Chương 128: Thiếp muốn nhìn một lần cuối cùng
Mặc Hàm Nguyên Bảo
01/01/2016
Tuyên Văn Bỉnh nhịn không được ho khan hai tiếng.
Tuyên phu nhân giật mình một cái, vội vuốt ngực cho ông ta. “Đừng nói nữa, ông vừa tỉnh lại. Ta với ông nói chuyện này làm gì! Ông mau mau nằm xuống nghỉ ngơi một chút, ngủ không được thì nhắm mắt nghỉ ngơi cũng tốt. Ta sẽ canh giữ ở bên cạnh ông, được không?”
Tuyên Văn Bỉnh quả thật có chút mệt mỏi, tuy không buồn ngủ nhưng dù sao cũng là trúng độc, tổn hao sức khoẻ, bây giờ vẫn còn yếu.
Ông ta theo tay của Tuyên phu nhân đỡ, chậm rãi nằm xuống. Nhắm mắt lại, chuyện tám năm trước lại như thuỷ triều tràn vào trong đầu.
Tuyên phu nhân nắm tay ông ta, lẳng lặng nhìn ông ta nhưng không có phát hiện trên mí mắt đang nhắm của ông ta hơi ẩm ướt.
Buổi sáng hôm sau thức dậy, Tuyên Thiệu và Yên Vũ mới nghe nói chuyện Tuyên Văn Bỉnh tỉnh lại vào tối hôm qua.
“Sao không đến đánh thức chúng ta?” Yên Vũ gấp gáp mặc quần áo, chải đầu.
“Là lão gia dặn không gọi làm phiền các người. Vả lại Lục đại nhân nói lão gia vừa tỉnh, thân thể suy yếu, không thích hợp thăm hỏi, hôm nay gặp cũng giống như nhau.” Lục Bình vừa hầu hạ Yên Vũ dậy vừa nói.
Tuyên Thiệu sửa sang xong trước, đặc biệt chờ nàng ở phòng ngoài.
Hai người không lo đến dùng cơm, liền trực tiếp đi đến chính viện.
Lưu ma ma đang chờ ở trong viện, thấy hai người đến thì lập tức tiến lên. “Công tử, thiếu phu nhân, lão gia và phu nhân đêm qua ngồi đến nửa đêm, bây giờ còn chưa dậy. Ngài…”
Tuyên Thiệu khoát khoát tay, kêu Lưu ma ma lui sang một bên, xoay người nói với Yên Vũ: “Không vội. Chúng ta về trước dùng cơm đi, đợi phụ thân và mẫu thân thức thì tới nữa.”
Nhưng Yên Vũ lắc đầu liên tục. Lúc này nàng đâu có tâm tư dùng cơm.
Tuyên Văn Bỉnh tỉnh lại, đối với nàng mà nói là bước ngoặc lớn của cuộc đời, là cơ hội xoá sạch thù giết cha giữa nàng và Tuyên Thiệu.
Cả tim nàng từ viện của Tuyên Thiệu đến bây giờ đều bang bang nhảy không ngừng. Trong tai tất cả đều là tiếng tim đập của mình.
Tuyên Thiệu thấy dáng vẻ vội vàng của nàng, lắc đầu bất đắc dĩ phì cười.
Không biết còn tưởng rằng tỉnh lại không phải là cha của hắn mà là cha của Yên Vũ đó!
Hai người ngồi trong hành lang gấp khúc.
Đầu mùa đông ở Lâm An có chút lạnh, Tuyên Thiệu kéo thật chặt áo choàng của Yên Vũ, cầm tay hơi lạnh của nàng.
Bởi vì nàng mang thai, ép nàng ăn chút điểm tâm lót dạ.
Yên Vũ nghe thấy trong phòng chính bỗng nhiên có tiếng động, lập tức đứng lên từ trong hành lang gấp khúc. “Thức rồi!”
Trong giọng nói của nàng đều là gấp gáp.
Lại đợi một hai khắc, Lưu ma ma mới đến mời bọn họ vào phòng chính.
“Phu nhân đã dậy, lão gia cũng thức.”
Tuyên Thiệu cũng nhanh chóng đứng dậy, hai người bước vội đến phòng chính.
Tuyên phu nhân chờ ở trong phòng chính, mắt hơi sưng.
Vừa nhìn liền biết đêm qua đã khóc.
Tuyên phu nhân giơ ngón tay chỉ vào phòng trong. “Con đi đi, phụ thân đang chờ con.”
Tuyên Thiệu liếc nhìn Yên Vũ, buông tay nàng ra, cất bước đi vào phòng trong.
Yên Vũ lắng tai nghe hít thở, nhịp tim của Tuyên Văn Bỉnh. Nghe thấy ông ta ngồi dậy, Tuyên Thiệu đi lót gối dựa ở sau lưng ông ta.
Nghe được hai cha con đầu tiên là chỉ giữ im lặng, qua một hồi lâu mới nghe thấy Tuyên Thiệu ấp úng một tiếng: “Cha…”
E là đã tám năm hắn không có gọi ông ta một tiếng cha như vậy.
Yên Vũ nghe thấy hít thở của Tuyên Văn Bỉnh hơi dồn dập một chút, lại im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nghe được trong tai truyền đến tiếng đè nén trầm thấp của Tuyên Văn Bỉnh. “Xin lỗi, Thiệu nhi… Tám năm trước con trải qua giãy dụa giữa sống chết, hôm nay cha mới hiểu được có bao nhiêu đau đớn như vậy…”
Chuyện Tuyên Văn Bỉnh vừa mới tỉnh lại lại xin lỗi với con trai Tuyên Thiệu, Yên Vũ thật bất ngờ.
Làm cha có lỗi, biết dùng giọng điệu chân thành như vậy, dùng lời xin lỗi nói ra khỏi miệng, e là ít lại càng ít. Hơn nữa, Tuyên Văn Bỉnh thân là Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti, cũng là người kiêu ngạo tự phụ.
“Cha…” Tuyên Thiệu lắc đầu, câu nói tiếp theo lại không thể nói ra.
Tuyên Văn Bỉnh giơ tay lên ra sức vỗ vỗ vai hắn.
Đứa bé trai từng theo sau lưng ông ta, ngước khuôn mặt nhỏ bé, vẻ mặt sùng bái nhìn ông ta, gọi “cha” từng tiếng, hôm nay đã trưởng thành thành một người lớn chân chính, giờ đây đã có thể dựa vào bả vai của mình gánh vác toàn bộ Tuyên gia.
Không, có lẽ không phải là hôm nay, mà đã bắt đầu từ thời khắc mình đẩy nó đến chặn một kiếm kia.
Nó cũng đã không tín nhiệm bất luận kẻ nào, có thể yên tâm dựa vào chỉ có mình ông.
Thử nghĩ trên đời này, ngay cả người cha tin nhất của mình cũng sẽ ở sau lưng đẩy mình một cái, còn có người nào đáng tin cậy?
Ông từng chỉ cảm thấy mình hổ thẹn với Tuyên Thiệu, nhưng cũng không thể thật sự lý giải sự ngỗ nghịch, kiêu căng, ngang ngược của nó.
Chỉ cảm thấy con trai này lòng dạ hẹp hòi, thích đối nghịch với ông ta, không còn như hồi nhỏ được người ta yêu thích như vậy.
Nằm ở trên giường mười mấy ngày nay, không thể động đậy, không thể nói, nhưng thật ra khiến ông ta nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Cũng suy nghĩ minh bạch trước đây ông tưởng rằng trung quân, cho rằng chỉ là phản ứng bản năng, một cái đẩy vô cùng sai lầm đối với một đưá bé mười tuổi năm ấy có ý nghĩ như thế nào.
Một người cha đối với đứa con vẫn luôn dựa vào ông ta, gần giống như toàn bộ bầu trời. Một cái đẩy trí mạng, sự phản bội tựa như trời đất sụp đổ. Ông ta từng khiến cho cả cuộc đời của con trai đều u ám.
Hôm nay xin lỗi, thật sự là tới quá muộn.
Nhưng may mà lúc ông ta còn sống rốt cuộc hiểu rõ, may mà ông ta còn có cơ hội nói lời này ra khỏi miệng.
“Con đã có thể hiểu rõ hành động lúc đó của cha, con… con đã không trách cha nữa.” Giọng của Tuyên Thiệu hơi khàn khàn.
Yên Vũ ở bên ngoài đều nghe tất cả ở trong tai, cảm thấy vành mắt hơi xót.
Nghiêng mặt một bên, lúc này mới thấy Tuyên phu nhân luôn nhìn nàng.
“Mẫu thân…” Yên Vũ thấp thỏm kêu.
Tuyên phu nhân nhàn nhạt gật đầu, không nói tiếng nào, ánh mắt bình tĩnh chuyển sang nơi khác.
Yên Vũ cũng không dám chỉ để ý tiếng động trong phòng. Tuyên phu nhân ở ngay trước mặt, nàng lắng nghe quá mức nhập tâm tất nhiên là không tốt. Gần giống như mình nghe trộm bị người ta phát hiện.
Cha con Tuyên Văn Bỉnh lại nói một hồi.
Tuyên Thiệu mới từ phòng trong chậm rãi bước ra ngoài.
Yên Vũ nhìn thấy trong mắt hắn hơi đỏ, đứng dậy tiến lên đón.
Tuyên phu nhân đang muốn đi vào trong.
Tuyên Thiệu chợt nói: “Phụ thân muốn gặp nàng.”
“Hả?”
Tuyên Thiệu cúi đầu nhìn Yên Vũ. “Phụ thân nói, ông ấy muốn gặp nàng.”
Lúc này Yên Vũ mới tin chắc mình không có nghe lầm, Tuyên Văn Bỉnh thật sự là muốn gặp mình.
Ông ta muốn chất vấn mình sao? Muốn quở trách mình sao?
Tuyên Văn Bỉnh có thể buộc nàng… buộc nàng rời khỏi Tuyên Thiệu hay không? Có thể trách nàng lòng dạ quá mức độc ác hay không?
Yên Vũ chật vật nuốt nước miếng, cái gì tới thì sẽ tới. Bây giờ nàng có đường nào trốn tránh? Một tay mình biến sự tình thành như vậy, đương nhiên phải tự mình đi thu dọn.
Nàng gật đầu, từng bước một đi về phía phòng trong.
Biểu cảm kia, tư thế kia rất có vẻ như bị gia hình.
Lúc trước, khi nàng bị bắt nhốt trong ngục cũng không thấy trên mặt nàng có khẩn trương thấp thỏm như vậy.
Tuyên phu nhân nhíu mày lại, rốt cuộc cũng không cùng đi vào.
Tuyên Thiệu lại theo chân Yên Vũ vào phòng trong, dựa trên khung cửa nhìn bóng lưng Yên Vũ.
“Phụ, phụ thân…” Yên Vũ di chuyển bước chân, đứng cách mép giường ba bước.
Tuyên Văn Bỉnh dựa ở đầu giường, ánh mắt phức tạp ngắm nhìn nàng.
Một lúc lâu. “Con là con gái của Diệp thừa tướng.”
Yên Vũ gật đầu. “Dạ, cha con là Diệp Chính Lương, mẹ con là An thị.”
Tuyên Văn Bỉnh gật đầu lia lịa. “Con là con gái của ông ta… Thật là không ngờ ông ta còn có một đứa con gái sống ở trên đời này, thật là không ngờ con gái của ông ta lại trở thành con dâu của ta… Ý trời, rõ ràng là ý trời…”
Tuyên Văn Bỉnh tự lẩm bẩm.
Yên Vũ nghe vậy, nâng mắt đánh giá biểu cảm của Tuyên Văn Bỉnh. Tại sao nàng cảm thấy mấy câu nói này của Tuyên Văn Bỉnh không có không cam lòng chút nào, ngược lại mang vài phần ý may mắn ở bên trong?
Năm đó cha muốn ám sát hoàng đế, ủng hộ lập thái tử còn nhỏ tuổi, nắm giữ triều chính.
Con trai của Tuyên Văn Bỉnh lại suýt chết trong trận ám sát, ông ta dẫn người chính tay diệt cả nhà Diệp gia. Hôm nay biết được mình đã lăn lộn đến bên cạnh ông ta, còn chiếm cứ vị trí con dâu ông ta, chẳng phải ông ta nên giận dữ sao?
