Yên Vương Phi Tái Sinh! Một Đời Và Mãi Mãi
Chương 33: Tâm Ma
Phương Tiểu Khả
05/07/2023
Nhớ lại ngày đó, cảm giác trong tôi vẫn rõ mồn một, nỗi đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần. Chẳng khác nào như đang tra tấn trong cực hình.
Trước khi rơi xuống tôi chỉ kịp niệm chú bảo vệ thần hồn, thân mình rơi xuống bị lệ khí giằng xé đau rát, như thể đang có hàng ngàn mũi tên đâm vào tôi vậy.
Khắp người như đang từng đốt từng đốt bị bẻ gãy, xé rách, đâm thủng, một chữ đau chẳng thể nào miêu tả hết nỗi thống khổ của tôi bấy giờ.
Cứ vậy, cho tới khi tôi hồn bay phách lạc, thân xác bị ăn mòn thành cát bụi, căn bão mới dừng.
Nỗi đau khi thần hồn nát, nỗi đau vì tự trách bản thân, nỗi đau vì cái chết trong cô đơn, một mình... Thật nông nổi khi lúc ấy, tôi đã nặng lời, thề thốt đoạn tuyệt với Thái Uyên.
Có lẽ trong kiếp Bạch Uyển đó là điều tôi nuối tiếc, đau đáu nhất. Cũng chính vì vậy, khung cảnh đầu tiên mà tôi nhớ ra, cũng là lúc tôi cùng Thái Uyên gặp mặt sau khi độ kiếp.
Sau khi lấy lại toàn bộ kí ức, tôi chầm chậm mở mắt ra, trên trán chọt nóng ran... có lẽ vết ấn đang hiện dần lên cùng khắp người tiên lực tràn trề, pháp lực như nước ùa về tâm mạch của tôi.
Tôi bây giờ dường như rất khó để phân biệt giữa Bạch Uyển và Thẩm Hoan, dù cho từ tính cách tới gương mặt tất cả đều là một, đều tựa như nhau.
Chỉ là bây giờ điều tôi đắn đo hơn cả, là tôi nên xưng hô với Thái Uyên như thế nào... Thẩm Hoan chưa hề xuất xư, đáng ra mà nói tôi vẫn phải cung kính gọi Đại sư huynh một tiếng “sư phụ”.
Hơn thế... tôi vẫn nợ hắn, nợ một lời xin lỗi.
Dù cho đã lấy lại toàn bộ kí ức, thì chung quanh tôi vẫn tối đen như mực, tôi cau mày bước đi xung quanh.
Giống hệt thứ mà Phượng Ca gọi là bóng tối.
Tôi nghiêng giọng cất lời:
"Ngươi ở quanh đây đúng không? Mau hiện ra đi!"
Giữa ả và tôi bây giờ không chỉ còn đơn thuần là việc chiếm xác thoát hồn mà còn cả huyết hải thâm thù.
Lần này hiện lên không còn chỉ là những đốm sáng đỏ nữa, mà là cả hình ảnh của một thân nữ y phục đỏ, tóc dài buỗng xõa ngang hông, người đeo giáp tay cầm thanh trường kiếm, nhan sắc diễm lệ dần dần đi ra từ trong bóng tối.
Nhìn nàng ta vận giáp sắt, tôi nhướng mày, mỉa mai:
"Ha, ngươi hào nhoáng thật đấy, tính bày thêm một chiến trường nữa đấy à? A, ta cũng rất thắc mắc, liệu đúng vải áo ngươi là màu đỏ... hay là máu dính lên thế? Ôi trời, ta vô ý thật, kẻ tàn sát không biết bao mạng người như ngươi, tắm biển máu như ngươi thì lấy đâu ra áo trắng, vải xanh mà mặc?"
Nhìn nàng ta cầm trường kiếm tôi thầm đoán hẳn trong đây có thể dùng pháp lực bèn gọi Thiên Hoành lên.
Cầm chắc Thiên Hoành trong tay, cũng như tôi đã nắm chắc được phần thắng.
Thẩm Hoan thì có thể thua nhưng Bạch Uyển thì không, cả hai đều đã hợp làm một thì lại càng không, một thượng thần như tôi thì chỉ hai phách của ả, đến gãi ngứa cho tôi còn chẳng đủ.
Những nỗi đau của tôi xuyên suốt hai kiếp người thì làm sao để ả dễ dàng chết đi như vậy được.
