Phi tiêu hồ điệp? Thật là Các chủ Toàn Cơ các? Hắn quả nhiên ở Lâm An!” Yên Vũ nhìn ám khí nho nhỏ ghim vào trên mặt bàn đá cẩm thạch và trên nền đá.
Cái này cần nội công thâm hậu bao nhiêu mới có thể dưới khoảng cách xa mà khiến ám khí nhỏ như thế khảm sâu vào như vậy?
Tuyên Thiệu vẫn không phát ra một lời.
Không bao lâu, mấy tên thị vệ Tuyên gia đã vòng trở lại, quỳ một gối xuống ở bên ngoài đình nghỉ mát.
“Công tử… Thuộc hạ vô năng…” Giọng nói vô cùng hổ thẹn.
“Ừm, đi xuống đi.” Tuyên Thiệu chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.
Hắn kéo tay của Yên Vũ, xoay người ra khỏi đình nghỉ mát.
Vốn không hy vọng bọn họ có thể đuổi theo người nọ. Khi ở Tuyền Châu, mình còn không thể đuổi theo người nọ được thì làm sao bọn họ có thể đuổi theo kịp đây? Không chết ở trong tay người đó là đã mạng lớn.
Một nơi yên tĩnh ở ngoại thành.
Hắc y nhân bị người mặc áo choàng mũ đỏ quẳng mạnh trên đất.
“Thượng Quan Tĩnh, chuyện ngu xuẩn chỉ có một hai lần, không có hết lần này đến lần khác.” Dưới áo choàng đỏ là một giọng nói khàn khàn giống như cưa rỉ sét ma sát ở trên gỗ.
Hắc y nhân kéo xuống lụa đen trên mặt. Khuôn mặt góc cạnh của hắn rõ rệt dưới ánh trăng. Quả nhiên chính là người đàn ông từng cùng Mục Thanh Thanh tình cảm mãnh liệt ở trong điện bị bỏ trống.
Hắn cười xuỳ một tiếng. “Chuyện của ta, ngươi bớt can thiệp vào! Lo chuyện của ngươi là được rồi!”
Dưới áo choàng đỏ nhìn không thấy khuôn mặt của người kia, nhưng Thượng Quan Tĩnh cảm thấy dưới mũ trùm có một đôi mắt hình như đang nhìn mình chằm chằm. Lưng hắn phát lạnh, quay mặt qua chỗ khác.
“Xảy ra chuyện như ngày hôm nay nữa là ta lập tức tống ngươi về.” Dưới áo choàng đỏ, giọng lạnh như băng nói. “Tự giải quyết cho tốt, đại hoàng tử!”
Thượng Quan Tĩnh cau mày không vui.
Bóng đỏ trước mắt chợt loé lên, xung quanh đã không còn ai, ngoại thành yên lặng, gió mát thổi hiu hiu. Trên mặt đất chỉ có bóng của hắn làm bạn với hắn.
“Chết tiệt…” Thượng Quan Tĩnh gắt một cái, từ dưới đất nhảy lên, vỗ vỗ bụi trên người.
Yên Vũ bị Tuyên Thiệu kéo, đi một mạch không ngừng trở về phòng chính.
Hắn đi hơi nhanh, nàng theo có chút hụt hơi.
Hai người vào trong phòng. Tuyên Thiệu bỗng xoay người, ôm chặt Yên Vũ vào trong ngực.
Ôm thật chặt, giống như sợ chợt mất đi, sợ tất cả đây không là thật…
Trong lòng Yên Vũ không hiểu. Hai người chung sống đã lâu, tâm tình của Tuyên Thiệu nàng cũng có thể cảm nhận được. Lúc này hắn bất an, hắn sốt ruột, nàng có thể cảm thấy.
Mặc dù trên mặt hắn đã bình tĩnh khiến không nhìn ra manh mối.
Nàng cũng giơ tay lên ôm ngược lại hắn, tựa mặt mình ở trước ngực hắn, lắng nghe nhịp tim có lực lại hơi dồn dập của hắn.
Hắn rất bất an.
Nhưng nàng không biết vì sao.
Bất qua nếu hắn không nguyện nói, nàng nhất định không miễn cưỡng đi hỏi…
“Yên Vũ.” Tuyên Thiệu giơ tay nâng cằm nàng lên.
Yên Vũ nhìn hắn, thấy bóng mình trong con ngươi đen nhánh của hắn, tựa như cả người mình đều rơi vào đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn.
