Yên Vương Phi Tái Sinh! Một Đời Và Mãi Mãi
Chương 35: Kẻ Hạnh Phúc Nhất
Phương Tiểu Khả
05/07/2023
Không biết là tôi đã mất ý thức đi từ lúc nào, rồi cũng chẳng biết đã bao lâu trôi qua, tôi dần cảm nhận được không khí xung quanh, cả người nhẹ bẫng nằm trong chăn gối mềm mại.
Ôi, không phải lúc bị kéo vào bóng tối tôi đứng dưới gốc mai ư?
Mí mắt nặng trĩu khiến tôi khó mà mở to mắt ra nhìn chung quanh được, có lẽ là chìm vào bóng tôi quá lâu, khiến những gì tôi thấy đều vô cùng mờ ảo.
Tôi chơm chớp mắt, uể oải vô cùng, vô thức muốn đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh hơn nhưng người chẳng có chút sức lực nào, đến nhấc tay tôi cũng thấy như đang bị tảng đá đè lên vậy.
Chớp mắt lúc lâu tôi mới có thể nhìn rõ được khung cảnh chung quanh. Nhận ra căn phòng quen thuộc tôi lại hận không thể nhắm tịt đôi mắt lại ngủ tiếp luôn đi.
A, đại khái tôi... đang nằm ngay trong chính thư phòng Mộ Thương, chính xác hơn thì là đăng nằm ngay trên giường của chàng.
Trời không nóng không lạnh, vậy mà tôi lại ứa mồ hôi hột.
Tôi chiếm giường của chàng khi nào vậy, rồi bệnh nhân như chàng nằm đâu đây?
Tôi cố gắng nâng đôi tay mình dậy, kết quả tôi thấy “tảng đá” kia càng đè chặt mình hơn, ghì chặt tôi tới tê tay.
Tôi cảm nhận được hơi ấm từ “tảng đá” ấy, nó ghì chặt lấy tôi như thể sẽ sợ tôi vụt chạy đi mất, tôi cảm nhận được những vết chai sần thô ráp đang tì vào mu bàn tay mình, và cả hương thơm thoang thoảng vô cùng quen thuộc.
Tôi nghiêng đầu và bất ngờ.
Ra đó là bàn tay của Mộ Thương, gương mặt chàng mệt mỏi, bơ phờ dựa vào thành tường chợp mắt.
Hẳn là khi rơi vào bóng tối, tôi đã ngất đi chăng, thấy tôi nằm bất động hẳn là chàng lo lắng lắm?
Chàng run sợ tới nỗi khi nhìn xuống tay chàng, nó trắng bệch siết chặt lấy tay tôi, kể cả khi chàng đã ngủ, vẫn không yên tâm mà đôi tay có chút run run, mày nhìu chặt ưu phiền.
Gương mặt anh tuấn của chàng đã xanh xao đi hẳn, dáng vẻ khi ngủ quên của chàng trông vô cùng yên tĩnh. Thần sắc chàng đang nói rằng chàng vô cùng mệt mỏi, thậm chí tôi còn nhìn được, khóe mắt chàng còn có hàng nước khô hằn lại.
Chàng khóc ư? Vì gì chứ?
Hơn nữa, chàng đang bị thương kia mà? Sao tôi lại để chăm sóc ngược lại thế này.
Tôi chống tay còn lại, khuỷu tay kia nâng đỡ, khó khẳn nhổm người ngồi dậy.
Hiếm khi chàng lại không có “quy củ” như thế này. Tôi mỉm cười, vươn tay muốn áp tay mình lên má chàng.
Nhưng tay còn ngưng trên không trung, chàng đã giật mình mở choàng đôi mắt, đối mặt nhìn tôi.
Tôi không kịp phản ứng, nín thở im lặng nhìn chàng.
Cảm xúc trong mắt chàng, ban đầu như không dám tin rồi là hốt hoảng và vui mừng.
Không đợi tôi kịp mở miệng, chàng đã chộp lấy tay tôi kéo tôi qua, ôm ghì lấy tôi vào lòng.