“Ta luôn khâm phục Diệp thừa tướng. Khi Diệp thừa tướng còn tại vị, ta chỉ là một võ tướng tứ phẩm. Mỗi khi Diệp thừa tướng tấu lên, chủ trương hoàng đế xuất binh nghênh chiến nước Kim, đoạt lại kinh thành, trong doanh trại đều là một mảnh phấn khởi. Chúng ta thân là võ tướng, ăn lương bổng và lương thực của quân đội, chúng ta không sợ chết trận sa trường, chỉ sợ dân chúng mắng chúng ta nhút nhát, mắng chúng ta không có năng lực, mắng chúng ta không dám đối kháng với nước Kim, chắp tay nhường non sông cho người ta, an phận một phương, làm rùa đen rụt đầu.”
Tuyên Văn Bỉnh nói tới đây, tâm tình hơi kích động, nhịn không được ho khan.
Tuyên Thiệu muốn tiến lên, bị ông ta giơ tay ngăn lại.
Ông ta bình ổn tâm trạng, nhìn Yên Vũ, nói tiếp: “Từ xưa đến nay vinh quang lớn nhất của võ tướng là chết trận xa trường, quan văn lấy cái chết can gián, ‘Võ tử chiến, văn tử gián’, con sống ở Diệp gia, có lẽ lời như vậy cũng không xa lạ gì.”
Yên Vũ gật đầu.
“Diệp thừa tướng vốn là quan văn, lấy cái chết khuyên hoàng đế xuất binh nghênh chiến. Không giống với những quan văn khác chủ trương cầu hoà với nước Kim, nộp tiền cống hàng năm đổi lấy bình yên tạm thời. Ông ấy vốn là quan văn lại có cốt khí như vậy, thậm chí xin lệnh của hoàng đế, nguyện tự mình dẫn binh xuất chinh, không thu hồi kinh thành liền nguyện chết không trở về triều.” Tuyên Văn Bỉnh thở dài một tiếng. “Diệp thừa tướng ở trong toàn quân đều có danh tiếng cực tốt, đánh giá cực cao. Tuyên mỗ cũng luôn vô cùng kính ngưỡng Diệp thừa tướng, ở trong lòng Tuyên mỗ, Diệp thừa tướng là anh hùng không ai có thể so sánh với. Nhưng mà… Ta làm sao cũng không ngờ rằng… Diệp thừa tướng vì xuất binh kháng Kim, cuối cùng lại…”
Tuyên Văn Bỉnh nói, vành mắt lại thấm ướt.
Yên Vũ nghe vậy cúi đầu. Nàng chôn mặt thật thấp, tựa như thế này là có thể giấu được đau thương trong lòng không để người ta phát giác được.
“Mặc kệ thế nào, ám sát hoàng đế là tội lớn. Nếu năm đó Diệp thừa tướng thành công, mặc dù ta không dám gật bừa cách làm của ông ta, nhưng cũng sẽ không dẫn người với phương pháp thảm thiết như vậy để làm lắng lại lửa giận của thánh thượng.” Giọng của Tuyên Văn Bỉnh nặng nề nói. “Kết quả, ông ta thất bại. Ám sát không thành, hoàng thượng tức giận… Hậu quả có thể tưởng tượng…”
“Con biết. Con đã xem hồ sơ cùng thư đích thân cha con viết rồi.” Yên Vũ đột nhiên lên tiếng, ngắt lời Tuyên Văn Bỉnh. Nàng không ngờ rằng thì ra cha năm đó ở trong lòng Tuyên Văn Bỉnh là hình tượng cao lớn vĩ đại như vậy.
Nhưng mà cha ở trong lòng nàng vẫn luôn là người tốt, một người cha tốt.
Cha đã làm ra chuyện như vậy, cũng khiến cho nàng cảm thấy thương tiếc.
“Cho nên, đối với chuyện hạ độc phụ thân, bây giờ con vô cùng hối hận… Không cầu người có thể tha thứ cho con, chỉ cầu… người đừng đuổi con đi. Con biết mình sai rồi, xung động lỗ mãng bất chấp hậu quả… Nhưng mà bây giờ con thật muốn sống với Tuyên Thiệu thật tốt. Thị phi của tám năm trước, con đã suy nghĩ minh bạch.”
Yên Vũ nói, giọng điệu không lưu loát.
Tuyên Văn Bỉnh thở dài một tiếng. “Làm sao ta lại đuổi con đi đây… Chuyện diệt môn năm đó, mặc dù hành động bất đắc dĩ nhưng trong lòng ta cũng thật cảm thấy áy náy. Hôm nay con có thể tới Tuyên gia, có lẽ ông trời cho ta cơ hội sám hối. Việc này buồn bực trong lòng ta một lúc lâu, ta cũng chưa từng nói với con. Năm đó hoàng đế hạ lệnh tiêu huỷ hồ sơ, ta cũng không đành lòng. Tiêu huỷ hồ sơ, chân tướng sẽ không còn. Diệp thừa tướng vĩnh viễn chết không rõ. Cho nên ta đem hồ sơ giấu trong thư phòng, mỗi khi cảm thấy mệt mỏi sâu sắc thì lật xem hồ sơ. Tựa như lại thấy năm đó Diệp thừa tướng lấy cái chết can gián chấp nhất của hoàng đế, không nao núng.”
Yên Vũ kinh ngạc nhìn Tuyên Văn Bỉnh, một lúc lâu nàng bỗng kêu: “Phụ thân…”
Tuyên Văn Bỉnh nghe tiếng ngẩn ra, chậm rãi quay mặt lại nhìn nàng.
“Ừm!”
Ông gật đầu lia lịa, giống như trong tiếng “phụ thân” này bao hàm tha thứ chuyện năm đó, quên đi hành vi hạ độc đối với mình, càng là mong đợi đối với ngừơi một nhà sống tốt đẹp trong tương lai.
Nhìn ra trên mặt Tuyên Văn Bỉnh có mệt mỏi, Tuyên Thiệu nắm tay Yên Vũ lui ra khỏi phòng trong.
Cả người Yên Vũ hơi mông lung.
Lúc bước vào phòng trong, nàng vẫn thấp thỏm bất an. Nàng sợ Tuyên Văn Bỉnh sẽ hận nàng, sẽ không tha thứ cho nàng, sẽ đuổi nàng đi.
Lúc đi ra khỏi phòng trong, cả người nàng lại đều là thả lỏng, toàn bộ tâm đều sáng ngời.
Tựa như tất cả lo lắng trong lòng đều bị gió thổi tan.
Đối với dĩ vãng, đối với hiện tại, đối với tương lai đều tràn đầy bao dung cùng sự hoài niệm.
Thì ra cảm giác trút đi gánh nặng tốt như vậy, vui vẻ như vậy!
Đã từng tám năm, nàng ngu dường nào, đeo thù hận ở trong lòng, kết quả là lầm người lầm mình, buồn cười biết bao!
Tuyên Văn Bỉnh còn chưa có dùng cơm.
Tuyên Thiệu và Yên Vũ cũng chỉ ăn chút điểm tâm trong hành lang gấp khúc.
Hai người ra khỏi phòng chính, Tuyên phu nhân sai người mang chút thức ăn nhẹ đưa vào phòng trong.
Yên Vũ nghe được Tuyên Văn Bỉnh cầm tay Tuyên phu nhân, nói: “Nó là một đứa bé đáng thương, việc này không trách nó được. Bà đừng so đo với nó. Tám tuổi liền mất đi toàn bộ gia đình, mất đi tất cả thân nhân, nó làm sai chỗ nào? Lại phải trải qua tai ương ngập đầu này… Hôm nay nó có thể mở ra khúc mắc, là chuyện không thể nào tốt hơn. Ta vốn áy náy trong lòng đối với Diệp thừa tướng, sau này bà đối đãi với nó thật tốt, coi như bồi thường cho nó.”
“Năm đó lão gia cũng là bất đắc dĩ… Cuối cùng là cứu cửu tộc của Diệp gia, tránh khỏi nhiều người vô tội chết oan…”
“Lời này đừng nói nữa, bà chỉ cần nhớ kỹ, sau này đối đãi với nó thật tốt, đừng nhớ kỹ không chịu bỏ qua chuyện này. Hơn nữa, bây giờ thân phận của nó là con gái của Chu gia, cũng chỉ là con gái của Chu gia, chuyện Diệp thừa tướng đừng nhắc lại nữa. Mặc dù chuyện này đã qua nhiều năm, nếu để hoàng đế biết được…”
“Thiếp biết rồi.”
Hai người đã ra khỏi chính viện, chậm rãi đi trên con đường đá xanh giữa rừng trúc.
Gió thổi qua rừng trúc, lá trúc vang xào xạc.
Giọng nói của Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân đã trở nên mờ ảo.
Yên Vũ cũng thu hồi thính lực, không nghe tiếp nữa.
Tựa như tất cả đều không giống nhau, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Tất cả đều có chuyển biến, thì ra cuộc sống có thể đơn giản như vậy, nhẹ nhàng như vậy, lại… hạnh phúc như vậy.
Nàng đưa tay cầm lấy tay của Tuyên Thiệu. Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay.
Lòng bàn tay nàng mềm mại, lòng bàn tay hắn có vết chai cứng rắn.
Hai người cùng cất bước, mỗi bước đều thong thả vững vàng.
Tuyên Văn Bỉnh ngày ngày khá hơn.
Mặc dù thể lực không còn như trước nữa, nội lực cũng bị thương tổn lớn, nhưng cử động bình thường đã không bị ảnh hưởng.
Trúng độc như núi đổ, độc đi như kéo tơ.
Muốn khử sạch dư độc phải điều dưỡng thật tốt khá lâu
Nhưng sự có mặt của Tuyên Văn Bỉnh ở trong triều lại không thể trì hoãn lâu như vậy.
Ông ta tỉnh lại ngày thứ năm liền tự mình đi cáo tội với hoàng đế, lần nữa đứng trong trung tâm chính trị của triều đình.
Khiến cho người vọng tưởng thừa dịp Tuyên gia nội loạn liền đạp cho Tuyên gia một cước cũng bị chặt đứt tâm tư.
Hơn nữa, người tỉ mỉ còn có thể phát hiện, trải qua chuyện này, giữa cha con Tuyên gia dường như xảy ra biến hoá kỳ diệu.
Tuy từng có đồn đãi cha con Tuyên gia bất hoà, nhưng ngoại trừ ngày đám cưới của Tuyên Thiệu, cũng chưa từng thấy qua hai cha con đỏ mặt trước mặt người ngoài. Hai cha con luôn luôn bận rộn, ai cũng không để ý nhiều tới ai.
Hôm nay lại thấy xe ngựa thường ngày của Tuyên Thiệu chờ Tuyên đại nhân cùng hồi phủ.
Tuyên đại nhân vốn cưỡi ngựa lên triều, hôm nay ngược lại cũng không cự tuyệt con ông ta đặc biệt tới đón.
Xe ngựa gặp thoáng qua xe ngựa của Tuyên gia, nếu lưu ý vẫn thỉnh thoáng có thể nghe được trên xe ngựa xa hoa của Tuyên Thiệu truyền đến tiếng cười sang sảng của hai cha con.
Cha con chiến tranh, vốn lúc cha con người ta không mấy thuận hoà nhưng địa vị Tuyên gia ở thiên triều không người nào có thể lay động. Bây giờ cha con đồng tâm, chỉ sợ muốn rung chuyển Tuyên gia thì càng thêm khó khăn.
Đại cục trong triều đã ổn định lại.
Bây giờ Tuyên Thiệu ngược lại cũng không bận rộn giống như trước đây. Mỗi ngày đều có thể nhín chút thời gian ở nhà làm bạn với vợ yêu.
Tình hình của Tuyên Văn Bỉnh cũng từ từ chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần bình tâm tĩnh khí thì hoàn toàn nhìn không ra thân thể của ông ta từng bị tổn hại lớn.
Ngày hôm đó Yên Vũ đang ngồi trong đình nghỉ mát, cầm nĩa bạc ghim quả nho đã được lột vỏ, nhai từng quả một.
Quả nho màu xanh, chua vô cùng.
