Chương 21:
Xú Trùng
17/05/2023
Ân Ly thấy dáng vẻ này của cô, hắn liền ôm cô vào lòng, tiếp theo làm khô chỗ vừa mới dẫn đến một trận rên rỉ.
Yến Yến bị tra tấn đến mất ý thức, đắm chìm trong tất cả các giác quan mà Ân Ly mang đến.
Ân Ly ôm lấy thân thể nho nhỏ của Yến Yến, trong huyệt đạo của cô còn nắm giữ thứ đồ quý báu, to lớn của hắn, hắn ôm cô xuống giường.
Đi một bước liền cắm càng thêm sâu, Yến Yến bị hắn đặt xuống, cô dựa vào tất cả tri giác mà phản ứng.
Rên rỉ không ngừng.
Hai nhũ hoa được đặt dựa trên bức tường lạnh lẽo, Yến Yến mở mắt ra nhìn thấy hoa hồng ngoài cửa sổ đầy đất, mưa gió phiêu diêu.
Cách mái hiên còn có mấy vệ sĩ đang đứng.
Cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng, giống như cầu xin tha thứ mà không ngừng gọi tên Ân Ly.
Ân Ly thấy cô khóc thảm thiết, nhướng mày, cũng không có thay đổi gì, hắn đem Yến Yến quay lưng lại, tiếp tục tiến sâu vào hoa huyệt mà khiêu khích.
Lại là va chạm mãnh liệt, người phụ nữ không ngừng kêu rên.
"Ân Ly, không cần ở chỗ này."
Yến Yến nhìn mấy bóng dáng màu đen kia, khóc không thành tiếng.
"Tôi cầu xin anh." Cảm giác xấu hổ dường như có thể đốt cháy toàn bộ cơ thể.
Yến Yến liều mạng muốn nhặt tấm vải cuối cùng.
"Ở đây không tốt sao? Tôi muốn nói cho mọi người biết, em là của tôi, tôi không cho phép bất cứ ai chạm vào em."
Yến Yến không ngừng lắc đầu, trong đó xen lẫn tiếng rên rỉ mềm mại.
Khóc càng thêm thảm thiết.
Ân Ly có chút mềm lòng.
Sờ tấm lưng tinh tế của cô, "Muốn không ở đây, vậy em nên gọi tôi là gì?" Hắn hỏi cô.
Hai đầu nhũ của Yến Yến cọ xát trên mặt thủy tinh, vừa ngứa vừa khó chịu.
"Tôi không biết, tôi không biết..." Yến Yến khóc đến đáng thương, nước mắt lưng tròng.
Ân Ly chặn miệng cô, liên tục gặm cắn, nghe môi răng nức nở nức nở, hạ thân lại căng lên vài phần.
"Em phải gọi tôi là chồng, là chồng." Ân Ly dạy cô, thanh âm trầm thấp, hàm chứa dục hỏa.
"Hức... Chồng." Bất chấp cái gọi khiến cô khó chịu, ngón chân Yến Yến cuộn tròn đến mức có chút khó chịu.
"Kêu thêm vài tiếng." Thanh âm Ân Ly có chút áp lực, hạ thân va chạm càng thêm kịch liệt.
"Chồng... chô... hức... Chồng." Yến Yến bị xâm chiếm đến mức không nói nên lời.
"Chồng em bây giờ đang làm gì thế?" Ân Ly không chấm dứt tiếp tục hỏi.
Yến Yến không biết miêu tả loại chuyện này như thế nào, điên cuồng tìm kiếm từ ngữ thích hợp đang hiện hữu lên trong đầu.
"Làm… tình."
Lời nói ra khỏi miệng, Ân Ly bật cười.
"Yến Yến thật sự là người có học thức, trách không được cũng thích người văn nhã, tri thức."
Tay Ân Ly dùng sức tét vào mông cô.
Yến Yến vặn vẹo sống lưng khiến cho tiểu huyệt không ngừng co rút lại, kẹp nơi ấy của hắn đến mức vừa đau nhưng cũng vừa sảng khoái, thoải mái.
