Chương 14:
Xú Trùng
17/05/2023
Đuôi lông mày nhuộm ý cười, tại thời điểm hắn muốn gọi lại, liền nhận được một cuộc điện thoại khác.
Sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, cảm xúc cuồng nộ bạo phát.
Ra khỏi biệt thự Yến Yến càng thêm khủng hoảng, chỗ này được núi vây quanh.
Cô lại không biết gì cả.
Chỉ có thể theo con đường nhỏ không mục đích mà bước đi.
Không có phương hướng, lại khó có được tín hiệu hay chỉ dẫn, Yến Yến thoáng nhìn thấy biển báo bên cạnh.
Mới biết nơi này là một vùng ngoại ô.
Yến Yến không hiểu Ân Ly là một người mỗi ngày đều phải đi làm, thế hắn xây nhà ở ngoại ô như thế này để làm gì.
Cô không có tiền, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô cũng không biết đường.
Chỉ có thể đi theo biển báo đường bộ, dọc theo đường đi hỏi đông hỏi tây.
Mặt trời nóng bỏng thiêu đốt làn da, trên chân Yến Yến là dép lê, trên mặt đất từng bước ma sát khiến lòng bàn chân của cô trở nên đau đớn.
Trong vài giờ.
Ước chừng thời gian, Yến Yến có chút thất thểu.
Có lẽ Giang Thâm đã đi rồi.
Trạm xăng trước mắt có chút quen thuộc, Yến Yến lau đi lớp mồ hôi đang trượt xuống hai gò má, cô cười có chút thoải mái.
Cô lùi giày và chạy về phía trước.
Lòng bàn chân bị tảng đá cứng rắn trên mặt đất làm cho châm chích, nhưng cô cũng không dừng lại.
Đến điểm hẹn, thế nhưng không có một bóng người, hoa sen cũng đã rũ tàn.
Trong lòng Yến Yến có chút mất mát, cô đành buông tiếng thở dài.
"Yến Yến." Thanh âm quen thuộc phía sau truyền đến.
Đáy mắt cô lại sáng lên.
Xoay người nhìn anh, trong lúc nhất thời cô trở nên ủy khuất muốn rơi lệ.
Yến Yến cứng rắn đem cảm xúc uất nghẹn đè nén trở lại.
Chỉ là nhìn anh liên tục cười, trông cô có chút ngốc nghếch.
Giang Thâm đã lâu không gặp cô, anh liền ôm cô vào lòng, giống như muốn xoa vào cốt huyết.
Yến Yến cũng ôm anh.
Sau một khoảng thời gian khá dài.
Hai người tách ra, Yến Yến vẫy vẫy tay với anh.
"Giang Thâm, anh cúi đầu."
Đôi mắt của cô sáng lên.
Chiếc váy dây màu xanh lam làm nổi bật làn da vừa trắng vừa mềm mại của cô, nhìn không ra sự khốn khó. Anh biết cô đã có một công việc khác, cô cũng được đối xử tốt và cô rất hạnh phúc.
Anh cũng hy vọng bảo bối của anh có thể vượt qua mọi khó khăn một cách tốt đẹp.
Chỉ tiếc là hiện tại anh không có năng lực, phận ăn nhờ ở đậu nên anh chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Giang Thâm vẫn cảm thấy mình chỉ cần một chút thời gian.
Anh cúi đầu, Yến Yến chân trần đệm lên. Cô kề sát vào mặt anh mà hôn lên.
Giang Thâm nhẹ nhàng tận hưởng hương vị ngọt ngào của cô.
Thật ngọt lại thật giống ảo ảnh.
Yến Yến có một nụ hôn như nước, Giang Thâm lấy lại tinh thần lại thấy cô đã rơi lệ.
Trong lúc nhất thời có chút luống cuống.
Anh muốn ôm cô.
Yến Yến lắc đầu, lùi về phía sau vài bước.
Lúc này, anh mới thấy cô không mang giày, chân có nhiều vết bầm tím.
"Giang Thâm, em không thích anh. Chúng ta sẽ không gặp nhau nữa."
Một từ đã kết án tử hình.
Giang Thâm trở tay không kịp muốn tiến lên ôm lấy cô.
Yến Yến lại bỏ chạy.
Ngay cả làn váy của cô, anh cũng không thể đụng tới.
Yến Yến khóc, rơi đầy lệ trên mặt, mấy ngày nay dường như cô đã rơi hết nước mắt.
Những lời này là Yến Yến suy nghĩ kỹ càng mới quyết định nói ra.
Bên cạnh cô không có tình yêu, không có chỗ dựa, cô cũng mất đi dũng khí.
Cô không thể giúp anh.
Yến Yến chạy về chỗ ở với bà nội, còn chưa kịp đi vào, cô đã bị mấy tên áo đen bắt được.
Cô quay đầu lại, cô nhìn thấy một gương mặt tràn đầy phẫn nộ và không thể tin được của Ân Ly chiếu vào mắt.