Nhưng Yên Vũ ăn một quả nối tiếp một quả vô cùng sảng khoái.
Dạo này tâm tình tốt, nàng cũng bắt đầu thèm ăn, thường muốn ăn những thứ không giải thích được, ví dụ như nho trái mùa.
Tuyên Thiệu vừa trở về từ bên ngoài, cũng cầm nĩa bạc ghim một quả nho.
Lục Bình đang muốn nói gì đó nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng.
Tuyên Thiệu đã bỏ quả nho vào trong miệng.
Lục Bình ngậm miệng lại, muốn nói cũng không nói nên lời.
Trong chớp mắt đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Tuyên Thiệu nhăn nhíu lại, phun quả nho ở trong miệng ra, chua từ đầu lưỡi cho tới chân răng.
“Chưa chín, đừng ăn.” Tuyên Thiệu giơ tay dời cái dĩa, phất tay kêu nha hoàn hầu hạ bên cạnh đều lui xuống hết.
“Thân thể của phụ thân hôm nay đã khoẻ, ta và ông ấy nói chuyện với mẫu thân.” Tuyên Thiệu ngồi xuống cẩm đôn bạch ngọc ở bên cạnh, thấp giọng nói với Yên Vũ.
Yên Vũ vốn vẫn toét miệng cười vì thấy hắn bị quả nho chua đến nhăn mặt, nghe vậy lập tức thu hồi vẻ vui cười trên mặt.
Đây là chuyện bây giờ nàng thấp thỏm nhất.
Mẫu thân trong miệng Tuyên Thiệu dĩ nhiên không phải là Tuyên phu nhân, mà là mẹ của Yên Vũ, An Ngọc Chi.
Bây giờ thi thể của An Ngọc Chi và Mục Thanh Thanh đều ở trong tay An Niệm Chi.
An Niệm Chi là một người cố chấp đến điên cuồng. Ai có thể coi chừng thi thể của một người đã chết, giữ tám năm không cho phép năm tháng tàn phá, còn vọng tưởng làm người đó tỉnh lại? Yên Vũ tự hỏi làm không được, nhưng An Niệm Chi thì làm được.
Hơn nữa Lộ Nam Phi cũng nói, trình độ y thuật của An Niệm Chi khiến cho người ta không thể theo kịp.
Mặc kệ là ông ta vọng tưởng hay là thật sự có biện pháp, vào giờ phút này đã thoát khỏi chấp niệm của Yên Vũ, cũng không muốn để cho ông ta ra tay đối với mẹ của mình.
“Phụ thân nói như thế nào? Có thể có cách đoạt lại di thể của mẫu thân?” Yên Vũ thả chiếc nĩa bạc xuống dĩa, vội vàng hỏi.
Tuyên Thiệu khẽ gật đầu. “Phụ thân cũng hiểu được việc này nghe rợn cả người, không thể mặc cho ông ta làm càn. Chỉ cần nàng có thể xác định di thể của mẫu thân đúng là ở trong Cao phủ, vậy thì có cách đoạt lại!”
“Vâng, nhất định là ở đó.” Yên Vũ khẽ nói. “An Niệm Chi để ý kỹ đối với hoa ưu đàm bà la trong nhà ấm trồng hoa bằng ngọc lưu ly kia, không để cho người ngoài chạm đến chút nào. Hơn nữa Cao phủ giáp với phủ thừa tướng lúc trước, nhất định là có dụng ý. Thiếp đã quan sát qua, nhà ấm trồng hoa của An Niệm Chi ở ngay trên nơi đã từng là phủ thừa tướng. Ông ta xây nhà ấm trồng hoa ở trong đó nhất định là có liên quan đến mẫu thân! Cho nên, mật thất thiếp đã từng thấy qua kia nhất định ở ngay bên trong Cao phủ!”
“Tốt.” Tuyên Thiệu gật đầu. “Nàng an tâm đi!”
Yên Vũ vốn cho rằng Tuyên Thiệu là loại người sấm rền gió cuốn*, nhưng không biết được điều này có lẽ là di truyền đặc tính của Tuyên Văn Bỉnh.
(*sấm rền gió cuốn: là thành ngữ, chỉ hành động nhanh chóng, hiệu quả, gọn gàng)
Nàng không biết Tuyên Thiệu nói chuyện của mẫu thân cho Tuyên Văn Bỉnh khi nào, nhưng nàng lại biết rõ Tuyên Thiệu chỉ mới nói cho nàng có một ngày nhưng Tuyên Văn Bỉnh đã hành động.
Trong viện của Cao Khôn có một cây hoè cổ thụ.
Cây hoè có thể là đã trăm tuổi, thân cây to đến một người ôm không nổi.
Ở thiên triều, cây hoè rất được yêu thích. Từ đế vương cho tới dân chúng đều không ai không thích cây hoè.
Cho nên lúc Cao Khôn mua viện này, tuy rằng cây hoè đã chết nhiều năm nhưng hắn cũng không kêu người ta bỏ đi.
Ngay hôm sau khi Tuyên Thiệu nói cho Yên Vũ biết là muốn cứu mẫu thân của nàng.
Cây hoè đã chết mấy năm của phủ Cao Khôn lại trong một đêm như cây khô gặp mùa xuân, mà thời tiết bây giờ là đầu mùa đông. Trên tán cây cao to nhú ra một chồi non xanh biếc, khiến cho người ta thấy đều sinh lòng vui vẻ.
Cây khô gặp mùa xuân đúng là hiện tượng hiếm thấy, hơn nữa lại là cây hoè được mọi người yêu thích. Lập tức có đại thần đem chuyện này báo lên cho hoàng thượng. Ngày nay hoàng thượng trầm mê chuyện tu đạo thành tiên, bây giờ nghe thấy dị tượng này tất nhiên là nghĩ rằng chuyện này biểu thị mình sắp đắc đạo thành tiên. Lập tức quyết định đến phủ của Cao Khôn để tận mắt nhìn hiện tượng “cây khô gặp mùa xuân” này.
Hoàng đế xuất hành không phải là chuyện nhỏ, không thể để cho bất cứ cái gì bất ngờ xuất hiện đe doạ an nguy của hoàng đế. Tám năm trước, lúc hoàng đế ở đàng hoàng trong cung còn có thể bị chuyện ám sát, hôm nay nếu như rời khỏi hoàng cung đại nội được canh phòng nghiêm ngặt, không bảo vệ nghiêm mật làm sao có thể được.
Vì vậy điều động toàn bộ binh lực của Hoàng thành ti để phụ trách an nguy của hoàng đế .
Phải trước khi hoàng đế xuất hành, điều tra bất cứ khả năng tồn tại tai hoạ ngầm gì.
Cao Khôn vốn đang ở trong cung làm nhiệm vụ, nghe thấy cây hoè đã chết nhiều năm ở nhà mình nẩy mầm, còn cảm thấy mừng rỡ, nhưng bây giờ không cao hứng nổi một chút xíu nào.
Khi hắn đang hầu hạ bên người hoàng đế, lúc nghe thấy Tuyên Văn Bỉnh đã phái binh lực Hoàng thành ti bao vây nhà của hắn thì hắn liền cảm thấy “cây khô gặp mùa xuân này” thật là không đơn giản.
Nhưng mà bây giờ hoàng đế đang cao hứng, mặt mũi tươi cười lôi kéo đạo trưởng Huyền Cơ Tử. “Đạo trưởng tu đạo nhiều năm, có từng thấy cây khô gặp màu xuân chưa?”
Huyền Cơ Tử lắc đầu. “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, đây là điềm lành! Đừng nói tận mắt nhìn thấy, chuyện cây khô gặp mùa xuân này chỉ từng nghe nói trong truyền thuyết, còn đây là ông trời gợi ý cho thánh thượng, báo trước Thiên triều ta đất nước hồi xuân, vạn vật gặp xuân, cũng báo trước cho hoàng thượng ngài nhất định có thể mong ước thành sự thật, đắc đạo thành tiên!”
Hoàng thượng vừa nghe lời này, càng thêm vui mừng.
Cao Khôn ở bên cạnh đã gấp như kiến bò trên chảo nóng. Nếu như bây giờ hắn nhảy ra nói cây khô gặp mùa xuân này không phải là điềm lành gì, hoàng đế có thể lập tức vặt đầu của hắn xuống hay không?
Không đồng ý cho hoàng đế đi xem? Chỉ sợ hoàng đế sẽ không nghe hắn.
Nhưng nếu thật sự để Hoàng thành ti điều tra nhà của hắn, nhà ấm trồng hoa trong hậu viện cùng với hoa ở trong phòng của cha nuôi chẳng phải sẽ bại lộ sao?
Đây mới là ý đồ thật sự của Tuyên Văn Bỉnh phải không?
Cho dù Cao Khôn suy nghĩ rất rõ ràng nhưng không ngăn cản được bước chân điều tra của Hoàng thành ti.
Trước khi hoàng đế xuất cung, bọn họ nhất định sẽ lật ngược Cao phủ để đảm bảo hoàng đế xuất hành an toàn.
Lúc binh tướng Hoàng thành ti bao vây Cao phủ, Yên Vũ và Tuyên Thiệu đang ngồi trong một gian phòng bao trên lầu hai của một quán trà ở phố tây bắc, mở cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy sân của Cao phủ.
Yên Vũ dựa bên cửa sổ, mắt không chớp nhìn chằm chằm sân ở đằng xa, hai tay nắm chặt với nhau.
“Bọn họ có thể tìm được mẫu thân không?” Yên Vũ nhịn không được lo lắng hỏi.
“Dù cho đào ba thước đất cũng phải tìm được mẫu thân.” Tuyên Thiệu đi tới cạnh nàng, nắm lấy tay nàng.
Cao Khôn cũng coi như là tâm phúc trước mặt hoàng đế. Hoàng thành ti không thể vô duyên vô cớ bao vây, trắng trợn lục soát phủ của hắn. Hôm nay dựa vào cơ hội đi tuần của hoàng đế nên có thể kiểm tra toàn bộ Cao phủ. Nếu thật sự đào ba thước đất, người khác cũng chỉ có thể nói là Hoàng thành ti lo lắng đến an nguy của hoàng đế, không thể nói được nửa chữ “không”.
Cho nên nói, có lúc gừng càng già càng cay. Chiêu này của phụ thân, hắn chưa từng nghĩ tới.
Bây giờ mọi người lục soát, chỉ cần thi thể của mẫu thân Yên Vũ bị giấu ở Cao phủ thì sẽ không có đạo lý tìm không được. Hắn vững tin hôm nay nhất định sẽ có kết quả.
Lúc Hoàng thành ti bắt đầu lục soát đã là thời gian buổi sáng.
Lúc gần tới buổi trưa, ở bên ngoài phòng bao của Yên Vũ và Tuyên Thiệu có người đến bẩm báo, nói tìm được một gian mật thất nhưng mà bọn họ không có cách nào mở được, đến đây hỏi công tử có muốn dùng sức mở hay không.
Yên Vũ lập tức khẩn trương. “Đúng rồi, thiếp đã thấy chỗ của mẫu thân chính là một gian mật thất, bên trong chỗ đó không lớn, bày rất nhiều băng, nếu như mạnh mẽ phá cửa, có thể… có thể tổn thương đến di thể của mẫu thân hay không?”
Tuyên Thiệu nghe vậy, hỏi bên ngoài: “Có tìm được nhà ấm trồng hoa bằng ngọc lưu ly ở hậu viện không?”
“Tìm được, hoa trong phòng đều là một loại hoa chỉ mọc lá.” Thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo.
“Vậy người trong phòng hoa đâu?” Tuyên Thiệu truy hỏi.
Thị vệ ngoài cửa dường như hơi bất ngờ. “Trong phòng hoa không có người trông coi.”
Không người trông coi?
Tuyên Thiệu và Yên Vũ liếc nhau. Vậy An Niệm Chi đâu?
“Hoàng thành ti đã bao vây Cao phủ, Cao phủ từng có người ra vào không?” Tuyên Thiệu trầm giọng hỏi.
Thị vệ kia lập tức đáp: “Từ sau khi bao vây tuyệt không có người nào ra vào.”