"Yến Yến, em thật chặt." Hắn cởi bỏ bàn tay bị trói buộc của Yến Yến, đi tới giao nhau của hai người, một mảnh mềm nhũn, chảy không ít nước.
"Chúng ta như thế này là đang giao hoan, đây là tiểu huyệt của em, đây là dương vật của tôi."
"Em, nói lại một lần nữa theo tôi."
Ân Ly ép cô nói.
Yến Yến nghe những lời tục tĩu này, có ảo giác như thể thế giới sụp đổ.
Cô mím chặt miệng lại, mắt cũng tuyệt vọng mà nhắm lại.
Cô nghĩ, nhìn thử xem đi.
Những lời này có chết cô cũng sẽ không nói.
Tiếng khóc dừng lại, nước mắt cũng không chảy, phản kháng vô vị không có ý nghĩa.
Yến Yến nhìn hoa hồng đổ bên ngoài, cánh hoa rơi xuống bùn đất màu nâu, thừa dịp vài giọt nước mưa, sạch sẽ có chút quá phận.
Ân Ly thấy cô không nói lời nào.
Bộ dáng bị người khác đùa bỡn, hắn giống như máy đóng cọc mà không ngừng va chạm.
Không bao lâu liền kêu lên một trận buồn bực.
Một khoảng trong tiểu huyệt trở nên ấm áp, Ân Ly đã bắn vào trong không ít, bên ngoài còn có một ít tinh dịch loang lổ theo chiếc đùi trắng nõn của Yến Yến mà rơi xuống.
Mỹ loạn không thôi.
Ân Ly xoay người cô lại, hôn lên môi cô, vừa triền miên lại ôn nhu.
Xúc cảm dính dính khiến Yến Yến muốn ngất xỉu.
"Sinh con cho tôi đi, bảo bối."
Một câu nói khiến cô hoàn toàn thanh tỉnh, ánh mắt kinh ngạc lại sợ hãi rơi vào trong mắt Ân Ly lại là một hồi hỗn chiến.
Ngày đó Yến Yến bị xâm chiếm đến kiệt sức mà ngất xỉu.
Khi cô tỉnh lại đã là rạng sáng hôm sau.
Yến Yến bị tra tấn đến mất ý thức, đắm chìm trong tất cả các giác quan mà Ân Ly mang đến.
Ân Ly ôm lấy thân thể nho nhỏ của Yến Yến, trong huyệt đạo của cô còn nắm giữ thứ đồ quý báu, to lớn của hắn, hắn ôm cô xuống giường.
Đi một bước liền cắm càng thêm sâu, Yến Yến bị hắn đặt xuống, cô dựa vào tất cả tri giác mà phản ứng.
Rên rỉ không ngừng.
Hai nhũ hoa được đặt dựa trên bức tường lạnh lẽo, Yến Yến mở mắt ra nhìn thấy hoa hồng ngoài cửa sổ đầy đất, mưa gió phiêu diêu.
Cách mái hiên còn có mấy vệ sĩ đang đứng.
Cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng, giống như cầu xin tha thứ mà không ngừng gọi tên Ân Ly.
Ân Ly thấy cô khóc thảm thiết, nhướng mày, cũng không có thay đổi gì, hắn đem Yến Yến quay lưng lại, tiếp tục tiến sâu vào hoa huyệt mà khiêu khích.
Lại là va chạm mãnh liệt, người phụ nữ không ngừng kêu rên.
"Ân Ly, không cần ở chỗ này."
Yến Yến nhìn mấy bóng dáng màu đen kia, khóc không thành tiếng.
"Tôi cầu xin anh." Cảm giác xấu hổ dường như có thể đốt cháy toàn bộ cơ thể.
Yến Yến liều mạng muốn nhặt tấm vải cuối cùng.
"Ở đây không tốt sao? Tôi muốn nói cho mọi người biết, em là của tôi, tôi không cho phép bất cứ ai chạm vào em."
Yến Yến không ngừng lắc đầu, trong đó xen lẫn tiếng rên rỉ mềm mại.
Khóc càng thêm thảm thiết.