“Không phải nàng vẫn luôn rất tò mò tám năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến quan hệ của ta và cha biến thành như ngày hôm nay sao?” Tuyên Thiệu nhàn nhạt nói.
Yên Vũ gật đầu. Giọng của hắn rất nhẹ, nhưng nàng nghe ra được hắn có chút khẩn trương.
Bất an hôm nay của hắn cùng chuyện tám năm trước có liên quan sao?
Rốt cuộc là quá khứ gì mà có thể khiến cho bình tĩnh lạnh nhạt như hắn cũng sẽ có tâm trạng như vậy?
Yên Vũ đang mong đợi câu sau của hắn.
Nhưng thấy hắn bỗng cởi dây lưng của mình ra.
Ánh mắt Yên Vũ kinh ngạc. Không phải là muốn kể nguyên nhân sao? Hắn ở trước mặt mình cởi áo tháo dây lưng ra làm cái gì?
Tuyên Thiệu vén áo lên, giơ tay vuốt ngực trái của mình.
“Chỗ này có một vết sẹo, nàng nhìn thấy không?”
Yên Vũ nghe vậy nhìn lại. Hai người “thẳng thắn thành khẩn gặp nhau” cũng không phải ngày một ngày hai, sao trước đây nàng không để ý trước ngực hắn có vết thương.
Ngưng mắt xem xét tỉ mỉ mới thấy ở chỗ ngón tay hắn có một vết thương nhỏ dài. Màu sắc của vết thương đã nhạt gần như màu da. Nếu không phải hắn đặc biệt chỉ cho nàng xem, nàng nhất định sẽ không phát hiện.
“Tám năm trước, chính là vết thương này suýt nữa lấy mạng của ta.” Giọng điệu của hắn rất nhạt, rất nhạt. “Lúc đó mũi kiếm đã chạm đến tâm mạch, ta hôn mê tròn bảy ngày, suýt nữa là không tỉnh lại.”
Yên Vũ kinh ngạc nâng mắt nhìn hắn. Nàng cho tới bây giờ không ngờ rằng quang vinh như hắn lại trải qua những việc như vậy.
“Cho nên lúc nàng bị thương ở Tuyền Châu ta rất sợ, sợ không biết nên làm thế nào cho phải… Ta sợ nàng sẽ im hơi lặng tiếng, sau đó rời khỏi ta.”
Yên Vũ giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm đến chỗ bị kiếm thương ở trước ngực hắn. Giọng điệu của hắn rất nhẹ, nhưng khiến cho lòng nàng đau không dứt.
Khi đó hắn mới mười tuổi thôi, một đứa trẻ mười tuổi phải một mình trải qua sinh tử, trọn bảy ngày giãy dụa trong cái chết cận kề, đó là phải đau đớn đến bậc nào?
“Quan hệ của ta cùng phụ thân hờ hững, thậm chí có khi giống như kẻ thù vậy, cũng là bởi vì… đích thân ông ta đã đẩy ta tới dưới kiếm của thích khách kia. Ông ta trơ mắt nhìn kiếm của thích khách kia ghim vào trong ngực ta…” Tuyên Thiệu nói xong, cúi đầu, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh như băng, mờ nhạt thê lương.
Trong lòng Yên Vũ đau đớn, nước mắt nhịn không được chảy xuống.
“Sao lại thế…” Tại sao có thể có thể đối đãi với con của mình như vậy? Cha mẹ không phải đều là yêu con mình nhất hay sao? Sao có thể có người cha như vậy? Đẩy con của mình tới dưới kiếm của kẻ khác? Trơ mắt nhìn kẻ khác sát hại con của mình?
Là có hiểu lầm gì chăng? Có phải là lúc đó Tuyên Thiệu quá nhỏ tuổi, nhớ lộn cái gì không?
Yên Vũ lắc đầu, chỉ cảm thấy khó có thể tin. Nàng và Tuyên Văn Bỉnh ở chung không tính là quá lâu, gặp mặt cũng ít nói.
Nhưng với lý giải của nàng đối với Tuyên Văn Bỉnh, nàng nghĩ ông ta không phải là người như thế.
Ông ta luôn rất thương, rất quan tâm Tuyên Thiệu.
Có khi ông ta ở trước mặt Tuyên Thiệu thậm chí không giống như là một vị phụ thân, vừa cẩn thận vừa mang theo chút lấy lòng.