“Ông ta bỏ chạy trước khi bị bao vây hay là… vẫn còn nấp trong Cao phủ?” Yên Vũ nhìn Tuyên Thiệu, thấp giọng hỏi.
Tuyên Thiệu không trả lời, trong lòng đã tự cân nhắc.
“Chúng ta đến Cao phủ xem đi?” Yên Vũ bắt lấy tay của hắn.
Tuyên Thiệu không lập tức đồng ý. “Ta đi xem, nàng ở lại chỗ này.”
“Thiếp… Mang thiếp đi cùng đi, có chàng ở đây, có binh lính Hoàng thành ti ở đây, cho dù ông ta vẫn còn nấp trong Cao phủ cũng nhất định không thể gây tổn thương được thiếp. Thiếp muốn… tự mình đi nhìn.” Yên Vũ canh cánh mẫu thân, hơn nữa nàng nghĩ bây giờ ở bên cạnh Tuyên Thiệu là an toàn nhất.
Thấy vẻ mặt nàng lo lắng, Tuyên Thiệu có thể hiểu tâm tình của nàng nên gật đầu đồng ý.
Hai người rời khỏi quán trà, đi đến Cao phủ.
Tôi tớ trong Cao phủ đều bị tập trung ở trước viện, đứng thành một hàng thật chỉnh tề ở bên tường.
Tuyên Thiệu cùng Yên Vũ ngồi xe ngựa, dưới vòng vây bảo vệ của thị vệ Hoàng thành ti, chậm rãi vào viện của Cao gia. Đi thẳng đến hậu viện.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài lùm cây ở hậu viện.
Tuyên Thiệu đỡ Yên Vũ bước xuống xe, đi trên con đường đá xanh xuyên qua lùm cây. Mái nhà bằng ngọc lưu ly của nhà ấm trồng hoa ở hậu viện dưới nắng ấm trong đầu mùa đông phản xạ ra tia sáng chói mắt.
Yên Vũ nghe được nhịp tim chợt tăng tốc của mình, không phân biệt rõ mình rốt cuộc là khẩn trương hay là đang hưng phấn vì có thể đoạt lại di thể của mẫu thân.
Nàng theo Tuyên Thiệu cùng nhau tiến vào nhà ấm trồng hoa.
Trong nhà ấm trồng hoa thuần một màu xanh biếc của cây ưu đàm bà la chỉ mọc lá không nở hoa, tắm ánh mặt trời sáng rỡ, yên lặng không tiếng động.
Yên Vũ nghiêng tai lắng nghe. Bên dưới nhà ấm trồng hoa dường như có tiếng hít thở của vài người truyền tới.
Mật thất ở ngay bên dưới nhà ấm trồng hoa?
Thị vệ phát hiện mật thất dẫn hai người đi tới cuối nhà ấm trồng hoa, nơi đó có một cửa vào, cùng đi xuống phía dưới cửa. Lúc này toàn bộ thông đạo âm u ẩm ướt đều đã được đuốc chiếu sáng.
Tuyên Thiệu thận trọng đỡ Yên Vũ, chỉ sợ mặt đất trơn trợt, dưới chân nàng không vững.
Lối đi này không tính là hẹp, hai người đi song song cũng dư dả.
Hai người nhanh chóng đến trước cửa đá của mật thất.
Mấy thị vệ Hoàng thành ti đang thủ ở chỗ này, nhìn thấy Tuyên Thiệu thì đều chắp tay, khom người. “Công tử!”
Tuyên Thiệu tiến lên, mượn cây đuốc tự kiểm tra cửa đá.
Dường như An Niệm Chi vô cùng thành thạo đối với loại cơ quan này. Mật thất ở gần Thập lý đình ngoại thành cũng thiết kế cơ quan, mật thất nơi này cũng như vậy.
Ông ta hao tâm tổn sức như vậy, xem ra thật sự vô cùng để ý đến mẫu thân của Yên Vũ.
Nếu chỉ là tình huynh muội, không đến nỗi như thế chứ?
Ngón tay của Tuyên Thiệu đặt trên cửa đá, tỉ mỉ vuốt ve.
Yên Vũ lo lắng di thể của mẫu thân đang ở bên trong. Nếu như mạnh mẽ phá vỡ tường đá, khó tránh khỏi sẽ tổn thương đến di thể.
Tuyên Thiệu dùng đầu ngón tay chạm từng chút một, không lơ là bỏ quả một chút nào.
Bỗng nhiên chạm được một khối nho nhỏ nhô ra ở mép cửa đá và tường đá, hắn dựa vào ánh lửa nhìn kỹ lại, nhô ra kia giống như là do người lưu lại.
“Bảo vệ thiếu phu nhân.” Tuyên Thiệu phân phó một tiếng.
Thị vệ Hoàng thành ti xung quanh lập tức bảo vệ Yên Vũ ở chính giữa, không để lại khe hở nào.
Lúc này Tuyên Thiệu mới cố sức đè xuống chỗ nhô ra.
Chỉ nghe “răng rắc răng rắc…” vang lên vài tiếng, như là tiếng chuyển động bên trong cơ quan. Cửa đó chậm rãi hạ xuống.
Yên Vũ bị mọi người vây quanh, nhìn không thấy tình hình phía trước, nhưng thính lực lại không tự chủ phóng ra.
Trong mật thất không có tiếng hít thở, không có tiếng tim đập. An Niệm Chi không có ở đây, vậy mẫu thân đâu? Di thể của mẫu thân còn ở đó hay không?
Yên Vũ đang muốn đẩy mở người bao vây nàng, đi lên phía trước.
Nhưng bỗng nhiên nghe thấy Tuyên Thiệu cất bước đi vào mật thất, tiếp theo là tiếng xé gió của mũi tên bắn lén.
“Cẩn thận…” Yên Vũ hét lớn một tiếng.
Tuyên Thiệu đã toàn thân dựng lên, chợt xuất chưởng, lấy lực chưởng phong dừng mũi tên bắn lén lại.
Tên bắn lén rơi xuống đất.
Tuyên Thiệu cảnh giác nhìn quanh mình, nhất thời không dám tuỳ tiện đi về phía trước.
Ánh sáng trong mật thất vô cùng mờ tối. Nguồn sáng đều là đến từ đuốc bên ngoài lối đi. Nhưng nơi này xác thực rất lạnh, có thể thấy cách đó không xa có bày rất nhiều bồn băng vây quanh một quan tài bằng ngọc lưu ly.
Nằm trong quan tài ngọc lưu ly chính là mẫu thân của Yên Vũ?
Tuyên Thiệu đứng ở giữa mật thất, nương theo ánh sáng của cây đuốc liếc nhìn quan tài ngọc lưu ly.
Ngọc lưu ly phản xạ với ánh lửa, tình hình bên trong nhìn không rõ, chỉ thấy hình như có chất lỏng màu đỏ lợt, ánh lửa chiếu vào như có ánh sáng uyển chuyển.
“Tuyên Thiệu…” Giọng của Yên Vũ truyền đến từ bên ngoài mật thất.
Tuyên Thiệu quay đầu nhìn lại, thấy nàng còn bị mọi người bao vây ở chính giữa, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.
“Nàng chờ ở bên ngoài trước.” Tuyên Thiệu nói với vẻ không cho cãi lại.
Yên Vũ im lặng, phút chốc không có tranh cãi. “Thiếp biết, chàng cẩn thận.”
Nếu là lúc trước, nàng có thể không quan tâm, không sợ hãi mà vọt tới trước. Nhưng bây giờ nàng không thể, nàng không chỉ có bản thân mình mà còn có con của nàng và Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu quan sát bốn phía, chậm rãi cất bước đến gần quan tài bằng ngọc lưu ly.
Mãi cho đến khi hắn tới gần quan tài ngọc lưu ly được bày bồn băng xung quanh cũng không xảy ra bất ngờ gì khác.
Mũi tên bắn lén lúc đầu ánh lên ánh lửa, đầu mũi tên chiếu ra ánh xanh lam. Ngoại trừ mấy mũi tên bắn lén được tẩm độc, dường như An Niệm Chỉ cũng không có bày bố những cơ quan ám khí nào khác.
Tựa như mấy mũi tên bắn lén chỉ là ông ta đùa giỡn với người xâm nhập.
Tuyên Thiệu vượt qua bồn bằng, đi tới trước quan tài ngọc lưu ly.
Cúi người nhìn vào trong quan tài.
Vừa nhìn thì khiến cả người hắn đều hoàn toàn ngơ ngẩn.
Trên khuôn mặt tuấn tú bất phàm hiện ra vẻ kinh hãi khó có thể tin. Hắn chậm rãi quay đầu lại, nói với người ở bên ngoài: “Đưa một cây đuốc đến.”
Lập tức có thị vệ cầm cây đuốc đi vào.
Tuyên Thiệu nhận lấy cây đuốc, chiếu vào quan tài ngọc lưu ly, cẩn thận kiểm tra.
Trong nhất thời vẻ mặt của hắn hơi khó coi.
Yên Vũ kêu thị vệ chắn ở trước người mình tránh ra, nhìn thấy Tuyên Thiệu cùng một thị vệ khác đang đứng ở trước quan tài mà nàng đã thấy qua.
Biết chắc là bên trong bình an vô sự, sao Tuyên Thiệu còn chưa gọi mình đi vào chứ?
“Thiếp có thể đi vào không?” Yên Vũ vẫn hỏi một câu.
Tuyên Thiệu nâng mặt nhìn về phía nàng, yên lặng lắc đầu. “Không nên đi vào.”
Yên Vũ nhìn sắc mặt của hắn trầm lạnh thì trong lòng căng thẳng.
Không phải là An Niệm Chi cũng mang di thể của mẫu thân đi chứ?
Nhưng nhờ ánh lửa, nàng rõ ràng nhìn thấy lờ mờ có bóng người ở trong chất lỏng màu đỏ?
“Thiếp muốn nhìn một chút…” Yên Vũ nói, đã cất bước tiến vào mật thất.
Tuyên Thiệu lập tức đứng dậy từ phía trước quan tài ngọc lưu ly, che ở trước mặt nàng. “Yên Vũ, có thể không nhìn không?”
Yên Vũ chần chờ nhìn hắn một cái. “Vì sao?”
Tuyên Thiệu mím môi, không trả lời.
Trong lòng Yên Vũ suy nghĩ phút chốc, khoé miệng căng ra. “Có phải là thi thể của mẫu thân đã bắt đầu hư? Không còn tốt giống như lúc ban đầu? Không sao… Thiếp có thể chấp nhận, dù sao đã hơn tám năm rồi… Bây giờ còn có thể có hình dạng đại khái đã là rất hiếm thấy…”
Yên Vũ hít một hơi thật sâu. “Thật ra là thiếp muốn mẫu thân mồ yên mã đẹp, có còn tốt như lúc ban đầu hay không đã không quan trọng.”
Tuyên Thiệu nghe vậy cũng không có tránh ra. “Yên Vũ…”
“Để thiếp xem một chút được không? Đó là mẫu thân của thiếp, nhìn một cái, để cho thiếp nhìn một lần cuối cùng…” Trên mặt của Yên Vũ mang theo kiên cường nhưng trong giọng nói đã có nghẹn ngào.
Tuyên Thiệu nắm tay nàng, thấy nàng khăng khăng, không thể làm gì khác hơn là tránh ra, nhưng vẫn không yên lòng cùng nàng tiến lên phía trước.
Thị vệ kia giơ cây đuốc lên, lui một bước, nhường lại chỗ bên cạnh quan tài ngọc lưu ly.
Yên Vũ tiến lên tập trung nhìn.
Cả người đứng bất động tại chỗ.
An Ngọc Chi vẫn như cũ nằm trong chất lỏng màu đỏ nhạt trong quan tài ngọc lưu ly.
Không có bất kỳ thay đổi nào so với nàng nhìn thấy lần trước. Tựa như thời gian vĩnh viễn dừng lại trên người bà vào một đêm kia tám năm trước, một khắc kia, năm tháng chưa từng làm già đi dung nhan của bà.
Dáng vẻ của bà bình thản, giống như chỉ là đang ngủ, không có đau khổ, không có giãy dụa.
Mặc dù bây giờ trên ngực của bà bỗng nhiên bị người phanh ra một lỗ lớn, đúng nơi của trái tim, trống rỗng, nhưng không thấy trên mặt bà có vẻ đau đớn chút nào.
