Chương 34:
Xú Trùng
17/05/2023
Lúc cô tỉnh lại là lúc gần chạng vạng, dư quang bọc mây, bao quanh núi xa, trong ánh sáng màu cam trộn lẫn bóng dáng màu hồng nhạt, đẹp như một giấc mộng đáng kinh.
Yến Yến nhất thời có chút rối loạn.
Ánh mắt cô mê ly, tấm chăn lông cừu thượng hạng từ trên người tuột xuống, chạm trên mặt sàn bằng sứ trắng.
Đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại cũng giẫm lên, thất thần đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài.
Cửa sổ được mở một nửa, gió thổi vào, tóc bay lên, che mắt.
Cô vén lọn tóc trước mắt lên, nhìn một mảng hoa hồng thật lớn, Yến Yến đã phục hồi tinh thần lại.
Thở dài.
Cô nghĩ rằng bản thân đã trốn thoát, nhưng giờ cô lại được kéo về thực tại bởi màu đỏ của hoa hồng.
Yến Yến thu liễm ánh mắt khiến mắt chỉ còn một mảnh xanh đen, cả người đều mệt mỏi lại thanh tĩnh, đã lâu cô không ngủ ngon.
Dì Phan nói rõ thời gian Ân Ly muốn trở về, trong nhà thiếu mấy thứ nên dì cần đi vào nội thành để mua đầy đủ.
Yến Yến nhìn chuông thạch anh treo trên tường đang tích tắc, thời gian chậm rãi trôi qua.
Cô đi ra ngoài với đôi chân trần.
Cánh cửa sơn mài vàng được chạm khắc hoa văn, trang nghiêm lại nặng nề, giờ đây cánh cửa đã được mở ra.
Từ bên ngoài đi vào một chiếc xe tải nhỏ.
Trực giác mách bảo cô nên đi về phía trước vài bước.
Yến Yến bị một loại cảm xúc quái dị chi phối, trong lồng ngực tích tụ một nỗi vui sướng khó hiểu.
Các giác quan trở nên vừa phấn khích vừa hoảng loạn.
Dì Phan bước xuống xe.
Tiểu Khúc Nhạc đi đến phía trước của cô, vượt qua dì Phan đứng dưới xe.
Trực tiếp đến vị trí của tài xế, gõ cửa sổ xe, kính xe nhẹ nhàng được kéo xuống.
Lộ ra một gương mặt khả ái lại có chút già nua.
Yến Yến chạy tới trước mặt.
Cô cùng người vừa đi tới nhìn nhau vài giây, hỗn độn mà chăm chú nhìn, tâm Yến Yến ngã xuống.
Thở dài rồi im lặng.
"Tôi mua rất nhiều đồ, vừa có gạo vừa có thực phẩm, chủ tiệm thấy tôi cầm không nổi nên họ nói sẽ hỗ trợ tôi mang về."
Tiểu Khúc không nói lời nào, nghiêm túc gật gật đầu.
Những người trên xe đã xuống xe.
Quần áo trên người hắn có chút cũ kỹ, trên chân mang một đôi giày mưa ống cao màu đen, đầy bùn đất.
Dì Phan thấy người vừa xuống xe liền vội vàng cám ơn, đi ra phía sau muốn dọn đồ.
Người nọ cũng tiến lên theo, lưng càng thêm già nua.
Xua tan nghi ngờ.
Tiểu Khúc Nhạc cũng đi theo phía sau để hỗ trợ đặt đồ đạc xuống.
Yến Yến đi tới trước, muốn giúp một chút nhưng lại bị Tiểu Khúc kéo lại.
"Yến tiểu thư, những chuyện này chúng tôi làm là được rồi."
Yến Yến lui ra ngoài vài bước.
Nhìn mấy túi gạo xếp chồng lên nhau, bên cạnh là rau và thịt.
Ánh mắt phiêu đãng lại hoảng hốt.
Ngoan ngoãn mà lùi về phía sau vài bước.
Tiểu Khúc cùng dì Phan mang đồ đạc đi vào trong phòng, người nọ cũng không nói gì, giúp đỡ đem toàn bộ đồ đạc buông xuống ở phía sau.
Sau đó để lại một bóng lưng nặng nề mà lên xe, sau đó lùi xe.
Yến Yến lẻ loi đứng ở một bên nhìn.
Trong lòng lo lắng đến cực hạn.
Chiếc xe quay một vòng, đầu xe hướng về phía cửa chính.
Cửa mở rộng, mấy vệ sĩ lúc đầu không biết chạy đi đâu hút thuốc giải sầu.
Tiểu Khúc và dì Phan vừa vặn đi vào phòng.
Cửa sổ được kéo xuống.