Tôi chầm chậm bước đi quanh nàng ta, nàng ta mắt đang nhắm chặt liền mở to ra, đôi mắt đen ngòm, há rộng miệng xông tiến tới tôi.
Tôi hét:
"Vô Thượng Bạch Ảnh!"
Xung quanh liền hiện lên hàng ngàn mũi tên bạc toát ra ánh lửa trắng, mạnh mẽ xông thẳng về phía nàng ta.
Mũi tên nào tiến tới dù chưa chạm vào da thịt cũng đủ thiêu đốt nàng ta tới bỏng rát.
Tôi nhướng mày:
"Đại công chúa Ma Tộc mà cũng bị tẩu hỏa nhập ma đấy à, trò đùa của thiên hạ đấy ư?"
Ha, mắt đen hoàn toàn, mặt hiện lên những hình xăm như những vết mèo cào đo đỏ, hành động điên loạn, còn chẳng phải tẩu hỏa nhập ma thì là gì nữa.
"Ngươi đã càn quét hơn nửa binh sĩ Thiên Tộc, cướp lấy sinh mạng của người ta tôn kính nhất, ngươi còn điều gì không vừa ý nữa đây?"
Nàng ta bị bạch ảnh của tôi thiêu đốt đến gào điên loạn, cào cấu dưới đất, không đứng lên nổi.
Vô Thượng Bạch Ảnh là những mũi tên lửa tẩm độc, làm gì còn kẻ nào có thể đứng dậy nổi sau khi đã trúng chiêu này của tôi.
Không ngoa khi nói, đây chính là thuật hỏa mạnh nhất của tiên thuật.
Nàng ta nằm quằn quại giãy giụa như một con cá sắp chết đuối vậy.
Tôi hằm hằm nhìn nàng ta như kẻ điên, lãnh khốc nói:
"Sao thế? Điên cỡ vậy à? Để ta giúp cô nhé? Tẩu hỏa nhập ma có dễ chịu chút nào không?"
Tôi giơ cao Thiên Hoành lên rồi hạ mạnh ngay giữa sống lưng nàng ta, Phượng Ca hét toáng lên đau đớn, từ mũi kiếm thoát ra ngoài những làn khí đen khiến tôi ghê tởm mà thu kiếm lại.
Với nàng ta, với những gì nàng ta đã làm và hành xác tôi tới ngày hôm này, thì nhiêu đây chẳng là bõ bèn gì.
Trước khi rơi xuống tôi chỉ kịp niệm chú bảo vệ thần hồn, thân mình rơi xuống bị lệ khí giằng xé đau rát, như thể đang có hàng ngàn mũi tên đâm vào tôi vậy.
Khắp người như đang từng đốt từng đốt bị bẻ gãy, xé rách, đâm thủng, một chữ đau chẳng thể nào miêu tả hết nỗi thống khổ của tôi bấy giờ.
Cứ vậy, cho tới khi tôi hồn bay phách lạc, thân xác bị ăn mòn thành cát bụi, căn bão mới dừng.
Nỗi đau khi thần hồn nát, nỗi đau vì tự trách bản thân, nỗi đau vì cái chết trong cô đơn, một mình... Thật nông nổi khi lúc ấy, tôi đã nặng lời, thề thốt đoạn tuyệt với Thái Uyên.
Có lẽ trong kiếp Bạch Uyển đó là điều tôi nuối tiếc, đau đáu nhất. Cũng chính vì vậy, khung cảnh đầu tiên mà tôi nhớ ra, cũng là lúc tôi cùng Thái Uyên gặp mặt sau khi độ kiếp.
Sau khi lấy lại toàn bộ kí ức, tôi chầm chậm mở mắt ra, trên trán chọt nóng ran... có lẽ vết ấn đang hiện dần lên cùng khắp người tiên lực tràn trề, pháp lực như nước ùa về tâm mạch của tôi.
Tôi bây giờ dường như rất khó để phân biệt giữa Bạch Uyển và Thẩm Hoan, dù cho từ tính cách tới gương mặt tất cả đều là một, đều tựa như nhau.
Chỉ là bây giờ điều tôi đắn đo hơn cả, là tôi nên xưng hô với Thái Uyên như thế nào... Thẩm Hoan chưa hề xuất xư, đáng ra mà nói tôi vẫn phải cung kính gọi Đại sư huynh một tiếng “sư phụ”.
Hơn thế... tôi vẫn nợ hắn, nợ một lời xin lỗi.