Tuyên phu nhân giật mình một cái, vội vuốt ngực cho ông ta. “Đừng nói nữa, ông vừa tỉnh lại. Ta với ông nói chuyện này làm gì! Ông mau mau nằm xuống nghỉ ngơi một chút, ngủ không được thì nhắm mắt nghỉ ngơi cũng tốt. Ta sẽ canh giữ ở bên cạnh ông, được không?”
Tuyên Văn Bỉnh quả thật có chút mệt mỏi, tuy không buồn ngủ nhưng dù sao cũng là trúng độc, tổn hao sức khoẻ, bây giờ vẫn còn yếu.
Ông ta theo tay của Tuyên phu nhân đỡ, chậm rãi nằm xuống. Nhắm mắt lại, chuyện tám năm trước lại như thuỷ triều tràn vào trong đầu.
Tuyên phu nhân nắm tay ông ta, lẳng lặng nhìn ông ta nhưng không có phát hiện trên mí mắt đang nhắm của ông ta hơi ẩm ướt.
Buổi sáng hôm sau thức dậy, Tuyên Thiệu và Yên Vũ mới nghe nói chuyện Tuyên Văn Bỉnh tỉnh lại vào tối hôm qua.
“Sao không đến đánh thức chúng ta?” Yên Vũ gấp gáp mặc quần áo, chải đầu.
“Là lão gia dặn không gọi làm phiền các người. Vả lại Lục đại nhân nói lão gia vừa tỉnh, thân thể suy yếu, không thích hợp thăm hỏi, hôm nay gặp cũng giống như nhau.” Lục Bình vừa hầu hạ Yên Vũ dậy vừa nói.
Tuyên Thiệu sửa sang xong trước, đặc biệt chờ nàng ở phòng ngoài.
Hai người không lo đến dùng cơm, liền trực tiếp đi đến chính viện.
Lưu ma ma đang chờ ở trong viện, thấy hai người đến thì lập tức tiến lên. “Công tử, thiếu phu nhân, lão gia và phu nhân đêm qua ngồi đến nửa đêm, bây giờ còn chưa dậy. Ngài…”
Tuyên Thiệu khoát khoát tay, kêu Lưu ma ma lui sang một bên, xoay người nói với Yên Vũ: “Không vội. Chúng ta về trước dùng cơm đi, đợi phụ thân và mẫu thân thức thì tới nữa.”
Nhưng Yên Vũ lắc đầu liên tục. Lúc này nàng đâu có tâm tư dùng cơm.
Tuyên Văn Bỉnh tỉnh lại, đối với nàng mà nói là bước ngoặc lớn của cuộc đời, là cơ hội xoá sạch thù giết cha giữa nàng và Tuyên Thiệu.
Cả tim nàng từ viện của Tuyên Thiệu đến bây giờ đều bang bang nhảy không ngừng. Trong tai tất cả đều là tiếng tim đập của mình.
Tuyên Thiệu thấy dáng vẻ vội vàng của nàng, lắc đầu bất đắc dĩ phì cười.
Không biết còn tưởng rằng tỉnh lại không phải là cha của hắn mà là cha của Yên Vũ đó!
Hai người ngồi trong hành lang gấp khúc.
Đầu mùa đông ở Lâm An có chút lạnh, Tuyên Thiệu kéo thật chặt áo choàng của Yên Vũ, cầm tay hơi lạnh của nàng.
Bởi vì nàng mang thai, ép nàng ăn chút điểm tâm lót dạ.
Yên Vũ nghe thấy trong phòng chính bỗng nhiên có tiếng động, lập tức đứng lên từ trong hành lang gấp khúc. “Thức rồi!”
Trong giọng nói của nàng đều là gấp gáp.
Lại đợi một hai khắc, Lưu ma ma mới đến mời bọn họ vào phòng chính.
“Phu nhân đã dậy, lão gia cũng thức.”
Tuyên Thiệu cũng nhanh chóng đứng dậy, hai người bước vội đến phòng chính.
Tuyên phu nhân chờ ở trong phòng chính, mắt hơi sưng.
Vừa nhìn liền biết đêm qua đã khóc.
Tuyên phu nhân giơ ngón tay chỉ vào phòng trong. “Con đi đi, phụ thân đang chờ con.”
Tuyên Thiệu liếc nhìn Yên Vũ, buông tay nàng ra, cất bước đi vào phòng trong.
Yên Vũ lắng tai nghe hít thở, nhịp tim của Tuyên Văn Bỉnh. Nghe thấy ông ta ngồi dậy, Tuyên Thiệu đi lót gối dựa ở sau lưng ông ta.
Nghe được hai cha con đầu tiên là chỉ giữ im lặng, qua một hồi lâu mới nghe thấy Tuyên Thiệu ấp úng một tiếng: “Cha…”
E là đã tám năm hắn không có gọi ông ta một tiếng cha như vậy.
Yên Vũ nghe thấy hít thở của Tuyên Văn Bỉnh hơi dồn dập một chút, lại im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nghe được trong tai truyền đến tiếng đè nén trầm thấp của Tuyên Văn Bỉnh. “Xin lỗi, Thiệu nhi… Tám năm trước con trải qua giãy dụa giữa sống chết, hôm nay cha mới hiểu được có bao nhiêu đau đớn như vậy…”
Chuyện Tuyên Văn Bỉnh vừa mới tỉnh lại lại xin lỗi với con trai Tuyên Thiệu, Yên Vũ thật bất ngờ.
Làm cha có lỗi, biết dùng giọng điệu chân thành như vậy, dùng lời xin lỗi nói ra khỏi miệng, e là ít lại càng ít. Hơn nữa, Tuyên Văn Bỉnh thân là Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti, cũng là người kiêu ngạo tự phụ.
“Cha…” Tuyên Thiệu lắc đầu, câu nói tiếp theo lại không thể nói ra.
Tuyên Văn Bỉnh giơ tay lên ra sức vỗ vỗ vai hắn.
Đứa bé trai từng theo sau lưng ông ta, ngước khuôn mặt nhỏ bé, vẻ mặt sùng bái nhìn ông ta, gọi “cha” từng tiếng, hôm nay đã trưởng thành thành một người lớn chân chính, giờ đây đã có thể dựa vào bả vai của mình gánh vác toàn bộ Tuyên gia.
Không, có lẽ không phải là hôm nay, mà đã bắt đầu từ thời khắc mình đẩy nó đến chặn một kiếm kia.
Nó cũng đã không tín nhiệm bất luận kẻ nào, có thể yên tâm dựa vào chỉ có mình ông.
Thử nghĩ trên đời này, ngay cả người cha tin nhất của mình cũng sẽ ở sau lưng đẩy mình một cái, còn có người nào đáng tin cậy?
Ông từng chỉ cảm thấy mình hổ thẹn với Tuyên Thiệu, nhưng cũng không thể thật sự lý giải sự ngỗ nghịch, kiêu căng, ngang ngược của nó.
Chỉ cảm thấy con trai này lòng dạ hẹp hòi, thích đối nghịch với ông ta, không còn như hồi nhỏ được người ta yêu thích như vậy.
Nằm ở trên giường mười mấy ngày nay, không thể động đậy, không thể nói, nhưng thật ra khiến ông ta nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Cũng suy nghĩ minh bạch trước đây ông tưởng rằng trung quân, cho rằng chỉ là phản ứng bản năng, một cái đẩy vô cùng sai lầm đối với một đưá bé mười tuổi năm ấy có ý nghĩ như thế nào.
Một người cha đối với đứa con vẫn luôn dựa vào ông ta, gần giống như toàn bộ bầu trời. Một cái đẩy trí mạng, sự phản bội tựa như trời đất sụp đổ. Ông ta từng khiến cho cả cuộc đời của con trai đều u ám.
Hôm nay xin lỗi, thật sự là tới quá muộn.
Nhưng may mà lúc ông ta còn sống rốt cuộc hiểu rõ, may mà ông ta còn có cơ hội nói lời này ra khỏi miệng.
“Con đã có thể hiểu rõ hành động lúc đó của cha, con… con đã không trách cha nữa.” Giọng của Tuyên Thiệu hơi khàn khàn.
Yên Vũ ở bên ngoài đều nghe tất cả ở trong tai, cảm thấy vành mắt hơi xót.
Nghiêng mặt một bên, lúc này mới thấy Tuyên phu nhân luôn nhìn nàng.
“Mẫu thân…” Yên Vũ thấp thỏm kêu.
Tuyên phu nhân nhàn nhạt gật đầu, không nói tiếng nào, ánh mắt bình tĩnh chuyển sang nơi khác.
Yên Vũ cũng không dám chỉ để ý tiếng động trong phòng. Tuyên phu nhân ở ngay trước mặt, nàng lắng nghe quá mức nhập tâm tất nhiên là không tốt. Gần giống như mình nghe trộm bị người ta phát hiện.
Cha con Tuyên Văn Bỉnh lại nói một hồi.
Tuyên Thiệu mới từ phòng trong chậm rãi bước ra ngoài.
Yên Vũ nhìn thấy trong mắt hắn hơi đỏ, đứng dậy tiến lên đón.
Tuyên phu nhân đang muốn đi vào trong.
Tuyên Thiệu chợt nói: “Phụ thân muốn gặp nàng.”
“Hả?”
Tuyên Thiệu cúi đầu nhìn Yên Vũ. “Phụ thân nói, ông ấy muốn gặp nàng.”
Lúc này Yên Vũ mới tin chắc mình không có nghe lầm, Tuyên Văn Bỉnh thật sự là muốn gặp mình.
Ông ta muốn chất vấn mình sao? Muốn quở trách mình sao?
Tuyên Văn Bỉnh có thể buộc nàng… buộc nàng rời khỏi Tuyên Thiệu hay không? Có thể trách nàng lòng dạ quá mức độc ác hay không?
Yên Vũ chật vật nuốt nước miếng, cái gì tới thì sẽ tới. Bây giờ nàng có đường nào trốn tránh? Một tay mình biến sự tình thành như vậy, đương nhiên phải tự mình đi thu dọn.
Nàng gật đầu, từng bước một đi về phía phòng trong.
Biểu cảm kia, tư thế kia rất có vẻ như bị gia hình.
Lúc trước, khi nàng bị bắt nhốt trong ngục cũng không thấy trên mặt nàng có khẩn trương thấp thỏm như vậy.
Tuyên phu nhân nhíu mày lại, rốt cuộc cũng không cùng đi vào.
Tuyên Thiệu lại theo chân Yên Vũ vào phòng trong, dựa trên khung cửa nhìn bóng lưng Yên Vũ.
“Phụ, phụ thân…” Yên Vũ di chuyển bước chân, đứng cách mép giường ba bước.
Tuyên Văn Bỉnh dựa ở đầu giường, ánh mắt phức tạp ngắm nhìn nàng.
Một lúc lâu. “Con là con gái của Diệp thừa tướng.”
Yên Vũ gật đầu. “Dạ, cha con là Diệp Chính Lương, mẹ con là An thị.”
Tuyên Văn Bỉnh gật đầu lia lịa. “Con là con gái của ông ta… Thật là không ngờ ông ta còn có một đứa con gái sống ở trên đời này, thật là không ngờ con gái của ông ta lại trở thành con dâu của ta… Ý trời, rõ ràng là ý trời…”
Tuyên Văn Bỉnh tự lẩm bẩm.
Yên Vũ nghe vậy, nâng mắt đánh giá biểu cảm của Tuyên Văn Bỉnh. Tại sao nàng cảm thấy mấy câu nói này của Tuyên Văn Bỉnh không có không cam lòng chút nào, ngược lại mang vài phần ý may mắn ở bên trong?
Năm đó cha muốn ám sát hoàng đế, ủng hộ lập thái tử còn nhỏ tuổi, nắm giữ triều chính.
Con trai của Tuyên Văn Bỉnh lại suýt chết trong trận ám sát, ông ta dẫn người chính tay diệt cả nhà Diệp gia. Hôm nay biết được mình đã lăn lộn đến bên cạnh ông ta, còn chiếm cứ vị trí con dâu ông ta, chẳng phải ông ta nên giận dữ sao?