Ân Ly có chút mềm lòng.
Sờ tấm lưng tinh tế của cô, "Muốn không ở đây, vậy em nên gọi tôi là gì?" Hắn hỏi cô.
Hai đầu nhũ của Yến Yến cọ xát trên mặt thủy tinh, vừa ngứa vừa khó chịu.
"Tôi không biết, tôi không biết..." Yến Yến khóc đến đáng thương, nước mắt lưng tròng.
Ân Ly chặn miệng cô, liên tục gặm cắn, nghe môi răng nức nở nức nở, hạ thân lại căng lên vài phần.
"Em phải gọi tôi là chồng, là chồng." Ân Ly dạy cô, thanh âm trầm thấp, hàm chứa dục hỏa.
"Hức... Chồng." Bất chấp cái gọi khiến cô khó chịu, ngón chân Yến Yến cuộn tròn đến mức có chút khó chịu.
"Kêu thêm vài tiếng." Thanh âm Ân Ly có chút áp lực, hạ thân va chạm càng thêm kịch liệt.
"Chồng... chô... hức... Chồng." Yến Yến bị xâm chiếm đến mức không nói nên lời.
"Chồng em bây giờ đang làm gì thế?" Ân Ly không chấm dứt tiếp tục hỏi.
Yến Yến không biết miêu tả loại chuyện này như thế nào, điên cuồng tìm kiếm từ ngữ thích hợp đang hiện hữu lên trong đầu.
"Làm… tình."
Lời nói ra khỏi miệng, Ân Ly bật cười.
"Yến Yến thật sự là người có học thức, trách không được cũng thích người văn nhã, tri thức."
Tay Ân Ly dùng sức tét vào mông cô.
Yến Yến vặn vẹo sống lưng khiến cho tiểu huyệt không ngừng co rút lại, kẹp nơi ấy của hắn đến mức vừa đau nhưng cũng vừa sảng khoái, thoải mái.
"Yến Yến, em thật chặt." Hắn cởi bỏ bàn tay bị trói buộc của Yến Yến, đi tới giao nhau của hai người, một mảnh mềm nhũn, chảy không ít nước.
"Chúng ta như thế này là đang giao hoan, đây là tiểu huyệt của em, đây là dương vật của tôi."
"Em, nói lại một lần nữa theo tôi."
Ân Ly ép cô nói.
Yến Yến nghe những lời tục tĩu này, có ảo giác như thể thế giới sụp đổ.
Cô mím chặt miệng lại, mắt cũng tuyệt vọng mà nhắm lại.
Cô nghĩ, nhìn thử xem đi.
Những lời này có chết cô cũng sẽ không nói.
Tiếng khóc dừng lại, nước mắt cũng không chảy, phản kháng vô vị không có ý nghĩa.
Yến Yến nhìn hoa hồng đổ bên ngoài, cánh hoa rơi xuống bùn đất màu nâu, thừa dịp vài giọt nước mưa, sạch sẽ có chút quá phận.
Ân Ly thấy cô không nói lời nào.
Bộ dáng bị người khác đùa bỡn, hắn giống như máy đóng cọc mà không ngừng va chạm.
Không bao lâu liền kêu lên một trận buồn bực.
Một khoảng trong tiểu huyệt trở nên ấm áp, Ân Ly đã bắn vào trong không ít, bên ngoài còn có một ít tinh dịch loang lổ theo chiếc đùi trắng nõn của Yến Yến mà rơi xuống.
Mỹ loạn không thôi.
Ân Ly xoay người cô lại, hôn lên môi cô, vừa triền miên lại ôn nhu.
Xúc cảm dính dính khiến Yến Yến muốn ngất xỉu.
"Sinh con cho tôi đi, bảo bối."
Một câu nói khiến cô hoàn toàn thanh tỉnh, ánh mắt kinh ngạc lại sợ hãi rơi vào trong mắt Ân Ly lại là một hồi hỗn chiến.
Ngày đó Yến Yến bị xâm chiếm đến kiệt sức mà ngất xỉu.
Khi cô tỉnh lại đã là rạng sáng hôm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.