Chương 12:
Xú Trùng
17/05/2023
Đứng ở chỗ hỏa táng, suy nghĩ của Yến Yến có chút hỗn loạn, cô mặc trên người chiếc váy dài màu xanh non trơn nhẵn cọ xát trên da thịt.
Xúc cảm ấy làm cho cô càng thêm trống rỗng.
Có một loại sợ hãi không thể giải thích.
Không có người phụ nữ nào khác trong căn biệt thự này.
Cho nên quần áo chỉ có thể là người đàn ông thay, về phần là ai, trong đầu Yến Yến đoán không ra.
Cô đắm chìm trong nỗi buồn nhưng không thể bỏ qua một loại bất an khác mà tình cảnh hiện tại mang lại.
Cảm xúc đan xen, gương mặt Yến Yến tê dại, cảm thấy chua xót mười phần.
Lúc Giang Thâm gọi điện thoại tới, Yến Yến đã không thể chống đỡ nổi nữa.
Nghe được thanh âm của anh khàn khàn, anh giống như là rất mệt mỏi vậy.
Yến Yến hỏi anh làm sao vậy, Giang Thâm trả lời mơ hồ, chỉ nói trong nhà xảy ra chuyện gì đó.
Ấp úng chần chờ hồi lâu, cũng không có nguyên nhân.
"Giang Thâm, bà nội chết rồi." Yến Yến trầm mặc hồi lâu, sau đó nói ra miệng lại ngoài ý muốn mà trở nên bình tĩnh.
Đầu dây bên kia hẳn là không ngắt kết nối nhưng lại im lặng một lúc lâu anh mới hơi hơi hỏi tới một câu.
"Yến Yến, em không sao chứ?"
Chóp mũi Yến Yến chua xót, hốc mắt đỏ hồng, vừa muốn khóc nhưng cũng vừa muốn nhịn xuống.
Giọng nói nhăn nhó, giống như rắc rắc.
Nghe có chút buồn.
"Yến Yến, đừng khổ sở, em còn có anh ở đây. Anh sẽ không bỏ em, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."
Giang Thâm an ủi cô.
Yến Yến phát tiết những cảm xúc đã dồn nén một lúc, cô mới dễ chịu hơn một chút mà dùng sức gật đầu đồng ý.
Cô lại có thêm chút năng lượng, cô đứng lên đi đến hộp tro cốt của bà nội, lau nước mắt rồi thong dong một chút.
Ân Ly nói bên ngoài biệt thự có một vườn hồng lớn hơn, có thể chôn cất bà nội ở đó.
Nhưng Yến Yến từ chối, cô muốn có thời gian về quê, cô sẽ đặt bà nội và bố mẹ ở cùng với nhau.
Sau này cô mất cũng phải chôn cất ở đó.
Yến Yến muốn rời khỏi nhà Ân Ly, cô tính toán thời gian còn 46 ngày nữa.
Không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây, thời gian Ân Ly ở nhà càng ngày càng dài.
Anh luôn để Yến Yến mặc quần áo khác nhau, váy dài, áo sơ mi, Yến Yến mỗi ngày đều sẽ khác nhau.
Điểm chung duy nhất chính là xinh đẹp.
Ân Ly ở chung với cô rất tốt, Yến Yến cũng hao hết tâm tư với mong muốn báo đáp hắn một vài thứ.
Cô nấu cơm ngon một chút còn những lời Ân Ly nói cô cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.
Tần suất Giang Thâm gọi điện thoại càng ngày càng ít, nhiều khi Yến Yến gọi qua thì đều bị từ chối nhận.
Hôm đó Yến Yến lại gọi điện thoại qua.
Là một thanh âm xa lạ xuất hiện khi cuộc gọi được kết nối, Yến Yến liền hỏi Giang Thâm nhưng đối diện lại trầm mặc một hồi.
"Cô là Yến Yến đúng không?" Ngữ khí có chút quen thuộc.
Giống như hai người quan hệ không tệ vậy.
"Tôi biết cô là bạn gái của Giang Thâm, hai người đã ở bên nhau một thời gian. Giang Thâm gần đây không liên lạc với cô là vì trong nhà xảy ra chuyện gì đó, điều đó khiến cho tài chính trong nhà anh bị đứt, đối mặt với một ít nguy cơ, sau đó anh chỉ có thể giả vờ ở cùng một chỗ với tôi, kết hôn với tôi để nhận hỗ trợ về tài chính mà vượt qua cuộc khủng hoảng."
Yến Yến có chút sững sờ, cô trầm mặc hồi lâu, trong lúc nhất thời lại không biết nói cái gì.
"Tôi là một người đàn ông."
Người ở đối diện nói tiếp.