“Ta luôn khâm phục Diệp thừa tướng. Khi Diệp thừa tướng còn tại vị, ta chỉ là một võ tướng tứ phẩm. Mỗi khi Diệp thừa tướng tấu lên, chủ trương hoàng đế xuất binh nghênh chiến nước Kim, đoạt lại kinh thành, trong doanh trại đều là một mảnh phấn khởi. Chúng ta thân là võ tướng, ăn lương bổng và lương thực của quân đội, chúng ta không sợ chết trận sa trường, chỉ sợ dân chúng mắng chúng ta nhút nhát, mắng chúng ta không có năng lực, mắng chúng ta không dám đối kháng với nước Kim, chắp tay nhường non sông cho người ta, an phận một phương, làm rùa đen rụt đầu.”
Tuyên Văn Bỉnh nói tới đây, tâm tình hơi kích động, nhịn không được ho khan.
Tuyên Thiệu muốn tiến lên, bị ông ta giơ tay ngăn lại.
Ông ta bình ổn tâm trạng, nhìn Yên Vũ, nói tiếp: “Từ xưa đến nay vinh quang lớn nhất của võ tướng là chết trận xa trường, quan văn lấy cái chết can gián, ‘Võ tử chiến, văn tử gián’, con sống ở Diệp gia, có lẽ lời như vậy cũng không xa lạ gì.”
Yên Vũ gật đầu.
“Diệp thừa tướng vốn là quan văn, lấy cái chết khuyên hoàng đế xuất binh nghênh chiến. Không giống với những quan văn khác chủ trương cầu hoà với nước Kim, nộp tiền cống hàng năm đổi lấy bình yên tạm thời. Ông ấy vốn là quan văn lại có cốt khí như vậy, thậm chí xin lệnh của hoàng đế, nguyện tự mình dẫn binh xuất chinh, không thu hồi kinh thành liền nguyện chết không trở về triều.” Tuyên Văn Bỉnh thở dài một tiếng. “Diệp thừa tướng ở trong toàn quân đều có danh tiếng cực tốt, đánh giá cực cao. Tuyên mỗ cũng luôn vô cùng kính ngưỡng Diệp thừa tướng, ở trong lòng Tuyên mỗ, Diệp thừa tướng là anh hùng không ai có thể so sánh với. Nhưng mà… Ta làm sao cũng không ngờ rằng… Diệp thừa tướng vì xuất binh kháng Kim, cuối cùng lại…”
Tuyên Văn Bỉnh nói, vành mắt lại thấm ướt.
Yên Vũ nghe vậy cúi đầu. Nàng chôn mặt thật thấp, tựa như thế này là có thể giấu được đau thương trong lòng không để người ta phát giác được.
“Mặc kệ thế nào, ám sát hoàng đế là tội lớn. Nếu năm đó Diệp thừa tướng thành công, mặc dù ta không dám gật bừa cách làm của ông ta, nhưng cũng sẽ không dẫn người với phương pháp thảm thiết như vậy để làm lắng lại lửa giận của thánh thượng.” Giọng của Tuyên Văn Bỉnh nặng nề nói. “Kết quả, ông ta thất bại. Ám sát không thành, hoàng thượng tức giận… Hậu quả có thể tưởng tượng…”
“Con biết. Con đã xem hồ sơ cùng thư đích thân cha con viết rồi.” Yên Vũ đột nhiên lên tiếng, ngắt lời Tuyên Văn Bỉnh. Nàng không ngờ rằng thì ra cha năm đó ở trong lòng Tuyên Văn Bỉnh là hình tượng cao lớn vĩ đại như vậy.
Nhưng mà cha ở trong lòng nàng vẫn luôn là người tốt, một người cha tốt.
Cha đã làm ra chuyện như vậy, cũng khiến cho nàng cảm thấy thương tiếc.
“Cho nên, đối với chuyện hạ độc phụ thân, bây giờ con vô cùng hối hận… Không cầu người có thể tha thứ cho con, chỉ cầu… người đừng đuổi con đi. Con biết mình sai rồi, xung động lỗ mãng bất chấp hậu quả… Nhưng mà bây giờ con thật muốn sống với Tuyên Thiệu thật tốt. Thị phi của tám năm trước, con đã suy nghĩ minh bạch.”
Yên Vũ nói, giọng điệu không lưu loát.
Tuyên Văn Bỉnh thở dài một tiếng. “Làm sao ta lại đuổi con đi đây… Chuyện diệt môn năm đó, mặc dù hành động bất đắc dĩ nhưng trong lòng ta cũng thật cảm thấy áy náy. Hôm nay con có thể tới Tuyên gia, có lẽ ông trời cho ta cơ hội sám hối. Việc này buồn bực trong lòng ta một lúc lâu, ta cũng chưa từng nói với con. Năm đó hoàng đế hạ lệnh tiêu huỷ hồ sơ, ta cũng không đành lòng. Tiêu huỷ hồ sơ, chân tướng sẽ không còn. Diệp thừa tướng vĩnh viễn chết không rõ. Cho nên ta đem hồ sơ giấu trong thư phòng, mỗi khi cảm thấy mệt mỏi sâu sắc thì lật xem hồ sơ. Tựa như lại thấy năm đó Diệp thừa tướng lấy cái chết can gián chấp nhất của hoàng đế, không nao núng.”
Yên Vũ kinh ngạc nhìn Tuyên Văn Bỉnh, một lúc lâu nàng bỗng kêu: “Phụ thân…”
Tuyên Văn Bỉnh nghe tiếng ngẩn ra, chậm rãi quay mặt lại nhìn nàng.
“Ừm!”
Ông gật đầu lia lịa, giống như trong tiếng “phụ thân” này bao hàm tha thứ chuyện năm đó, quên đi hành vi hạ độc đối với mình, càng là mong đợi đối với ngừơi một nhà sống tốt đẹp trong tương lai.
Nhìn ra trên mặt Tuyên Văn Bỉnh có mệt mỏi, Tuyên Thiệu nắm tay Yên Vũ lui ra khỏi phòng trong.
Cả người Yên Vũ hơi mông lung.
Lúc bước vào phòng trong, nàng vẫn thấp thỏm bất an. Nàng sợ Tuyên Văn Bỉnh sẽ hận nàng, sẽ không tha thứ cho nàng, sẽ đuổi nàng đi.
Lúc đi ra khỏi phòng trong, cả người nàng lại đều là thả lỏng, toàn bộ tâm đều sáng ngời.
Tựa như tất cả lo lắng trong lòng đều bị gió thổi tan.
Đối với dĩ vãng, đối với hiện tại, đối với tương lai đều tràn đầy bao dung cùng sự hoài niệm.
Thì ra cảm giác trút đi gánh nặng tốt như vậy, vui vẻ như vậy!
Đã từng tám năm, nàng ngu dường nào, đeo thù hận ở trong lòng, kết quả là lầm người lầm mình, buồn cười biết bao!
Tuyên Văn Bỉnh còn chưa có dùng cơm.
Tuyên Thiệu và Yên Vũ cũng chỉ ăn chút điểm tâm trong hành lang gấp khúc.
Hai người ra khỏi phòng chính, Tuyên phu nhân sai người mang chút thức ăn nhẹ đưa vào phòng trong.
Yên Vũ nghe được Tuyên Văn Bỉnh cầm tay Tuyên phu nhân, nói: “Nó là một đứa bé đáng thương, việc này không trách nó được. Bà đừng so đo với nó. Tám tuổi liền mất đi toàn bộ gia đình, mất đi tất cả thân nhân, nó làm sai chỗ nào? Lại phải trải qua tai ương ngập đầu này… Hôm nay nó có thể mở ra khúc mắc, là chuyện không thể nào tốt hơn. Ta vốn áy náy trong lòng đối với Diệp thừa tướng, sau này bà đối đãi với nó thật tốt, coi như bồi thường cho nó.”
“Năm đó lão gia cũng là bất đắc dĩ… Cuối cùng là cứu cửu tộc của Diệp gia, tránh khỏi nhiều người vô tội chết oan…”
“Lời này đừng nói nữa, bà chỉ cần nhớ kỹ, sau này đối đãi với nó thật tốt, đừng nhớ kỹ không chịu bỏ qua chuyện này. Hơn nữa, bây giờ thân phận của nó là con gái của Chu gia, cũng chỉ là con gái của Chu gia, chuyện Diệp thừa tướng đừng nhắc lại nữa. Mặc dù chuyện này đã qua nhiều năm, nếu để hoàng đế biết được…”
“Thiếp biết rồi.”
Hai người đã ra khỏi chính viện, chậm rãi đi trên con đường đá xanh giữa rừng trúc.
Gió thổi qua rừng trúc, lá trúc vang xào xạc.
Giọng nói của Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân đã trở nên mờ ảo.
Yên Vũ cũng thu hồi thính lực, không nghe tiếp nữa.
Tựa như tất cả đều không giống nhau, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Tất cả đều có chuyển biến, thì ra cuộc sống có thể đơn giản như vậy, nhẹ nhàng như vậy, lại… hạnh phúc như vậy.
Nàng đưa tay cầm lấy tay của Tuyên Thiệu. Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay.
Lòng bàn tay nàng mềm mại, lòng bàn tay hắn có vết chai cứng rắn.
Hai người cùng cất bước, mỗi bước đều thong thả vững vàng.
Tuyên Văn Bỉnh ngày ngày khá hơn.
Mặc dù thể lực không còn như trước nữa, nội lực cũng bị thương tổn lớn, nhưng cử động bình thường đã không bị ảnh hưởng.
Trúng độc như núi đổ, độc đi như kéo tơ.
Muốn khử sạch dư độc phải điều dưỡng thật tốt khá lâu
Nhưng sự có mặt của Tuyên Văn Bỉnh ở trong triều lại không thể trì hoãn lâu như vậy.
Ông ta tỉnh lại ngày thứ năm liền tự mình đi cáo tội với hoàng đế, lần nữa đứng trong trung tâm chính trị của triều đình.
Khiến cho người vọng tưởng thừa dịp Tuyên gia nội loạn liền đạp cho Tuyên gia một cước cũng bị chặt đứt tâm tư.
Hơn nữa, người tỉ mỉ còn có thể phát hiện, trải qua chuyện này, giữa cha con Tuyên gia dường như xảy ra biến hoá kỳ diệu.
Tuy từng có đồn đãi cha con Tuyên gia bất hoà, nhưng ngoại trừ ngày đám cưới của Tuyên Thiệu, cũng chưa từng thấy qua hai cha con đỏ mặt trước mặt người ngoài. Hai cha con luôn luôn bận rộn, ai cũng không để ý nhiều tới ai.
Hôm nay lại thấy xe ngựa thường ngày của Tuyên Thiệu chờ Tuyên đại nhân cùng hồi phủ.
Tuyên đại nhân vốn cưỡi ngựa lên triều, hôm nay ngược lại cũng không cự tuyệt con ông ta đặc biệt tới đón.
Xe ngựa gặp thoáng qua xe ngựa của Tuyên gia, nếu lưu ý vẫn thỉnh thoáng có thể nghe được trên xe ngựa xa hoa của Tuyên Thiệu truyền đến tiếng cười sang sảng của hai cha con.
Cha con chiến tranh, vốn lúc cha con người ta không mấy thuận hoà nhưng địa vị Tuyên gia ở thiên triều không người nào có thể lay động. Bây giờ cha con đồng tâm, chỉ sợ muốn rung chuyển Tuyên gia thì càng thêm khó khăn.
Đại cục trong triều đã ổn định lại.
Bây giờ Tuyên Thiệu ngược lại cũng không bận rộn giống như trước đây. Mỗi ngày đều có thể nhín chút thời gian ở nhà làm bạn với vợ yêu.
Tình hình của Tuyên Văn Bỉnh cũng từ từ chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần bình tâm tĩnh khí thì hoàn toàn nhìn không ra thân thể của ông ta từng bị tổn hại lớn.
Ngày hôm đó Yên Vũ đang ngồi trong đình nghỉ mát, cầm nĩa bạc ghim quả nho đã được lột vỏ, nhai từng quả một.
Quả nho màu xanh, chua vô cùng.
Nhưng Yên Vũ ăn một quả nối tiếp một quả vô cùng sảng khoái.