Hắn sẽ trở thành cơn ác mộng của cuộc đời cô.
Sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, cảm xúc cuồng nộ bạo phát.
Ra khỏi biệt thự Yến Yến càng thêm khủng hoảng, chỗ này được núi vây quanh.
Cô lại không biết gì cả.
Chỉ có thể theo con đường nhỏ không mục đích mà bước đi.
Không có phương hướng, lại khó có được tín hiệu hay chỉ dẫn, Yến Yến thoáng nhìn thấy biển báo bên cạnh.
Mới biết nơi này là một vùng ngoại ô.
Yến Yến không hiểu Ân Ly là một người mỗi ngày đều phải đi làm, thế hắn xây nhà ở ngoại ô như thế này để làm gì.
Cô không có tiền, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô cũng không biết đường.
Chỉ có thể đi theo biển báo đường bộ, dọc theo đường đi hỏi đông hỏi tây.
Mặt trời nóng bỏng thiêu đốt làn da, trên chân Yến Yến là dép lê, trên mặt đất từng bước ma sát khiến lòng bàn chân của cô trở nên đau đớn.
Trong vài giờ.
Ước chừng thời gian, Yến Yến có chút thất thểu.
Có lẽ Giang Thâm đã đi rồi.
Trạm xăng trước mắt có chút quen thuộc, Yến Yến lau đi lớp mồ hôi đang trượt xuống hai gò má, cô cười có chút thoải mái.
Cô lùi giày và chạy về phía trước.
Lòng bàn chân bị tảng đá cứng rắn trên mặt đất làm cho châm chích, nhưng cô cũng không dừng lại.
Đến điểm hẹn, thế nhưng không có một bóng người, hoa sen cũng đã rũ tàn.
Trong lòng Yến Yến có chút mất mát, cô đành buông tiếng thở dài.
"Yến Yến." Thanh âm quen thuộc phía sau truyền đến.
Đáy mắt cô lại sáng lên.
Xoay người nhìn anh, trong lúc nhất thời cô trở nên ủy khuất muốn rơi lệ.
Yến Yến cứng rắn đem cảm xúc uất nghẹn đè nén trở lại.
Chỉ là nhìn anh liên tục cười, trông cô có chút ngốc nghếch.
Giang Thâm đã lâu không gặp cô, anh liền ôm cô vào lòng, giống như muốn xoa vào cốt huyết.
Yến Yến cũng ôm anh.
Sau một khoảng thời gian khá dài.
Hai người tách ra, Yến Yến vẫy vẫy tay với anh.
"Giang Thâm, anh cúi đầu."
Đôi mắt của cô sáng lên.
Chiếc váy dây màu xanh lam làm nổi bật làn da vừa trắng vừa mềm mại của cô, nhìn không ra sự khốn khó. Anh biết cô đã có một công việc khác, cô cũng được đối xử tốt và cô rất hạnh phúc.
Anh cũng hy vọng bảo bối của anh có thể vượt qua mọi khó khăn một cách tốt đẹp.
Chỉ tiếc là hiện tại anh không có năng lực, phận ăn nhờ ở đậu nên anh chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Giang Thâm vẫn cảm thấy mình chỉ cần một chút thời gian.
Anh cúi đầu, Yến Yến chân trần đệm lên. Cô kề sát vào mặt anh mà hôn lên.
Giang Thâm nhẹ nhàng tận hưởng hương vị ngọt ngào của cô.
Thật ngọt lại thật giống ảo ảnh.
Yến Yến có một nụ hôn như nước, Giang Thâm lấy lại tinh thần lại thấy cô đã rơi lệ.
Trong lúc nhất thời có chút luống cuống.
Anh muốn ôm cô.
Yến Yến lắc đầu, lùi về phía sau vài bước.
Lúc này, anh mới thấy cô không mang giày, chân có nhiều vết bầm tím.
"Giang Thâm, em không thích anh. Chúng ta sẽ không gặp nhau nữa."
Một từ đã kết án tử hình.
Giang Thâm trở tay không kịp muốn tiến lên ôm lấy cô.
Yến Yến lại bỏ chạy.
Ngay cả làn váy của cô, anh cũng không thể đụng tới.
Yến Yến khóc, rơi đầy lệ trên mặt, mấy ngày nay dường như cô đã rơi hết nước mắt.
Những lời này là Yến Yến suy nghĩ kỹ càng mới quyết định nói ra.
Bên cạnh cô không có tình yêu, không có chỗ dựa, cô cũng mất đi dũng khí.
Cô không thể giúp anh.
Yến Yến chạy về chỗ ở với bà nội, còn chưa kịp đi vào, cô đã bị mấy tên áo đen bắt được.
Cô quay đầu lại, cô nhìn thấy một gương mặt tràn đầy phẫn nộ và không thể tin được của Ân Ly chiếu vào mắt.
Hắn sẽ trở thành cơn ác mộng của cuộc đời cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.