Một cái ôm thô bạo, chiếm giữ nhưng lại chứa đầy sự sợ hãi, chàng siết chặt, ôm trọn lấy tôi như thể chàng sợ tôi sẽ lập tức rời khỏi ngay trước mắt chàng vậy.
Cổ tôi nhồn nhột theo nhịp thở dồn dập của chàng. Tôi đáp lại chàng, vỗ về vào lưng chàng, vùi đầu vào lồng ngực rắn rỏi ấy, nhỏ giọng nói với chàng:
“Mọi chuyện, cuối cùng cũng đã qua rồi, Mộ Thương ơi, ta nhớ chàng lắm."
Chàng không đáp tôi, nhưng tôi thấy rõ người chàng run lên từng đợt.
Chàng đang run rẩy sao?
“A Hoan, xin nàng, đừng đột ngột dọa chết ta như vậy.”
Tôi sững sờ, tôi chưa từng thấy một Mộ Thương như này, tim tôi như đông cứng lại vì lời nói của chàng.
Chàng lại nói tiếp:
“Nàng đã đi đâu vậy? Mà lại bỏ rơi ta lâu đến thế."
Mộ Thương của tôi lúc này, hệt như đứa trẻ bị mẹ nó bỏ rơi vậy, yếu đuối, sợ sệt sẽ bị lãng quên một lần nữa.
Tôi ôm chàng chặt hơn, cảm nhận hơi ấm từ chàng:
“Ta đã đi một chuyến đi rất dài”
Một chuyến đi dài tới nỗi, xuyên về ngàn năm về trước, một chuyến đi mà ta đã phải đối mặt với kẻ thù truyền kiếp của bản thân, một chuyến đi... vô cùng dài.
“ Xin lỗi chàng, lần sau, ta sẽ không để chàng đơn độc nữa đâu”
Không bao giờ còn có chuyện đó nữa.
Mọi thứ qua rồi, tôi đã làm được rồi.
Không, là chúng tôi đã làm được rồi. Xoay chuyển mọi thứ, giữa tôi và chàng... đã chẳng còn gì có thể ngăn cản nữa rồi, tôi sẽ chẳng cần nỗ lực thu hẹp khoảng cách nữa.
Tôi sẽ tự tin nói rằng, Tống Thẩm Hoan của kiếp này, là kẻ hạnh phúc nhất.
Ôi, không phải lúc bị kéo vào bóng tối tôi đứng dưới gốc mai ư?
Mí mắt nặng trĩu khiến tôi khó mà mở to mắt ra nhìn chung quanh được, có lẽ là chìm vào bóng tôi quá lâu, khiến những gì tôi thấy đều vô cùng mờ ảo.
Tôi chơm chớp mắt, uể oải vô cùng, vô thức muốn đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh hơn nhưng người chẳng có chút sức lực nào, đến nhấc tay tôi cũng thấy như đang bị tảng đá đè lên vậy.
Chớp mắt lúc lâu tôi mới có thể nhìn rõ được khung cảnh chung quanh. Nhận ra căn phòng quen thuộc tôi lại hận không thể nhắm tịt đôi mắt lại ngủ tiếp luôn đi.
A, đại khái tôi... đang nằm ngay trong chính thư phòng Mộ Thương, chính xác hơn thì là đăng nằm ngay trên giường của chàng.
Trời không nóng không lạnh, vậy mà tôi lại ứa mồ hôi hột.
Tôi chiếm giường của chàng khi nào vậy, rồi bệnh nhân như chàng nằm đâu đây?
Tôi cố gắng nâng đôi tay mình dậy, kết quả tôi thấy “tảng đá” kia càng đè chặt mình hơn, ghì chặt tôi tới tê tay.
Tôi cảm nhận được hơi ấm từ “tảng đá” ấy, nó ghì chặt lấy tôi như thể sẽ sợ tôi vụt chạy đi mất, tôi cảm nhận được những vết chai sần thô ráp đang tì vào mu bàn tay mình, và cả hương thơm thoang thoảng vô cùng quen thuộc.
Tôi nghiêng đầu và bất ngờ.
