Chương 30:
Xú Trùng
17/05/2023
Lúc Yến Yến tỉnh lại, vẫn bị Ân Ly ôm chặt ở trong ngực, ánh sáng khó khăn chiếu vào trên đỉnh đầu có chút chói mắt.
Cô đẩy hắn ra và tránh khỏi hắn một khoảng cách.
Đối phương hiển nhiên vẫn còn buồn ngủ, thế nhưng động tác nhỏ bé của cô lại làm cho hắn mở mắt.
Ánh mắt sâu cạn đan xen ra, hắn nằm úp sấp trong chăn, giống như một con sói đang nghỉ ngơi. Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn hoang dã khó thuần hóa như trước.
Yến Yến không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đem tầm mắt đặt ở nơi xa hơn mà bồi hồi.
Nhìn cửa sổ kia, cô lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên bị Ân Ly ép buộc, thân thể trần trụi của cô bị đè lên cửa sổ thủy tinh, theo hắn phập phồng lướt qua, giống như một con cá chết trợn trắng mắt.
Về sau mới biết, tên khốn kiếp Ân Ly kia thích lừa gạt người.
Cửa sổ thủy tinh được chế tạo đặc biệt, khả năng nhìn thấu đối với người đứng ngoài cửa sổ là tuyệt đối không có.
Hắn quả nhiên là người đầu tiên lột ra thân phận người văn nhã vô cùng nhuần nhuyễn.
Yến Yến xoay người lại, đưa lưng về phía hắn, cô cố ý không nhìn đôi mắt kia.
Một số hình ảnh lướt qua rồi lại vô hồn mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời tối rồi.
Chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái của thực vật, chúng lắc lư, tối đen như mực, nếu không phải đèn trong phòng chiếu rọi, có lẽ ngay cả một chút bóng cũng không thấy.
Nhưng tốt xấu gì cũng là tự do.
Yến Yến muốn đi ra ngoài, cả ngày ở trong biệt thự hang cùng núi sâu này, cô ngày qua ngày càng thấy bản thân sa sút.
Ân Ly muốn dạy dỗ cô thành một món đồ chơi để có thể tách rời cô khỏi thế giới bên ngoài, chỉ có thể dựa vào dục vọng của hắn để thuần phục ý chí của cô.
Đôi mắt ẩn giấu trong ánh sáng mang nét ảm đạm của cô, thế nhưng lại sáng suốt.
Đó là một đôi mắt giống như một con vật nhỏ.
Đầy ánh sáng và sạch sẽ, giống như mặt trăng hiện trên nền trời tối đen không một vì sao.
......
Ân Ly gần đây đã mời một bảo mẫu đến ở tại nhà.
Tuy rằng Tiểu Khúc bình thường vẫn phụ trách chuyện vụn vặt của biệt thự, nhưng những nơi Yến Yến tới lui, ít nhiều vẫn không tiện.
Sự bất tiện này là liên quan đến Ân Ly.
Hắn chán ghét tất cả ánh mắt dừng lại trên người cô, vì thế tự nhiên hắn cũng không tiếp nhận được vẻ mặt của cô dành cho người khác.
Dì Phan là một người phụ nữ nông thôn chất phát, dì có một đứa con trai đang vận chuyển gạch ở công trường, chồng dì thì đi khuân vác.
Sạch sẽ.
Ân Ly sàng lọc hơn nửa tháng mới tìm được một đối tượng gần như thích hợp.
Một người có giá trị có thể ở nhà, chăm sóc Yến Yến.
Dì Phan là một người có chút thần chất phát nhưng tay chân lanh lợi, quan trọng nhất là không có tâm tư xấu xa.
Trên người dì vẫn giữ được nhân tính bình thường, thậm chí còn mang theo nhiều thiện ý cùng sự ân cần chu đáo.
Điều duy nhất Ân Ly không hài lòng là dì đã từng sinh con, nếu đứa nhỏ lớn lên đúng ngày, đoán chừng tuổi tác không khác gì Yến Yến.
Hắn lo lắng rằng hai người sẽ có một cảm xúc không thể giải thích được, vượt ra ngoài những trở ngại phát sinh từ mối quan hệ hợp pháp.