Người bên trong thần sắc đột nhiên thay đổi, hướng về phía Yến Yến mà vẫy vẫy tay.
Trái tim Yến Yến trượt xuống lại dâng lên, trong lúc nhất thời bị sự khẩn trương vây quanh.
Ánh mắt cô có chút sợ hãi, nhìn chung quanh, chân trần bị mấy chỗ quái dị trên mặt đất đập đập mà đau đớn, nhưng cô cũng chỉ đơn giản mà nhíu nhíu mày.
Chiếc váy trắng đung đưa trong gió.
Bầu trời cũng ảm đạm.
Hoa hồng lắc lư trong vườn.
Giống như đêm tối thâu minh khúc.
Yến Yến chạy đến cửa xe bên kia, cong người leo lên xe, lập tức khom sát xuống, thân thể cô còn đang run rẩy.
Cuộc đào thoát này giống như một giấc mơ.
Mãi đến khi xe khởi động, tâm Yến Yến đều treo lơ lửng, xe bình thản chạy một đoạn đường nhỏ.
Ánh mắt phiêu diêu của Yến Yến theo cửa sổ xe lắc lư, thấy cánh cửa nặng nề chạy trên đường xá, mới thả lỏng không ít.
Trong lòng loáng thoáng dâng lên suy nghĩ quái dị về sự tự do, rồi lại chỉ thấy thật là mạo hiểm, nhưng cũng thật may mắn khi có thể trốn thoát khỏi nơi bị trời bao trùm.
Tiểu Khúc vừa vào biệt thự cất đồ đạc xong, liền cau mày như thể đang suy tư điều gì đó.
"Dì Phan, mấy thứ này dì mua ở đâu?"
"Chợ phụ cận nhà tôi, bên kia tương đối rẻ tiền, người buôn bán đều là tiểu thương."
Nghe thế, hắn liền giật mình nghĩ tới cái gì đó, sau đó Tiểu Khúc đã chạy thật nhanh ra ngoài.
Thân ảnh màu trắng vốn nên đứng ở chỗ này giờ đã biến mất, chỉ còn lại mấy túi vật phẩm chất đống.
Bầu trời ngày càng ảm đạm.
Xa xa bị bão quét qua, xung quanh là mây đen như thể sắp bao trùm nơi này.
Cả người Tiểu Khúc đều mềm nhũn xuống, nhìn người phụ nữ đang đứng bên trong với vẻ mặt mờ mịt, khủng hoảng tựa vào góc tường.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, lấy điện thoại ra mà gọi điện thoại cho Ân Ly.
Yến Yến nhất thời có chút rối loạn.
Ánh mắt cô mê ly, tấm chăn lông cừu thượng hạng từ trên người tuột xuống, chạm trên mặt sàn bằng sứ trắng.
Đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại cũng giẫm lên, thất thần đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài.
Cửa sổ được mở một nửa, gió thổi vào, tóc bay lên, che mắt.
Cô vén lọn tóc trước mắt lên, nhìn một mảng hoa hồng thật lớn, Yến Yến đã phục hồi tinh thần lại.
Thở dài.
Cô nghĩ rằng bản thân đã trốn thoát, nhưng giờ cô lại được kéo về thực tại bởi màu đỏ của hoa hồng.
Yến Yến thu liễm ánh mắt khiến mắt chỉ còn một mảnh xanh đen, cả người đều mệt mỏi lại thanh tĩnh, đã lâu cô không ngủ ngon.
Dì Phan nói rõ thời gian Ân Ly muốn trở về, trong nhà thiếu mấy thứ nên dì cần đi vào nội thành để mua đầy đủ.
Yến Yến nhìn chuông thạch anh treo trên tường đang tích tắc, thời gian chậm rãi trôi qua.
Cô đi ra ngoài với đôi chân trần.
Cánh cửa sơn mài vàng được chạm khắc hoa văn, trang nghiêm lại nặng nề, giờ đây cánh cửa đã được mở ra.
Từ bên ngoài đi vào một chiếc xe tải nhỏ.
Trực giác mách bảo cô nên đi về phía trước vài bước.
Yến Yến bị một loại cảm xúc quái dị chi phối, trong lồng ngực tích tụ một nỗi vui sướng khó hiểu.
Các giác quan trở nên vừa phấn khích vừa hoảng loạn.
Dì Phan bước xuống xe.
Tiểu Khúc Nhạc đi đến phía trước của cô, vượt qua dì Phan đứng dưới xe.
Trực tiếp đến vị trí của tài xế, gõ cửa sổ xe, kính xe nhẹ nhàng được kéo xuống.
Lộ ra một gương mặt khả ái lại có chút già nua.
Yến Yến chạy tới trước mặt.