Ra đó là bàn tay của Mộ Thương, gương mặt chàng mệt mỏi, bơ phờ dựa vào thành tường chợp mắt.
Hẳn là khi rơi vào bóng tối, tôi đã ngất đi chăng, thấy tôi nằm bất động hẳn là chàng lo lắng lắm?
Chàng run sợ tới nỗi khi nhìn xuống tay chàng, nó trắng bệch siết chặt lấy tay tôi, kể cả khi chàng đã ngủ, vẫn không yên tâm mà đôi tay có chút run run, mày nhìu chặt ưu phiền.
Gương mặt anh tuấn của chàng đã xanh xao đi hẳn, dáng vẻ khi ngủ quên của chàng trông vô cùng yên tĩnh. Thần sắc chàng đang nói rằng chàng vô cùng mệt mỏi, thậm chí tôi còn nhìn được, khóe mắt chàng còn có hàng nước khô hằn lại.
Chàng khóc ư? Vì gì chứ?
Hơn nữa, chàng đang bị thương kia mà? Sao tôi lại để chăm sóc ngược lại thế này.
Tôi chống tay còn lại, khuỷu tay kia nâng đỡ, khó khẳn nhổm người ngồi dậy.
Hiếm khi chàng lại không có “quy củ” như thế này. Tôi mỉm cười, vươn tay muốn áp tay mình lên má chàng.
Nhưng tay còn ngưng trên không trung, chàng đã giật mình mở choàng đôi mắt, đối mặt nhìn tôi.
Tôi không kịp phản ứng, nín thở im lặng nhìn chàng.
Cảm xúc trong mắt chàng, ban đầu như không dám tin rồi là hốt hoảng và vui mừng.
Không đợi tôi kịp mở miệng, chàng đã chộp lấy tay tôi kéo tôi qua, ôm ghì lấy tôi vào lòng.
Một cái ôm thô bạo, chiếm giữ nhưng lại chứa đầy sự sợ hãi, chàng siết chặt, ôm trọn lấy tôi như thể chàng sợ tôi sẽ lập tức rời khỏi ngay trước mắt chàng vậy.
Cổ tôi nhồn nhột theo nhịp thở dồn dập của chàng. Tôi đáp lại chàng, vỗ về vào lưng chàng, vùi đầu vào lồng ngực rắn rỏi ấy, nhỏ giọng nói với chàng:
“Mọi chuyện, cuối cùng cũng đã qua rồi, Mộ Thương ơi, ta nhớ chàng lắm."
Chàng không đáp tôi, nhưng tôi thấy rõ người chàng run lên từng đợt.
Chàng đang run rẩy sao?
“A Hoan, xin nàng, đừng đột ngột dọa chết ta như vậy.”
Tôi sững sờ, tôi chưa từng thấy một Mộ Thương như này, tim tôi như đông cứng lại vì lời nói của chàng.
Chàng lại nói tiếp:
“Nàng đã đi đâu vậy? Mà lại bỏ rơi ta lâu đến thế."
Mộ Thương của tôi lúc này, hệt như đứa trẻ bị mẹ nó bỏ rơi vậy, yếu đuối, sợ sệt sẽ bị lãng quên một lần nữa.
Tôi ôm chàng chặt hơn, cảm nhận hơi ấm từ chàng:
“Ta đã đi một chuyến đi rất dài”
Một chuyến đi dài tới nỗi, xuyên về ngàn năm về trước, một chuyến đi mà ta đã phải đối mặt với kẻ thù truyền kiếp của bản thân, một chuyến đi... vô cùng dài.
“ Xin lỗi chàng, lần sau, ta sẽ không để chàng đơn độc nữa đâu”
Không bao giờ còn có chuyện đó nữa.
Mọi thứ qua rồi, tôi đã làm được rồi.
Không, là chúng tôi đã làm được rồi. Xoay chuyển mọi thứ, giữa tôi và chàng... đã chẳng còn gì có thể ngăn cản nữa rồi, tôi sẽ chẳng cần nỗ lực thu hẹp khoảng cách nữa.
Tôi sẽ tự tin nói rằng, Tống Thẩm Hoan của kiếp này, là kẻ hạnh phúc nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.