Cuối cùng Ân Ly vẫn để cho dì tới.
Một người hèn nhát không thể gây ra sóng gió.
Mà hắn cũng nguyện ý thỏa hiệp cho bảo bối của hắn thêm một chút phần thưởng.
Ngày dì Phan đến nhà, Yến Yến bị Ân Ly đè lên giường đòi hỏi không ngừng nghỉ.
Hắn nắm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, ngón tay có một lớp kem mỏng, trong lúc chạm vào khiến cô giật mình một cái, bụng hơi thu lại. Bàn tay to lớn đặt lên trên là hai bông hoa to như chim bồ câu sữa, nho nhỏ run rẩy, từ từ căng cứng nhọn lên.
Thấy vậy hạ thân hắn tăng vọt, vuốt ve ngọn đồi cùng nhũ hoa, bên tai truyền đến hai tiếng rên rỉ được thoát ra từ môi răng, hai gò má của cô phiếm hồng như hoa đào, đáy mắt chứa vài giọt quỳnh tương vỡ vụn.
Hắn một tay che mắt cô, tay kia một tay kéo quần áo cô, buộc mở ra mấy cái cúc áo, đó là quần áo do hắn mặc vào.
Cũng nên để hắn tự tay cởi ra.
Ánh xuân chợt hiện lên, ánh mắt hắn ảm đạm.
Cái miệng nhỏ nhắn của Yến Yến đỏ tươi như bôi son phấn.
Hắn cúi người xuống hôn xuống. Thô bạo lại cậy mạnh mà cạy mở môi răng của cô, đại khái thừa cơ hợp thế mà tiến công.
Tiếng nức nở vụn vặt xuyên qua bên tai giống như thuốc kích dục, đổi lại là một đợt tập kích mãnh liệt khác.
Hô hấp nặng nề cực nóng phả làn hơi mỏng bên cổ, khơi dậy ngàn tầng sóng, cô chỉ cảm thấy cả người đều nóng lên. Mồ hôi đầm đìa.
Hắn theo cổ mà gặm cắn, tiếp tục đi xuống, ở trên hai đỉnh nhũ run rẩy đình trệ.
Cô đẩy hắn ra và tránh khỏi hắn một khoảng cách.
Đối phương hiển nhiên vẫn còn buồn ngủ, thế nhưng động tác nhỏ bé của cô lại làm cho hắn mở mắt.
Ánh mắt sâu cạn đan xen ra, hắn nằm úp sấp trong chăn, giống như một con sói đang nghỉ ngơi. Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn hoang dã khó thuần hóa như trước.
Yến Yến không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đem tầm mắt đặt ở nơi xa hơn mà bồi hồi.
Nhìn cửa sổ kia, cô lại nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên bị Ân Ly ép buộc, thân thể trần trụi của cô bị đè lên cửa sổ thủy tinh, theo hắn phập phồng lướt qua, giống như một con cá chết trợn trắng mắt.
Về sau mới biết, tên khốn kiếp Ân Ly kia thích lừa gạt người.
Cửa sổ thủy tinh được chế tạo đặc biệt, khả năng nhìn thấu đối với người đứng ngoài cửa sổ là tuyệt đối không có.
Hắn quả nhiên là người đầu tiên lột ra thân phận người văn nhã vô cùng nhuần nhuyễn.
Yến Yến xoay người lại, đưa lưng về phía hắn, cô cố ý không nhìn đôi mắt kia.
Một số hình ảnh lướt qua rồi lại vô hồn mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời tối rồi.
Chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái của thực vật, chúng lắc lư, tối đen như mực, nếu không phải đèn trong phòng chiếu rọi, có lẽ ngay cả một chút bóng cũng không thấy.
Nhưng tốt xấu gì cũng là tự do.
Yến Yến muốn đi ra ngoài, cả ngày ở trong biệt thự hang cùng núi sâu này, cô ngày qua ngày càng thấy bản thân sa sút.
Ân Ly muốn dạy dỗ cô thành một món đồ chơi để có thể tách rời cô khỏi thế giới bên ngoài, chỉ có thể dựa vào dục vọng của hắn để thuần phục ý chí của cô.