“Nàng cũng cảm thấy rất khó tin phải không?” Tuyên Thiệu dựa ở mép giường, nửa nằm xuống, giơ tay lên gối sau đầu. Ánh mắt rơi vào nơi xa xăm, trong giọng nói lộ ra vẻ hồi tưởng. “Đến bây giờ ta vẫn nhớ rất rõ ràng, ta hôn mê trong bảy ngày, một giấc mơ vây lấy ta từ đầu đến cuối, khiến ta không thoát được. Cái người cầm kiếm đâm về phía ta biến thành phụ thân, mặt mày hung dữ, vẻ mặt đáng sợ… Tại sao có thể có cha như vậy chứ? Ta cũng biết khó có thể tin được. Từ ngày đó trở đi khi ta tỉnh lại, ta liền phát lời thề nhất định sẽ không trở thành người như ông ta.”
Yên Vũ chật vật nuốt một ngụm nước miếng, ngồi xuống bên cạnh hắn, giơ tay lên cầm lấy tay hắn. “Có phải có nguyên nhân? Ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, đúng không? Lúc đó rốt cuộc là tình huống như thế nào?”
Yên Vũ cảm thấy chỉ hỏi mấy câu đơn giản như vậy, nhưng nàng hỏi vô cùng khó khăn.
Giống như đang vạch trần vết sẹo Tuyên Thiệu che giấu sâu trong nội tâm, giống như đang dòm ngó quá khứ dưới vết thương máu thịt be bét của hắn.
Tuyên Thiệu im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: “Lúc đó phụ thân nghe thấy có người muốn mưu phản, ý đồ ám sát hoàng thượng, ủng hộ lập thái tử khi ấy mới hai tuổi làm hoàng đế. Lúc đó thế gian đều truyền con trai của Tuyên gia trời sinh võ học kỳ tài, tuổi còn trẻ trình độ phi phàm.” Tuyên Thiệu cười lạnh một tiếng. “Trùng ngày ấy, hoàng đế cho đòi ta tiến cung, muốn xem ta rốt cuộc là một đứa bé kỳ tài ra sao.”
“Lúc hoàng đế bị tập kích thì ta vừa vặn ở ngay bên cạnh hoàng đế. Số thích khách rất nhiều, võ công cao cường. Thị vệ trong cung không phải là đối thủ, nhanh chóng thua trận. Hơn nữa, thị vệ bên cạnh hoàng đế cũng bị kẻ mưu phản mua chuộc, phản chiến lại. Thích khách nhanh chóng tấn công vào kim điện. Kẻ cầm đầu trong bọn họ vứt mọi người sang bên, vút kiếm đến thẳng tính mạng của hoàng thượng. Lúc đó ta đang ác đấu với người khác, chợt bị phụ thân đẩy một cái, chắn ở trước mặt hoàng đế, chặn kiếm của kẻ đó…”
Tuyên Thiệu ngừng nói.
Yên Vũ đã rơi vào trong khiếp sợ, không thể tự thoát ra được.
Tuyên Thiệu cười cười. “Có lẽ người khác cảm thấy phụ thân làm đúng, so với con trai của mình, dĩ nhiên là bảo vệ hoàng thượng càng quan trọng hơn. Đẩy một cái, có thể cứu hoàng thượng, ta lại chết, cũng nên không câu oán hận.”
Yên Vũ lắc đầu, nước mắt không tiếng động chảy xuống, liên tục lắc đầu.
“Nhưng mà ta thật không thể tha thứ ông ấy, không thể tha thứ ông ấy lúc đó không chút do dự như vậy mà đẩy ta qua… Ông ấy là thần tử của hoàng thượng, nhưng ông ấy cũng là cha của ta… Ta không thể tha thứ. Tám năm, mỗi khi nhớ tới chuyện này ta vẫn không cách nào quên được. Dù cho vết thượng trên ngực đã khỏi, nhìn không thấy nữa, nhưng ta vẫn không quên được lúc đó giãy dụa trong cái chết gần kề…”
Yên Vũ rơi nước mắt không ngừng, đã nói không ra lời an ủi. Trong lòng nàng đau đớn, và còn kinh sợ.