Dạo này tâm tình tốt, nàng cũng bắt đầu thèm ăn, thường muốn ăn những thứ không giải thích được, ví dụ như nho trái mùa.
Tuyên Thiệu vừa trở về từ bên ngoài, cũng cầm nĩa bạc ghim một quả nho.
Lục Bình đang muốn nói gì đó nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng.
Tuyên Thiệu đã bỏ quả nho vào trong miệng.
Lục Bình ngậm miệng lại, muốn nói cũng không nói nên lời.
Trong chớp mắt đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Tuyên Thiệu nhăn nhíu lại, phun quả nho ở trong miệng ra, chua từ đầu lưỡi cho tới chân răng.
“Chưa chín, đừng ăn.” Tuyên Thiệu giơ tay dời cái dĩa, phất tay kêu nha hoàn hầu hạ bên cạnh đều lui xuống hết.
“Thân thể của phụ thân hôm nay đã khoẻ, ta và ông ấy nói chuyện với mẫu thân.” Tuyên Thiệu ngồi xuống cẩm đôn bạch ngọc ở bên cạnh, thấp giọng nói với Yên Vũ.
Yên Vũ vốn vẫn toét miệng cười vì thấy hắn bị quả nho chua đến nhăn mặt, nghe vậy lập tức thu hồi vẻ vui cười trên mặt.
Đây là chuyện bây giờ nàng thấp thỏm nhất.
Mẫu thân trong miệng Tuyên Thiệu dĩ nhiên không phải là Tuyên phu nhân, mà là mẹ của Yên Vũ, An Ngọc Chi.
Bây giờ thi thể của An Ngọc Chi và Mục Thanh Thanh đều ở trong tay An Niệm Chi.
An Niệm Chi là một người cố chấp đến điên cuồng. Ai có thể coi chừng thi thể của một người đã chết, giữ tám năm không cho phép năm tháng tàn phá, còn vọng tưởng làm người đó tỉnh lại? Yên Vũ tự hỏi làm không được, nhưng An Niệm Chi thì làm được.
Hơn nữa Lộ Nam Phi cũng nói, trình độ y thuật của An Niệm Chi khiến cho người ta không thể theo kịp.
Mặc kệ là ông ta vọng tưởng hay là thật sự có biện pháp, vào giờ phút này đã thoát khỏi chấp niệm của Yên Vũ, cũng không muốn để cho ông ta ra tay đối với mẹ của mình.
“Phụ thân nói như thế nào? Có thể có cách đoạt lại di thể của mẫu thân?” Yên Vũ thả chiếc nĩa bạc xuống dĩa, vội vàng hỏi.
Tuyên Thiệu khẽ gật đầu. “Phụ thân cũng hiểu được việc này nghe rợn cả người, không thể mặc cho ông ta làm càn. Chỉ cần nàng có thể xác định di thể của mẫu thân đúng là ở trong Cao phủ, vậy thì có cách đoạt lại!”
“Vâng, nhất định là ở đó.” Yên Vũ khẽ nói. “An Niệm Chi để ý kỹ đối với hoa ưu đàm bà la trong nhà ấm trồng hoa bằng ngọc lưu ly kia, không để cho người ngoài chạm đến chút nào. Hơn nữa Cao phủ giáp với phủ thừa tướng lúc trước, nhất định là có dụng ý. Thiếp đã quan sát qua, nhà ấm trồng hoa của An Niệm Chi ở ngay trên nơi đã từng là phủ thừa tướng. Ông ta xây nhà ấm trồng hoa ở trong đó nhất định là có liên quan đến mẫu thân! Cho nên, mật thất thiếp đã từng thấy qua kia nhất định ở ngay bên trong Cao phủ!”
“Tốt.” Tuyên Thiệu gật đầu. “Nàng an tâm đi!”
Yên Vũ vốn cho rằng Tuyên Thiệu là loại người sấm rền gió cuốn*, nhưng không biết được điều này có lẽ là di truyền đặc tính của Tuyên Văn Bỉnh.
(*sấm rền gió cuốn: là thành ngữ, chỉ hành động nhanh chóng, hiệu quả, gọn gàng)
Nàng không biết Tuyên Thiệu nói chuyện của mẫu thân cho Tuyên Văn Bỉnh khi nào, nhưng nàng lại biết rõ Tuyên Thiệu chỉ mới nói cho nàng có một ngày nhưng Tuyên Văn Bỉnh đã hành động.
Trong viện của Cao Khôn có một cây hoè cổ thụ.
Cây hoè có thể là đã trăm tuổi, thân cây to đến một người ôm không nổi.
Ở thiên triều, cây hoè rất được yêu thích. Từ đế vương cho tới dân chúng đều không ai không thích cây hoè.
Cho nên lúc Cao Khôn mua viện này, tuy rằng cây hoè đã chết nhiều năm nhưng hắn cũng không kêu người ta bỏ đi.
Ngay hôm sau khi Tuyên Thiệu nói cho Yên Vũ biết là muốn cứu mẫu thân của nàng.
Cây hoè đã chết mấy năm của phủ Cao Khôn lại trong một đêm như cây khô gặp mùa xuân, mà thời tiết bây giờ là đầu mùa đông. Trên tán cây cao to nhú ra một chồi non xanh biếc, khiến cho người ta thấy đều sinh lòng vui vẻ.
Cây khô gặp mùa xuân đúng là hiện tượng hiếm thấy, hơn nữa lại là cây hoè được mọi người yêu thích. Lập tức có đại thần đem chuyện này báo lên cho hoàng thượng. Ngày nay hoàng thượng trầm mê chuyện tu đạo thành tiên, bây giờ nghe thấy dị tượng này tất nhiên là nghĩ rằng chuyện này biểu thị mình sắp đắc đạo thành tiên. Lập tức quyết định đến phủ của Cao Khôn để tận mắt nhìn hiện tượng “cây khô gặp mùa xuân” này.
Hoàng đế xuất hành không phải là chuyện nhỏ, không thể để cho bất cứ cái gì bất ngờ xuất hiện đe doạ an nguy của hoàng đế. Tám năm trước, lúc hoàng đế ở đàng hoàng trong cung còn có thể bị chuyện ám sát, hôm nay nếu như rời khỏi hoàng cung đại nội được canh phòng nghiêm ngặt, không bảo vệ nghiêm mật làm sao có thể được.
Vì vậy điều động toàn bộ binh lực của Hoàng thành ti để phụ trách an nguy của hoàng đế .
Phải trước khi hoàng đế xuất hành, điều tra bất cứ khả năng tồn tại tai hoạ ngầm gì.
Cao Khôn vốn đang ở trong cung làm nhiệm vụ, nghe thấy cây hoè đã chết nhiều năm ở nhà mình nẩy mầm, còn cảm thấy mừng rỡ, nhưng bây giờ không cao hứng nổi một chút xíu nào.
Khi hắn đang hầu hạ bên người hoàng đế, lúc nghe thấy Tuyên Văn Bỉnh đã phái binh lực Hoàng thành ti bao vây nhà của hắn thì hắn liền cảm thấy “cây khô gặp mùa xuân này” thật là không đơn giản.
Nhưng mà bây giờ hoàng đế đang cao hứng, mặt mũi tươi cười lôi kéo đạo trưởng Huyền Cơ Tử. “Đạo trưởng tu đạo nhiều năm, có từng thấy cây khô gặp màu xuân chưa?”
Huyền Cơ Tử lắc đầu. “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, đây là điềm lành! Đừng nói tận mắt nhìn thấy, chuyện cây khô gặp mùa xuân này chỉ từng nghe nói trong truyền thuyết, còn đây là ông trời gợi ý cho thánh thượng, báo trước Thiên triều ta đất nước hồi xuân, vạn vật gặp xuân, cũng báo trước cho hoàng thượng ngài nhất định có thể mong ước thành sự thật, đắc đạo thành tiên!”
Hoàng thượng vừa nghe lời này, càng thêm vui mừng.
Cao Khôn ở bên cạnh đã gấp như kiến bò trên chảo nóng. Nếu như bây giờ hắn nhảy ra nói cây khô gặp mùa xuân này không phải là điềm lành gì, hoàng đế có thể lập tức vặt đầu của hắn xuống hay không?
Không đồng ý cho hoàng đế đi xem? Chỉ sợ hoàng đế sẽ không nghe hắn.
Nhưng nếu thật sự để Hoàng thành ti điều tra nhà của hắn, nhà ấm trồng hoa trong hậu viện cùng với hoa ở trong phòng của cha nuôi chẳng phải sẽ bại lộ sao?
Đây mới là ý đồ thật sự của Tuyên Văn Bỉnh phải không?
Cho dù Cao Khôn suy nghĩ rất rõ ràng nhưng không ngăn cản được bước chân điều tra của Hoàng thành ti.
Trước khi hoàng đế xuất cung, bọn họ nhất định sẽ lật ngược Cao phủ để đảm bảo hoàng đế xuất hành an toàn.
Lúc binh tướng Hoàng thành ti bao vây Cao phủ, Yên Vũ và Tuyên Thiệu đang ngồi trong một gian phòng bao trên lầu hai của một quán trà ở phố tây bắc, mở cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy sân của Cao phủ.
Yên Vũ dựa bên cửa sổ, mắt không chớp nhìn chằm chằm sân ở đằng xa, hai tay nắm chặt với nhau.
“Bọn họ có thể tìm được mẫu thân không?” Yên Vũ nhịn không được lo lắng hỏi.
“Dù cho đào ba thước đất cũng phải tìm được mẫu thân.” Tuyên Thiệu đi tới cạnh nàng, nắm lấy tay nàng.
Cao Khôn cũng coi như là tâm phúc trước mặt hoàng đế. Hoàng thành ti không thể vô duyên vô cớ bao vây, trắng trợn lục soát phủ của hắn. Hôm nay dựa vào cơ hội đi tuần của hoàng đế nên có thể kiểm tra toàn bộ Cao phủ. Nếu thật sự đào ba thước đất, người khác cũng chỉ có thể nói là Hoàng thành ti lo lắng đến an nguy của hoàng đế, không thể nói được nửa chữ “không”.
Cho nên nói, có lúc gừng càng già càng cay. Chiêu này của phụ thân, hắn chưa từng nghĩ tới.
Bây giờ mọi người lục soát, chỉ cần thi thể của mẫu thân Yên Vũ bị giấu ở Cao phủ thì sẽ không có đạo lý tìm không được. Hắn vững tin hôm nay nhất định sẽ có kết quả.
Lúc Hoàng thành ti bắt đầu lục soát đã là thời gian buổi sáng.
Lúc gần tới buổi trưa, ở bên ngoài phòng bao của Yên Vũ và Tuyên Thiệu có người đến bẩm báo, nói tìm được một gian mật thất nhưng mà bọn họ không có cách nào mở được, đến đây hỏi công tử có muốn dùng sức mở hay không.
Yên Vũ lập tức khẩn trương. “Đúng rồi, thiếp đã thấy chỗ của mẫu thân chính là một gian mật thất, bên trong chỗ đó không lớn, bày rất nhiều băng, nếu như mạnh mẽ phá cửa, có thể… có thể tổn thương đến di thể của mẫu thân hay không?”
Tuyên Thiệu nghe vậy, hỏi bên ngoài: “Có tìm được nhà ấm trồng hoa bằng ngọc lưu ly ở hậu viện không?”
“Tìm được, hoa trong phòng đều là một loại hoa chỉ mọc lá.” Thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo.
“Vậy người trong phòng hoa đâu?” Tuyên Thiệu truy hỏi.
Thị vệ ngoài cửa dường như hơi bất ngờ. “Trong phòng hoa không có người trông coi.”
Không người trông coi?
Tuyên Thiệu và Yên Vũ liếc nhau. Vậy An Niệm Chi đâu?
“Hoàng thành ti đã bao vây Cao phủ, Cao phủ từng có người ra vào không?” Tuyên Thiệu trầm giọng hỏi.
Thị vệ kia lập tức đáp: “Từ sau khi bao vây tuyệt không có người nào ra vào.”
“Ông ta bỏ chạy trước khi bị bao vây hay là… vẫn còn nấp trong Cao phủ?” Yên Vũ nhìn Tuyên Thiệu, thấp giọng hỏi.