Đôi mắt ẩn giấu trong ánh sáng mang nét ảm đạm của cô, thế nhưng lại sáng suốt.
Đó là một đôi mắt giống như một con vật nhỏ.
Đầy ánh sáng và sạch sẽ, giống như mặt trăng hiện trên nền trời tối đen không một vì sao.
......
Ân Ly gần đây đã mời một bảo mẫu đến ở tại nhà.
Tuy rằng Tiểu Khúc bình thường vẫn phụ trách chuyện vụn vặt của biệt thự, nhưng những nơi Yến Yến tới lui, ít nhiều vẫn không tiện.
Sự bất tiện này là liên quan đến Ân Ly.
Hắn chán ghét tất cả ánh mắt dừng lại trên người cô, vì thế tự nhiên hắn cũng không tiếp nhận được vẻ mặt của cô dành cho người khác.
Dì Phan là một người phụ nữ nông thôn chất phát, dì có một đứa con trai đang vận chuyển gạch ở công trường, chồng dì thì đi khuân vác.
Sạch sẽ.
Ân Ly sàng lọc hơn nửa tháng mới tìm được một đối tượng gần như thích hợp.
Một người có giá trị có thể ở nhà, chăm sóc Yến Yến.
Dì Phan là một người có chút thần chất phát nhưng tay chân lanh lợi, quan trọng nhất là không có tâm tư xấu xa.
Trên người dì vẫn giữ được nhân tính bình thường, thậm chí còn mang theo nhiều thiện ý cùng sự ân cần chu đáo.
Điều duy nhất Ân Ly không hài lòng là dì đã từng sinh con, nếu đứa nhỏ lớn lên đúng ngày, đoán chừng tuổi tác không khác gì Yến Yến.
Hắn lo lắng rằng hai người sẽ có một cảm xúc không thể giải thích được, vượt ra ngoài những trở ngại phát sinh từ mối quan hệ hợp pháp.
Cuối cùng Ân Ly vẫn để cho dì tới.
Một người hèn nhát không thể gây ra sóng gió.
Mà hắn cũng nguyện ý thỏa hiệp cho bảo bối của hắn thêm một chút phần thưởng.
Ngày dì Phan đến nhà, Yến Yến bị Ân Ly đè lên giường đòi hỏi không ngừng nghỉ.
Hắn nắm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, ngón tay có một lớp kem mỏng, trong lúc chạm vào khiến cô giật mình một cái, bụng hơi thu lại. Bàn tay to lớn đặt lên trên là hai bông hoa to như chim bồ câu sữa, nho nhỏ run rẩy, từ từ căng cứng nhọn lên.
Thấy vậy hạ thân hắn tăng vọt, vuốt ve ngọn đồi cùng nhũ hoa, bên tai truyền đến hai tiếng rên rỉ được thoát ra từ môi răng, hai gò má của cô phiếm hồng như hoa đào, đáy mắt chứa vài giọt quỳnh tương vỡ vụn.
Hắn một tay che mắt cô, tay kia một tay kéo quần áo cô, buộc mở ra mấy cái cúc áo, đó là quần áo do hắn mặc vào.
Cũng nên để hắn tự tay cởi ra.
Ánh xuân chợt hiện lên, ánh mắt hắn ảm đạm.
Cái miệng nhỏ nhắn của Yến Yến đỏ tươi như bôi son phấn.
Hắn cúi người xuống hôn xuống. Thô bạo lại cậy mạnh mà cạy mở môi răng của cô, đại khái thừa cơ hợp thế mà tiến công.
Tiếng nức nở vụn vặt xuyên qua bên tai giống như thuốc kích dục, đổi lại là một đợt tập kích mãnh liệt khác.
Hô hấp nặng nề cực nóng phả làn hơi mỏng bên cổ, khơi dậy ngàn tầng sóng, cô chỉ cảm thấy cả người đều nóng lên. Mồ hôi đầm đìa.
Hắn theo cổ mà gặm cắn, tiếp tục đi xuống, ở trên hai đỉnh nhũ run rẩy đình trệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.