Tám năm trước, hắn nói ra chuyện tám năm trước…
Tám năm trước rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chân tướng rốt cuộc như thế nào…
Tuyên Thiệu nâng tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, khẽ cười nói: “Vốn không muốn nói cho nàng biết những chuyện này, nếu đêm nay không nhìn thấy hắc y nhân kia đã dùng chiêu thức giống y hệt với người đâm ta bị thương tám năm trước, ta cũng sẽ không nhắc tới những chuyện cũ này. Ngược lại dẫn đến một người mít ướt!”
Tuyên Thiệu ôm Yên Vũ vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi nàng.
Vốn là chuyện đau lòng của hắn, vốn phải là Yên Vũ an ủi hắn, đến bây giờ tất cả đều ngược lại.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng nàng lại lớn tiếng khóc thảm thiết.
Một lúc lâu, Yên Vũ mới dần dần bình tĩnh lại.
Hắn đỡ vai nàng, nói: “Đừng thương tâm, bây giờ không phải ta thật tốt ở trước mặt nàng sao? Tám năm trôi qua, người có chiêu thức giống như của thích khách năm đó tái hiện ở Lâm An, hơn nữa còn hợp lại với Toàn Cơ các, việc này không thể khinh thường. Ta phải đi Hoàng thành ti một chuyến, có thể còn phải vào cung một chuyến, nàng ngủ trước đi, không cần chờ ta, cũng đừng suy nghĩ nhiều, được chứ?”
Yên Vũ gật đầu, mắt đã đỏ bừng.
Trong lòng nàng khó mà bình tĩnh, rồi lại không muốn Tuyên Thiệu bận tâm vì nàng, liền cong khoé miệng nói: “Chàng cũng sớm về nhé.”
Tuyên Thiệu đứng dậy mặc quần áo tử tế, sờ mặt nàng một cái, để lại cho nàng một nụ cười ôn hoà, nhấc chân rời đi.
Yên Vũ nghe tiếng bước chân của hắn dần đi xa, ra khỏi viện, ngồi lên xe ngựa, xa nữa thì không nghe thấy.
Nàng mới ngã nhào ra giường, cả người buồn bực ở dưới chăn.
Tuyên Thiệu nói, tám năm trước có người muốn mưu phản, ám sát hoàng đế, phù thái tử còn nhỏ làm đế.
Cậu nói, Tuyên Văn Bỉnh vì cầu phú quý, có ý đồ không tốt hãm hại Diệp thừa tướng, an bài thích khác giả làm hộ giá, mưu được tín nhiệm của hoàng đế.
Nếu cậu nói là sự thật, thích khách là Tuyên Văn Bỉnh cố ý an bài, như vậy sao Tuyên Văn Bỉnh lại vào ngày ám sát mang đứa con trai năm ấy mới mười tuổi của mình vào cung? Rồi sao lúc thích khách ám sát hoàng đế thì không tiếc đẩy con trai duy nhất của mình tới trước mặt hoàng đế, lập tức đỡ một kiếm trí mạng thay hoàng đế?
Chuyện này có phần đùa quá mà thành thật ư?
Hôm nay Tuyên gia được hoàng đế tín nhiệm sâu, Tuyên Thiệu được tin mù quáng ở trước mặt hoàng đế, không thể không nói đích xác là vì việc hộ giá tám năm trước.
Nhưng ai nào biết, sau khi hộ giá, Tuyên Thiệu gần như cửu tử nhất sinh, hôn mê suốt bảy ngày, vết thương kiếm chạm tới tâm mạch, đối với một đứa con nít mười tuổi năm ấy có ý vị như thế nào?
Vinh hoa phú quý ngày hôm nay là Tuyên Văn Bỉnh vứt bỏ con trai mình, đẩy một cái để cứu giá… Là Tuyên Thiệu vùng vẫy ở cửa ải sinh tử, tìm được đường sống trong chỗ chết mà lấy lại mạng…
Ai lại vì vinh hoa phú quý, lấy mạng con trai duy nhất của mình đi mạo hiểm lớn như vậy?
Yên Vũ buồn bực ở trong chăn lắc đầu. Người khác có thể hay không, nàng không biết, nhưng Tuyên Văn Bỉnh không phải là người như thế, nhất định không phải…
Nhất định cậu đã lầm!
Yên Vũ chợt vén chăn lên, đứng dậy từ trên giường, thở mạnh. Ở trong chăn khiến nàng ngộp không nhẹ.
Nàng muốn đi tìm cậu! Nàng muốn hỏi rõ! Tuyên Văn Bỉnh không phải là kẻ thù của nàng! Chuyện năm đó nhất định có ẩn tình khác!