Tuyên Thiệu không trả lời, trong lòng đã tự cân nhắc.
“Chúng ta đến Cao phủ xem đi?” Yên Vũ bắt lấy tay của hắn.
Tuyên Thiệu không lập tức đồng ý. “Ta đi xem, nàng ở lại chỗ này.”
“Thiếp… Mang thiếp đi cùng đi, có chàng ở đây, có binh lính Hoàng thành ti ở đây, cho dù ông ta vẫn còn nấp trong Cao phủ cũng nhất định không thể gây tổn thương được thiếp. Thiếp muốn… tự mình đi nhìn.” Yên Vũ canh cánh mẫu thân, hơn nữa nàng nghĩ bây giờ ở bên cạnh Tuyên Thiệu là an toàn nhất.
Thấy vẻ mặt nàng lo lắng, Tuyên Thiệu có thể hiểu tâm tình của nàng nên gật đầu đồng ý.
Hai người rời khỏi quán trà, đi đến Cao phủ.
Tôi tớ trong Cao phủ đều bị tập trung ở trước viện, đứng thành một hàng thật chỉnh tề ở bên tường.
Tuyên Thiệu cùng Yên Vũ ngồi xe ngựa, dưới vòng vây bảo vệ của thị vệ Hoàng thành ti, chậm rãi vào viện của Cao gia. Đi thẳng đến hậu viện.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài lùm cây ở hậu viện.
Tuyên Thiệu đỡ Yên Vũ bước xuống xe, đi trên con đường đá xanh xuyên qua lùm cây. Mái nhà bằng ngọc lưu ly của nhà ấm trồng hoa ở hậu viện dưới nắng ấm trong đầu mùa đông phản xạ ra tia sáng chói mắt.
Yên Vũ nghe được nhịp tim chợt tăng tốc của mình, không phân biệt rõ mình rốt cuộc là khẩn trương hay là đang hưng phấn vì có thể đoạt lại di thể của mẫu thân.
Nàng theo Tuyên Thiệu cùng nhau tiến vào nhà ấm trồng hoa.
Trong nhà ấm trồng hoa thuần một màu xanh biếc của cây ưu đàm bà la chỉ mọc lá không nở hoa, tắm ánh mặt trời sáng rỡ, yên lặng không tiếng động.
Yên Vũ nghiêng tai lắng nghe. Bên dưới nhà ấm trồng hoa dường như có tiếng hít thở của vài người truyền tới.
Mật thất ở ngay bên dưới nhà ấm trồng hoa?
Thị vệ phát hiện mật thất dẫn hai người đi tới cuối nhà ấm trồng hoa, nơi đó có một cửa vào, cùng đi xuống phía dưới cửa. Lúc này toàn bộ thông đạo âm u ẩm ướt đều đã được đuốc chiếu sáng.
Tuyên Thiệu thận trọng đỡ Yên Vũ, chỉ sợ mặt đất trơn trợt, dưới chân nàng không vững.
Lối đi này không tính là hẹp, hai người đi song song cũng dư dả.
Hai người nhanh chóng đến trước cửa đá của mật thất.
Mấy thị vệ Hoàng thành ti đang thủ ở chỗ này, nhìn thấy Tuyên Thiệu thì đều chắp tay, khom người. “Công tử!”
Tuyên Thiệu tiến lên, mượn cây đuốc tự kiểm tra cửa đá.
Dường như An Niệm Chi vô cùng thành thạo đối với loại cơ quan này. Mật thất ở gần Thập lý đình ngoại thành cũng thiết kế cơ quan, mật thất nơi này cũng như vậy.
Ông ta hao tâm tổn sức như vậy, xem ra thật sự vô cùng để ý đến mẫu thân của Yên Vũ.
Nếu chỉ là tình huynh muội, không đến nỗi như thế chứ?
Ngón tay của Tuyên Thiệu đặt trên cửa đá, tỉ mỉ vuốt ve.
Yên Vũ lo lắng di thể của mẫu thân đang ở bên trong. Nếu như mạnh mẽ phá vỡ tường đá, khó tránh khỏi sẽ tổn thương đến di thể.
Tuyên Thiệu dùng đầu ngón tay chạm từng chút một, không lơ là bỏ quả một chút nào.
Bỗng nhiên chạm được một khối nho nhỏ nhô ra ở mép cửa đá và tường đá, hắn dựa vào ánh lửa nhìn kỹ lại, nhô ra kia giống như là do người lưu lại.
“Bảo vệ thiếu phu nhân.” Tuyên Thiệu phân phó một tiếng.
Thị vệ Hoàng thành ti xung quanh lập tức bảo vệ Yên Vũ ở chính giữa, không để lại khe hở nào.
Lúc này Tuyên Thiệu mới cố sức đè xuống chỗ nhô ra.
Chỉ nghe “răng rắc răng rắc…” vang lên vài tiếng, như là tiếng chuyển động bên trong cơ quan. Cửa đó chậm rãi hạ xuống.
Yên Vũ bị mọi người vây quanh, nhìn không thấy tình hình phía trước, nhưng thính lực lại không tự chủ phóng ra.
Trong mật thất không có tiếng hít thở, không có tiếng tim đập. An Niệm Chi không có ở đây, vậy mẫu thân đâu? Di thể của mẫu thân còn ở đó hay không?
Yên Vũ đang muốn đẩy mở người bao vây nàng, đi lên phía trước.
Nhưng bỗng nhiên nghe thấy Tuyên Thiệu cất bước đi vào mật thất, tiếp theo là tiếng xé gió của mũi tên bắn lén.
“Cẩn thận…” Yên Vũ hét lớn một tiếng.
Tuyên Thiệu đã toàn thân dựng lên, chợt xuất chưởng, lấy lực chưởng phong dừng mũi tên bắn lén lại.
Tên bắn lén rơi xuống đất.
Tuyên Thiệu cảnh giác nhìn quanh mình, nhất thời không dám tuỳ tiện đi về phía trước.
Ánh sáng trong mật thất vô cùng mờ tối. Nguồn sáng đều là đến từ đuốc bên ngoài lối đi. Nhưng nơi này xác thực rất lạnh, có thể thấy cách đó không xa có bày rất nhiều bồn băng vây quanh một quan tài bằng ngọc lưu ly.
Nằm trong quan tài ngọc lưu ly chính là mẫu thân của Yên Vũ?
Tuyên Thiệu đứng ở giữa mật thất, nương theo ánh sáng của cây đuốc liếc nhìn quan tài ngọc lưu ly.
Ngọc lưu ly phản xạ với ánh lửa, tình hình bên trong nhìn không rõ, chỉ thấy hình như có chất lỏng màu đỏ lợt, ánh lửa chiếu vào như có ánh sáng uyển chuyển.
“Tuyên Thiệu…” Giọng của Yên Vũ truyền đến từ bên ngoài mật thất.
Tuyên Thiệu quay đầu nhìn lại, thấy nàng còn bị mọi người bao vây ở chính giữa, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.
“Nàng chờ ở bên ngoài trước.” Tuyên Thiệu nói với vẻ không cho cãi lại.
Yên Vũ im lặng, phút chốc không có tranh cãi. “Thiếp biết, chàng cẩn thận.”
Nếu là lúc trước, nàng có thể không quan tâm, không sợ hãi mà vọt tới trước. Nhưng bây giờ nàng không thể, nàng không chỉ có bản thân mình mà còn có con của nàng và Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu quan sát bốn phía, chậm rãi cất bước đến gần quan tài bằng ngọc lưu ly.
Mãi cho đến khi hắn tới gần quan tài ngọc lưu ly được bày bồn băng xung quanh cũng không xảy ra bất ngờ gì khác.
Mũi tên bắn lén lúc đầu ánh lên ánh lửa, đầu mũi tên chiếu ra ánh xanh lam. Ngoại trừ mấy mũi tên bắn lén được tẩm độc, dường như An Niệm Chỉ cũng không có bày bố những cơ quan ám khí nào khác.
Tựa như mấy mũi tên bắn lén chỉ là ông ta đùa giỡn với người xâm nhập.
Tuyên Thiệu vượt qua bồn bằng, đi tới trước quan tài ngọc lưu ly.
Cúi người nhìn vào trong quan tài.
Vừa nhìn thì khiến cả người hắn đều hoàn toàn ngơ ngẩn.
Trên khuôn mặt tuấn tú bất phàm hiện ra vẻ kinh hãi khó có thể tin. Hắn chậm rãi quay đầu lại, nói với người ở bên ngoài: “Đưa một cây đuốc đến.”
Lập tức có thị vệ cầm cây đuốc đi vào.
Tuyên Thiệu nhận lấy cây đuốc, chiếu vào quan tài ngọc lưu ly, cẩn thận kiểm tra.
Trong nhất thời vẻ mặt của hắn hơi khó coi.
Yên Vũ kêu thị vệ chắn ở trước người mình tránh ra, nhìn thấy Tuyên Thiệu cùng một thị vệ khác đang đứng ở trước quan tài mà nàng đã thấy qua.
Biết chắc là bên trong bình an vô sự, sao Tuyên Thiệu còn chưa gọi mình đi vào chứ?
“Thiếp có thể đi vào không?” Yên Vũ vẫn hỏi một câu.
Tuyên Thiệu nâng mặt nhìn về phía nàng, yên lặng lắc đầu. “Không nên đi vào.”
Yên Vũ nhìn sắc mặt của hắn trầm lạnh thì trong lòng căng thẳng.
Không phải là An Niệm Chi cũng mang di thể của mẫu thân đi chứ?
Nhưng nhờ ánh lửa, nàng rõ ràng nhìn thấy lờ mờ có bóng người ở trong chất lỏng màu đỏ?
“Thiếp muốn nhìn một chút…” Yên Vũ nói, đã cất bước tiến vào mật thất.
Tuyên Thiệu lập tức đứng dậy từ phía trước quan tài ngọc lưu ly, che ở trước mặt nàng. “Yên Vũ, có thể không nhìn không?”
Yên Vũ chần chờ nhìn hắn một cái. “Vì sao?”
Tuyên Thiệu mím môi, không trả lời.
Trong lòng Yên Vũ suy nghĩ phút chốc, khoé miệng căng ra. “Có phải là thi thể của mẫu thân đã bắt đầu hư? Không còn tốt giống như lúc ban đầu? Không sao… Thiếp có thể chấp nhận, dù sao đã hơn tám năm rồi… Bây giờ còn có thể có hình dạng đại khái đã là rất hiếm thấy…”
Yên Vũ hít một hơi thật sâu. “Thật ra là thiếp muốn mẫu thân mồ yên mã đẹp, có còn tốt như lúc ban đầu hay không đã không quan trọng.”
Tuyên Thiệu nghe vậy cũng không có tránh ra. “Yên Vũ…”
“Để thiếp xem một chút được không? Đó là mẫu thân của thiếp, nhìn một cái, để cho thiếp nhìn một lần cuối cùng…” Trên mặt của Yên Vũ mang theo kiên cường nhưng trong giọng nói đã có nghẹn ngào.
Tuyên Thiệu nắm tay nàng, thấy nàng khăng khăng, không thể làm gì khác hơn là tránh ra, nhưng vẫn không yên lòng cùng nàng tiến lên phía trước.
Thị vệ kia giơ cây đuốc lên, lui một bước, nhường lại chỗ bên cạnh quan tài ngọc lưu ly.
Yên Vũ tiến lên tập trung nhìn.
Cả người đứng bất động tại chỗ.
An Ngọc Chi vẫn như cũ nằm trong chất lỏng màu đỏ nhạt trong quan tài ngọc lưu ly.
Không có bất kỳ thay đổi nào so với nàng nhìn thấy lần trước. Tựa như thời gian vĩnh viễn dừng lại trên người bà vào một đêm kia tám năm trước, một khắc kia, năm tháng chưa từng làm già đi dung nhan của bà.
Dáng vẻ của bà bình thản, giống như chỉ là đang ngủ, không có đau khổ, không có giãy dụa.
Mặc dù bây giờ trên ngực của bà bỗng nhiên bị người phanh ra một lỗ lớn, đúng nơi của trái tim, trống rỗng, nhưng không thấy trên mặt bà có vẻ đau đớn chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.