Dù cho đã lấy lại toàn bộ kí ức, thì chung quanh tôi vẫn tối đen như mực, tôi cau mày bước đi xung quanh.
Giống hệt thứ mà Phượng Ca gọi là bóng tối.
Tôi nghiêng giọng cất lời:
"Ngươi ở quanh đây đúng không? Mau hiện ra đi!"
Giữa ả và tôi bây giờ không chỉ còn đơn thuần là việc chiếm xác thoát hồn mà còn cả huyết hải thâm thù.
Lần này hiện lên không còn chỉ là những đốm sáng đỏ nữa, mà là cả hình ảnh của một thân nữ y phục đỏ, tóc dài buỗng xõa ngang hông, người đeo giáp tay cầm thanh trường kiếm, nhan sắc diễm lệ dần dần đi ra từ trong bóng tối.
Nhìn nàng ta vận giáp sắt, tôi nhướng mày, mỉa mai:
"Ha, ngươi hào nhoáng thật đấy, tính bày thêm một chiến trường nữa đấy à? A, ta cũng rất thắc mắc, liệu đúng vải áo ngươi là màu đỏ... hay là máu dính lên thế? Ôi trời, ta vô ý thật, kẻ tàn sát không biết bao mạng người như ngươi, tắm biển máu như ngươi thì lấy đâu ra áo trắng, vải xanh mà mặc?"
Nhìn nàng ta cầm trường kiếm tôi thầm đoán hẳn trong đây có thể dùng pháp lực bèn gọi Thiên Hoành lên.
Cầm chắc Thiên Hoành trong tay, cũng như tôi đã nắm chắc được phần thắng.
Thẩm Hoan thì có thể thua nhưng Bạch Uyển thì không, cả hai đều đã hợp làm một thì lại càng không, một thượng thần như tôi thì chỉ hai phách của ả, đến gãi ngứa cho tôi còn chẳng đủ.
Những nỗi đau của tôi xuyên suốt hai kiếp người thì làm sao để ả dễ dàng chết đi như vậy được.
Tôi chầm chậm bước đi quanh nàng ta, nàng ta mắt đang nhắm chặt liền mở to ra, đôi mắt đen ngòm, há rộng miệng xông tiến tới tôi.
Tôi hét:
"Vô Thượng Bạch Ảnh!"
Xung quanh liền hiện lên hàng ngàn mũi tên bạc toát ra ánh lửa trắng, mạnh mẽ xông thẳng về phía nàng ta.
Mũi tên nào tiến tới dù chưa chạm vào da thịt cũng đủ thiêu đốt nàng ta tới bỏng rát.
Tôi nhướng mày:
"Đại công chúa Ma Tộc mà cũng bị tẩu hỏa nhập ma đấy à, trò đùa của thiên hạ đấy ư?"
Ha, mắt đen hoàn toàn, mặt hiện lên những hình xăm như những vết mèo cào đo đỏ, hành động điên loạn, còn chẳng phải tẩu hỏa nhập ma thì là gì nữa.
"Ngươi đã càn quét hơn nửa binh sĩ Thiên Tộc, cướp lấy sinh mạng của người ta tôn kính nhất, ngươi còn điều gì không vừa ý nữa đây?"
Nàng ta bị bạch ảnh của tôi thiêu đốt đến gào điên loạn, cào cấu dưới đất, không đứng lên nổi.
Vô Thượng Bạch Ảnh là những mũi tên lửa tẩm độc, làm gì còn kẻ nào có thể đứng dậy nổi sau khi đã trúng chiêu này của tôi.
Không ngoa khi nói, đây chính là thuật hỏa mạnh nhất của tiên thuật.
Nàng ta nằm quằn quại giãy giụa như một con cá sắp chết đuối vậy.
Tôi hằm hằm nhìn nàng ta như kẻ điên, lãnh khốc nói:
"Sao thế? Điên cỡ vậy à? Để ta giúp cô nhé? Tẩu hỏa nhập ma có dễ chịu chút nào không?"
Tôi giơ cao Thiên Hoành lên rồi hạ mạnh ngay giữa sống lưng nàng ta, Phượng Ca hét toáng lên đau đớn, từ mũi kiếm thoát ra ngoài những làn khí đen khiến tôi ghê tởm mà thu kiếm lại.
Với nàng ta, với những gì nàng ta đã làm và hành xác tôi tới ngày hôm này, thì nhiêu đây chẳng là bõ bèn gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.