Nàng xoay người tính ra cửa, kéo cửa ra, gió đêm lành lạnh ập vào mặt, thổi lạnh một đầu đầy mồ hôi của nàng.
Tay nàng đỡ cạnh cửa, co rúm lại.
Cả người lúc này mới bình tĩnh lại.
Bây giờ hơn nửa đêm, nàng đi đâu tìm cậu? Cậu một lòng cho rằng Tuyên Văn Bỉnh chính là kẻ thù của Diệp gia bọn họ, chính là người giết mẫu thân của nàng. Cho dù nàng đem những diều biết được trong dĩ vãng của Tuyên Thiệu nói cho cậu, ông ấy sẽ tin sao? Chắc chắn sẽ cho là mình bởi vì yêu Tuyên Thiệu mà thiên vị hắn?
Yên Vũ hít một hơi thật sâu, giơ tay lên chậm rãi đóng cửa lại, rồi từng bước trở về trong phòng, ngồi vào chỗ cạnh giường.
Mình quá xung động.
Cậu có thể đã bị thù hận làm choáng váng đầu óc. Nàng trước kia cũng vậy.
Là Tuyên Thiệu quan tâm tỉ mỉ, Tuyên phu nhân tiếp nhận bất kể hiềm khích lúc trước, Tuyên Văn Bỉnh chung sống lãnh đạm xa cách nhưng không có địch ý, khiến cho nàng thay đổi ấn tượng đối với Tuyên gia, khiến cho nàng bắt đầu quyến luyến sự ấm áp của hôm nay, khiến cho cuộc sống của nàng từ trong thù hận sinh ra chờ mong khác. Khiến cho cuộc sống tối tăm tám năm qua của nàng giống như gặp được một tia sáng bình minh.
Nàng nhất định phải bình tĩnh, tỉnh táo lại từ trong gấp rút báo thù cùng yêu thương sâu sắc đối với Tuyên Thiệu.
Như vậy nàng mới có thể không có phán đoán sai lầm.
Thật tốt là bây giờ cũng chưa muộn lắm, thật tốt là thuốc độc cậu cho mình trước đây là thuốc độc mãn tính, thật tốt là Tuyên Văn Bỉnh chỉ trúng có một lần…
Chỉ cần nàng tỉnh táo lại, tìm ra chân tướng, tất cả còn kịp vãn hồi.
Yên Vũ mặc cả quần áo nằm ở trên giường.
Hồi tưởng nhiều lần lời của Tuyên Thiệu và cậu.
Bọn họ đều nhắc tới việc hoàng thượng bị ám sát tám năm trước, chứng minh lúc đó quả thật có người muốn làm phản, Tuyên Văn Bỉnh quả thật đã hộ giá.
Như vậy người mưu phản năm đó rốt cuộc là ai? Là cha nàng muốn làm phản? Tuyên Văn Bỉnh vì bảo vệ hoàng thượng mà diệt cả nhà Diệp gia?
Nàng tin rằng nếu như cha nàng năm đó thật sự có lòng mưu phản, với tính cách trung quân của Tuyên Văn Bỉnh, tất nhiên sẽ làm ra loại chuyện này.
Nhưng cha nàng là loại người như vậy sao? Cha nàng sẽ tính kế ám sát hoàng đế, phù thái tử hai tuổi sao?
Tám năm, ấn tượng của nàng đối với cha mẹ đã ngày càng mờ nhạt, đối với cuộc sống khi đó càng lúc càng quên dần đi…
Cha nàng rốt cuộc là người như thế nào?
Yên Vũ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại. Nàng không biết. Nàng chỉ biết cha nàng đối với nàng tốt, rất thương nàng, rất cưng chiều nàng, mỗi ngày hạ triều trở về sẽ ôm lấy nàng nâng lên thật cao, khiến một đám ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội không ngừng hâm mộ… Lúc cha hưu mộc ở nhà thì cùng một đám trẻ con bọn họ chơi cờ, sẽ chỉ điểm bài học cho các ca ca… Cha sẽ nghe nàng đánh đàn, nói cho nàng biết lúc đánh đàn không nên chỉ dùng kỹ xảo mà phải dùng tình cảm của mình… Cha sẽ dạy nàng ngâm thơ, càng ngâm, bản thân ông xúc động trước lệ rơi đầy mặt…
Người như vậy sẽ mưu phản sao…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.