Cô cùng người vừa đi tới nhìn nhau vài giây, hỗn độn mà chăm chú nhìn, tâm Yến Yến ngã xuống.
Thở dài rồi im lặng.
"Tôi mua rất nhiều đồ, vừa có gạo vừa có thực phẩm, chủ tiệm thấy tôi cầm không nổi nên họ nói sẽ hỗ trợ tôi mang về."
Tiểu Khúc không nói lời nào, nghiêm túc gật gật đầu.
Những người trên xe đã xuống xe.
Quần áo trên người hắn có chút cũ kỹ, trên chân mang một đôi giày mưa ống cao màu đen, đầy bùn đất.
Dì Phan thấy người vừa xuống xe liền vội vàng cám ơn, đi ra phía sau muốn dọn đồ.
Người nọ cũng tiến lên theo, lưng càng thêm già nua.
Xua tan nghi ngờ.
Tiểu Khúc Nhạc cũng đi theo phía sau để hỗ trợ đặt đồ đạc xuống.
Yến Yến đi tới trước, muốn giúp một chút nhưng lại bị Tiểu Khúc kéo lại.
"Yến tiểu thư, những chuyện này chúng tôi làm là được rồi."
Yến Yến lui ra ngoài vài bước.
Nhìn mấy túi gạo xếp chồng lên nhau, bên cạnh là rau và thịt.
Ánh mắt phiêu đãng lại hoảng hốt.
Ngoan ngoãn mà lùi về phía sau vài bước.
Tiểu Khúc cùng dì Phan mang đồ đạc đi vào trong phòng, người nọ cũng không nói gì, giúp đỡ đem toàn bộ đồ đạc buông xuống ở phía sau.
Sau đó để lại một bóng lưng nặng nề mà lên xe, sau đó lùi xe.
Yến Yến lẻ loi đứng ở một bên nhìn.
Trong lòng lo lắng đến cực hạn.
Chiếc xe quay một vòng, đầu xe hướng về phía cửa chính.
Cửa mở rộng, mấy vệ sĩ lúc đầu không biết chạy đi đâu hút thuốc giải sầu.
Tiểu Khúc và dì Phan vừa vặn đi vào phòng.
Cửa sổ được kéo xuống.
Người bên trong thần sắc đột nhiên thay đổi, hướng về phía Yến Yến mà vẫy vẫy tay.
Trái tim Yến Yến trượt xuống lại dâng lên, trong lúc nhất thời bị sự khẩn trương vây quanh.
Ánh mắt cô có chút sợ hãi, nhìn chung quanh, chân trần bị mấy chỗ quái dị trên mặt đất đập đập mà đau đớn, nhưng cô cũng chỉ đơn giản mà nhíu nhíu mày.
Chiếc váy trắng đung đưa trong gió.
Bầu trời cũng ảm đạm.
Hoa hồng lắc lư trong vườn.
Giống như đêm tối thâu minh khúc.
Yến Yến chạy đến cửa xe bên kia, cong người leo lên xe, lập tức khom sát xuống, thân thể cô còn đang run rẩy.
Cuộc đào thoát này giống như một giấc mơ.
Mãi đến khi xe khởi động, tâm Yến Yến đều treo lơ lửng, xe bình thản chạy một đoạn đường nhỏ.
Ánh mắt phiêu diêu của Yến Yến theo cửa sổ xe lắc lư, thấy cánh cửa nặng nề chạy trên đường xá, mới thả lỏng không ít.
Trong lòng loáng thoáng dâng lên suy nghĩ quái dị về sự tự do, rồi lại chỉ thấy thật là mạo hiểm, nhưng cũng thật may mắn khi có thể trốn thoát khỏi nơi bị trời bao trùm.
Tiểu Khúc vừa vào biệt thự cất đồ đạc xong, liền cau mày như thể đang suy tư điều gì đó.
"Dì Phan, mấy thứ này dì mua ở đâu?"
"Chợ phụ cận nhà tôi, bên kia tương đối rẻ tiền, người buôn bán đều là tiểu thương."
Nghe thế, hắn liền giật mình nghĩ tới cái gì đó, sau đó Tiểu Khúc đã chạy thật nhanh ra ngoài.
Thân ảnh màu trắng vốn nên đứng ở chỗ này giờ đã biến mất, chỉ còn lại mấy túi vật phẩm chất đống.
Bầu trời ngày càng ảm đạm.
Xa xa bị bão quét qua, xung quanh là mây đen như thể sắp bao trùm nơi này.
Cả người Tiểu Khúc đều mềm nhũn xuống, nhìn người phụ nữ đang đứng bên trong với vẻ mặt mờ mịt, khủng hoảng tựa vào góc tường.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, lấy điện thoại ra mà gọi điện thoại cho Ân Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.