"Cha mẹ tôi yêu tôi rất nhiều, vì vậy họ sẵn sàng chấp nhận sự khác biệt của tôi. Đồng thời cũng tiếp nhận Giang Thâm. Tôi yêu anh ấy, nhưng anh ấy thích cô."
Xúc cảm ấy làm cho cô càng thêm trống rỗng.
Có một loại sợ hãi không thể giải thích.
Không có người phụ nữ nào khác trong căn biệt thự này.
Cho nên quần áo chỉ có thể là người đàn ông thay, về phần là ai, trong đầu Yến Yến đoán không ra.
Cô đắm chìm trong nỗi buồn nhưng không thể bỏ qua một loại bất an khác mà tình cảnh hiện tại mang lại.
Cảm xúc đan xen, gương mặt Yến Yến tê dại, cảm thấy chua xót mười phần.
Lúc Giang Thâm gọi điện thoại tới, Yến Yến đã không thể chống đỡ nổi nữa.
Nghe được thanh âm của anh khàn khàn, anh giống như là rất mệt mỏi vậy.
Yến Yến hỏi anh làm sao vậy, Giang Thâm trả lời mơ hồ, chỉ nói trong nhà xảy ra chuyện gì đó.
Ấp úng chần chờ hồi lâu, cũng không có nguyên nhân.
"Giang Thâm, bà nội chết rồi." Yến Yến trầm mặc hồi lâu, sau đó nói ra miệng lại ngoài ý muốn mà trở nên bình tĩnh.
Đầu dây bên kia hẳn là không ngắt kết nối nhưng lại im lặng một lúc lâu anh mới hơi hơi hỏi tới một câu.
"Yến Yến, em không sao chứ?"
Chóp mũi Yến Yến chua xót, hốc mắt đỏ hồng, vừa muốn khóc nhưng cũng vừa muốn nhịn xuống.
Giọng nói nhăn nhó, giống như rắc rắc.
Nghe có chút buồn.
"Yến Yến, đừng khổ sở, em còn có anh ở đây. Anh sẽ không bỏ em, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."
Giang Thâm an ủi cô.
Yến Yến phát tiết những cảm xúc đã dồn nén một lúc, cô mới dễ chịu hơn một chút mà dùng sức gật đầu đồng ý.
Cô lại có thêm chút năng lượng, cô đứng lên đi đến hộp tro cốt của bà nội, lau nước mắt rồi thong dong một chút.
Ân Ly nói bên ngoài biệt thự có một vườn hồng lớn hơn, có thể chôn cất bà nội ở đó.
Nhưng Yến Yến từ chối, cô muốn có thời gian về quê, cô sẽ đặt bà nội và bố mẹ ở cùng với nhau.
Sau này cô mất cũng phải chôn cất ở đó.
Yến Yến muốn rời khỏi nhà Ân Ly, cô tính toán thời gian còn 46 ngày nữa.
Không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây, thời gian Ân Ly ở nhà càng ngày càng dài.
Anh luôn để Yến Yến mặc quần áo khác nhau, váy dài, áo sơ mi, Yến Yến mỗi ngày đều sẽ khác nhau.
Điểm chung duy nhất chính là xinh đẹp.
Ân Ly ở chung với cô rất tốt, Yến Yến cũng hao hết tâm tư với mong muốn báo đáp hắn một vài thứ.
Cô nấu cơm ngon một chút còn những lời Ân Ly nói cô cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.
Tần suất Giang Thâm gọi điện thoại càng ngày càng ít, nhiều khi Yến Yến gọi qua thì đều bị từ chối nhận.
Hôm đó Yến Yến lại gọi điện thoại qua.
Là một thanh âm xa lạ xuất hiện khi cuộc gọi được kết nối, Yến Yến liền hỏi Giang Thâm nhưng đối diện lại trầm mặc một hồi.
"Cô là Yến Yến đúng không?" Ngữ khí có chút quen thuộc.
Giống như hai người quan hệ không tệ vậy.
"Tôi biết cô là bạn gái của Giang Thâm, hai người đã ở bên nhau một thời gian. Giang Thâm gần đây không liên lạc với cô là vì trong nhà xảy ra chuyện gì đó, điều đó khiến cho tài chính trong nhà anh bị đứt, đối mặt với một ít nguy cơ, sau đó anh chỉ có thể giả vờ ở cùng một chỗ với tôi, kết hôn với tôi để nhận hỗ trợ về tài chính mà vượt qua cuộc khủng hoảng."
Yến Yến có chút sững sờ, cô trầm mặc hồi lâu, trong lúc nhất thời lại không biết nói cái gì.
"Tôi là một người đàn ông."
Người ở đối diện nói tiếp.
"Cha mẹ tôi yêu tôi rất nhiều, vì vậy họ sẵn sàng chấp nhận sự khác biệt của tôi. Đồng thời cũng tiếp nhận Giang Thâm. Tôi yêu anh ấy, nhưng anh ấy thích cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.